Chương 25
“Thịnh Mẫn?” Người dẫn chương trình thấy cậu mãi không nhúc nhích: “Mau thổi nến rồi ước nguyện đi nào, cầu chúc cho tương lai sau này của cậu, mọi chuyện đều được thuận lợi như ý nhé.”
Giọng nói của anh ta có vẻ như đã được tập luyện kỹ lưỡng, tuy tạo nên cảm giác chân thành nhưng vẻ giả dối vẫn còn đó bởi có sự cố ý nhấn nhá nhất định, cứ như sợ khán giả không thể phát hiện ra được. Vẻ ngoài đạo mạo, nụ cười lịch thiệp, thế mà Lý Huyền lại cảm thấy anh ta đáng ghét cực kỳ, chỉ muốn lật bàn bỏ đi, anh đứng dậy trong vô thức, rồi ép buộc mình phải kiềm chế.
Không thể bỏ đi, Lý Huyền thầm nghĩ. Anh xé nát cái sự giả tạo kia rồi rời đi thì thoải mái đấy, nhưng một khi tập này được phát sóng, trải qua quá trình biên tập cắt ghép, có lẽ tiêu đề “Thịnh Mẫn nổi nóng ngay tại trường quay” sẽ hot hơn cả “Quá khứ tuổi thơ của Thịnh Mẫn”. Ở đây còn có rất nhiều người hâm mộ, anh không thể vì vui sướng nhất thời, khiến Thịnh Mẫn bị người ta đem ra giễu cợt được…
Người dẫn chương trình vẫn đang thúc giục, giọng nói ồn ào, nhạc nền thậm chí đã trở thành nhạc sinh nhật, người hâm mộ ngồi bên dưới phối hợp vỗ tay theo nhịp, cảm xúc luôn là thứ dễ ảnh hưởng nhất.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ đợi anh ngoan ngoãn phối hợp theo.
Lý Huyền nhìn xung quanh một lượt, trong lòng cười lạnh, anh nhanh chóng quyết định rồi đứng dậy. Ra hiệu cho nhân viên âm thanh bên cạnh: “Làm phiền anh tắt nhạc giúp tôi một lát.”
Bỗng dưng có hành động như vậy, mọi người xung quanh đều sững sờ, tiếng vỗ tay cũng ngừng lại, người dẫn chương trình khó hiểu nhìn về phía anh.
Lý Huyền không bận tâm, anh lại nhắc nhân viên âm thanh: “Tắt nhạc đi, cảm ơn.”
“Thịnh Mẫn?” Người dẫn chương trình dò hỏi. Người hâm mộ ngồi bên dưới cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu kề tai nhau thì thầm to nhỏ.
“Chào mọi người.” Lý Huyền giơ tay lên ra hiệu mọi người yên lặng: “Xin hãy lắng nghe tôi nói vài câu.”
Sau khi trường quay trở nên yên lặng lạ lùng, Lý Huyền nhìn khắp nơi, anh mỉm cười: “Niềm vui bất ngờ của ngày hôm nay, tôi thực lòng không dự đoán trước được. Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ như thế, có lẽ tôi sẽ không đến đây.”
Anh bất chợt ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Dù sao thì tôi đã được nhận tiền cát-xê, ekip chương trình còn chuẩn bị đoạn phim và bánh kem cho tôi, thực sự rất tốn kém. Tôi không phải là người tham lam gì, cũng sợ đến lúc chương trình phát sóng, tỉ lệ xem quá thấp, chương trình cảm thấy lỗ vốn, lần sau không chịu mời tôi nữa thì toang. Nhưng mà, có mời tôi đi chăng nữa, có lẽ tôi cũng phải suy ngẫm một phen, lá gan tôi nhỏ quá, thường xuyên từ niềm vui bất ngờ biến thành giật mình hãi hùng… Ờ mà tôi không có nói về việc của ngày hôm nay đâu, anh MC đừng suy nghĩ nhiều nha.”
Người hâm mộ bên dưới đều cười rộ vui vẻ.
“Đoạn phim này, mục đích thực sự có lẽ là mong tôi có thể nhớ lại những cay đắng ngọt ngào chăng?” Anh nở nụ cười tỏ vẻ khó hiểu: “Mẹ tôi và ekip chương trình thực sự rất có lòng.”
Người dẫn chương trình cười gượng gạo: “Nào có, đây là những lời chúc phúc chân thành từ phía dì…”
“Tôi cảm nhận được ý tốt của mọi người rồi, nhưng tôi cảm thấy có hơi khó.” Lý Huyền không hề muốn để ý đến anh ta, anh nhún vai: “Nếu muốn nghe những lời đại loại như cảm ơn gian khổ đã rèn giũa tôi luyện tôi gì đó thì tôi cũng sẽ không nói đâu. Lúc tôi đến đây, thấy tầng hai của trung tâm mua sắm đối diện có hiệu sách tên Tân Hoa, mua một cuốn quà tặng cuộc sống, lật đại bất cứ trang nào cũng sẽ hay gấp mười lần lời tôi nói.”
Anh đẩy ghế ra, đi lại tự nhiên trên sân khấu: “Tôi sẽ không cảm ơn cái gọi là gian nan gì cả, bởi vì tôi thực sự không hề cảm thấy trước đây đã chịu nhiều khổ cực hay khó khăn gì. Đó chỉ là một quá trình buộc phải trải qua và đã trải qua mà thôi. Ví dụ như nếu tôi thấy đói, thì khi đó điều duy nhất tôi nghĩ đến là làm sao để được ăn no, không phải chủ đề sâu sắc như vì sao tôi lại không được ăn no… Nhưng mà, trước đây tôi thực sự chưa từng khó khăn đến nỗi bụng đói cồn cào, ngược lại thì bây giờ làm nghệ sĩ rồi, vì muốn ăn ảnh hơn, phải thường xuyên khống chế thói quen ăn uống.”
Vẫn có tiếng cười vang lên, nhưng đã ít hơn rất nhiều.
“Cùng lẽ đó, bây giờ tôi không hề có cảm giác nhà giàu mới nổi như chuột cống rơi vào bể gạo. Đi được đến ngày hôm nay, tôi thừa nhận có lẽ cũng nhờ một ít may mắn, nhưng có lẽ không chỉ có sự may mắn nhỉ?” Lý Huyền quay đầu lại nhìn: “Anh MC cảm thấy thế nào?”
Người dẫn chương trình đột ngột được xướng tên, anh ta vội đáp ngay: “Đương nhiên rồi, điều này là lẽ hiển nhiên, Thịnh Mẫn là một người rất nghiêm túc trong công việc, điều này ai cũng nhìn thấy được cả…”
“Đây là do anh nói đấy, không phải là tôi tự khen mình đâu.” Lý Huyền cười, không cho anh ta cơ hội nói hết, anh bước đến trước chiếc bánh kem hai tầng, giơ tay dập tắt ngọn nến. Ánh lửa mơn trớn mang lại cảm giác đau râm ran trong khoảnh khắc, nụ cười trên gương mặt vẫn không hề thay đổi: “Tôi cũng không ước điều gì đâu, không biết ước với ai, tôi vẫn tin tưởng mọi chuyện do mình hơn.”
Anh nhìn về phía người hâm mộ dưới khán đài, Thịnh Mẫn của ngày hôm nay thực sự có gì đó rất khác, trên gương mặt của mọi người ít nhiều gì cũng để lộ biểu cảm nghi ngờ cùng khó hiểu. Nhưng Lý Huyền không bận tâm được nhiều đến vậy.
Anh không thể, cũng không muốn để “Thịnh Mẫn” rơi vào cái bẫy do người khác sắp đặt. Anh không quan tâm Thịnh Mẫn thực sự sẽ làm thế nào, nếu anh đã ở đây, thì không được phép xảy ra.
Người hâm mộ vẫn không ngừng quơ tấm banner trong tay, không ít fan nữ đã khóc đỏ cả mắt. Lý Huyền chưa từng theo đuổi thần tượng nên rất khó để đồng cảm được với họ. Dù sao anh cũng đã nói khá nhiều rồi, người dẫn chương trình sắp không còn giữ nổi biểu cảm thân thiện trên mặt. Tuy nhiên, điều này sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Mẫn, suy đi nghĩ lại anh đành nói thêm vài câu: “Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của mọi người từ tận đáy lòng. Vậy nên tôi hy vọng mọi người có thể thấu hiểu tôi qua chính tôi. Đối với tôi, chỉ cần có thể vượt qua được, không có gì là quá tệ. Như bây giờ cũng được lắm, sau này như thế nào tôi không biết, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến. Dĩ nhiên điều quan trọng nhất, vẫn là các bạn có thể sống thật trọn vẹn cuộc sống của mình.”
Anh nói xong, khẽ khom người cúi chào: “Cảm ơn ạ.”
Người dẫn chương trình ngơ người, có lẽ không biết phải làm sao để quay trở lại kịch bản ban đầu, vẫn còn vài câu hỏi trên danh sách phỏng vấn. Thế nhưng Lý Huyền không để cho anh ta có cơ hội hỏi tiếp, anh túm lấy tay của anh ta rồi bắt tay, lạnh nhạt nói một câu “Cực cho anh quá”, động tác mạnh mẽ, kết thúc buổi phỏng vấn một cách dứt khoát.
“Đâu mất rồi?” Khán giả rời khỏi trường quay theo hướng dẫn của nhân viên hậu cần, vẫn còn vài người đang gào thét tên của Thịnh Mẫn, Lý Huyền đi thẳng đến trước mặt Dương Húc.
“Ai… anh Huyền hả? Em không biết nữa…” Dương Húc nghe anh hỏi xong mới nhận ra vị trí bên cạnh đã trống rỗng từ lúc nào: “Úi chà, anh ấy rời đi từ bao giờ vậy cà?”
Lý Huyền cau mày lấy điện thoại ra bấm số Thịnh Mẫn. Dương Húc vừa ngó nghiêng xung quanh vừa không quên hỏi anh việc hôm nay đã được sắp xếp trước rồi ư?
“Anh ơi, nãy anh nói ngầu dễ sợ, anh có thoại sẵn rồi ạ? Em nghe mà đơ luôn.”
Không ai bắt máy. Tiếng nhân viên tổng đài vang lên thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy. Lý Huyền lại nhìn xung quanh một hồi, lối thoát hiểm gần nhất là cánh cửa vào khu vực hậu trường bên trái, anh cúp máy, bước đi như bay về hướng đó.
“Anh ơi, anh đi chậm thôi.” Dương Húc đang khen ngợi hăng say thì phát hiện anh đã đi đâu mất, cậu ta vội vàng chạy theo, liên tục gọi anh: “Đi chậm thôi anh, anh định đi đâu vậy?”
Lý Huyền không trả lời, bước đi nhanh như tên bắn, Dương Húc không theo kịp nổi, mồ hôi tuôn đầy trên trán. Lý Huyền đột ngột dừng bước, xoay người lại hỏi cậu ta: “Trương Chí Hoa đang ở đâu?”
“Hả?” Lý Huyền bất ngờ dừng lại, Dương Húc suýt chút nữa đã va vào người anh, không biết sao anh bỗng dưng nhắc đến Trương Chí Hoa, theo bản năng trả lời ngay: “Chắc còn đang ở trường quay ạ…”
“Cậu đừng đi theo tôi, tìm Thịnh… đi tìm xem Lý Huyền đang ở đâu giùm tôi, khi nào tìm được thì gọi cho tôi… đưa điện thoại của cậu đây.”
Anh cầm lấy điện thoại của chàng trai ngơ ngác không hiểu chuyện gì trước mặt, gọi vào số điện thoại của mình, chuông vừa đổ một hồi đã cúp ngay: “Gọi số này.”
“Của ai vậy ạ…”
“Của Lý Huyền.” Lý Huyền vội giải thích trước miễn cho cậu ta hỏi thêm câu sau.
“Tôi và cậu ta lấy nhầm điện thoại của nhau.”
“Ủa mà anh ơi, điện thoại của hai người cũng có giống nhau đâu…” Dương Húc càng thấy khó hiểu hơn nữa, thế nhưng Lý Huyền không hề để ý đến cậu ta, anh phất tay bảo cậu ta đi tìm người, còn mình thì bước nhanh về phía trường quay.
Trương Chí Hoa quả nhiên vẫn ngồi ở đấy, người đàn ông bên cạnh không biết là đạo diễn hay bên sản xuất, hai người có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Thật ngại quá, tôi có việc cần tìm người đại diện của mình, chúng tôi phải đi trước đây.” Lý Huyền mặc kệ mọi thứ túm lấy cánh tay của Trương Chí Hoa, tay còn lại thì vòng ra sau lưng đặt lên vai của anh ta. Trông cực kỳ thân thiết hòa thuận, nhưng thực ra lại đang bị kéo đi một cách miễn cưỡng. Kéo Trương Chí Hoa vào trong nhà vệ sinh bên cạnh, anh quay người lại đạp chân lên cửa rồi khóa trái.
“Cậu điên rồi à Thịnh Mẫn? Cậu đang làm gì vậy?” Tay của Trương Chí Hoa bị anh túm mạnh đến mức đau nhói, anh ta lớn tiếng càm ràm.
“Chuyện hôm nay là sao?” Lý Huyền mặc kệ anh ta gào thét mắng mỏ thế nào, anh cứ túm lấy anh ta kéo thẳng vào trong, đến tận cánh cửa sổ đã bị khóa chặt ở cuối nhà vệ sinh mới chịu buông tay. Anh thẳng thắn hỏi.
“Chuyện gì là chuyện gì? Cậu nói cái quái gì vậy?” Trương Chí Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của anh, giọng nói mất tự nhiên, tự động giảm đi vài đề-xi-ben.
“Chuyện đoạn phim đó.”
“Có phải tôi quay đâu, cậu nổi điên tìm tôi làm gì?” Trương Chí Hoa xoa bóp cổ tay của mình, vẻ mặt bực bội, giọng điệu có vẻ chế nhạo cũng có vẻ khinh bỉ: “Cậu có giỏi thì đi tìm mẹ của cậu ấy, không phải chỉ là chuyện bị bà ta bán thêm lần nữa sao? Cũng không biết chương trình này đã đưa bao nhiêu tiền, dù sao thì cũng đâu phải là lần đầu.”
“Không phải lần đầu tiên? Còn có lần nào nữa?”
“Cậu bớt giả nai giùm…”
“Tôi đang hỏi anh đấy.” Lý Huyền lạnh lùng nói.
“Đù má, hôm nay cậu lên cơn điên gì vậy?” Trương Chí Hoa chỉ vào mặt anh rồi toang lách người bỏ đi, Nhưng Lý Huyền đã nhích về phía bên trái một bước để chặn anh lại: “Hôm nay không nói cho rõ thì không ai được rời khỏi đây. Bây giờ tôi còn chịu bình tĩnh hỏi chuyện anh, anh tốt nhất nên nói cho kĩ vào.”
Giọng nói của anh không quá lớn, nhưng lại có sự lạnh nhạt không thể miêu tả được.
“Nói cái gì?” Trương Chí Hoa giận điếng người, thế nhưng anh ta bị Lý Huyền ép vào một góc không thể thoát được.
“Quần áo, tập vở, thẻ học sinh, ảnh chụp ngày trước của cậu bị bà ta bán chưa đủ nhiều à? Chắc sắp bán sạch rồi ấy chứ, có lần nào mà cậu không bị lôi ra làm trò cười. Hồi Tết còn chạy đến trường quay phim tìm cậu để đòi tiền nữa, tát cho cậu hai bạt tai ngay trước mặt bao nhiêu nhân viên trong đoàn làm phim, tên cậu được treo trên top hot search suốt mấy ngày liền… Còn có gì nữa nhỉ, à, cái thằng em trai đổ đốn của cậu năm ngoái đánh nhau với người ta trong quán bar bị bắt lên đồn, cậu còn đang quay chương trình thực tế mà bà mẹ đó của cậu đã chạy đến nơi ghi hình kêu cậu đi bảo lãnh cho thằng đó… Nhà cậu có cả đống chuyện phiền phức, cậu còn tới hỏi tôi à? Mất trí nhớ thật hả? Đầu óc cũng ngơ ngơ kiểu gì.”
Anh ta nói câu nào, mặt Lý Huyền cũng lạnh theo câu ấy. Bàn tay anh chống lên cửa sổ, giọt nước mát lạnh còn vương trên nền gạch đá thấm ướt lòng bàn tay của anh.
Trương Chí Hoa thấy sắc mặt anh không được tốt, chỉ tưởng rằng anh bị chọc vào nỗi đau, bị mình nói đến câm như hến, anh ta cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, dùng giọng điệu đó để cà khịa: “Cơ mà tuồng kịch hôm nay cũng không tệ, đã kêu cậu tỏ vẻ thảm thương để được đồng tình từ sớm rồi cậu không nghe, giờ thì hay rồi, vô tình lại thành công nhỉ? Cậu xem đám con gái dưới sân khấu kìa, aiyo, người nào người nấy, mắt ai cũng hồng. Cậu càng thê thảm, bọn họ càng thấy thương hại cậu, càng chịu dành thêm nhiều thời gian, tiền bạc cho cậu…”
“Đủ rồi.” Lý Huyền chau mày.
“Tôi bảo này, sau này cậu cũng đừng suốt ngày giả vờ giả giọng làm dáng vờ vịt thanh cao nữa… hôm nay biểu hiện của cậu như vậy là không được, nói tùm lum tùm la, đáng ra phải khóc một trận trên sân khấu, hiệu quả chắc chắn là khỏi bàn cãi…”
“Tôi nói là đủ rồi.” Lý Huyền lặp lại lần nữa, Trương Chí Hoa đang nổi hứng nên chỉ coi như chưa nghe thấy gì, vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngớt, Lý Huyền nghe đến nổi lửa trong lòng, anh bước về phía trước một bước, giơ tay lên dùng khuỷu tay đè lên cổ của anh ta: “Nói chuyện đàng hoàng mà không chịu hiểu à?”
Hàm răng trên và hàm dưới của Trương Chí Hoa vả nhau lặp cặp, cổ của anh ta bị Lý Huyền ghì chặt, chỉ có thể kêu “A ả” không nên lời.
“Không biết nói tiếng người thì câm miệng, để tôi nói.” Tay của Lý Huyền ghì mạnh hơn, sắc mặt trầm trọng: “Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, đàm phán, cầu xin hay là uy hiếp, lúc chương trình này phát sóng, những nội dung liên quan đến đoạn phim đó tuyệt đối không được phép xuất hiện, phải biên tập cắt đoạn đó đi. Chỉ cần nó xuất hiện dù chỉ một giây thôi, tôi sẽ hỏi tội anh.”
“Tất cả các mạng xã hội phải canh chừng thật kỹ cho tôi, nếu như có bất kì bài viết hay câu chữ nào liên quan đến thì thôi, đã xảy ra chuyện rồi tôi cũng không mong anh có thể hoàn toàn giấu giếm chuyện này. Nhưng nếu như có người lén quay hay chụp đoạn phim đó đăng lên mạng, phải lập tức liên hệ trang mạng đó xóa ngay.”
Trương Chí Hoa trợn to mắt nhìn anh. Vóc người của anh ta vốn cao to hơn Thịnh Mẫn gấp hai lần, thế nhưng lúc này lại không thể vùng vẫy nổi, cổ họng bị nghẹn không thở nổi, khủng hoảng đến nổi mặt đỏ lừ cổ cũng thô ra.
“Nghe rõ chưa?” Lý Huyền để mặt cho anh ta vùng vằng một lát mới thả lỏng tay, Trương Chí Hoa khó chịu khom người, tiếng ho khùng khục như muốn nát cổ họng.
“Thịnh Mẫn, cậu bị chó cắn nên lây bệnh dại hả?” Anh ta muốn đánh trả cũng không còn sức, đành mắng chửi loạn xạ, mấy chữ như “thằng bóng đồng” cũng xuất hiện luôn: “Ai làm thì cậu đi mà tìm người đó chứ cậu gây với tôi làm gì?”
“Giữ mồm giữ miệng vào!” Lý Huyền hung hăng chỉ vào người anh: “Trương Chí Hoa, anh nghe cho rõ đây. Chuyện này tôi không tìm ai khác chỉ tìm anh, làm không xong thì cút ngay cho tôi, tôi không nuôi kẻ vô dụng làm người đại diện của mình.”
Mắt Trương Chí Hoa trợn to như muốn rớt ra ngoài, sợ đến nỗi hơi thở dồn dập: “Kêu tôi cút? Cậu định đuổi tôi à? Thịnh Mẫn, cậu tưởng mình là ai? Cậu đủ lông đủ cánh dám cương với tôi rồi à?”
“Là anh dám đối đầu với tôi thì đúng hơn. Tôi đã đủ lông đủ cánh từ lâu rồi, cũng đâu phải là ngày đầu tiên, do anh vẫn luôn mờ mịt tình huống thật sự mà thôi.”
Lý Huyền thấy anh ta tức sắp tắt thở, giọng nói của anh lại càng lúc càng bình tĩnh, mạch lạc rõ ràng: “Tôi đã xem báo cáo rồi, năm ngoái, trong mục thu nhập kinh tế từ nghệ sĩ của công ty, tôi đã cống hiến 27,3%… Vẻ mặt đó của anh là sao? Cả chuyện này mà anh cũng không biết ư? Mức độ vô trách nhiệm của anh đã thực sự vượt khỏi dự đoán của tôi.”
Tốc độ thay đổi sắc mặt của anh còn nhanh hơn tốc độ lật sách, một giây trước còn chèn ép bằng sức mạnh, bây giờ lại bày đặt nói đạo lý, Trương Chí Hoa hoàn toàn không nhìn thấu được anh đang muốn hát tuồng nào: “Vậy thì sao? Cậu có kiếm được nhiều hơn nữa, cũng là nghệ sĩ của công ty…”
“Phải, nếu công ty muốn xử lý tôi, hiển nhân rất đơn giản, tôi cũng đâu có định đối đầu với công ty. Nhưng anh không làm gì được tôi đâu.” Lý Huyền lùi về sau một bước, dựa vào viền cửa sổ: “Nếu tôi nhớ không lầm, hợp đồng của tôi sẽ hết hạn vào năm sau, còn về việc có ký tiếp hay không thì… Thật ra tôi rất vui lòng tiếp tục hợp tác với công ty, nhưng nếu đến lúc đó phải kết thúc hợp đồng do người đại diện quá vô dụng… anh cảm thấy có khi nào anh sẽ cút trước cả tôi không?”
“Cậu muốn kết thúc hợp đồng?” Trương Chí Hoa gào to, vẻ mặt khó tin.
“Hãy nhìn cho rõ vào người đại diện Trương của tôi, anh có thể yên lòng coi như không có gì mà làm một tên vô dụng chỉ biết khiến tôi tụt lùi chỉ vì mặc định rằng tôi là con người dễ chịu, sẽ không kết thúc hợp đồng, nhịn nhục được anh chứ gì?”
Thịnh Mẫn quá giỏi trong việc nhún nhường, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được đó là một dạng nhường nhịn, Lý Huyền không khỏi nghĩ đến. Anh chợt khựng lại rồi nhìn Trương Chí Hoa: “Bây giờ anh còn giữ suy nghĩ đó không?”
Vẻ mặt anh ta khẽ thay đổi, cuối cùng cũng chịu yên lặng, theo bản năng giơ tay lên sờ vết bầm trên cổ vừa rồi bị Lý Huyền ghì chặt.
“Anh thấy ông chủ rốt cuộc sẽ quan tâm đến cái cây hái ra tiền như tôi, hay là một ông cậu ăn bám như anh? Anh đã đánh mất bao nhiêu nghệ sĩ dưới tay mình rồi giờ chỉ còn lại tôi mà thôi.” Lý Huyền “chậc chậc” hai tiếng: “Đừng nói anh là cậu của ông chủ, dù anh là con trai của ông chủ, anh ta cũng không thể nuôi anh được đâu.”
“… đù má, mày uy hiếp tao?”
“Đừng có hở ra là chửi mẹ tao, bộ tưởng tao không biết chửi thề à? Tao có thể chửi khó nghe hơn mày gấp mười lần, tin không? Đương nhiên, tao đang uy hiếp mày đó.” Lý Huyền bất cần ngẩng đầu: “Có ích gì không? Chắc là có tí.”
“Mày tưởng tao sẽ sợ mày sao?” Trương Chí Hoa miễn cưỡng gắng gượng, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều.
“Có sợ hay không cũng chỉ là lời nói thoáng qua.” Lý Huyền rút điện thoại ra nhìn, Dương Húc còn chưa gọi đến, có lẽ vẫn chưa tìm thấy cậu. Anh không có hứng thú dây dưa thêm nữa. Tiện tay xắn tay áo bước về phía trước một bước, Trương Chí Hoa như con chim sợ sệt nép vào một bên.
“Anh cũng không phải là một kẻ vô dụng hoàn toàn, là do tôi trước đây không thèm tính toán, để cho anh không biết trước sau.” Lý Huyền nhếch môi, vươn tay chỉnh lại nếp gấp vừa bị bản thân túm nhăn trên áo của anh ta, nhẹ giọng hơn: “Chuyện trước đây tôi không định tính toán nữa. Nếu anh còn muốn kiếm tiền từ tôi thì nên làm tốt bổn phận của mình. Anh chỉ còn một nghệ sĩ là tôi thôi, nếu ngay cả tôi cũng không quản lý nổi, liệu công ty có còn giao người khác cho anh hay không, trong lòng anh tự hiểu. Tôi thoải mái, anh mới hưởng được quả ngon. Nếu như đoạn phim hôm nay trở thành tiền lệ, sau này mỗi lần tôi tham gia hoạt động gì đều gặp phải chuyện này, đều là vấn đề của anh… Đương nhiên, nếu chuyện này giải quyết êm đẹp, anh còn có thể nhắc đến hai từ “sau này”… còn không thì…”
Lý Huyền cố tình lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, anh vỗ nhẹ lên vai của Trương Chí Hoa, mỉm cười: “Nay không bằng xưa, anh tự liệu lấy mình đi.”
Anh dứt lời, xoay người bỏ đi. Trương Chí Hoa chợt gọi anh:
“Thịnh… Thịnh Mẫn.”
“Sao?” Lý Huyền quay đầu lại: “Tôi chưa nói rõ yêu cầu của mình ư?”
“Không phải…” Trương Chí Hoa rụt rè, khí thế yếu đi rất nhiều, ánh mắt như đang nhìn người xa lạ.
Anh ta thực sự không còn nhận ra được con người này nữa rồi.
Đây không phải là lần đầu Trương Chí Hoa có cảm giác này, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta dấy lên nỗi sợ hãi không tên từ tận đáy lòng.
Những lời vừa rồi không phải là uy hiếp, người trước mặt nói được sẽ làm được. Hệt như khi nãy bị ghì chặt cổ họng, anh đã thực sự sử dụng hết sức mạnh. Nếu như anh muốn, bây giờ anh ta sẽ chết ở đây ngay lập tức, không có bất cứ năng lực trả đòn nào. Trương Chí Hoa đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Tuy nhiên anh ta vẫn không thể tin được, bất cứ người nào cũng có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng không nên là Thịnh mẫn. Từ trước đến nay cậu luôn là một người rất hiền hòa dễ chịu, ít ra thì Trương Chí Hoa chưa từng nhìn thấy điều trái ngược. Dường như Thịnh Mẫn luôn cách xa khỏi dòng người, vĩnh viễn lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác gì với thế giới này. Hệt như nước trong tay, vô cùng hiển nhiên, có thể bị định hình thành bất cứ hình dạng nào.
Nhưng nếu người này không phải Thịnh Mẫn thì còn là ai nữa? Có thể là ai nữa đây? Trương Chí Hoa không khỏi cảm thấy rợn người.
“Cậu, gần đây cậu rốt cuộc đã bị gì vậy?” Trương Chí Hoa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu dường như có vẻ nịnh nọt kỳ lạ.
Lý Huyền dời tầm mắt, sàn gạch màu xanh lục đậm dường như biến thành màu đỏ dưới ánh đèn, anh biết, thật ra đó là màu máu đỏ không thể nào rửa sạch được trong bồn tắm, vào hôm anh tỉnh lại trong nhà Thịnh Mẫn.
“Anh cũng góp một phần vào đấy.” Lý Huyền cười như không cười, kéo cửa ra bước nhanh rời khỏi.
Giọng nói của anh ta có vẻ như đã được tập luyện kỹ lưỡng, tuy tạo nên cảm giác chân thành nhưng vẻ giả dối vẫn còn đó bởi có sự cố ý nhấn nhá nhất định, cứ như sợ khán giả không thể phát hiện ra được. Vẻ ngoài đạo mạo, nụ cười lịch thiệp, thế mà Lý Huyền lại cảm thấy anh ta đáng ghét cực kỳ, chỉ muốn lật bàn bỏ đi, anh đứng dậy trong vô thức, rồi ép buộc mình phải kiềm chế.
Không thể bỏ đi, Lý Huyền thầm nghĩ. Anh xé nát cái sự giả tạo kia rồi rời đi thì thoải mái đấy, nhưng một khi tập này được phát sóng, trải qua quá trình biên tập cắt ghép, có lẽ tiêu đề “Thịnh Mẫn nổi nóng ngay tại trường quay” sẽ hot hơn cả “Quá khứ tuổi thơ của Thịnh Mẫn”. Ở đây còn có rất nhiều người hâm mộ, anh không thể vì vui sướng nhất thời, khiến Thịnh Mẫn bị người ta đem ra giễu cợt được…
Người dẫn chương trình vẫn đang thúc giục, giọng nói ồn ào, nhạc nền thậm chí đã trở thành nhạc sinh nhật, người hâm mộ ngồi bên dưới phối hợp vỗ tay theo nhịp, cảm xúc luôn là thứ dễ ảnh hưởng nhất.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ đợi anh ngoan ngoãn phối hợp theo.
Lý Huyền nhìn xung quanh một lượt, trong lòng cười lạnh, anh nhanh chóng quyết định rồi đứng dậy. Ra hiệu cho nhân viên âm thanh bên cạnh: “Làm phiền anh tắt nhạc giúp tôi một lát.”
Bỗng dưng có hành động như vậy, mọi người xung quanh đều sững sờ, tiếng vỗ tay cũng ngừng lại, người dẫn chương trình khó hiểu nhìn về phía anh.
Lý Huyền không bận tâm, anh lại nhắc nhân viên âm thanh: “Tắt nhạc đi, cảm ơn.”
“Thịnh Mẫn?” Người dẫn chương trình dò hỏi. Người hâm mộ ngồi bên dưới cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bắt đầu kề tai nhau thì thầm to nhỏ.
“Chào mọi người.” Lý Huyền giơ tay lên ra hiệu mọi người yên lặng: “Xin hãy lắng nghe tôi nói vài câu.”
Sau khi trường quay trở nên yên lặng lạ lùng, Lý Huyền nhìn khắp nơi, anh mỉm cười: “Niềm vui bất ngờ của ngày hôm nay, tôi thực lòng không dự đoán trước được. Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ như thế, có lẽ tôi sẽ không đến đây.”
Anh bất chợt ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Dù sao thì tôi đã được nhận tiền cát-xê, ekip chương trình còn chuẩn bị đoạn phim và bánh kem cho tôi, thực sự rất tốn kém. Tôi không phải là người tham lam gì, cũng sợ đến lúc chương trình phát sóng, tỉ lệ xem quá thấp, chương trình cảm thấy lỗ vốn, lần sau không chịu mời tôi nữa thì toang. Nhưng mà, có mời tôi đi chăng nữa, có lẽ tôi cũng phải suy ngẫm một phen, lá gan tôi nhỏ quá, thường xuyên từ niềm vui bất ngờ biến thành giật mình hãi hùng… Ờ mà tôi không có nói về việc của ngày hôm nay đâu, anh MC đừng suy nghĩ nhiều nha.”
Người hâm mộ bên dưới đều cười rộ vui vẻ.
“Đoạn phim này, mục đích thực sự có lẽ là mong tôi có thể nhớ lại những cay đắng ngọt ngào chăng?” Anh nở nụ cười tỏ vẻ khó hiểu: “Mẹ tôi và ekip chương trình thực sự rất có lòng.”
Người dẫn chương trình cười gượng gạo: “Nào có, đây là những lời chúc phúc chân thành từ phía dì…”
“Tôi cảm nhận được ý tốt của mọi người rồi, nhưng tôi cảm thấy có hơi khó.” Lý Huyền không hề muốn để ý đến anh ta, anh nhún vai: “Nếu muốn nghe những lời đại loại như cảm ơn gian khổ đã rèn giũa tôi luyện tôi gì đó thì tôi cũng sẽ không nói đâu. Lúc tôi đến đây, thấy tầng hai của trung tâm mua sắm đối diện có hiệu sách tên Tân Hoa, mua một cuốn quà tặng cuộc sống, lật đại bất cứ trang nào cũng sẽ hay gấp mười lần lời tôi nói.”
Anh đẩy ghế ra, đi lại tự nhiên trên sân khấu: “Tôi sẽ không cảm ơn cái gọi là gian nan gì cả, bởi vì tôi thực sự không hề cảm thấy trước đây đã chịu nhiều khổ cực hay khó khăn gì. Đó chỉ là một quá trình buộc phải trải qua và đã trải qua mà thôi. Ví dụ như nếu tôi thấy đói, thì khi đó điều duy nhất tôi nghĩ đến là làm sao để được ăn no, không phải chủ đề sâu sắc như vì sao tôi lại không được ăn no… Nhưng mà, trước đây tôi thực sự chưa từng khó khăn đến nỗi bụng đói cồn cào, ngược lại thì bây giờ làm nghệ sĩ rồi, vì muốn ăn ảnh hơn, phải thường xuyên khống chế thói quen ăn uống.”
Vẫn có tiếng cười vang lên, nhưng đã ít hơn rất nhiều.
“Cùng lẽ đó, bây giờ tôi không hề có cảm giác nhà giàu mới nổi như chuột cống rơi vào bể gạo. Đi được đến ngày hôm nay, tôi thừa nhận có lẽ cũng nhờ một ít may mắn, nhưng có lẽ không chỉ có sự may mắn nhỉ?” Lý Huyền quay đầu lại nhìn: “Anh MC cảm thấy thế nào?”
Người dẫn chương trình đột ngột được xướng tên, anh ta vội đáp ngay: “Đương nhiên rồi, điều này là lẽ hiển nhiên, Thịnh Mẫn là một người rất nghiêm túc trong công việc, điều này ai cũng nhìn thấy được cả…”
“Đây là do anh nói đấy, không phải là tôi tự khen mình đâu.” Lý Huyền cười, không cho anh ta cơ hội nói hết, anh bước đến trước chiếc bánh kem hai tầng, giơ tay dập tắt ngọn nến. Ánh lửa mơn trớn mang lại cảm giác đau râm ran trong khoảnh khắc, nụ cười trên gương mặt vẫn không hề thay đổi: “Tôi cũng không ước điều gì đâu, không biết ước với ai, tôi vẫn tin tưởng mọi chuyện do mình hơn.”
Anh nhìn về phía người hâm mộ dưới khán đài, Thịnh Mẫn của ngày hôm nay thực sự có gì đó rất khác, trên gương mặt của mọi người ít nhiều gì cũng để lộ biểu cảm nghi ngờ cùng khó hiểu. Nhưng Lý Huyền không bận tâm được nhiều đến vậy.
Anh không thể, cũng không muốn để “Thịnh Mẫn” rơi vào cái bẫy do người khác sắp đặt. Anh không quan tâm Thịnh Mẫn thực sự sẽ làm thế nào, nếu anh đã ở đây, thì không được phép xảy ra.
Người hâm mộ vẫn không ngừng quơ tấm banner trong tay, không ít fan nữ đã khóc đỏ cả mắt. Lý Huyền chưa từng theo đuổi thần tượng nên rất khó để đồng cảm được với họ. Dù sao anh cũng đã nói khá nhiều rồi, người dẫn chương trình sắp không còn giữ nổi biểu cảm thân thiện trên mặt. Tuy nhiên, điều này sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Mẫn, suy đi nghĩ lại anh đành nói thêm vài câu: “Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của mọi người từ tận đáy lòng. Vậy nên tôi hy vọng mọi người có thể thấu hiểu tôi qua chính tôi. Đối với tôi, chỉ cần có thể vượt qua được, không có gì là quá tệ. Như bây giờ cũng được lắm, sau này như thế nào tôi không biết, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến. Dĩ nhiên điều quan trọng nhất, vẫn là các bạn có thể sống thật trọn vẹn cuộc sống của mình.”
Anh nói xong, khẽ khom người cúi chào: “Cảm ơn ạ.”
Người dẫn chương trình ngơ người, có lẽ không biết phải làm sao để quay trở lại kịch bản ban đầu, vẫn còn vài câu hỏi trên danh sách phỏng vấn. Thế nhưng Lý Huyền không để cho anh ta có cơ hội hỏi tiếp, anh túm lấy tay của anh ta rồi bắt tay, lạnh nhạt nói một câu “Cực cho anh quá”, động tác mạnh mẽ, kết thúc buổi phỏng vấn một cách dứt khoát.
“Đâu mất rồi?” Khán giả rời khỏi trường quay theo hướng dẫn của nhân viên hậu cần, vẫn còn vài người đang gào thét tên của Thịnh Mẫn, Lý Huyền đi thẳng đến trước mặt Dương Húc.
“Ai… anh Huyền hả? Em không biết nữa…” Dương Húc nghe anh hỏi xong mới nhận ra vị trí bên cạnh đã trống rỗng từ lúc nào: “Úi chà, anh ấy rời đi từ bao giờ vậy cà?”
Lý Huyền cau mày lấy điện thoại ra bấm số Thịnh Mẫn. Dương Húc vừa ngó nghiêng xung quanh vừa không quên hỏi anh việc hôm nay đã được sắp xếp trước rồi ư?
“Anh ơi, nãy anh nói ngầu dễ sợ, anh có thoại sẵn rồi ạ? Em nghe mà đơ luôn.”
Không ai bắt máy. Tiếng nhân viên tổng đài vang lên thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy. Lý Huyền lại nhìn xung quanh một hồi, lối thoát hiểm gần nhất là cánh cửa vào khu vực hậu trường bên trái, anh cúp máy, bước đi như bay về hướng đó.
“Anh ơi, anh đi chậm thôi.” Dương Húc đang khen ngợi hăng say thì phát hiện anh đã đi đâu mất, cậu ta vội vàng chạy theo, liên tục gọi anh: “Đi chậm thôi anh, anh định đi đâu vậy?”
Lý Huyền không trả lời, bước đi nhanh như tên bắn, Dương Húc không theo kịp nổi, mồ hôi tuôn đầy trên trán. Lý Huyền đột ngột dừng bước, xoay người lại hỏi cậu ta: “Trương Chí Hoa đang ở đâu?”
“Hả?” Lý Huyền bất ngờ dừng lại, Dương Húc suýt chút nữa đã va vào người anh, không biết sao anh bỗng dưng nhắc đến Trương Chí Hoa, theo bản năng trả lời ngay: “Chắc còn đang ở trường quay ạ…”
“Cậu đừng đi theo tôi, tìm Thịnh… đi tìm xem Lý Huyền đang ở đâu giùm tôi, khi nào tìm được thì gọi cho tôi… đưa điện thoại của cậu đây.”
Anh cầm lấy điện thoại của chàng trai ngơ ngác không hiểu chuyện gì trước mặt, gọi vào số điện thoại của mình, chuông vừa đổ một hồi đã cúp ngay: “Gọi số này.”
“Của ai vậy ạ…”
“Của Lý Huyền.” Lý Huyền vội giải thích trước miễn cho cậu ta hỏi thêm câu sau.
“Tôi và cậu ta lấy nhầm điện thoại của nhau.”
“Ủa mà anh ơi, điện thoại của hai người cũng có giống nhau đâu…” Dương Húc càng thấy khó hiểu hơn nữa, thế nhưng Lý Huyền không hề để ý đến cậu ta, anh phất tay bảo cậu ta đi tìm người, còn mình thì bước nhanh về phía trường quay.
Trương Chí Hoa quả nhiên vẫn ngồi ở đấy, người đàn ông bên cạnh không biết là đạo diễn hay bên sản xuất, hai người có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Thật ngại quá, tôi có việc cần tìm người đại diện của mình, chúng tôi phải đi trước đây.” Lý Huyền mặc kệ mọi thứ túm lấy cánh tay của Trương Chí Hoa, tay còn lại thì vòng ra sau lưng đặt lên vai của anh ta. Trông cực kỳ thân thiết hòa thuận, nhưng thực ra lại đang bị kéo đi một cách miễn cưỡng. Kéo Trương Chí Hoa vào trong nhà vệ sinh bên cạnh, anh quay người lại đạp chân lên cửa rồi khóa trái.
“Cậu điên rồi à Thịnh Mẫn? Cậu đang làm gì vậy?” Tay của Trương Chí Hoa bị anh túm mạnh đến mức đau nhói, anh ta lớn tiếng càm ràm.
“Chuyện hôm nay là sao?” Lý Huyền mặc kệ anh ta gào thét mắng mỏ thế nào, anh cứ túm lấy anh ta kéo thẳng vào trong, đến tận cánh cửa sổ đã bị khóa chặt ở cuối nhà vệ sinh mới chịu buông tay. Anh thẳng thắn hỏi.
“Chuyện gì là chuyện gì? Cậu nói cái quái gì vậy?” Trương Chí Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của anh, giọng nói mất tự nhiên, tự động giảm đi vài đề-xi-ben.
“Chuyện đoạn phim đó.”
“Có phải tôi quay đâu, cậu nổi điên tìm tôi làm gì?” Trương Chí Hoa xoa bóp cổ tay của mình, vẻ mặt bực bội, giọng điệu có vẻ chế nhạo cũng có vẻ khinh bỉ: “Cậu có giỏi thì đi tìm mẹ của cậu ấy, không phải chỉ là chuyện bị bà ta bán thêm lần nữa sao? Cũng không biết chương trình này đã đưa bao nhiêu tiền, dù sao thì cũng đâu phải là lần đầu.”
“Không phải lần đầu tiên? Còn có lần nào nữa?”
“Cậu bớt giả nai giùm…”
“Tôi đang hỏi anh đấy.” Lý Huyền lạnh lùng nói.
“Đù má, hôm nay cậu lên cơn điên gì vậy?” Trương Chí Hoa chỉ vào mặt anh rồi toang lách người bỏ đi, Nhưng Lý Huyền đã nhích về phía bên trái một bước để chặn anh lại: “Hôm nay không nói cho rõ thì không ai được rời khỏi đây. Bây giờ tôi còn chịu bình tĩnh hỏi chuyện anh, anh tốt nhất nên nói cho kĩ vào.”
Giọng nói của anh không quá lớn, nhưng lại có sự lạnh nhạt không thể miêu tả được.
“Nói cái gì?” Trương Chí Hoa giận điếng người, thế nhưng anh ta bị Lý Huyền ép vào một góc không thể thoát được.
“Quần áo, tập vở, thẻ học sinh, ảnh chụp ngày trước của cậu bị bà ta bán chưa đủ nhiều à? Chắc sắp bán sạch rồi ấy chứ, có lần nào mà cậu không bị lôi ra làm trò cười. Hồi Tết còn chạy đến trường quay phim tìm cậu để đòi tiền nữa, tát cho cậu hai bạt tai ngay trước mặt bao nhiêu nhân viên trong đoàn làm phim, tên cậu được treo trên top hot search suốt mấy ngày liền… Còn có gì nữa nhỉ, à, cái thằng em trai đổ đốn của cậu năm ngoái đánh nhau với người ta trong quán bar bị bắt lên đồn, cậu còn đang quay chương trình thực tế mà bà mẹ đó của cậu đã chạy đến nơi ghi hình kêu cậu đi bảo lãnh cho thằng đó… Nhà cậu có cả đống chuyện phiền phức, cậu còn tới hỏi tôi à? Mất trí nhớ thật hả? Đầu óc cũng ngơ ngơ kiểu gì.”
Anh ta nói câu nào, mặt Lý Huyền cũng lạnh theo câu ấy. Bàn tay anh chống lên cửa sổ, giọt nước mát lạnh còn vương trên nền gạch đá thấm ướt lòng bàn tay của anh.
Trương Chí Hoa thấy sắc mặt anh không được tốt, chỉ tưởng rằng anh bị chọc vào nỗi đau, bị mình nói đến câm như hến, anh ta cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, dùng giọng điệu đó để cà khịa: “Cơ mà tuồng kịch hôm nay cũng không tệ, đã kêu cậu tỏ vẻ thảm thương để được đồng tình từ sớm rồi cậu không nghe, giờ thì hay rồi, vô tình lại thành công nhỉ? Cậu xem đám con gái dưới sân khấu kìa, aiyo, người nào người nấy, mắt ai cũng hồng. Cậu càng thê thảm, bọn họ càng thấy thương hại cậu, càng chịu dành thêm nhiều thời gian, tiền bạc cho cậu…”
“Đủ rồi.” Lý Huyền chau mày.
“Tôi bảo này, sau này cậu cũng đừng suốt ngày giả vờ giả giọng làm dáng vờ vịt thanh cao nữa… hôm nay biểu hiện của cậu như vậy là không được, nói tùm lum tùm la, đáng ra phải khóc một trận trên sân khấu, hiệu quả chắc chắn là khỏi bàn cãi…”
“Tôi nói là đủ rồi.” Lý Huyền lặp lại lần nữa, Trương Chí Hoa đang nổi hứng nên chỉ coi như chưa nghe thấy gì, vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngớt, Lý Huyền nghe đến nổi lửa trong lòng, anh bước về phía trước một bước, giơ tay lên dùng khuỷu tay đè lên cổ của anh ta: “Nói chuyện đàng hoàng mà không chịu hiểu à?”
Hàm răng trên và hàm dưới của Trương Chí Hoa vả nhau lặp cặp, cổ của anh ta bị Lý Huyền ghì chặt, chỉ có thể kêu “A ả” không nên lời.
“Không biết nói tiếng người thì câm miệng, để tôi nói.” Tay của Lý Huyền ghì mạnh hơn, sắc mặt trầm trọng: “Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, đàm phán, cầu xin hay là uy hiếp, lúc chương trình này phát sóng, những nội dung liên quan đến đoạn phim đó tuyệt đối không được phép xuất hiện, phải biên tập cắt đoạn đó đi. Chỉ cần nó xuất hiện dù chỉ một giây thôi, tôi sẽ hỏi tội anh.”
“Tất cả các mạng xã hội phải canh chừng thật kỹ cho tôi, nếu như có bất kì bài viết hay câu chữ nào liên quan đến thì thôi, đã xảy ra chuyện rồi tôi cũng không mong anh có thể hoàn toàn giấu giếm chuyện này. Nhưng nếu như có người lén quay hay chụp đoạn phim đó đăng lên mạng, phải lập tức liên hệ trang mạng đó xóa ngay.”
Trương Chí Hoa trợn to mắt nhìn anh. Vóc người của anh ta vốn cao to hơn Thịnh Mẫn gấp hai lần, thế nhưng lúc này lại không thể vùng vẫy nổi, cổ họng bị nghẹn không thở nổi, khủng hoảng đến nổi mặt đỏ lừ cổ cũng thô ra.
“Nghe rõ chưa?” Lý Huyền để mặt cho anh ta vùng vằng một lát mới thả lỏng tay, Trương Chí Hoa khó chịu khom người, tiếng ho khùng khục như muốn nát cổ họng.
“Thịnh Mẫn, cậu bị chó cắn nên lây bệnh dại hả?” Anh ta muốn đánh trả cũng không còn sức, đành mắng chửi loạn xạ, mấy chữ như “thằng bóng đồng” cũng xuất hiện luôn: “Ai làm thì cậu đi mà tìm người đó chứ cậu gây với tôi làm gì?”
“Giữ mồm giữ miệng vào!” Lý Huyền hung hăng chỉ vào người anh: “Trương Chí Hoa, anh nghe cho rõ đây. Chuyện này tôi không tìm ai khác chỉ tìm anh, làm không xong thì cút ngay cho tôi, tôi không nuôi kẻ vô dụng làm người đại diện của mình.”
Mắt Trương Chí Hoa trợn to như muốn rớt ra ngoài, sợ đến nỗi hơi thở dồn dập: “Kêu tôi cút? Cậu định đuổi tôi à? Thịnh Mẫn, cậu tưởng mình là ai? Cậu đủ lông đủ cánh dám cương với tôi rồi à?”
“Là anh dám đối đầu với tôi thì đúng hơn. Tôi đã đủ lông đủ cánh từ lâu rồi, cũng đâu phải là ngày đầu tiên, do anh vẫn luôn mờ mịt tình huống thật sự mà thôi.”
Lý Huyền thấy anh ta tức sắp tắt thở, giọng nói của anh lại càng lúc càng bình tĩnh, mạch lạc rõ ràng: “Tôi đã xem báo cáo rồi, năm ngoái, trong mục thu nhập kinh tế từ nghệ sĩ của công ty, tôi đã cống hiến 27,3%… Vẻ mặt đó của anh là sao? Cả chuyện này mà anh cũng không biết ư? Mức độ vô trách nhiệm của anh đã thực sự vượt khỏi dự đoán của tôi.”
Tốc độ thay đổi sắc mặt của anh còn nhanh hơn tốc độ lật sách, một giây trước còn chèn ép bằng sức mạnh, bây giờ lại bày đặt nói đạo lý, Trương Chí Hoa hoàn toàn không nhìn thấu được anh đang muốn hát tuồng nào: “Vậy thì sao? Cậu có kiếm được nhiều hơn nữa, cũng là nghệ sĩ của công ty…”
“Phải, nếu công ty muốn xử lý tôi, hiển nhân rất đơn giản, tôi cũng đâu có định đối đầu với công ty. Nhưng anh không làm gì được tôi đâu.” Lý Huyền lùi về sau một bước, dựa vào viền cửa sổ: “Nếu tôi nhớ không lầm, hợp đồng của tôi sẽ hết hạn vào năm sau, còn về việc có ký tiếp hay không thì… Thật ra tôi rất vui lòng tiếp tục hợp tác với công ty, nhưng nếu đến lúc đó phải kết thúc hợp đồng do người đại diện quá vô dụng… anh cảm thấy có khi nào anh sẽ cút trước cả tôi không?”
“Cậu muốn kết thúc hợp đồng?” Trương Chí Hoa gào to, vẻ mặt khó tin.
“Hãy nhìn cho rõ vào người đại diện Trương của tôi, anh có thể yên lòng coi như không có gì mà làm một tên vô dụng chỉ biết khiến tôi tụt lùi chỉ vì mặc định rằng tôi là con người dễ chịu, sẽ không kết thúc hợp đồng, nhịn nhục được anh chứ gì?”
Thịnh Mẫn quá giỏi trong việc nhún nhường, có lẽ chính cậu cũng không ý thức được đó là một dạng nhường nhịn, Lý Huyền không khỏi nghĩ đến. Anh chợt khựng lại rồi nhìn Trương Chí Hoa: “Bây giờ anh còn giữ suy nghĩ đó không?”
Vẻ mặt anh ta khẽ thay đổi, cuối cùng cũng chịu yên lặng, theo bản năng giơ tay lên sờ vết bầm trên cổ vừa rồi bị Lý Huyền ghì chặt.
“Anh thấy ông chủ rốt cuộc sẽ quan tâm đến cái cây hái ra tiền như tôi, hay là một ông cậu ăn bám như anh? Anh đã đánh mất bao nhiêu nghệ sĩ dưới tay mình rồi giờ chỉ còn lại tôi mà thôi.” Lý Huyền “chậc chậc” hai tiếng: “Đừng nói anh là cậu của ông chủ, dù anh là con trai của ông chủ, anh ta cũng không thể nuôi anh được đâu.”
“… đù má, mày uy hiếp tao?”
“Đừng có hở ra là chửi mẹ tao, bộ tưởng tao không biết chửi thề à? Tao có thể chửi khó nghe hơn mày gấp mười lần, tin không? Đương nhiên, tao đang uy hiếp mày đó.” Lý Huyền bất cần ngẩng đầu: “Có ích gì không? Chắc là có tí.”
“Mày tưởng tao sẽ sợ mày sao?” Trương Chí Hoa miễn cưỡng gắng gượng, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều.
“Có sợ hay không cũng chỉ là lời nói thoáng qua.” Lý Huyền rút điện thoại ra nhìn, Dương Húc còn chưa gọi đến, có lẽ vẫn chưa tìm thấy cậu. Anh không có hứng thú dây dưa thêm nữa. Tiện tay xắn tay áo bước về phía trước một bước, Trương Chí Hoa như con chim sợ sệt nép vào một bên.
“Anh cũng không phải là một kẻ vô dụng hoàn toàn, là do tôi trước đây không thèm tính toán, để cho anh không biết trước sau.” Lý Huyền nhếch môi, vươn tay chỉnh lại nếp gấp vừa bị bản thân túm nhăn trên áo của anh ta, nhẹ giọng hơn: “Chuyện trước đây tôi không định tính toán nữa. Nếu anh còn muốn kiếm tiền từ tôi thì nên làm tốt bổn phận của mình. Anh chỉ còn một nghệ sĩ là tôi thôi, nếu ngay cả tôi cũng không quản lý nổi, liệu công ty có còn giao người khác cho anh hay không, trong lòng anh tự hiểu. Tôi thoải mái, anh mới hưởng được quả ngon. Nếu như đoạn phim hôm nay trở thành tiền lệ, sau này mỗi lần tôi tham gia hoạt động gì đều gặp phải chuyện này, đều là vấn đề của anh… Đương nhiên, nếu chuyện này giải quyết êm đẹp, anh còn có thể nhắc đến hai từ “sau này”… còn không thì…”
Lý Huyền cố tình lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, anh vỗ nhẹ lên vai của Trương Chí Hoa, mỉm cười: “Nay không bằng xưa, anh tự liệu lấy mình đi.”
Anh dứt lời, xoay người bỏ đi. Trương Chí Hoa chợt gọi anh:
“Thịnh… Thịnh Mẫn.”
“Sao?” Lý Huyền quay đầu lại: “Tôi chưa nói rõ yêu cầu của mình ư?”
“Không phải…” Trương Chí Hoa rụt rè, khí thế yếu đi rất nhiều, ánh mắt như đang nhìn người xa lạ.
Anh ta thực sự không còn nhận ra được con người này nữa rồi.
Đây không phải là lần đầu Trương Chí Hoa có cảm giác này, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta dấy lên nỗi sợ hãi không tên từ tận đáy lòng.
Những lời vừa rồi không phải là uy hiếp, người trước mặt nói được sẽ làm được. Hệt như khi nãy bị ghì chặt cổ họng, anh đã thực sự sử dụng hết sức mạnh. Nếu như anh muốn, bây giờ anh ta sẽ chết ở đây ngay lập tức, không có bất cứ năng lực trả đòn nào. Trương Chí Hoa đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Tuy nhiên anh ta vẫn không thể tin được, bất cứ người nào cũng có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng không nên là Thịnh mẫn. Từ trước đến nay cậu luôn là một người rất hiền hòa dễ chịu, ít ra thì Trương Chí Hoa chưa từng nhìn thấy điều trái ngược. Dường như Thịnh Mẫn luôn cách xa khỏi dòng người, vĩnh viễn lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác gì với thế giới này. Hệt như nước trong tay, vô cùng hiển nhiên, có thể bị định hình thành bất cứ hình dạng nào.
Nhưng nếu người này không phải Thịnh Mẫn thì còn là ai nữa? Có thể là ai nữa đây? Trương Chí Hoa không khỏi cảm thấy rợn người.
“Cậu, gần đây cậu rốt cuộc đã bị gì vậy?” Trương Chí Hoa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu dường như có vẻ nịnh nọt kỳ lạ.
Lý Huyền dời tầm mắt, sàn gạch màu xanh lục đậm dường như biến thành màu đỏ dưới ánh đèn, anh biết, thật ra đó là màu máu đỏ không thể nào rửa sạch được trong bồn tắm, vào hôm anh tỉnh lại trong nhà Thịnh Mẫn.
“Anh cũng góp một phần vào đấy.” Lý Huyền cười như không cười, kéo cửa ra bước nhanh rời khỏi.