Chương 25: Chờ đợi một người dù biết chẳng có hy vọng
4h30 sáng…
Lan Nhi đang ngủ say thì đột nhiên bị sự nóng dưới lưng khiến cô phải tỉnh giấc để kiểm tra.
Cô đưa tay mò mẫn dưới nệm thì phát hiện hoá ra là điện thoại của mình đang cần được nạp điện, nó đã bị tiêu hao suốt mấy tiếng đồng hồ vì phát nhạc cho cô nghe rồi.
Cắm dây sạc điện thoại xong thì cô đều theo thói quen là sẽ mở lên kiểm tra qua một lượt, xem suốt tối qua mình đi ngủ có ai tìm mình không.
Không ngoài dự đoán của cô, quả thật có người gửi tin nhắn. Và không ai khác mà chính là Trạch Kha, người cô hằng mong đợi.
“Haiz!”
“Anh không ổn.”
“Anh xin lỗi!”
Chỉ đơn giản là ba tin nhắn ngắn gọn cùng một chiếc nhãn dán cô độc, đã thành công đâm xuyên lớp phòng hộ mạnh mẽ mà cô nguỵ tạo bao lâu nay.
“Anh không ổn”
“Anh xin lỗi”
“Anh không ổn”
“Anh xin lỗi”
“Anh không ổn”
“Anh xin lỗi”
Hai lời này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Lan Nhi. Cô sụp đổ rồi, cảm xúc của cô chính thức sụp đổ rồi.
Lan Nhi nằm trên nệm, cầm điện thoại, mắt đối mắt với màn hình mà lệ hai bên khoé mi cũng chầm chậm lăn xuống hai bên mặt.
Nó nóng… nóng lắm… đã thế lại còn đắng nữa…
Mặc dù nó không hề chảy xuống miệng nhưng súc giác lại cảm nhận được vị đắng của nó lúc này.
Cô quẹt đi nước mắt để phản hồi tin nhắn của anh. Cô không thể khóc nữa, vì… cô đã trưởng thành rồi…
“Anh không ổn…”
“Anh không ổn một nhưng em không ổn mười.”
Tin nhắn gửi đi, nước mắt của cô lại không tự chủ được mà tuôn ra.
“Người trưởng thành cũng cần được yếu đuối mà…”
Và sự yếu đuối của cô mãi mãi cũng không ai có thể nhìn thấy được…
Cô không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người khác, cho dù là ai đi chăng nữa thì cô vĩnh viễn cũng sẽ chỉ có thể trở thành chỗ dựa vững chắc, đáng tin cậy mà thôi.
Tin nhắn được gửi đi, cô tắt điện thoại, cuộn người trong chăn cùng mớ cảm xúc tiêu cực rồi ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ một giờ đồng hồ, thế nhưng Lan Nhi vẫn mơ hồ rơi vào ảo mộng.
Trong cơn mê man ấy cô cơ hồ nhìn thấy được màn hình điện thoại sáng lên, là anh, là Trạch Kha đã trả lời cô.
Anh nói rất nhiều… khiến cô phải giật mình tỉnh giấc.
Đồng hồ đã điểm 6h sáng, đến giờ cô phải dậy đi học thôi.
Thiết nghĩ nếu cô không giật mình thức giấc vì mớ tin nhắn đó của anh thì có phải sẽ ngủ quên đến muộn học rồi hay không?
Ha, hoá ra mơ cũng chỉ là mơ mà thôi, Lan Nhi cười khổ.
Mặc dù đã biết trước là mơ không giống thực, cũng đã nhiều lần kiểm chứng.
Chuyện này… cũng chẳng phải lần đầu.
Thế nhưng cô vẫn hi vọng, mong mỏi một lần mơ sẽ thành thực…
Đúng là… hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau mà…
…
Lan Nhi tâm trạng đã phức tạp còn được nghe ba mẹ mắng miễn phí lúc mới sáng sớm khiến cô chả có tinh thần gì. Nên hôm nay cô đi học sớm hơn mọi khi…
Lan Nhi đến lớp sớm, mở cửa lớp rồi lấy bánh mì đã mua sẵn ra ăn, vừa ăn vừa trầm tư.
Cả buổi sáng, cô mặc dù không vui nhưng cũng sẽ kìm nén, nuốt cảm xúc vào trong mà tiếp tục cuộc sống của mình.
“Ê, Lan Nhi! Chơi trò hôm qua nữa không?”
Giờ giải lao, Vũ Yến thấy cô đang cầm điện thoại cào bàn phím thì rủ cô chơi game bốn người (Stickman party) để giải trí.
Game này khá thú vị, chơi là quên hẳn ba cái nỗi buồn ng.u ng.ốc luôn.
Thế nhưng cô đang bận viết chương mới để chiều nay kịp thời đăng truyện nên đã từ chối làm cô ấy xị mặt ra, khó chịu, chẳng thềm quan tâm đến cô nữa.
Cô cười khổ, bạn thân cũng như “người tình không cưới”, mà “người tình” dỗi thì mình phải đi dỗ thôi.
“Giờ tao đang bận viết chương mới để kịp úp lên app cho fan đọc đúng giờ. Cuối buổi, giờ sinh hoạt lớp rồi tao chơi với mày được không?”
“Thôi dẹp đi! Giờ đó mà chơi cho cô thu điện thoại á.”
“Haha…”
Lan Nhi ngoài cười ra thì chả biết làm sao lúc này.
“Tối về nhà rồi mày viết không được hả? Giờ chơi với tao đi!”
Vũ Yến lúc này như đứa trẻ nũng nịu để người khác chơi cùng mình.
Lan Nhi cũng chỉ đành bất lực mà chiều theo ý bạn thân.
…
“Tối anh online.”
Chiều đi học về cô nhận được tin nhắn từ Trạch Kha, vẻ mặt không chút biểu cảm.
…
“10h rồi, là tối hay khuya thế anh?”
Cô cười nhạt nhìn trạng thái hoạt động của anh: đang hoạt động.
“Online, ừ đúng là anh online. Nhưng anh đâu có nói chuyện với em.”
“Online rồi nè, mới online mà.”
“Đợi anh cả tối.”
“Thì anh đã online đấy thây.”
“Vậy thôi hả? Không có gì muốn nói với em ư?”
Trạch Kha im lặng. Anh biết phải nói cái gì bây giờ đây.
Muốn giải thích cũng không được mà im lặng cũng không xong.
Nhìn thấy anh im lặng mà không một lời thích khiến cô càng thêm chán nản.
“Bây giờ em hỏi anh một câu nha. Có được không?”
“Nói.”
“Hiện tại chúng ta là mối quan hệ gì?”
“Hmm… yêu.”
Lan Nhi cười nhạt.
Là thực sự yêu chưa?
Lúc đú trend anh rắc cơm chó cho nhiều rồi đã làm được gì?
Lúc nói chuyện một câu cũng vợ hai câu cũng vợ. Không nói thì biệt tăm biệt tích không một dấu vết.
Vì Trạch Kha dần ít nói và ngày càng lạnh nhạt với bạn gái. Cô trách móc anh:
“Ban đầu em nhớ anh đâu có như thế đâu?”
“Là thời gian khiến người ta thay đổ hay là đã hết có cảm giác mới lạ rồi?”
Anh liền nghiêm túc đáp ngay: “Không đổi thay!”
“Cũng chính anh nói tình yêu phải xuất phát từ hai phía, hai người cùng nhau xây đắp.”
“Nhưng anh nhìn xem, khoản thời gian này chỉ một mình em gồng gánh.”
“Em cũng biết mệt, cũng biết tủi thân chứ.”
Trạch Kha mặt không đổi sắc: “Anh biết.”
Lan Nhi như theo dòng cảm xúc, liền trút hết tất thẩy mọi cảm xúc:
“Nhìn người ta hạnh phúc em cũng ganh tị chứ.”
“Bạn thân em cũng yêu qua mạng mà một ngày chúng nó bám nhau như sam.”
“Người ta cũng đi làm mà, em đâu đòi hỏi anh gì nhiều.”
“Chỉ là cho em có cảm giác tồn tại trong thế giới của anh thôi mà, khó vậy sao?”
Trạch Kha khó xử, biết chắc rằng lần này bản thân đã khiến người anh yêu phải buồn lòng nhiều vì mình rồi.
“Muốn anh như nào? Sẽ thay đổi từ từ.”
Mức độ tức giận của cô vẫn chưa hạ nhiệt, tiếp tục cao giọng mắng anh:
“Anh biết? Biết mà bỏ mặc em không quản thế hả? Không nói nữa là vứt như con ghẻ luôn.”
“Hoi, thương mừ.”
Trạch Kha vì dỗ vợ yêu mà khóc cạn nước mắt, anh chạ biết phải làm như nào, help me!
Lan Nhi thấy đã được mục đích, khoé miệng khẽ cong:
“Thương thì sao? Cứ để em hy vọng rồi thất vọng từng ngày hoài thế sao?”
“Không để thất vọng nữa.”
“Chắc chưa?”
“Chắc.”
“Nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn thì sao?”
“…”
Sự im lặng của Trạch Kha khiến gương mặt Lan Nhi hiện lên một tia hụt hẫn.
“Im lặng tức là vẫn còn?”
“Hông có, từ từ.”
“Làm công việc đi.”
“Đợi tí, đang bận tay, năm phút.”
“Ok!”
Đúng 5’ sau, anh trả lời:
“Không tiếp diễn nữa.”
“Nói được thì phải làm được. Đừng có mà kiểu: lời nói chẳng mất tiền mua, ngu gì không nói để lừa được em.”
“Không coá đâu á.”
Trạch Kha oan ức quá mà.
Xong cô bảo anh cứ từ từ, chậm rãi mà đọc truyện, xem xem các đọc giả bình luận về nam chính như thế nào.
Màn này khiến Trạch Kha vã cả mồ hôi. Anh nào có thể đỡ được vợ mình lại thâm đến thế cơ chứ.
Thường truyện nào ngọt sâu răng thì y như rằng, cảnh ngược của nó cũng khiến người ta khóc đến lụt nhà.
Mặc dù sợ bị người ta mắng nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn đọc, đã thế còn chê cô viết lâu khiến Lan Nhi nổi đoá.
Mỗi ngày một chương, trừ những ngày cô bị anh làm cho tâm trạng không tốt, thế thì hứng thú đâu để viết truyện nữa.
“Ai đó làm gì biết cảm giác chờ đợi một người mà chẳng biết kết quả là nó như thế nào?!“
Giọng điệu mỉa mai của cô khiến anh cũng phải ba phần bất lực, bảy phần như ba.
“Tui vs ai đó thôi hả?!”
“Chứ muốn sao? Nói đi!”
“Lão công đâu? Chồng đâu?”
“Chơi trò mất tích rồi xuất hiện lặp đi lặp lại mấy lần. Không biết sẽ có hậu quả thế nào à?”
Trạch Kha bị Lan Nhi nói trúng tim đen, lập tức bị khoá miệng, không thể phản bác.
“Bù đắp thế nào? Khum biết làm sao.”
“Xem lịch đi!”
“Xem lịch làm gì?”
“Bảo xem thì xem đi, hỏi lắm.”
Mặc dù không hiểu ý vợ nhưng anh vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhằm dỗ cô vui.
“Ngày 6 tháng 5, hôm nay.”
“Tháng mấy?”
“Tháng 5.”
“Tháng 5 là gì?”
“Hem biết.”
“Cho suy nghĩ lại. Liệt kê ra xem có sự kiện gì?”
“Sinh nhật vợ.”
“Thế sao bảo khum biết?”
“Giờ mới nhớ ra.”
“Làm sao nhớ được, bị áp lực hả?”
Biết nói gì bây giờ? Trạch Kha á khẩu.
Thấy vợ nhắc đến sinh nhật sắp tới, lại đánh chủ ý nhắc khéo anh nhiều vấn đề, Trạch Kha cũng lên tiếng luôn:
“Giờ tâm trạng không tốt, không ngọt ngào.”
“Không cần, yêu thương đâu phải lúc nào cũng ngọt ngào, bình thường thôi. Chỉ cần không im lặng là được, you hiểu khum?”
“You là ai?”
“You là ấy.”
“Ấy là ai?”
“Ấy là Trạch Kha. Người chồng đoản mệnh của em.”
Trạch Kha cạn ngôn.ijp
“What?”
Cô nhìn gương mặt ngơ ngác của anh mà cười lớn.
“Đảm bảo không biết Ngôn Nhất Trì nề, cái trend chồng quốc dân một thời.”
“Biết mừ.”
“Biết sao còn what?”
“Biết gì không?”
“Biết gì? Không nói sao biết, rep lâu lắc ri. Bận gì à?”
“Câu cá.”
“Chơi game?”
“Câu cá.”
“Câu cá? 23h45’?”
Lan Nhi không nói nên lời.
“Đi mấy người đó?”
“Một.”
“Nghĩ sao đi câu một mình trời?”
“Sao lại không?”
“Lỡ có chuyện gì rồi sao?! Biết là ở một mình, nhưng mà vợ lo…”
“Không sao, đeo phao, cột dây òi. Với lại ngồi kế bờ.”
“Cẩn thận nha, chỉ toàn khiến người ta lo thôi.”
“Tí lên á, được vài con to to òi.”
Cái đam mê thật khiến người ta cạn lời!
Xong cô rủ anh đu trend, lại bị bạn trai nhìn ra Lan Nhi đang gài bẫy để Trạch Kha nhảy vào liền bị vạch trần.
Lan Nhi trở mặt lườm nam nhân trước màn hình:
“Giờ có đú khum?”
“Mấy người chẳng phải bảo bù đắp hử?”
Trạch Kha nhìn mặt vợ lúc này chỉ thiếu mỗi câu: Đây là cách mà anh bảo yêu tôi hử? Anh hết thương tôi rồi! Đồ tồi!
Nhưng cô sẽ không nói ra vì giữa hai người đã thoả thuận trước với nhau, ngoài anh - em và vợ - chồng sẽ không có bất kì xưng hô xa lạ khác.
Trạch Kha bày ra bộ dạng uỷ khuất, Lan Nhi cũng không chịu nhún nhường.
Đã thế cô còn nhó bà lai chuyện trước đây anh từng kể, dỗi tập hai:
“Dụ đi hotel với bà bên Trung là thật hay giả?”
Rồi, chuyện trước mắt chưa xong thì chuyện tiếp theo lại đến. Vụ này nếu giải quyết không xong thì Trạch Kha tới số rồi.
Anh giả vờ đánh trống lãng:
“Nào cơ? Khum nhớ!”
“Bịa đúng không?”
“Không có xạo đâu.”
“Đẹp trai thế sao không cho vợ xem? Hửm?!”
“Mai mốt cho xem.”
Và thế là Lan Nhi dỗi tập hai, seen không rep, mang Trạch Kha trực tiếp bỏ sang một bên.
Anh bị vợ cho leo cây cũng chỉ biết khóc thét, phải một lúc lâu sau cô mới ngoi lên online.
“Chồng ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
Chà, bị vợ cho ăn bơ xong giận dỗi mà cũng rep nhanh dữ dằn à.
Lan Nhi không dấu nỗi ý cười trêu chọc:
“Ủa ngủ rồi mà sao rep tin nhắn được hay vậy?”
Trạch Kha dỗi không buồn rep.
Xong cô nhờ anh chọn ảnh để đổi avata chúc mừng sinh nhật, mới biết thời gian bị ăn bơ đó là vợ bận chỉnh ảnh.
Biết nói gì bây giờ? Chịu!
Những ngày sau vẫn là câu chuyện đi câu cá, online giao lưu vào lúc 11 giờ đêm và 7749 tình huống choảng nhau không hồi kết.
Nhưng lí do choảng nhau vẫn là do anh, Lan Nhi mang hết ấm ức viết vào câu chuyện của họ:
“Mình đang viết chương mới á bạn.”
“Đừng! Đăng lên chồng bị chửi á!”
“Chờ đợi một người dù biết chẳng có hy vọng.”
#phongvy
Lan Nhi đang ngủ say thì đột nhiên bị sự nóng dưới lưng khiến cô phải tỉnh giấc để kiểm tra.
Cô đưa tay mò mẫn dưới nệm thì phát hiện hoá ra là điện thoại của mình đang cần được nạp điện, nó đã bị tiêu hao suốt mấy tiếng đồng hồ vì phát nhạc cho cô nghe rồi.
Cắm dây sạc điện thoại xong thì cô đều theo thói quen là sẽ mở lên kiểm tra qua một lượt, xem suốt tối qua mình đi ngủ có ai tìm mình không.
Không ngoài dự đoán của cô, quả thật có người gửi tin nhắn. Và không ai khác mà chính là Trạch Kha, người cô hằng mong đợi.
“Haiz!”
“Anh không ổn.”
“Anh xin lỗi!”
Chỉ đơn giản là ba tin nhắn ngắn gọn cùng một chiếc nhãn dán cô độc, đã thành công đâm xuyên lớp phòng hộ mạnh mẽ mà cô nguỵ tạo bao lâu nay.
“Anh không ổn”
“Anh xin lỗi”
“Anh không ổn”
“Anh xin lỗi”
“Anh không ổn”
“Anh xin lỗi”
Hai lời này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Lan Nhi. Cô sụp đổ rồi, cảm xúc của cô chính thức sụp đổ rồi.
Lan Nhi nằm trên nệm, cầm điện thoại, mắt đối mắt với màn hình mà lệ hai bên khoé mi cũng chầm chậm lăn xuống hai bên mặt.
Nó nóng… nóng lắm… đã thế lại còn đắng nữa…
Mặc dù nó không hề chảy xuống miệng nhưng súc giác lại cảm nhận được vị đắng của nó lúc này.
Cô quẹt đi nước mắt để phản hồi tin nhắn của anh. Cô không thể khóc nữa, vì… cô đã trưởng thành rồi…
“Anh không ổn…”
“Anh không ổn một nhưng em không ổn mười.”
Tin nhắn gửi đi, nước mắt của cô lại không tự chủ được mà tuôn ra.
“Người trưởng thành cũng cần được yếu đuối mà…”
Và sự yếu đuối của cô mãi mãi cũng không ai có thể nhìn thấy được…
Cô không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt người khác, cho dù là ai đi chăng nữa thì cô vĩnh viễn cũng sẽ chỉ có thể trở thành chỗ dựa vững chắc, đáng tin cậy mà thôi.
Tin nhắn được gửi đi, cô tắt điện thoại, cuộn người trong chăn cùng mớ cảm xúc tiêu cực rồi ngủ thiếp đi khi nào không hay.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ một giờ đồng hồ, thế nhưng Lan Nhi vẫn mơ hồ rơi vào ảo mộng.
Trong cơn mê man ấy cô cơ hồ nhìn thấy được màn hình điện thoại sáng lên, là anh, là Trạch Kha đã trả lời cô.
Anh nói rất nhiều… khiến cô phải giật mình tỉnh giấc.
Đồng hồ đã điểm 6h sáng, đến giờ cô phải dậy đi học thôi.
Thiết nghĩ nếu cô không giật mình thức giấc vì mớ tin nhắn đó của anh thì có phải sẽ ngủ quên đến muộn học rồi hay không?
Ha, hoá ra mơ cũng chỉ là mơ mà thôi, Lan Nhi cười khổ.
Mặc dù đã biết trước là mơ không giống thực, cũng đã nhiều lần kiểm chứng.
Chuyện này… cũng chẳng phải lần đầu.
Thế nhưng cô vẫn hi vọng, mong mỏi một lần mơ sẽ thành thực…
Đúng là… hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau mà…
…
Lan Nhi tâm trạng đã phức tạp còn được nghe ba mẹ mắng miễn phí lúc mới sáng sớm khiến cô chả có tinh thần gì. Nên hôm nay cô đi học sớm hơn mọi khi…
Lan Nhi đến lớp sớm, mở cửa lớp rồi lấy bánh mì đã mua sẵn ra ăn, vừa ăn vừa trầm tư.
Cả buổi sáng, cô mặc dù không vui nhưng cũng sẽ kìm nén, nuốt cảm xúc vào trong mà tiếp tục cuộc sống của mình.
“Ê, Lan Nhi! Chơi trò hôm qua nữa không?”
Giờ giải lao, Vũ Yến thấy cô đang cầm điện thoại cào bàn phím thì rủ cô chơi game bốn người (Stickman party) để giải trí.
Game này khá thú vị, chơi là quên hẳn ba cái nỗi buồn ng.u ng.ốc luôn.
Thế nhưng cô đang bận viết chương mới để chiều nay kịp thời đăng truyện nên đã từ chối làm cô ấy xị mặt ra, khó chịu, chẳng thềm quan tâm đến cô nữa.
Cô cười khổ, bạn thân cũng như “người tình không cưới”, mà “người tình” dỗi thì mình phải đi dỗ thôi.
“Giờ tao đang bận viết chương mới để kịp úp lên app cho fan đọc đúng giờ. Cuối buổi, giờ sinh hoạt lớp rồi tao chơi với mày được không?”
“Thôi dẹp đi! Giờ đó mà chơi cho cô thu điện thoại á.”
“Haha…”
Lan Nhi ngoài cười ra thì chả biết làm sao lúc này.
“Tối về nhà rồi mày viết không được hả? Giờ chơi với tao đi!”
Vũ Yến lúc này như đứa trẻ nũng nịu để người khác chơi cùng mình.
Lan Nhi cũng chỉ đành bất lực mà chiều theo ý bạn thân.
…
“Tối anh online.”
Chiều đi học về cô nhận được tin nhắn từ Trạch Kha, vẻ mặt không chút biểu cảm.
…
“10h rồi, là tối hay khuya thế anh?”
Cô cười nhạt nhìn trạng thái hoạt động của anh: đang hoạt động.
“Online, ừ đúng là anh online. Nhưng anh đâu có nói chuyện với em.”
“Online rồi nè, mới online mà.”
“Đợi anh cả tối.”
“Thì anh đã online đấy thây.”
“Vậy thôi hả? Không có gì muốn nói với em ư?”
Trạch Kha im lặng. Anh biết phải nói cái gì bây giờ đây.
Muốn giải thích cũng không được mà im lặng cũng không xong.
Nhìn thấy anh im lặng mà không một lời thích khiến cô càng thêm chán nản.
“Bây giờ em hỏi anh một câu nha. Có được không?”
“Nói.”
“Hiện tại chúng ta là mối quan hệ gì?”
“Hmm… yêu.”
Lan Nhi cười nhạt.
Là thực sự yêu chưa?
Lúc đú trend anh rắc cơm chó cho nhiều rồi đã làm được gì?
Lúc nói chuyện một câu cũng vợ hai câu cũng vợ. Không nói thì biệt tăm biệt tích không một dấu vết.
Vì Trạch Kha dần ít nói và ngày càng lạnh nhạt với bạn gái. Cô trách móc anh:
“Ban đầu em nhớ anh đâu có như thế đâu?”
“Là thời gian khiến người ta thay đổ hay là đã hết có cảm giác mới lạ rồi?”
Anh liền nghiêm túc đáp ngay: “Không đổi thay!”
“Cũng chính anh nói tình yêu phải xuất phát từ hai phía, hai người cùng nhau xây đắp.”
“Nhưng anh nhìn xem, khoản thời gian này chỉ một mình em gồng gánh.”
“Em cũng biết mệt, cũng biết tủi thân chứ.”
Trạch Kha mặt không đổi sắc: “Anh biết.”
Lan Nhi như theo dòng cảm xúc, liền trút hết tất thẩy mọi cảm xúc:
“Nhìn người ta hạnh phúc em cũng ganh tị chứ.”
“Bạn thân em cũng yêu qua mạng mà một ngày chúng nó bám nhau như sam.”
“Người ta cũng đi làm mà, em đâu đòi hỏi anh gì nhiều.”
“Chỉ là cho em có cảm giác tồn tại trong thế giới của anh thôi mà, khó vậy sao?”
Trạch Kha khó xử, biết chắc rằng lần này bản thân đã khiến người anh yêu phải buồn lòng nhiều vì mình rồi.
“Muốn anh như nào? Sẽ thay đổi từ từ.”
Mức độ tức giận của cô vẫn chưa hạ nhiệt, tiếp tục cao giọng mắng anh:
“Anh biết? Biết mà bỏ mặc em không quản thế hả? Không nói nữa là vứt như con ghẻ luôn.”
“Hoi, thương mừ.”
Trạch Kha vì dỗ vợ yêu mà khóc cạn nước mắt, anh chạ biết phải làm như nào, help me!
Lan Nhi thấy đã được mục đích, khoé miệng khẽ cong:
“Thương thì sao? Cứ để em hy vọng rồi thất vọng từng ngày hoài thế sao?”
“Không để thất vọng nữa.”
“Chắc chưa?”
“Chắc.”
“Nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn thì sao?”
“…”
Sự im lặng của Trạch Kha khiến gương mặt Lan Nhi hiện lên một tia hụt hẫn.
“Im lặng tức là vẫn còn?”
“Hông có, từ từ.”
“Làm công việc đi.”
“Đợi tí, đang bận tay, năm phút.”
“Ok!”
Đúng 5’ sau, anh trả lời:
“Không tiếp diễn nữa.”
“Nói được thì phải làm được. Đừng có mà kiểu: lời nói chẳng mất tiền mua, ngu gì không nói để lừa được em.”
“Không coá đâu á.”
Trạch Kha oan ức quá mà.
Xong cô bảo anh cứ từ từ, chậm rãi mà đọc truyện, xem xem các đọc giả bình luận về nam chính như thế nào.
Màn này khiến Trạch Kha vã cả mồ hôi. Anh nào có thể đỡ được vợ mình lại thâm đến thế cơ chứ.
Thường truyện nào ngọt sâu răng thì y như rằng, cảnh ngược của nó cũng khiến người ta khóc đến lụt nhà.
Mặc dù sợ bị người ta mắng nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn đọc, đã thế còn chê cô viết lâu khiến Lan Nhi nổi đoá.
Mỗi ngày một chương, trừ những ngày cô bị anh làm cho tâm trạng không tốt, thế thì hứng thú đâu để viết truyện nữa.
“Ai đó làm gì biết cảm giác chờ đợi một người mà chẳng biết kết quả là nó như thế nào?!“
Giọng điệu mỉa mai của cô khiến anh cũng phải ba phần bất lực, bảy phần như ba.
“Tui vs ai đó thôi hả?!”
“Chứ muốn sao? Nói đi!”
“Lão công đâu? Chồng đâu?”
“Chơi trò mất tích rồi xuất hiện lặp đi lặp lại mấy lần. Không biết sẽ có hậu quả thế nào à?”
Trạch Kha bị Lan Nhi nói trúng tim đen, lập tức bị khoá miệng, không thể phản bác.
“Bù đắp thế nào? Khum biết làm sao.”
“Xem lịch đi!”
“Xem lịch làm gì?”
“Bảo xem thì xem đi, hỏi lắm.”
Mặc dù không hiểu ý vợ nhưng anh vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhằm dỗ cô vui.
“Ngày 6 tháng 5, hôm nay.”
“Tháng mấy?”
“Tháng 5.”
“Tháng 5 là gì?”
“Hem biết.”
“Cho suy nghĩ lại. Liệt kê ra xem có sự kiện gì?”
“Sinh nhật vợ.”
“Thế sao bảo khum biết?”
“Giờ mới nhớ ra.”
“Làm sao nhớ được, bị áp lực hả?”
Biết nói gì bây giờ? Trạch Kha á khẩu.
Thấy vợ nhắc đến sinh nhật sắp tới, lại đánh chủ ý nhắc khéo anh nhiều vấn đề, Trạch Kha cũng lên tiếng luôn:
“Giờ tâm trạng không tốt, không ngọt ngào.”
“Không cần, yêu thương đâu phải lúc nào cũng ngọt ngào, bình thường thôi. Chỉ cần không im lặng là được, you hiểu khum?”
“You là ai?”
“You là ấy.”
“Ấy là ai?”
“Ấy là Trạch Kha. Người chồng đoản mệnh của em.”
Trạch Kha cạn ngôn.ijp
“What?”
Cô nhìn gương mặt ngơ ngác của anh mà cười lớn.
“Đảm bảo không biết Ngôn Nhất Trì nề, cái trend chồng quốc dân một thời.”
“Biết mừ.”
“Biết sao còn what?”
“Biết gì không?”
“Biết gì? Không nói sao biết, rep lâu lắc ri. Bận gì à?”
“Câu cá.”
“Chơi game?”
“Câu cá.”
“Câu cá? 23h45’?”
Lan Nhi không nói nên lời.
“Đi mấy người đó?”
“Một.”
“Nghĩ sao đi câu một mình trời?”
“Sao lại không?”
“Lỡ có chuyện gì rồi sao?! Biết là ở một mình, nhưng mà vợ lo…”
“Không sao, đeo phao, cột dây òi. Với lại ngồi kế bờ.”
“Cẩn thận nha, chỉ toàn khiến người ta lo thôi.”
“Tí lên á, được vài con to to òi.”
Cái đam mê thật khiến người ta cạn lời!
Xong cô rủ anh đu trend, lại bị bạn trai nhìn ra Lan Nhi đang gài bẫy để Trạch Kha nhảy vào liền bị vạch trần.
Lan Nhi trở mặt lườm nam nhân trước màn hình:
“Giờ có đú khum?”
“Mấy người chẳng phải bảo bù đắp hử?”
Trạch Kha nhìn mặt vợ lúc này chỉ thiếu mỗi câu: Đây là cách mà anh bảo yêu tôi hử? Anh hết thương tôi rồi! Đồ tồi!
Nhưng cô sẽ không nói ra vì giữa hai người đã thoả thuận trước với nhau, ngoài anh - em và vợ - chồng sẽ không có bất kì xưng hô xa lạ khác.
Trạch Kha bày ra bộ dạng uỷ khuất, Lan Nhi cũng không chịu nhún nhường.
Đã thế cô còn nhó bà lai chuyện trước đây anh từng kể, dỗi tập hai:
“Dụ đi hotel với bà bên Trung là thật hay giả?”
Rồi, chuyện trước mắt chưa xong thì chuyện tiếp theo lại đến. Vụ này nếu giải quyết không xong thì Trạch Kha tới số rồi.
Anh giả vờ đánh trống lãng:
“Nào cơ? Khum nhớ!”
“Bịa đúng không?”
“Không có xạo đâu.”
“Đẹp trai thế sao không cho vợ xem? Hửm?!”
“Mai mốt cho xem.”
Và thế là Lan Nhi dỗi tập hai, seen không rep, mang Trạch Kha trực tiếp bỏ sang một bên.
Anh bị vợ cho leo cây cũng chỉ biết khóc thét, phải một lúc lâu sau cô mới ngoi lên online.
“Chồng ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
Chà, bị vợ cho ăn bơ xong giận dỗi mà cũng rep nhanh dữ dằn à.
Lan Nhi không dấu nỗi ý cười trêu chọc:
“Ủa ngủ rồi mà sao rep tin nhắn được hay vậy?”
Trạch Kha dỗi không buồn rep.
Xong cô nhờ anh chọn ảnh để đổi avata chúc mừng sinh nhật, mới biết thời gian bị ăn bơ đó là vợ bận chỉnh ảnh.
Biết nói gì bây giờ? Chịu!
Những ngày sau vẫn là câu chuyện đi câu cá, online giao lưu vào lúc 11 giờ đêm và 7749 tình huống choảng nhau không hồi kết.
Nhưng lí do choảng nhau vẫn là do anh, Lan Nhi mang hết ấm ức viết vào câu chuyện của họ:
“Mình đang viết chương mới á bạn.”
“Đừng! Đăng lên chồng bị chửi á!”
“Chờ đợi một người dù biết chẳng có hy vọng.”
#phongvy