Chương 3: Tác hại của việc thức đêm yêu đương
[Cho ăn mới nuôi.]
Tin nhắn đang chạy...
[Chồng tốt thế này sao vẫn độc thân tới giờ?]
Trả lời Lão công...
[Này, xem tiktok thấy mấy ông không muốn trả bài đấy.]
[Kết hôn xong ông nào cũng trốn.]
Cạch. Tin nhắn đã gửi đi, Lan Nhi khẽ nhếch mép. Này thì muốn xơi cô hả, cho anh xơi đấy.
Trạch Kha bên kia sau khi đã xem tin nhắn thì lại im lặng một lúc xong trả lời lại với kiểu cười trừ, chán chả muốn nói.
[Câu đầu cảm động câu sau cảm lạnh.]
[Được cái ham hố lúc đầu.]
[Đó là người ta yếu, làm nhiều, không có sức.]
[Làm chưa mà kinh nghiệm thế hả?]
Câu hỏi của cô kèm theo nhãn dán nụ cười tươi kèm con dao phía sau lưng dọa cho anh toát mồ hôi.
Nhưng những điều cơ bản này thì đối với những người đàn ông trưởng thành như anh đều nên biết và đã tìm hiểu từ lâu. Hai người nói qua nói lại, càng nói càng hứng thú, càng nói càng đi sâu vào vấn đề. Cô vốn đang ở lứa tuổi tò mò, bị sự hấp dẫn của việc này cuốn vào tự lúc nào không hay, đến khi phát giác ra thì giật mình muốn bỏ trốn.
Cô đang bị anh thao túng tâm lí về việc “có nên thịt trước khi cưới hay không?” thì bỗng dưng anh lại nhớ bà lai rồi nghiêm túc dặn dò cô.
[Vợ này, đừng nhắn tin với trai nữa nhá! Chồng ghen đấy.]
[Dạ.]
Há, sao anh lại biết được là cô nhắn tin với trai nhỉ? Hay là bên phía anh cũng nhiều cô nhắn cho lắm nên mới vậy ta? Ái chà chà...
Và sau một hồi bla bla, chúc nhau ngủ ngon không hồi kết vì cô dỗi anh thu âm giọng chúc ngủ ngon, gửi cô chưa kịp nghe thì đã thu hồi, như thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Cô – người thích dỗi, anh – kẻ thích trêu. Hai người quả là một đôi bài trùng, về một nhà đúng là không trật đi đâu được.
[Ngủ đi nghe hông?]
[Vợ làm bài, chứ rảnh đâu, tuần sau thi rồi mà giờ vẫn không học được chữ nào vào đầu hết nề.]
[Cố lên!!!]
[Bắt đền đấy!]
Lan Nhi vừa gửi tin nhắn đin thì liền nhận được một cuộc gọi video đến từ Trạch Kha. Không cần nói hai người cũng tự hiểu ý nhau. Mặc dù đã là nữa đêm, hôm sau lại phải đi làm ngày nhưng anh cũng rất kiên nhẫn nằm đấy thức cùng cô, nhìn cô học bài, tạo cho cô có động lực tỉnh táo vào cái giờ mà người ta đều đã chìm vào giấc ngủ say này.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong êm đềm, giờ này cô học cũng sắp xong nhưng vì không được thấy mặt anh nên tức tửi mà nổi giận vô cớ. Anh vì buồn ngủ mà lỡ tắt video call khiến cô càng trở bên buồn bực.
Bị vợ yêu dỗi thì phận làm chồng như anh đây phải nài lưng ra đi dỗ cô thôi.
[Ngoan! Ngủ đi!]
[Nào có thương gì người ta đâu mà. Nói ngủ liền ngủ, tệ!]
Trạch Kha đã gửi cho bạn một ảnh. Anh chụp nửa mặt cùng tay đưa lên làm hình kiểu trái tim, miệng cười ấm áp gửi cho cô, mong có thể xoa dịu được mong muốn lúc này.
[Ngủ đi!]
[Call đi!]
[Ngủ á! Ngoan, chồng thương!]
[...]
Gọi lại mà anh không nghe nên cô dỗi luôn, tin nhắn của anh cũng chả thềm trả lời nữa, đóng hết sách vở mà hậm hực đi ngủ.
...
Hôm sau, trong một lớp học nào đó đang trong tiết giảng bài say sưa của giáo viên thì ở bàn hai có một cô học trò đang ngồi ngủ gậc khi mới chỉ vào tiết hai.
“Ê, Nhi! Dậy đi chứ không thầy la bây giờ!”
Vũ Yến – bạn thân của cô ngồi bàn bên cạnh âm thầm nhắc nhở.
“Mày mà không dậy thì bị thầy bắt được cũng đừng trách tụi tao nha!”
Vũ Yến thấy nói mãi mà chả xi nhê gì với con bạn hám ngủ này thì chỉ đành ra tay thôi. Cô ấy dùng tay thọt một cái vào eo Lan Nhi khiến cô như mới vừa bị chích điện, giật bắn người tỉnh dậy. Nếu không phải bạn cùng bàn nhanh tay giữ yên lại cô chắc hẳn đã bị giáo viên xứng danh vào sổ đầu bài rồi.
Lan Nhi mặt mày nhăn nhó, trách móc Vũ Yến:
“Mày làm cái gì vậy? Có biết là đau lắm không?”
“Tao không làm thế chắc mày tỉnh ngủ á? Đã không biết cảm ơn còn ở đó trách tao, bữa sau tao để yên cho mày vô sổ đầu bài ngồi luôn cho biết mùi đau khổ.”
Trách có hai câu mà bị bạn thân quát lại cả dây khiến cô xị mặt xuống, bày ra bộ dáng uất ức, đáng thương.
Cảnh này nếu người khác mà nhìn thấy thì chắc đã mềm lòng rồi. Nhưng Vũ Yến này thì không nhé! Cô ấy cùng cô lớn lên, cái bộ dạng này sớm nhìn đã quen mắt rồi.
Vũ Yến cười lạnh, hừ. Gì chứ phương diện diễn xuất thì ở đây Lan Nhi chiếm số hai, không ai dám giật số một rồi. Cô ấy lườm cô một cái rồi lạnh lùng xoay đi, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài đến hết tiết.
Giờ ra chơi cô lại tiếp tục ngủ. Mấy ngày hôm nay đều tiếp diễn như thế khiến Vũ Yến không tài nào nhìn nổi nữa. Cô ấy tức giận kéo người cô dậy hỏi cho ra nhẽ.
“Nhi! Bộ ở nhà ba mẹ mày không cho mày ngủ hay sao mà bữa nào cũng lên trường ngủ hết vậy?”
Cô mơ màng: “Không mà... đâu có đâu...”
“Không có thì tại sao? Hay là mày lại nói chuyện với trai cả đêm nữa đúng không?”
“Ờ... đâu mà cả đêm... tới hai giờ sáng thôi chứ mấy...”
“Má mẹ ơi! Cái con này! Hai giờ sáng mà còn thôi chứ mấy nữa hạ?”
“Ờ... hai giờ sáng thôi mà...”
“Mày... đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Vũ Yến thật sự bất lực với con nhỏ bạn thân là cô mất rồi. Không còn lời nào có thể diễn tả được nữa.
Quá ngu muội!
Sau khi đã bù giấc được hai tiết học thì sang tiết thứ tư cuối cùng cô cũng chịu tỉnh táo mà học tập. Vũ Yến liếc sang, lạnh lùng hỏi:
“Mày dậy rồi đấy à?”
“Ừm! Trưa về chụp bài sáng nay gửi tao với nha!”
“Mày tự đi mà chụp, tao không rảnh!”
“Ơ kìa! Bạn bè với nhau mà sao mày lại nói thế?”
Vũ Yến nghe cô nới thế thì liền bày ra dáng vẽ “chê ra mặt”.
Nghĩ làm sao thế? Sáng nay cô vừa chọc giận cô ấy như thế mà còn đòi mượn vở chép bài sao? Có mà mơ đi Lan Nhi ạ!
“Mày có thấy tác hại của việc nói chuyện với trai cả đêm chưa?”
“Đâu? Có làm sao đâu? Bình thường mà!”
Nhìn biểu cảm thản nhiên của Lan Nhi khiến Vũ Yến muốn tức điên lên. Cô nghĩ sao mà đi học lên lớp có năm tiết cô đã ngủ suốt hơn hai tiết rồi mà còn có thể nói bình thường được thì cũng đến chịu rồi.
Đã thế bây giờ còn không chịu nghiêm túc học, ở đấy mà lấy vở nháp ra vẽ ảnh trai nữa chứ. Thứ bạn như này thì Vũ Yến từ chối nhận người quen nhé.
Thế nhưng thấy cô đăm chiêu như thế thì cũng không nhịn được mà mở miệng dò hỏi:
“Mày không lo học mà ở đó vẽ ai đấy?”
“Trạch Kha!” Vừa dứt câu cô liền đưa bản phác họa cho bạn thân xem. “Có đẹp không?”
“Ông này là ai? Tao đâu có biết mà mày giơ ra làm gì?”
“Tất nhiên là mày không biết rồi! Người yêu tao đấy!”
“Hả?”
#phongvy
Tin nhắn đang chạy...
[Chồng tốt thế này sao vẫn độc thân tới giờ?]
Trả lời Lão công...
[Này, xem tiktok thấy mấy ông không muốn trả bài đấy.]
[Kết hôn xong ông nào cũng trốn.]
Cạch. Tin nhắn đã gửi đi, Lan Nhi khẽ nhếch mép. Này thì muốn xơi cô hả, cho anh xơi đấy.
Trạch Kha bên kia sau khi đã xem tin nhắn thì lại im lặng một lúc xong trả lời lại với kiểu cười trừ, chán chả muốn nói.
[Câu đầu cảm động câu sau cảm lạnh.]
[Được cái ham hố lúc đầu.]
[Đó là người ta yếu, làm nhiều, không có sức.]
[Làm chưa mà kinh nghiệm thế hả?]
Câu hỏi của cô kèm theo nhãn dán nụ cười tươi kèm con dao phía sau lưng dọa cho anh toát mồ hôi.
Nhưng những điều cơ bản này thì đối với những người đàn ông trưởng thành như anh đều nên biết và đã tìm hiểu từ lâu. Hai người nói qua nói lại, càng nói càng hứng thú, càng nói càng đi sâu vào vấn đề. Cô vốn đang ở lứa tuổi tò mò, bị sự hấp dẫn của việc này cuốn vào tự lúc nào không hay, đến khi phát giác ra thì giật mình muốn bỏ trốn.
Cô đang bị anh thao túng tâm lí về việc “có nên thịt trước khi cưới hay không?” thì bỗng dưng anh lại nhớ bà lai rồi nghiêm túc dặn dò cô.
[Vợ này, đừng nhắn tin với trai nữa nhá! Chồng ghen đấy.]
[Dạ.]
Há, sao anh lại biết được là cô nhắn tin với trai nhỉ? Hay là bên phía anh cũng nhiều cô nhắn cho lắm nên mới vậy ta? Ái chà chà...
Và sau một hồi bla bla, chúc nhau ngủ ngon không hồi kết vì cô dỗi anh thu âm giọng chúc ngủ ngon, gửi cô chưa kịp nghe thì đã thu hồi, như thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Cô – người thích dỗi, anh – kẻ thích trêu. Hai người quả là một đôi bài trùng, về một nhà đúng là không trật đi đâu được.
[Ngủ đi nghe hông?]
[Vợ làm bài, chứ rảnh đâu, tuần sau thi rồi mà giờ vẫn không học được chữ nào vào đầu hết nề.]
[Cố lên!!!]
[Bắt đền đấy!]
Lan Nhi vừa gửi tin nhắn đin thì liền nhận được một cuộc gọi video đến từ Trạch Kha. Không cần nói hai người cũng tự hiểu ý nhau. Mặc dù đã là nữa đêm, hôm sau lại phải đi làm ngày nhưng anh cũng rất kiên nhẫn nằm đấy thức cùng cô, nhìn cô học bài, tạo cho cô có động lực tỉnh táo vào cái giờ mà người ta đều đã chìm vào giấc ngủ say này.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong êm đềm, giờ này cô học cũng sắp xong nhưng vì không được thấy mặt anh nên tức tửi mà nổi giận vô cớ. Anh vì buồn ngủ mà lỡ tắt video call khiến cô càng trở bên buồn bực.
Bị vợ yêu dỗi thì phận làm chồng như anh đây phải nài lưng ra đi dỗ cô thôi.
[Ngoan! Ngủ đi!]
[Nào có thương gì người ta đâu mà. Nói ngủ liền ngủ, tệ!]
Trạch Kha đã gửi cho bạn một ảnh. Anh chụp nửa mặt cùng tay đưa lên làm hình kiểu trái tim, miệng cười ấm áp gửi cho cô, mong có thể xoa dịu được mong muốn lúc này.
[Ngủ đi!]
[Call đi!]
[Ngủ á! Ngoan, chồng thương!]
[...]
Gọi lại mà anh không nghe nên cô dỗi luôn, tin nhắn của anh cũng chả thềm trả lời nữa, đóng hết sách vở mà hậm hực đi ngủ.
...
Hôm sau, trong một lớp học nào đó đang trong tiết giảng bài say sưa của giáo viên thì ở bàn hai có một cô học trò đang ngồi ngủ gậc khi mới chỉ vào tiết hai.
“Ê, Nhi! Dậy đi chứ không thầy la bây giờ!”
Vũ Yến – bạn thân của cô ngồi bàn bên cạnh âm thầm nhắc nhở.
“Mày mà không dậy thì bị thầy bắt được cũng đừng trách tụi tao nha!”
Vũ Yến thấy nói mãi mà chả xi nhê gì với con bạn hám ngủ này thì chỉ đành ra tay thôi. Cô ấy dùng tay thọt một cái vào eo Lan Nhi khiến cô như mới vừa bị chích điện, giật bắn người tỉnh dậy. Nếu không phải bạn cùng bàn nhanh tay giữ yên lại cô chắc hẳn đã bị giáo viên xứng danh vào sổ đầu bài rồi.
Lan Nhi mặt mày nhăn nhó, trách móc Vũ Yến:
“Mày làm cái gì vậy? Có biết là đau lắm không?”
“Tao không làm thế chắc mày tỉnh ngủ á? Đã không biết cảm ơn còn ở đó trách tao, bữa sau tao để yên cho mày vô sổ đầu bài ngồi luôn cho biết mùi đau khổ.”
Trách có hai câu mà bị bạn thân quát lại cả dây khiến cô xị mặt xuống, bày ra bộ dáng uất ức, đáng thương.
Cảnh này nếu người khác mà nhìn thấy thì chắc đã mềm lòng rồi. Nhưng Vũ Yến này thì không nhé! Cô ấy cùng cô lớn lên, cái bộ dạng này sớm nhìn đã quen mắt rồi.
Vũ Yến cười lạnh, hừ. Gì chứ phương diện diễn xuất thì ở đây Lan Nhi chiếm số hai, không ai dám giật số một rồi. Cô ấy lườm cô một cái rồi lạnh lùng xoay đi, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài đến hết tiết.
Giờ ra chơi cô lại tiếp tục ngủ. Mấy ngày hôm nay đều tiếp diễn như thế khiến Vũ Yến không tài nào nhìn nổi nữa. Cô ấy tức giận kéo người cô dậy hỏi cho ra nhẽ.
“Nhi! Bộ ở nhà ba mẹ mày không cho mày ngủ hay sao mà bữa nào cũng lên trường ngủ hết vậy?”
Cô mơ màng: “Không mà... đâu có đâu...”
“Không có thì tại sao? Hay là mày lại nói chuyện với trai cả đêm nữa đúng không?”
“Ờ... đâu mà cả đêm... tới hai giờ sáng thôi chứ mấy...”
“Má mẹ ơi! Cái con này! Hai giờ sáng mà còn thôi chứ mấy nữa hạ?”
“Ờ... hai giờ sáng thôi mà...”
“Mày... đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Vũ Yến thật sự bất lực với con nhỏ bạn thân là cô mất rồi. Không còn lời nào có thể diễn tả được nữa.
Quá ngu muội!
Sau khi đã bù giấc được hai tiết học thì sang tiết thứ tư cuối cùng cô cũng chịu tỉnh táo mà học tập. Vũ Yến liếc sang, lạnh lùng hỏi:
“Mày dậy rồi đấy à?”
“Ừm! Trưa về chụp bài sáng nay gửi tao với nha!”
“Mày tự đi mà chụp, tao không rảnh!”
“Ơ kìa! Bạn bè với nhau mà sao mày lại nói thế?”
Vũ Yến nghe cô nới thế thì liền bày ra dáng vẽ “chê ra mặt”.
Nghĩ làm sao thế? Sáng nay cô vừa chọc giận cô ấy như thế mà còn đòi mượn vở chép bài sao? Có mà mơ đi Lan Nhi ạ!
“Mày có thấy tác hại của việc nói chuyện với trai cả đêm chưa?”
“Đâu? Có làm sao đâu? Bình thường mà!”
Nhìn biểu cảm thản nhiên của Lan Nhi khiến Vũ Yến muốn tức điên lên. Cô nghĩ sao mà đi học lên lớp có năm tiết cô đã ngủ suốt hơn hai tiết rồi mà còn có thể nói bình thường được thì cũng đến chịu rồi.
Đã thế bây giờ còn không chịu nghiêm túc học, ở đấy mà lấy vở nháp ra vẽ ảnh trai nữa chứ. Thứ bạn như này thì Vũ Yến từ chối nhận người quen nhé.
Thế nhưng thấy cô đăm chiêu như thế thì cũng không nhịn được mà mở miệng dò hỏi:
“Mày không lo học mà ở đó vẽ ai đấy?”
“Trạch Kha!” Vừa dứt câu cô liền đưa bản phác họa cho bạn thân xem. “Có đẹp không?”
“Ông này là ai? Tao đâu có biết mà mày giơ ra làm gì?”
“Tất nhiên là mày không biết rồi! Người yêu tao đấy!”
“Hả?”
#phongvy