Chương 27: Nói chuyện với trai nhiều vô, không ghen mô
“Bù cho cái bầu.”
“Đ.i.ê.n!”
Lan Nhi nghe anh nói mà bốc hoả. Cô thật không hiểu nổi sao anh lại nghĩ ra được cái đó.
“Thì vô đây là biết.”
“Nợ còn không trả hết mà cái bầu. Bầu cái đầu anh! Muốn khổ thêm khổ hả? Tào lao vừa thôi.”
“Còn đang suy nghĩ nên bù thế nào.”
“Nghĩ gì? Chưa trả hết nợ.”
“Nên vào đây bù cho.”
“Không thể dính!”
Với hoàn cảnh hiện tại của hai người họ mà anh lại có thể nói ra được lời đó.
Là trêu chọc hay thật sự nghiêm túc?
Lan Nhi có lý tưởng của mình, quan điểm rõ ràng độc lập về mọi vấn đề.
Cô phải gánh vác trên vai rất nhiều thứ, gia đình, tương lai của bản thân lẫn hai đứa em của mình.
Với tình trạng hoàn cảnh hiện tại của cô và anh thì tuyệt đối không thể xẩy ra chuyện dính dáng đến việc có “con”.
Lan Nhi cũng khẳng định rõ quan điểm, lập trường của mình:
“Nên biết nhìn ra trông rộng, nghĩ cho tương lai.”
“Nhắm lo được cho con một cuộc sống đủ đầy thì ms tạo ra nó, đưa nó tới thế giới này.”
“Còn không làm được thì tốt nhất không nên làm khổ nó.”
Lan Nhi đã có một tuổi thơ đầy cơ cực vì gia đình không có tiền rồi. Cô không muốn con mình lại phải chịu cảnh như bản thân lúc nhỏ.
Lan Nhi tuyệt đối không cho phép!
Anh bất lực thở dài, xong lại cười nhẹ nhìn cô:
“Có dư rồi đẻ sau.”
“Khi nào có hẳn tính.”
“Rồi sao chưa chịu đi ngủ nữa?”
“Mắt sưng rồi, không ngủ được.”
Trạch Kha trầm mặc:
“Rồi phải làm sao?”
“Không biết! Coi sao được thì làm.”
“Từ hôm nay em sẽ nghiêm túc quan sát biểu hiện của anh. Gọi người ta một tiếng vợ thì nên biết bản thân phải có trách nhiệm như thế nào.”
“Lạnh run!”
“Sao lạnh?”
Không biết anh đang làm gì, để cô đợi tin nhắn nỗi ngủ thiếp đi. Đến khi Trạch Kha trở lại thì cô đã mất tiêu.
Sáng hôm sau, Lan Nhi mới giải thích:
“Vừa nhắn vừa ngủ, không mất sao được.”
“Sáng ấm.”
“Dạ. Ăn sáng chưa?”
“Chưa á.”
“Coi ăn đi nha, vợ đi học.”
“Đi cẩn thận á.”
Tình cảm cả hai lại trở về quỹ đạo như trước đây, mỗi ngày đều tình cảm ân ái, ngọt ngào.
Những ngày sau đó, mọi chuyện đều diễn ra bình thường, anh cố gắng đi làm mỗi ngày, ngoài ra còn làm thêm kiếm sống.
Lan Nhi cũng nổ lực trong việc học tập, thời gian chạy nước rút thấm thoát thoi đưa.
Mỗi ngày cả hai đều đồng hành cùng nhau trãi qua khó khăn, chỉ có hạnh phúc không có cãi vả.
Trạch Kha cứ như một đứa trẻ, suốt ngày làm trò chọc bạn gái vui. Nhiều khi nói chuyện cô cảm giác như bản thân đang chăm trẻ.
Cô luôn bên cạnh anh mỗi phút giây, luôn cổ vũ và động viên chàng trai của mình cố gắng để tương lai của họ có một cái kết viên mãn.
Cũng tự cổ vũ chính bản thân mình, đặc ra hy vọng để được gặp anh chính là mục tiêu phấn đấu của cô.
Tuy nhiên, Trạch Kha cũng rất lo lắng về tương lai của họ rất nhiều.
Anh biết mình hiện tại không còn gì trong tay, không thể lo được cho cô một cuộc sống tốt, hiện tại còn mang nợ.
Ước mơ lúc nhỏ đến giờ của anh đều rất bình thường và giản dị.
Anh muốn có một mảnh đất để xây nhà, làm cái vườn. Có cái ao nuôi cá trồng rau sống qua ngày.
Một cuộc sống yên ổn sau những nhịp đập xô bồ của xã hội, anh đã quá mệt mỏi với sự bon chen tấp nập chốn đô thành hoa lệ ấy rồi.
Nhưng nhìn Lan Nhi với một tuổi trẻ nhiệt huyết, nhận thấy cô bảo đó chỉ là ý định dưỡng già nên buộc anh phải phấn đấu, nỗ lực.
Cuộc sống hai người họ cứ thế hạnh phúc, vui vẻ trãi qua từng ngày.
Cho đến một ngày, cô trò chuyện với một cậu bạn cũng quen qua mạng, đồng thời sống cùng thành phố của anh.
Có nói đến nhiều vấn đề giữa hai người trong tình yêu nhưng Lan Nhi không hiểu và bảo coi hỏi bạn trai.
Lan Nhi ngây thơ, thật thà cáp màn hình tin nhắn cuộc trò chuyện gửi sang hỏi anh.
Ban đầu Trạch Kha cũng cật lực giải đáp thắc mắc của bạn gái, đến khi vấn đề thảo luận kết thúc mới giở giọng ghen tuông:
“Nói chuyện với trai nhiều vô, không ghen mô.”
“Có đâu? Nói tí ti, bọn nó sợ bị ghen nên nào có dám nhắn.”
“Nhưng mà không bao giờ tin tưởng nữa.”
Câu nói này của anh khiến nụ cười của cô dần tắt nắng, khuôn mặt liền hiện nét gượng gạo khó hiểu:
“Không tin tưởng gì?”
“Sự đề phòng, biết không?”
Lan Nhi cả một bầu trời hỏi chấm. Cô không hiểu mình đã làm gì khiến anh phải đề phòng.
Trạch Kha biết cô đang thắc mắc liền nghiêm túc giải đáp:
“Yêu nhau là phải tin tưởng nhau. Đúng không?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Khi mà nhắn tin với trai rồi thì tin tưởng được không?”
Lan Nhi dường như muốn nói gì đó nhưng thôi, Trạch Kha lại nói tiếp:
“Có, tin được chứ. Năm mươi phần trăm!”
“Có nói gì đâu? Vợ chỉ nói mấy câu cũng không được hử?”
“Không cảm thấy an toàn thì phải làm sao? Phòng bị.”
“Thế thời gian qua anh cho em sự an toàn chưa?”
Thái độ của cô dần trở nên nghiêm túc, qua tin nhắn có thể thấy được trạng thái cảm xúc hiện tại của Lan Nhi như thế nào.
Thời gian qua yêu nhau, trãi qua nhiều chuyện chỉ với hơn hai tháng ngắn ngủi.
Nhưng gì anh làm với cô, mọi người đều nhìn thấy. Để cô xem, những lời này mang ra viết vào câu chuyện của họ, đọc giả sẽ đánh giá thế nào.
Thế mà lời đáp của anh thực sự khiến cô rơi vào trầm lặng:
“Quá an toàn! Không nhắn tin với gái luôn đây này.”
Đến giây phút này thì cô không nhịn được cơn giận bộc phát:
“Nếu không phải em kiên trì cố chấp với đoạn tình cảm này thì mình còn không? Lạnh nhạt, bỏ rơi, biến mất khỏi một lời báo. Yêu xa như thế an toàn được sao?”
“Ý nói sẽ có sừng. Chứ an toàn trong mối quan hệ nó khác.”
“Biết anh đọc được tin nhắn.”
Ý cô ở đây là bản thân dù nói chuyện với ai thế nào cũng không có giấu diếm.
Bởi anh cũng cũng có Facebook của Lan Nhi, không gì có thể che dấu.
“Đồng ý là không cho em được sự an toàn. Tại anh cố ý như thế?”
Đồng thời với tin nhắn của anh, cũng là sự phẫn uất của cô:
“Một người sợ mất anh, trân trọng từng khoảnh khắc bên anh, cố gắng để được bên anh.”
“Chỉ vì vài tin nhắn anh liền không tin tưởng nữa?!”
“Ừ.”
Lan Nhi như cười như khóc, vật vờ giữa ranh giới cảm xúc mâu thuẫn lẫn nhau.
Trạch Kha đọc tin nhắn cũng khá là bất lực. Anh biết kiểu gì cô cũng thành ra thế này.
“Đọc lại tin nhắn đi, chỉ muốn nói thế thôi.”
“Ừ, năm mươi thì năm mươi.”
“Nói ít thì không hiểu, nói nhiều thì nặng nhẹ. Khó hiểu!”
Cô cảm thấy khoảnh khắc nói ra những lời này, có thể anh đã “quá mệt mỏi” hay nói cách khác là “chán ngấy” cô rồi.
“Vâng, đi câu nhớ chú ý an toàn. Coi về sớm còn nghỉ ngơi mai đi làm.”
“Ừ, đọc lại tin nhắn đi!”
“Ừm, là em khiến anh không có cảm giác an toàn. Em sai!”
“Không! Em đang hiểu sai vấn đề, Oke chưa?”
“Em xin lỗi!”
“Anh nói đọc lại.”
“Đọc rồi.”
“Em đang đi xa vấn đề đấy!”
“Em nói chuyện với trai khiến anh không có cảm giác an toàn. Anh tin tưởng được nhưng vẫn sợ.”
“Đã đọc chưa? Hả? Nói đến thế vẫn kiên quyết như vậy à?”
Giây phút này Trạch Kha như muốn bùng nổ.
Anh thật sự phải kìm cơn tức giận xuống mức nào để không quát thẳng vào mặt Lan Nhi?
Ý của anh chỉ đơn giản là nêu ra vấn đề và nhắc nhở để cô chú ý một chút.
Nhưng không ngờ đến Lan Nhi lại suy nghĩ quá lên vấn đề, khiến anh thật sự rất… cảm xúc như thể muốn lật bàn ngay lập tức.
Trạch Kha thể ngờ được tại sao suy nghĩ của con gái lại cứ phức tạp, thích làm khó nhau đến như vậy.
Anh kiên nhẫn, cố găn hạ cơn giận để nói chuyện nhẹ nhàng với cô:
“Khúc đầu anh nói gì, em hiểu không?”
“Thì anh bảo em nhắn tin với trai nhiều anh ghen.”
“Ừ, sao nữa?”
“Không bao giờ tin tưởng nữa sinh ra sự đề phòng.”
“Chưa hiểu hết được câu đầu tiên.”
“Đâu có nói nhiều. Lâu lâu mới nói vài ba câu thôi mà.”
“Thôi thì ngẫm nghĩ đi. Nghĩ cho ra vấn đề.”
“Thời gian đều nói chuyện với chồng cả rồi, còn đâu quan tâm người khác nữa.”
“Một câu nói…”
“Tụi nó sợ bị ghen nên không dám nhắn nhiều chứ gì?!”
“Không hiểu. Nó dẫn đến việc cải lộn như thế đấy. Đọc rồi ngẫm đi!”
Lan Nhi thật sự không hiểu rằng mình có làm cái gì sai đâu mà phải để anh nói như vậy?
Cô cũng không hiểu ý anh, muốn nói gì thì nói luôn đi cho rồi chứ vòng vo mãi.
Anh còn muốn cô phải hiểu như thế nào nữa? Những gì cô hiểu trong lời của anh chẳng lẽ không phải ư?
Tại sao anh không nói thẳng ra mà phải bắt chước đám con gái các cô, nói ẩn ý làm gì xong bắt cô hiểu?
Đầu óc cô đơn giản chứ đâu có phức tạp như mấy đứa khác đâu, cứ bắt cô suy diễn được lung tung.
Lan Nhi hậm hực, ủy khuất. Trạch Kha thì bất lực đến hạn hán lời.
“Đơn giản quá hé?!”
Nhiều cái thì phức tạp chứ đụng chuyện tình cảm của bản thân là cô bí rồi.
Làm quân sư tình yêu nhưng chưa bao giờ cô giải đáp được thắc mắc của bản thân.
Đụng chuyện là nghĩ linh tinh.
Nhiều lúc cô viết truyện xong, người ta khen hay mà bản thân cũng không biết tình cảm mình đặc ở đâu nữa.
Lan Nhi cười trừ, chỉ được cái tà lanh là nhanh.
Trạch Kha nói chuyện với bạn gái mà muốn khờ ra luôn:
“Câu đầu chỉ là nhắc nhở thôi.”
“Biết rồi, giải thích rồi thì cho qua đi, cũng bắt bẻ người ta nặng nhẹ.”
“Làm quá lên rùi nói nữa. Cái dưới là giải thích chuyện sẽ xẩy ra.”
Phải công nhận một điều rằng, khi cải nhau với bạn gái thì chất xám và biểu cảm lẫn mức độ của Trạch Kha như bị thách thức.
Lúc nào cũng phải kiên nhẫn, kìm hãm sự tức giận xuống để thông não cho bé người yêu ngố ngơ.
Nhưng hai người có phải lâu lâu mới choảng nhau đâu? Chuyện như cơm bữa, như nét đặc trưng trong mối quan hệ của họ luôn rồi ấy chứ?!
Chàng trai sa mạc lời.
Không biết liệu anh có từng nản khi gặp những tình huống dở khóc dở cười này không nhỉ?
Lan Nhi của sau này chắc chắn sẽ thắc mắc.
Khi cô nhận ra lỗi sai, cũng hạ giọng mà nhận lỗi.
“Đúng, em thừa nhận em nghĩ sai lệch đến nỗi không dám cuối mặt.”
“Ngửa mặt lên trời cũng mỏi cổ lắm chứ bộ.”
“Đúng là không thích hợp yêu đương, toàn tự mình làm khổ mình.”
Nhưng mà hình như phong cách nhận lỗi này có gì đó hơi sai sai thì phải?
Trạch Kha loading nặng.
Nhưng khi đọc tin nhắn đến đoạn ngửa mặt lên trời là anh hiểu cô đang như thế nào rồi.
Chàng trai tinh tế này liền dịu dàng nói:
“Đi rửa mặt đi.”
“Áo được máy quạt hong sắp khô rồi. Ngửa mặt lên trời nuốt vô luôn, không nhiều.”
“Chìm ba ngày lận.”
“…”
“Em nghĩ xem?”
Trạch Kha nói thế là có ẩn ý, anh muốn thăm dò suy nghĩ của bạn gái xem thế nào gọi là đơn giản.
Lan Nhi im lặng, trầm mặc một lúc rồi đáp.
“Quen rồi.”
Trạch Kha hạn hán lời luôn, chả biết phải làm sao với cô nữa.
Cô hẳn là đang nghĩ anh sẽ lại phá vỡ hạnh phúc hiện tại đây mà.
Vì vài câu tin nhắn, anh nói cô lại không hiểu vẫn ngồi kiên nhẫn để giải thích.
Thử nghĩ nếu anh muốn phá đi mái ấm hạnh phúc này thì đã im lặng từ lúc ban đầu rồi, làm gì có chuyện ngồi trụ lại tới bây giờ với đứa cứng đầu như cô.
Lan Nhi tuy biết sai những vẫn không muốn hạ có bộ dạng kiêu ngạo của mình:
“Giải thích thì nói hắc đi, cứ bắt xem lại.”
“Thôi không nói nữa, em không muốn tắt điện đắp chăn đi ngủ sớm.”
Cái cô nàng này luôn khiến anh phải bó tay chịu thua.
Tuy không muốn bạn gái buồn nhưng anh vẫn sẽ nói ra suy nghĩ của mình, để cô biết mà hiểu anh hơn.
“Ai cũng nói anh nhạt nhẽo, đơn giản. Nhưng có thật vậy sao?”
Lan Nhi nghe hiểu lời này, bởi những gì anh đối với cô, đều cảm nhận được rất rõ rệt.
Đọc tin nhắn giữa anh với người khác thái độ khác, nói chuyện với cô lại là một thái độ trái ngược.
Lan Nhi rất vui khi biết mình là sự tồn tại đặc biệt trong lòng anh.
Cô không đáp lời anh, chỉ chụp màn hình lại bình luận của đọc giả trên bài đăng tiktok gửi sang:
“Hai ông bà này cưng ghê á, làm tự nhiên muốn có bồ ghê.”
Xong cô mới nói:
“Đọc cmt của đọc giả là hiểu chứ?”
“Nhưng mà có một chuyện cần nghiêm túc nhìn nhận lại.”
“Không bao giờ anh đọc truyện mà thả tim hay cmt cả.”
“Seen chùa à người được ưu tiên gắn thẻ?”
Nghe bạn gái trách, Trạch Kha cũng hứa sẽ chú ý thay đổi.
“Biết lạnh lùng boy không?”
“Biết? Tính làm như thế?”
“Không.”
“Thế sao lại hỏi?”
“Tính cách nó đó giờ đã vậy.”
“Có hử?”
“Có, với người ta thôi.”
“Thấy rep cmt nhiệt tình lắm mà.”
“Rep cmt thế thôi, có bao giờ nhắn tin đâu.”
“Ai biết đâu.”
“Phải toả ra ấm áp.”
“Tin nhắn ai mà biết được, xem cmt mà phán đoán thôi chứ biết gì đâu.”
“Ò.”
“Ghét chữ đó nha! Nói cho nhiều rồi người ta ò phát xong.”
“Ừ, sẽ thay đổi.”
Lan Nhi hạn hán lời.
Ò với ừ thì khác bố gì nhau? Trường hợp này khiến cô thật muốn chửi thề.
Lan Nhi kể Trạch Kha nghe về việc cô có trò chuyện thân thiết với hai người anh bác sĩ, hai người này đã và đang giúp cô ôn thi.
Cô sợ anh sẽ hiểu lầm nên mới thành thật trước khi bị anh phát hiện. Nhưng lời nói của anh khiến cô đứng hình:
“Sợ tình cảm nẩy mầm, chứ đừng sợ hiểu lầm.”
Nước suy nghĩ của Trạch Kha nằm ngoài sự suy đoán của Lan Nhi, xong cô mới giải thích rõ tình cảm của mình với anh, tuyệt đối không có chuyện nẩy sinh tìm cảm.
Cô cũng từng đăng story, úp mở cho anh biết về mối quan hệ này nhưng Trạch Kha không xem.
Nhưng không ngờ rằng anh đã xem, bằng nick cô.
Lan Nhi thắc mắc tại sao Trạch Kha lại không nói gì về chuyện này với mình, anh đáp:
“Nói gì đây?”
“Thứ thuộc về mình thì sẽ tự động tránh đi.”
“Anh không sao cả, miễn là em cảm thấy vui.”
“Anh không hỏi sự tư ẩn của em.”
Lan Nhi có sự tự giác của người đã có chủ.
Mặc dù xung quanh cô nhiều trai thật, nhưng cũng mong anh hãy yên tâm. Vì bạn gái anh đều giữ khoản cách như tránh dịch hết.
“Có quen ai khác hay ngọt ngào cùng ai chẳng hạn.”
“Dấu đi đừng để anh thấy.”
“Anh không thấy chứ không phải anh không biết.”
Lan Nhi c.h.ế.t lặng.
Cái gì mà quen ai khác hay ngọt ngào cùng ai? Ngoài anh ra cô làm gì còn có ai khác.
Không chỉ thế mọi tâm trạng của cô đều bị bạn trai chi phối tất thẩy.
Quen người khác, liệu có thể không?
Anh lại nói:
“Anh làm em đau nhiều rồi, nên anh cũng chả có quyền gì để nói cả.”
#phongvy
“Đ.i.ê.n!”
Lan Nhi nghe anh nói mà bốc hoả. Cô thật không hiểu nổi sao anh lại nghĩ ra được cái đó.
“Thì vô đây là biết.”
“Nợ còn không trả hết mà cái bầu. Bầu cái đầu anh! Muốn khổ thêm khổ hả? Tào lao vừa thôi.”
“Còn đang suy nghĩ nên bù thế nào.”
“Nghĩ gì? Chưa trả hết nợ.”
“Nên vào đây bù cho.”
“Không thể dính!”
Với hoàn cảnh hiện tại của hai người họ mà anh lại có thể nói ra được lời đó.
Là trêu chọc hay thật sự nghiêm túc?
Lan Nhi có lý tưởng của mình, quan điểm rõ ràng độc lập về mọi vấn đề.
Cô phải gánh vác trên vai rất nhiều thứ, gia đình, tương lai của bản thân lẫn hai đứa em của mình.
Với tình trạng hoàn cảnh hiện tại của cô và anh thì tuyệt đối không thể xẩy ra chuyện dính dáng đến việc có “con”.
Lan Nhi cũng khẳng định rõ quan điểm, lập trường của mình:
“Nên biết nhìn ra trông rộng, nghĩ cho tương lai.”
“Nhắm lo được cho con một cuộc sống đủ đầy thì ms tạo ra nó, đưa nó tới thế giới này.”
“Còn không làm được thì tốt nhất không nên làm khổ nó.”
Lan Nhi đã có một tuổi thơ đầy cơ cực vì gia đình không có tiền rồi. Cô không muốn con mình lại phải chịu cảnh như bản thân lúc nhỏ.
Lan Nhi tuyệt đối không cho phép!
Anh bất lực thở dài, xong lại cười nhẹ nhìn cô:
“Có dư rồi đẻ sau.”
“Khi nào có hẳn tính.”
“Rồi sao chưa chịu đi ngủ nữa?”
“Mắt sưng rồi, không ngủ được.”
Trạch Kha trầm mặc:
“Rồi phải làm sao?”
“Không biết! Coi sao được thì làm.”
“Từ hôm nay em sẽ nghiêm túc quan sát biểu hiện của anh. Gọi người ta một tiếng vợ thì nên biết bản thân phải có trách nhiệm như thế nào.”
“Lạnh run!”
“Sao lạnh?”
Không biết anh đang làm gì, để cô đợi tin nhắn nỗi ngủ thiếp đi. Đến khi Trạch Kha trở lại thì cô đã mất tiêu.
Sáng hôm sau, Lan Nhi mới giải thích:
“Vừa nhắn vừa ngủ, không mất sao được.”
“Sáng ấm.”
“Dạ. Ăn sáng chưa?”
“Chưa á.”
“Coi ăn đi nha, vợ đi học.”
“Đi cẩn thận á.”
Tình cảm cả hai lại trở về quỹ đạo như trước đây, mỗi ngày đều tình cảm ân ái, ngọt ngào.
Những ngày sau đó, mọi chuyện đều diễn ra bình thường, anh cố gắng đi làm mỗi ngày, ngoài ra còn làm thêm kiếm sống.
Lan Nhi cũng nổ lực trong việc học tập, thời gian chạy nước rút thấm thoát thoi đưa.
Mỗi ngày cả hai đều đồng hành cùng nhau trãi qua khó khăn, chỉ có hạnh phúc không có cãi vả.
Trạch Kha cứ như một đứa trẻ, suốt ngày làm trò chọc bạn gái vui. Nhiều khi nói chuyện cô cảm giác như bản thân đang chăm trẻ.
Cô luôn bên cạnh anh mỗi phút giây, luôn cổ vũ và động viên chàng trai của mình cố gắng để tương lai của họ có một cái kết viên mãn.
Cũng tự cổ vũ chính bản thân mình, đặc ra hy vọng để được gặp anh chính là mục tiêu phấn đấu của cô.
Tuy nhiên, Trạch Kha cũng rất lo lắng về tương lai của họ rất nhiều.
Anh biết mình hiện tại không còn gì trong tay, không thể lo được cho cô một cuộc sống tốt, hiện tại còn mang nợ.
Ước mơ lúc nhỏ đến giờ của anh đều rất bình thường và giản dị.
Anh muốn có một mảnh đất để xây nhà, làm cái vườn. Có cái ao nuôi cá trồng rau sống qua ngày.
Một cuộc sống yên ổn sau những nhịp đập xô bồ của xã hội, anh đã quá mệt mỏi với sự bon chen tấp nập chốn đô thành hoa lệ ấy rồi.
Nhưng nhìn Lan Nhi với một tuổi trẻ nhiệt huyết, nhận thấy cô bảo đó chỉ là ý định dưỡng già nên buộc anh phải phấn đấu, nỗ lực.
Cuộc sống hai người họ cứ thế hạnh phúc, vui vẻ trãi qua từng ngày.
Cho đến một ngày, cô trò chuyện với một cậu bạn cũng quen qua mạng, đồng thời sống cùng thành phố của anh.
Có nói đến nhiều vấn đề giữa hai người trong tình yêu nhưng Lan Nhi không hiểu và bảo coi hỏi bạn trai.
Lan Nhi ngây thơ, thật thà cáp màn hình tin nhắn cuộc trò chuyện gửi sang hỏi anh.
Ban đầu Trạch Kha cũng cật lực giải đáp thắc mắc của bạn gái, đến khi vấn đề thảo luận kết thúc mới giở giọng ghen tuông:
“Nói chuyện với trai nhiều vô, không ghen mô.”
“Có đâu? Nói tí ti, bọn nó sợ bị ghen nên nào có dám nhắn.”
“Nhưng mà không bao giờ tin tưởng nữa.”
Câu nói này của anh khiến nụ cười của cô dần tắt nắng, khuôn mặt liền hiện nét gượng gạo khó hiểu:
“Không tin tưởng gì?”
“Sự đề phòng, biết không?”
Lan Nhi cả một bầu trời hỏi chấm. Cô không hiểu mình đã làm gì khiến anh phải đề phòng.
Trạch Kha biết cô đang thắc mắc liền nghiêm túc giải đáp:
“Yêu nhau là phải tin tưởng nhau. Đúng không?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Khi mà nhắn tin với trai rồi thì tin tưởng được không?”
Lan Nhi dường như muốn nói gì đó nhưng thôi, Trạch Kha lại nói tiếp:
“Có, tin được chứ. Năm mươi phần trăm!”
“Có nói gì đâu? Vợ chỉ nói mấy câu cũng không được hử?”
“Không cảm thấy an toàn thì phải làm sao? Phòng bị.”
“Thế thời gian qua anh cho em sự an toàn chưa?”
Thái độ của cô dần trở nên nghiêm túc, qua tin nhắn có thể thấy được trạng thái cảm xúc hiện tại của Lan Nhi như thế nào.
Thời gian qua yêu nhau, trãi qua nhiều chuyện chỉ với hơn hai tháng ngắn ngủi.
Nhưng gì anh làm với cô, mọi người đều nhìn thấy. Để cô xem, những lời này mang ra viết vào câu chuyện của họ, đọc giả sẽ đánh giá thế nào.
Thế mà lời đáp của anh thực sự khiến cô rơi vào trầm lặng:
“Quá an toàn! Không nhắn tin với gái luôn đây này.”
Đến giây phút này thì cô không nhịn được cơn giận bộc phát:
“Nếu không phải em kiên trì cố chấp với đoạn tình cảm này thì mình còn không? Lạnh nhạt, bỏ rơi, biến mất khỏi một lời báo. Yêu xa như thế an toàn được sao?”
“Ý nói sẽ có sừng. Chứ an toàn trong mối quan hệ nó khác.”
“Biết anh đọc được tin nhắn.”
Ý cô ở đây là bản thân dù nói chuyện với ai thế nào cũng không có giấu diếm.
Bởi anh cũng cũng có Facebook của Lan Nhi, không gì có thể che dấu.
“Đồng ý là không cho em được sự an toàn. Tại anh cố ý như thế?”
Đồng thời với tin nhắn của anh, cũng là sự phẫn uất của cô:
“Một người sợ mất anh, trân trọng từng khoảnh khắc bên anh, cố gắng để được bên anh.”
“Chỉ vì vài tin nhắn anh liền không tin tưởng nữa?!”
“Ừ.”
Lan Nhi như cười như khóc, vật vờ giữa ranh giới cảm xúc mâu thuẫn lẫn nhau.
Trạch Kha đọc tin nhắn cũng khá là bất lực. Anh biết kiểu gì cô cũng thành ra thế này.
“Đọc lại tin nhắn đi, chỉ muốn nói thế thôi.”
“Ừ, năm mươi thì năm mươi.”
“Nói ít thì không hiểu, nói nhiều thì nặng nhẹ. Khó hiểu!”
Cô cảm thấy khoảnh khắc nói ra những lời này, có thể anh đã “quá mệt mỏi” hay nói cách khác là “chán ngấy” cô rồi.
“Vâng, đi câu nhớ chú ý an toàn. Coi về sớm còn nghỉ ngơi mai đi làm.”
“Ừ, đọc lại tin nhắn đi!”
“Ừm, là em khiến anh không có cảm giác an toàn. Em sai!”
“Không! Em đang hiểu sai vấn đề, Oke chưa?”
“Em xin lỗi!”
“Anh nói đọc lại.”
“Đọc rồi.”
“Em đang đi xa vấn đề đấy!”
“Em nói chuyện với trai khiến anh không có cảm giác an toàn. Anh tin tưởng được nhưng vẫn sợ.”
“Đã đọc chưa? Hả? Nói đến thế vẫn kiên quyết như vậy à?”
Giây phút này Trạch Kha như muốn bùng nổ.
Anh thật sự phải kìm cơn tức giận xuống mức nào để không quát thẳng vào mặt Lan Nhi?
Ý của anh chỉ đơn giản là nêu ra vấn đề và nhắc nhở để cô chú ý một chút.
Nhưng không ngờ đến Lan Nhi lại suy nghĩ quá lên vấn đề, khiến anh thật sự rất… cảm xúc như thể muốn lật bàn ngay lập tức.
Trạch Kha thể ngờ được tại sao suy nghĩ của con gái lại cứ phức tạp, thích làm khó nhau đến như vậy.
Anh kiên nhẫn, cố găn hạ cơn giận để nói chuyện nhẹ nhàng với cô:
“Khúc đầu anh nói gì, em hiểu không?”
“Thì anh bảo em nhắn tin với trai nhiều anh ghen.”
“Ừ, sao nữa?”
“Không bao giờ tin tưởng nữa sinh ra sự đề phòng.”
“Chưa hiểu hết được câu đầu tiên.”
“Đâu có nói nhiều. Lâu lâu mới nói vài ba câu thôi mà.”
“Thôi thì ngẫm nghĩ đi. Nghĩ cho ra vấn đề.”
“Thời gian đều nói chuyện với chồng cả rồi, còn đâu quan tâm người khác nữa.”
“Một câu nói…”
“Tụi nó sợ bị ghen nên không dám nhắn nhiều chứ gì?!”
“Không hiểu. Nó dẫn đến việc cải lộn như thế đấy. Đọc rồi ngẫm đi!”
Lan Nhi thật sự không hiểu rằng mình có làm cái gì sai đâu mà phải để anh nói như vậy?
Cô cũng không hiểu ý anh, muốn nói gì thì nói luôn đi cho rồi chứ vòng vo mãi.
Anh còn muốn cô phải hiểu như thế nào nữa? Những gì cô hiểu trong lời của anh chẳng lẽ không phải ư?
Tại sao anh không nói thẳng ra mà phải bắt chước đám con gái các cô, nói ẩn ý làm gì xong bắt cô hiểu?
Đầu óc cô đơn giản chứ đâu có phức tạp như mấy đứa khác đâu, cứ bắt cô suy diễn được lung tung.
Lan Nhi hậm hực, ủy khuất. Trạch Kha thì bất lực đến hạn hán lời.
“Đơn giản quá hé?!”
Nhiều cái thì phức tạp chứ đụng chuyện tình cảm của bản thân là cô bí rồi.
Làm quân sư tình yêu nhưng chưa bao giờ cô giải đáp được thắc mắc của bản thân.
Đụng chuyện là nghĩ linh tinh.
Nhiều lúc cô viết truyện xong, người ta khen hay mà bản thân cũng không biết tình cảm mình đặc ở đâu nữa.
Lan Nhi cười trừ, chỉ được cái tà lanh là nhanh.
Trạch Kha nói chuyện với bạn gái mà muốn khờ ra luôn:
“Câu đầu chỉ là nhắc nhở thôi.”
“Biết rồi, giải thích rồi thì cho qua đi, cũng bắt bẻ người ta nặng nhẹ.”
“Làm quá lên rùi nói nữa. Cái dưới là giải thích chuyện sẽ xẩy ra.”
Phải công nhận một điều rằng, khi cải nhau với bạn gái thì chất xám và biểu cảm lẫn mức độ của Trạch Kha như bị thách thức.
Lúc nào cũng phải kiên nhẫn, kìm hãm sự tức giận xuống để thông não cho bé người yêu ngố ngơ.
Nhưng hai người có phải lâu lâu mới choảng nhau đâu? Chuyện như cơm bữa, như nét đặc trưng trong mối quan hệ của họ luôn rồi ấy chứ?!
Chàng trai sa mạc lời.
Không biết liệu anh có từng nản khi gặp những tình huống dở khóc dở cười này không nhỉ?
Lan Nhi của sau này chắc chắn sẽ thắc mắc.
Khi cô nhận ra lỗi sai, cũng hạ giọng mà nhận lỗi.
“Đúng, em thừa nhận em nghĩ sai lệch đến nỗi không dám cuối mặt.”
“Ngửa mặt lên trời cũng mỏi cổ lắm chứ bộ.”
“Đúng là không thích hợp yêu đương, toàn tự mình làm khổ mình.”
Nhưng mà hình như phong cách nhận lỗi này có gì đó hơi sai sai thì phải?
Trạch Kha loading nặng.
Nhưng khi đọc tin nhắn đến đoạn ngửa mặt lên trời là anh hiểu cô đang như thế nào rồi.
Chàng trai tinh tế này liền dịu dàng nói:
“Đi rửa mặt đi.”
“Áo được máy quạt hong sắp khô rồi. Ngửa mặt lên trời nuốt vô luôn, không nhiều.”
“Chìm ba ngày lận.”
“…”
“Em nghĩ xem?”
Trạch Kha nói thế là có ẩn ý, anh muốn thăm dò suy nghĩ của bạn gái xem thế nào gọi là đơn giản.
Lan Nhi im lặng, trầm mặc một lúc rồi đáp.
“Quen rồi.”
Trạch Kha hạn hán lời luôn, chả biết phải làm sao với cô nữa.
Cô hẳn là đang nghĩ anh sẽ lại phá vỡ hạnh phúc hiện tại đây mà.
Vì vài câu tin nhắn, anh nói cô lại không hiểu vẫn ngồi kiên nhẫn để giải thích.
Thử nghĩ nếu anh muốn phá đi mái ấm hạnh phúc này thì đã im lặng từ lúc ban đầu rồi, làm gì có chuyện ngồi trụ lại tới bây giờ với đứa cứng đầu như cô.
Lan Nhi tuy biết sai những vẫn không muốn hạ có bộ dạng kiêu ngạo của mình:
“Giải thích thì nói hắc đi, cứ bắt xem lại.”
“Thôi không nói nữa, em không muốn tắt điện đắp chăn đi ngủ sớm.”
Cái cô nàng này luôn khiến anh phải bó tay chịu thua.
Tuy không muốn bạn gái buồn nhưng anh vẫn sẽ nói ra suy nghĩ của mình, để cô biết mà hiểu anh hơn.
“Ai cũng nói anh nhạt nhẽo, đơn giản. Nhưng có thật vậy sao?”
Lan Nhi nghe hiểu lời này, bởi những gì anh đối với cô, đều cảm nhận được rất rõ rệt.
Đọc tin nhắn giữa anh với người khác thái độ khác, nói chuyện với cô lại là một thái độ trái ngược.
Lan Nhi rất vui khi biết mình là sự tồn tại đặc biệt trong lòng anh.
Cô không đáp lời anh, chỉ chụp màn hình lại bình luận của đọc giả trên bài đăng tiktok gửi sang:
“Hai ông bà này cưng ghê á, làm tự nhiên muốn có bồ ghê.”
Xong cô mới nói:
“Đọc cmt của đọc giả là hiểu chứ?”
“Nhưng mà có một chuyện cần nghiêm túc nhìn nhận lại.”
“Không bao giờ anh đọc truyện mà thả tim hay cmt cả.”
“Seen chùa à người được ưu tiên gắn thẻ?”
Nghe bạn gái trách, Trạch Kha cũng hứa sẽ chú ý thay đổi.
“Biết lạnh lùng boy không?”
“Biết? Tính làm như thế?”
“Không.”
“Thế sao lại hỏi?”
“Tính cách nó đó giờ đã vậy.”
“Có hử?”
“Có, với người ta thôi.”
“Thấy rep cmt nhiệt tình lắm mà.”
“Rep cmt thế thôi, có bao giờ nhắn tin đâu.”
“Ai biết đâu.”
“Phải toả ra ấm áp.”
“Tin nhắn ai mà biết được, xem cmt mà phán đoán thôi chứ biết gì đâu.”
“Ò.”
“Ghét chữ đó nha! Nói cho nhiều rồi người ta ò phát xong.”
“Ừ, sẽ thay đổi.”
Lan Nhi hạn hán lời.
Ò với ừ thì khác bố gì nhau? Trường hợp này khiến cô thật muốn chửi thề.
Lan Nhi kể Trạch Kha nghe về việc cô có trò chuyện thân thiết với hai người anh bác sĩ, hai người này đã và đang giúp cô ôn thi.
Cô sợ anh sẽ hiểu lầm nên mới thành thật trước khi bị anh phát hiện. Nhưng lời nói của anh khiến cô đứng hình:
“Sợ tình cảm nẩy mầm, chứ đừng sợ hiểu lầm.”
Nước suy nghĩ của Trạch Kha nằm ngoài sự suy đoán của Lan Nhi, xong cô mới giải thích rõ tình cảm của mình với anh, tuyệt đối không có chuyện nẩy sinh tìm cảm.
Cô cũng từng đăng story, úp mở cho anh biết về mối quan hệ này nhưng Trạch Kha không xem.
Nhưng không ngờ rằng anh đã xem, bằng nick cô.
Lan Nhi thắc mắc tại sao Trạch Kha lại không nói gì về chuyện này với mình, anh đáp:
“Nói gì đây?”
“Thứ thuộc về mình thì sẽ tự động tránh đi.”
“Anh không sao cả, miễn là em cảm thấy vui.”
“Anh không hỏi sự tư ẩn của em.”
Lan Nhi có sự tự giác của người đã có chủ.
Mặc dù xung quanh cô nhiều trai thật, nhưng cũng mong anh hãy yên tâm. Vì bạn gái anh đều giữ khoản cách như tránh dịch hết.
“Có quen ai khác hay ngọt ngào cùng ai chẳng hạn.”
“Dấu đi đừng để anh thấy.”
“Anh không thấy chứ không phải anh không biết.”
Lan Nhi c.h.ế.t lặng.
Cái gì mà quen ai khác hay ngọt ngào cùng ai? Ngoài anh ra cô làm gì còn có ai khác.
Không chỉ thế mọi tâm trạng của cô đều bị bạn trai chi phối tất thẩy.
Quen người khác, liệu có thể không?
Anh lại nói:
“Anh làm em đau nhiều rồi, nên anh cũng chả có quyền gì để nói cả.”
#phongvy