Chương 24
Thịnh Mẫn không kể lại với Lý Huyền chuyện này, mà chỉ cẩn thận cất tờ giấy đi. Trên đường về, cậu đặt mua chiếc giường mà mình ưng ý sáng nay.
Cùng thành phố giao hỏa tốc, cậu quên lựa chọn thời gian nhận hàng, bên bán mặc định là chuyển phát hỏa tốc, nên hôm sau lúc hàng giao đến nơi thì trời vẫn còn chưa sáng.
“Cứ đặt ở cửa đi.” Vừa mới sáng sớm Thịnh Mẫn nghe điện thoại vẫn còn chưa định thần lại, một lúc sau cậu mới hiểu đối phương đang nói gì.
Người giao hàng hơi ngạc nhiên: “Không cần lắp đặt gì sao?”
“Không cần đâu.” Thịnh Mẫn nhanh chóng suy nghĩ, trong phòng làm việc đang để rất nhiều cúp còn có cả bức ảnh quảng cáo cỡ lớn của cậu, lát nữa nhân viên lắp đặt mà nhìn thấy Lý Huyền thì sẽ rắc rối to: “Đặt ở cửa là được rồi.”
Nhân viên lắp đặt vui mừng hớn hở, sau khi nhắc nhở Thịnh Mẫn nhấn xác nhận đã nhận được hàng thì rời đi. Thịnh Mẫn cúp máy, cậu phân vân xem bây giờ nên đi chuyển giường hay vào ngủ tiếp, người nằm bên cạnh bất ngờ nói: “Thế cậu định gọi ai lắp giường?”
“Anh tỉnh rồi sao?” Thịnh Mẫn ngoảnh mặt lại.
Hôm qua sau khi về, Lý Huyền ăn tối xong thì vào phòng làm việc, Thịnh Mẫn ngoài mặt thì đang đọc sách, nhưng thực tế là đang đợi anh. Giữa chừng mới nhớ ra bản thân cũng không có chuyện gì nói với Lý Huyền, ngồi chờ anh như thế thực sự có hơi kì quặc, nói xong cậu bỏ sách đấy nằm xuống giường. Có điều anh ngủ trên xe gần cả buổi chiều, nhất thời thấy không buồn ngủ, trằn trọc hồi lâu cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ. Lý Huyền vào phòng ngủ lúc mấy giờ cậu cũng hoàn toàn không biết.
“Bị tôi đánh thức phải không?” Thịnh Mẫn nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn bảy giờ, có lẽ Lý Huyền ngủ vẫn chưa được hai tiếng. Lúc cậu nghe điện thoại cũng đang lơ mơ, đáng lẽ nên ra ngoài nghe mới phải, Thịnh Mẫn nghĩ.
“Không.” Lý Huyền che miệng ngáp một cái, ngập ngừng hỏi: “Cậu mua thật hả?”
“Không phải đã nói là muốn mua sao?”
“Đúng.” Lý Huyền đáp lại, giọng không tỉnh táo lắm, như có chút ngái ngủ, tóc trước trán hơi rối che lấp cả mắt.
Thịnh Mẫn thấy cánh tay anh lộ ra ngoài, nhiệt độ phòng ngủ lại hơi thấp cậu lấy điều khiển chỉnh thấp xuống hai độ: “Anh biết lắp giường không?”
Lý Huyền liếc xéo cậu: “Cậu mặc định là tôi biết đấy à.”
Chính xác thì Thịnh Mẫn thực sự đã nghĩ thế, không thể giải thích vì sao, chỉ biết rằng có một chút gì đó cảm thấy đương nhiên là cái gì anh cũng biết: “Anh biết cạy khóa.”
“Cho dù là phân tích từ góc độ nào, thì đó cũng là hai việc khác nhau.”
Thịnh Mẫn không rõ anh có ý gì: “Vậy lát nữa tôi gọi điện cho Dương Nhứ, bảo cậu ta cho người đến lắp.”
Lý Huyền không lên tiếng, một lát sau mới ngồi dậy, lật chăn lên bước xuống giường.
Thịnh Mẫn vốn tưởng rằng anh khát nước, thấy anh đi ra cửa, lúc này cậu mới hiểu ra anh đang đi lắp giường.
“Không gấp chứ? Anh ngủ thêm một lát đi.” Cậu gọi Lý Huyền lại.
“Không sao, cậu cứ ngủ đi.”
“Vậy để tôi làm cùng anh.”
“Không cần đâu, vẫn còn sớm, cậu ngủ tiếp đi. Lát nữa lắp xong tôi sẽ ngủ phòng bên cạnh. Cậu mang thêm chăn ga cho tôi là được.” Anh nói hai lần liên tiếp ngủ đi ngủ đi, giọng điệu rất bình thản, không thể phân biệt được là đang vui hay đang giận, ngược lại Thịnh Mẫn cảm thấy anh có chút không vui, nhưng không giống tức giận lúc đang ngái ngủ, càng không giống bực mình vì vừa sáng sớm đã bị bắt đi làm việc.
“Anh sao thế?”
“Sao là sao?” Lý Huyền hỏi ngược lại, tỏ vẻ khó hiểu, dường như không ý thức được vẻ tức giận không đáng kể của mình.
Thịnh Mẫn mím môi, cảm thấy bản thân hơi mẫn cảm. Nhưng cậu vẫn đứng lên đi đến trước mặt anh: “Vẫn nên cùng làm thì hơn, tôi có thể giúp anh đưa đồ.” Cậu thấy Lý Huyền không lên tiếng, nên nhẹ nhàng hỏi lại: “Có được không?”
Lý Huyền bất giác nheo mày, chút bực giận lúc trước bỗng tan biến. Anh im lặng một lúc mới đồng ý, rồi quay người đẩy cửa ra.
Sau khi lắp xong giường Lý Huyền chuyển vào phòng làm việc, phòng làm việc này của Thịnh Mẫn vốn dĩ được sửa lại từ phòng ngủ, diện tích vừa đủ rộng, nhìn cũng không đến mức chật chội.
Thông thường thì anh dành phần lớn thời gian ban ngày ở trong phòng làm việc, bây giờ cũng không cần về phòng ngủ vào buổi tối nữa, có thể nói là đã mọc rễ ở phòng làm việc này – hay nói một cách chính xác hơn là ở trước máy tính, mỗi lần Thịnh Mẫn ngang qua cửa phòng làm việc, đều thấy anh đang ngồi trên ghế gõ bàn phím, nếu không thì cũng viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, có lúc vừa nghe điện thoại vừa viết, nói đến mức tức giận đập cả bút, giọng điệu cứng rắn… So với Lý Huyền mà Thịnh Mẫn quen biết, dường như có đôi chút khác biệt.
Hai ngày cuối tuần, mặc dù cùng chung một mái nhà, nhưng hai người hầu như không nói với nhau mấy câu, thứ hai phải đi ghi hình, cuối cùng cũng ngồi cùng bàn ăn với nhau một bữa cơm trưa.
Không phải là mấy ngày liền đều không ngủ chứ. Thịnh Mẫn nhìn thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt anh, nghĩ một lát, cuối cùng lại im lặng.
“Mấy giờ Dương Nhứ đến?” Lý Huyền gắp một miếng tôm.
“Hai giờ.” Thịnh Mẫn liếc nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi: “Anh mệt lắm phải không? Lát nữa lên xe hãy ngủ một chút, phòng thu âm này hơi xa.”
“Cũng bình thường.” Lý Huyền nói, anh giữ tay ở cổ hơi nghiêng đầu, một tiếng răng rắc rất nhẹ phát ra: “Không sao, cũng không buồn ngủ.”
Thịnh Mẫn hơi nhíu mày, đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc mặt nạ xông hơi mắt.
“Không cần thiết đâu.” Lý Huyền bỏ đũa xuống: “Trên xe tôi cũng không ngủ được.”
“Chợp mắt một lát cũng tốt.”
“Đề cương phỏng vẫn tôi vẫn chưa đọc hết.”
“Tôi đọc cho anh nghe.”
“Vậy được, trợ lý của cậu lại có thêm một bằng chứng nữa rằng tôi là bạn trai của cậu.” Lý Huyền thuận miệng nói, vừa dứt lời, cả hai đều sửng sốt nhìn nhau.
Một lúc sau, Lý Huyền giả bộ ho khan một tiếng: “Tôi chỉ buột miệng nói thôi, tôi…”
“Tôi biết.” Thịnh Mẫn ngắt lời anh. Lý Huyền cũng không nói thêm gì, môi mím lại thành một đường mỏng, giữa hai hàng lông mày đang cau lại lộ ra vẻ phiền muộn.
Thịnh Mẫn lặng lẽ thở dài, ngồi xuống chỗ cạnh bàn, múc một bát canh đẩy qua cho anh, khẽ cười giọng nói nhẹ nhàng: “Đã bảo là không sao rồi, ăn cơm đi.” Lần phỏng vấn này, thực tế là vì tạo hình trong bộ phim mới sắp ra mắt của Thịnh Mẫn. Các cuộc phỏng vấn định kỳ thường không có gì mới mẻ, chúng đều là những câu được hỏi đi hỏi lại và khá phổ biến trong giới giải trí.
Thường là nghĩ gì về các nhân vật, sự ăn ý với bạn diễn trong phim như thế nào và có những đột phá gì so với trước đây…
Đề cương phỏng vấn thì đưa từ sớm rồi, Thịnh Mẫn cũng đã tỉ mỉ viết ra câu trả lời cẩn thận, Lý Huyền đọc qua hai lượt, về cơ bản là đã ghi nhớ.
So với việc quay quảng cáo cần phải kiểm soát biểu cảm và tư thế, phỏng vấn thế này có vẻ đơn giản hơn, chỉ cần làm theo kịch bản là được. Hơn nữa trường quay mời đến rất nhiều fan hâm mộ, Lý Huyền mang khuôn mặt này của Thịnh Mẫn, cho dù nói bất cứ điều gì, khán giả phía dưới cũng đều chấp nhận, tiếng cười tiếng vỗ tay không ngớt, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều Lý Huyền không quen khi phải đứng trước máy quay phát biểu những câu trang trọng như vậy, sau hơn một giờ đồng hồ, thực sự cảm thấy nhàm chán.
Thấy buổi phỏng vấn cũng sắp kết thúc, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, uống một ngụm trà, dự kiến trả lời nốt hai câu hỏi cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bất ngờ khi nghe thấy người dẫn chương trình nói: “Thịnh Mẫn, chương trình hôm nay của chúng ta sẽ được phát sóng vào tháng tới, vừa hay đúng vào dịp sinh nhật của cậu, tại đây chúng tôi xin chúc mừng sinh nhật cậu trước.”
Tình huống này không hề có trong chương trình đã được báo trước, Lý Huyền bất giác nhìn trực diện vào Thịnh Mẫn người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bản thân cậu cũng đang bối rối, rõ ràng là cậu cũng không hề hay biết.
Lý Huyền định thần lại, biểu cảm như không có chuyện gì vừa cười vừa nói cảm ơn.
“Đội ngũ chương trình của chúng tôi cũng chuẩn bị một món quà bí mật dành cho cậu.” Các fan bên dưới phối hợp cổ vũ. Không rõ vì sao, Lý Huyền có dự cảm không ổn, nhưng đối mặt với người dẫn chương trình vẫn tươi cười rạng rỡ: “Mời mọi người xem màn hình lớn.”
Lý Huyền nhíu mày quay mặt lại xem, thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một đoạn video, nhân vật chính là một phụ nữ 50 tuổi. Người dẫn chương trình ở bên cạnh giải thích chu đáo: “… Mẹ của Thịnh Mẫn đã đặc biệt gửi tới cậu lời chúc mừng sinh nhật thông qua chương trình của chúng tôi, chúng ta hãy cùng lắng nghe những lời chúc đó nào.”
Giọng của người dẫn chương trình có vẻ như đang cố tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn sự phấn khích khó mà diễn tả được, khiến Lý Huyền liên tưởng đến âm thanh sắc nhọn khi phấn cọ vào bảng đen, rất khó chịu.
Thần sắc của Vương Thục Anh có đôi chút thận trọng, khi vừa nghe lời thoại thấy giống như đã được trau chuốt qua.
Đoạn mở đầu giống như những lời chúc sinh nhật bình thường khác, tiếp sau đó, chủ đề vừa chuyển sang câu chuyện về tuổi thơ của Thịnh Mẫn.
“Thịnh Mẫn nhà tôi từ nhỏ đã rất hiểu chuyện nhưng số mệnh lại vất vả, lên năm tuổi đã tham gia đóng phim, ban đầu là do đạo diễn thấy thằng bé vừa xinh trai lại vừa có tài năng thiên bẩm, nên tình cờ đã chọn thằng bé. Nhưng sau đó bộ phim còn chưa chiếu xong, thì cha của thằng bé phát hiện ra bị ung thư… Cũng do lỗi của chúng tôi nên đã liên lụy đến thằng bé. Để giúp cha có thể chữa bệnh, tuổi còn nhỏ vậy, mà ngày nào cũng chờ đợi ở trường quay, nơi nào thiếu diễn viên nhí là thằng bé lại xin vào thử vai… Mùa đông tháng Chạp lạnh giá, có khi đợi là lại đợi hết cả một ngày, nhìn thấy thật tội nghiệp…”
Kèm theo mỗi lời Vương Thục Anh nói, trên màn hình bắt đầu trình chiếu hình ảnh.
Đó là bức ảnh chụp chung của Thịnh Mẫn và các diễn viên cùng đoàn làm phim khi cậu còn nhỏ, dưới sự hóa trang tinh tế của người lớn, cậu bé trông thật gầy guộc, áo sơ mi mỏng tang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì lạnh… Tiếp theo, màn hình lại thay đổi, hình ảnh một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường xuất hiện, trên người mặc một chiếc áo bệnh nhân. Lý Huyền nhanh chóng nhận ra đó chính là người cha bị ung thư của Thịnh Mẫn đã được nhắc đến trước đó.
Hình ảnh tuy không nhiều, nhưng thân hình bệnh tật khiến người xem nhìn thấy mà không khỏi đau lòng. Vương Thục Anh vẫn đang tiếp tục nói, nói hết chuyện quá khứ lại bất ngờ quay về chúc mừng sinh nhật, nếu đây là một bài văn thì có thể xem là dạng văn đầu cuối hô ứng.
Thật ra thì cũng không kéo dài như vậy, từ lúc bắt đầu chiếu video đến khi kết thúc chỉ mất có năm sáu phút, tuy nhiên, vào giây phút giọng nói của Vương Thục Anh cuối cùng cũng dừng lại, Lý Huyền mới cảm thấy hô hấp của mình dễ dàng hơn rất nhiều.
Không biết là do vô tình hay hữu ý, bức ảnh cuối cùng được chiếu trên màn hình, lại là hình ảnh của người đàn ông gầy gò mắt đã nhắm chặt, nhất thời không thể phân biệt được là đang ngủ hay đã chết. Bức ảnh này được lưu lại trong phòng thu sáng sủa và ngăn nắp, trông như một vết sẹo xấu xí trên làn da nhẵn bóng mịn màng.
“Trước đây Thịnh Mẫn đã từng rất khó khăn.” Người chủ trì lại cầm micro lên, nhìn anh đầy vẻ chân thành. Trong đáy mắt anh ta thực sự đã chảy ra một ít nước mắt, Lý Huyền thầm nghĩ kỹ năng diễn xuất của anh ta còn tốt hơn nhiều so với khả năng dẫn chương trình.
“Thật may mắn khi bây giờ đã có rất nhiều sự ủng hộ từ bạn bè và người hâm mộ. Tôi tin rằng trong tương lai tất cả mọi người ở đây sẽ vẫn luôn yêu quý Thịnh Mẫn phải không ạ… Và hãy ủng hộ thật nhiều cho bộ phim mới của cậu ấy… Sau đây xin mời nhân viên của chúng ta mang bánh lên…”
Rất nhanh chóng một chiếc bánh sinh nhật trang trí cầu kì đã được đưa lên trước mặt, ngay cả nến cũng đã được thắp sẵn hết, một bó hoa lớn đã được nhét vào tay Lý Huyền.
Người chủ trì vẫn dẫn dắt cảm xúc của khán giả bằng giọng nói cường điệu của mình, bên dưới có những cô gái trẻ tuổi, vừa lau nước mắt vừa nói Thịnh Mẫn em sẽ mãi ủng hộ anh…
Tuy nhiên bất kể là tiếng vỗ tay hay tiếng khóc nức nở thì cũng dần dần biến mất.
Lý Huyền lạnh lùng nhìn ánh nến bập bùng cháy, anh nghĩ không hiểu đây là đang làm gì? Đây đâu phải đang chúc mừng, mà là một cuộc vui đùa nhạt nhẽo coi Thịnh Mẫn làm vật tế.
Đội ngũ chương trình đã biến Thịnh Mẫn thành cái gì? Lưu lượng? Tiêu điểm? Một cái tên mang lại lợi ích? Fan hâm mộ thì coi cậu là gì? Một biểu tượng của sự ảo tưởng, đem tình cảm thừa thãi của mình gửi gắm vào những buồn vui hờn giận của Thịnh Mẫn?
Lý Huyền không nghi ngờ nước mắt của người hâm mộ, nhưng anh là người rõ hơn ai hết, Thịnh Mẫn không cần và cung không mong muốn sự đồng cảm này, giống như cậu từ trước đến giờ không bao giờ coi thường bản thân.
Trong giây phút này sự tức giận khó tả dồn dập ập đến từ mọi phía xung quanh, không giống với bất cứ điều gì anh đã từng trải qua trong quá khứ. Sau giây phút đầu óc như trống rỗng Lý Huyền đã định thần lại, anh lo lắng hoang mang nhìn xuống khán đài nơi Thịnh Mẫn ngồi, nhưng vị trí đó đã bị bỏ trống, Thịnh Mẫn đã biến mất từ lâu.
Cùng thành phố giao hỏa tốc, cậu quên lựa chọn thời gian nhận hàng, bên bán mặc định là chuyển phát hỏa tốc, nên hôm sau lúc hàng giao đến nơi thì trời vẫn còn chưa sáng.
“Cứ đặt ở cửa đi.” Vừa mới sáng sớm Thịnh Mẫn nghe điện thoại vẫn còn chưa định thần lại, một lúc sau cậu mới hiểu đối phương đang nói gì.
Người giao hàng hơi ngạc nhiên: “Không cần lắp đặt gì sao?”
“Không cần đâu.” Thịnh Mẫn nhanh chóng suy nghĩ, trong phòng làm việc đang để rất nhiều cúp còn có cả bức ảnh quảng cáo cỡ lớn của cậu, lát nữa nhân viên lắp đặt mà nhìn thấy Lý Huyền thì sẽ rắc rối to: “Đặt ở cửa là được rồi.”
Nhân viên lắp đặt vui mừng hớn hở, sau khi nhắc nhở Thịnh Mẫn nhấn xác nhận đã nhận được hàng thì rời đi. Thịnh Mẫn cúp máy, cậu phân vân xem bây giờ nên đi chuyển giường hay vào ngủ tiếp, người nằm bên cạnh bất ngờ nói: “Thế cậu định gọi ai lắp giường?”
“Anh tỉnh rồi sao?” Thịnh Mẫn ngoảnh mặt lại.
Hôm qua sau khi về, Lý Huyền ăn tối xong thì vào phòng làm việc, Thịnh Mẫn ngoài mặt thì đang đọc sách, nhưng thực tế là đang đợi anh. Giữa chừng mới nhớ ra bản thân cũng không có chuyện gì nói với Lý Huyền, ngồi chờ anh như thế thực sự có hơi kì quặc, nói xong cậu bỏ sách đấy nằm xuống giường. Có điều anh ngủ trên xe gần cả buổi chiều, nhất thời thấy không buồn ngủ, trằn trọc hồi lâu cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ. Lý Huyền vào phòng ngủ lúc mấy giờ cậu cũng hoàn toàn không biết.
“Bị tôi đánh thức phải không?” Thịnh Mẫn nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn bảy giờ, có lẽ Lý Huyền ngủ vẫn chưa được hai tiếng. Lúc cậu nghe điện thoại cũng đang lơ mơ, đáng lẽ nên ra ngoài nghe mới phải, Thịnh Mẫn nghĩ.
“Không.” Lý Huyền che miệng ngáp một cái, ngập ngừng hỏi: “Cậu mua thật hả?”
“Không phải đã nói là muốn mua sao?”
“Đúng.” Lý Huyền đáp lại, giọng không tỉnh táo lắm, như có chút ngái ngủ, tóc trước trán hơi rối che lấp cả mắt.
Thịnh Mẫn thấy cánh tay anh lộ ra ngoài, nhiệt độ phòng ngủ lại hơi thấp cậu lấy điều khiển chỉnh thấp xuống hai độ: “Anh biết lắp giường không?”
Lý Huyền liếc xéo cậu: “Cậu mặc định là tôi biết đấy à.”
Chính xác thì Thịnh Mẫn thực sự đã nghĩ thế, không thể giải thích vì sao, chỉ biết rằng có một chút gì đó cảm thấy đương nhiên là cái gì anh cũng biết: “Anh biết cạy khóa.”
“Cho dù là phân tích từ góc độ nào, thì đó cũng là hai việc khác nhau.”
Thịnh Mẫn không rõ anh có ý gì: “Vậy lát nữa tôi gọi điện cho Dương Nhứ, bảo cậu ta cho người đến lắp.”
Lý Huyền không lên tiếng, một lát sau mới ngồi dậy, lật chăn lên bước xuống giường.
Thịnh Mẫn vốn tưởng rằng anh khát nước, thấy anh đi ra cửa, lúc này cậu mới hiểu ra anh đang đi lắp giường.
“Không gấp chứ? Anh ngủ thêm một lát đi.” Cậu gọi Lý Huyền lại.
“Không sao, cậu cứ ngủ đi.”
“Vậy để tôi làm cùng anh.”
“Không cần đâu, vẫn còn sớm, cậu ngủ tiếp đi. Lát nữa lắp xong tôi sẽ ngủ phòng bên cạnh. Cậu mang thêm chăn ga cho tôi là được.” Anh nói hai lần liên tiếp ngủ đi ngủ đi, giọng điệu rất bình thản, không thể phân biệt được là đang vui hay đang giận, ngược lại Thịnh Mẫn cảm thấy anh có chút không vui, nhưng không giống tức giận lúc đang ngái ngủ, càng không giống bực mình vì vừa sáng sớm đã bị bắt đi làm việc.
“Anh sao thế?”
“Sao là sao?” Lý Huyền hỏi ngược lại, tỏ vẻ khó hiểu, dường như không ý thức được vẻ tức giận không đáng kể của mình.
Thịnh Mẫn mím môi, cảm thấy bản thân hơi mẫn cảm. Nhưng cậu vẫn đứng lên đi đến trước mặt anh: “Vẫn nên cùng làm thì hơn, tôi có thể giúp anh đưa đồ.” Cậu thấy Lý Huyền không lên tiếng, nên nhẹ nhàng hỏi lại: “Có được không?”
Lý Huyền bất giác nheo mày, chút bực giận lúc trước bỗng tan biến. Anh im lặng một lúc mới đồng ý, rồi quay người đẩy cửa ra.
Sau khi lắp xong giường Lý Huyền chuyển vào phòng làm việc, phòng làm việc này của Thịnh Mẫn vốn dĩ được sửa lại từ phòng ngủ, diện tích vừa đủ rộng, nhìn cũng không đến mức chật chội.
Thông thường thì anh dành phần lớn thời gian ban ngày ở trong phòng làm việc, bây giờ cũng không cần về phòng ngủ vào buổi tối nữa, có thể nói là đã mọc rễ ở phòng làm việc này – hay nói một cách chính xác hơn là ở trước máy tính, mỗi lần Thịnh Mẫn ngang qua cửa phòng làm việc, đều thấy anh đang ngồi trên ghế gõ bàn phím, nếu không thì cũng viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, có lúc vừa nghe điện thoại vừa viết, nói đến mức tức giận đập cả bút, giọng điệu cứng rắn… So với Lý Huyền mà Thịnh Mẫn quen biết, dường như có đôi chút khác biệt.
Hai ngày cuối tuần, mặc dù cùng chung một mái nhà, nhưng hai người hầu như không nói với nhau mấy câu, thứ hai phải đi ghi hình, cuối cùng cũng ngồi cùng bàn ăn với nhau một bữa cơm trưa.
Không phải là mấy ngày liền đều không ngủ chứ. Thịnh Mẫn nhìn thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt anh, nghĩ một lát, cuối cùng lại im lặng.
“Mấy giờ Dương Nhứ đến?” Lý Huyền gắp một miếng tôm.
“Hai giờ.” Thịnh Mẫn liếc nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi: “Anh mệt lắm phải không? Lát nữa lên xe hãy ngủ một chút, phòng thu âm này hơi xa.”
“Cũng bình thường.” Lý Huyền nói, anh giữ tay ở cổ hơi nghiêng đầu, một tiếng răng rắc rất nhẹ phát ra: “Không sao, cũng không buồn ngủ.”
Thịnh Mẫn hơi nhíu mày, đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc mặt nạ xông hơi mắt.
“Không cần thiết đâu.” Lý Huyền bỏ đũa xuống: “Trên xe tôi cũng không ngủ được.”
“Chợp mắt một lát cũng tốt.”
“Đề cương phỏng vẫn tôi vẫn chưa đọc hết.”
“Tôi đọc cho anh nghe.”
“Vậy được, trợ lý của cậu lại có thêm một bằng chứng nữa rằng tôi là bạn trai của cậu.” Lý Huyền thuận miệng nói, vừa dứt lời, cả hai đều sửng sốt nhìn nhau.
Một lúc sau, Lý Huyền giả bộ ho khan một tiếng: “Tôi chỉ buột miệng nói thôi, tôi…”
“Tôi biết.” Thịnh Mẫn ngắt lời anh. Lý Huyền cũng không nói thêm gì, môi mím lại thành một đường mỏng, giữa hai hàng lông mày đang cau lại lộ ra vẻ phiền muộn.
Thịnh Mẫn lặng lẽ thở dài, ngồi xuống chỗ cạnh bàn, múc một bát canh đẩy qua cho anh, khẽ cười giọng nói nhẹ nhàng: “Đã bảo là không sao rồi, ăn cơm đi.” Lần phỏng vấn này, thực tế là vì tạo hình trong bộ phim mới sắp ra mắt của Thịnh Mẫn. Các cuộc phỏng vấn định kỳ thường không có gì mới mẻ, chúng đều là những câu được hỏi đi hỏi lại và khá phổ biến trong giới giải trí.
Thường là nghĩ gì về các nhân vật, sự ăn ý với bạn diễn trong phim như thế nào và có những đột phá gì so với trước đây…
Đề cương phỏng vấn thì đưa từ sớm rồi, Thịnh Mẫn cũng đã tỉ mỉ viết ra câu trả lời cẩn thận, Lý Huyền đọc qua hai lượt, về cơ bản là đã ghi nhớ.
So với việc quay quảng cáo cần phải kiểm soát biểu cảm và tư thế, phỏng vấn thế này có vẻ đơn giản hơn, chỉ cần làm theo kịch bản là được. Hơn nữa trường quay mời đến rất nhiều fan hâm mộ, Lý Huyền mang khuôn mặt này của Thịnh Mẫn, cho dù nói bất cứ điều gì, khán giả phía dưới cũng đều chấp nhận, tiếng cười tiếng vỗ tay không ngớt, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có điều Lý Huyền không quen khi phải đứng trước máy quay phát biểu những câu trang trọng như vậy, sau hơn một giờ đồng hồ, thực sự cảm thấy nhàm chán.
Thấy buổi phỏng vấn cũng sắp kết thúc, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, uống một ngụm trà, dự kiến trả lời nốt hai câu hỏi cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng bất ngờ khi nghe thấy người dẫn chương trình nói: “Thịnh Mẫn, chương trình hôm nay của chúng ta sẽ được phát sóng vào tháng tới, vừa hay đúng vào dịp sinh nhật của cậu, tại đây chúng tôi xin chúc mừng sinh nhật cậu trước.”
Tình huống này không hề có trong chương trình đã được báo trước, Lý Huyền bất giác nhìn trực diện vào Thịnh Mẫn người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bản thân cậu cũng đang bối rối, rõ ràng là cậu cũng không hề hay biết.
Lý Huyền định thần lại, biểu cảm như không có chuyện gì vừa cười vừa nói cảm ơn.
“Đội ngũ chương trình của chúng tôi cũng chuẩn bị một món quà bí mật dành cho cậu.” Các fan bên dưới phối hợp cổ vũ. Không rõ vì sao, Lý Huyền có dự cảm không ổn, nhưng đối mặt với người dẫn chương trình vẫn tươi cười rạng rỡ: “Mời mọi người xem màn hình lớn.”
Lý Huyền nhíu mày quay mặt lại xem, thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một đoạn video, nhân vật chính là một phụ nữ 50 tuổi. Người dẫn chương trình ở bên cạnh giải thích chu đáo: “… Mẹ của Thịnh Mẫn đã đặc biệt gửi tới cậu lời chúc mừng sinh nhật thông qua chương trình của chúng tôi, chúng ta hãy cùng lắng nghe những lời chúc đó nào.”
Giọng của người dẫn chương trình có vẻ như đang cố tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn sự phấn khích khó mà diễn tả được, khiến Lý Huyền liên tưởng đến âm thanh sắc nhọn khi phấn cọ vào bảng đen, rất khó chịu.
Thần sắc của Vương Thục Anh có đôi chút thận trọng, khi vừa nghe lời thoại thấy giống như đã được trau chuốt qua.
Đoạn mở đầu giống như những lời chúc sinh nhật bình thường khác, tiếp sau đó, chủ đề vừa chuyển sang câu chuyện về tuổi thơ của Thịnh Mẫn.
“Thịnh Mẫn nhà tôi từ nhỏ đã rất hiểu chuyện nhưng số mệnh lại vất vả, lên năm tuổi đã tham gia đóng phim, ban đầu là do đạo diễn thấy thằng bé vừa xinh trai lại vừa có tài năng thiên bẩm, nên tình cờ đã chọn thằng bé. Nhưng sau đó bộ phim còn chưa chiếu xong, thì cha của thằng bé phát hiện ra bị ung thư… Cũng do lỗi của chúng tôi nên đã liên lụy đến thằng bé. Để giúp cha có thể chữa bệnh, tuổi còn nhỏ vậy, mà ngày nào cũng chờ đợi ở trường quay, nơi nào thiếu diễn viên nhí là thằng bé lại xin vào thử vai… Mùa đông tháng Chạp lạnh giá, có khi đợi là lại đợi hết cả một ngày, nhìn thấy thật tội nghiệp…”
Kèm theo mỗi lời Vương Thục Anh nói, trên màn hình bắt đầu trình chiếu hình ảnh.
Đó là bức ảnh chụp chung của Thịnh Mẫn và các diễn viên cùng đoàn làm phim khi cậu còn nhỏ, dưới sự hóa trang tinh tế của người lớn, cậu bé trông thật gầy guộc, áo sơ mi mỏng tang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì lạnh… Tiếp theo, màn hình lại thay đổi, hình ảnh một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường xuất hiện, trên người mặc một chiếc áo bệnh nhân. Lý Huyền nhanh chóng nhận ra đó chính là người cha bị ung thư của Thịnh Mẫn đã được nhắc đến trước đó.
Hình ảnh tuy không nhiều, nhưng thân hình bệnh tật khiến người xem nhìn thấy mà không khỏi đau lòng. Vương Thục Anh vẫn đang tiếp tục nói, nói hết chuyện quá khứ lại bất ngờ quay về chúc mừng sinh nhật, nếu đây là một bài văn thì có thể xem là dạng văn đầu cuối hô ứng.
Thật ra thì cũng không kéo dài như vậy, từ lúc bắt đầu chiếu video đến khi kết thúc chỉ mất có năm sáu phút, tuy nhiên, vào giây phút giọng nói của Vương Thục Anh cuối cùng cũng dừng lại, Lý Huyền mới cảm thấy hô hấp của mình dễ dàng hơn rất nhiều.
Không biết là do vô tình hay hữu ý, bức ảnh cuối cùng được chiếu trên màn hình, lại là hình ảnh của người đàn ông gầy gò mắt đã nhắm chặt, nhất thời không thể phân biệt được là đang ngủ hay đã chết. Bức ảnh này được lưu lại trong phòng thu sáng sủa và ngăn nắp, trông như một vết sẹo xấu xí trên làn da nhẵn bóng mịn màng.
“Trước đây Thịnh Mẫn đã từng rất khó khăn.” Người chủ trì lại cầm micro lên, nhìn anh đầy vẻ chân thành. Trong đáy mắt anh ta thực sự đã chảy ra một ít nước mắt, Lý Huyền thầm nghĩ kỹ năng diễn xuất của anh ta còn tốt hơn nhiều so với khả năng dẫn chương trình.
“Thật may mắn khi bây giờ đã có rất nhiều sự ủng hộ từ bạn bè và người hâm mộ. Tôi tin rằng trong tương lai tất cả mọi người ở đây sẽ vẫn luôn yêu quý Thịnh Mẫn phải không ạ… Và hãy ủng hộ thật nhiều cho bộ phim mới của cậu ấy… Sau đây xin mời nhân viên của chúng ta mang bánh lên…”
Rất nhanh chóng một chiếc bánh sinh nhật trang trí cầu kì đã được đưa lên trước mặt, ngay cả nến cũng đã được thắp sẵn hết, một bó hoa lớn đã được nhét vào tay Lý Huyền.
Người chủ trì vẫn dẫn dắt cảm xúc của khán giả bằng giọng nói cường điệu của mình, bên dưới có những cô gái trẻ tuổi, vừa lau nước mắt vừa nói Thịnh Mẫn em sẽ mãi ủng hộ anh…
Tuy nhiên bất kể là tiếng vỗ tay hay tiếng khóc nức nở thì cũng dần dần biến mất.
Lý Huyền lạnh lùng nhìn ánh nến bập bùng cháy, anh nghĩ không hiểu đây là đang làm gì? Đây đâu phải đang chúc mừng, mà là một cuộc vui đùa nhạt nhẽo coi Thịnh Mẫn làm vật tế.
Đội ngũ chương trình đã biến Thịnh Mẫn thành cái gì? Lưu lượng? Tiêu điểm? Một cái tên mang lại lợi ích? Fan hâm mộ thì coi cậu là gì? Một biểu tượng của sự ảo tưởng, đem tình cảm thừa thãi của mình gửi gắm vào những buồn vui hờn giận của Thịnh Mẫn?
Lý Huyền không nghi ngờ nước mắt của người hâm mộ, nhưng anh là người rõ hơn ai hết, Thịnh Mẫn không cần và cung không mong muốn sự đồng cảm này, giống như cậu từ trước đến giờ không bao giờ coi thường bản thân.
Trong giây phút này sự tức giận khó tả dồn dập ập đến từ mọi phía xung quanh, không giống với bất cứ điều gì anh đã từng trải qua trong quá khứ. Sau giây phút đầu óc như trống rỗng Lý Huyền đã định thần lại, anh lo lắng hoang mang nhìn xuống khán đài nơi Thịnh Mẫn ngồi, nhưng vị trí đó đã bị bỏ trống, Thịnh Mẫn đã biến mất từ lâu.