Chương 59:
Trụ trì khóe miệng mỉm cười, nói với Ân Ly: “Nữ thí chủ đã là vị có duyên kia, bần tăng lại thay sư đệ mà có lời muốn nói, Tuệ Hiểu sư đệ trước khi đi từng có lời dặn dò với bần tăng, nếu người có duyên tương lai có nghi hoặc mà không lý giải được, có thể tới chùa Thanh Sơn tìm hắn giải thích.” Lời này Ân Ly nghe như lọt vào trong sương mù nhưng đã là ý tốt của đại sư, tất nhiên là cứ cảm tạ trước chứ chưa cần nói.Từ tạ với trụ trì, Ân Ly lại đi trước đại điện hướng trong điện thần phật thỉnh nguyện, lại thay Tuân Du mà thắp đèn Trường Minh, dâng cúng đầy đủ hương dầu sau mới rời khỏi chùa Thanh Sơn.Đợi đến khi trở lại vương phủ đã là buổi trưa, biết được Tuân Du vẫn chưa hồi phủ, Ân Ly trong lòng âm thầm lo lắng. Phúc bá đứng bên cạnh an ủi nói: “Cô nương chớ có lo lắng, trong cung nếu là có đại sự thương nghị, có khi cũng về trễ, nhất là sắp xếp chuyện xuất chinh, trước đây còn từng có mấy ngày đều không về phủ, Người không cần quá mức ưu tư.”Đang nói, bên ngoài có gã sai vặt tiến vào báo Vương gia hồi phủ. Ân Ly vội đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, mới vừa tới cửa viện, liền thấy Tuân Du bước đi vội vã phong trần mệt mỏi mà gấp rút trở về. Nhìn thấy Ân Ly vẻ mặt vốn trang nghiêm của hắn cũng dần tan biến, vội vã bước nhanh hai bước tới trước mặt nàng nhếch miệng cười: “A Di, sao lại ra đây, ở trong phòng chờ cũng như nhau mà.”Ân Ly thấy viền mắt thâm quầng của hắn, biết hắn đêm qua sợ là suốt đêm đều không được ngủ, vô cùng đau lòng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Nhớ Ngài nên cứ ra đây thôi.”Hắn ngây cả người, có chút không dám tin tưởng cúi đầu nhìn nàng, tiểu cô nương này lúc trước rất để ý thể diện mình, một đêm không thấy lại dám ở trước mặt người khác nói tương tư hắn?! Càng nghĩ càng vui, vốn là mỏi mệt không xiết lại bị nàng một câu liền đuổi không còn một mảnh, khóe miệng hắn càng ngày càng cong, tiến lên một bước đem nàng ôm vào trong lòng ngực, áp sát bên tai nàng nghẹn ngào nói: “Lặp lại lần nữa…”Ân Ly vốn là đau lòng vì hắn nên kiềm lòng không đặng, nào biết người này cho chút thuốc màu là có thể mở luôn phường nhuộm *, trước mắt bao người vừa kéo vừa ôm nàng, làm càn đến không chịu nổi, nàng tránh thân mình khẽ mắng hắn: “… Nói ra người khác nghe”*Ý tương tự được nước làm tới.Ánh mắt sắc bén của Tuân Du nâng lên nhìn chung quanh một vòng, mọi người bị ánh mắt tối tăm của hắn quét đến như bị hàn băng đâm trúng, lạnh thấu đến xương, vội vàng nơm nớp lo sợ nép thân mình cúi đầu, không dám nhìn lung tung.Tuân Du thấy thế vừa lòng ôm chặt lấy người đẹp bé nhỏ trong lòng, cúi đầu hôn lên gương mặt thơm tho của nàng một cái, cười: “Bổn vương yêu thương Vương Phi tương lai của mình có cái gì mà không được nhìn!”Mọi người vừa nghe lại càng nép mình hơn nữa, hận không thể biến mất tại chỗ. Ân Ly lại bị hắn làm cho đỏ mặt, người này là thật là da mặt dày, thật không thể cho hắn cả nửa điểm tốt, nếu không sẽ ngay lập tức kiêu ngạo, đem tiện nghi mà mình chiếm được cứ thế chiếm đi!Tuân Du chọc phá đủ rồi liền buông nàng ra, nắm tay nàng hướng vào trong viện, về đến phòng đã sớm có hạ nhân chuẩn bị xong đồ ăn, Ân Ly cũng ăn cùng hắn một miếng. Tư thế ăn cơm của hắn thực ưu nhã nhưng so sánh với tốc độ ngày thường lại nhanh hơn rất nhiều, hẳn là đói lả, Ân Ly đau lòng gắp mấy đũa cho hắn, Tuân Du thấy thế ngẩng đầu cười với nàng, cũng gắp mấy đũa cho nàng. Cả phòng hài hòa.Không bao lâu liền ăn xong cơm canh. Tuân Du kéo tay Ân Ly nói nhỏ: “Bổn vương vừa về là đã cho người chuẩn bị xe cho nàng, nên là buổi trưa, xuất phát quá muộn đi đường e là không ổn.”Ân Ly biết hắn nói có lý nhưng vẫn thấy buồn rầu, vành mắt rất nhanh ửng đỏ.Tuân Du thở dài, một tay đem nàng kéo vào trong lòng ngực, hôn mái tóc nàng: “A Di, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”Biệt ly hiếm thấy cũng đã tới, Ân Ly rốt cuộc vẫn phải lên xe ngựa rời Kinh, trước khi đi nàng đem linh phù cầu được đeo ở trước ngực Tuân Du, Tuân Du vẫn tiễn nàng đến cửa thành, mới ngừng bước chân, mãi đến khi cỗ xe ngựa chở người thương của hắn biến mất nơi con đường nhỏ kia, mới quay lại đầu ngựa chạy tới quân doanh điểm binh.