Chương 6: Thăm bệnh
Lưu Chí Tinh vừa lên xe đã giục ba chạy nhanh đến bệnh biện, khuôn mặt lo lắng ngưng trọng.
Phải biết, khi cậu ra khỏi lớp, nghe tin từ mẹ rằng bé ốm yếu đang nằm viện, cậu đã sốc như thế nào.
Sáng hôm nay còn nói chỉ bị ốm, mà đến chiều thì nằm viện luôn rồi.
Nhìn gương mặt con trai, Nguyễn Quân Dao phì cười:"Người nào không biết còn tưởng con mới là người bị ốm đó."
Lưu Chí Tinh lầm bầm:"Nếu thế thật thì cũng được. Thể chất bé con ốm yếu như vậy, bệnh vặt cũng có thể gây nguy hiểm."
Nguyễn Quân Dao:"..." Tình bạn trẻ con có thể cao cả như vậy sao.
Cậu nhớ lại hôm nay trên trường, giờ xuống sân chơi cậu bị chặn bởi mấy đứa nhóc lớp hoa hồng, bọn nó hỏi cậu sao hôm nay không thấy bạn nhỏ xinh đẹp mới đến ở đâu.
Lớp hoa hồng vừa được chuyển tới một bạn nhỏ vô cùng xinh đẹp, dễ thương, còn rất dễ gần, tốt bụng, lúc nào cũng chia bánh cho họ, vì vậy họ rất quý bạn này, hôm nay không thấy liền chạy đi hỏi người bạn hay chơi chung với bé.
Có thể thấy, dù mới học mấy ngày, Lạc Đường đã chiếm hầu hết sự yêu mến từ các bạn.
Xe lăn bánh đến trước bệnh viện, Nguyễn Quân Dao tay dắt con xuống xe, còn để chồng đi đỗ xe trong hầm.
Đây là bệnh viện có tiếng, phí đắt hơn so với những bệnh viện thường, nhưng cũng vì vậy mà những người làm trong đây đều rất uy tín, tay nghề không thể coi thường.
Phòng bệnh của Lạc Đường nằm trên tầng bốn, là tầng dành riêng cho các nhân vật nổi tiếng, mỗi phòng bệnh đều được phân chia rõ ràng cho một người nằm.
Lưu Chí Tinh rón rén mở cửa lớn, mẹ cậu phía sau phì cười, nói nhỏ vào tai cậu:"Cánh cửa sẽ không gây ồn ào cho em nghỉ ngơi đâu."
Lưu Chí Tinh đỏ mặt hừ một tiếng, cửa phòng bệnh mở to, khung cảnh trắng tinh thoảng mùi thuốc hiện ra làm cậu nhíu mày.
Hai người vào trong, bên trong Tô Dương Khiết ngồi ở ghế cạnh giường bệnh, hai tay điều chỉnh gối và mền hợp lý, thấy Nguyễn Quân Dao đi vào thì mở to mắt đứng dậy.
"Ôi trời cậu đến sớm như vậy, tớ còn tưởng đến tối mấy cậu mới vào thăm."
Lạc Anh Kiệt đã ra ngoài mua cháo cho Lạc Đường, hiện tại ở đây chỉ có hai mẹ con cô.
Lưu Chí Tinh để hai người lớn chào hỏi, bản thân cậu lạch bạch chạy đến giường bệnh.
Trên giường lớn, Lạc Đường nằm trên ấy, gương mặt trắng toát đổ mồ hôi, đôi môi nhỏ khô khốc thi thoảng thở mạnh, cánh tay mảnh khảnh bên cạnh nắm chặt tỏ vẻ bất an, nhìn qua giống như bé đang mơ một giấc mơ khủng khiếp vậy.
Lưu Chí Tinh đau lòng mà vỗ nhẹ chăn mấy cái. Nhưng cánh tay cậu quá nhỏ, chỉ có thể vỗ khúc chăn trống rỗng lạnh lẽo.
Nguyễn Quân Dao nhìn cảnh như vậy vừa mềm lòng vừa buồn cười, bước tới xách cậu lên, để cậu ngồi trên ghế cao cạnh giường, vậy là tay có thể vỗ đến nơi Lạc Đường nằm.
"Ái chà, bé Tinh nhà ta lo cho bạn nhỏ quá nhỉ."
Tô Dương Khiết cong môi xoa đầu cậu, vô cùng dịu dàng:"Bé Tinh lo em Đường như vậy, em Đường khi thích dậy chắc chắn rất thích con."
Lưu Chí Tinh cúi mặt, lí nhí:"Cảm ơn cô."
Mẹ cậu chọc mấy cái, liếc mắt:"Thích em trai như vậy, mà lúc trước mẹ bảo để mẹ sinh thêm em con lại không cho."
Cậu nhíu mày:"Em của con chưa chắc ngoan bằng Lạc Đường. "
"Ôi thằng nhóc thối tha."
Hai người mẹ cười mấy tiếng, khuôn mặt diễm lệ chất chứa vài phần hạnh phúc.
Tô Dương Khiết mỉm cười:"Con mình mà là con gái, chắc con cậu ôm đi luôn rồi ấy nhỉ."
"Ôi cậu nói quá, thằng nhóc này chả hứng thú với mấy bạn gái đâu. Nó vô cảm lắm."
"Mẹ ơi..."
Chất giọng yếu ớt phát ra, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Lạc Đường hít mũi ngồi trên giường, đôi mắt nai con mông lung vừa ngủ dậy, bé ngó nghiêng xung quanh, vô thức gọi mẹ.
Tô Dương Khiết vội bước tới, ôm cậu dỗ dành:"Mẹ đây, con cảm thấy ổn hơn chưa?"
Cô sờ trán con trai, rồi áp lên trán mình, thở nhẹ:"May thật, đỡ sốt rồi."
Bé đưa hai tay ngắn ngủn ôm cổ mẹ, nỉ non:"Mẹ ơi."
Gương mặt bé xanh xao vì bệnh, hai má phúng phính đỏ bừng, trông vô cùng tội nghiệp.
Cả ba người trong phòng nghe chất giọng tâm liền mềm nhũn. Nguyễn Quân Dao không nhịn được đến gần, đưa tay sờ nhẹ gương mặt nhỏ hồng kia:"Ôi, con của cậu dễ thương quá."
Tại sao cô lại không có một đứa con trai như vậy nhỉ, đáng yêu chết đi được.
Lạc Đường được đặt trở lại giường ngủ. Lúc này, Lưu Chí Tinh mới có cơ hội bò lên giường, cậu giơ tay nắm tay bé, mím môi.
Hai tay bé nóng ấm, mang theo hương sữa thoang thoảng, mảnh khảnh trắng xanh, trông vô cùng yếu ớt.
Bé khúc khích, hai tay lên xuống sờ cậu, muốn cho cậu một viên kẹo, nhưng đây là áo bệnh nhân, hai bên túi trống rỗng nông cạn, hoàn toàn không chứa một viên nào.
Đôi mắt lấp lánh lại mang vẻ tủi thân, Lưu Chí Tinh mềm lòng xoa đầu cậu:"Em muốn đưa anh kẹo đúng không, khi nào hết bệnh rồi về nhà lấy đưa anh cũng được."
Dáng vẻ dỗ dành vô cùng thuần thục.
Nguyễn Quân Dao che miệng thán phục:"Ái chà, thật ra dáng anh hai nha."
Lúc này, cửa phòng mở lần nữa. Là Lưu Thiệu Huy và Lạc Anh Kiệt vừa mua cháo về. Hai người đàn ông cao lớn bước vào, khiến căn phòng phần nào đó chật hơn một chút.
Lạc Anh Kiệt đặt hộp cháo trứng muối lên bàn, hai tay bế con trai cưng nựng, gương mặt cưng chiều thỏa mãn.
Một nhà ba người tụ hợp lại, xung quanh liền hiện lên vẻ đầm ấm hạnh phúc sẵn có.
Nguyễn Quân Dao khẽ đi đến bên chồng mình, ghen tị:"Ái chà, gia đình người ta nhìn đâu cũng thấy vui vẻ. Còn nhìn lại gia đình mình..."
"Chí Tinh, sao con lại không giống bé Đường nhỉ, ngoan ngoãn dễ thương."
Lưu Chí Tinh lãnh đạm đáp lại:"Con cũng rất muốn mẹ giống cô Khiết, dịu dàng xinh đẹp."
"A, thằng nhóc thối, con không phải con mẹ."
"Chồng, anh xem, anh đẻ cho em đứa con trai gì vậy, mới năm tuổi đã biết trả treo."
Lưu Thiệu Huy im lặng không muốn đáp lời. Anh bất lực nhìn khuôn cảnh ba người ấm áp kia, cảm thấy vợ của mình không còn thục nữ dịu dàng như xưa nữa.
Sắc trời dần tối.
Bỏ mặc vẻ đau thương ngoài kia, phòng bệnh chứa đựng sáu con người lại hòa thuận vui vẻ mà trò chuyện, như những ánh sao trên trời, tự do mà tỏa sáng.
Lưu Chí Tinh vẫn ngồi trên giường nắm tay Lạc Đường, cậu cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó nun chảy, đôi mắt không biết tự bao giờ lấp lóe sự dịu dàng dung túng hiếm thấy.
Quả thật đúng như mẹ nói, bé con nhìn càng ngày càng thuận mắt.
- -
Lưu Chí Tinh: vợ thật dễ thương, thật thuận mắt.
Phải biết, khi cậu ra khỏi lớp, nghe tin từ mẹ rằng bé ốm yếu đang nằm viện, cậu đã sốc như thế nào.
Sáng hôm nay còn nói chỉ bị ốm, mà đến chiều thì nằm viện luôn rồi.
Nhìn gương mặt con trai, Nguyễn Quân Dao phì cười:"Người nào không biết còn tưởng con mới là người bị ốm đó."
Lưu Chí Tinh lầm bầm:"Nếu thế thật thì cũng được. Thể chất bé con ốm yếu như vậy, bệnh vặt cũng có thể gây nguy hiểm."
Nguyễn Quân Dao:"..." Tình bạn trẻ con có thể cao cả như vậy sao.
Cậu nhớ lại hôm nay trên trường, giờ xuống sân chơi cậu bị chặn bởi mấy đứa nhóc lớp hoa hồng, bọn nó hỏi cậu sao hôm nay không thấy bạn nhỏ xinh đẹp mới đến ở đâu.
Lớp hoa hồng vừa được chuyển tới một bạn nhỏ vô cùng xinh đẹp, dễ thương, còn rất dễ gần, tốt bụng, lúc nào cũng chia bánh cho họ, vì vậy họ rất quý bạn này, hôm nay không thấy liền chạy đi hỏi người bạn hay chơi chung với bé.
Có thể thấy, dù mới học mấy ngày, Lạc Đường đã chiếm hầu hết sự yêu mến từ các bạn.
Xe lăn bánh đến trước bệnh viện, Nguyễn Quân Dao tay dắt con xuống xe, còn để chồng đi đỗ xe trong hầm.
Đây là bệnh viện có tiếng, phí đắt hơn so với những bệnh viện thường, nhưng cũng vì vậy mà những người làm trong đây đều rất uy tín, tay nghề không thể coi thường.
Phòng bệnh của Lạc Đường nằm trên tầng bốn, là tầng dành riêng cho các nhân vật nổi tiếng, mỗi phòng bệnh đều được phân chia rõ ràng cho một người nằm.
Lưu Chí Tinh rón rén mở cửa lớn, mẹ cậu phía sau phì cười, nói nhỏ vào tai cậu:"Cánh cửa sẽ không gây ồn ào cho em nghỉ ngơi đâu."
Lưu Chí Tinh đỏ mặt hừ một tiếng, cửa phòng bệnh mở to, khung cảnh trắng tinh thoảng mùi thuốc hiện ra làm cậu nhíu mày.
Hai người vào trong, bên trong Tô Dương Khiết ngồi ở ghế cạnh giường bệnh, hai tay điều chỉnh gối và mền hợp lý, thấy Nguyễn Quân Dao đi vào thì mở to mắt đứng dậy.
"Ôi trời cậu đến sớm như vậy, tớ còn tưởng đến tối mấy cậu mới vào thăm."
Lạc Anh Kiệt đã ra ngoài mua cháo cho Lạc Đường, hiện tại ở đây chỉ có hai mẹ con cô.
Lưu Chí Tinh để hai người lớn chào hỏi, bản thân cậu lạch bạch chạy đến giường bệnh.
Trên giường lớn, Lạc Đường nằm trên ấy, gương mặt trắng toát đổ mồ hôi, đôi môi nhỏ khô khốc thi thoảng thở mạnh, cánh tay mảnh khảnh bên cạnh nắm chặt tỏ vẻ bất an, nhìn qua giống như bé đang mơ một giấc mơ khủng khiếp vậy.
Lưu Chí Tinh đau lòng mà vỗ nhẹ chăn mấy cái. Nhưng cánh tay cậu quá nhỏ, chỉ có thể vỗ khúc chăn trống rỗng lạnh lẽo.
Nguyễn Quân Dao nhìn cảnh như vậy vừa mềm lòng vừa buồn cười, bước tới xách cậu lên, để cậu ngồi trên ghế cao cạnh giường, vậy là tay có thể vỗ đến nơi Lạc Đường nằm.
"Ái chà, bé Tinh nhà ta lo cho bạn nhỏ quá nhỉ."
Tô Dương Khiết cong môi xoa đầu cậu, vô cùng dịu dàng:"Bé Tinh lo em Đường như vậy, em Đường khi thích dậy chắc chắn rất thích con."
Lưu Chí Tinh cúi mặt, lí nhí:"Cảm ơn cô."
Mẹ cậu chọc mấy cái, liếc mắt:"Thích em trai như vậy, mà lúc trước mẹ bảo để mẹ sinh thêm em con lại không cho."
Cậu nhíu mày:"Em của con chưa chắc ngoan bằng Lạc Đường. "
"Ôi thằng nhóc thối tha."
Hai người mẹ cười mấy tiếng, khuôn mặt diễm lệ chất chứa vài phần hạnh phúc.
Tô Dương Khiết mỉm cười:"Con mình mà là con gái, chắc con cậu ôm đi luôn rồi ấy nhỉ."
"Ôi cậu nói quá, thằng nhóc này chả hứng thú với mấy bạn gái đâu. Nó vô cảm lắm."
"Mẹ ơi..."
Chất giọng yếu ớt phát ra, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Lạc Đường hít mũi ngồi trên giường, đôi mắt nai con mông lung vừa ngủ dậy, bé ngó nghiêng xung quanh, vô thức gọi mẹ.
Tô Dương Khiết vội bước tới, ôm cậu dỗ dành:"Mẹ đây, con cảm thấy ổn hơn chưa?"
Cô sờ trán con trai, rồi áp lên trán mình, thở nhẹ:"May thật, đỡ sốt rồi."
Bé đưa hai tay ngắn ngủn ôm cổ mẹ, nỉ non:"Mẹ ơi."
Gương mặt bé xanh xao vì bệnh, hai má phúng phính đỏ bừng, trông vô cùng tội nghiệp.
Cả ba người trong phòng nghe chất giọng tâm liền mềm nhũn. Nguyễn Quân Dao không nhịn được đến gần, đưa tay sờ nhẹ gương mặt nhỏ hồng kia:"Ôi, con của cậu dễ thương quá."
Tại sao cô lại không có một đứa con trai như vậy nhỉ, đáng yêu chết đi được.
Lạc Đường được đặt trở lại giường ngủ. Lúc này, Lưu Chí Tinh mới có cơ hội bò lên giường, cậu giơ tay nắm tay bé, mím môi.
Hai tay bé nóng ấm, mang theo hương sữa thoang thoảng, mảnh khảnh trắng xanh, trông vô cùng yếu ớt.
Bé khúc khích, hai tay lên xuống sờ cậu, muốn cho cậu một viên kẹo, nhưng đây là áo bệnh nhân, hai bên túi trống rỗng nông cạn, hoàn toàn không chứa một viên nào.
Đôi mắt lấp lánh lại mang vẻ tủi thân, Lưu Chí Tinh mềm lòng xoa đầu cậu:"Em muốn đưa anh kẹo đúng không, khi nào hết bệnh rồi về nhà lấy đưa anh cũng được."
Dáng vẻ dỗ dành vô cùng thuần thục.
Nguyễn Quân Dao che miệng thán phục:"Ái chà, thật ra dáng anh hai nha."
Lúc này, cửa phòng mở lần nữa. Là Lưu Thiệu Huy và Lạc Anh Kiệt vừa mua cháo về. Hai người đàn ông cao lớn bước vào, khiến căn phòng phần nào đó chật hơn một chút.
Lạc Anh Kiệt đặt hộp cháo trứng muối lên bàn, hai tay bế con trai cưng nựng, gương mặt cưng chiều thỏa mãn.
Một nhà ba người tụ hợp lại, xung quanh liền hiện lên vẻ đầm ấm hạnh phúc sẵn có.
Nguyễn Quân Dao khẽ đi đến bên chồng mình, ghen tị:"Ái chà, gia đình người ta nhìn đâu cũng thấy vui vẻ. Còn nhìn lại gia đình mình..."
"Chí Tinh, sao con lại không giống bé Đường nhỉ, ngoan ngoãn dễ thương."
Lưu Chí Tinh lãnh đạm đáp lại:"Con cũng rất muốn mẹ giống cô Khiết, dịu dàng xinh đẹp."
"A, thằng nhóc thối, con không phải con mẹ."
"Chồng, anh xem, anh đẻ cho em đứa con trai gì vậy, mới năm tuổi đã biết trả treo."
Lưu Thiệu Huy im lặng không muốn đáp lời. Anh bất lực nhìn khuôn cảnh ba người ấm áp kia, cảm thấy vợ của mình không còn thục nữ dịu dàng như xưa nữa.
Sắc trời dần tối.
Bỏ mặc vẻ đau thương ngoài kia, phòng bệnh chứa đựng sáu con người lại hòa thuận vui vẻ mà trò chuyện, như những ánh sao trên trời, tự do mà tỏa sáng.
Lưu Chí Tinh vẫn ngồi trên giường nắm tay Lạc Đường, cậu cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó nun chảy, đôi mắt không biết tự bao giờ lấp lóe sự dịu dàng dung túng hiếm thấy.
Quả thật đúng như mẹ nói, bé con nhìn càng ngày càng thuận mắt.
- -
Lưu Chí Tinh: vợ thật dễ thương, thật thuận mắt.