Chương 26: Biến cố của sếp Kha đến vào dịp sinh nhật vợ anh ta
“Nai thấy cưng thế hả?”
“Đâu ra? Vẫn như mọi khi thôi.”
“Muốn nựng má ghê.”
Vẫn là câu chuyện call video về đêm, sau giờ học của cặp đôi Lan Nhi, Trạch Kha.
Xong đang call bỗng nhiên cô lại tắt vì bản thân có việc.
Anh không đợi được liền gửi một tấm ảnh có công an giao thông, thu hút sự chú ý của bạn gái.
“Gửi nhầm.”
“Làm cái gì vậy không biết.”
Xong nhìn thấy cô đã xem liền thu hồi, Lan Nhi thiết nghĩ: tên này thật biết làm trò.
“Sáng ra gặp á.”
Cô biết thừa anh muốn làm trò, kể chuyện cho người yêu nghe nhưng không muốn thừa nhận rồi.
Bản thân cầm tấm hình xem, săm soi rồi giả vờ nói:
“Chụp cận cảnh thế nhỉ?!”
“Mấy ảnh dễ thương lúm, xin hết 500 cành.”
“Cũng tại mình đi đứng hay quá.”
“Chạy chậm mà.”
Trạch Kha bị vợ trách liền bày ra bộ dạng uỷ khuất kiểu: không phải lỗi của anh.
“Được mấy ảnh làm quen hoài.”
“Tại nó đẹp.”
“Đâu chụp xem?”
“Hoi, khi nào vô cho xem.”
“Hoi, làm gì coá đâu mà chụp.”
Trạch Kha nghe ra ý tứ vợ bảo anh nói dối bản thân có phân khối lớn liền dãy đành đạch.
“Xem lòm giề?”
“Biết còn hỏi.”
Tất nhiên anh biết cô muốn xác nhận tính thực hư, đúng sai của chuyện này rồi.
Nhưng anh làm gì còn xe nữa đâu? Cháy phố vài lần liền bị mấy anh công an dĩa huông dắt em nó đi mất rồi.
Lan Nhi biết được thì cười lớn một trận trước mặt anh, Trạch Kha liền trưng ra vẻ mặt hận không thể tóm được cô.
“May là không học công an, chứ không chắc nhứt đầu. Cách vài hôm lại nghe đồng nghiệp thông báo ai kia bị giam xe, phạt tiền các thứ.”
“Mê mấy cái ác.”
Trạch Kha thấy vợ yêu của mình có mơ ước đó thì rén ngang, không biết liệu anh có làm gì sai hay không mà lại sợ công an như thế.
“Không đủ chiều cao.”
“Đủ mà.”
“Có mét 55, công an yêu cầu 58.”
“Lên chở cho, ai kêu chạy. Nó cũng không cao lắm.”
“Không phải. Ý là nếu học công an xong sau đi làm cứ nghe thông báo chồng bị phạt, bị giam xe chắc trầm cảm không muốn tới cơ quan.”
Anh nghe cô giải thích xong thì phá lên cười, hoá ra là “ông nói gà bà nói vịt”.
Nhưng vui vẻ là thế, rồi cũng chẳng được bao lâu…
…
“Chồng ơi!”
“Hức!”
Trạch Kha ơi! Anh đang ở đâu?
Lan Nhi thật sự hết nhẫn nhịn nổi rồi. Cô cũng là một người bình thường thôi mà.
Cô cũng biết khó chịu, biết buồn, biết ấm ức, biết tổn thương chứ.
Vậy mà tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Ngày nào cũng nguỵ tạo vỏ bọc mạnh mẽ vô tâm để đối chọi với những lời nói khó nghe đó cô cũng mệt mỏi chứ.
Thế nhưng lúc cô cần anh nhất thì anh lại ở đâu?
Cô vào Litmatch viết bài đăng…
Cô thật sự rất mệt rồi…
Khi truy cập vào đoạn chat với anh thì mới khiến Lan Nhi ngẩn người, nước mắt cũng không thể nào kìm chế được nữa mà cứ thế tuôn ra.
“Đây là bù đắp mà anh nói?”
Nhìn thấy anh vừa hoạt động mấy phút trước thế nhưng tin nhắn của cô lại chẳng hề đoái hoài.
Lúc cô cần anh nhất… anh lại làm gì chứ?
Lan Nhi thất vọng, cô tắt điện thoại, nằm rúc mình trong chăn mà cố gắng giữ im lặng trong khi bản thân đã vỡ oà trong đống đổ nát tự bao giờ.
Nước mắt cứ thế từng dòng nóng hổi tuôn ra, chảy dài trên mặt cô đến nghẹt mũi.
Chưa bao giờ mà cô muốn từ bỏ mọi thứ như lúc này.
Khoảnh khắc ấy cô chỉ muốn một mình biến mất khỏi đây, không cần ai nữa. Cô đã quá mệt với thế giới này rồi.
Có lẽ bù đắp mà anh nói chính là mỗi ngày đều có mặt nói chuyện với cô vài ba câu cho lấy lệ là đủ…
Trái tim Lan Nhi lúc này như bị ai đó bóp chặt… thật khó thở…
Nằm rúc mình trong chăn khóc một trận đến ướt hết cả một mảng gối thì cô cũng có ngừng lại.
Truy cập vào messenger thì thấy anh vẫn biệt tăm, liền cap màn hình đoạn chat bên Litmatch gửi sang.
Khoảnh khắc cô hết khóc cũng là lúc cô không cần gì nữa. Tất cả đều lạnh lùng mà nhìn nhận một cách vô cảm.
…
“Anh trai ơi cho em sờ múi với được không?”
“Được chứ! Bé muốn sờ bao nhiêu thì sờ.”
Lan Nhi chết lặng khi đọc được những dòng comment ấy trong bài viết của anh. Cô không ngờ rằng anh lại có thể đối xử với mình như vậy.
Chuyện này là bắt đầu từ khi nào?
Hai hàng lệ nóng hổi của cô từ từ lăn dài trên đôi gò má mủm mỉm ấy.
Lan Nhi không tin, cô không muốn tin điều ấy là sự thật. Một nỗi hoảng sợ và lo lắng đã dâng lên, trào phúng cả tâm lí của cô gái nhỏ.
“Không!”
Lan Nhi giật mình tỉnh giấc. Hoá ra đấy chỉ là mơ… mà mơ thì sẽ không bao giờ xẩy ra.
Nhưng nước mắt… thì lại là thật…
Có thể đối với người khác thì mơ là điềm báo, nhưng với cô mơ và thực là hai sự việc trái ngược.
Cô vội nhanh chóng tìm lấy điện thoại, mở lên xem thì thấy đồng hồ hiện 2h35. Truy cập vào messenger, xem đoạn chat của cô và anh.
“…”
Mọi thứ vẫn như vậy… trống trơn, tĩnh lặng không một lời hồi âm.
Đây là sự bù đắp của anh giành cho cô sao?
Lan Nhi thất vọng bỏ điện thoại xuống trong màn đen tối tăm, tĩnh mịch.
Cô kiên trì giữ vững đoạn tình cảm này đến bây giờ là vì điều gì?
Chỉ là tình yêu qua mạng thôi mà… tại sao cô lại để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân nhiều đến như thế?
Cô không biết quá nhiều về anh…
Vậy cô yêu anh vì điều gì kia chứ?
Khoảng thời gian qua… những gì anh đối với cô… cô đều cảm nhận rất rõ rệt…
Thế nhưng cô vẫn lựa chọn tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ tương lai thế nào này chứ không phải là buông tay…
Thiết nghĩ nếu là người khác ắt hẳn đã buông tay từ lâu rồi.
Bạn bè cũng khuyên cô hãy buông tay đi! Chắc gì anh đã thật lòng với cô? Nhìn hành động của anh cũng đủ hiểu rồi…
Hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim bé nhỏ mong ước được yêu thương của Lan Nhi.
Có lẽ từ khoảnh khắc anh off dài ba ngày, biệt tăm biệt tích mà không một lời thông báo… đấy chính lời cảnh báo cho việc li tan.
Hiểu rõ nhưng vẫn cố chấp không buông… đây có lẽ là tính cách tồi tệ nhất của cô.
Phải, Lan Nhi không muốn buông tay.
Cô không muốn lại đánh mất đi một mối quan hệ mà bản thân đã cố gắng từng ngày để xây đắp lên.
Lan Nhi là một người cố chấp đến đau lòng.
Cô lười phải bắt đầu một mối quan hệ mới, lại phải tìm hiểu một người mới, lại phải học cách yêu thêm một lần nữa…
Hết lần này đến lần khác trái tim cô bị tổn thương, lòng tự trọng của cô bị giẫm đạp.
Với cô… chuyện yêu đương bây giờ thật sự quá mệt rồi… quá đau đớn và bất lực rồi…
Cô phải làm thế nào đây? Ai đó làm ơn hãy chỉ cho cô một con đường đi!
Lan Nhi cuộn tròn người, rúc mình trong chăn, khóc nấc lên trong sự bất lực chứa đầy sự tổn thương cùng chuỗi suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
“Online đăng ảnh nhưng tin nhắn của vợ chẳng hề quan tâm.”
“Muốn chat? Nhưng lại không chat với vợ?”
“Là muốn kiếm cảm giác mới lạ đi…”
Lan Nhi đau lòng đăng story, từng hoạt động như mũi dao găm vào trái tim cô.
Thử hỏi bản thân đã làm gì sai? Có tội gì mà lại bị anh đối xử tàn nhẫn đến như vậy?
Cô mất mấy tiếng đồng hồ để tìm lại lời hứa của anh, sau đó trả lời:
“Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng đau.”
Câu nói thốt ra ôi thật đau lòng làm sao.
Cưỡng cầu một tình yêu giản đơn cũng khó đến thế à?
Tại sao cô cứ phải là người đau khổ hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Cuộc gọi thoại cuối cùng… anh không nghe…
Cô nén mỗi đau trong lòng, gửi những lời cuối cùng cho anh.
“Quả thực sinh nhật 18 tuổi, em không muốn phải rơi nước mắt.”
Thời gian hiện tại gửi tin nhắn đi là 23h45’, đêm đón sinh nhật 18 tuổi của Lan Nhi.
“Con đường sau này một mình em đi.”
“Hạnh phúc anh giữ lấy, cố gắng mình em là được rồi.”
“Anh thả sad trong story nhưng chẳng thèm nói với em tiếng nào.”
“Nếu anh không cần em nữa thì em sẽ chủ động rút lui.”
“Cảm ơn anh quảng thời gian qua đã chịu đựng em!”
“Xin lỗi vì em không thể cố gắng được nữa!”
“Từ giờ em sẽ im lặng, biến mất khỏi cuộc sống của anh.”
“Làm phiền rồi…”
“Gửi anh, người em yêu thời thanh xuân!”
“Trạch Kha!”
Từng câu từng chữ như đau xé tâm can.
Nhìn thấy biểu tượng hoạt động của anh, rốt cuộc thì Trạch Kha cũng chịu đáp lại cô rồi.
Liệu anh có thật sự yêu cô không?
Liệu đọc được những lời đó anh sẽ có cảm giác thế nào?
Chứ cảnh như thế này cô thật sự thể nào chịu đựng được nữa.
Xem xong rồi anh vẫn im lặng như tờ, cô dùng tay gạc đi giọt nước mắt đang ngự trị trên đôi gò má bánh bao của mình.
“Anh muốn nói gì không?”
Anh im lặng một lát rồi thở dài, tiếng thở dài trông thật nặng nề làm sao…
Cô mất kiên nhẫn nói:
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”
“Bỏ anh đi và tìm người tốt hơn đi.”
“Đây là điều anh muốn đúng không? Bao lâu nay có phải anh làm vậy là vì muốn để em tự mình nói ra không?”
“Không!”
“Thế thì tại sao? Điều em muốn không phải thế này.”
“Nhiều thứ… ngăn cản.”
“Thứ gì ngăn cản?”
“Có những chuyện anh không thể nói. Yêu anh, em khổ hơn thôi.”
“Người ta nói: muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lí do. Không gì có thể ngăn cản được tình yêu! Ba mẹ em là minh chứng.”
“Không phải không yêu thương. Mà là anh không nỡ, để em theo chịu khổ như thế.”
“Anh không nỡ liền đẩy em ra sao? Tàn nhẫn với em như vậy sao?”
“Lâu rồi, em có chịu nổi không?”
“Cái gì lâu rồi?”
“Thiệt thòi.”
Lan Nhi thật sự không hiểu, trong lòng anh cô lại là người như vậy sao? Tham phú phụ bần? Không chịu nổi khổ cực, thiệt thòi ư?
Vốn dĩ từ nhỏ đến giờ, cô cũng tự hỏi: liệu bản thân có được sống trong sung sướng, nhung lụa hay không?
“Chỉ cần anh yêu em, biết lo biết nghĩ, đừng bỏ em cô đơn một mình là được.”
“Nhẫn anh cũng mua rồi, tại sao lại không cố gắng?”
Trạch Kha cũng chỉ biết thở dài mệt mỏi:
“Từ cái lúc mà gia đình đổ nợ thì mọi chuyện nó tệ từng ngày.”
“Mệt mỏi lắm rồi.”
“Đáng lí ra anh đi rồi đấy chứ.”
Lan Nhi nhìn bạn trai tều tuỵ trước màn hình cũng đau lòng không thôi.
Cô giận bản thân ở quá xa, lúc này dù muốn ôm anh vào lòng để an ủi cũng là một điều vô cùng xa xỉ.
“Còn nước còn tát, còn người là mọi chuyện đều có thể.”
“Nợ thì có thể trả, nhưng người đi rồi quay lại được không?”
“Người ra đi không vướng bận, người ở lại phải đau khổ chừng nào?”
“Anh có biết là làm như thế rất tàn nhẫn đối với những người quan tâm anh không?”
Nói đến đây cô liền ôm mặt khóc nức nở, không nghĩ đến liệu anh đi rồi bản thân sẽ thế nào…?
Trạch Kha nghe câu đó của Lan Nhi thì mặt cũng sượng ra, anh quả thực không nghĩ đến điều này, buồn bã thú nhận:
“Biết xe ở đâu không? Bán mất rồi.”
Lan Nhi nín hẳn, nhìn thấy bạn trai tiếc nuối từ bỏ đam mê của mình khiến cô càng thương anh hơn, liền an ủi:
“Sau này hết nợ thì mua cái khác. Anh còn trẻ, chuyện gì cũng còn có thể.”
“Cũng cố gắng.“
“Từ từ thôi, đừng áp lực quá. Anh không một mình, hiểu chứ?”
“Nhưng mà nhiều lắm.”
“Bao nhiêu?”
“Gần tỉ.”
Lan Nhi day day trán một cách mệt mỏi.
Gia cảnh của cô cũng không khá hơn anh là bao, không thể giúp được gì cho Trạch Kha rồi.
Cô cũng biết rõ, điều bản thân có thể làm là ở bên cạnh anh, động viên, cổ vũ, làm chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho anh.
Như vậy là đủ rồi!
Lan Nhi cố gắng an ủi anh, muốn anh đặc niềm tin rằng bản thân sẽ làm được.
Nhưng một câu nói của anh đã khiến cô phải loading vài giây:
“Ba bốn năm chưa chắc đã trả hết.”
“Phải đến năm sáu năm, liệu đến lúc đó em có còn không?”
Đúng vậy, thanh xuân của người con gái ngắn lắm. Năm sáu năm dài đằng đẳng đó, liệu cô có mãi mãi ở bên cạnh anh không?
Không biết cô đã suy nghĩ điều gì mà trầm tư một lúc, sau đó mỉm cười đáp:
“Anh chịu cố gắng không?”
“Không bỏ rơi em, không để em một mình.”
“Em sống thiên về tình cảm hơn là vật chất.”
“Nên người em yêu dù không có tiền cũng được, nhưng phải có chí tiến thủ.”
“Năm sáu năm nữa em cũng chỉ mới ra trường thôi.”
“Em cũng không phải người sống dựa vào người khác.”
Trạch Kha liền tiếp lời: “Phải làm rất nhiều.”
“Em biết.”
“Thế nên đừng bi quan nữa!”
“Tích cực lên được không?”
“Chỉ cần nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt rồi mọi việc tự khắc sẽ đúng hướng.”
“Cứ mãi bi quan nó sẽ ngày càng g.i.ế.t c.h.ế.t chúng ta thôi.”
Để thay đổi bầu không khí âm trầm sau khi đã nghĩ thông, anh liền đổi chủ đề:
“Nay mới đúng ngày mà. Sao kêu không nhớ?!”
Hiện là 0h36’ ngày sinh nhật của Lan Nhi.
“Mấy nay không online, tin nhắn cũng không trả lời. Em thấy anh online Litmatch mà?!”
“Có không?!”
“Muốn chat nhưng lại không reply tin nhắn của em. Hoạt động có thể giả nhưng trạng thái cập nhập thì không nhé. Có cần em kéo lại tin nhắn chứng minh phía trên không?”
“Khum.”
Trạch Kha liền bày ra bộ dạng uỷ khuất kiểu: không có cửa để giải thích, mọi lỗi sai đều là của anh.
Nói nào cô liền làm ngay, cap lại màn hình gửi anh để ai đấy khỏi có đường chối cãi:
“Đăng cái off là.”
“Ừm, nhưng không trả lời tin nhắn của em là vì sao? Muốn chat nhưng không nói chuyện với em là muốn chat với ai?”
“Định…”
“Làm gì?”
“Làm gì đó để em đi…”
Xong anh thu lại nét buồn trên khuôn mặt, liền vội vã giải thích, nhằm kéo lại chút điểm:
“Không phải không trân trọng đâu. Anh biết anh rất tệ mà.”
“Thế sao còn để tiểu sử vợ teo @lannhi? Biết tệ tại sao không sửa?”
“Không suy nghĩ tới…”
“Tới cái nào?”
“Không chú ý…”
“Không chú ý cái gì?”
“Suy nghĩ đăng lên thế rồi off hoi.”
“Biết đăng sao không biết làm? Biết suy nghĩ sao không biết nói?”
“Cũng không có nhớ cái đó…”
Lan Nhi càng đọc tin nhắn càng tức.
Xem lại bài đăng đó Trạch Kha đã đăng cái gì kia chứ?
Ảnh sáu múi? Để có được thân hình như này đều phải trả giá?
Why?
Lan Nhi thật sự rất rất hỏi chấm với hành động của anh.
Trạch Kha đây là có ý gì khi đăng tấm ảnh đó? Muốn hút gái ứ? Hay muốn khiến cô đau lòng đến c.h.ế.t mới thôi?
“Anh biết tâm trạng em lúc viết những lời đó gửi cho anh là như thế nào không? Từ lúc ấy đến giờ…”
“Biết.”
“Thế nào?”
“Anh đọc bên thông báo.”
“Ha.”
“Không gì đâu.”
Lan Nhi cười một cách mỉa mai nhìn anh.
Lần nào cũng thế, tin nhắn bình thường cô gửi không bao giờ anh rep. Nhưng tin nhắn quá khích thì anh sẽ rep liền.
Thả sad story nhưng chẳng thèm đoái hoài gì đến những dòng tin nhắn bất lực trong messenger của cô.
Nụ cười mỉa mai ấy không chỉ cười anh mà cô còn cười chính bản thân mình.
Vì yêu mà lúc nào cũng sẵn sàng hạ mình, bất chấp hy sinh tất cả!
Cô cho anh cơ hội để giải thích. Nhưng lời giải thích ở đây là gì?
“Đến lúc định nhắn tin cho em thì điện thoại anh hết mạng.”
Lời giải thích vô lý như thế này liệu có nực cười hay không chứ?
Anh không nhắn tin cho cô mấy ngày liên tiếp, không lẽ lúc nào cũng trùng hợp như thế ư?
“Đang ở đâu?”
“Ngủ nhờ bên nhà cậu.”
“Bán nhà rồi?”
“Có giá trị đều bán hết rồi.”
“Ba mẹ đâu? Bây giờ họ thế nào rồi?”
“Trốn rồi, không biết ở đâu cả!”
“Gì cơ?”
“Bỏ đi rồi.”
“Họ có thể làm vậy được sao? Ba mẹ thế này…”
“Chứ làm sao anh lại mang nợ?”
Cha mẹ vỡ nợ bỏ trốn, để lại một mình đứa con trai mình gánh chịu. Liệu họ có còn đáng mặt trưởng bối nữa hay không?
Nhà chỉ có mình anh là độc đinh. Họ lại nhẫn tâm với nòi giống duy nhất của mình như vậy ư?
“Nợ không phải gần tỉ đâu.”
“Mà bán hết trả mới còn gần tỉ đấy.”
Lan Nhi c.h.ế.t l.ặ.n.g.ijp
Cô cũng chỉ biết thở dài.
Gia cảnh cũng chẳng khá hơn bạn trai là bao, cũng nợ nần chồng chất, lại còn xuất hiện thêm thành viên mới.
Đúng là “đã nghèo còn gặp cái eo”!
Nhưng ít ra cô vẫn còn ba mẹ, còn gia đình, vấn tốt hơn anh một mình cô đơn hiện tại nhiều.
“Rồi mai mốt không có người lớn đám cưới làm sao đây.”
“Ai bảo không có người lớn thì không thể làm đám cưới?”
Đầu Lan Nhi lập tức nhảy số, dường như có một kế hoạch ý tưởng rất táo bạo xuất hiện trong đầu.
“Giờ tay trắng rồi.”
“Thì làm lại từ đầu. Đi lên được từ hai bàn tay trắng mới hay chứ.”
“Năm sáu năm mới hết nợ, nhà xe chưa có. Năm sáu năm nữa mới có nhà, mười một, mười hai năm.”
“Rồi sao?”
“Đợi được đến đó không?”
“Được. Nhà em không có quan niệm kết hôn sớm đâu. Chừng nào có tiền thì muốn làm gì làm.”
“Có vô đây sống cùng anh không?”
“Không có nhà thì sống cùng ở đâu? Hửm?”
“Thuê.”
“Vậy luôn?”
“Chứ ở nhờ ở đậu hoài dị sao?”
“Cũng có lí.”
“Cậu mợ giúp đỡ một ít thứ. Tự biết mà đi chứ ở lâu ai chịu?!”
“Cũng đúng.”
“Anh đang nợ, lỡ trong nhà mất đồ rồi sao?”
“Liền quy cho anh. Ở một mình vẫn tốt hơn.”
“Chối bỏ ai tin không?”
“Không! Thế nên phải nhớ lấy lúc này mà cố gắng biết chưa?! Không thể để người ta khinh thường mình.”
“Làm 8 năm để dành được vài thứ thì giờ lại trắng của.”
Nhìn Trạch Kha sầu não khiến tâm trạng cô cũng hụt hẫng theo.
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ như vậy. Vì có khó khăn mới buộc chúng ta phải cố gắng vượt qua.
Đây cũng là thử thách ông trời đặt ra cho họ.
“Vượt như này quá lớn.”
“Vượt được thì quả ngọt không thiếu. Anh tin em không? Đặt ra mục tiêu rồi phấn đấu.”
“Từ từ rồi sẽ ổn thôi mong là vậy…”
“Đúng rồi. Nhưng mà xì tóp cái, hôm nay ngày mấy?”
Hiện tại đã là 01h23’.
“Sinh nhật vui vẻ! Yêu em nhiều lắm.”
“Oh, bây giờ mới nhớ tới à?”
“Anh chúc sớm nhất đấy chứ.”
“Sao biết? Lỡ có người chúc sớm hơn thì sao?”
“Lấy súng nã nát đ.u.ý.t.”
Lan Nhi đen mặt.
Mấy năm trước bạn thân cô đều canh đúng 12h đêm để chúc mừng sinh nhật cô. Nhưng năm nay ngoài anh ra, ai cũng đều đã ngủ cả.
Khi nghe bạn gái nhắc đến hai từ “bạn thân”. Anh liền nhẩy cẩn lên đề phòng:
“Thân nam hay nữ?”
“Đoán xem!?”
“Có thân nam không?”
“Chắc là có… nhưng mà thân ai nấy lo.”
Nghe vợ yêu dấu nói vậy thì Trạch Kha liền gửi ngay một cái kết quả search google với nội dung: “Bạn thân khác giới của vợ”.
Lan Nhi cũng đến quỳ với anh.
“Nguy hiểm nên bốp từ trong trứng.”
“Mấy đực rựa chả có gì đáng nói.”
“Dấu diếm là cầm súng nã doukill.”
“Doukill là gì?”
“Gi.ết 2 người thành tựu.”
“Gì cơ? Nói cái quái gì mà chả hiểu.”
“Trong game mỗi khi gi.ết 2 đứa liên tiếp nó đọc vậy á.”
“Rồi liên quan gì?”
“Thì bạn thân + vợ = Cái sừng ÷ nguy cơ + dấu diếm = 2 cái x.á.c.”
Vâng, đó là lập luận suy nghĩ của Kha Tổng thưa quý vị.
“Liên quan chưa?”
Lan Nhi cạn ngôn.ijp
“Biết mấy giờ rồi khum?”
“1h40’.”
“Học xong chưa đấy?”
“Xong rồi.”
“Rồi chưa chịu đi ngủ?”
“Rồi sinh nhật vui vẻ vậy thôi hả?”
“Nhiêu hoi, vô đây rồi bù.”
“Keo kiệt, bù như thế nào?”
“Bù cho cái bầu.”
#phongvy
“Đâu ra? Vẫn như mọi khi thôi.”
“Muốn nựng má ghê.”
Vẫn là câu chuyện call video về đêm, sau giờ học của cặp đôi Lan Nhi, Trạch Kha.
Xong đang call bỗng nhiên cô lại tắt vì bản thân có việc.
Anh không đợi được liền gửi một tấm ảnh có công an giao thông, thu hút sự chú ý của bạn gái.
“Gửi nhầm.”
“Làm cái gì vậy không biết.”
Xong nhìn thấy cô đã xem liền thu hồi, Lan Nhi thiết nghĩ: tên này thật biết làm trò.
“Sáng ra gặp á.”
Cô biết thừa anh muốn làm trò, kể chuyện cho người yêu nghe nhưng không muốn thừa nhận rồi.
Bản thân cầm tấm hình xem, săm soi rồi giả vờ nói:
“Chụp cận cảnh thế nhỉ?!”
“Mấy ảnh dễ thương lúm, xin hết 500 cành.”
“Cũng tại mình đi đứng hay quá.”
“Chạy chậm mà.”
Trạch Kha bị vợ trách liền bày ra bộ dạng uỷ khuất kiểu: không phải lỗi của anh.
“Được mấy ảnh làm quen hoài.”
“Tại nó đẹp.”
“Đâu chụp xem?”
“Hoi, khi nào vô cho xem.”
“Hoi, làm gì coá đâu mà chụp.”
Trạch Kha nghe ra ý tứ vợ bảo anh nói dối bản thân có phân khối lớn liền dãy đành đạch.
“Xem lòm giề?”
“Biết còn hỏi.”
Tất nhiên anh biết cô muốn xác nhận tính thực hư, đúng sai của chuyện này rồi.
Nhưng anh làm gì còn xe nữa đâu? Cháy phố vài lần liền bị mấy anh công an dĩa huông dắt em nó đi mất rồi.
Lan Nhi biết được thì cười lớn một trận trước mặt anh, Trạch Kha liền trưng ra vẻ mặt hận không thể tóm được cô.
“May là không học công an, chứ không chắc nhứt đầu. Cách vài hôm lại nghe đồng nghiệp thông báo ai kia bị giam xe, phạt tiền các thứ.”
“Mê mấy cái ác.”
Trạch Kha thấy vợ yêu của mình có mơ ước đó thì rén ngang, không biết liệu anh có làm gì sai hay không mà lại sợ công an như thế.
“Không đủ chiều cao.”
“Đủ mà.”
“Có mét 55, công an yêu cầu 58.”
“Lên chở cho, ai kêu chạy. Nó cũng không cao lắm.”
“Không phải. Ý là nếu học công an xong sau đi làm cứ nghe thông báo chồng bị phạt, bị giam xe chắc trầm cảm không muốn tới cơ quan.”
Anh nghe cô giải thích xong thì phá lên cười, hoá ra là “ông nói gà bà nói vịt”.
Nhưng vui vẻ là thế, rồi cũng chẳng được bao lâu…
…
“Chồng ơi!”
“Hức!”
Trạch Kha ơi! Anh đang ở đâu?
Lan Nhi thật sự hết nhẫn nhịn nổi rồi. Cô cũng là một người bình thường thôi mà.
Cô cũng biết khó chịu, biết buồn, biết ấm ức, biết tổn thương chứ.
Vậy mà tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Ngày nào cũng nguỵ tạo vỏ bọc mạnh mẽ vô tâm để đối chọi với những lời nói khó nghe đó cô cũng mệt mỏi chứ.
Thế nhưng lúc cô cần anh nhất thì anh lại ở đâu?
Cô vào Litmatch viết bài đăng…
Cô thật sự rất mệt rồi…
Khi truy cập vào đoạn chat với anh thì mới khiến Lan Nhi ngẩn người, nước mắt cũng không thể nào kìm chế được nữa mà cứ thế tuôn ra.
“Đây là bù đắp mà anh nói?”
Nhìn thấy anh vừa hoạt động mấy phút trước thế nhưng tin nhắn của cô lại chẳng hề đoái hoài.
Lúc cô cần anh nhất… anh lại làm gì chứ?
Lan Nhi thất vọng, cô tắt điện thoại, nằm rúc mình trong chăn mà cố gắng giữ im lặng trong khi bản thân đã vỡ oà trong đống đổ nát tự bao giờ.
Nước mắt cứ thế từng dòng nóng hổi tuôn ra, chảy dài trên mặt cô đến nghẹt mũi.
Chưa bao giờ mà cô muốn từ bỏ mọi thứ như lúc này.
Khoảnh khắc ấy cô chỉ muốn một mình biến mất khỏi đây, không cần ai nữa. Cô đã quá mệt với thế giới này rồi.
Có lẽ bù đắp mà anh nói chính là mỗi ngày đều có mặt nói chuyện với cô vài ba câu cho lấy lệ là đủ…
Trái tim Lan Nhi lúc này như bị ai đó bóp chặt… thật khó thở…
Nằm rúc mình trong chăn khóc một trận đến ướt hết cả một mảng gối thì cô cũng có ngừng lại.
Truy cập vào messenger thì thấy anh vẫn biệt tăm, liền cap màn hình đoạn chat bên Litmatch gửi sang.
Khoảnh khắc cô hết khóc cũng là lúc cô không cần gì nữa. Tất cả đều lạnh lùng mà nhìn nhận một cách vô cảm.
…
“Anh trai ơi cho em sờ múi với được không?”
“Được chứ! Bé muốn sờ bao nhiêu thì sờ.”
Lan Nhi chết lặng khi đọc được những dòng comment ấy trong bài viết của anh. Cô không ngờ rằng anh lại có thể đối xử với mình như vậy.
Chuyện này là bắt đầu từ khi nào?
Hai hàng lệ nóng hổi của cô từ từ lăn dài trên đôi gò má mủm mỉm ấy.
Lan Nhi không tin, cô không muốn tin điều ấy là sự thật. Một nỗi hoảng sợ và lo lắng đã dâng lên, trào phúng cả tâm lí của cô gái nhỏ.
“Không!”
Lan Nhi giật mình tỉnh giấc. Hoá ra đấy chỉ là mơ… mà mơ thì sẽ không bao giờ xẩy ra.
Nhưng nước mắt… thì lại là thật…
Có thể đối với người khác thì mơ là điềm báo, nhưng với cô mơ và thực là hai sự việc trái ngược.
Cô vội nhanh chóng tìm lấy điện thoại, mở lên xem thì thấy đồng hồ hiện 2h35. Truy cập vào messenger, xem đoạn chat của cô và anh.
“…”
Mọi thứ vẫn như vậy… trống trơn, tĩnh lặng không một lời hồi âm.
Đây là sự bù đắp của anh giành cho cô sao?
Lan Nhi thất vọng bỏ điện thoại xuống trong màn đen tối tăm, tĩnh mịch.
Cô kiên trì giữ vững đoạn tình cảm này đến bây giờ là vì điều gì?
Chỉ là tình yêu qua mạng thôi mà… tại sao cô lại để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân nhiều đến như thế?
Cô không biết quá nhiều về anh…
Vậy cô yêu anh vì điều gì kia chứ?
Khoảng thời gian qua… những gì anh đối với cô… cô đều cảm nhận rất rõ rệt…
Thế nhưng cô vẫn lựa chọn tiếp tục kéo dài mối quan hệ không rõ tương lai thế nào này chứ không phải là buông tay…
Thiết nghĩ nếu là người khác ắt hẳn đã buông tay từ lâu rồi.
Bạn bè cũng khuyên cô hãy buông tay đi! Chắc gì anh đã thật lòng với cô? Nhìn hành động của anh cũng đủ hiểu rồi…
Hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim bé nhỏ mong ước được yêu thương của Lan Nhi.
Có lẽ từ khoảnh khắc anh off dài ba ngày, biệt tăm biệt tích mà không một lời thông báo… đấy chính lời cảnh báo cho việc li tan.
Hiểu rõ nhưng vẫn cố chấp không buông… đây có lẽ là tính cách tồi tệ nhất của cô.
Phải, Lan Nhi không muốn buông tay.
Cô không muốn lại đánh mất đi một mối quan hệ mà bản thân đã cố gắng từng ngày để xây đắp lên.
Lan Nhi là một người cố chấp đến đau lòng.
Cô lười phải bắt đầu một mối quan hệ mới, lại phải tìm hiểu một người mới, lại phải học cách yêu thêm một lần nữa…
Hết lần này đến lần khác trái tim cô bị tổn thương, lòng tự trọng của cô bị giẫm đạp.
Với cô… chuyện yêu đương bây giờ thật sự quá mệt rồi… quá đau đớn và bất lực rồi…
Cô phải làm thế nào đây? Ai đó làm ơn hãy chỉ cho cô một con đường đi!
Lan Nhi cuộn tròn người, rúc mình trong chăn, khóc nấc lên trong sự bất lực chứa đầy sự tổn thương cùng chuỗi suy nghĩ tiêu cực trong đầu.
“Online đăng ảnh nhưng tin nhắn của vợ chẳng hề quan tâm.”
“Muốn chat? Nhưng lại không chat với vợ?”
“Là muốn kiếm cảm giác mới lạ đi…”
Lan Nhi đau lòng đăng story, từng hoạt động như mũi dao găm vào trái tim cô.
Thử hỏi bản thân đã làm gì sai? Có tội gì mà lại bị anh đối xử tàn nhẫn đến như vậy?
Cô mất mấy tiếng đồng hồ để tìm lại lời hứa của anh, sau đó trả lời:
“Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng đau.”
Câu nói thốt ra ôi thật đau lòng làm sao.
Cưỡng cầu một tình yêu giản đơn cũng khó đến thế à?
Tại sao cô cứ phải là người đau khổ hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Cuộc gọi thoại cuối cùng… anh không nghe…
Cô nén mỗi đau trong lòng, gửi những lời cuối cùng cho anh.
“Quả thực sinh nhật 18 tuổi, em không muốn phải rơi nước mắt.”
Thời gian hiện tại gửi tin nhắn đi là 23h45’, đêm đón sinh nhật 18 tuổi của Lan Nhi.
“Con đường sau này một mình em đi.”
“Hạnh phúc anh giữ lấy, cố gắng mình em là được rồi.”
“Anh thả sad trong story nhưng chẳng thèm nói với em tiếng nào.”
“Nếu anh không cần em nữa thì em sẽ chủ động rút lui.”
“Cảm ơn anh quảng thời gian qua đã chịu đựng em!”
“Xin lỗi vì em không thể cố gắng được nữa!”
“Từ giờ em sẽ im lặng, biến mất khỏi cuộc sống của anh.”
“Làm phiền rồi…”
“Gửi anh, người em yêu thời thanh xuân!”
“Trạch Kha!”
Từng câu từng chữ như đau xé tâm can.
Nhìn thấy biểu tượng hoạt động của anh, rốt cuộc thì Trạch Kha cũng chịu đáp lại cô rồi.
Liệu anh có thật sự yêu cô không?
Liệu đọc được những lời đó anh sẽ có cảm giác thế nào?
Chứ cảnh như thế này cô thật sự thể nào chịu đựng được nữa.
Xem xong rồi anh vẫn im lặng như tờ, cô dùng tay gạc đi giọt nước mắt đang ngự trị trên đôi gò má bánh bao của mình.
“Anh muốn nói gì không?”
Anh im lặng một lát rồi thở dài, tiếng thở dài trông thật nặng nề làm sao…
Cô mất kiên nhẫn nói:
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”
“Bỏ anh đi và tìm người tốt hơn đi.”
“Đây là điều anh muốn đúng không? Bao lâu nay có phải anh làm vậy là vì muốn để em tự mình nói ra không?”
“Không!”
“Thế thì tại sao? Điều em muốn không phải thế này.”
“Nhiều thứ… ngăn cản.”
“Thứ gì ngăn cản?”
“Có những chuyện anh không thể nói. Yêu anh, em khổ hơn thôi.”
“Người ta nói: muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lí do. Không gì có thể ngăn cản được tình yêu! Ba mẹ em là minh chứng.”
“Không phải không yêu thương. Mà là anh không nỡ, để em theo chịu khổ như thế.”
“Anh không nỡ liền đẩy em ra sao? Tàn nhẫn với em như vậy sao?”
“Lâu rồi, em có chịu nổi không?”
“Cái gì lâu rồi?”
“Thiệt thòi.”
Lan Nhi thật sự không hiểu, trong lòng anh cô lại là người như vậy sao? Tham phú phụ bần? Không chịu nổi khổ cực, thiệt thòi ư?
Vốn dĩ từ nhỏ đến giờ, cô cũng tự hỏi: liệu bản thân có được sống trong sung sướng, nhung lụa hay không?
“Chỉ cần anh yêu em, biết lo biết nghĩ, đừng bỏ em cô đơn một mình là được.”
“Nhẫn anh cũng mua rồi, tại sao lại không cố gắng?”
Trạch Kha cũng chỉ biết thở dài mệt mỏi:
“Từ cái lúc mà gia đình đổ nợ thì mọi chuyện nó tệ từng ngày.”
“Mệt mỏi lắm rồi.”
“Đáng lí ra anh đi rồi đấy chứ.”
Lan Nhi nhìn bạn trai tều tuỵ trước màn hình cũng đau lòng không thôi.
Cô giận bản thân ở quá xa, lúc này dù muốn ôm anh vào lòng để an ủi cũng là một điều vô cùng xa xỉ.
“Còn nước còn tát, còn người là mọi chuyện đều có thể.”
“Nợ thì có thể trả, nhưng người đi rồi quay lại được không?”
“Người ra đi không vướng bận, người ở lại phải đau khổ chừng nào?”
“Anh có biết là làm như thế rất tàn nhẫn đối với những người quan tâm anh không?”
Nói đến đây cô liền ôm mặt khóc nức nở, không nghĩ đến liệu anh đi rồi bản thân sẽ thế nào…?
Trạch Kha nghe câu đó của Lan Nhi thì mặt cũng sượng ra, anh quả thực không nghĩ đến điều này, buồn bã thú nhận:
“Biết xe ở đâu không? Bán mất rồi.”
Lan Nhi nín hẳn, nhìn thấy bạn trai tiếc nuối từ bỏ đam mê của mình khiến cô càng thương anh hơn, liền an ủi:
“Sau này hết nợ thì mua cái khác. Anh còn trẻ, chuyện gì cũng còn có thể.”
“Cũng cố gắng.“
“Từ từ thôi, đừng áp lực quá. Anh không một mình, hiểu chứ?”
“Nhưng mà nhiều lắm.”
“Bao nhiêu?”
“Gần tỉ.”
Lan Nhi day day trán một cách mệt mỏi.
Gia cảnh của cô cũng không khá hơn anh là bao, không thể giúp được gì cho Trạch Kha rồi.
Cô cũng biết rõ, điều bản thân có thể làm là ở bên cạnh anh, động viên, cổ vũ, làm chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho anh.
Như vậy là đủ rồi!
Lan Nhi cố gắng an ủi anh, muốn anh đặc niềm tin rằng bản thân sẽ làm được.
Nhưng một câu nói của anh đã khiến cô phải loading vài giây:
“Ba bốn năm chưa chắc đã trả hết.”
“Phải đến năm sáu năm, liệu đến lúc đó em có còn không?”
Đúng vậy, thanh xuân của người con gái ngắn lắm. Năm sáu năm dài đằng đẳng đó, liệu cô có mãi mãi ở bên cạnh anh không?
Không biết cô đã suy nghĩ điều gì mà trầm tư một lúc, sau đó mỉm cười đáp:
“Anh chịu cố gắng không?”
“Không bỏ rơi em, không để em một mình.”
“Em sống thiên về tình cảm hơn là vật chất.”
“Nên người em yêu dù không có tiền cũng được, nhưng phải có chí tiến thủ.”
“Năm sáu năm nữa em cũng chỉ mới ra trường thôi.”
“Em cũng không phải người sống dựa vào người khác.”
Trạch Kha liền tiếp lời: “Phải làm rất nhiều.”
“Em biết.”
“Thế nên đừng bi quan nữa!”
“Tích cực lên được không?”
“Chỉ cần nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt rồi mọi việc tự khắc sẽ đúng hướng.”
“Cứ mãi bi quan nó sẽ ngày càng g.i.ế.t c.h.ế.t chúng ta thôi.”
Để thay đổi bầu không khí âm trầm sau khi đã nghĩ thông, anh liền đổi chủ đề:
“Nay mới đúng ngày mà. Sao kêu không nhớ?!”
Hiện là 0h36’ ngày sinh nhật của Lan Nhi.
“Mấy nay không online, tin nhắn cũng không trả lời. Em thấy anh online Litmatch mà?!”
“Có không?!”
“Muốn chat nhưng lại không reply tin nhắn của em. Hoạt động có thể giả nhưng trạng thái cập nhập thì không nhé. Có cần em kéo lại tin nhắn chứng minh phía trên không?”
“Khum.”
Trạch Kha liền bày ra bộ dạng uỷ khuất kiểu: không có cửa để giải thích, mọi lỗi sai đều là của anh.
Nói nào cô liền làm ngay, cap lại màn hình gửi anh để ai đấy khỏi có đường chối cãi:
“Đăng cái off là.”
“Ừm, nhưng không trả lời tin nhắn của em là vì sao? Muốn chat nhưng không nói chuyện với em là muốn chat với ai?”
“Định…”
“Làm gì?”
“Làm gì đó để em đi…”
Xong anh thu lại nét buồn trên khuôn mặt, liền vội vã giải thích, nhằm kéo lại chút điểm:
“Không phải không trân trọng đâu. Anh biết anh rất tệ mà.”
“Thế sao còn để tiểu sử vợ teo @lannhi? Biết tệ tại sao không sửa?”
“Không suy nghĩ tới…”
“Tới cái nào?”
“Không chú ý…”
“Không chú ý cái gì?”
“Suy nghĩ đăng lên thế rồi off hoi.”
“Biết đăng sao không biết làm? Biết suy nghĩ sao không biết nói?”
“Cũng không có nhớ cái đó…”
Lan Nhi càng đọc tin nhắn càng tức.
Xem lại bài đăng đó Trạch Kha đã đăng cái gì kia chứ?
Ảnh sáu múi? Để có được thân hình như này đều phải trả giá?
Why?
Lan Nhi thật sự rất rất hỏi chấm với hành động của anh.
Trạch Kha đây là có ý gì khi đăng tấm ảnh đó? Muốn hút gái ứ? Hay muốn khiến cô đau lòng đến c.h.ế.t mới thôi?
“Anh biết tâm trạng em lúc viết những lời đó gửi cho anh là như thế nào không? Từ lúc ấy đến giờ…”
“Biết.”
“Thế nào?”
“Anh đọc bên thông báo.”
“Ha.”
“Không gì đâu.”
Lan Nhi cười một cách mỉa mai nhìn anh.
Lần nào cũng thế, tin nhắn bình thường cô gửi không bao giờ anh rep. Nhưng tin nhắn quá khích thì anh sẽ rep liền.
Thả sad story nhưng chẳng thèm đoái hoài gì đến những dòng tin nhắn bất lực trong messenger của cô.
Nụ cười mỉa mai ấy không chỉ cười anh mà cô còn cười chính bản thân mình.
Vì yêu mà lúc nào cũng sẵn sàng hạ mình, bất chấp hy sinh tất cả!
Cô cho anh cơ hội để giải thích. Nhưng lời giải thích ở đây là gì?
“Đến lúc định nhắn tin cho em thì điện thoại anh hết mạng.”
Lời giải thích vô lý như thế này liệu có nực cười hay không chứ?
Anh không nhắn tin cho cô mấy ngày liên tiếp, không lẽ lúc nào cũng trùng hợp như thế ư?
“Đang ở đâu?”
“Ngủ nhờ bên nhà cậu.”
“Bán nhà rồi?”
“Có giá trị đều bán hết rồi.”
“Ba mẹ đâu? Bây giờ họ thế nào rồi?”
“Trốn rồi, không biết ở đâu cả!”
“Gì cơ?”
“Bỏ đi rồi.”
“Họ có thể làm vậy được sao? Ba mẹ thế này…”
“Chứ làm sao anh lại mang nợ?”
Cha mẹ vỡ nợ bỏ trốn, để lại một mình đứa con trai mình gánh chịu. Liệu họ có còn đáng mặt trưởng bối nữa hay không?
Nhà chỉ có mình anh là độc đinh. Họ lại nhẫn tâm với nòi giống duy nhất của mình như vậy ư?
“Nợ không phải gần tỉ đâu.”
“Mà bán hết trả mới còn gần tỉ đấy.”
Lan Nhi c.h.ế.t l.ặ.n.g.ijp
Cô cũng chỉ biết thở dài.
Gia cảnh cũng chẳng khá hơn bạn trai là bao, cũng nợ nần chồng chất, lại còn xuất hiện thêm thành viên mới.
Đúng là “đã nghèo còn gặp cái eo”!
Nhưng ít ra cô vẫn còn ba mẹ, còn gia đình, vấn tốt hơn anh một mình cô đơn hiện tại nhiều.
“Rồi mai mốt không có người lớn đám cưới làm sao đây.”
“Ai bảo không có người lớn thì không thể làm đám cưới?”
Đầu Lan Nhi lập tức nhảy số, dường như có một kế hoạch ý tưởng rất táo bạo xuất hiện trong đầu.
“Giờ tay trắng rồi.”
“Thì làm lại từ đầu. Đi lên được từ hai bàn tay trắng mới hay chứ.”
“Năm sáu năm mới hết nợ, nhà xe chưa có. Năm sáu năm nữa mới có nhà, mười một, mười hai năm.”
“Rồi sao?”
“Đợi được đến đó không?”
“Được. Nhà em không có quan niệm kết hôn sớm đâu. Chừng nào có tiền thì muốn làm gì làm.”
“Có vô đây sống cùng anh không?”
“Không có nhà thì sống cùng ở đâu? Hửm?”
“Thuê.”
“Vậy luôn?”
“Chứ ở nhờ ở đậu hoài dị sao?”
“Cũng có lí.”
“Cậu mợ giúp đỡ một ít thứ. Tự biết mà đi chứ ở lâu ai chịu?!”
“Cũng đúng.”
“Anh đang nợ, lỡ trong nhà mất đồ rồi sao?”
“Liền quy cho anh. Ở một mình vẫn tốt hơn.”
“Chối bỏ ai tin không?”
“Không! Thế nên phải nhớ lấy lúc này mà cố gắng biết chưa?! Không thể để người ta khinh thường mình.”
“Làm 8 năm để dành được vài thứ thì giờ lại trắng của.”
Nhìn Trạch Kha sầu não khiến tâm trạng cô cũng hụt hẫng theo.
Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ như vậy. Vì có khó khăn mới buộc chúng ta phải cố gắng vượt qua.
Đây cũng là thử thách ông trời đặt ra cho họ.
“Vượt như này quá lớn.”
“Vượt được thì quả ngọt không thiếu. Anh tin em không? Đặt ra mục tiêu rồi phấn đấu.”
“Từ từ rồi sẽ ổn thôi mong là vậy…”
“Đúng rồi. Nhưng mà xì tóp cái, hôm nay ngày mấy?”
Hiện tại đã là 01h23’.
“Sinh nhật vui vẻ! Yêu em nhiều lắm.”
“Oh, bây giờ mới nhớ tới à?”
“Anh chúc sớm nhất đấy chứ.”
“Sao biết? Lỡ có người chúc sớm hơn thì sao?”
“Lấy súng nã nát đ.u.ý.t.”
Lan Nhi đen mặt.
Mấy năm trước bạn thân cô đều canh đúng 12h đêm để chúc mừng sinh nhật cô. Nhưng năm nay ngoài anh ra, ai cũng đều đã ngủ cả.
Khi nghe bạn gái nhắc đến hai từ “bạn thân”. Anh liền nhẩy cẩn lên đề phòng:
“Thân nam hay nữ?”
“Đoán xem!?”
“Có thân nam không?”
“Chắc là có… nhưng mà thân ai nấy lo.”
Nghe vợ yêu dấu nói vậy thì Trạch Kha liền gửi ngay một cái kết quả search google với nội dung: “Bạn thân khác giới của vợ”.
Lan Nhi cũng đến quỳ với anh.
“Nguy hiểm nên bốp từ trong trứng.”
“Mấy đực rựa chả có gì đáng nói.”
“Dấu diếm là cầm súng nã doukill.”
“Doukill là gì?”
“Gi.ết 2 người thành tựu.”
“Gì cơ? Nói cái quái gì mà chả hiểu.”
“Trong game mỗi khi gi.ết 2 đứa liên tiếp nó đọc vậy á.”
“Rồi liên quan gì?”
“Thì bạn thân + vợ = Cái sừng ÷ nguy cơ + dấu diếm = 2 cái x.á.c.”
Vâng, đó là lập luận suy nghĩ của Kha Tổng thưa quý vị.
“Liên quan chưa?”
Lan Nhi cạn ngôn.ijp
“Biết mấy giờ rồi khum?”
“1h40’.”
“Học xong chưa đấy?”
“Xong rồi.”
“Rồi chưa chịu đi ngủ?”
“Rồi sinh nhật vui vẻ vậy thôi hả?”
“Nhiêu hoi, vô đây rồi bù.”
“Keo kiệt, bù như thế nào?”
“Bù cho cái bầu.”
#phongvy