Chương 6
Lúc bước vào nhà tắm Lý Huyền do dự một chút rồi để khép hờ cánh cửa. Anh di chuyển đến góc tường, cố gắng tìm một góc tốt hơn để có thể nhìn chằm chằm vào phòng khách. Trong lúc không để ý, anh đá phải một thứ gì đó dưới chân. Lý Huyền nhìn xuống thì phát hiện đó là một con dao cắt dưa hấu.
Trên lưỡi dao còn giữ vết máu, Lý Huyền vô thức liếc nhìn phòng khách sau đó cúi người nhặt con dao, so sánh với vết thương trên cổ tay mình, nghiêm túc chắp vá thông tin.
Đây hẳn là “hung khí”. Anh nhìn con dao dài tầm nửa gang tay trên tay mình, không khỏi nhanh chóng xả nước lạnh gội đầu. Lý Huyền bọc con dao trong bộ quần áo đã thay ra rồi bước ra ngoài: “Xong rồi, cậu tắm đi.”
“Sao nhanh vậy?”
Lý Huyền thầm nghĩ cho dù tôi có muốn chậm một chút cũng không dám nhưng vẻ mặt thì lại không biểu lộ gì: “Cậu tắm đi.”
Thịnh Mẫn ừm một tiếng, vòng qua người anh vào phòng tắm.
Lý Huyền cúi đầu nhìn bộ quần áo dính máu trên tay mình, cầm nó với con dao đi ra ngoài cửa vứt đi. Anh kéo ghế ngồi đối diện phòng tắm, lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, gõ tên của Thịnh Mẫn vào thanh tìm kiếm.
Một loạt thông tin lập tức nhảy ra. Lý Huyền nhấp vào trang từ điển bách khoa, phát hiện Thịnh Mẫn có cùng ngày sinh nhật với mình có hơi khựng lại, đánh dấu vào ghi chú rồi tiếp tục cuộn xuống.
Thịnh Mẫn xuất thân là một ngôi sao nhí và bắt đầu đóng phim truyền hình khi mới năm tuổi, chẳng qua luôn luôn đóng mấy nhân vật râu ria không đáng kể. Có một vài bộ phim rất nổi tiếng nhưng lúc đó Thịnh Mẫn còn quá nhỏ, cũng không ăn được chút tiền lãi nào.
Năm mười sáu, mười bảy tuổi, Thịnh Mẫn bắt đầu đóng vai nam hai, nam ba trong một số bộ phim truyền hình chiếu mạng kinh phí thấp, từ tiêu đề của bộ phim đã có thể nhìn ra được là cũng không phải loại phim sẽ nổi tiếng. Công ty đối xử với cậu ta cũng chẳng có kế hoạch gì, đông một búa tây một gậy mãi chẳng có tên tuổi.
Cho đến năm ngoái, Thịnh Mẫn cùng một số nghệ sĩ khác cùng công ty đã tham gia vào một chương trình sống còn. Những người khác đều bị loại hết, chỉ có cậu ta dựa vào khuôn mặt bất ngờ được ra mắt trong một nhóm nhạc.
Nhóm nhạc đó chỉ tồn tại một năm rồi tan rã nhưng Thịnh Mẫn lại dựa vào đó mà làm nên tên tuổi. Mặc dù không đủ để Thịnh Mẫn bật thành ngôi sao nhưng tốt xấu gì cũng không còn là kẻ vô danh tiểu tốt. Ngay sau đó, Thịnh Mẫn tham gia một số bộ phim. Tất cả đều là vai chính, tỉ lệ người xem cũng không tệ. Thêm vào đó, hoàn cảnh gia đình của cậu ta nghe nói là không mấy tốt đẹp, trước kia nhiều năm như vậy lại không có mấy tiếng tăm cho nên càng khiến người hâm mộ càng thêm xót thương yêu mến. Trong suốt chặng đường đến bây giờ, trước mắt đây cũng được coi như là ngôi sao mới nổi có độ nổi tiếng cao, trong tay còn mấy phát ngôn cho một số thương hiệu nổi tiếng. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, tiền đồ đều vô cùng tốt đẹp.
Lý Huyền thoát ra, nhấp vào vào một video trong trang web. Video nổi tiếng nhất của Thịnh Mẫn là một video nhảy múa, là múa đôi. Lúc đó Thịnh Mẫn cùng đội với một người cùng nhóm tên là Tần Chính Thần. Thịnh Mẫn nhảy bước nữ.
Công bằng mà nói, Thịnh Mẫn nhảy rất tốt. Không có vẻ nữ tính, hai người hợp tác cũng vô cùng ăn ý. Chỉ là phần bão bình luận lung tung lộn xộn, gọi vợ gọi bé cưng đều có. Lý Huyền thấy vậy chợt cau mày, nhanh chóng thoát ra rồi tắt đi.
Tiếng nước vẫn chưa ngừng lại, trong lòng anh có chút lo lắng. Lý Huyền nhanh chóng nhớ lại xem trong phòng tắm liệu có cửa sổ để Thịnh Mẫn nhảy ra ngoài hay không. Ngay khi Lý Huyền định gõ cửa thì cửa đã bị đẩy ra từ bên trong. Thịnh Mẫn không ngờ anh đang ở đây, sửng sốt: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lý Huyền ho khan một tiếng, nói qua loa, “Tôi hơi khát, nhà cậu có ly không?”
“Trong tủ lạnh có nước cam.”
“Cái loại mà cậu đang đại diện ấy hả?” Lý Huyền nhớ tới tấm biển quảng cáo trên trạm xe buýt. Trong chớp mắt, cơn đau lúc sáng dường như lại đánh úp từ phía sau, anh từ chối thẳng thừng, “Tôi không uống.”
“Có ly mới trong thùng đồ chuyển phát nhanh.” Thịnh Mẫn giương cằm, lấy khăn mặt lau những giọt nước trên tóc rồi bước tới bật máy đun nước.
Lý Huyền ngồi xổm trước thùng đồ chuyển phát nhanh, giật giật tấm ni lông phía trên: “Có kéo không? Dao cũng được.”
Thịnh Mẫn suy nghĩ một chút, sau đó đi vào phòng tắm: “Có một con dao cắt dưa hấu, hình như vừa rồi tôi không nhìn thấy…”
“Tôi ném rồi.” Lý Huyền vội vàng ngăn cậu ta lại. Trước ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Mẫn, anh nói một cách bất đắc dĩ, “Vết thương cậu sâu ngang khe vực Mariana rồi còn muốn tự sát tiếp à. Cái dao kia cậu lấy cắt cổ tay rồi còn dùng được nữa chắc?”
“Sao lại không?” Thịnh Mẫn bối rối hỏi lại, “Rửa qua là được mà.”
“Không nhất thiết phải tiết kiệm thế chứ? Dù sao tôi cũng không thể. Cậu một hai muốn dùng thì tự đi mà nhặt về.” Lý Huyền lười đi tìm cái dao khác, dùng tay kéo mạnh lớp ni lông sang hai bên, rất chắc chắn. Anh nhắc cái thùng tới bên cạnh bàn trà, mài nó vào mặt thủy tinh. Cả một thùng đều là ly mới, chén sứ đủ loại kiểu dáng. “Sao cậu mua nhiều thế?”
“Có một hôm tôi mất ngủ, hay là mơ màng gì đó, không nhớ rõ… Dù sao thì sáng hôm sau thì đã giao hàng tới rồi.” Thịnh Mẫn không cố chấp đi tìm con dao kia nữa, đi tới, “Có vỡ không?”
Lý Huyền lắc đầu: “Không có.”
Thịnh Mẫn ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn lướt qua một chút: “Anh có cầm điện thoại di động của tôi không?”
“Trên bàn.” Lý Huyền thuận tay cầm lấy đưa cho Thịnh Mẫn. Anh nhìn thấy Thịnh Mẫn chụp ảnh đống ly, mở phần mềm mua hàng, cho người bán một nhận xét tốt.
Lý Huyền không cần soi gương cũng biết biểu cảm trên mặt anh lúc này hẳn là vô cùng đặc sắc. Nếu không phải tận mắt chứng kiến hẳn là anh sẽ tự hỏi mười lăm phút trước có phải Thịnh Mẫn thật sự muốn tìm cái chết hay không, thay đổi cũng quá nhanh rồi, “Cậu làm gì đấy?”
“Đánh giá tốt.” Thịnh Mẫn viết một đánh giá thật dài, đọc thầm một lần để sửa chính tả rồi mới gửi đi. Thấy Lý Huyền đang nhìn mình, cậu nói: “Cái này có thể giúp cửa hàng nâng cao…”
“Tôi biết, tôi biết.” Lý Huyền không nói nên lời. “Không cần giải thích. Tôi không phải là mổ heo ở quê thật.”
“Ly của bọn họ chất lượng rất tốt, kinh doanh cũng không dễ dàng gì.” Thịnh Mẫn chọn một chiếc ly có màu xanh dương đưa qua, “Cái này có vẻ đẹp mắt, cho anh.”
Lý Huyền nhận ly, biết là không thích hợp nhưng vẫn nói, “Cậu cũng biết là không dễ dàng à. Dung mạo của cậu không tệ, cũng có tiền đồ. Trên thế giới này nhiều người muốn mà còn không được, cậu làm gì một hai cứ phải muốn chết.”
“Tôi có cả hai cũng không phải là lỗi của tôi.” Thịnh Mẫn nói nhẹ nhàng.
“Tôi không nói là lỗi của cậu.” Lý Huyền đứng dậy, nhún vai, “Thôi quên đi. Cậu thích thế nào thì thế ấy. Chẳng qua tôi nhắc lại một lần nữa, bây giờ cậu không được chết. Trước khi chúng ta đổi về, mọi chuyện cậu làm đều không phải là tự sát mà là mưu sát đấy.” Lúc nói đến chuyện này, Lý Huyền đột nhiên nghĩ tới một chuyện. “Sinh nhật của cậu trên Wikipedia có phải là thật không?”
Thịnh Mẫn ngẩng đầu, dường như có chút bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng không có tâm trạng gì khác: “Tôi thật sự không có khai gian tuổi.”
“Tôi có nói cậu khai gian tuổi đâu, cậu đang nói gì vậy?” Lý Huyền ù ù cạc cạc.
Thịnh Mẫn mím môi, không nói chuyện. Lý Huyền nắm lấy cổ tay cậu kéo người từ trên mặt đất: “Tôi chỉ muốn nói, hai ta có cùng ngày sinh nhật, có thể là nguyên nhân này cho nên mới hoán đổi.”
Thịnh Mẫn sửng sốt: “Vậy cái này cũng không có cách đổi được.”
“Cảm ơn cậu, cậu thật thông mình. Cậu không nói chắc tôi cũng không nghĩ đến.” Lý Huyền cầm ly nước đến đến máy đun nước, rửa sơ qua bằng nước nóng, rót nửa ly rồi uống cạn.
“Anh đừng có châm chọc tôi.” Thịnh Mẫn thấy Lý Huyền uống nước cũng cảm thấy khát. Cậu đi tới tủ lạnh lấy một chai nước cam, nhẹ giọng nói, “Tôi cũng không nói sai, vốn dĩ đã không đổi được… Còn không bằng chúng ta thử tìm chết một lần còn đáng tin cậy hơn.”
“Tôi chưa nói là có thể đổi, chỉ là muốn nói cho cậu một tiếng.” Lý Huyền nghe được chữ tìm chết của Thịnh Mẫn lập tức đau cả đầu, “Cậu cũng đừng có tiếp tục nghĩ chuyện tự sát nữa, muốn dỗ tôi tìm chết với cậu càng không có cửa đâu.”
“Tôi không phải nghĩ… Thôi được.” Thịnh Mẫn thở dài một hơi, phát hiện ra lời này quả thật không thành thật lắm, “Tôi không nghĩ nữa. Vết thương trên cổ tay anh, à, tay tôi có cần băng bó một chút không?”
Mặc dù vết thương ở cổ tay rất sâu lại còn ngâm nước nhưng cũng may đây là chỗ duy nhất. Lý Huyền xử lý vết thương rất thành thạo, không cần bất cứ sự trợ giúp nào. Anh khử trùng bằng oxy già, thuần thục cầm thuốc bột rắc lên vết thương mà không chút cau màu. Lý Huyền cắn một đầu băng, quấn cổ tay mấy vòng đã xong, cả quá trình còn chưa đầu năm phút.
Thấy Thịnh Mẫn còn đang từ từ xử lý vết trầy xước trên cánh tay, anh vỗ vai cậu: “Quay lại đi, trên lưng chắc có máu bầm, để tôi chườm đá một chút.”
Trên cơ thể Lý Huyền có rất nhiều vết thương chằng chịt. Ngoài những vết bầm tím và trầy xước do tai nạn xe hơi ra còn có nhiều vết sẹo cũ. Đặc biệt là trên eo có một vết rách dài gần chục cm, sau khi lành lại cũng có thể thấy được vết cắt ban đầu rất sâu.
Vừa nãy Thịnh Mẫn tắm rửa cũng đã nhìn thấy. Cậu muốn hỏi Lý Huyền đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi nghĩ lại chỉ cả thấy đó là chuyện riêng của người ta cho nên chỉ nói: “Anh thường xuyên bị thương à?”
Bây giờ bớt rồi. Lý Huyền không trực tiếp trả lời cậu. Anh tìm trong tủ lạnh không ít đá viên, cho vào một cái túi rồi đè lên lưng Thịnh Mẫn. “Có hơi đau, cậu nhịn một chút.”
Lý Huyền không muốn nói, Thịnh Mẫn cũng không hỏi.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, không ai nói gì nữa. Lưng Thịnh Mẫn tê tái vì lạnh. Cậu muốn nói với Lý Huyền chắc là được rồi, vừa mới quay đầu thì phát hiện Lý Huyền đã tựa vào ghế sa lon ngủ thiếp đi.
“Anh buồn ngủ lắm à?” Thịnh Mẫn vô thức đẩy Lý Huyền một cái, “Anh vào phòng ngủ đi.”
Lý Huyền bị giày vò một đêm vô cùng mệt mỏi. Vừa nãy anh cố gắng chống đỡ cho nên không cảm giác được, một khi yên tĩnh thì cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến: “Có chút thôi… Cậu mất nhiều máu quá, tôi cực kỳ chóng mặt.”
Thịnh Mẫn có hơi áy náy, cầm lấy túi nước đã trên tay ném vào thùng rác: “Vậy anh vào trong ngủ đi. Nói không chừng ngủ một giấc có khi chúng ta sẽ đổi về lại.”
“Cậu thật sự nghĩ vậy à?” Lý Huyền dụi dụi mắt, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Thịnh Mẫn im lặng một lúc: “Tôi đang an ủi anh.”
Lý Huyền không trả lời, không biết có phải còn đang choáng váng hay không. Thịnh Mẫn quay mặt nhìn về phía anh, do dự một lát rồi nói: “Có điều, nếu như không đổi về được…”
“Nếu không đổi lại được thì nghiên cứu cách làm sao để thích nghi thôi.” Lý Huyền che miệng ngáp một cái, “Dù sao cũng không cho cậu chết.”
Thịnh Mẫn thầm thở dài: “Vậy sáng mai dậy rồi nói sau. Tôi thấy anh buồn ngủ không mở mắt ra được.”
“Ừm” Lý Huyền đi tới cửa phòng ngủ đột nhiên nhớ đến, “Vậy cậu ngủ ở đâu?”
“Tôi ngủ ở ghế sô pha.” Thịnh Mẫn nói, “Không sao, anh ngủ đi. Tôi không quen ngủ với người khác.”
“Vậy được.” Lý Huyền không bận tâm đến chuyện này nữa. Anh thực sự buồn ngủ đến mức đầu óc còn không tỉnh táo, nằm uỵch xuống giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trên lưỡi dao còn giữ vết máu, Lý Huyền vô thức liếc nhìn phòng khách sau đó cúi người nhặt con dao, so sánh với vết thương trên cổ tay mình, nghiêm túc chắp vá thông tin.
Đây hẳn là “hung khí”. Anh nhìn con dao dài tầm nửa gang tay trên tay mình, không khỏi nhanh chóng xả nước lạnh gội đầu. Lý Huyền bọc con dao trong bộ quần áo đã thay ra rồi bước ra ngoài: “Xong rồi, cậu tắm đi.”
“Sao nhanh vậy?”
Lý Huyền thầm nghĩ cho dù tôi có muốn chậm một chút cũng không dám nhưng vẻ mặt thì lại không biểu lộ gì: “Cậu tắm đi.”
Thịnh Mẫn ừm một tiếng, vòng qua người anh vào phòng tắm.
Lý Huyền cúi đầu nhìn bộ quần áo dính máu trên tay mình, cầm nó với con dao đi ra ngoài cửa vứt đi. Anh kéo ghế ngồi đối diện phòng tắm, lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, gõ tên của Thịnh Mẫn vào thanh tìm kiếm.
Một loạt thông tin lập tức nhảy ra. Lý Huyền nhấp vào trang từ điển bách khoa, phát hiện Thịnh Mẫn có cùng ngày sinh nhật với mình có hơi khựng lại, đánh dấu vào ghi chú rồi tiếp tục cuộn xuống.
Thịnh Mẫn xuất thân là một ngôi sao nhí và bắt đầu đóng phim truyền hình khi mới năm tuổi, chẳng qua luôn luôn đóng mấy nhân vật râu ria không đáng kể. Có một vài bộ phim rất nổi tiếng nhưng lúc đó Thịnh Mẫn còn quá nhỏ, cũng không ăn được chút tiền lãi nào.
Năm mười sáu, mười bảy tuổi, Thịnh Mẫn bắt đầu đóng vai nam hai, nam ba trong một số bộ phim truyền hình chiếu mạng kinh phí thấp, từ tiêu đề của bộ phim đã có thể nhìn ra được là cũng không phải loại phim sẽ nổi tiếng. Công ty đối xử với cậu ta cũng chẳng có kế hoạch gì, đông một búa tây một gậy mãi chẳng có tên tuổi.
Cho đến năm ngoái, Thịnh Mẫn cùng một số nghệ sĩ khác cùng công ty đã tham gia vào một chương trình sống còn. Những người khác đều bị loại hết, chỉ có cậu ta dựa vào khuôn mặt bất ngờ được ra mắt trong một nhóm nhạc.
Nhóm nhạc đó chỉ tồn tại một năm rồi tan rã nhưng Thịnh Mẫn lại dựa vào đó mà làm nên tên tuổi. Mặc dù không đủ để Thịnh Mẫn bật thành ngôi sao nhưng tốt xấu gì cũng không còn là kẻ vô danh tiểu tốt. Ngay sau đó, Thịnh Mẫn tham gia một số bộ phim. Tất cả đều là vai chính, tỉ lệ người xem cũng không tệ. Thêm vào đó, hoàn cảnh gia đình của cậu ta nghe nói là không mấy tốt đẹp, trước kia nhiều năm như vậy lại không có mấy tiếng tăm cho nên càng khiến người hâm mộ càng thêm xót thương yêu mến. Trong suốt chặng đường đến bây giờ, trước mắt đây cũng được coi như là ngôi sao mới nổi có độ nổi tiếng cao, trong tay còn mấy phát ngôn cho một số thương hiệu nổi tiếng. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, tiền đồ đều vô cùng tốt đẹp.
Lý Huyền thoát ra, nhấp vào vào một video trong trang web. Video nổi tiếng nhất của Thịnh Mẫn là một video nhảy múa, là múa đôi. Lúc đó Thịnh Mẫn cùng đội với một người cùng nhóm tên là Tần Chính Thần. Thịnh Mẫn nhảy bước nữ.
Công bằng mà nói, Thịnh Mẫn nhảy rất tốt. Không có vẻ nữ tính, hai người hợp tác cũng vô cùng ăn ý. Chỉ là phần bão bình luận lung tung lộn xộn, gọi vợ gọi bé cưng đều có. Lý Huyền thấy vậy chợt cau mày, nhanh chóng thoát ra rồi tắt đi.
Tiếng nước vẫn chưa ngừng lại, trong lòng anh có chút lo lắng. Lý Huyền nhanh chóng nhớ lại xem trong phòng tắm liệu có cửa sổ để Thịnh Mẫn nhảy ra ngoài hay không. Ngay khi Lý Huyền định gõ cửa thì cửa đã bị đẩy ra từ bên trong. Thịnh Mẫn không ngờ anh đang ở đây, sửng sốt: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lý Huyền ho khan một tiếng, nói qua loa, “Tôi hơi khát, nhà cậu có ly không?”
“Trong tủ lạnh có nước cam.”
“Cái loại mà cậu đang đại diện ấy hả?” Lý Huyền nhớ tới tấm biển quảng cáo trên trạm xe buýt. Trong chớp mắt, cơn đau lúc sáng dường như lại đánh úp từ phía sau, anh từ chối thẳng thừng, “Tôi không uống.”
“Có ly mới trong thùng đồ chuyển phát nhanh.” Thịnh Mẫn giương cằm, lấy khăn mặt lau những giọt nước trên tóc rồi bước tới bật máy đun nước.
Lý Huyền ngồi xổm trước thùng đồ chuyển phát nhanh, giật giật tấm ni lông phía trên: “Có kéo không? Dao cũng được.”
Thịnh Mẫn suy nghĩ một chút, sau đó đi vào phòng tắm: “Có một con dao cắt dưa hấu, hình như vừa rồi tôi không nhìn thấy…”
“Tôi ném rồi.” Lý Huyền vội vàng ngăn cậu ta lại. Trước ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Mẫn, anh nói một cách bất đắc dĩ, “Vết thương cậu sâu ngang khe vực Mariana rồi còn muốn tự sát tiếp à. Cái dao kia cậu lấy cắt cổ tay rồi còn dùng được nữa chắc?”
“Sao lại không?” Thịnh Mẫn bối rối hỏi lại, “Rửa qua là được mà.”
“Không nhất thiết phải tiết kiệm thế chứ? Dù sao tôi cũng không thể. Cậu một hai muốn dùng thì tự đi mà nhặt về.” Lý Huyền lười đi tìm cái dao khác, dùng tay kéo mạnh lớp ni lông sang hai bên, rất chắc chắn. Anh nhắc cái thùng tới bên cạnh bàn trà, mài nó vào mặt thủy tinh. Cả một thùng đều là ly mới, chén sứ đủ loại kiểu dáng. “Sao cậu mua nhiều thế?”
“Có một hôm tôi mất ngủ, hay là mơ màng gì đó, không nhớ rõ… Dù sao thì sáng hôm sau thì đã giao hàng tới rồi.” Thịnh Mẫn không cố chấp đi tìm con dao kia nữa, đi tới, “Có vỡ không?”
Lý Huyền lắc đầu: “Không có.”
Thịnh Mẫn ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn lướt qua một chút: “Anh có cầm điện thoại di động của tôi không?”
“Trên bàn.” Lý Huyền thuận tay cầm lấy đưa cho Thịnh Mẫn. Anh nhìn thấy Thịnh Mẫn chụp ảnh đống ly, mở phần mềm mua hàng, cho người bán một nhận xét tốt.
Lý Huyền không cần soi gương cũng biết biểu cảm trên mặt anh lúc này hẳn là vô cùng đặc sắc. Nếu không phải tận mắt chứng kiến hẳn là anh sẽ tự hỏi mười lăm phút trước có phải Thịnh Mẫn thật sự muốn tìm cái chết hay không, thay đổi cũng quá nhanh rồi, “Cậu làm gì đấy?”
“Đánh giá tốt.” Thịnh Mẫn viết một đánh giá thật dài, đọc thầm một lần để sửa chính tả rồi mới gửi đi. Thấy Lý Huyền đang nhìn mình, cậu nói: “Cái này có thể giúp cửa hàng nâng cao…”
“Tôi biết, tôi biết.” Lý Huyền không nói nên lời. “Không cần giải thích. Tôi không phải là mổ heo ở quê thật.”
“Ly của bọn họ chất lượng rất tốt, kinh doanh cũng không dễ dàng gì.” Thịnh Mẫn chọn một chiếc ly có màu xanh dương đưa qua, “Cái này có vẻ đẹp mắt, cho anh.”
Lý Huyền nhận ly, biết là không thích hợp nhưng vẫn nói, “Cậu cũng biết là không dễ dàng à. Dung mạo của cậu không tệ, cũng có tiền đồ. Trên thế giới này nhiều người muốn mà còn không được, cậu làm gì một hai cứ phải muốn chết.”
“Tôi có cả hai cũng không phải là lỗi của tôi.” Thịnh Mẫn nói nhẹ nhàng.
“Tôi không nói là lỗi của cậu.” Lý Huyền đứng dậy, nhún vai, “Thôi quên đi. Cậu thích thế nào thì thế ấy. Chẳng qua tôi nhắc lại một lần nữa, bây giờ cậu không được chết. Trước khi chúng ta đổi về, mọi chuyện cậu làm đều không phải là tự sát mà là mưu sát đấy.” Lúc nói đến chuyện này, Lý Huyền đột nhiên nghĩ tới một chuyện. “Sinh nhật của cậu trên Wikipedia có phải là thật không?”
Thịnh Mẫn ngẩng đầu, dường như có chút bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng không có tâm trạng gì khác: “Tôi thật sự không có khai gian tuổi.”
“Tôi có nói cậu khai gian tuổi đâu, cậu đang nói gì vậy?” Lý Huyền ù ù cạc cạc.
Thịnh Mẫn mím môi, không nói chuyện. Lý Huyền nắm lấy cổ tay cậu kéo người từ trên mặt đất: “Tôi chỉ muốn nói, hai ta có cùng ngày sinh nhật, có thể là nguyên nhân này cho nên mới hoán đổi.”
Thịnh Mẫn sửng sốt: “Vậy cái này cũng không có cách đổi được.”
“Cảm ơn cậu, cậu thật thông mình. Cậu không nói chắc tôi cũng không nghĩ đến.” Lý Huyền cầm ly nước đến đến máy đun nước, rửa sơ qua bằng nước nóng, rót nửa ly rồi uống cạn.
“Anh đừng có châm chọc tôi.” Thịnh Mẫn thấy Lý Huyền uống nước cũng cảm thấy khát. Cậu đi tới tủ lạnh lấy một chai nước cam, nhẹ giọng nói, “Tôi cũng không nói sai, vốn dĩ đã không đổi được… Còn không bằng chúng ta thử tìm chết một lần còn đáng tin cậy hơn.”
“Tôi chưa nói là có thể đổi, chỉ là muốn nói cho cậu một tiếng.” Lý Huyền nghe được chữ tìm chết của Thịnh Mẫn lập tức đau cả đầu, “Cậu cũng đừng có tiếp tục nghĩ chuyện tự sát nữa, muốn dỗ tôi tìm chết với cậu càng không có cửa đâu.”
“Tôi không phải nghĩ… Thôi được.” Thịnh Mẫn thở dài một hơi, phát hiện ra lời này quả thật không thành thật lắm, “Tôi không nghĩ nữa. Vết thương trên cổ tay anh, à, tay tôi có cần băng bó một chút không?”
Mặc dù vết thương ở cổ tay rất sâu lại còn ngâm nước nhưng cũng may đây là chỗ duy nhất. Lý Huyền xử lý vết thương rất thành thạo, không cần bất cứ sự trợ giúp nào. Anh khử trùng bằng oxy già, thuần thục cầm thuốc bột rắc lên vết thương mà không chút cau màu. Lý Huyền cắn một đầu băng, quấn cổ tay mấy vòng đã xong, cả quá trình còn chưa đầu năm phút.
Thấy Thịnh Mẫn còn đang từ từ xử lý vết trầy xước trên cánh tay, anh vỗ vai cậu: “Quay lại đi, trên lưng chắc có máu bầm, để tôi chườm đá một chút.”
Trên cơ thể Lý Huyền có rất nhiều vết thương chằng chịt. Ngoài những vết bầm tím và trầy xước do tai nạn xe hơi ra còn có nhiều vết sẹo cũ. Đặc biệt là trên eo có một vết rách dài gần chục cm, sau khi lành lại cũng có thể thấy được vết cắt ban đầu rất sâu.
Vừa nãy Thịnh Mẫn tắm rửa cũng đã nhìn thấy. Cậu muốn hỏi Lý Huyền đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi nghĩ lại chỉ cả thấy đó là chuyện riêng của người ta cho nên chỉ nói: “Anh thường xuyên bị thương à?”
Bây giờ bớt rồi. Lý Huyền không trực tiếp trả lời cậu. Anh tìm trong tủ lạnh không ít đá viên, cho vào một cái túi rồi đè lên lưng Thịnh Mẫn. “Có hơi đau, cậu nhịn một chút.”
Lý Huyền không muốn nói, Thịnh Mẫn cũng không hỏi.
Phòng khách trở nên yên tĩnh, không ai nói gì nữa. Lưng Thịnh Mẫn tê tái vì lạnh. Cậu muốn nói với Lý Huyền chắc là được rồi, vừa mới quay đầu thì phát hiện Lý Huyền đã tựa vào ghế sa lon ngủ thiếp đi.
“Anh buồn ngủ lắm à?” Thịnh Mẫn vô thức đẩy Lý Huyền một cái, “Anh vào phòng ngủ đi.”
Lý Huyền bị giày vò một đêm vô cùng mệt mỏi. Vừa nãy anh cố gắng chống đỡ cho nên không cảm giác được, một khi yên tĩnh thì cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến: “Có chút thôi… Cậu mất nhiều máu quá, tôi cực kỳ chóng mặt.”
Thịnh Mẫn có hơi áy náy, cầm lấy túi nước đã trên tay ném vào thùng rác: “Vậy anh vào trong ngủ đi. Nói không chừng ngủ một giấc có khi chúng ta sẽ đổi về lại.”
“Cậu thật sự nghĩ vậy à?” Lý Huyền dụi dụi mắt, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Thịnh Mẫn im lặng một lúc: “Tôi đang an ủi anh.”
Lý Huyền không trả lời, không biết có phải còn đang choáng váng hay không. Thịnh Mẫn quay mặt nhìn về phía anh, do dự một lát rồi nói: “Có điều, nếu như không đổi về được…”
“Nếu không đổi lại được thì nghiên cứu cách làm sao để thích nghi thôi.” Lý Huyền che miệng ngáp một cái, “Dù sao cũng không cho cậu chết.”
Thịnh Mẫn thầm thở dài: “Vậy sáng mai dậy rồi nói sau. Tôi thấy anh buồn ngủ không mở mắt ra được.”
“Ừm” Lý Huyền đi tới cửa phòng ngủ đột nhiên nhớ đến, “Vậy cậu ngủ ở đâu?”
“Tôi ngủ ở ghế sô pha.” Thịnh Mẫn nói, “Không sao, anh ngủ đi. Tôi không quen ngủ với người khác.”
“Vậy được.” Lý Huyền không bận tâm đến chuyện này nữa. Anh thực sự buồn ngủ đến mức đầu óc còn không tỉnh táo, nằm uỵch xuống giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.