Chương 20
Sau khi Dương Nhứ rời đi thì Lý Huyền vẫn luôn mở cửa sổ nhìn về hướng cửa thang máy, nhìn đến sái cổ, cuối cùng cũng nhìn thấy được hai người trở lại. Trong lòng bất chợt thở phào nhẹ nhõm, giả vờ cúi đầu xem điện thoại.
Thịnh Mẫn lại chú ý đến hành động của anh, khẽ mím môi. Cậu sợ anh còn để ý chuyện lúc nãy nên đã chặn Dương Nhứ đang chuẩn bị lên xe lại: “Cậu ra phía sau ngồi đi.” Nói xong, tự kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Dương Nhứ ngơ ra một lúc rồi nghe theo ngồi vào hàng ghế phía sau, Lý Huyền nhíu mày liếc nhìn cậu ta một cái.
“Anh.” Dương Nhứ than thở trong lòng, thầm nghĩ đúng là vừa nãy Lý Huyền đã lừa mình, rõ ràng là đang giận dỗi anh cậu ta, còn nói là không phải, không phải mâu thuẫn tình cảm thì là gì?
Lý Huyền cũng không nói gì nữa, xoa nốt ruồi nhỏ trên cổ tay, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dương Nhứ vội vã gọi điện thoại cho tài xế bảo anh ta mau quay lại.
Trên đường về, bầu không khí trên xe vô cùng kì lạ, im lặng một cách lạ thường. Tài xế lái xe rất nhanh, chỉ muốn nhanh đưa những người về bàn giao, có nhiều lần Dương Nhứ muốn nói chuyện với Lý Huyền, Lý Huyền hời hợt ậm ờ vài tiếng, cậu ta mất hứng nên không nói nữa.
Ngược lại, Thịnh Mẫn lại thành người thoải mái nhất, chỉ là đôi lúc vô tình chạm mắt với Lý Huyền trên gương chiếu hậu rồi cũng vội vàng nhìn sang nơi khác. Mặt Lý Huyền càng ngày càng đen hơn.
Tài xế lái xe vội vàng, mất hai mươi phút sau, xe lại quay về trước cửa khu chung cư.
“Anh, vậy chúng em đi đây, có cần tiễn anh lên đó không?”
“Không cần.” Lý Huyền thuận miệng trả lời, đội nón đeo khẩu trang lên đi thẳng về phía cửa lớn.
Anh đi thẳng vào trong, tà áo phất phơ trong gió. Vừa khéo bắt gặp thang máy dừng ở tầng một, anh đi vào ấn số tầng. Vào lúc thang máy sắp đóng lại, Lý Huyền nhìn ra con đường nhỏ không một bóng người phía xa, giơ tay ngăn cửa thang máy lại, do dự một lúc rồi đi ra ngoài.
Anh tìm bừa một chỗ ở sảnh lớn, lơ đễnh lật CV. Khóe mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa ra vào, đợi mãi mà không thấy ai đến. Anh tắt màn hình điện thoại, đi ra ngoài. Kết quả vừa bước ra khỏi tòa nhà đã gặp ngay Thịnh Mẫn.
Thịnh Mẫn thấy anh vội vàng vậy cũng ngơ ra. Hai người cách nhau một bước chân, cơ hồ có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt của lá sen tỏa ra từ gió đêm, là hoa sen được trồng trong hồ nước của chung cư, năm nay mưa nhiều, đã tháng sáu rồi mà vẫn chưa thấy nở hoa chỉ có lá sen lại mọc khắp hồ.
Giây phút họ nhìn nhau, Thịnh Mẫn lại cụp mắt xuống lướt ngang qua Lý Huyền.
Vào thang máy, lên lầu, lần lượt đi vào phòng.
Lý Huyền đi thẳng vào phòng làm việc, Thịnh Mẫn cảm thấy có lẽ là nên nói chuyện một chút nhưng mặt Lý Huyền cứ lạnh như tiền, cậu thấy mệt thật sự nên cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra thì trời đã tối. Thịnh Mẫn nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cầm điện thoại gọi hai phần cháo. Màn hình hiển thị nhận đơn còn chưa đến năm phút thì chuông cửa đã reo. Thịnh Mẫn hơi nghi ngờ đi ra mở cửa, nhân viên giao hàng đã đưa đến một chiếc túi: “Đồ ăn của anh.”
“Nhanh vậy sao?” Thịnh Mẫn nghi ngờ nhìn điện thoại, cúi đầu kiểm tra: “Là nhà của anh Lý đúng không?”
“Tôi gọi đó.”
Thịnh Mẫn vừa kịp phản ứng lại thì giọng của Lý Huyền đã vang lên từ sau lưng. Anh không bước ra chắc là vì sợ nhân viên giao hàng thấy được mặt mình.
“Ồ, vâng.” Thịnh Mẫn cười nhận chiếc túi: “Cảm ơn.”
Cậu đóng cửa lại quay lưng đưa cho Lý Huyền. Ấy vậy mà bên trong lại là hai phần cháo. Lý Huyền không nhận túi, chỉ lấy một phần từ bên trong ra. Vốn dĩ Thịnh Mẫn định nói mình cũng đã gọi hai phần rồi nhưng lại cảm thấy làm vậy thì làm mình làm mẩy quá nên không nói câu nào cả.
Lý Huyền cũng im lặng cầm bát cháo cá đi về phòng làm việc. Thịnh Mẫn thu tay về thì thấy phần còn lại là quế hoa bách hợp.
Cậu không nhớ là mình đã từng nhắc tới việc thích ăn cháo ngọt, đoán chắc là trùng hợp. Ngửi thôi cũng đã thấy đói nên ngồi lại phòng khách từ từ ăn hết. Đến lúc đã dọn dẹp xong phần vừa ăn xong thì đồ ăn mình đặt mới được thong dong đưa tới. Thịnh Mẫn mang hai phần cháo đặt vào tủ lạnh, giờ này vẫn còn sớm, lại không có việc gì làm nên cậu đã tìm bừa một quyển sách để xem.
Cậu không có ý đợi Lý Huyền nhưng đã đọc hơn nửa quyển sách, đồng hồ cũng đã qua một giờ từ lâu rồi mà cửa phòng làm việc vẫn không nhúc nhích, trong lòng Thịnh Mẫn có một vài cảm xúc không thể nói lên thành lời.
Không tính là tức giận nhưng lại có chút phiền.
Thật ra là không nên, Thịnh Mẫn lấy tay đỡ trán. Cậu lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đã quen với gương mặt lạnh lùng của người khác rồi. Lúc chưa nổi tiếng tham gia hoạt động, ban tổ chức làm việc thiếu sót, mùa đông không có phòng nghỉ phải đứng trong phòng thu cả nửa đêm. Dương Nhứ tức giận muốn đi nói chuyện với họ, Thịnh Mẫn chỉ cảm thấy gió thổi hơi lạnh nên muốn về nhà, nhân viên làm việc bên đối phương không chịu xin lỗi đàng hoàng, cậu cũng vẫn có thể cười nói một câu: không sao, anh cũng vất vả rồi.
Nhưng mà bây giờ… Thịnh Mẫn nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cảm thấy lòng mình rối như tơ vò, cụp mắt xuống, hàng mi rũ xuống một cái bóng nhàn nhạt. Cậu đoán chắc chắn là do quá buồn ngủ rồi.
Thịnh Mẫn vừa nghĩ vậy, cơn buồn ngủ đã ập tới. Do dự một lúc rồi đặt sách một bên, đứng dậy đi về phòng ngủ mang gối và ra ném lên sô pha. Vặn cửa phòng làm việc, bình thản nói: “Tối nay tôi ngủ ở phòng khách, anh làm việc xong thì nghỉ ngơi đi.”
Lý Huyền ngồi sau máy tính ừm một tiếng, Thịnh Mẫn thông báo xong thì không quan tâm nữa, quay lưng đóng cửa lại. Khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, những ngón tay lướt trên bàn phía cuối cùng cũng dừng lại.
Lý Huyền lạnh lùng xoa vai, lắc cổ, xương cốt vang lên răng rắc. Đèn phòng làm việc này của Thịnh Mẫn không đủ sáng, tương phản với đèn máy tính rất chói mắt.
Anh tự học lập trình trong thời gian rất dài, có rất nhiều chỗ vẫn chưa quen. Mấy năm sau này vẫn luôn cố ý sửa, viết code thì rất để ý đến việc đơn giản và dễ đọc. Và rồi những thứ viết trong tối nay, Lý Huyền nới lỏng cà vạt, nếu như dùng giọng điệu bình thường mà anh tổn thương người khác mà nói thì không khác gì tấm vải liệm.
Anh không chịu thừa nhận lòng mình rối bời, nhưng lại không thể lẫn tránh được những dòng code trên màn hình trước mắt. Mệt mỏi nhắm mắt lại, mãi sau mới tắt máy.
Trong phòng khách, Thịnh Mẫn im lặng nằm nghiêng trên sô pha. Mặt cậu hướng vào chỗ tựa lưng, nghe thấy tiếng bước chân cũng không động đậy, dường như mới đó mà đã ngủ rất say rồi. Lý Huyền không bật đèn, mò mẫm trong bóng tối đi vào phòng tắm gội đầu, gội làm sao cũng không gội sạch keo xịt tóc trên đầu, gội ba lần mới miễn cưỡng sạch. Anh cầm khăn lau rồi đi vào phòng ngủ.
Đương nhiên là không ngủ được, cho dù đã là hai giờ đêm. Lý Huyền ngồi dậy. Cửa phòng ngủ khép hờ chừa lại một khe nhỏ vừa khéo nhìn được vào phòng khách, chắc là khi vào vẫn chưa đóng chặt rồi lại bị gió thổi ra.
Anh dựa lưng vào giường, trăng sáng trong như nước, phủ lên tấm chăn hơi nhô lên trên sofa. Lý Huyền nhớ hình như tấm chăn cũng là màu xanh nhạt giống như chiếc giường này của anh, mặt sa tanh lạnh lại trắng mịn. Dường như Thịnh Mẫn rất thích chất liệu này, đặt rất nhiều tấm đệm cùng chất liệu trên sô pha. Anh lại nhớ lại sô pha nhà Thịnh Mẫn rất mềm mại, ngồi vào thì cả người đều chìm xuống, ngủ như vậy cả đêm, hôm sau dậy nhất định sẽ sau đau nhức cả người.
Rõ ràng là bình thường không hay để ý tới những điều nhỏ nhặt này, không hiểu từ đâu ra lại xuất hiện cả trong đầu anh.
Thật ra cũng không phải chuyện lớn, khi anh vội lập trình, có thể làm tổ trên ghế cả đêm. Sớm hơn chút nữa thì cũng từng ở dưới hầm cầu… Căn bản không phải là vấn đề ngủ có ngon hay không. Lý Huyền nhíu mày, ngủ không ngon cũng không phải vì sô pha quá mềm.
Anh nghĩ như vậy rồi mày nhíu càng chặt hơn, muốn hút một điếu thuốc lại không biết đã vứt hộp thuốc ở đâu, thuận tay cầm ly lên định uống ngụm nước thì ly đã trống không.
Việc nào cũng không thuận, suy cho cùng thì chỉ có một chuyện.
Anh cầm ly vào phòng bếp rót nước, sau đó ngồi xuống tay vịn sô pha.
Một giây, hai giây… Một phút sau, Thịnh Mẫn vén chăn, tay chống vào sô pha, mắt đầy mệt mỏi: “Nửa đêm hôm anh làm gì đó?”
Lý Huyền uống ngụm nước làm ẩm môi: “Vào trong ngủ.”
Nói xong, cúi xuống cầm chăn. Sô pha chật hẹp, một góc chăn đã rơi xuống đất. Anh vừa nhặt lên lại bị Thịnh Mẫn nắm lấy đầu bên kia, hai người giằng co một hồi. Lý Huyền hơi bực mình nói: “Tôi cũng đâu có nói gì, cậu còn tức giận trước.”
“Chính là vì anh không nói gì cả đó.” Thịnh Mẫn bình tĩnh đáp.
Lý Huyền nhíu mày nhìn cậu. Thịnh Mẫn bổ sung: “Tôi không tức giận.”
“Cậu lừa ai hả.” Lý Huyền kéo tấm chăn lên, tiện tay lấy luôn cái gối của cậu, quay lưng đi vào phòng ngủ.
Thịnh Mẫn không còn cách nào khác, muốn dứt khoát lấy giường và chăn thì tất cả những thứ đó đã được đặt trong tủ trong phòng ngủ. Chỉ có thể đi theo vào. Giơ tay bật đèn định lên tiếng thì thấy tóc của Lý Huyền vẫn còn ướt, vô thức nói: “Sao mà không sấy tóc.”
“Không phải cậu ngủ rồi sao?” Lý Huyền thuận miệng đáp.
Thịnh Mẫn nói: “Không phải anh biết là tôi vẫn chưa ngủ sao?”
Lý Huyền im lặng vứt chăn lên giường, Thịnh Mẫn thở dài đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc: “Sấy khô đi, tôi có chứng đau nửa đầu, anh để tóc ướt mà ngủ thì ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.”
Tiếng vù vù vang lên, nói được hai câu, dường như không còn ngại ngùng nữa. Ngón tay Lý Huyền đặt trên tóc, bất chợt nói: “Tại sao cậu lại thích đàn ông?”
Thịnh Mẫn thầm mắng anh thật biết hỏi, vừa mở miệng đã khiến người khác cứng họng, Chỉ là chuyện này làm gì có tại sao chứ, cậu nhẹ giọng nói: “Không biết, tại sao anh lại thích phụ nữ.”
Lý Huyền chợt dừng tay lại, anh muốn ném một đáp án ra, ví dụ như dịu dàng, xinh đẹp nhưng nghĩ kỹ lại thì những thứ này không chỉ phụ nữ mới có, quan trọng nhất là anh dường như lại chưa từng thích qua người phụ nữ nào.
Anh chưa từng yêu ai, cũng không nói được là tương lai sẽ yêu ai.
Thịnh Mẫn không nghe anh trả lời cũng không hỏi tiếp: “Chuyện này không nói với anh là lỗi của tôi. Tình hình của chúng ta bây giờ, chuyện này, tôi nên nói với anh.”
“Tôi không để ý chuyện này.” Lý Huyền cắt ngang lời cậu: “Tôi cũng không phải chuyện gì cũng nói hết với cậu… Lúc chiều tôi im lặng cũng không phải là tức giận, chỉ là quá đột ngột rồi, tôi phải suy nghĩ một lúc.”
“Nghĩ gì?” Thịnh Mẫn hỏi.
Lý Huyền không trả lời ngay, sấy được phân nửa thì tắt máy xong mới nói: “Đàn ông và đàn ông, cậu không thấy…” Anh đắn đo một lúc rồi nói: “Kỳ lạ sao?”
Trực giác Thịnh Mẫn cho biết từ mà anh muốn nói không phải từ này, cậu nhẹ giọng nói: “Tại sao lại kỳ lạ, thời đại nào rồi, không phải trước giờ anh chưa từng nghe nói qua chứ.”
Lý Huyền im lặng vài giây: “Từng nghe nói.”
Giọng anh trầm lắng, Thịnh Mẫn cảm thấy thái độ của anh hơi kỳ lạ mới nhìn Lý Huyền một cái, đột nhiên buột miệng hỏi: “Không lẽ anh từng bị đàn ông quấy rối sao?”
Lý Huyền quay phắt lại, Thịnh Mẫn bị ánh mắt của anh dọa sợ, một lúc sau mới nghe thấy anh thấp giọng nói: “Không phải tôi.”
Không phải anh? Thịnh Mẫn nhíu mày, vậy là có người khác. Đó là ai?
Cậu vẫn chưa có chút manh mối nào, dường như Lý Huyền lại không muốn nhắc đến chủ đề này nữa: “Thôi vậy, dù sao thì cũng không liên quan đến tôi, không nói nữa.”
“Vì thế lúc nãy anh thật sự muốn nói kinh tởm đúng không?” Thịnh Mẫn nhìn nếp nhăn giữa hai mày của anh.
Lý Huyền sững người một lúc: “Không có.”
Thịnh Mẫn không nói nữa, Lý Huyền giơ tay tắt đèn: “Ngủ đi.”
Phòng ngủ lại chìm vào bóng tối, bọn họ mỗi người ngủ một bên, dường như ở giữa có một vách ngăn phân chia hai bên. Hai người cứ như nằm trong quan tài, cứng đơ bất động.
Thịnh Mẫn vẫn còn nhớ đến lời Lý Huyền vừa nói, một hồi sau quay đầu qua, ấm giọng nói: “Nếu như trước đây anh có ám ảnh gì, cảm thấy không thể chịu được chuyện này, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Chỉ là, rõ ràng anh không thể chấp nhận mà còn kéo tôi vào đây ngủ để làm gì, ghê tởm tôi hay là ghê tởm chính bản thân anh.”
Thịnh Mẫn nói xong câu này thì im lặng.
Lý Huyền ngây ngốc nhìn trần nhà. Anh nghĩ Thịnh Mẫn nói đúng, rốt cuộc là tại sao anh lại kéo cậu vào đây? Bản thân Lý Huyền cũng cảm thấy kỳ lạ, không nói rõ được là lúc đó đang nghĩ cái gì.
Thịnh Mẫn không hiểu suy nghĩ của Lý Huyền, chỉ khi anh trằn trọc không ngủ được ở bên cạnh, cả người đều khó chịu, thở dài nói: “Được rồi, tôi thấy như vậy cũng không ngủ được. Tôi ra ngoài thì hơn.”
Cậu vừa nói vừa định ngồi dậy, Lý Huyền lại đột nhiên giơ cánh tay ngang vai cậu đè xuống.
“Rốt cuộc là đêm nay anh đang dằn vặt điều gì?” Thịnh Mẫn bất lực.
Lý Huyền nhìn đôi mắt cậu, đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại kéo Thịnh Mẫn vào đây.
Anh nghĩ, Thịnh Mẫn cẩn thận dè dặt, lại bị trợ lý và người quản lý bất hòa trước giờ biết được tính hướng, nói không chừng trước đây đã từng xảy ra chuyện gì đó. Nhiều năm vậy rồi, không biết Thịnh Mẫn đã chịu không biết bao nhiêu dè bỉu. Anh không muốn vì thái độ của mình mà khiến cho Thịnh Mẫn rơi vào hồi ức không tốt lần nữa.
Nhưng anh thì nghĩ vậy, nhưng chỉ sợ là trong mắt Thịnh Mẫn lời nói và hành động này của anh lại bị hiểu thành nghĩa khác.
“Tôi có một người bạn.” Lý Huyền mở lời: “Từng bị lạm dụng tình dục đồng giới khi còn nhỏ… Việc này gần như đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của chúng tôi.”
Có lẽ có liên quan đến người thứ ba, anh nói rất ngắn gọn, Thịnh Mẫn nghe không hiểu nguyên nhân hậu quả, Lý Huyền cũng không giải thích thêm, tay anh giữ chặt vai cậu: “Vì thế hôm nay khi tôi biết, đúng là cảm thấy quá bất ngờ. Nhưng không phải vấn đề đồng tính, chỉ là tôi lại liên tưởng đến chuyện cũ, tôi không xử lý được thái độ của mình.”
Anh thở hắt ra: “Cậu thích đàn ông cũng không phải lỗi của cậu.” Lý Huyền dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Bản thân việc này không phải một sai lầm.”
Thịnh Mẫn chầm chậm ngước mắt lên, Lý Huyền nhìn xuống đối mặt với cậu.
Bọn họ đã trao đổi cơ thể cho nhau, đôi mắt bây giờ mà cậu nhìn thấy thật ra là mắt của mình. Nhưng sau đôi mắt đó là gì, cậu có thể nhìn thấy linh hồn của Lý Huyền không? Lý Huyền có thể nhìn thấy linh hồn của cậu không?
Đột nhiên Thịnh Mẫn cảm thấy bản thân mình buồn bã và khó coi.
Dường như tất cả mọi cảm xúc bị che giấu và bị lờ đi, trong khoảnh khắc này đều dâng lên hết rồi lại biến mất ngay khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt trong veo của Lý Huyền.
Lý Huyền buông cậu ra, dường như hiếm khi nghiêm túc nói được một lúc lâu nên cảm thấy hơi ngượng ngùng, ho một tiếng: “Được rồi, tôi cũng nói xong rồi. Cậu thấy không tiện thì tôi ra ngoài ngủ đây.”
Anh ngồi dậy, xuống giường, một góc áo bị Thịnh Mẫn nắm lại: “Anh còn không để ý, tôi để ý gì chứ?”
Lý Huyền không nói là được hay không được, qua một lúc Thịnh Mẫn cảm thấy giường bên kia hơi chìm xuống một chút, lại ngửi thấy hương thơm rất nhạt của dầu gội đầu. Dầu gội đầu trong nhà đã hết, bình này là do hôm đó Lý Huyền mua bừa ở siêu thị, là hương thơm tươi mát của quả sung, hương thơm này như một tầng sa rông quấn lấy anh, lần này anh thật sự ngủ rồi.
Thịnh Mẫn lại chú ý đến hành động của anh, khẽ mím môi. Cậu sợ anh còn để ý chuyện lúc nãy nên đã chặn Dương Nhứ đang chuẩn bị lên xe lại: “Cậu ra phía sau ngồi đi.” Nói xong, tự kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Dương Nhứ ngơ ra một lúc rồi nghe theo ngồi vào hàng ghế phía sau, Lý Huyền nhíu mày liếc nhìn cậu ta một cái.
“Anh.” Dương Nhứ than thở trong lòng, thầm nghĩ đúng là vừa nãy Lý Huyền đã lừa mình, rõ ràng là đang giận dỗi anh cậu ta, còn nói là không phải, không phải mâu thuẫn tình cảm thì là gì?
Lý Huyền cũng không nói gì nữa, xoa nốt ruồi nhỏ trên cổ tay, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dương Nhứ vội vã gọi điện thoại cho tài xế bảo anh ta mau quay lại.
Trên đường về, bầu không khí trên xe vô cùng kì lạ, im lặng một cách lạ thường. Tài xế lái xe rất nhanh, chỉ muốn nhanh đưa những người về bàn giao, có nhiều lần Dương Nhứ muốn nói chuyện với Lý Huyền, Lý Huyền hời hợt ậm ờ vài tiếng, cậu ta mất hứng nên không nói nữa.
Ngược lại, Thịnh Mẫn lại thành người thoải mái nhất, chỉ là đôi lúc vô tình chạm mắt với Lý Huyền trên gương chiếu hậu rồi cũng vội vàng nhìn sang nơi khác. Mặt Lý Huyền càng ngày càng đen hơn.
Tài xế lái xe vội vàng, mất hai mươi phút sau, xe lại quay về trước cửa khu chung cư.
“Anh, vậy chúng em đi đây, có cần tiễn anh lên đó không?”
“Không cần.” Lý Huyền thuận miệng trả lời, đội nón đeo khẩu trang lên đi thẳng về phía cửa lớn.
Anh đi thẳng vào trong, tà áo phất phơ trong gió. Vừa khéo bắt gặp thang máy dừng ở tầng một, anh đi vào ấn số tầng. Vào lúc thang máy sắp đóng lại, Lý Huyền nhìn ra con đường nhỏ không một bóng người phía xa, giơ tay ngăn cửa thang máy lại, do dự một lúc rồi đi ra ngoài.
Anh tìm bừa một chỗ ở sảnh lớn, lơ đễnh lật CV. Khóe mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa ra vào, đợi mãi mà không thấy ai đến. Anh tắt màn hình điện thoại, đi ra ngoài. Kết quả vừa bước ra khỏi tòa nhà đã gặp ngay Thịnh Mẫn.
Thịnh Mẫn thấy anh vội vàng vậy cũng ngơ ra. Hai người cách nhau một bước chân, cơ hồ có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt của lá sen tỏa ra từ gió đêm, là hoa sen được trồng trong hồ nước của chung cư, năm nay mưa nhiều, đã tháng sáu rồi mà vẫn chưa thấy nở hoa chỉ có lá sen lại mọc khắp hồ.
Giây phút họ nhìn nhau, Thịnh Mẫn lại cụp mắt xuống lướt ngang qua Lý Huyền.
Vào thang máy, lên lầu, lần lượt đi vào phòng.
Lý Huyền đi thẳng vào phòng làm việc, Thịnh Mẫn cảm thấy có lẽ là nên nói chuyện một chút nhưng mặt Lý Huyền cứ lạnh như tiền, cậu thấy mệt thật sự nên cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra thì trời đã tối. Thịnh Mẫn nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cầm điện thoại gọi hai phần cháo. Màn hình hiển thị nhận đơn còn chưa đến năm phút thì chuông cửa đã reo. Thịnh Mẫn hơi nghi ngờ đi ra mở cửa, nhân viên giao hàng đã đưa đến một chiếc túi: “Đồ ăn của anh.”
“Nhanh vậy sao?” Thịnh Mẫn nghi ngờ nhìn điện thoại, cúi đầu kiểm tra: “Là nhà của anh Lý đúng không?”
“Tôi gọi đó.”
Thịnh Mẫn vừa kịp phản ứng lại thì giọng của Lý Huyền đã vang lên từ sau lưng. Anh không bước ra chắc là vì sợ nhân viên giao hàng thấy được mặt mình.
“Ồ, vâng.” Thịnh Mẫn cười nhận chiếc túi: “Cảm ơn.”
Cậu đóng cửa lại quay lưng đưa cho Lý Huyền. Ấy vậy mà bên trong lại là hai phần cháo. Lý Huyền không nhận túi, chỉ lấy một phần từ bên trong ra. Vốn dĩ Thịnh Mẫn định nói mình cũng đã gọi hai phần rồi nhưng lại cảm thấy làm vậy thì làm mình làm mẩy quá nên không nói câu nào cả.
Lý Huyền cũng im lặng cầm bát cháo cá đi về phòng làm việc. Thịnh Mẫn thu tay về thì thấy phần còn lại là quế hoa bách hợp.
Cậu không nhớ là mình đã từng nhắc tới việc thích ăn cháo ngọt, đoán chắc là trùng hợp. Ngửi thôi cũng đã thấy đói nên ngồi lại phòng khách từ từ ăn hết. Đến lúc đã dọn dẹp xong phần vừa ăn xong thì đồ ăn mình đặt mới được thong dong đưa tới. Thịnh Mẫn mang hai phần cháo đặt vào tủ lạnh, giờ này vẫn còn sớm, lại không có việc gì làm nên cậu đã tìm bừa một quyển sách để xem.
Cậu không có ý đợi Lý Huyền nhưng đã đọc hơn nửa quyển sách, đồng hồ cũng đã qua một giờ từ lâu rồi mà cửa phòng làm việc vẫn không nhúc nhích, trong lòng Thịnh Mẫn có một vài cảm xúc không thể nói lên thành lời.
Không tính là tức giận nhưng lại có chút phiền.
Thật ra là không nên, Thịnh Mẫn lấy tay đỡ trán. Cậu lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đã quen với gương mặt lạnh lùng của người khác rồi. Lúc chưa nổi tiếng tham gia hoạt động, ban tổ chức làm việc thiếu sót, mùa đông không có phòng nghỉ phải đứng trong phòng thu cả nửa đêm. Dương Nhứ tức giận muốn đi nói chuyện với họ, Thịnh Mẫn chỉ cảm thấy gió thổi hơi lạnh nên muốn về nhà, nhân viên làm việc bên đối phương không chịu xin lỗi đàng hoàng, cậu cũng vẫn có thể cười nói một câu: không sao, anh cũng vất vả rồi.
Nhưng mà bây giờ… Thịnh Mẫn nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cảm thấy lòng mình rối như tơ vò, cụp mắt xuống, hàng mi rũ xuống một cái bóng nhàn nhạt. Cậu đoán chắc chắn là do quá buồn ngủ rồi.
Thịnh Mẫn vừa nghĩ vậy, cơn buồn ngủ đã ập tới. Do dự một lúc rồi đặt sách một bên, đứng dậy đi về phòng ngủ mang gối và ra ném lên sô pha. Vặn cửa phòng làm việc, bình thản nói: “Tối nay tôi ngủ ở phòng khách, anh làm việc xong thì nghỉ ngơi đi.”
Lý Huyền ngồi sau máy tính ừm một tiếng, Thịnh Mẫn thông báo xong thì không quan tâm nữa, quay lưng đóng cửa lại. Khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, những ngón tay lướt trên bàn phía cuối cùng cũng dừng lại.
Lý Huyền lạnh lùng xoa vai, lắc cổ, xương cốt vang lên răng rắc. Đèn phòng làm việc này của Thịnh Mẫn không đủ sáng, tương phản với đèn máy tính rất chói mắt.
Anh tự học lập trình trong thời gian rất dài, có rất nhiều chỗ vẫn chưa quen. Mấy năm sau này vẫn luôn cố ý sửa, viết code thì rất để ý đến việc đơn giản và dễ đọc. Và rồi những thứ viết trong tối nay, Lý Huyền nới lỏng cà vạt, nếu như dùng giọng điệu bình thường mà anh tổn thương người khác mà nói thì không khác gì tấm vải liệm.
Anh không chịu thừa nhận lòng mình rối bời, nhưng lại không thể lẫn tránh được những dòng code trên màn hình trước mắt. Mệt mỏi nhắm mắt lại, mãi sau mới tắt máy.
Trong phòng khách, Thịnh Mẫn im lặng nằm nghiêng trên sô pha. Mặt cậu hướng vào chỗ tựa lưng, nghe thấy tiếng bước chân cũng không động đậy, dường như mới đó mà đã ngủ rất say rồi. Lý Huyền không bật đèn, mò mẫm trong bóng tối đi vào phòng tắm gội đầu, gội làm sao cũng không gội sạch keo xịt tóc trên đầu, gội ba lần mới miễn cưỡng sạch. Anh cầm khăn lau rồi đi vào phòng ngủ.
Đương nhiên là không ngủ được, cho dù đã là hai giờ đêm. Lý Huyền ngồi dậy. Cửa phòng ngủ khép hờ chừa lại một khe nhỏ vừa khéo nhìn được vào phòng khách, chắc là khi vào vẫn chưa đóng chặt rồi lại bị gió thổi ra.
Anh dựa lưng vào giường, trăng sáng trong như nước, phủ lên tấm chăn hơi nhô lên trên sofa. Lý Huyền nhớ hình như tấm chăn cũng là màu xanh nhạt giống như chiếc giường này của anh, mặt sa tanh lạnh lại trắng mịn. Dường như Thịnh Mẫn rất thích chất liệu này, đặt rất nhiều tấm đệm cùng chất liệu trên sô pha. Anh lại nhớ lại sô pha nhà Thịnh Mẫn rất mềm mại, ngồi vào thì cả người đều chìm xuống, ngủ như vậy cả đêm, hôm sau dậy nhất định sẽ sau đau nhức cả người.
Rõ ràng là bình thường không hay để ý tới những điều nhỏ nhặt này, không hiểu từ đâu ra lại xuất hiện cả trong đầu anh.
Thật ra cũng không phải chuyện lớn, khi anh vội lập trình, có thể làm tổ trên ghế cả đêm. Sớm hơn chút nữa thì cũng từng ở dưới hầm cầu… Căn bản không phải là vấn đề ngủ có ngon hay không. Lý Huyền nhíu mày, ngủ không ngon cũng không phải vì sô pha quá mềm.
Anh nghĩ như vậy rồi mày nhíu càng chặt hơn, muốn hút một điếu thuốc lại không biết đã vứt hộp thuốc ở đâu, thuận tay cầm ly lên định uống ngụm nước thì ly đã trống không.
Việc nào cũng không thuận, suy cho cùng thì chỉ có một chuyện.
Anh cầm ly vào phòng bếp rót nước, sau đó ngồi xuống tay vịn sô pha.
Một giây, hai giây… Một phút sau, Thịnh Mẫn vén chăn, tay chống vào sô pha, mắt đầy mệt mỏi: “Nửa đêm hôm anh làm gì đó?”
Lý Huyền uống ngụm nước làm ẩm môi: “Vào trong ngủ.”
Nói xong, cúi xuống cầm chăn. Sô pha chật hẹp, một góc chăn đã rơi xuống đất. Anh vừa nhặt lên lại bị Thịnh Mẫn nắm lấy đầu bên kia, hai người giằng co một hồi. Lý Huyền hơi bực mình nói: “Tôi cũng đâu có nói gì, cậu còn tức giận trước.”
“Chính là vì anh không nói gì cả đó.” Thịnh Mẫn bình tĩnh đáp.
Lý Huyền nhíu mày nhìn cậu. Thịnh Mẫn bổ sung: “Tôi không tức giận.”
“Cậu lừa ai hả.” Lý Huyền kéo tấm chăn lên, tiện tay lấy luôn cái gối của cậu, quay lưng đi vào phòng ngủ.
Thịnh Mẫn không còn cách nào khác, muốn dứt khoát lấy giường và chăn thì tất cả những thứ đó đã được đặt trong tủ trong phòng ngủ. Chỉ có thể đi theo vào. Giơ tay bật đèn định lên tiếng thì thấy tóc của Lý Huyền vẫn còn ướt, vô thức nói: “Sao mà không sấy tóc.”
“Không phải cậu ngủ rồi sao?” Lý Huyền thuận miệng đáp.
Thịnh Mẫn nói: “Không phải anh biết là tôi vẫn chưa ngủ sao?”
Lý Huyền im lặng vứt chăn lên giường, Thịnh Mẫn thở dài đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc: “Sấy khô đi, tôi có chứng đau nửa đầu, anh để tóc ướt mà ngủ thì ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.”
Tiếng vù vù vang lên, nói được hai câu, dường như không còn ngại ngùng nữa. Ngón tay Lý Huyền đặt trên tóc, bất chợt nói: “Tại sao cậu lại thích đàn ông?”
Thịnh Mẫn thầm mắng anh thật biết hỏi, vừa mở miệng đã khiến người khác cứng họng, Chỉ là chuyện này làm gì có tại sao chứ, cậu nhẹ giọng nói: “Không biết, tại sao anh lại thích phụ nữ.”
Lý Huyền chợt dừng tay lại, anh muốn ném một đáp án ra, ví dụ như dịu dàng, xinh đẹp nhưng nghĩ kỹ lại thì những thứ này không chỉ phụ nữ mới có, quan trọng nhất là anh dường như lại chưa từng thích qua người phụ nữ nào.
Anh chưa từng yêu ai, cũng không nói được là tương lai sẽ yêu ai.
Thịnh Mẫn không nghe anh trả lời cũng không hỏi tiếp: “Chuyện này không nói với anh là lỗi của tôi. Tình hình của chúng ta bây giờ, chuyện này, tôi nên nói với anh.”
“Tôi không để ý chuyện này.” Lý Huyền cắt ngang lời cậu: “Tôi cũng không phải chuyện gì cũng nói hết với cậu… Lúc chiều tôi im lặng cũng không phải là tức giận, chỉ là quá đột ngột rồi, tôi phải suy nghĩ một lúc.”
“Nghĩ gì?” Thịnh Mẫn hỏi.
Lý Huyền không trả lời ngay, sấy được phân nửa thì tắt máy xong mới nói: “Đàn ông và đàn ông, cậu không thấy…” Anh đắn đo một lúc rồi nói: “Kỳ lạ sao?”
Trực giác Thịnh Mẫn cho biết từ mà anh muốn nói không phải từ này, cậu nhẹ giọng nói: “Tại sao lại kỳ lạ, thời đại nào rồi, không phải trước giờ anh chưa từng nghe nói qua chứ.”
Lý Huyền im lặng vài giây: “Từng nghe nói.”
Giọng anh trầm lắng, Thịnh Mẫn cảm thấy thái độ của anh hơi kỳ lạ mới nhìn Lý Huyền một cái, đột nhiên buột miệng hỏi: “Không lẽ anh từng bị đàn ông quấy rối sao?”
Lý Huyền quay phắt lại, Thịnh Mẫn bị ánh mắt của anh dọa sợ, một lúc sau mới nghe thấy anh thấp giọng nói: “Không phải tôi.”
Không phải anh? Thịnh Mẫn nhíu mày, vậy là có người khác. Đó là ai?
Cậu vẫn chưa có chút manh mối nào, dường như Lý Huyền lại không muốn nhắc đến chủ đề này nữa: “Thôi vậy, dù sao thì cũng không liên quan đến tôi, không nói nữa.”
“Vì thế lúc nãy anh thật sự muốn nói kinh tởm đúng không?” Thịnh Mẫn nhìn nếp nhăn giữa hai mày của anh.
Lý Huyền sững người một lúc: “Không có.”
Thịnh Mẫn không nói nữa, Lý Huyền giơ tay tắt đèn: “Ngủ đi.”
Phòng ngủ lại chìm vào bóng tối, bọn họ mỗi người ngủ một bên, dường như ở giữa có một vách ngăn phân chia hai bên. Hai người cứ như nằm trong quan tài, cứng đơ bất động.
Thịnh Mẫn vẫn còn nhớ đến lời Lý Huyền vừa nói, một hồi sau quay đầu qua, ấm giọng nói: “Nếu như trước đây anh có ám ảnh gì, cảm thấy không thể chịu được chuyện này, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Chỉ là, rõ ràng anh không thể chấp nhận mà còn kéo tôi vào đây ngủ để làm gì, ghê tởm tôi hay là ghê tởm chính bản thân anh.”
Thịnh Mẫn nói xong câu này thì im lặng.
Lý Huyền ngây ngốc nhìn trần nhà. Anh nghĩ Thịnh Mẫn nói đúng, rốt cuộc là tại sao anh lại kéo cậu vào đây? Bản thân Lý Huyền cũng cảm thấy kỳ lạ, không nói rõ được là lúc đó đang nghĩ cái gì.
Thịnh Mẫn không hiểu suy nghĩ của Lý Huyền, chỉ khi anh trằn trọc không ngủ được ở bên cạnh, cả người đều khó chịu, thở dài nói: “Được rồi, tôi thấy như vậy cũng không ngủ được. Tôi ra ngoài thì hơn.”
Cậu vừa nói vừa định ngồi dậy, Lý Huyền lại đột nhiên giơ cánh tay ngang vai cậu đè xuống.
“Rốt cuộc là đêm nay anh đang dằn vặt điều gì?” Thịnh Mẫn bất lực.
Lý Huyền nhìn đôi mắt cậu, đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại kéo Thịnh Mẫn vào đây.
Anh nghĩ, Thịnh Mẫn cẩn thận dè dặt, lại bị trợ lý và người quản lý bất hòa trước giờ biết được tính hướng, nói không chừng trước đây đã từng xảy ra chuyện gì đó. Nhiều năm vậy rồi, không biết Thịnh Mẫn đã chịu không biết bao nhiêu dè bỉu. Anh không muốn vì thái độ của mình mà khiến cho Thịnh Mẫn rơi vào hồi ức không tốt lần nữa.
Nhưng anh thì nghĩ vậy, nhưng chỉ sợ là trong mắt Thịnh Mẫn lời nói và hành động này của anh lại bị hiểu thành nghĩa khác.
“Tôi có một người bạn.” Lý Huyền mở lời: “Từng bị lạm dụng tình dục đồng giới khi còn nhỏ… Việc này gần như đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của chúng tôi.”
Có lẽ có liên quan đến người thứ ba, anh nói rất ngắn gọn, Thịnh Mẫn nghe không hiểu nguyên nhân hậu quả, Lý Huyền cũng không giải thích thêm, tay anh giữ chặt vai cậu: “Vì thế hôm nay khi tôi biết, đúng là cảm thấy quá bất ngờ. Nhưng không phải vấn đề đồng tính, chỉ là tôi lại liên tưởng đến chuyện cũ, tôi không xử lý được thái độ của mình.”
Anh thở hắt ra: “Cậu thích đàn ông cũng không phải lỗi của cậu.” Lý Huyền dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Bản thân việc này không phải một sai lầm.”
Thịnh Mẫn chầm chậm ngước mắt lên, Lý Huyền nhìn xuống đối mặt với cậu.
Bọn họ đã trao đổi cơ thể cho nhau, đôi mắt bây giờ mà cậu nhìn thấy thật ra là mắt của mình. Nhưng sau đôi mắt đó là gì, cậu có thể nhìn thấy linh hồn của Lý Huyền không? Lý Huyền có thể nhìn thấy linh hồn của cậu không?
Đột nhiên Thịnh Mẫn cảm thấy bản thân mình buồn bã và khó coi.
Dường như tất cả mọi cảm xúc bị che giấu và bị lờ đi, trong khoảnh khắc này đều dâng lên hết rồi lại biến mất ngay khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt trong veo của Lý Huyền.
Lý Huyền buông cậu ra, dường như hiếm khi nghiêm túc nói được một lúc lâu nên cảm thấy hơi ngượng ngùng, ho một tiếng: “Được rồi, tôi cũng nói xong rồi. Cậu thấy không tiện thì tôi ra ngoài ngủ đây.”
Anh ngồi dậy, xuống giường, một góc áo bị Thịnh Mẫn nắm lại: “Anh còn không để ý, tôi để ý gì chứ?”
Lý Huyền không nói là được hay không được, qua một lúc Thịnh Mẫn cảm thấy giường bên kia hơi chìm xuống một chút, lại ngửi thấy hương thơm rất nhạt của dầu gội đầu. Dầu gội đầu trong nhà đã hết, bình này là do hôm đó Lý Huyền mua bừa ở siêu thị, là hương thơm tươi mát của quả sung, hương thơm này như một tầng sa rông quấn lấy anh, lần này anh thật sự ngủ rồi.