Chương 7: Cục bột nhỏ
Sau một ngày nằm viện, cuối cùng Lạc Đường cũng được về nhà.
Vì một điều gì đó mà từ khi hết bệnh, bé lại lon ton theo Lưu Chí Tinh, như một cục slime nhỏ dính người.
Dưới sân bệnh viện, hai đứa nhóc kéo tay nhau khúc khích chạy hết nơi này đến nơi khác. Nói chính xác, là Lạc Đường vui vẻ tung tăng với một bên nắm chặt góc áo Lưu Chí Tinh.
Cậu bất đắc dĩ bị kéo khắp nơi, cuối cùng không nhịn được đứng im một chỗ, khuôn mặt nghiêm túc nhìn bé.
Tưởng rằng mình đã làm người ta giận, Lạc Đường buồn tủi định bỏ tay ra, nhưng Lưu Chí Tinh chỉ di chuyển tay bé từ nắm góc áo sang nắm tay hai đứa, mười ngón đan xen vô cùng thân thiết.
Bé ngơ ngác, cậu mới vờ quay sang nơi khác, dái tai đỏ hồng:"Lần sau đừng nắm góc áo như vậy, tay sẽ đau, nên nắm tay thôi."
"Òa. Bé Đường sẽ nắm tay thôi!" Lạc Đường gật đầu vui vẻ, trông bé không giống một đứa bé vừa bị bệnh chút nào, đôi mắt luôn đọng ý cười như ngàn ánh sao.
Vốn sẽ có cả hai gia đình đến đón. Nhưng cả ba người kia đều bận, chỉ còn Lưu Thiệu Huy chăm lo cho hai đứa trẻ.
Anh nhìn hai đứa nhóc thấp chủm dưới chân mình mà suy ngẫm, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh thấy con mình thân với một bạn, mà đó là bé trai chứ không phải bé gái.
Anh thở dài, đôi mắt đờ đẫn, dù sao chỉ mới là hai đứa nhóc bé xíu, mình nghĩ cái gì chứ, còn tưởng tượng bọn nó ở cùng nhau sau này nữa.
"Chú ơi ~ "
Lưu Thiệu Huy cúi xuống, một bàn tay nhỏ nhắn giơ lên, bên trong còn là viên kẹo bò sữa ngọt lịm.
Lạc Đường với đôi mắt lấp lánh nhìn anh, còn với nụ cười hồn nhiên, đằng sau chính là Lưu Chí Tinh với ánh mắt lãnh đạm nhưng chứa đựng đầy cảm xúc mãnh liệt, muốn nói rằng 'ba hãy mau nhận nó đi'.
Cậu thầm nắm chặt bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn, nghĩ đến cảnh ba mình từ chối viên kẹo và viễn cảnh sau đó.
Lạc đường sẽ tủi thân, sẽ rơi nước mắt.
Lưu Chí Tinh bùng lên suy nghĩ cần méc mẹ về việc ba giấu một khoảng tiền lớn trong ngân hàng mà không nói.
Lưu Thiệu Huy nhìn hai thái cực khác nhau dưới chân mà buồn cười, anh cầm viên kẹo nhỏ lên, nhã nhặn mỉm cười:"Cảm ơn con nhé."
"Hai đứa có muốn ăn bánh không?"
Bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng bánh ngọt nhỏ, có thể qua đó mua một phần bánh macaron để ăn nhẹ.
Lạc Đường lưỡng lự, anh thấy vậy thì nói thêm:"Chú đã nhắn tin cho ba mẹ con rồi. Họ bảo ăn một hai cái không thành vấn đề."
Nghe vậy, bé liền yên tâm gật đầu, mặt nhỏ phiếm hồng đầy chờ mong.
Lưu Thiệu Huy nhũn thành một mảng. Bây giờ anh đã hiểu tại sao vợ lại muốn có con trai như bé rồi, nếu vậy thì căn nhà này lúc nào cũng sẽ chìm trong vùng biển ấm áp.
Một hộp bánh macaron không nhiều, chỉ khoảng bốn cái. Lưu Thiệu Huy một miếng, Lưu Chí Tinh hai miếng, miếng cuối cùng dành cho Lạc Đường.
Bé không trách móc hay đua đòi, vẫn như cũ cầm miếng bánh nhỏ xinh một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Cả ba người ngồi ghế đá mà nhấm nháp buổi xế chiều, Lưu Chí Tinh ăn hết hai miếng bánh, nhìn qua thì thấy Lạc Đường chỉ mới cắn được nửa cái.
Lưu Chí Tinh:"..."
Không muốn nghĩ tới, nhưng cảnh này thật sự quá đáng thương và tội nghiệp.
Cậu nhìn cơ hàm chuyển động nhẹ theo mỗi lần nhai của Lạc Đường, rồi nhìn má phúng phính đưa đẩy lên xuống, bỗng nhiên liên tưởng tới cục bột nhào bánh mẹ cậu thường làm ở nhà.
"Cục bột nhỏ..."
"A?" Lạc Đường ngẩng đầu, bên mép vẫn còn dính vụn bánh.
"Em thật giống cục bột nhỏ, từ nay em sẽ là cục bột nhỏ."
Lưu Chí Tinh gật đầu khẳng định, quyết định đây sẽ là biệt danh chính thức của cậu dành cho bé.
Lạc Đường không hiểu gì, nhưng nghe đến mình là cục bột nhỏ, liền nhăn mày không thích.
Theo bé, cục bột trắng tinh, rất dễ nhào nặn, vô cùng mềm mại yếu ớt.
Mặc dù bé yếu ớt thật, nhưng bé sẽ không chấp nhận ai đó gọi bé là yếu ớt đâu.
Lạc Đường quên luôn cả việc ăn bánh, bé nhảy xuống ghế, lạch bạch đứng trước mặt anh, đưa cẳng chân trắng nõn đá một cái, gương mặt nhăn thành một cục thể hiện sự bất mãn.
Nhưng chân quá nhỏ, đá cũng không gây đau, giống như chỉ cố tình chạm nhẹ.
Lưu Chí Tinh bất ngờ. Đây là lần đầu cậu thấy bé giận dỗi, nhưng không giống như giận lắm, giống làm nũng thôi.
Thật ra cậu không muốn nói, lúc giận dỗi trông bé khá dễ thương.
Mà giận dỗi vì cái gì nhỉ? Vì biệt danh hả?
Lạc Đường thấy mình không đá tới liền ấm ức, đuôi mắt xuất hiện vài giọt nước nhỏ. Bé nói bằng giọng mũi trông vô cùng đáng thương:
"Em không phải là cục bột nhỏ đâu."
"Hả? A.." Lưu Chí Tinh thấy bé khóc thì hốt hoảng đứng lên, xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn lẫn đôi mắt đỏ hồng trông rất tội nghiệp.
Bé đẩy cậu ra, 'hừ' một tiếng, thoáng chốc đã quên trước đó mình thân với anh trai thế nào, quên luôn mấy viên kẹo nhỏ ngọt ngào, bây giờ trong đầu chỉ toàn giận dỗi.
Lưu Chí Tinh thấy bé con đẩy mình ra, còn quay mặt sang nơi khác biểu hiện thái độ không thích, mới nhớ cái biệt danh vô tình buột khỏi miệng cậu.
Cậu vội dỗ dành:"Anh không phải nói em là cục bột nhỏ nha, em không phải cục bột nhỏ."
Mặc dù đúng là cậu thấy bé giống với cục bột nhỏ thật.
Lạc Đường lần đầu rơi nước mắt trước mặt anh trai, bé hít mũi ấm ức, từng hạt đậy to tròn rơi xuống mặt đất.
Bé nhớ đến ba từng nói đàn ông không được rơi nước mắt, đành quay mặt chỗ khác lấy tay lau, Lưu Chí Tinh nói gì cũng không nghe, chỉ chừa cho cậu một phần mặt trắng nõn ướt đẫm.
Lưu Chí Tinh thấy bạn nhỏ không để ý thì hoảng hơn, luống cuống nắm lấy ống quần ba cầu sự giúp đỡ.
Lưu Thiệu Huy bây giờ mới được lên sân. Anh buồn cười nhìn con trai không biết làm gì, bản thân thì từ tốn đi vòng qua đứng trước mặt bạn nhỏ, quỳ một cẳng chân, tay lấy khăn tay đặt sẵn trong áo lau nước mắt cho bé.
"Bé con không khóc. Anh Tinh thật xấu xa đúng không, nhưng anh không có ý xấu đâu, con đừng khóc được không nè."
Lạc Đường khẽ gật, nhưng nước mắt vẫn không dừng được. Anh liền nắm lấy cánh tay con trai kéo đến trước mặt bé, nhẹ nhàng:
"Mau xin lỗi đi."
Lưu Chí Tinh mím môi mỏng, vài giọt mồ hôi chảy trên mặt cậu, nhẹ giọng:
"Xin, xin lỗi, em không phải cục bột nhỏ đâu, anh nói bừa thôi. Tha lỗi cho anh."
"Anh, tuần sau anh sẽ mua cho em một cây kem dưa hấu để đền bù."
Nói xong còn nắm lấy hai cánh tay đối diện để biểu đạt lòng thành.
Lạc Đường nín khóc, đôi mắt vẫn như có như không đọng vài giọt nước, bé gật đầu, mẹ đã dạy nên học cách tha lỗi nếu đối phương đã thật lòng bù đắp.
"Em sẽ tha lỗi cho anh."
Vậy là đôi bạn trẻ đã làm lành sau hai phút giận nhau.
Người ngoài cuộc Lưu Thiệu Huy đứng một bên vỗ tay hoan hô chúc mừng bai đứa.
Đến khi đưa Lạc Đường về nhà, Lưu Thiệu Huy mới xoa đầu con trai trêu đùa:"Còn hứa sẽ mua kem dưa hấu cho người ta, con lấy tiền ở đâu hả?"
Cậu bình thản ngắm cảnh ngoài xe, đáp:"Tiền của ba chứ ở đâu. Chẳng phải ba có một khoảng tiền giấu trong ngân hàng sao."
"Thằng quỷ nhỏ, con biết từ bao giờ hả?"
"Con sẽ không nói ba biết đâu."
Cậu vô tư ngắm cảnh, đầu lại nhớ đến dáng vẻ của Lạc Đường ban nãy, hít mũi đưa ra kết luận, rõ ràng biệt danh cục bột nhỏ rất hợp với bé con.
- --
Lưu Chí Tinh sau khi lớn: cục bột nhỏ, cục bột nhỏ, cục bột nhỏ ơi!
Vì một điều gì đó mà từ khi hết bệnh, bé lại lon ton theo Lưu Chí Tinh, như một cục slime nhỏ dính người.
Dưới sân bệnh viện, hai đứa nhóc kéo tay nhau khúc khích chạy hết nơi này đến nơi khác. Nói chính xác, là Lạc Đường vui vẻ tung tăng với một bên nắm chặt góc áo Lưu Chí Tinh.
Cậu bất đắc dĩ bị kéo khắp nơi, cuối cùng không nhịn được đứng im một chỗ, khuôn mặt nghiêm túc nhìn bé.
Tưởng rằng mình đã làm người ta giận, Lạc Đường buồn tủi định bỏ tay ra, nhưng Lưu Chí Tinh chỉ di chuyển tay bé từ nắm góc áo sang nắm tay hai đứa, mười ngón đan xen vô cùng thân thiết.
Bé ngơ ngác, cậu mới vờ quay sang nơi khác, dái tai đỏ hồng:"Lần sau đừng nắm góc áo như vậy, tay sẽ đau, nên nắm tay thôi."
"Òa. Bé Đường sẽ nắm tay thôi!" Lạc Đường gật đầu vui vẻ, trông bé không giống một đứa bé vừa bị bệnh chút nào, đôi mắt luôn đọng ý cười như ngàn ánh sao.
Vốn sẽ có cả hai gia đình đến đón. Nhưng cả ba người kia đều bận, chỉ còn Lưu Thiệu Huy chăm lo cho hai đứa trẻ.
Anh nhìn hai đứa nhóc thấp chủm dưới chân mình mà suy ngẫm, đây rõ ràng là lần đầu tiên anh thấy con mình thân với một bạn, mà đó là bé trai chứ không phải bé gái.
Anh thở dài, đôi mắt đờ đẫn, dù sao chỉ mới là hai đứa nhóc bé xíu, mình nghĩ cái gì chứ, còn tưởng tượng bọn nó ở cùng nhau sau này nữa.
"Chú ơi ~ "
Lưu Thiệu Huy cúi xuống, một bàn tay nhỏ nhắn giơ lên, bên trong còn là viên kẹo bò sữa ngọt lịm.
Lạc Đường với đôi mắt lấp lánh nhìn anh, còn với nụ cười hồn nhiên, đằng sau chính là Lưu Chí Tinh với ánh mắt lãnh đạm nhưng chứa đựng đầy cảm xúc mãnh liệt, muốn nói rằng 'ba hãy mau nhận nó đi'.
Cậu thầm nắm chặt bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn, nghĩ đến cảnh ba mình từ chối viên kẹo và viễn cảnh sau đó.
Lạc đường sẽ tủi thân, sẽ rơi nước mắt.
Lưu Chí Tinh bùng lên suy nghĩ cần méc mẹ về việc ba giấu một khoảng tiền lớn trong ngân hàng mà không nói.
Lưu Thiệu Huy nhìn hai thái cực khác nhau dưới chân mà buồn cười, anh cầm viên kẹo nhỏ lên, nhã nhặn mỉm cười:"Cảm ơn con nhé."
"Hai đứa có muốn ăn bánh không?"
Bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng bánh ngọt nhỏ, có thể qua đó mua một phần bánh macaron để ăn nhẹ.
Lạc Đường lưỡng lự, anh thấy vậy thì nói thêm:"Chú đã nhắn tin cho ba mẹ con rồi. Họ bảo ăn một hai cái không thành vấn đề."
Nghe vậy, bé liền yên tâm gật đầu, mặt nhỏ phiếm hồng đầy chờ mong.
Lưu Thiệu Huy nhũn thành một mảng. Bây giờ anh đã hiểu tại sao vợ lại muốn có con trai như bé rồi, nếu vậy thì căn nhà này lúc nào cũng sẽ chìm trong vùng biển ấm áp.
Một hộp bánh macaron không nhiều, chỉ khoảng bốn cái. Lưu Thiệu Huy một miếng, Lưu Chí Tinh hai miếng, miếng cuối cùng dành cho Lạc Đường.
Bé không trách móc hay đua đòi, vẫn như cũ cầm miếng bánh nhỏ xinh một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Cả ba người ngồi ghế đá mà nhấm nháp buổi xế chiều, Lưu Chí Tinh ăn hết hai miếng bánh, nhìn qua thì thấy Lạc Đường chỉ mới cắn được nửa cái.
Lưu Chí Tinh:"..."
Không muốn nghĩ tới, nhưng cảnh này thật sự quá đáng thương và tội nghiệp.
Cậu nhìn cơ hàm chuyển động nhẹ theo mỗi lần nhai của Lạc Đường, rồi nhìn má phúng phính đưa đẩy lên xuống, bỗng nhiên liên tưởng tới cục bột nhào bánh mẹ cậu thường làm ở nhà.
"Cục bột nhỏ..."
"A?" Lạc Đường ngẩng đầu, bên mép vẫn còn dính vụn bánh.
"Em thật giống cục bột nhỏ, từ nay em sẽ là cục bột nhỏ."
Lưu Chí Tinh gật đầu khẳng định, quyết định đây sẽ là biệt danh chính thức của cậu dành cho bé.
Lạc Đường không hiểu gì, nhưng nghe đến mình là cục bột nhỏ, liền nhăn mày không thích.
Theo bé, cục bột trắng tinh, rất dễ nhào nặn, vô cùng mềm mại yếu ớt.
Mặc dù bé yếu ớt thật, nhưng bé sẽ không chấp nhận ai đó gọi bé là yếu ớt đâu.
Lạc Đường quên luôn cả việc ăn bánh, bé nhảy xuống ghế, lạch bạch đứng trước mặt anh, đưa cẳng chân trắng nõn đá một cái, gương mặt nhăn thành một cục thể hiện sự bất mãn.
Nhưng chân quá nhỏ, đá cũng không gây đau, giống như chỉ cố tình chạm nhẹ.
Lưu Chí Tinh bất ngờ. Đây là lần đầu cậu thấy bé giận dỗi, nhưng không giống như giận lắm, giống làm nũng thôi.
Thật ra cậu không muốn nói, lúc giận dỗi trông bé khá dễ thương.
Mà giận dỗi vì cái gì nhỉ? Vì biệt danh hả?
Lạc Đường thấy mình không đá tới liền ấm ức, đuôi mắt xuất hiện vài giọt nước nhỏ. Bé nói bằng giọng mũi trông vô cùng đáng thương:
"Em không phải là cục bột nhỏ đâu."
"Hả? A.." Lưu Chí Tinh thấy bé khóc thì hốt hoảng đứng lên, xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn lẫn đôi mắt đỏ hồng trông rất tội nghiệp.
Bé đẩy cậu ra, 'hừ' một tiếng, thoáng chốc đã quên trước đó mình thân với anh trai thế nào, quên luôn mấy viên kẹo nhỏ ngọt ngào, bây giờ trong đầu chỉ toàn giận dỗi.
Lưu Chí Tinh thấy bé con đẩy mình ra, còn quay mặt sang nơi khác biểu hiện thái độ không thích, mới nhớ cái biệt danh vô tình buột khỏi miệng cậu.
Cậu vội dỗ dành:"Anh không phải nói em là cục bột nhỏ nha, em không phải cục bột nhỏ."
Mặc dù đúng là cậu thấy bé giống với cục bột nhỏ thật.
Lạc Đường lần đầu rơi nước mắt trước mặt anh trai, bé hít mũi ấm ức, từng hạt đậy to tròn rơi xuống mặt đất.
Bé nhớ đến ba từng nói đàn ông không được rơi nước mắt, đành quay mặt chỗ khác lấy tay lau, Lưu Chí Tinh nói gì cũng không nghe, chỉ chừa cho cậu một phần mặt trắng nõn ướt đẫm.
Lưu Chí Tinh thấy bạn nhỏ không để ý thì hoảng hơn, luống cuống nắm lấy ống quần ba cầu sự giúp đỡ.
Lưu Thiệu Huy bây giờ mới được lên sân. Anh buồn cười nhìn con trai không biết làm gì, bản thân thì từ tốn đi vòng qua đứng trước mặt bạn nhỏ, quỳ một cẳng chân, tay lấy khăn tay đặt sẵn trong áo lau nước mắt cho bé.
"Bé con không khóc. Anh Tinh thật xấu xa đúng không, nhưng anh không có ý xấu đâu, con đừng khóc được không nè."
Lạc Đường khẽ gật, nhưng nước mắt vẫn không dừng được. Anh liền nắm lấy cánh tay con trai kéo đến trước mặt bé, nhẹ nhàng:
"Mau xin lỗi đi."
Lưu Chí Tinh mím môi mỏng, vài giọt mồ hôi chảy trên mặt cậu, nhẹ giọng:
"Xin, xin lỗi, em không phải cục bột nhỏ đâu, anh nói bừa thôi. Tha lỗi cho anh."
"Anh, tuần sau anh sẽ mua cho em một cây kem dưa hấu để đền bù."
Nói xong còn nắm lấy hai cánh tay đối diện để biểu đạt lòng thành.
Lạc Đường nín khóc, đôi mắt vẫn như có như không đọng vài giọt nước, bé gật đầu, mẹ đã dạy nên học cách tha lỗi nếu đối phương đã thật lòng bù đắp.
"Em sẽ tha lỗi cho anh."
Vậy là đôi bạn trẻ đã làm lành sau hai phút giận nhau.
Người ngoài cuộc Lưu Thiệu Huy đứng một bên vỗ tay hoan hô chúc mừng bai đứa.
Đến khi đưa Lạc Đường về nhà, Lưu Thiệu Huy mới xoa đầu con trai trêu đùa:"Còn hứa sẽ mua kem dưa hấu cho người ta, con lấy tiền ở đâu hả?"
Cậu bình thản ngắm cảnh ngoài xe, đáp:"Tiền của ba chứ ở đâu. Chẳng phải ba có một khoảng tiền giấu trong ngân hàng sao."
"Thằng quỷ nhỏ, con biết từ bao giờ hả?"
"Con sẽ không nói ba biết đâu."
Cậu vô tư ngắm cảnh, đầu lại nhớ đến dáng vẻ của Lạc Đường ban nãy, hít mũi đưa ra kết luận, rõ ràng biệt danh cục bột nhỏ rất hợp với bé con.
- --
Lưu Chí Tinh sau khi lớn: cục bột nhỏ, cục bột nhỏ, cục bột nhỏ ơi!