Chương 2: Mệt mỏi quá thì về chồng nuôi
[Lão công..]
Lan Nhi gửi xong từ này đi thì liền kèm theo nhãn dán ngại ngùng.
“…”
Ủa nhưng mà có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại im lặng mất tiêu rồi?
Cô liền cáp màn hình tin nhắn gửi sang cho anh, hỏi:
[Sao không nói gì thế?]
Trạch Kha cũng trả lời cô bằng một tấm ảnh cáp màn hình. Chỗ tên của cô được thay thế bằng “Niăngzĩ” khiến ai đấy khó hiểu hỏi:
[Từ đó có nghĩa là gì?]
[Không biết, hehe.]
[Đọc thấy quen nhưng không nhớ nghĩa.]
[Kêu vợ hoặc bà xã.]
[Ngại ngùng~che mặt]
[Lăopó = vợ]
[Từ đó thì biết.]
[Nhưng mà nương tử nghe hay hơn.]
Lan Nhi nghe vậy mà rụng tim. Ây da, anh bạn trai này của cô cũng thật ngọt ngào quá đi. Nhưng mà thấy nó cũng hơi tật tật nên cô bảo lại anh:
[Nó mang hơi hướng cổ trang. Mình là người hiện đại mà cũng đâu có đu trend.]
[Vậy kêu vợ nhé!?]
[Dạ~ngại ngùng]
Ui là trời! Lại là cái cách xưng hô thân mật đó, ngại chết cô rồi. Ai đó làm ơn cứu cô ra khỏi bể tình yêu sâu nặng này đi.
Cô còn đang chìm đắm trong tình yêu thì nhận được tin nhắn của đối phương khiến sắc mặt trở nên khó coi:
[Bỏ chữ em đi. Nghe không?]
Cái gì cơ? Chưa gì mà mới vừa xác nhận quan hệ xong anh đã liền muốn lên mặt với cô rồi à?
[Không em chứ nói sao?]
[Chẳng hạn như vợ đói.]
What??? Hết lão công đến vợ, tên này cũng thật là.
[Có nuôi nổi không mà ví dụ như thế?]
[Có.]
Ghê vậy sao? Định nuôi cô luôn á? Để cô xem nuôi được như nào?!
[Đâu?]
[Đây! Ăn chồng này.]
Lan Nhi bất lực, bĩu môi.
[Bỏ đi!]
[ài qī. Biết gì không?]
[Không biết! Dạy đi!]
[Vợ yêu~]
Lại thính! Tên này một ngày không thả thính thì sẽ chết sao? Lan Nhi đúng là cạn lời với Trạch Kha luôn rồi.
Chỉ gửi tin nhắn như vậy không thì không đủ. Cô muốn tự anh phải thu âm cơ. Thế nhưng anh không thu âm mà lại chỉ cô thêm một từ có nghĩa vợ khác làm thiếu nữ giận dỗi.
[Vợ anh đâu?~con dao dấu sau lưng]
[Bỏ chữ anh.]
[Thế xưng hô xem nào!]
[Vợ ơi!]
[Vợ nghe!]
[Thương vợ lắm á, làm sao giờ?]
[Ngủ đi!]
Quạc quạc quạc. Lan Nhi đúng là thánh làm tụt cảm con nhà bà xúc, lần nào cũng thế. Người ta đang ngọt ngào thì cô liền dội một gáo nước lạnh ngang vậy thôi.
Đúng như tin nhắn tiếp theo của anh: “Lãng xẹt!”
Cô cười trừ. Không như thế thì anh muốn cô phải thế nào bây giờ? Tiếp tục show ân ái, ngọt ngào cùng anh sao? Chuyện này đúng là làm khó gơ cục súc như cô rồi.
Nhưng mà nếu anh không muốn đi ngủ thì thức cùng cô đi. Dù sao cô cũng bận học chứ đâu có rảnh rỗi mà ngồi cào phím với anh hoài. Không ấy thì cả hai có thể gọi video được mà, thế thì cô lại càng vui vì được thấy mặt bạn trai, haha.
Nói xong cô lại để ý đến tấm ảnh avata của bạn trai. Một mỹ nam trong tranh vẽ đang hút thuốc phả hơi ra trông vừa ngầu vừa lạnh lùng.
Thế nhưng trong mắt Lan Nhi lại không có một chút ưu điểm nào. Cô lấy ảnh đại diện gửi lại cho anh, kèm theo lời dặn dò.
[Không được giống thằng trong ảnh! Biết không?]
[Hút á hả?]
[Đúng rồi!]
[Có.]
[Bỏ đi!]
[Chơi ber.]
[Vợ không ngửi được. Rất khó chịu!]
[Chơi máy.]
[Cũng bệnh.]
Không cãi lại được nữa, Trạch Kha chỉ đành gửi nhãn dãn chú cún sợ hãi nép một bên phía sau cánh cửa.
Lan Nhi ghét nhất là thấy người khác hút thuốc trước mặt mình. Mùi thuốc không tốt cho người ngửi.
Mặc dù anh đã hứa là sẽ hút ít lại và khi có cô thì sẽ không hút nhưng cô vẫn khó chịu lắm, muốn anh bỏ hẳn luôn thôi.
Hai người nói qua nói về vẫn không tránh được sự ngọt ngào của anh. Anh muốn gặp cô, hai người ngày ngày ở cạnh nhau, cô giúp anh bỏ thuốc, như thế sẽ tốt hơn. Điều này khiến cô không tài nào nhịn được sự rung động.
[Thuốc máy không hôi, không gây hại, thơm lắm.]
[Biết rồi.]
[Không biết da thịt vợ có thơm không?]
[Lại thế rồi. Không thơm đâu, nhịn đi!]
[Làm cho nó thơm ơi là thơm. Chồng cắn từ trên xuống dưới. Nghe chảy nước miếng.]
Ối mẹ ơi cứu cô! Cái tên này thật đúng là vô sĩ cấp S luôn rồi. Chuyện như thế mà cũng dám nói ra.
Lan Nhi đọc dòng tin nhắn của anh người yêu rồi thử tưởng tượng thì đúng là rợn người mà.
Nhưng mà không sao, cô vẫn có cách trị. Chỉ là ba cái ham muốn nhỏ nhặt của đàn ông thôi mà, không có gì là làm khó được cô cả.
[Chồng nghĩ sao về đứa con trong bụng vợ hiện tại?]
[Bụng vợ à?]
[Đúng rồi.]
[Về chồng massage cho. Từ từ hết mỡ hoi.]
[Không thích bụng heo à?]
[Miễn vợ là được òi. Thích hết!]
Trời ơi! Chắc cô ngất trong sự ngọt ngào này của anh mất thôi. Cái bát chơm chó to thế này nếu để đám bạn ế thâm niên của cô đọc phải thì sẽ có biểu hiện thế nào nhỉ?
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi!
Cô nói ra tác dụng của bé bụng mỡ thì Trạch Kha lại bảo sau này đi học đến sống cùng anh là sẽ biến mất ngay.
Nói ra là biết ý đồ rồi. Cô không muốn quan hệ sớm như thế, đua theo giới trẻ hiện nay quả thật không tốt chút nào. Rồi lỡ như trong thời gian cô theo học đại học nó dính thì phải làm thế nào?
Chuyện này Lan Nhi thật sự nghiêm túc.
Thế nhưng anh là ai kia chứ?
Một người đàn ông trưởng thành, có nhà, có xe, có tiền, đặc biệt là có nhan sắc khiến rung động bao trái tim thiếu nữ.
Một người như thế thì có thể để cô chịu thiệt được sao?
Nghe câu “mọi chuyện để đó chồng lo” của anh là cũng khiến cô yên tâm được phần nào rồi.
Thế nhưng cái chuyện mà sống chung nhưng không bị “thịt” là không bao giờ có rồi.
Đã quyết định sống chung là chắc chắn sẽ có sự ma sát của da thịt rồi, phái mạnh làm sao có thể kìm hãm được ham muốn của mình trước miếng thịt béo bở trước mắt vậy chứ.
Thế nên điều cô nói chính là bất khả thi!
[Không được ăn!]
[Phải ăn!]
[Lỡ dính thì sao? Còn đang đi học mà.]
[Dính thì cưới liền, bụng nó chưa to, không ai biết được. Hiểu hem?]
[Hiểu, nhưng mà đang học lại nghĩ rồi cưới là người ta nghi liền.]
[Có sao? Nghĩ làm gì? Cứ học! Không được thì về chồng nuôi. Thích thì học lại.]
Ui xời! Ông này được, cái gì cũng muốn lo cho cô như thế thì tốt. Chỉ mong rằng anh có thể “nói được làm được” thôi.
Nhưng người phụ nữ hiện đại làm sao chịu ở nhà làm bà mẹ nội trợ cho gia đình được?
Mục tiêu của cô chính là tiêu tiền không nhìn giá kia mà. Nhưng tiêu tiền của đàn ông thì không thoả mái bằng chính tiền túi bản thân tự kiếm được. Nên cô đã thương lượng lại.
Lan Nhi muốn trở thành luật sư, cho dù Trạch Kha có muốn nuôi cô đi chăng nữa thì cũng phải đợi cô trưởng thành. Cô chính là muốn một cuộc hôn nhân cân đối về mọi mặt.
Cuối cùng chốt lại cuộc thảo luận chính là sự sủng ái đặc biệt đến từ vị trí ông chồng quốc dân tương lai này đây.
“Làm thì làm. Mệt mỏi quá thì về chồng nuôi. Nghe hông?”
“Dạ~”
#phongvy
Lan Nhi gửi xong từ này đi thì liền kèm theo nhãn dán ngại ngùng.
“…”
Ủa nhưng mà có chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại im lặng mất tiêu rồi?
Cô liền cáp màn hình tin nhắn gửi sang cho anh, hỏi:
[Sao không nói gì thế?]
Trạch Kha cũng trả lời cô bằng một tấm ảnh cáp màn hình. Chỗ tên của cô được thay thế bằng “Niăngzĩ” khiến ai đấy khó hiểu hỏi:
[Từ đó có nghĩa là gì?]
[Không biết, hehe.]
[Đọc thấy quen nhưng không nhớ nghĩa.]
[Kêu vợ hoặc bà xã.]
[Ngại ngùng~che mặt]
[Lăopó = vợ]
[Từ đó thì biết.]
[Nhưng mà nương tử nghe hay hơn.]
Lan Nhi nghe vậy mà rụng tim. Ây da, anh bạn trai này của cô cũng thật ngọt ngào quá đi. Nhưng mà thấy nó cũng hơi tật tật nên cô bảo lại anh:
[Nó mang hơi hướng cổ trang. Mình là người hiện đại mà cũng đâu có đu trend.]
[Vậy kêu vợ nhé!?]
[Dạ~ngại ngùng]
Ui là trời! Lại là cái cách xưng hô thân mật đó, ngại chết cô rồi. Ai đó làm ơn cứu cô ra khỏi bể tình yêu sâu nặng này đi.
Cô còn đang chìm đắm trong tình yêu thì nhận được tin nhắn của đối phương khiến sắc mặt trở nên khó coi:
[Bỏ chữ em đi. Nghe không?]
Cái gì cơ? Chưa gì mà mới vừa xác nhận quan hệ xong anh đã liền muốn lên mặt với cô rồi à?
[Không em chứ nói sao?]
[Chẳng hạn như vợ đói.]
What??? Hết lão công đến vợ, tên này cũng thật là.
[Có nuôi nổi không mà ví dụ như thế?]
[Có.]
Ghê vậy sao? Định nuôi cô luôn á? Để cô xem nuôi được như nào?!
[Đâu?]
[Đây! Ăn chồng này.]
Lan Nhi bất lực, bĩu môi.
[Bỏ đi!]
[ài qī. Biết gì không?]
[Không biết! Dạy đi!]
[Vợ yêu~]
Lại thính! Tên này một ngày không thả thính thì sẽ chết sao? Lan Nhi đúng là cạn lời với Trạch Kha luôn rồi.
Chỉ gửi tin nhắn như vậy không thì không đủ. Cô muốn tự anh phải thu âm cơ. Thế nhưng anh không thu âm mà lại chỉ cô thêm một từ có nghĩa vợ khác làm thiếu nữ giận dỗi.
[Vợ anh đâu?~con dao dấu sau lưng]
[Bỏ chữ anh.]
[Thế xưng hô xem nào!]
[Vợ ơi!]
[Vợ nghe!]
[Thương vợ lắm á, làm sao giờ?]
[Ngủ đi!]
Quạc quạc quạc. Lan Nhi đúng là thánh làm tụt cảm con nhà bà xúc, lần nào cũng thế. Người ta đang ngọt ngào thì cô liền dội một gáo nước lạnh ngang vậy thôi.
Đúng như tin nhắn tiếp theo của anh: “Lãng xẹt!”
Cô cười trừ. Không như thế thì anh muốn cô phải thế nào bây giờ? Tiếp tục show ân ái, ngọt ngào cùng anh sao? Chuyện này đúng là làm khó gơ cục súc như cô rồi.
Nhưng mà nếu anh không muốn đi ngủ thì thức cùng cô đi. Dù sao cô cũng bận học chứ đâu có rảnh rỗi mà ngồi cào phím với anh hoài. Không ấy thì cả hai có thể gọi video được mà, thế thì cô lại càng vui vì được thấy mặt bạn trai, haha.
Nói xong cô lại để ý đến tấm ảnh avata của bạn trai. Một mỹ nam trong tranh vẽ đang hút thuốc phả hơi ra trông vừa ngầu vừa lạnh lùng.
Thế nhưng trong mắt Lan Nhi lại không có một chút ưu điểm nào. Cô lấy ảnh đại diện gửi lại cho anh, kèm theo lời dặn dò.
[Không được giống thằng trong ảnh! Biết không?]
[Hút á hả?]
[Đúng rồi!]
[Có.]
[Bỏ đi!]
[Chơi ber.]
[Vợ không ngửi được. Rất khó chịu!]
[Chơi máy.]
[Cũng bệnh.]
Không cãi lại được nữa, Trạch Kha chỉ đành gửi nhãn dãn chú cún sợ hãi nép một bên phía sau cánh cửa.
Lan Nhi ghét nhất là thấy người khác hút thuốc trước mặt mình. Mùi thuốc không tốt cho người ngửi.
Mặc dù anh đã hứa là sẽ hút ít lại và khi có cô thì sẽ không hút nhưng cô vẫn khó chịu lắm, muốn anh bỏ hẳn luôn thôi.
Hai người nói qua nói về vẫn không tránh được sự ngọt ngào của anh. Anh muốn gặp cô, hai người ngày ngày ở cạnh nhau, cô giúp anh bỏ thuốc, như thế sẽ tốt hơn. Điều này khiến cô không tài nào nhịn được sự rung động.
[Thuốc máy không hôi, không gây hại, thơm lắm.]
[Biết rồi.]
[Không biết da thịt vợ có thơm không?]
[Lại thế rồi. Không thơm đâu, nhịn đi!]
[Làm cho nó thơm ơi là thơm. Chồng cắn từ trên xuống dưới. Nghe chảy nước miếng.]
Ối mẹ ơi cứu cô! Cái tên này thật đúng là vô sĩ cấp S luôn rồi. Chuyện như thế mà cũng dám nói ra.
Lan Nhi đọc dòng tin nhắn của anh người yêu rồi thử tưởng tượng thì đúng là rợn người mà.
Nhưng mà không sao, cô vẫn có cách trị. Chỉ là ba cái ham muốn nhỏ nhặt của đàn ông thôi mà, không có gì là làm khó được cô cả.
[Chồng nghĩ sao về đứa con trong bụng vợ hiện tại?]
[Bụng vợ à?]
[Đúng rồi.]
[Về chồng massage cho. Từ từ hết mỡ hoi.]
[Không thích bụng heo à?]
[Miễn vợ là được òi. Thích hết!]
Trời ơi! Chắc cô ngất trong sự ngọt ngào này của anh mất thôi. Cái bát chơm chó to thế này nếu để đám bạn ế thâm niên của cô đọc phải thì sẽ có biểu hiện thế nào nhỉ?
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi!
Cô nói ra tác dụng của bé bụng mỡ thì Trạch Kha lại bảo sau này đi học đến sống cùng anh là sẽ biến mất ngay.
Nói ra là biết ý đồ rồi. Cô không muốn quan hệ sớm như thế, đua theo giới trẻ hiện nay quả thật không tốt chút nào. Rồi lỡ như trong thời gian cô theo học đại học nó dính thì phải làm thế nào?
Chuyện này Lan Nhi thật sự nghiêm túc.
Thế nhưng anh là ai kia chứ?
Một người đàn ông trưởng thành, có nhà, có xe, có tiền, đặc biệt là có nhan sắc khiến rung động bao trái tim thiếu nữ.
Một người như thế thì có thể để cô chịu thiệt được sao?
Nghe câu “mọi chuyện để đó chồng lo” của anh là cũng khiến cô yên tâm được phần nào rồi.
Thế nhưng cái chuyện mà sống chung nhưng không bị “thịt” là không bao giờ có rồi.
Đã quyết định sống chung là chắc chắn sẽ có sự ma sát của da thịt rồi, phái mạnh làm sao có thể kìm hãm được ham muốn của mình trước miếng thịt béo bở trước mắt vậy chứ.
Thế nên điều cô nói chính là bất khả thi!
[Không được ăn!]
[Phải ăn!]
[Lỡ dính thì sao? Còn đang đi học mà.]
[Dính thì cưới liền, bụng nó chưa to, không ai biết được. Hiểu hem?]
[Hiểu, nhưng mà đang học lại nghĩ rồi cưới là người ta nghi liền.]
[Có sao? Nghĩ làm gì? Cứ học! Không được thì về chồng nuôi. Thích thì học lại.]
Ui xời! Ông này được, cái gì cũng muốn lo cho cô như thế thì tốt. Chỉ mong rằng anh có thể “nói được làm được” thôi.
Nhưng người phụ nữ hiện đại làm sao chịu ở nhà làm bà mẹ nội trợ cho gia đình được?
Mục tiêu của cô chính là tiêu tiền không nhìn giá kia mà. Nhưng tiêu tiền của đàn ông thì không thoả mái bằng chính tiền túi bản thân tự kiếm được. Nên cô đã thương lượng lại.
Lan Nhi muốn trở thành luật sư, cho dù Trạch Kha có muốn nuôi cô đi chăng nữa thì cũng phải đợi cô trưởng thành. Cô chính là muốn một cuộc hôn nhân cân đối về mọi mặt.
Cuối cùng chốt lại cuộc thảo luận chính là sự sủng ái đặc biệt đến từ vị trí ông chồng quốc dân tương lai này đây.
“Làm thì làm. Mệt mỏi quá thì về chồng nuôi. Nghe hông?”
“Dạ~”
#phongvy