Chương 19
Lý Huyền đi tới trước xe hít một hơi rồi dừng lại, lên xe với vẻ mặt nặng nề, dùng sức đóng cửa mạnh hơn, khiến cả Dương Nhứ và tài xế đều giật mình.
Tài xế này do công ty phân công, cũng không phải lần đầu tiên đến đón Thịnh Mẫn, biết tính khí cậu khá tốt, có điều trước nay chưa từng thấy vẻ mặt u ám như hôm nay, hoàn toàn không hiểu gì cả. Chỉ có thể nghi hoặc nhìn Dương Nhứ.
Ngược lại Dương Nhứ cảm thấy mình biết nguyên nhân, nhưng làm sao dám nói, lắc đầu như trống lắc. Lý Huyền ngồi ở hàng ghế sau chắp tay như ông cụ, phớt lờ họ và không nói chuyện gì cả. Tài xế nán lại một lúc, cảm thấy áp suất không khí trong xe thấp đến mức không chịu nổi, thấy Lý Huyền cũng không có vẻ muốn rời đi ngay lập tức thì lấy cớ đi vệ sinh, xuống xe chạy như bay.
“Anh.” Dương Nhứ quay đầu lại, ngập ngừng hỏi: “Cái đó… Lý Huyền đâu?… Hai người cãi nhau à?”
Lý Huyền cau mày liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Dương Nhứ chỉ cảm thấy bị anh quét mắt qua mà nhói cả xương, chần chờ tìm cái để nói: “… Bây giờ chúng ta đi? Hay chờ anh ấy?”
“Tài xế ở đây cậu không hỏi, giờ đi rồi cậu mới nhớ ra à? Cậu lái sao?” Sắc mặt Lý Huyền không chút cảm xúc.
Dương Nhứ vừa mở miệng, chưa kịp nghĩ gì phản bác lại, Lý Huyền lập tức quay mặt đi.
Trong lòng anh vừa rối ren vừa phiền não. Anh nghĩ làm sao Thịnh Mẫn có thể là người đồng tính được?
Lý Huyền cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn trong bãi đậu xe mờ ảo, ảm đạm khiến anh nhớ lại một chuyện cũ thời thiếu niên. Sau bao nhiêu năm, khi nghĩ lại Lý Huyền vẫn cảm thấy buồn nôn.
Anh cầm lấy nước bên cửa xe, mở mạnh nắp chai uống một ngụm, kìm nén cảm giác muốn nôn mửa.
Không giống nhau, Lý Huyền cau mày và nghĩ, Thịnh Mẫn không giống, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhưng anh vẫn rất khó hiểu, tại sao đàn ông lại thích đàn ông?
Anh thực sự kinh ngạc, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, không phải không có dấu hiệu. Ngày đầu tiên gặp mặt trước khi đi tắm, Thịnh Mẫn nói anh không phiền thì tốt… Thái độ kỳ lạ của Trương Chí Hoa khi nhìn thấy anh ở nhà Thịnh Mẫn, và nếu lại gần hơn một chút, Thịnh Mẫn sẽ trở nên cứng nhắc và ngại ngùng một cách khó hiểu… Có rất nhiều dấu hiệu, chỉ là anh ít khi để ý đến, càng không bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Lý Huyền bực bội vò đầu bứt tóc, quên mất trên đầu mình vẫn còn keo xịt tóc vừa tạo kiểu, xoa đến cả tay bết dính. Anh vơ lấy khăn giấy lau bừa đi, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 15 phút, Thịnh Mẫn vẫn chưa đến. Lòng anh càng tỏ ra khó chịu, giơ tay đập một cái vào lưng ghế phụ.
“Anh à.” Dương Nhứ vẫn luôn nghịch điện thoại di động, không đề phòng anh đột nhiên phát tác, giật bắn người, điện thoại cũng bị rơi xuống dưới ghế. “Anh, Anh làm gì vậy?”
“Đi gọi cậu ấy.” Lý Huyền giọng khó chịu nói.
“Gọi ai?” Dương Nhứ cúi người nhặt điện thoại, hồi lâu mới với được: “Lão Lưu?”
Lý Huyền cau mày: “Lão Lưu là ai?”
Dương Nhứ sững sờ: “Anh lái xe…”
Lý Huyền đau đầu nhìn cậu ta. Dương Nhứ phản ứng lại: “Ồ, gọi Lý Huyền đúng không… Không phải anh à, em đi gọi sao?”
Mặt cậu ta lộ ra vẻ chua xót, Lý Huyền tự tay làm, anh vươn tay kéo cửa xe: “Tôi đi!”
“Em đi, em đi, em không có nói là không đi mà.” Dương Nhứ nhanh chóng ngăn anh lại, mở cửa lao xuống xe: “Anh à, em đi đây, anh ngồi đi… Hôm nay anh nóng nảy quá…”
Cậu ta thì thầm một tiếng rồi chạy mất.
Thịnh Mẫn lặng lẽ ngồi trong phòng thay đồ, nghe ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng bước chân lẻ tẻ, rồi dần dần trầm xuống. Bầu trời tối sầm lại từ lúc nào không biết, căn phòng quay mặt về hướng Tây, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn từ góc cửa sổ chiếu vào tấm gương, cắt ra vô số quang cảnh vụ vặt. Thịnh Mẫn cảm thấy hơi chói mắt, cúi đầu chôn khuôn mặt trong vòng tay của mình.
Cậu không hề cảm thấy buồn bã hay khó chịu.
Kể từ khi cậu phát hiện ra mình chỉ có tình cảm với người cùng giới, hai thứ tình cảm này đã vây quanh cậu nhiều năm. Nhưng khi cậu nghe thấy Dương Nhứ và Lý Huyền nói chuyện với ở cửa ban nãy, Thịnh Mẫn một thoáng đầu óc trống rỗng, song cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức vượt quá sự mong đợi của mình.
Cậu thực sự có thể bỏ đi, tính khí của Lý Huyền có lúc không được tốt lắm, nhưng không phải là người lỗ mãng. Cậu giả như không biết, Lý Huyền có lẽ cũng sẽ không lập tức truy hỏi. Nhưng không rõ vì sao, Thịnh Mẫn không muốn giấu giếm, sống yên ổn được ngày nào hay ngày ấy, đó là quy luật sống thường ngày của cậu.
Vì vậy cậu đẩy cửa đi vào, bây giờ cũng không hề hối hận, chỉ có điều là có phần tiếc nuối. Có vẻ như bộ dạng Lý Huyền rất khó chấp nhận, và họ có lẽ không thể làm bạn với nhau được nữa. Mặc dù cậu cũng không hiểu, họ mới quen nhau được mấy ngày, có thể tính là bạn không…
Thịnh Mẫn nhắm nghiền mắt lại, để suy nghĩ tự do lang thang, ngay cả âm thanh ngoài cửa cũng tự động bị chặn lại cho đến khi có người vỗ vai cậu, giọng nói hoảng hốt của Dương Nhứ lập tức vang lên bên tai anh: “Anh đang khóc à?”
“Không.” Thịnh mẫn ngẩng đầu lên, vì ánh sáng đột ngột nên chớp chớp mắt.
“Ai da,anh đừng khóc nhé.” Dương Nhứ lo lắng nhìn vẻ mặt của cậu.
“Tôi thực sự không có khóc.” Thịnh Mẫn nói: “Tại cậu lại ở đây?”
Dương Nhứ vẫn nghi ngờ nhìn vào mắt cậu: “Em đến gọi anh đi đây.”
“Như vậy.” Thịnh Mẫn vui vẻ đứng lên: “Vậy đi thôi.”
Bọn họ dọc theo hành lang đi ra ngoài, cả đoạn đường Dương Nhứ đều đi sau cậu, do dự không nói. Khi đến trước thang máy, cuối cùng không nhịn được mà gọi cậu: “Lý Huyền.”
Thịnh Mẫn quay đầu lại nhìn, thấy vẻ cay đắng trên gương mặt cậu ta.
“Có chuyện gì vậy?” Thịnh Mẫn hỏi.
“Anh Huyền.” Dương Nhứ đột nhiên đổi lời: “Có phải anh cãi nhau với anh của em không?”
“Không.”
“Anh đừng có lừa em.” Dương Nhứ hét lên: “Mặt anh ấy kéo dài ra như mặt ngựa, trông vô cùng khó coi. Vậy còn bảo không cãi nhau, không thì em cũng không chọc giận anh ấy. Hôm nay anh ấy cứ như pháo chất lượng thấp cứ tí lại nổ.”
Thịnh Mẫn nhấn nút thang máy, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Dương Nhứ cũng im lặng một hồi, vào thang máy, nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại mới nói: “Anh em cũng thật không dễ chịu gì, có thể anh ấy không dám nói với anh, anh không biết.”
Đương nhiên là tôi biết. Thịnh Mẫn nghĩ, nhưng cũng không cảm thấy quá khó khăn. Nhưng nghe thấy Dương Như nói vậy mắt cậu đột nhiên đỏ lên, lập tức cảm thấy có chút không nhẫn tâm.
Đôi khi Dương Nhứ không được thông minh cho lắm, thật sự không có gì để nói, làm trợ lý cho cậu cũng bốn năm năm rồi. Ngay cả khi cậu kém nổi nhất, cũng chưa từng có chút ý nào khác.
Thịnh Mẫn đang suy nghĩ, Dương Nhứ lại lên tiếng: “Em chỉ thấy anh em quan tâm đến anh, nếu không lúc nãy em cũng sẽ không nói cho anh biết chuyện này. Hôm nay anh ấy vì anh mà chửi mấy người rồi, còn tức giận như vậy, hoàn toàn như biến thành người khác.”
Đó là một con người khác, nhưng không phải như những gì Dương Nhứ đang nghĩ.
Thịnh Mẫn thở dài và định nói, thì Dương Nhứ sụt sịt: “Anh đừng ghen với bạn trai cũ mà cãi nhau với anh ấy, anh ấy không nói với anh chuyện này, em cũng không tiện nhắc. Tóm lại người đàn ông đó cũng không phải thứ gì tốt, anh em đã không thích tên đó từ tám đời rồi.”
Thật ra, nếu hôm nay Dương Nhứ không nhắc tới chuyện này, thì Thịnh Mẫn đã không nghĩ đến người đó từ lâu rồi. Ngay cả khi cậu thỉnh thoảng gặp lại người đó tại một sự kiện nào đó, lòng cậu cũng khó có thể dậy sóng một lần nữa.
Thật ra bọn họ cũng không tính là gì của nhau, chỉ là nói ra, người biết một chút về quá khứ luôn không tin. Lúc đầu cậu không muốn nhắc đến nên không giải thích, đến bây giờ thì hoàn toàn không thể giải thích được nữa.
“Dương Nhứ.” Thịnh Mẫn thấy Dương Nhứ càng ngày càng tức giận, ấm giọng cắt lời cậu ta: “Cậu hiểu lầm rồi. Tôi và… Tôi và Thịnh Mẫn không phải là quan hệ như cậu nghĩ.”
Dương Nhứ đánh giá cậu, luôn có bộ dạng không tin.
“Thật đấy. Chúng tôi có chút không vui vì chuyện khác, nhưng không liên quan gì đến tình cảm và cũng không có tình cảm. Tôi ở cùng với anh ấy là vì một số điều ngoài ý muốn, không dễ giải thích, nhưng cậu đừng hiểu lầm.”
Thịnh Mẫn nghĩ một lúc lại nói: “Chỉ là đúng là gần đây tính tình của anh ấy không được tốt, cậu nói chuyện và làm việc cũng nên cẩn thận chút, đừng chọc anh ấy giận. Dù đôi lúc anh ấy có nói đôi ba lời, nhưng anh ấy cũng không có ý xấu, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Dương Nhứ không hiểu tại sao rõ ràng cậu ta muốn thuyết phục Lý Huyền, chính mình lại là người bị thuyết phục. Vẻ ngoài dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, khiến cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc, đột nhiên cậu ta quên mất không biết phải trả lời như thế nào.
Thang máy lúc này đã lên đến lầu một, Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đẩy vai cậu ta: “Đi thôi.”
Tài xế này do công ty phân công, cũng không phải lần đầu tiên đến đón Thịnh Mẫn, biết tính khí cậu khá tốt, có điều trước nay chưa từng thấy vẻ mặt u ám như hôm nay, hoàn toàn không hiểu gì cả. Chỉ có thể nghi hoặc nhìn Dương Nhứ.
Ngược lại Dương Nhứ cảm thấy mình biết nguyên nhân, nhưng làm sao dám nói, lắc đầu như trống lắc. Lý Huyền ngồi ở hàng ghế sau chắp tay như ông cụ, phớt lờ họ và không nói chuyện gì cả. Tài xế nán lại một lúc, cảm thấy áp suất không khí trong xe thấp đến mức không chịu nổi, thấy Lý Huyền cũng không có vẻ muốn rời đi ngay lập tức thì lấy cớ đi vệ sinh, xuống xe chạy như bay.
“Anh.” Dương Nhứ quay đầu lại, ngập ngừng hỏi: “Cái đó… Lý Huyền đâu?… Hai người cãi nhau à?”
Lý Huyền cau mày liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Dương Nhứ chỉ cảm thấy bị anh quét mắt qua mà nhói cả xương, chần chờ tìm cái để nói: “… Bây giờ chúng ta đi? Hay chờ anh ấy?”
“Tài xế ở đây cậu không hỏi, giờ đi rồi cậu mới nhớ ra à? Cậu lái sao?” Sắc mặt Lý Huyền không chút cảm xúc.
Dương Nhứ vừa mở miệng, chưa kịp nghĩ gì phản bác lại, Lý Huyền lập tức quay mặt đi.
Trong lòng anh vừa rối ren vừa phiền não. Anh nghĩ làm sao Thịnh Mẫn có thể là người đồng tính được?
Lý Huyền cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn trong bãi đậu xe mờ ảo, ảm đạm khiến anh nhớ lại một chuyện cũ thời thiếu niên. Sau bao nhiêu năm, khi nghĩ lại Lý Huyền vẫn cảm thấy buồn nôn.
Anh cầm lấy nước bên cửa xe, mở mạnh nắp chai uống một ngụm, kìm nén cảm giác muốn nôn mửa.
Không giống nhau, Lý Huyền cau mày và nghĩ, Thịnh Mẫn không giống, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhưng anh vẫn rất khó hiểu, tại sao đàn ông lại thích đàn ông?
Anh thực sự kinh ngạc, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, không phải không có dấu hiệu. Ngày đầu tiên gặp mặt trước khi đi tắm, Thịnh Mẫn nói anh không phiền thì tốt… Thái độ kỳ lạ của Trương Chí Hoa khi nhìn thấy anh ở nhà Thịnh Mẫn, và nếu lại gần hơn một chút, Thịnh Mẫn sẽ trở nên cứng nhắc và ngại ngùng một cách khó hiểu… Có rất nhiều dấu hiệu, chỉ là anh ít khi để ý đến, càng không bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Lý Huyền bực bội vò đầu bứt tóc, quên mất trên đầu mình vẫn còn keo xịt tóc vừa tạo kiểu, xoa đến cả tay bết dính. Anh vơ lấy khăn giấy lau bừa đi, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 15 phút, Thịnh Mẫn vẫn chưa đến. Lòng anh càng tỏ ra khó chịu, giơ tay đập một cái vào lưng ghế phụ.
“Anh à.” Dương Nhứ vẫn luôn nghịch điện thoại di động, không đề phòng anh đột nhiên phát tác, giật bắn người, điện thoại cũng bị rơi xuống dưới ghế. “Anh, Anh làm gì vậy?”
“Đi gọi cậu ấy.” Lý Huyền giọng khó chịu nói.
“Gọi ai?” Dương Nhứ cúi người nhặt điện thoại, hồi lâu mới với được: “Lão Lưu?”
Lý Huyền cau mày: “Lão Lưu là ai?”
Dương Nhứ sững sờ: “Anh lái xe…”
Lý Huyền đau đầu nhìn cậu ta. Dương Nhứ phản ứng lại: “Ồ, gọi Lý Huyền đúng không… Không phải anh à, em đi gọi sao?”
Mặt cậu ta lộ ra vẻ chua xót, Lý Huyền tự tay làm, anh vươn tay kéo cửa xe: “Tôi đi!”
“Em đi, em đi, em không có nói là không đi mà.” Dương Nhứ nhanh chóng ngăn anh lại, mở cửa lao xuống xe: “Anh à, em đi đây, anh ngồi đi… Hôm nay anh nóng nảy quá…”
Cậu ta thì thầm một tiếng rồi chạy mất.
Thịnh Mẫn lặng lẽ ngồi trong phòng thay đồ, nghe ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng bước chân lẻ tẻ, rồi dần dần trầm xuống. Bầu trời tối sầm lại từ lúc nào không biết, căn phòng quay mặt về hướng Tây, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn từ góc cửa sổ chiếu vào tấm gương, cắt ra vô số quang cảnh vụ vặt. Thịnh Mẫn cảm thấy hơi chói mắt, cúi đầu chôn khuôn mặt trong vòng tay của mình.
Cậu không hề cảm thấy buồn bã hay khó chịu.
Kể từ khi cậu phát hiện ra mình chỉ có tình cảm với người cùng giới, hai thứ tình cảm này đã vây quanh cậu nhiều năm. Nhưng khi cậu nghe thấy Dương Nhứ và Lý Huyền nói chuyện với ở cửa ban nãy, Thịnh Mẫn một thoáng đầu óc trống rỗng, song cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức vượt quá sự mong đợi của mình.
Cậu thực sự có thể bỏ đi, tính khí của Lý Huyền có lúc không được tốt lắm, nhưng không phải là người lỗ mãng. Cậu giả như không biết, Lý Huyền có lẽ cũng sẽ không lập tức truy hỏi. Nhưng không rõ vì sao, Thịnh Mẫn không muốn giấu giếm, sống yên ổn được ngày nào hay ngày ấy, đó là quy luật sống thường ngày của cậu.
Vì vậy cậu đẩy cửa đi vào, bây giờ cũng không hề hối hận, chỉ có điều là có phần tiếc nuối. Có vẻ như bộ dạng Lý Huyền rất khó chấp nhận, và họ có lẽ không thể làm bạn với nhau được nữa. Mặc dù cậu cũng không hiểu, họ mới quen nhau được mấy ngày, có thể tính là bạn không…
Thịnh Mẫn nhắm nghiền mắt lại, để suy nghĩ tự do lang thang, ngay cả âm thanh ngoài cửa cũng tự động bị chặn lại cho đến khi có người vỗ vai cậu, giọng nói hoảng hốt của Dương Nhứ lập tức vang lên bên tai anh: “Anh đang khóc à?”
“Không.” Thịnh mẫn ngẩng đầu lên, vì ánh sáng đột ngột nên chớp chớp mắt.
“Ai da,anh đừng khóc nhé.” Dương Nhứ lo lắng nhìn vẻ mặt của cậu.
“Tôi thực sự không có khóc.” Thịnh Mẫn nói: “Tại cậu lại ở đây?”
Dương Nhứ vẫn nghi ngờ nhìn vào mắt cậu: “Em đến gọi anh đi đây.”
“Như vậy.” Thịnh Mẫn vui vẻ đứng lên: “Vậy đi thôi.”
Bọn họ dọc theo hành lang đi ra ngoài, cả đoạn đường Dương Nhứ đều đi sau cậu, do dự không nói. Khi đến trước thang máy, cuối cùng không nhịn được mà gọi cậu: “Lý Huyền.”
Thịnh Mẫn quay đầu lại nhìn, thấy vẻ cay đắng trên gương mặt cậu ta.
“Có chuyện gì vậy?” Thịnh Mẫn hỏi.
“Anh Huyền.” Dương Nhứ đột nhiên đổi lời: “Có phải anh cãi nhau với anh của em không?”
“Không.”
“Anh đừng có lừa em.” Dương Nhứ hét lên: “Mặt anh ấy kéo dài ra như mặt ngựa, trông vô cùng khó coi. Vậy còn bảo không cãi nhau, không thì em cũng không chọc giận anh ấy. Hôm nay anh ấy cứ như pháo chất lượng thấp cứ tí lại nổ.”
Thịnh Mẫn nhấn nút thang máy, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Dương Nhứ cũng im lặng một hồi, vào thang máy, nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại mới nói: “Anh em cũng thật không dễ chịu gì, có thể anh ấy không dám nói với anh, anh không biết.”
Đương nhiên là tôi biết. Thịnh Mẫn nghĩ, nhưng cũng không cảm thấy quá khó khăn. Nhưng nghe thấy Dương Như nói vậy mắt cậu đột nhiên đỏ lên, lập tức cảm thấy có chút không nhẫn tâm.
Đôi khi Dương Nhứ không được thông minh cho lắm, thật sự không có gì để nói, làm trợ lý cho cậu cũng bốn năm năm rồi. Ngay cả khi cậu kém nổi nhất, cũng chưa từng có chút ý nào khác.
Thịnh Mẫn đang suy nghĩ, Dương Nhứ lại lên tiếng: “Em chỉ thấy anh em quan tâm đến anh, nếu không lúc nãy em cũng sẽ không nói cho anh biết chuyện này. Hôm nay anh ấy vì anh mà chửi mấy người rồi, còn tức giận như vậy, hoàn toàn như biến thành người khác.”
Đó là một con người khác, nhưng không phải như những gì Dương Nhứ đang nghĩ.
Thịnh Mẫn thở dài và định nói, thì Dương Nhứ sụt sịt: “Anh đừng ghen với bạn trai cũ mà cãi nhau với anh ấy, anh ấy không nói với anh chuyện này, em cũng không tiện nhắc. Tóm lại người đàn ông đó cũng không phải thứ gì tốt, anh em đã không thích tên đó từ tám đời rồi.”
Thật ra, nếu hôm nay Dương Nhứ không nhắc tới chuyện này, thì Thịnh Mẫn đã không nghĩ đến người đó từ lâu rồi. Ngay cả khi cậu thỉnh thoảng gặp lại người đó tại một sự kiện nào đó, lòng cậu cũng khó có thể dậy sóng một lần nữa.
Thật ra bọn họ cũng không tính là gì của nhau, chỉ là nói ra, người biết một chút về quá khứ luôn không tin. Lúc đầu cậu không muốn nhắc đến nên không giải thích, đến bây giờ thì hoàn toàn không thể giải thích được nữa.
“Dương Nhứ.” Thịnh Mẫn thấy Dương Nhứ càng ngày càng tức giận, ấm giọng cắt lời cậu ta: “Cậu hiểu lầm rồi. Tôi và… Tôi và Thịnh Mẫn không phải là quan hệ như cậu nghĩ.”
Dương Nhứ đánh giá cậu, luôn có bộ dạng không tin.
“Thật đấy. Chúng tôi có chút không vui vì chuyện khác, nhưng không liên quan gì đến tình cảm và cũng không có tình cảm. Tôi ở cùng với anh ấy là vì một số điều ngoài ý muốn, không dễ giải thích, nhưng cậu đừng hiểu lầm.”
Thịnh Mẫn nghĩ một lúc lại nói: “Chỉ là đúng là gần đây tính tình của anh ấy không được tốt, cậu nói chuyện và làm việc cũng nên cẩn thận chút, đừng chọc anh ấy giận. Dù đôi lúc anh ấy có nói đôi ba lời, nhưng anh ấy cũng không có ý xấu, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Dương Nhứ không hiểu tại sao rõ ràng cậu ta muốn thuyết phục Lý Huyền, chính mình lại là người bị thuyết phục. Vẻ ngoài dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, khiến cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc, đột nhiên cậu ta quên mất không biết phải trả lời như thế nào.
Thang máy lúc này đã lên đến lầu một, Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đẩy vai cậu ta: “Đi thôi.”