Chương 15: Một chút ngọt ngào
[Chưa xem hay chưa lưu?]
[Chưa lưu, hí hí!]
Ngại quá, ngại quá à!
Sao thanh niên này lại có thể vạch trần người yêu một cách trắng trợn như thế chứ?
Đúng là không có tình người gì hết! Dỗi!
[Thấy view đẹp không?]
[Đẹp.]
[Chill, thư giãn, lại cạnh biển.]
[Quán vậy đi chắc sót ví.]
[Uống cafe thôi chứ có ăn hàng đâu mà sót ví?]
[Nói móc mẻ ai đấy?]
Tên này đúng là chẳng bao giờ nói chuyện cho tử tế được lâu cả, tức quá đi thôi!
Lan Nhi chẳng buồn nói gì thêm với tên mồm mép lém lỉnh như Trạch Kha nữa.
Cảm giác vợ đã giận, hiểu luôn là bé nhà không có tiền, lão công nhanh tay muốn bế về nuôi.
[Về đây chồng nuôi.]
[Nuôi nổi không? Hỏi thật đấy!]
[Dư sức.]
[Ghê vậy sao? Vợ báo lắm đó.]
[Cho thịt là được.]
[Nhịn.]
Biết ngay là tên này chẳng có ý tưởng tốt lành gì mà.
Trái với sự tức tối của Lan Nhi là những điệu cười hả hê của Trạch Kha.
Đúng là đời!
Anh lại tiếp tục trêu cô:
[Không nhịn được.]
[Cố gắng!]
[Không! Trẻ con không khóc không có sữa uống.]
[Anh đâu phải trẻ con?!]
[Phải!]
[Thanh niên trưởng thành rồi.]
[Không trưởng thành được.]
[Không trưởng thành chỗ nào? Ra đường khoe múi là không trưởng thành dữ chưa?!]
[Đối với người ngoài thôi, chứ với vợ thì vẫn trẻ con. Như nào, chịu được khum?]
Lan Nhi cạn ngôn.ijp
Cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rằng không biết bản thân chọn ngành Luật học là đúng hay sai?
Sao chỉ đôi co mấy câu với người yêu cũng không xong thế này thì đi cãi nhau… ý nhầm, biện luận với ai được chứ?
Cô lắc đầu ngán ngẩm, coi bộ phải xem lại lí tưởng với tiêu chí của bản thân rồi.
…
“Hẹn anh ở tuổi ba mươi, em mặc váy cưới theo chàng về dinh.”
Lan Nhi gửi cho anh về ảnh của những chiếc váy cưới xinh đẹp, lộng lẫy, động lòng người.
[Cái này được nè.]
[Không đẹp lắm!]
[Chứ theo anh như nào mới đẹp?]
[Truyền thống. Nhẹ nhàng cho cô dâu còn tinh thế cho con cháu sau này.]
[Chứ váy cưới không nhẹ hả?]
[Nặng.]
Gì chứ cô thấy anh tính đường cho con cháu sau này là cũng hơi bị xa rồi đó.
Thường thường theo như Lan Nhi được biết và từng trải qua thì mấy chuyện kiểu này dễ tan vỡ lắm.
Không biết ngày mai sẽ ra sao mà nói trước sợ rằng bước không qua.
Nối tiếp đó là nhiều bộ hỉ phục mang phong cách truyền thống được Trạch Kha lựa chọn kĩ càng rồi gửi sang.
Lan Nhi cũng chăm chú xem rồi tấm tắt khen ngợi, đã thế cô còn phải tút lại cái body của mình nữa.
Để vầy là không ổn rồi!
[Mai mốt vào đây khỏi đi tập. Thân xác nè, cạp đi!]
Lan Nhi đọc được mấy lời này của anh chồng mà cười không ngớt.
Ăn “thịt” anh mà có thể giảm cân được sao? Ăn nói xà lơ kiểu gì ấy, cô không muốn hiểu đâu.
Thuận nước đẩy thuyền, Lan Nhi liền trêu anh:
[Nghe bảo yết hầu là công tắc gì ấy nhợ? Không được sờ!]
[Sờ đầu con sói thì nó sẽ có hành động gì?]
[Sói thì ai dám sờ. Nhưng mà động vào là nó sẽ lụm cho không còn miếng xương.]
[Đúng rồi đó!]
[Vậy là không được sờ hả chồng?]
[Sờ được. Nhưng mà xác định bị lụm từ trong ra ngoài.]
[Thế chồng đừng làm sói, làm thỏ đi. Như vậy là sẽ không sao nữa.]
[Chồng sẽ giả thỏ. Khi vợ sờ thì chồng hoá sói.]
Một trăm điểm tâm cơ, cái này cô chơi không lại, game over!
Đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên cô lại bị đau bụng. Thật là chớt tịt, tới tháng rồi!!!!
Mười phút thao tác, cô quay trở lại với chiếc bụng nhỏ quằn quại trên giường, ấm ức bảo:
[Chồng…]
[Vợ mệt, tới tháng mệt mỏi quá!]
[Bụng khó chịu, tinh thần không tỉnh táo, không ổn chút nào.]
Trạch Kha đang ung dung nghịch điện thoại, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của bé người yêu liền lo lắng trong sự bất lực:
[Chồng ở xa quá, không làm gì được.]
[Chồng làm được gì, nếu ở gần?]
[Nấu đậu đỏ cho uống, xoa bụng các thứ.]
[Đậu đỏ không xi nhê gì với vợ. Đậu đỏ hay đường đen? Chồng nhầm rồi!]
[Lấy gậy chọt vô ngăn máu.]
[Ác nhơn!]
Câu nói trêu đùa của Trạch Kha khiến Lan Nhi không khỏi ngượng, cô bị trêu đến đỏ mặt tía tai.
Không bao giờ mà nói chuyện liên quan đến những vấn đề nhạy cảm mà anh có thể đàng hoàng được.
Yêu thì yêu đấy, quan tâm thì cũng quan tâm á. Cơ mà sơ hở là nổi lên thú tính, đúng là nam nhân!
[Đậu đỏ nấu với đường đen mới được nà. Hai cái nấu chung đảm bảo ngon.]
[Nói ra thì vợ không biết mấy cái dụ nước đó, tại hồi giờ không có uống. Với lại cũng không thích uống nước đậu, không ngon.]
[Thế uống sữa chua không?]
[Uống! Đang thèm sữa..]
[Chồng có thể tạo ra được sữa chua, mlem mlem!]
[Thôi bỏ đi!]
[Đầu óc đen tối!]
Anh còn dám bảo cô đầu óc đen tối. Rốt cuộc ai mới là kẻ đầu óc đen tối trong cuộc tình này?
Lan Nhi cười khó hiểu.
…
Câu chuyện chưa kết thúc ở đấy, nữa đêm cô lại ngoi lên online vì chiếc bụng bất ổn.
[Chồng ơi, vợ đói! Vừa đói vừa đau, hic.]
Lão công đã gửi cho bạn hình ảnh.
Mĩ nam đẹp trai? Đây là đang dùng chiêu dương đông kích tây, dùng sắc dụ để cô quên đi cái bụng đang bất ổn đó hả?
Trạch Kha hỏi:
[Hết chưa?]
[Chưa!]
[Chồng hết rồi, mai chụp.]
[Ủa gì hết ngang vậy? Chụp tiếp đi chớ!]
Cái tên này thật biết cách dội nước lạnh người khác, Lan Nhi cười lạnh.
[Giờ chụp không tốt, khuya rồi!]
[Dạ, nhưng mà đói lắm, đau nữa, khó chịu lắm, hic.]
[Yêu vợ, chồng cũng không biết phải làm sao. Thôi cố gắng ngủ đi nhé, gần hai giờ sáng rồi.]
[Thu âm nói chúc ngủ ngon đi được không?]
[Khuya rồi.]
[Vậy thui, đi ngủ.]
Không muốn thì nói không muốn hắt đi, còn bày đặc khuya rồi. Lan Nhi giận dỗi, cục súc.
Haiz, có cô người yêu hay dỗi thế này thì Trạch Kha cũng phải bất lực thay, dịu dàng lại đi dỗ bé nhà mình.
[Chúc như nào?]
[Chúc vợ ngủ ngon hay sao đấy, chồng tự nói đi!]
[Ok!]
Được anh đồng ý cô liền thay đổi sắc thái một trăm tám mươi độ ngay tức khắc.
Lão công đã gửi voice cho bạn.
“Chúc vợ anh ngủ ngon nha, yêu em.”
Ối cha, nghe cái thu âm xong tự nhiên nó hết đau bụng ngang dị cà, mà lại cảm thấy có chút ngọt nữa chứ.
Cứ đà này chắc sau này cô phải thường xuyên bảo anh thu âm nhiều nhiều lên rồi, giọng trầm ấm ngọt chít mất thôi.
[Nghe được gì không?]
[Nghe được, chồng cũng ngủ ngon nhé, mãi yêu!]
#phongvy
[Chưa lưu, hí hí!]
Ngại quá, ngại quá à!
Sao thanh niên này lại có thể vạch trần người yêu một cách trắng trợn như thế chứ?
Đúng là không có tình người gì hết! Dỗi!
[Thấy view đẹp không?]
[Đẹp.]
[Chill, thư giãn, lại cạnh biển.]
[Quán vậy đi chắc sót ví.]
[Uống cafe thôi chứ có ăn hàng đâu mà sót ví?]
[Nói móc mẻ ai đấy?]
Tên này đúng là chẳng bao giờ nói chuyện cho tử tế được lâu cả, tức quá đi thôi!
Lan Nhi chẳng buồn nói gì thêm với tên mồm mép lém lỉnh như Trạch Kha nữa.
Cảm giác vợ đã giận, hiểu luôn là bé nhà không có tiền, lão công nhanh tay muốn bế về nuôi.
[Về đây chồng nuôi.]
[Nuôi nổi không? Hỏi thật đấy!]
[Dư sức.]
[Ghê vậy sao? Vợ báo lắm đó.]
[Cho thịt là được.]
[Nhịn.]
Biết ngay là tên này chẳng có ý tưởng tốt lành gì mà.
Trái với sự tức tối của Lan Nhi là những điệu cười hả hê của Trạch Kha.
Đúng là đời!
Anh lại tiếp tục trêu cô:
[Không nhịn được.]
[Cố gắng!]
[Không! Trẻ con không khóc không có sữa uống.]
[Anh đâu phải trẻ con?!]
[Phải!]
[Thanh niên trưởng thành rồi.]
[Không trưởng thành được.]
[Không trưởng thành chỗ nào? Ra đường khoe múi là không trưởng thành dữ chưa?!]
[Đối với người ngoài thôi, chứ với vợ thì vẫn trẻ con. Như nào, chịu được khum?]
Lan Nhi cạn ngôn.ijp
Cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rằng không biết bản thân chọn ngành Luật học là đúng hay sai?
Sao chỉ đôi co mấy câu với người yêu cũng không xong thế này thì đi cãi nhau… ý nhầm, biện luận với ai được chứ?
Cô lắc đầu ngán ngẩm, coi bộ phải xem lại lí tưởng với tiêu chí của bản thân rồi.
…
“Hẹn anh ở tuổi ba mươi, em mặc váy cưới theo chàng về dinh.”
Lan Nhi gửi cho anh về ảnh của những chiếc váy cưới xinh đẹp, lộng lẫy, động lòng người.
[Cái này được nè.]
[Không đẹp lắm!]
[Chứ theo anh như nào mới đẹp?]
[Truyền thống. Nhẹ nhàng cho cô dâu còn tinh thế cho con cháu sau này.]
[Chứ váy cưới không nhẹ hả?]
[Nặng.]
Gì chứ cô thấy anh tính đường cho con cháu sau này là cũng hơi bị xa rồi đó.
Thường thường theo như Lan Nhi được biết và từng trải qua thì mấy chuyện kiểu này dễ tan vỡ lắm.
Không biết ngày mai sẽ ra sao mà nói trước sợ rằng bước không qua.
Nối tiếp đó là nhiều bộ hỉ phục mang phong cách truyền thống được Trạch Kha lựa chọn kĩ càng rồi gửi sang.
Lan Nhi cũng chăm chú xem rồi tấm tắt khen ngợi, đã thế cô còn phải tút lại cái body của mình nữa.
Để vầy là không ổn rồi!
[Mai mốt vào đây khỏi đi tập. Thân xác nè, cạp đi!]
Lan Nhi đọc được mấy lời này của anh chồng mà cười không ngớt.
Ăn “thịt” anh mà có thể giảm cân được sao? Ăn nói xà lơ kiểu gì ấy, cô không muốn hiểu đâu.
Thuận nước đẩy thuyền, Lan Nhi liền trêu anh:
[Nghe bảo yết hầu là công tắc gì ấy nhợ? Không được sờ!]
[Sờ đầu con sói thì nó sẽ có hành động gì?]
[Sói thì ai dám sờ. Nhưng mà động vào là nó sẽ lụm cho không còn miếng xương.]
[Đúng rồi đó!]
[Vậy là không được sờ hả chồng?]
[Sờ được. Nhưng mà xác định bị lụm từ trong ra ngoài.]
[Thế chồng đừng làm sói, làm thỏ đi. Như vậy là sẽ không sao nữa.]
[Chồng sẽ giả thỏ. Khi vợ sờ thì chồng hoá sói.]
Một trăm điểm tâm cơ, cái này cô chơi không lại, game over!
Đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên cô lại bị đau bụng. Thật là chớt tịt, tới tháng rồi!!!!
Mười phút thao tác, cô quay trở lại với chiếc bụng nhỏ quằn quại trên giường, ấm ức bảo:
[Chồng…]
[Vợ mệt, tới tháng mệt mỏi quá!]
[Bụng khó chịu, tinh thần không tỉnh táo, không ổn chút nào.]
Trạch Kha đang ung dung nghịch điện thoại, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của bé người yêu liền lo lắng trong sự bất lực:
[Chồng ở xa quá, không làm gì được.]
[Chồng làm được gì, nếu ở gần?]
[Nấu đậu đỏ cho uống, xoa bụng các thứ.]
[Đậu đỏ không xi nhê gì với vợ. Đậu đỏ hay đường đen? Chồng nhầm rồi!]
[Lấy gậy chọt vô ngăn máu.]
[Ác nhơn!]
Câu nói trêu đùa của Trạch Kha khiến Lan Nhi không khỏi ngượng, cô bị trêu đến đỏ mặt tía tai.
Không bao giờ mà nói chuyện liên quan đến những vấn đề nhạy cảm mà anh có thể đàng hoàng được.
Yêu thì yêu đấy, quan tâm thì cũng quan tâm á. Cơ mà sơ hở là nổi lên thú tính, đúng là nam nhân!
[Đậu đỏ nấu với đường đen mới được nà. Hai cái nấu chung đảm bảo ngon.]
[Nói ra thì vợ không biết mấy cái dụ nước đó, tại hồi giờ không có uống. Với lại cũng không thích uống nước đậu, không ngon.]
[Thế uống sữa chua không?]
[Uống! Đang thèm sữa..]
[Chồng có thể tạo ra được sữa chua, mlem mlem!]
[Thôi bỏ đi!]
[Đầu óc đen tối!]
Anh còn dám bảo cô đầu óc đen tối. Rốt cuộc ai mới là kẻ đầu óc đen tối trong cuộc tình này?
Lan Nhi cười khó hiểu.
…
Câu chuyện chưa kết thúc ở đấy, nữa đêm cô lại ngoi lên online vì chiếc bụng bất ổn.
[Chồng ơi, vợ đói! Vừa đói vừa đau, hic.]
Lão công đã gửi cho bạn hình ảnh.
Mĩ nam đẹp trai? Đây là đang dùng chiêu dương đông kích tây, dùng sắc dụ để cô quên đi cái bụng đang bất ổn đó hả?
Trạch Kha hỏi:
[Hết chưa?]
[Chưa!]
[Chồng hết rồi, mai chụp.]
[Ủa gì hết ngang vậy? Chụp tiếp đi chớ!]
Cái tên này thật biết cách dội nước lạnh người khác, Lan Nhi cười lạnh.
[Giờ chụp không tốt, khuya rồi!]
[Dạ, nhưng mà đói lắm, đau nữa, khó chịu lắm, hic.]
[Yêu vợ, chồng cũng không biết phải làm sao. Thôi cố gắng ngủ đi nhé, gần hai giờ sáng rồi.]
[Thu âm nói chúc ngủ ngon đi được không?]
[Khuya rồi.]
[Vậy thui, đi ngủ.]
Không muốn thì nói không muốn hắt đi, còn bày đặc khuya rồi. Lan Nhi giận dỗi, cục súc.
Haiz, có cô người yêu hay dỗi thế này thì Trạch Kha cũng phải bất lực thay, dịu dàng lại đi dỗ bé nhà mình.
[Chúc như nào?]
[Chúc vợ ngủ ngon hay sao đấy, chồng tự nói đi!]
[Ok!]
Được anh đồng ý cô liền thay đổi sắc thái một trăm tám mươi độ ngay tức khắc.
Lão công đã gửi voice cho bạn.
“Chúc vợ anh ngủ ngon nha, yêu em.”
Ối cha, nghe cái thu âm xong tự nhiên nó hết đau bụng ngang dị cà, mà lại cảm thấy có chút ngọt nữa chứ.
Cứ đà này chắc sau này cô phải thường xuyên bảo anh thu âm nhiều nhiều lên rồi, giọng trầm ấm ngọt chít mất thôi.
[Nghe được gì không?]
[Nghe được, chồng cũng ngủ ngon nhé, mãi yêu!]
#phongvy