Chương 14: Lan Nhi lại diễn cảnh tâm trạng
[Yêu em!]
Đọc được những lời ấy của Trạch Kha khiến Lan Nhi ấm lòng.
Cô cũng xuông theo mà không đề cập đến nữa, dịu dàng thăm hỏi:
[Ngày hôm nay của anh thế nào? Mệt không chồng ơi?! Mình làm lành nhé!]
[Làm lành thì làm lành cơ mà vẫn giận nha.]
[Thôi đừng giận nữa mà!]
[Giận hơi bị dai đấy nhé!]
[Thương thương chồng mà!]
Và tiếp theo là gì thì với tính cách của đôi bạn trẻ này cũng đủ hiểu rồi.
Ngọt còn hơn cả socola ngày valentine!
Lan Nhi dạo gần đây bị chuyện này khiến cho tâm trạng không tốt, nên muốn làm vài video buồn úp story.
Nhưng đang yêu đương thì ai mà muốn úp video buồn đúng không? Thế nên cô lại tiếp tục đi tâm sự với anh người yêu kia.
Thiết nghĩ định để xem khi nào anh reply kể từ sau cái tin nhắn “mình làm lành nhé” kia.
Bởi tin nhắn ấy gửi đi anh không trả lời liền mà đến tận vài phút sau mới đáp.
Cô định chờ nhưng mà thật sự là bức bối không chịu được phải nói ra. Chứ cô không thể để sự im lặng đó tạo thành bức tường giữa họ được.
Điều đó chỉ làm mối quan hệ của họ tệ đi thôi…
Cô vứt bỏ cái tôi mà nói ra suy nghĩ lẫn sự khó chịu của mình chỉ mong anh reply.
Phải nói rằng ngày hôm nay của Lan Nhi thật sự bất ổn.
Định giận hờn vu vơ, chiến tranh lạnh với anh để xem ai là người sẽ chủ động mở miệng trước.
Nhưng khi nhớ lại chiếc video hướng dẫn nói về người đàn ông đang đi làm thì cô lại không muốn thế nữa.
Lỡ như anh bận thật thì làm sao? Thế chẳng phải là cô nghi oan cho anh rồi giữa hai người tạo ra vết nứt không đáng có sao.
Cô biết người đi làm rất áp lực. Thế nên sẽ không quá cố chấp cứ muốn biết tất cả mọi chuyện của anh.
Khi nào anh cảm thấy muốn nói sẽ tự khắc tâm sự cùng cô. Còn việc của cô là trở thành một chỗ dựa tinh thần vững chải cho anh cảm thấy bình yên sau ngày dài mệt mỏi mà thôi.
[Yêu đương là phải vui vẻ. Anh nói xem có đúng không nào?]
[Giờ tay lên! Bằng bằng!]
[Haha! Em chết rồi, tử thần đẹp trai mau đến bắt em về nuôi đi!]
Trạch Kha đọc được những đong tâm sự đó của Lan Nhi thì đã thật sự xúc động rồi.
Anh thật vui khi biết được cô cuối cùng cũng chịu hiểu cho mình. Và cũng biết được rằng khi gõ những lời đó có thể sẽ đang khóc nên mới đánh trống lãng chọc cho cô vui.
Người đàn ông này thật tâm lí, khiến trái tim đầy vết xước của cô dần được chữa lành.
…
Hành trình ôn tập để thi tuyển đại học cũng thật không dễ dàng gì, để có một số điểm đẹp thì ta phải nổ lực biết bao nhiêu…
Lan Nhi ngồi học bài khuya mà buồn ngủ nhiều chút, đôi mắt mơ mơ màng màng tựa như muốn cụp xuống.
Cô mở điện thoại, lướt Facebook xíu để giải trí. Nhưng mà sao nó lạ lắm, nội dung là những câu chuyện buồn.
Cô nhàm chán liền share sang cho Trạch Kha:
[Xem phải những cái không nên xem, để rồi có những suy nghĩ không nên có.]
[Coi gì?]
[Link đó, tự xem đi!]
Năm phút sau…
[Chồng có chủ động không?]
[Coá.]
[Bớt lướt tiktok lại!]
[Diễn chút thui mờ, kaka.]
Cô gửi anh cài đặt phần mềm đếm ngày yêu. Hai người thế mà đã bên nhau được vỏn vẹn mười ngày rồi.
Trạch Kha nhìn thấy cung hoàng đạo liền hỏi:
[Có nhớ ngày sinh của chồng không?]
[Sao lại không?! Ngày ba tháng mười hai.]
[Ừm, trí nhớ tốt đấy.]
[Thế chồng có nhớ sinh nhật em không?]
[Không.]
Một chút hi vọng cũng không để lại cho cô. Tên này là thiệt thà tới mức nào chứ?
Lan Nhi tức tối, lạnh nhạt:
[Tệ!]
[Không phải là tệ, mà là quên xíu thôi. Để lục lại kí ức.]
Đúng là nói dối không chớp mắt. Cô đã từng nhắc đến ngày sinh của mình bao giờ đâu chứ?!
[Đã nói đâu mà lục?]
[À… haha…]
[Ai biểu không chịu hỏi! Rồi có muốn biết không?]
[Muốn!]
[Mười một tháng năm, năm nào thì tự biết.]
[Đợi chút đi!]
[Làm gì?]
[Chồng não cá vàng, lưu biệt danh lại cho nhớ.]
Tèn ten, cảm động ghê chưa?!
Hai người có vẻ có khá là nhiều điểm chung với nhau, anh não cá vàng thì trùng hợp cô cũng thế.
Thế nhưng lúc Lan Nhi học trên trường thì lại nghe giáo viên dạy hoá của mình giảng một câu nghe có vẻ rất có đạo lí.
“Không phải là quên, chỉ là chưa thật sự để tâm vào nên mới không thể nhớ được.”
Nghe cũng có vẻ khá là hợp lí nhỉ?!
Nếu đêm những việc chúng ta thích và chuyên tâm vào nó ra so sánh với những việc mình không thích, đúng là có sự khác biệt rõ rệt khi đưa lên bàn cân “so sánh”.
Khi xem một bộ phim, đọc một bộ truyện hoặc nghe một bài hát thì dù chỉ lẩm nhẩm qua một lần là có thể nhớ được hai phần ba nội dung.
Thế nhưng khi học bài thì sao? Chúng ta cần mất rất nhiều thời gian để đầu tư vào nó, hầu hết học sinh có vẻ như đều gặp vấn đề ở mảng này.
Vậy nên để học sao cho đúng thì các bạn hãy tự tìm hiểu dựa theo khả năng tư duy của minh nhé.
Ở đây tác giả chỉ phân tích dưới một góc độ nào đó mà thôi.
Không nhận gạch đá, cảm ơn!
…
[Sáng ấm, yêu em!]
[Nắng ấm, nhớ chồng!]
Vẫn như thường ngày, bộ đôi nhà này vẫn không ngừng ân ái với nhau mỗi sáng.
[Chồng gửi vợ vài tấm hình e đít vi deo dựt dựt đi!]
Lão công đã gửi cho bạn hình ảnh…
[Bớt hại đời chồng lại!]
[Đâu có hại đời đâu.]
Ngại ngùng chết Lan Nhi, cô nhìn những bức ảnh của anh mà mê mẩn.
[Call video không?]
[Ai cho?]
[Chồng cho.]
[Không cho á! Há há!]
[Chồng với chả con, hết thương người ta rồi.]
[Call video nói chuyện chơi cuốn hơn mà.]
[Vợ với chả con, dụ chồng sao mà được.]
Tức, tức tức tức á!
Lan Nhi sẽ không nói rằng cô hiện tại muốn đấm anh đâu.
Kết thúc màn dụ dỗ thất bại, chiều hôm ấy cô cùng Kim Anh lén ba mẹ đi dạo siêu thị mua đồ. Có gì hot? Chọt thử trang == ТrU mtr?yện.?n ==
Vì được giáo viên cho nghỉ nên liền tận dụng thời gian mà trốn đi chơi, mua được kha khá đồ.
Tối về học bài, xong lấy ra sơ chế nhanh để ăn đêm, đó là món tokpokki kèm nước sốt phô mai ngon lành.
Nếu đã ăn ngon thì làm sao mà không có màn chụp hình lại “khè” người khác cho được.
Rất nhanh sau đó một hình ảnh đã được gửi sang cho Trạch Kha.
[Nuôi đi.]
Trạch Kha nhìn ảnh mà chỉ biết cười, ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.
Xong cô lại gửi ảnh mình sang cho anh, cũng vẫn là hiện tượng xem rồi im lặng ấy. Lan Nhi chau mày:
[Sao không nói gì hết vậy? Không thích hả?]
[Thích!]
[Nói chuyện nghe giống kiểu bị ép quá.]
[Có đâu?!]
Xong anh lại gửi cho cô tấm ảnh của mình. Nhưng lại nhanh chóng thu hồi khiến Lan Nhi tức tưởi.
[Làm gì thế? Còn chưa kịp xem mà.]
[Chưa xem hay chưa lưu?]
#phongvy
Đọc được những lời ấy của Trạch Kha khiến Lan Nhi ấm lòng.
Cô cũng xuông theo mà không đề cập đến nữa, dịu dàng thăm hỏi:
[Ngày hôm nay của anh thế nào? Mệt không chồng ơi?! Mình làm lành nhé!]
[Làm lành thì làm lành cơ mà vẫn giận nha.]
[Thôi đừng giận nữa mà!]
[Giận hơi bị dai đấy nhé!]
[Thương thương chồng mà!]
Và tiếp theo là gì thì với tính cách của đôi bạn trẻ này cũng đủ hiểu rồi.
Ngọt còn hơn cả socola ngày valentine!
Lan Nhi dạo gần đây bị chuyện này khiến cho tâm trạng không tốt, nên muốn làm vài video buồn úp story.
Nhưng đang yêu đương thì ai mà muốn úp video buồn đúng không? Thế nên cô lại tiếp tục đi tâm sự với anh người yêu kia.
Thiết nghĩ định để xem khi nào anh reply kể từ sau cái tin nhắn “mình làm lành nhé” kia.
Bởi tin nhắn ấy gửi đi anh không trả lời liền mà đến tận vài phút sau mới đáp.
Cô định chờ nhưng mà thật sự là bức bối không chịu được phải nói ra. Chứ cô không thể để sự im lặng đó tạo thành bức tường giữa họ được.
Điều đó chỉ làm mối quan hệ của họ tệ đi thôi…
Cô vứt bỏ cái tôi mà nói ra suy nghĩ lẫn sự khó chịu của mình chỉ mong anh reply.
Phải nói rằng ngày hôm nay của Lan Nhi thật sự bất ổn.
Định giận hờn vu vơ, chiến tranh lạnh với anh để xem ai là người sẽ chủ động mở miệng trước.
Nhưng khi nhớ lại chiếc video hướng dẫn nói về người đàn ông đang đi làm thì cô lại không muốn thế nữa.
Lỡ như anh bận thật thì làm sao? Thế chẳng phải là cô nghi oan cho anh rồi giữa hai người tạo ra vết nứt không đáng có sao.
Cô biết người đi làm rất áp lực. Thế nên sẽ không quá cố chấp cứ muốn biết tất cả mọi chuyện của anh.
Khi nào anh cảm thấy muốn nói sẽ tự khắc tâm sự cùng cô. Còn việc của cô là trở thành một chỗ dựa tinh thần vững chải cho anh cảm thấy bình yên sau ngày dài mệt mỏi mà thôi.
[Yêu đương là phải vui vẻ. Anh nói xem có đúng không nào?]
[Giờ tay lên! Bằng bằng!]
[Haha! Em chết rồi, tử thần đẹp trai mau đến bắt em về nuôi đi!]
Trạch Kha đọc được những đong tâm sự đó của Lan Nhi thì đã thật sự xúc động rồi.
Anh thật vui khi biết được cô cuối cùng cũng chịu hiểu cho mình. Và cũng biết được rằng khi gõ những lời đó có thể sẽ đang khóc nên mới đánh trống lãng chọc cho cô vui.
Người đàn ông này thật tâm lí, khiến trái tim đầy vết xước của cô dần được chữa lành.
…
Hành trình ôn tập để thi tuyển đại học cũng thật không dễ dàng gì, để có một số điểm đẹp thì ta phải nổ lực biết bao nhiêu…
Lan Nhi ngồi học bài khuya mà buồn ngủ nhiều chút, đôi mắt mơ mơ màng màng tựa như muốn cụp xuống.
Cô mở điện thoại, lướt Facebook xíu để giải trí. Nhưng mà sao nó lạ lắm, nội dung là những câu chuyện buồn.
Cô nhàm chán liền share sang cho Trạch Kha:
[Xem phải những cái không nên xem, để rồi có những suy nghĩ không nên có.]
[Coi gì?]
[Link đó, tự xem đi!]
Năm phút sau…
[Chồng có chủ động không?]
[Coá.]
[Bớt lướt tiktok lại!]
[Diễn chút thui mờ, kaka.]
Cô gửi anh cài đặt phần mềm đếm ngày yêu. Hai người thế mà đã bên nhau được vỏn vẹn mười ngày rồi.
Trạch Kha nhìn thấy cung hoàng đạo liền hỏi:
[Có nhớ ngày sinh của chồng không?]
[Sao lại không?! Ngày ba tháng mười hai.]
[Ừm, trí nhớ tốt đấy.]
[Thế chồng có nhớ sinh nhật em không?]
[Không.]
Một chút hi vọng cũng không để lại cho cô. Tên này là thiệt thà tới mức nào chứ?
Lan Nhi tức tối, lạnh nhạt:
[Tệ!]
[Không phải là tệ, mà là quên xíu thôi. Để lục lại kí ức.]
Đúng là nói dối không chớp mắt. Cô đã từng nhắc đến ngày sinh của mình bao giờ đâu chứ?!
[Đã nói đâu mà lục?]
[À… haha…]
[Ai biểu không chịu hỏi! Rồi có muốn biết không?]
[Muốn!]
[Mười một tháng năm, năm nào thì tự biết.]
[Đợi chút đi!]
[Làm gì?]
[Chồng não cá vàng, lưu biệt danh lại cho nhớ.]
Tèn ten, cảm động ghê chưa?!
Hai người có vẻ có khá là nhiều điểm chung với nhau, anh não cá vàng thì trùng hợp cô cũng thế.
Thế nhưng lúc Lan Nhi học trên trường thì lại nghe giáo viên dạy hoá của mình giảng một câu nghe có vẻ rất có đạo lí.
“Không phải là quên, chỉ là chưa thật sự để tâm vào nên mới không thể nhớ được.”
Nghe cũng có vẻ khá là hợp lí nhỉ?!
Nếu đêm những việc chúng ta thích và chuyên tâm vào nó ra so sánh với những việc mình không thích, đúng là có sự khác biệt rõ rệt khi đưa lên bàn cân “so sánh”.
Khi xem một bộ phim, đọc một bộ truyện hoặc nghe một bài hát thì dù chỉ lẩm nhẩm qua một lần là có thể nhớ được hai phần ba nội dung.
Thế nhưng khi học bài thì sao? Chúng ta cần mất rất nhiều thời gian để đầu tư vào nó, hầu hết học sinh có vẻ như đều gặp vấn đề ở mảng này.
Vậy nên để học sao cho đúng thì các bạn hãy tự tìm hiểu dựa theo khả năng tư duy của minh nhé.
Ở đây tác giả chỉ phân tích dưới một góc độ nào đó mà thôi.
Không nhận gạch đá, cảm ơn!
…
[Sáng ấm, yêu em!]
[Nắng ấm, nhớ chồng!]
Vẫn như thường ngày, bộ đôi nhà này vẫn không ngừng ân ái với nhau mỗi sáng.
[Chồng gửi vợ vài tấm hình e đít vi deo dựt dựt đi!]
Lão công đã gửi cho bạn hình ảnh…
[Bớt hại đời chồng lại!]
[Đâu có hại đời đâu.]
Ngại ngùng chết Lan Nhi, cô nhìn những bức ảnh của anh mà mê mẩn.
[Call video không?]
[Ai cho?]
[Chồng cho.]
[Không cho á! Há há!]
[Chồng với chả con, hết thương người ta rồi.]
[Call video nói chuyện chơi cuốn hơn mà.]
[Vợ với chả con, dụ chồng sao mà được.]
Tức, tức tức tức á!
Lan Nhi sẽ không nói rằng cô hiện tại muốn đấm anh đâu.
Kết thúc màn dụ dỗ thất bại, chiều hôm ấy cô cùng Kim Anh lén ba mẹ đi dạo siêu thị mua đồ. Có gì hot? Chọt thử trang == ТrU mtr?yện.?n ==
Vì được giáo viên cho nghỉ nên liền tận dụng thời gian mà trốn đi chơi, mua được kha khá đồ.
Tối về học bài, xong lấy ra sơ chế nhanh để ăn đêm, đó là món tokpokki kèm nước sốt phô mai ngon lành.
Nếu đã ăn ngon thì làm sao mà không có màn chụp hình lại “khè” người khác cho được.
Rất nhanh sau đó một hình ảnh đã được gửi sang cho Trạch Kha.
[Nuôi đi.]
Trạch Kha nhìn ảnh mà chỉ biết cười, ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.
Xong cô lại gửi ảnh mình sang cho anh, cũng vẫn là hiện tượng xem rồi im lặng ấy. Lan Nhi chau mày:
[Sao không nói gì hết vậy? Không thích hả?]
[Thích!]
[Nói chuyện nghe giống kiểu bị ép quá.]
[Có đâu?!]
Xong anh lại gửi cho cô tấm ảnh của mình. Nhưng lại nhanh chóng thu hồi khiến Lan Nhi tức tưởi.
[Làm gì thế? Còn chưa kịp xem mà.]
[Chưa xem hay chưa lưu?]
#phongvy