Chương : 46
Tóc Trắng Xoá Tokyo
Lạc Kính Lỗi ngồi trên xe, vô tình nhìn kiến trúc chạy như bay ngoài cửa sổ.
“Cậu còn cần mua thêm gì không?” Thư ký Akira ngồi ở ghế trước, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Không cần.”
Một lần mua đồ khó hiểu, cậu luôn luôn không có hứng thú với điều này.
Buổi sáng Duẫn Thiên Khuyết đột nhiên nói cậu đi đặt mua mấy bộ quần áo mới, hơn nữa thái độ khác thường, không có ở bên cạnh cậu. Kỳ quái nhất là hắn cư nhiên để thư ký Akira đi theo. Lạc Kính Lỗi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ lên xe xuất phát.
Trong lúc cậu đang nghĩ về việc này, xe đột nhiên ngừng lại.
Akira sau khi xuống xe liền mở cửa sau. “Cậu Lạc, xin xuống xe.”
Đập vào mắt là một toà nhà cao tầng tráng lệ, ước chừng hai mươi lăm tầng. Nước sơn màu bạc lấp lánh toả sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hẳn là căn hộ cao cấp.
“Cậu Lạc, mời đi theo tôi.” Nói xong, Akira nhấc chân đi vào trong toà nhà. Vào thang máy, lên tầng mười, đến bên ngoài một căn hộ, hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa, giơ tay làm tư thế “mời” với cậu.
Lạc Kính Lỗi ngơ ngác nhìn một loạt động tác liền mạch của hắn, đi vào căn phòng trang hoàng xa hoa kia.
Vừa vào cửa là một phòng khách vô cùng rộng lớn, trang trí phi thường hiện đại, bức tường thuần trắng tương xứng với độ sáng cực cao của đá cẩm thạch, phong cách đơn giản thoáng đãng. Đồ nội thất màu đen cứng rắn mạnh mẽ, thật là một căn phòng không mang chút nữ tính nào. Kiến trúc sư thiết kế nơi này hẳn cũng phải là một người đàn ông kiên cường, lạnh lẽo. Điểm nhấn cô đơn nhất trong căn phòng là phiến cửa sổ sát đất, cùng bức màn voan phong cách châu Âu thanh mỏng.
Là cố ý làm nó như vậy sao? Lạc Kính Lỗi đi đến phía trước cửa sổ, vươn tay kéo lớp màn ra, ánh mặt trời ấm áp ùa vào. Sau khi thích ứng độ sáng này, giương mắt nhìn lên, tháp Tokyo cao ngất đột ngột khắc vào mắt cậu.
“Lạc, em xem, Tokyo thật đẹp. Đợi đến lúc tóc hai ta đã trắng xoá, mỗi ngày tôi đều mang em đến nơi này, chúng ta sẽ cùng đi cầu thang, thẳng cho đến khi không đi nữa mà phải ngồi thang máy. Nếu không, tôi cõng em cũng được. Không biết lúc đó, Tokyo sẽ có bộ dáng như thế nào.”
Đợi đến lúc chúng ta già đi sao?
Lúc chúng ta già đi, Tokyo còn có thể xinh đẹp như lúc ban đầu sao?
“Cậu Lạc, cậu vừa lòng không? Từ hôm nay trở đi, căn phòng này thuộc về cậu.” Akira đi đến bên người cậu, nâng tay cậu lên, chiếc chìa khóa bạc sáng bóng rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cậu? Chìa khóa? Đây là –
“Có ý gì?” Mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi, tuy rằng từ xao động trong lòng, đã mơ hồ đoán được lý do.
“Từ hôm nay trở đi, cậu được tự do. Cậu có thể ở nơi này, chủ tịch đã tìm công việc trợ giảng môn bóng rổ ở một trường đại học gần đây cho cậu, cậu không cần phải lo lắng chuyện kiếm sống. Chủ tịch Fujii muốn tôi chuyển lời, về sau, cậu có thể sống cuộc đời cậu muốn, ngài ấy sẽ không đến làm phiền cậu nữa, cậu được tự do – ngài ấy trả lại cho cậu.”
Tự do? Trả lại tự do cho cậu? Ai, Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết sao?
Người kia từng nói rằng không yêu cũng không buông tay, đến chết cũng không buông tay, đến kiếp sau cũng không buông tay. Người kia cho dù huỷ đi người nhà của mình cũng không muốn buông tay cậu. Người kia cố gắng phá huỷ tất cả của cậu cũng không chịu buông tay.
Vì sao đến hôm nay, rốt cuộc lại muốn buông tha đôi tay này, đôi tay đã từng mang theo hơi ấm, là đáp ứng cho cậu có được tự do tạm thời sao?
“Xem ra, hắn đã an bài hết tất cả rồi.” Cười khổ tự giễu một chút, Duẫn Thiên Khuyết, cậu đúng là dụng tâm quá nhiều.
“Hy vọng tất cả điều này sẽ khiến cho cậu hài lòng.” Thân là thư ký của Duẫn Thiên Khuyết hơn một năm, Akira vẫn không thể hiểu được một Duẫn Thiên Khuyết hoàn mỹ như điêu khắc, vì sao lại yêu thương người con trai chỉ hơi đẹp trai này như vậy. Lúc nào cũng vậy, đối xử dịu dàng, thậm chí vì cậu ta mà huỷ đi cả nhà Fujii, vì cậu ta ngay cả mạng cũng không cần, tất cả hành động đó đều chỉ đổi lại được sự đạm bạc từ cậu con trai máu lạnh trước mắt này. Cuộc đời này lại có một đôi phi lý như vậy. Tình yêu, thật sự rất kỳ quái. Một người đàn ông cho dù cứng rắn, dũng mãnh bao nhiêu cũng có thể dễ dàng bị nó đánh bại, haiz!
“Hắn ở đâu?”
“Cái gì?” Đột nhiên bị câu hỏi của cậu cắt ngang, Akira có chút không tập trung được.
“Tôi hỏi anh hắn ở đâu? Ở gần đây sao? Nơi này có camera không? Có phải nhất cử nhất động đều bị hắn nhìn thấy không?”
Duẫn Thiên Khuyết, còn chưa đủ sao? Tra tấn còn chưa đủ nhiều sao? Lần này, cậu lại muốn làm ra điều gì đây? Hừ, làm như vậy, thật sự rất thú vị sao?
“Tôi không hiểu ý của cậu.”
“Cho tôi tự do? Tự do như thế nào? Tự do trong tay hắn? Tôi đau khổ giãy dụa, cho dù tôi trốn đi rất xa, chỉ cần hắn muốn, nhẹ nhàng di chuyển một cái, tôi liền sẽ bị kéo đến bên người. Thả diều cao hay xa thì có ích lợi gì, sợi dây kia, sợi dây nắm giữ sinh mệnh của tôi đều vĩnh viễn nằm trong tay hắn. Phải không? Đây là tự do hắn cho tôi, phải không? Tự do vĩnh viễn không trốn thoát, tự do chỉ cách hắn có mười bước thôi!”
Duẫn Thiên Khuyết, chỉ là cho tôi một cái nhà giam xa hoa. Còn chìa khoá, chìa khóa thật sự, vẫn nằm trong tay hắn.
Không phải sao?
Tự do như vậy, tôi cần để làm gì!!!
Akira chương cúi đầu, hiển nhiên cậu ta nói rất có đạo lý, nhưng mà — nhưng mà –
“Cậu đi nghỉ ngơi đi! Có cần cái gì, cậu có thể gọi điện cho tôi.” Hơi hơi cúi thấp đầu, Akira chuẩn bị rời khỏi cửa. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, tạm thời dừng bước, đưa lưng về phía cậu hỏi. “Cậu, cậu có yêu hắn không?”
Vẫn luôn nhìn thấy tình yêu đơn phương tình nguyện, nhưng người con trai này – người con trai này lại trầm mặc, không chịu thừa nhận, rốt cuộc, cậu ấy có hay không…
“Tôi không thể yêu hắn.”
Akira rời khỏi cửa, đi xuống lầu. Vậy sao? Không thể yêu sao? Chủ tịch, đây là đáp án ngài muốn sao?
Tôi không thể yêu hắn.
Lạc Kính Lỗi cúi đầu, nhìn bóng mình trong sàn đá – gương mặt này, gương mặt tang thương này, Duẫn Thiên Khuyết, cậu còn muốn yêu sao?
Mười năm, vì sao có thể trói tôi ở bên cạnh cậu mười năm, rồi lại bảo cho tôi tự do – cũng là tự do mà cậu sắp xếp.
Tôi vẫn là không thể trốn thoát sao?
Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có một ngày không còn nhìn thấy cậu sao? Đến chết cậu cũng không cho tôi cơ hội đó, đúng không?
Tôi yêu cậu không ư?
Chỉ hy vọng không còn gặp mặt, không còn nghe được giọng nói của cậu, không còn nhớ lại ký ức cậu tạo ra, không còn trải nghiệm cảm xúc của cậu, không còn cảm nhận được dịu dàng của cậu. Như vậy, là yêu sao?
Tôi không thể yêu cậu.
Tôi vẫn còn là người, một người còn sống nên có lương tâm.
Cậu huỷ đi cuộc đời của tôi, huỷ đi bạn bè của tôi, bọn họ vô tội vô cùng, tên của bọn họ, cậu còn nhớ được không?
Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi, Reiko…
Có ai sẽ tha thứ cho tôi, tha thứ cho tình yêu của tôi… Đúng vậy… Tôi còn là con người… Còn phải làm một con người…
Tôi không thể yêu cậu, vĩnh viễn cũng không thể …
Lạc Kính Lỗi hít hít mũi, nhịn xuống nỗi chua chát trong lòng muốn ùa ra, quay đầu đi…
Tháp Tokyo… Tóc trắng xoá Tokyo… Tháp Tokyo…
Lớp màn mỏng che khuất tháp Tokyo phía xa xa, như đang phủ thêm một mái tóc trắng dài cho nó…
Đôi mắt đau đớn mãnh liệt, hơi hơi nheo lại, không thể tin nhìn thấy một cảnh này…
“Lạc, em xem, Tokyo thật đẹp. Đợi đến lúc tóc hai ta đã trắng xoá, mỗi ngày tôi đều mang em đến nơi này, chúng ta sẽ cùng đi cầu thang, thẳng cho đến khi không đi nữa mà phải ngồi thang máy. Nếu không, tôi cõng em cũng được. Không biết lúc đó, Tokyo sẽ có bộ dáng như thế nào.”
Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, cậu muốn nói cho tôi cái gì? Cậu cho tôi một mái tóc trắng xoá giữa Tokyo, cậu cho tôi nhìn thấy một kết cục cậu muốn có cùng tôi như vậy, vậy thì hiện tại—
Cậu là muốn nói, chúng ta, đã không thể đợi được một ngày đó, phải không?
Chờ cậu cõng tôi bước lên bậc thang, chờ tôi ngồi trong lòng cậu, thưởng thức Tokyo trong tương lai, một ngày đó, ngày nào đó, đã không còn tồn tại nữa, phải không?
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, ngồi trong căn phòng trong trẻo như lạnh lùng.
Sức lạnh băng đá, rét lạnh xuyên thấu toàn thân, thói quen thật sự là một điều đáng sợ.
Mười năm, mười năm bi thương tuyệt vọng, tôi cũng đã quen với độ ấm của cậu.
Duẫn Thiên Khuyết, buông tay đi! Hoàn toàn buông tay đi! Mười năm, mười năm đủ dài, chúng ta không cần phải theo đuổi kết cục đó. Cứ như vậy, không mang theo tiếc nuối mà buông tay đi!
“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?”
Nếu lúc trước, tôi không nói ra lời đó, hôm nay, sẽ là kết cục gì đây?
“Lạc, nếu lúc trước tôi không làm những chuyện khiến em khổ sở thương tâm, mà vẫn làm bạn học của em, người bạn Duẫn Thiên Khuyết, vẫn ở bên cạnh em, cùng em trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cùng em theo đuổi giấc mộng của em, cùng em trải qua những lần sinh nhật, cùng em chào tạm biệt trung học, tạm biệt đại học, ở cùng với em, bên cạnh em… Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, nếu là như vậy, em, sẽ có, một ngày yêu thương tôi không?”
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi là Lạc Kính Lỗi, là tôi nha, tôi là Lạc Kính Lỗi, cậu không nhớ rõ tôi sao…”
“Duẫn Thiên Khuyết, hoan nghênh gia nhập thế giới của tôi…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cùng nhau chơi bóng đi, bóng rổ thật sự rất vui đó…”
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu tốt với tôi như vậy, mà tôi lại từng có ý nghĩ không an phận với cậu. Nếu cậu là con gái thì tốt biết bao nhiêu…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu yên tâm, từ nay về sau, tôi chỉ xem cậu là bạn tốt cả đời này, là bạn tốt. Không bao giờ có ý nghĩ tà niệm gì nữa. Chúng ta cùng nhau chơi bóng, nơi nơi tạo ra cuộc đời tốt đẹp nhất đi…”
Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết…
Có lẽ, thật sự, sẽ có một ngày đó, nói không chừng….
Hôm sau.
“Reng reng…”
“Ừ.”
“Chủ tịch, không tốt rồi, sáng hôm nay tôi mang đồ đạc đến cho cậu Lạc, phát hiện trong phòng không có ai, mấy anh em giám thị dưới lầu cũng không có phát hiện cậu ấy đi xuống. Nhất định là thừa dịp ngày hôm qua còn chưa bố trí xong xuôi, đã lén lút rời đi mất rồi.”
“… Phải không? Là vậy sao!”
“Chủ tịch, có cần phái người đi tìm không, ‘Thiên Vận’ thế lực lớn như vậy, muốn tìm cậu ấy chắc chắn sẽ không khó khăn, cậu ấy không có giấy tờ tuỳ thân, tạm thời sẽ không rời khỏi Tokyo được, tôi sẽ rất nhanh –”
“Akira—”
“Vâng.”
“Không cần, không cần tìm lại, như vậy, cũng tốt.”
———————
Băng: Không phải cậu không yêu, mà là không thể yêu.
C 47 (Chính Văn Hoàn)
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
3 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Lạc Kính Lỗi ngồi trên xe, vô tình nhìn kiến trúc chạy như bay ngoài cửa sổ.
“Cậu còn cần mua thêm gì không?” Thư ký Akira ngồi ở ghế trước, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Không cần.”
Một lần mua đồ khó hiểu, cậu luôn luôn không có hứng thú với điều này.
Buổi sáng Duẫn Thiên Khuyết đột nhiên nói cậu đi đặt mua mấy bộ quần áo mới, hơn nữa thái độ khác thường, không có ở bên cạnh cậu. Kỳ quái nhất là hắn cư nhiên để thư ký Akira đi theo. Lạc Kính Lỗi cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ lên xe xuất phát.
Trong lúc cậu đang nghĩ về việc này, xe đột nhiên ngừng lại.
Akira sau khi xuống xe liền mở cửa sau. “Cậu Lạc, xin xuống xe.”
Đập vào mắt là một toà nhà cao tầng tráng lệ, ước chừng hai mươi lăm tầng. Nước sơn màu bạc lấp lánh toả sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hẳn là căn hộ cao cấp.
“Cậu Lạc, mời đi theo tôi.” Nói xong, Akira nhấc chân đi vào trong toà nhà. Vào thang máy, lên tầng mười, đến bên ngoài một căn hộ, hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa, giơ tay làm tư thế “mời” với cậu.
Lạc Kính Lỗi ngơ ngác nhìn một loạt động tác liền mạch của hắn, đi vào căn phòng trang hoàng xa hoa kia.
Vừa vào cửa là một phòng khách vô cùng rộng lớn, trang trí phi thường hiện đại, bức tường thuần trắng tương xứng với độ sáng cực cao của đá cẩm thạch, phong cách đơn giản thoáng đãng. Đồ nội thất màu đen cứng rắn mạnh mẽ, thật là một căn phòng không mang chút nữ tính nào. Kiến trúc sư thiết kế nơi này hẳn cũng phải là một người đàn ông kiên cường, lạnh lẽo. Điểm nhấn cô đơn nhất trong căn phòng là phiến cửa sổ sát đất, cùng bức màn voan phong cách châu Âu thanh mỏng.
Là cố ý làm nó như vậy sao? Lạc Kính Lỗi đi đến phía trước cửa sổ, vươn tay kéo lớp màn ra, ánh mặt trời ấm áp ùa vào. Sau khi thích ứng độ sáng này, giương mắt nhìn lên, tháp Tokyo cao ngất đột ngột khắc vào mắt cậu.
“Lạc, em xem, Tokyo thật đẹp. Đợi đến lúc tóc hai ta đã trắng xoá, mỗi ngày tôi đều mang em đến nơi này, chúng ta sẽ cùng đi cầu thang, thẳng cho đến khi không đi nữa mà phải ngồi thang máy. Nếu không, tôi cõng em cũng được. Không biết lúc đó, Tokyo sẽ có bộ dáng như thế nào.”
Đợi đến lúc chúng ta già đi sao?
Lúc chúng ta già đi, Tokyo còn có thể xinh đẹp như lúc ban đầu sao?
“Cậu Lạc, cậu vừa lòng không? Từ hôm nay trở đi, căn phòng này thuộc về cậu.” Akira đi đến bên người cậu, nâng tay cậu lên, chiếc chìa khóa bạc sáng bóng rơi vào lòng bàn tay cậu.
Cậu? Chìa khóa? Đây là –
“Có ý gì?” Mặt không chút thay đổi đặt câu hỏi, tuy rằng từ xao động trong lòng, đã mơ hồ đoán được lý do.
“Từ hôm nay trở đi, cậu được tự do. Cậu có thể ở nơi này, chủ tịch đã tìm công việc trợ giảng môn bóng rổ ở một trường đại học gần đây cho cậu, cậu không cần phải lo lắng chuyện kiếm sống. Chủ tịch Fujii muốn tôi chuyển lời, về sau, cậu có thể sống cuộc đời cậu muốn, ngài ấy sẽ không đến làm phiền cậu nữa, cậu được tự do – ngài ấy trả lại cho cậu.”
Tự do? Trả lại tự do cho cậu? Ai, Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết sao?
Người kia từng nói rằng không yêu cũng không buông tay, đến chết cũng không buông tay, đến kiếp sau cũng không buông tay. Người kia cho dù huỷ đi người nhà của mình cũng không muốn buông tay cậu. Người kia cố gắng phá huỷ tất cả của cậu cũng không chịu buông tay.
Vì sao đến hôm nay, rốt cuộc lại muốn buông tha đôi tay này, đôi tay đã từng mang theo hơi ấm, là đáp ứng cho cậu có được tự do tạm thời sao?
“Xem ra, hắn đã an bài hết tất cả rồi.” Cười khổ tự giễu một chút, Duẫn Thiên Khuyết, cậu đúng là dụng tâm quá nhiều.
“Hy vọng tất cả điều này sẽ khiến cho cậu hài lòng.” Thân là thư ký của Duẫn Thiên Khuyết hơn một năm, Akira vẫn không thể hiểu được một Duẫn Thiên Khuyết hoàn mỹ như điêu khắc, vì sao lại yêu thương người con trai chỉ hơi đẹp trai này như vậy. Lúc nào cũng vậy, đối xử dịu dàng, thậm chí vì cậu ta mà huỷ đi cả nhà Fujii, vì cậu ta ngay cả mạng cũng không cần, tất cả hành động đó đều chỉ đổi lại được sự đạm bạc từ cậu con trai máu lạnh trước mắt này. Cuộc đời này lại có một đôi phi lý như vậy. Tình yêu, thật sự rất kỳ quái. Một người đàn ông cho dù cứng rắn, dũng mãnh bao nhiêu cũng có thể dễ dàng bị nó đánh bại, haiz!
“Hắn ở đâu?”
“Cái gì?” Đột nhiên bị câu hỏi của cậu cắt ngang, Akira có chút không tập trung được.
“Tôi hỏi anh hắn ở đâu? Ở gần đây sao? Nơi này có camera không? Có phải nhất cử nhất động đều bị hắn nhìn thấy không?”
Duẫn Thiên Khuyết, còn chưa đủ sao? Tra tấn còn chưa đủ nhiều sao? Lần này, cậu lại muốn làm ra điều gì đây? Hừ, làm như vậy, thật sự rất thú vị sao?
“Tôi không hiểu ý của cậu.”
“Cho tôi tự do? Tự do như thế nào? Tự do trong tay hắn? Tôi đau khổ giãy dụa, cho dù tôi trốn đi rất xa, chỉ cần hắn muốn, nhẹ nhàng di chuyển một cái, tôi liền sẽ bị kéo đến bên người. Thả diều cao hay xa thì có ích lợi gì, sợi dây kia, sợi dây nắm giữ sinh mệnh của tôi đều vĩnh viễn nằm trong tay hắn. Phải không? Đây là tự do hắn cho tôi, phải không? Tự do vĩnh viễn không trốn thoát, tự do chỉ cách hắn có mười bước thôi!”
Duẫn Thiên Khuyết, chỉ là cho tôi một cái nhà giam xa hoa. Còn chìa khoá, chìa khóa thật sự, vẫn nằm trong tay hắn.
Không phải sao?
Tự do như vậy, tôi cần để làm gì!!!
Akira chương cúi đầu, hiển nhiên cậu ta nói rất có đạo lý, nhưng mà — nhưng mà –
“Cậu đi nghỉ ngơi đi! Có cần cái gì, cậu có thể gọi điện cho tôi.” Hơi hơi cúi thấp đầu, Akira chuẩn bị rời khỏi cửa. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, tạm thời dừng bước, đưa lưng về phía cậu hỏi. “Cậu, cậu có yêu hắn không?”
Vẫn luôn nhìn thấy tình yêu đơn phương tình nguyện, nhưng người con trai này – người con trai này lại trầm mặc, không chịu thừa nhận, rốt cuộc, cậu ấy có hay không…
“Tôi không thể yêu hắn.”
Akira rời khỏi cửa, đi xuống lầu. Vậy sao? Không thể yêu sao? Chủ tịch, đây là đáp án ngài muốn sao?
Tôi không thể yêu hắn.
Lạc Kính Lỗi cúi đầu, nhìn bóng mình trong sàn đá – gương mặt này, gương mặt tang thương này, Duẫn Thiên Khuyết, cậu còn muốn yêu sao?
Mười năm, vì sao có thể trói tôi ở bên cạnh cậu mười năm, rồi lại bảo cho tôi tự do – cũng là tự do mà cậu sắp xếp.
Tôi vẫn là không thể trốn thoát sao?
Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có một ngày không còn nhìn thấy cậu sao? Đến chết cậu cũng không cho tôi cơ hội đó, đúng không?
Tôi yêu cậu không ư?
Chỉ hy vọng không còn gặp mặt, không còn nghe được giọng nói của cậu, không còn nhớ lại ký ức cậu tạo ra, không còn trải nghiệm cảm xúc của cậu, không còn cảm nhận được dịu dàng của cậu. Như vậy, là yêu sao?
Tôi không thể yêu cậu.
Tôi vẫn còn là người, một người còn sống nên có lương tâm.
Cậu huỷ đi cuộc đời của tôi, huỷ đi bạn bè của tôi, bọn họ vô tội vô cùng, tên của bọn họ, cậu còn nhớ được không?
Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi, Reiko…
Có ai sẽ tha thứ cho tôi, tha thứ cho tình yêu của tôi… Đúng vậy… Tôi còn là con người… Còn phải làm một con người…
Tôi không thể yêu cậu, vĩnh viễn cũng không thể …
Lạc Kính Lỗi hít hít mũi, nhịn xuống nỗi chua chát trong lòng muốn ùa ra, quay đầu đi…
Tháp Tokyo… Tóc trắng xoá Tokyo… Tháp Tokyo…
Lớp màn mỏng che khuất tháp Tokyo phía xa xa, như đang phủ thêm một mái tóc trắng dài cho nó…
Đôi mắt đau đớn mãnh liệt, hơi hơi nheo lại, không thể tin nhìn thấy một cảnh này…
“Lạc, em xem, Tokyo thật đẹp. Đợi đến lúc tóc hai ta đã trắng xoá, mỗi ngày tôi đều mang em đến nơi này, chúng ta sẽ cùng đi cầu thang, thẳng cho đến khi không đi nữa mà phải ngồi thang máy. Nếu không, tôi cõng em cũng được. Không biết lúc đó, Tokyo sẽ có bộ dáng như thế nào.”
Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, cậu muốn nói cho tôi cái gì? Cậu cho tôi một mái tóc trắng xoá giữa Tokyo, cậu cho tôi nhìn thấy một kết cục cậu muốn có cùng tôi như vậy, vậy thì hiện tại—
Cậu là muốn nói, chúng ta, đã không thể đợi được một ngày đó, phải không?
Chờ cậu cõng tôi bước lên bậc thang, chờ tôi ngồi trong lòng cậu, thưởng thức Tokyo trong tương lai, một ngày đó, ngày nào đó, đã không còn tồn tại nữa, phải không?
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, ngồi trong căn phòng trong trẻo như lạnh lùng.
Sức lạnh băng đá, rét lạnh xuyên thấu toàn thân, thói quen thật sự là một điều đáng sợ.
Mười năm, mười năm bi thương tuyệt vọng, tôi cũng đã quen với độ ấm của cậu.
Duẫn Thiên Khuyết, buông tay đi! Hoàn toàn buông tay đi! Mười năm, mười năm đủ dài, chúng ta không cần phải theo đuổi kết cục đó. Cứ như vậy, không mang theo tiếc nuối mà buông tay đi!
“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?”
Nếu lúc trước, tôi không nói ra lời đó, hôm nay, sẽ là kết cục gì đây?
“Lạc, nếu lúc trước tôi không làm những chuyện khiến em khổ sở thương tâm, mà vẫn làm bạn học của em, người bạn Duẫn Thiên Khuyết, vẫn ở bên cạnh em, cùng em trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cùng em theo đuổi giấc mộng của em, cùng em trải qua những lần sinh nhật, cùng em chào tạm biệt trung học, tạm biệt đại học, ở cùng với em, bên cạnh em… Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, nếu là như vậy, em, sẽ có, một ngày yêu thương tôi không?”
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi là Lạc Kính Lỗi, là tôi nha, tôi là Lạc Kính Lỗi, cậu không nhớ rõ tôi sao…”
“Duẫn Thiên Khuyết, hoan nghênh gia nhập thế giới của tôi…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cùng nhau chơi bóng đi, bóng rổ thật sự rất vui đó…”
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu tốt với tôi như vậy, mà tôi lại từng có ý nghĩ không an phận với cậu. Nếu cậu là con gái thì tốt biết bao nhiêu…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu yên tâm, từ nay về sau, tôi chỉ xem cậu là bạn tốt cả đời này, là bạn tốt. Không bao giờ có ý nghĩ tà niệm gì nữa. Chúng ta cùng nhau chơi bóng, nơi nơi tạo ra cuộc đời tốt đẹp nhất đi…”
Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết…
Có lẽ, thật sự, sẽ có một ngày đó, nói không chừng….
Hôm sau.
“Reng reng…”
“Ừ.”
“Chủ tịch, không tốt rồi, sáng hôm nay tôi mang đồ đạc đến cho cậu Lạc, phát hiện trong phòng không có ai, mấy anh em giám thị dưới lầu cũng không có phát hiện cậu ấy đi xuống. Nhất định là thừa dịp ngày hôm qua còn chưa bố trí xong xuôi, đã lén lút rời đi mất rồi.”
“… Phải không? Là vậy sao!”
“Chủ tịch, có cần phái người đi tìm không, ‘Thiên Vận’ thế lực lớn như vậy, muốn tìm cậu ấy chắc chắn sẽ không khó khăn, cậu ấy không có giấy tờ tuỳ thân, tạm thời sẽ không rời khỏi Tokyo được, tôi sẽ rất nhanh –”
“Akira—”
“Vâng.”
“Không cần, không cần tìm lại, như vậy, cũng tốt.”
———————
Băng: Không phải cậu không yêu, mà là không thể yêu.
C 47 (Chính Văn Hoàn)
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
3 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì