Chương 5
“Não cậu có vấn đề à?!”
Lý Huyền không một tiếng động xông lên phía trước. Anh đưa tay siết chặt eo Thịnh Mẫn, ôm cậu ném trở lại ghế sô pha trong phòng khách rồi mới gầm lên.
Thịnh Mẫn bị ném thô bạo như vậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời còn có chút bối rối. Nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Huyền phải một lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn lại, cố gắng ngồi dậy: “Tôi…”
“Tôi gì mà tôi? Con mẹ nó cậu đừng nhúc nhích!” Lý Huyền kích động, quỳ một chân trên ghế sô pha, nửa người trên đè lên người Thịnh Mẫn, “Cậu mà nhúc nhích xem tôi có đấm cậu không!”
Thịnh Mẫn nhìn anh, Lý Huyền cũng nhìn chằm chằm không nhượng bộ. Bọt nước chưa khô trên tóc Lý Huyền rơi xuống trên mặt Thịnh Mẫn, trái tim anh không ngừng phập phồng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Cậu thực sự có bệnh.” Lý Huyền nhịn không được nói lại lần nữa.
“Anh dậy trước đi.” Thịnh Mẫn tránh đi ánh mắt của hắn, nhẹ nói, “Tay tôi tê rồi. Anh thế này chúng ta không nói chuyện được.”
“Còn muốn nói gì nữa? Chậm một giây nữa thôi tôi phải học cách lên đồng mới đủ tư cách nói chuyện với cậu.” Lý Huyền đứng dậy, lùi lại một bước ngồi xuống bàn trà, “Tay cậu tê? Nói cho rõ ràng, đó là tay của tôi.”
Thịnh Mẫn ngồi thẳng dậy, sửa lại hai bên tóc mai, giọng nói vẫn vô cùng nhẹ nhàng: “Anh cũng có thể dùng của tôi.”
“Dựa vào cái gì? Cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Thịnh Mẫn do dự: “Anh vừa nói…”
“Nói cái gì? Nói cậu đẹp trai?” Lý Huyền tức đến bật cười, “Thế thì không tính là từng hỏi, cậu là người của tập đoàn viễn thông lừa đảo nào thế? Người ta bán gói cước cũng không lừa như cậu.”
Hắn nhìn Thịnh Mẫn gằn từng chữ: “Không phải tôi có thể dùng cậu, bây giờ tôi chỉ có thể dùng cậu không có nghĩa là tôi muốn vậy. Tôi còn đang suy nghĩ cách đổi trở lại. Cậu nghe hiểu không?”
“Không phải anh không biết cách đổi lại sao?” Thịnh Mẫn cũng biết mình đuối lý, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.
Lý Huyền cười lạnh: “Bây giờ tôi không biết nhưng tôi hiểu một khi cậu nhảy xuống thì tôi sẽ không còn cách nào nữa. Nhảy lầu? Cậu đóng nhiều phim quá rồi à? Cậu vừa mới nhảy xuống cảnh sát sẽ lập tức tới nơi này. Video giám sát cũng không phải tra không được cảnh tôi với cậu cùng vào nhà, tôi phải giải thích thế nào? Tôi với cậu không thù không oán, cậu không chỉ muốn đập nát cơ thể của tôi còn muốn để lại một đống phiền phức như thế nữa hả?”
Thịnh Mẫn rũ mắt, hồi lâu mới nói: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ cảm thấy, nếu tôi chết trong nhà, chốc nữa anh ra ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa sợ.”
“Cảm ơn cậu, cậu chu đáo thật đấy.” Lý Huyền cười nhạo, “Muốn tôi làm một cái cờ thưởng tặng cậu luôn không?”
Thịnh Mẫn im lặng một lúc: “Tôi xin lỗi.”
Cậu hơi cúi đầu. Cần cổ và đuôi tóc hiên lên rõ ràng dưới ánh đèn lạnh lẽo đang chiếu vào người. Lý Huyền mím môi. Không biết Thịnh Mẫn bôi gì trên miệng mà anh nếm được một chút vị ngọt. Anh thở dài, cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói vẫn cứng rắn: “Cậu cắt cổ tay đúng không? Rốt cuộc tại sao cậu muốn chết?”
“Tôi không biết.” Thịnh Mẫn cầm lấy gối ôm ở trước ngực, “Chỉ là muốn vậy thôi.”
“Vậy cậu không thể muốn cái gì tốt hơn được à?” Lý Huyền nhíu mày, “Cậu bị bệnh à?” Anh dừng lại một chút, nói thêm: “Không phải đang chửi cậu.”
“Tôi không biết.” Thịnh Mẫn vẫn nói mỗi câu này, “Có thể vậy cũng nên, bệnh trầm cảm gì đó… Đôi khi tôi làm mấy bài kiểm tra trên mạng thấy rất giống.”
“Cậu khám bệnh bằng cách hỏi trên mạng?” Lý Huyền không biết phải bày ra vẻ mặt như thế nào nữa, “Cậu đúng là khách hàng tiêu chuẩn của Bồ Điền Hệ. Đi bệnh viện kiểm tra một chút không được à?”
Thịnh Mẫn lắc đầu.
“Tôi không đi được.” Thịnh Mẫn nói vô cùng nhẹ nhàng, “Nếu thực sự là bệnh trầm cảm thì nhiều dự án sẽ không muốn tôi nữa. Với lại công ty thiết lập cho tôi tính cách vui vẻ, nếu…”
“Cậu sắp chết rồi mà còn quan tâm đến thiêt lập tính cách hả?” Hai bên thái dương Lý Huyền đột nhiên giật giật, “Vậy bây giờ cậu đi khám được không? Dù sao cậu đang ở trong thân xác tôi.”
“Tôi không muốn.”
“Lại vì sao nữa?” Lý Huyền quả thật muốn đi tới bổ đầu cậu ta ra xem bên trong có bột nhão gì trong đó.
“Không sao cả. Chỉ là không muốn thôi.” Giọng Thịnh Mẫn vẫn đều đều, liếc mặt nhìn Lý Huyền một cái rồi lại tiếp tục rũ mắt.
Lý Huyền nhìn trần nhà thở dài, cảm thấy những tiếng thở dài hơn hai mươi năm qua của mình cũng không nhiều bằng tối nay: “Tôi mặc kệ, dù sao trời sáng cũng phải đến bệnh viện một chuyến… Cậu đừng có nhìn tôi. Cậu không muốn kiểm tra tinh thần thì cũng phải kiểm tra thân thể. Tôi bị tai nại giao thông ai biết được bên trong có bị thương gì hay không.”
“Chắc không sao đâu. Hiện tại tôi không cảm thấy khó chịu.”
Lý Huyền cũng đoán là không sao. Thịnh Mẫn chảy nhiều máu như vậy mà anh chỉ cảm thấy hơi choáng váng mà phần lớn vẫn do tức giận quá mà ra. Vụ tai nạn kia có lẽ cũng chỉ lưu lại ít vết thương ngoài da mà thôi. Mặc dù lý trí cảm thấy vô lí nhưng việc hoán đổi linh hồn còn xảy ra được thì bất cứ chuyện gì so ra cũng chẳng chẳng còn ly kì nữa.
“Không được, để đảm bảo cậu vẫn phải đi một chuyến.” Anh chỉ vào Thịnh Mẫn, “Cậu không thích cũng vô dụng. Đây là tôi, tôi quyết định.”
“Ồ.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đáp lại. Lý Huyền mím môi đánh giá cậu, thầm nghĩ người này có khi đang lừa mình, một lúc sau lại tìm cơ hội tìm chết, không đợi được ngày mai.
“Sao anh không nói gì?” Lý Huyền vẫn không dời mắt khỏi cậu, Thịnh Mẫn mất tự nhiên lên tiếng.
Lý Huyền nhìn cậu vài giây rồi đột nhiên xích lại gần. Thịnh Mẫn vô thức lui về sau, Lý Huyền níu cổ tay cậu ta lại, cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, “Cậu muốn chết như vậy là gặp phải chuyện gì à? Ngày thường không vui hả?”
Thịnh Mẫn tránh né, nhíu mày: “Anh buông tôi ra đã.”
“Không, để vậy nói chuyện đi. Tôi sợ cậu chạy mất.” Lý Huyền không chút do dự từ chối, lại hỏi: “Cậu không vui à?”
“Tôi…” Thịnh Mẫn không biết trả lời thế này, chớp chớp mắt.
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.” Lý Huyền nhếch môi, “Tôi chỉ muốn nói, cậu không vui, nghĩa là Thịnh Mẫn không vui. Nhưng bây giờ cậu đang ở trong cơ thể tôi, ngoại trừ chúng ta ra sẽ không ai biết chuyện đó. Cho nên mặc kệ trước kia cậu gặp chuyện gì đều tạm thời không liên quan đến cậu. Đúng không?”
Thật ra Thịnh Mẫn không hiểu lắm. Lý Huyền xích lại gần quá, chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau. Sự áp chế mạnh mẽ khiến cậu không thể nói không đành phải gật đầu.
Vẻ mặt Lý Huyền dường như có chút hài lòng: “Sao lại không đúng được. Cho nên trong khoảng thời gian chúng ta còn tráo đổi, cậu phải sống tốt cho tôi. Chờ đến lúc đổi về rồi, cậu muốn chết thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nể tình hai ta quen biết, tiết Thanh Minh tôi sẽ gửi cho cậu một bó hoa, nghe được không?”
Câu nói của Lý Huyền kết thúc bằng câu hỏi nhưng trong lời nói của anh tuyệt đối không mang nghĩa cho phép thương lượng.
Thịnh Mẫn nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trước mặt, bản thân chưa từng có bộ dạng cứng rắn như vậy cho nên có chút thất thần, thật lâu mới hỏi lại: “Hoa gì?”
“Hả?” Lý Huyền không nghĩ đến vấn đề này, “Cậu muốn hoa gì?”
“Hoa đồng tiền và hoa hướng dương. Hoa đồng tiền phải là màu đỏ.” Thịnh Mẫn nói, “Tôi còn muốn kẹo quế từ cửa hàng bánh ngọt cuối cùng bên cạnh đường Bình Giang ở phía nam thành phố.”
Lý Huyền không ngờ cậu ta còn có yêu cầu như vậy, thầm nghĩ suy nghĩ cũng độc đáo thật đấy. Ai đi viếng mộ mà mang hoa đỏ? Còn mang theo kẹo nữa, chẳng lẽ bò ra khỏi mộ để ăn à…
Thấy Lý Huyền vẫn chưa lên tiếng, Thịnh Mẫn suy nghĩ một chút: “Nhiều quá hả? Vậy kẹo cũng được, đừng có…”.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Không sao, tôi sẽ mua hết cho cậu.” Lý Huyền cảm thấy đầu óc của mình tám phần là có vấn đề rồi. Lúc Thịnh Mẫn nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, không biết tại sao nhìn vẻ ngây thơ không đúng lúc xuất hiện giữa hai đầu lông mày kia so với dáng vẻ muốn nhảy lầu lúc nãy thì thuận mắt hơn rất nhiều thì anh lại lập tức đồng ý.
“Được.” Thịnh Mẫn nhanh chóng đáp lại như sợ Lý Huyền sẽ đổi ý.
Lý Huyền gật đầu, “Vậy bây giờ nhất định phải tuân theo thỏa thuận đấy nhé.”
Thịnh Mẫn hơi do dự: “Cũng được.”
“Cũng được cái gì mà cũng được. Phải khẳng định.” Lý Huyền hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, “Nói đi, cậu sẽ sống tốt cho tôi trước khi hai ta đổi trở về.”
Nói xong còn bẻ ngón tay cái kêu rắc rắc. Hành động này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cậu. Thịnh Mẫn cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay của mình, trả lời vô cùng thành thật: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Huyền hoàn toàn không hài lòng với câu trả lời này. Vẻ mặt anh sắp mất bình tĩnh đến nơi lại buộc phải kiềm chế lại. Thịnh Mẫn cũng không nói gì nữa, trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc và tiếng mưa rơi yếu ớt rơi bên mái hiên.
“Không thì anh đi tắm trước đi.” Sau khi ngồi yên lặng một lúc, Thịnh Mẫn cân nhắc câu từ, “Trên đầu anh vẫn còn bọt.”
“Trách tôi à?” Cậu vừa nhắc đến Lý Huyền lập tức nhớ tới cảnh mình vừa lao ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Thịnh Mẫn đang muốn nhảy lầy, lửa giận là đùng đùng nổi lên.
Thịnh Mẫn mím môi: “Trách tôi.”
“Biết rõ là tốt.” Cậu ta cứ thế này, Lý Huyền cứ như đấm vào bông vậy. Cuối cùng anh không nói thêm lời nào đứng đậy đi vào phòng tắm.
Lý Huyền không một tiếng động xông lên phía trước. Anh đưa tay siết chặt eo Thịnh Mẫn, ôm cậu ném trở lại ghế sô pha trong phòng khách rồi mới gầm lên.
Thịnh Mẫn bị ném thô bạo như vậy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời còn có chút bối rối. Nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Huyền phải một lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn lại, cố gắng ngồi dậy: “Tôi…”
“Tôi gì mà tôi? Con mẹ nó cậu đừng nhúc nhích!” Lý Huyền kích động, quỳ một chân trên ghế sô pha, nửa người trên đè lên người Thịnh Mẫn, “Cậu mà nhúc nhích xem tôi có đấm cậu không!”
Thịnh Mẫn nhìn anh, Lý Huyền cũng nhìn chằm chằm không nhượng bộ. Bọt nước chưa khô trên tóc Lý Huyền rơi xuống trên mặt Thịnh Mẫn, trái tim anh không ngừng phập phồng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Cậu thực sự có bệnh.” Lý Huyền nhịn không được nói lại lần nữa.
“Anh dậy trước đi.” Thịnh Mẫn tránh đi ánh mắt của hắn, nhẹ nói, “Tay tôi tê rồi. Anh thế này chúng ta không nói chuyện được.”
“Còn muốn nói gì nữa? Chậm một giây nữa thôi tôi phải học cách lên đồng mới đủ tư cách nói chuyện với cậu.” Lý Huyền đứng dậy, lùi lại một bước ngồi xuống bàn trà, “Tay cậu tê? Nói cho rõ ràng, đó là tay của tôi.”
Thịnh Mẫn ngồi thẳng dậy, sửa lại hai bên tóc mai, giọng nói vẫn vô cùng nhẹ nhàng: “Anh cũng có thể dùng của tôi.”
“Dựa vào cái gì? Cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Thịnh Mẫn do dự: “Anh vừa nói…”
“Nói cái gì? Nói cậu đẹp trai?” Lý Huyền tức đến bật cười, “Thế thì không tính là từng hỏi, cậu là người của tập đoàn viễn thông lừa đảo nào thế? Người ta bán gói cước cũng không lừa như cậu.”
Hắn nhìn Thịnh Mẫn gằn từng chữ: “Không phải tôi có thể dùng cậu, bây giờ tôi chỉ có thể dùng cậu không có nghĩa là tôi muốn vậy. Tôi còn đang suy nghĩ cách đổi trở lại. Cậu nghe hiểu không?”
“Không phải anh không biết cách đổi lại sao?” Thịnh Mẫn cũng biết mình đuối lý, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.
Lý Huyền cười lạnh: “Bây giờ tôi không biết nhưng tôi hiểu một khi cậu nhảy xuống thì tôi sẽ không còn cách nào nữa. Nhảy lầu? Cậu đóng nhiều phim quá rồi à? Cậu vừa mới nhảy xuống cảnh sát sẽ lập tức tới nơi này. Video giám sát cũng không phải tra không được cảnh tôi với cậu cùng vào nhà, tôi phải giải thích thế nào? Tôi với cậu không thù không oán, cậu không chỉ muốn đập nát cơ thể của tôi còn muốn để lại một đống phiền phức như thế nữa hả?”
Thịnh Mẫn rũ mắt, hồi lâu mới nói: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy. Tôi chỉ cảm thấy, nếu tôi chết trong nhà, chốc nữa anh ra ngoài nhìn thấy sẽ bị dọa sợ.”
“Cảm ơn cậu, cậu chu đáo thật đấy.” Lý Huyền cười nhạo, “Muốn tôi làm một cái cờ thưởng tặng cậu luôn không?”
Thịnh Mẫn im lặng một lúc: “Tôi xin lỗi.”
Cậu hơi cúi đầu. Cần cổ và đuôi tóc hiên lên rõ ràng dưới ánh đèn lạnh lẽo đang chiếu vào người. Lý Huyền mím môi. Không biết Thịnh Mẫn bôi gì trên miệng mà anh nếm được một chút vị ngọt. Anh thở dài, cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói vẫn cứng rắn: “Cậu cắt cổ tay đúng không? Rốt cuộc tại sao cậu muốn chết?”
“Tôi không biết.” Thịnh Mẫn cầm lấy gối ôm ở trước ngực, “Chỉ là muốn vậy thôi.”
“Vậy cậu không thể muốn cái gì tốt hơn được à?” Lý Huyền nhíu mày, “Cậu bị bệnh à?” Anh dừng lại một chút, nói thêm: “Không phải đang chửi cậu.”
“Tôi không biết.” Thịnh Mẫn vẫn nói mỗi câu này, “Có thể vậy cũng nên, bệnh trầm cảm gì đó… Đôi khi tôi làm mấy bài kiểm tra trên mạng thấy rất giống.”
“Cậu khám bệnh bằng cách hỏi trên mạng?” Lý Huyền không biết phải bày ra vẻ mặt như thế nào nữa, “Cậu đúng là khách hàng tiêu chuẩn của Bồ Điền Hệ. Đi bệnh viện kiểm tra một chút không được à?”
Thịnh Mẫn lắc đầu.
“Tôi không đi được.” Thịnh Mẫn nói vô cùng nhẹ nhàng, “Nếu thực sự là bệnh trầm cảm thì nhiều dự án sẽ không muốn tôi nữa. Với lại công ty thiết lập cho tôi tính cách vui vẻ, nếu…”
“Cậu sắp chết rồi mà còn quan tâm đến thiêt lập tính cách hả?” Hai bên thái dương Lý Huyền đột nhiên giật giật, “Vậy bây giờ cậu đi khám được không? Dù sao cậu đang ở trong thân xác tôi.”
“Tôi không muốn.”
“Lại vì sao nữa?” Lý Huyền quả thật muốn đi tới bổ đầu cậu ta ra xem bên trong có bột nhão gì trong đó.
“Không sao cả. Chỉ là không muốn thôi.” Giọng Thịnh Mẫn vẫn đều đều, liếc mặt nhìn Lý Huyền một cái rồi lại tiếp tục rũ mắt.
Lý Huyền nhìn trần nhà thở dài, cảm thấy những tiếng thở dài hơn hai mươi năm qua của mình cũng không nhiều bằng tối nay: “Tôi mặc kệ, dù sao trời sáng cũng phải đến bệnh viện một chuyến… Cậu đừng có nhìn tôi. Cậu không muốn kiểm tra tinh thần thì cũng phải kiểm tra thân thể. Tôi bị tai nại giao thông ai biết được bên trong có bị thương gì hay không.”
“Chắc không sao đâu. Hiện tại tôi không cảm thấy khó chịu.”
Lý Huyền cũng đoán là không sao. Thịnh Mẫn chảy nhiều máu như vậy mà anh chỉ cảm thấy hơi choáng váng mà phần lớn vẫn do tức giận quá mà ra. Vụ tai nạn kia có lẽ cũng chỉ lưu lại ít vết thương ngoài da mà thôi. Mặc dù lý trí cảm thấy vô lí nhưng việc hoán đổi linh hồn còn xảy ra được thì bất cứ chuyện gì so ra cũng chẳng chẳng còn ly kì nữa.
“Không được, để đảm bảo cậu vẫn phải đi một chuyến.” Anh chỉ vào Thịnh Mẫn, “Cậu không thích cũng vô dụng. Đây là tôi, tôi quyết định.”
“Ồ.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng đáp lại. Lý Huyền mím môi đánh giá cậu, thầm nghĩ người này có khi đang lừa mình, một lúc sau lại tìm cơ hội tìm chết, không đợi được ngày mai.
“Sao anh không nói gì?” Lý Huyền vẫn không dời mắt khỏi cậu, Thịnh Mẫn mất tự nhiên lên tiếng.
Lý Huyền nhìn cậu vài giây rồi đột nhiên xích lại gần. Thịnh Mẫn vô thức lui về sau, Lý Huyền níu cổ tay cậu ta lại, cố gắng để giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, “Cậu muốn chết như vậy là gặp phải chuyện gì à? Ngày thường không vui hả?”
Thịnh Mẫn tránh né, nhíu mày: “Anh buông tôi ra đã.”
“Không, để vậy nói chuyện đi. Tôi sợ cậu chạy mất.” Lý Huyền không chút do dự từ chối, lại hỏi: “Cậu không vui à?”
“Tôi…” Thịnh Mẫn không biết trả lời thế này, chớp chớp mắt.
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.” Lý Huyền nhếch môi, “Tôi chỉ muốn nói, cậu không vui, nghĩa là Thịnh Mẫn không vui. Nhưng bây giờ cậu đang ở trong cơ thể tôi, ngoại trừ chúng ta ra sẽ không ai biết chuyện đó. Cho nên mặc kệ trước kia cậu gặp chuyện gì đều tạm thời không liên quan đến cậu. Đúng không?”
Thật ra Thịnh Mẫn không hiểu lắm. Lý Huyền xích lại gần quá, chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau. Sự áp chế mạnh mẽ khiến cậu không thể nói không đành phải gật đầu.
Vẻ mặt Lý Huyền dường như có chút hài lòng: “Sao lại không đúng được. Cho nên trong khoảng thời gian chúng ta còn tráo đổi, cậu phải sống tốt cho tôi. Chờ đến lúc đổi về rồi, cậu muốn chết thế nào cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nể tình hai ta quen biết, tiết Thanh Minh tôi sẽ gửi cho cậu một bó hoa, nghe được không?”
Câu nói của Lý Huyền kết thúc bằng câu hỏi nhưng trong lời nói của anh tuyệt đối không mang nghĩa cho phép thương lượng.
Thịnh Mẫn nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trước mặt, bản thân chưa từng có bộ dạng cứng rắn như vậy cho nên có chút thất thần, thật lâu mới hỏi lại: “Hoa gì?”
“Hả?” Lý Huyền không nghĩ đến vấn đề này, “Cậu muốn hoa gì?”
“Hoa đồng tiền và hoa hướng dương. Hoa đồng tiền phải là màu đỏ.” Thịnh Mẫn nói, “Tôi còn muốn kẹo quế từ cửa hàng bánh ngọt cuối cùng bên cạnh đường Bình Giang ở phía nam thành phố.”
Lý Huyền không ngờ cậu ta còn có yêu cầu như vậy, thầm nghĩ suy nghĩ cũng độc đáo thật đấy. Ai đi viếng mộ mà mang hoa đỏ? Còn mang theo kẹo nữa, chẳng lẽ bò ra khỏi mộ để ăn à…
Thấy Lý Huyền vẫn chưa lên tiếng, Thịnh Mẫn suy nghĩ một chút: “Nhiều quá hả? Vậy kẹo cũng được, đừng có…”.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Không sao, tôi sẽ mua hết cho cậu.” Lý Huyền cảm thấy đầu óc của mình tám phần là có vấn đề rồi. Lúc Thịnh Mẫn nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, không biết tại sao nhìn vẻ ngây thơ không đúng lúc xuất hiện giữa hai đầu lông mày kia so với dáng vẻ muốn nhảy lầu lúc nãy thì thuận mắt hơn rất nhiều thì anh lại lập tức đồng ý.
“Được.” Thịnh Mẫn nhanh chóng đáp lại như sợ Lý Huyền sẽ đổi ý.
Lý Huyền gật đầu, “Vậy bây giờ nhất định phải tuân theo thỏa thuận đấy nhé.”
Thịnh Mẫn hơi do dự: “Cũng được.”
“Cũng được cái gì mà cũng được. Phải khẳng định.” Lý Huyền hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, “Nói đi, cậu sẽ sống tốt cho tôi trước khi hai ta đổi trở về.”
Nói xong còn bẻ ngón tay cái kêu rắc rắc. Hành động này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của cậu. Thịnh Mẫn cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay của mình, trả lời vô cùng thành thật: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Huyền hoàn toàn không hài lòng với câu trả lời này. Vẻ mặt anh sắp mất bình tĩnh đến nơi lại buộc phải kiềm chế lại. Thịnh Mẫn cũng không nói gì nữa, trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc và tiếng mưa rơi yếu ớt rơi bên mái hiên.
“Không thì anh đi tắm trước đi.” Sau khi ngồi yên lặng một lúc, Thịnh Mẫn cân nhắc câu từ, “Trên đầu anh vẫn còn bọt.”
“Trách tôi à?” Cậu vừa nhắc đến Lý Huyền lập tức nhớ tới cảnh mình vừa lao ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Thịnh Mẫn đang muốn nhảy lầy, lửa giận là đùng đùng nổi lên.
Thịnh Mẫn mím môi: “Trách tôi.”
“Biết rõ là tốt.” Cậu ta cứ thế này, Lý Huyền cứ như đấm vào bông vậy. Cuối cùng anh không nói thêm lời nào đứng đậy đi vào phòng tắm.