Chương 6
11.
Ở thời khắc mấu chốt, không biết một chiếc ba lô từ đâu bay tới, đánh vào trên người Chu Chu.
Tảng đá trong tay Chu Chu bị rơi xuống, cậu ta quay đầu, giận trừng mắt nhìn tôi rồi sau đó nhe răng trợn mắt nhào qua. Tôi bay lên đá một cước vô ngực cậu ta, cậu ta lại như không có cảm giác gì, cứ há mồm đòi cắn tôi.
Mắt thấy cổ họng của mình sắp nhận được nụ hôn thiên sứ, trong tình thế cấp bách, tôi đã kéo cánh tay Giang Hạo Ngôn nhét vào miệng cậu ta.
Giang Hạo Ngôn kêu thảm thiết một tiếng, tôi thừa cơ hội này đè Chu Chu lên trên mặt đất, sau đó lấy một lá bùa trong túi áo ra, nhét vội vào trong miệng cậu ta.
Lâm Tân ở bên cạnh cũng khống chế được Vương Cường, cậu ta đang bắt chéo hai cánh tay của Vương Cường ra sau lưng, mấy người phụ nữ trốn ở bên cạnh thét chói tai.
Tôi đi qua đó, mở miệng của Vương Cường ra rồi nhét một tấm bùa vào, Lâm Tân nhíu mày: "Kiều Mặc Vũ, tôi thấy hình như bọn họ bị ngộ độc thức ăn, cô cho bọn họ ăn cái gì vậy?"
"Bùa Thanh Tâm, để khắc chế độc của nấm U Linh."
Lâm Tân giận tới mức trợn trắng mắt: "Ai cho cô làm xằng làm bậy vậy?"
Mới vừa nói xong thì bỗng nhiên Vương Cương nôn khan hai tiếng, sau đó tinh thần dần dần minh mẫn trở lại.
"Chu Tuyết, sao mọi người đến tới đây rồi?"
Chu Chu cũng lắc lắc đầu, đỏ mặt mà đẩy tôi ra.
"Kiều Mặc Vũ, trước mặt toàn dân thiên hạ, cô tính làm gì tôi vậy?"
Tất cả mọi người giật mình mà nhìn hai người bọn họ, "Các người không sao rồi hả, khôi phục bình thường rồi đúng không?"
Trước màn hình, màn ảnh đã bị bình luận bao trùm kín mít.
"Siuuuu, hay quá vậy, lại còn bùa Thanh Tâm nữa, tổ tiết mục lợi hại ghê."
"Hại tôi lo lắng một hồi lâu, tiết mục này đỉnh của chóp luôn, chắc tốn nhiều tiền dựng cảnh lắm. Lúc trước rõ ràng tôi thấy Kiều Mặc Vũ đi hướng khác, sao tự nhiền giờ lại đụng mặt nhóm chị Bạch rồi? Cái vụ nấm U Linh kia chắc là do chương trình cố tình dựng lên hả?"
"Luận về khía cạnh tài chính mạnh mẽ, chúng ta nên xem xét vị Lưu Hùng ở Hong Kong."
Hiển nhiên nhóm người Lâm Tân cũng có suy nghĩ không khác mấy, con đường đột nhiên mọc đầy nấm Cửu Yêu kia rồi còn chuyện tôi thuận lợi tìm được nhóm chị Bạch ở thời điểm mấu chốt nữa, thêm cả hai diễn viên Chu Chu và Vương Cường.
Chị Bạch bị Chu Chu bóp cổ tới mức suýt chút hôn mê, bây giờ mới hiểu thì ra là hai người đó phối hợp diễn trò với tôi, chị ta tức giận tới mức hung hăng liếc Chu Chu, hai tay ôm chặt cổ mình.
"Hay thật ha, có vài người cầm kịch bản khác với chúng ta, chắc là giá khác hả?"
Kênh chat đột nhiên trở nên sôi trào.
"Mau nhìn kìa, chị Bạch đã thừa nhận luôn rồi, bọn họ có kịch bản!"
"Vừa nãy chị Bạch suýt bị bóp cổ đến c.h.ế.t, ố là la thì ra là không biết trước kịch bản, sao chị ấy chịu được nổi ấm ức này đây? Tuổi Chu Chu còn trẻ, đúng là có thể dám làm tất cả vì đồng tiền."
"Các người nói bậy bậy bạ gì đó, nói không chừng hiện tại chị Bạch cũng đang diễn trò đó. Hết hồi chuông này đến hồi chuông khác, tổ tiết mục đang muốn mâu thuẫn nội bộ để đẩy độ hot của chương trình lên đó."
12.
Kênh chat ầm ĩ tung trời, nhóm người Lâm Tân và chị Bạch đứng chung về một phía, ánh mắt nhìn về chúng tôi đều có ẩn chứa địch ý.
Chỉ có trong lòng Vương Cường và Chu Chu hiểu rõ ràng, vừa rồi bọn họ không có diễn trò.
Vương Cường đi tới bên cạnh tôi, vô cùng khách khí mà cảm tạ tôi, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta, chị Bạch càng thêm tức giận. Bỗng nhiên chị ta giơ tay kéo microphone nhỏ trên người ra, ném thẳng xuống đất.
"Tôi không quay nữa, bóp cổ người ta suýt c.h.ế.t vậy mà không nói một câu nào, vậy mà còn bày đặt diễn tới diễn lui tiếp? Kiều Mặc Vũ, thể diện của cô cũng lớn ghê ha!"
Lâm Tân cũng gật đầu hùa theo.
"Đúng, chị Bạch, không thể để vụ này chìm được, chúng ta về hỏi đạo diễn, bắt ông ta cho chúng ta một lời giải thích."
Hai người bọn họ quay đầu muốn đi, Chu Tuyết rời khỏi theo bọn họ. Cameraman bắt đầu nóng nảy, cậu ấy khuyên vài câu thế nhưng nhìn thái độ kiên quyết của bọn họ, cậu ấy chỉ đành bất lực đuổi theo.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Trần Trinh vẫn đang ngồi dưới đất thở dốc, tôi qua đó ngồi chổm hổm bên cạnh ông ta.
"Ông đi theo sau trông chừng bọn họ đi, coi như là chia nhóm lại, ba người bọn họ một nhóm. Mau lên đi, coi chừng xảy ra chuyện thật thì không hay đâu."
Trần Trinh lắc mạnh đầu.
"Tôi không đi, núi này thật sự rất tà ma, tôi vừa đi vào đã lập tức nổi hết da gà rồi. Ngài cũng nhìn thấy tình huống nguy hiểm vừa rồi đó, bộ xương già của tôi không thể nào liều mạng đi theo chỉ vì hai trăm vạn tiền cát xê đâu.
Tôi khựng lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau: "Ông nói tiền cát xê bao nhiêu? Hai trăm vạn hả?"
Con mẹ nó, Trần Trinh hai trăm vạn, tôi hai mươi vạn???
Tức muốn c.h.ế.t luôn, tôi chẳng muốn quản chương con mẹ nó trình này nữa đâu. Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh Trần Trinh, mở ba lô rồi lấy đồ ăn vặt ra.
Mới vừa ăn được hai miếng, bỗng nhiên gió lớn nổi lên từ bốn phía, một trận sương mù dày đặc bắt đầu lan tỏa khắp núi, nơi xa mơ hồ truyền tới một trận tiếng cười sắc bén.
"Hi hi hi..."
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Vương Cường cùng Chu Chu đứng cách đó không xa liền nhìn về phương hướng nhóm Lâm Tân vừa rời khỏi.
"Hi hi hi... Hi hi hi..."
Tiếng cười đột nhiên trở nên hưng phấn hơn, Vương Cường nhức đầu, quay mặt qua nhìn chúng tôi.
"Chị Bạch bị tức điên rồi, giả ma giả quỷ hù chúng ta hả?"
"Rồi xong luôn."
Tôi ném ba lô lên trên mặt đấy, lấy ra một đoạn dây màu đỏ, nhanh chóng vây mấy chỗ mọi người đang đứng lại thành một vòng tròn, sau đó đặt mấy đồng tiền lên trên vài góc quan trọng.
"Trần Trinh trông chừng bọn họ, không được ra khỏi trận pháp này, tôi đi tìm nhóm chị Bạch."
Giang Hạo Ngôn đuổi theo, muốn đi cùng tôi nhưng bị tôi ngăn lại.
"Thể chất cậu đặt biệt, tứ trụ* thuần dương, cậu là mắt trận của trận pháp này, tất phải đứng ở đây chờ."
*Tứ trụ là một bản tấu chương thể hiện sâu sắc và đầy đủ vận mệnh của một đời người. Tứ trụ được hình thành từ 4 trụ bao gồm: Giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh và năm sinh.
Ở thời khắc mấu chốt, không biết một chiếc ba lô từ đâu bay tới, đánh vào trên người Chu Chu.
Tảng đá trong tay Chu Chu bị rơi xuống, cậu ta quay đầu, giận trừng mắt nhìn tôi rồi sau đó nhe răng trợn mắt nhào qua. Tôi bay lên đá một cước vô ngực cậu ta, cậu ta lại như không có cảm giác gì, cứ há mồm đòi cắn tôi.
Mắt thấy cổ họng của mình sắp nhận được nụ hôn thiên sứ, trong tình thế cấp bách, tôi đã kéo cánh tay Giang Hạo Ngôn nhét vào miệng cậu ta.
Giang Hạo Ngôn kêu thảm thiết một tiếng, tôi thừa cơ hội này đè Chu Chu lên trên mặt đất, sau đó lấy một lá bùa trong túi áo ra, nhét vội vào trong miệng cậu ta.
Lâm Tân ở bên cạnh cũng khống chế được Vương Cường, cậu ta đang bắt chéo hai cánh tay của Vương Cường ra sau lưng, mấy người phụ nữ trốn ở bên cạnh thét chói tai.
Tôi đi qua đó, mở miệng của Vương Cường ra rồi nhét một tấm bùa vào, Lâm Tân nhíu mày: "Kiều Mặc Vũ, tôi thấy hình như bọn họ bị ngộ độc thức ăn, cô cho bọn họ ăn cái gì vậy?"
"Bùa Thanh Tâm, để khắc chế độc của nấm U Linh."
Lâm Tân giận tới mức trợn trắng mắt: "Ai cho cô làm xằng làm bậy vậy?"
Mới vừa nói xong thì bỗng nhiên Vương Cương nôn khan hai tiếng, sau đó tinh thần dần dần minh mẫn trở lại.
"Chu Tuyết, sao mọi người đến tới đây rồi?"
Chu Chu cũng lắc lắc đầu, đỏ mặt mà đẩy tôi ra.
"Kiều Mặc Vũ, trước mặt toàn dân thiên hạ, cô tính làm gì tôi vậy?"
Tất cả mọi người giật mình mà nhìn hai người bọn họ, "Các người không sao rồi hả, khôi phục bình thường rồi đúng không?"
Trước màn hình, màn ảnh đã bị bình luận bao trùm kín mít.
"Siuuuu, hay quá vậy, lại còn bùa Thanh Tâm nữa, tổ tiết mục lợi hại ghê."
"Hại tôi lo lắng một hồi lâu, tiết mục này đỉnh của chóp luôn, chắc tốn nhiều tiền dựng cảnh lắm. Lúc trước rõ ràng tôi thấy Kiều Mặc Vũ đi hướng khác, sao tự nhiền giờ lại đụng mặt nhóm chị Bạch rồi? Cái vụ nấm U Linh kia chắc là do chương trình cố tình dựng lên hả?"
"Luận về khía cạnh tài chính mạnh mẽ, chúng ta nên xem xét vị Lưu Hùng ở Hong Kong."
Hiển nhiên nhóm người Lâm Tân cũng có suy nghĩ không khác mấy, con đường đột nhiên mọc đầy nấm Cửu Yêu kia rồi còn chuyện tôi thuận lợi tìm được nhóm chị Bạch ở thời điểm mấu chốt nữa, thêm cả hai diễn viên Chu Chu và Vương Cường.
Chị Bạch bị Chu Chu bóp cổ tới mức suýt chút hôn mê, bây giờ mới hiểu thì ra là hai người đó phối hợp diễn trò với tôi, chị ta tức giận tới mức hung hăng liếc Chu Chu, hai tay ôm chặt cổ mình.
"Hay thật ha, có vài người cầm kịch bản khác với chúng ta, chắc là giá khác hả?"
Kênh chat đột nhiên trở nên sôi trào.
"Mau nhìn kìa, chị Bạch đã thừa nhận luôn rồi, bọn họ có kịch bản!"
"Vừa nãy chị Bạch suýt bị bóp cổ đến c.h.ế.t, ố là la thì ra là không biết trước kịch bản, sao chị ấy chịu được nổi ấm ức này đây? Tuổi Chu Chu còn trẻ, đúng là có thể dám làm tất cả vì đồng tiền."
"Các người nói bậy bậy bạ gì đó, nói không chừng hiện tại chị Bạch cũng đang diễn trò đó. Hết hồi chuông này đến hồi chuông khác, tổ tiết mục đang muốn mâu thuẫn nội bộ để đẩy độ hot của chương trình lên đó."
12.
Kênh chat ầm ĩ tung trời, nhóm người Lâm Tân và chị Bạch đứng chung về một phía, ánh mắt nhìn về chúng tôi đều có ẩn chứa địch ý.
Chỉ có trong lòng Vương Cường và Chu Chu hiểu rõ ràng, vừa rồi bọn họ không có diễn trò.
Vương Cường đi tới bên cạnh tôi, vô cùng khách khí mà cảm tạ tôi, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta, chị Bạch càng thêm tức giận. Bỗng nhiên chị ta giơ tay kéo microphone nhỏ trên người ra, ném thẳng xuống đất.
"Tôi không quay nữa, bóp cổ người ta suýt c.h.ế.t vậy mà không nói một câu nào, vậy mà còn bày đặt diễn tới diễn lui tiếp? Kiều Mặc Vũ, thể diện của cô cũng lớn ghê ha!"
Lâm Tân cũng gật đầu hùa theo.
"Đúng, chị Bạch, không thể để vụ này chìm được, chúng ta về hỏi đạo diễn, bắt ông ta cho chúng ta một lời giải thích."
Hai người bọn họ quay đầu muốn đi, Chu Tuyết rời khỏi theo bọn họ. Cameraman bắt đầu nóng nảy, cậu ấy khuyên vài câu thế nhưng nhìn thái độ kiên quyết của bọn họ, cậu ấy chỉ đành bất lực đuổi theo.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Trần Trinh vẫn đang ngồi dưới đất thở dốc, tôi qua đó ngồi chổm hổm bên cạnh ông ta.
"Ông đi theo sau trông chừng bọn họ đi, coi như là chia nhóm lại, ba người bọn họ một nhóm. Mau lên đi, coi chừng xảy ra chuyện thật thì không hay đâu."
Trần Trinh lắc mạnh đầu.
"Tôi không đi, núi này thật sự rất tà ma, tôi vừa đi vào đã lập tức nổi hết da gà rồi. Ngài cũng nhìn thấy tình huống nguy hiểm vừa rồi đó, bộ xương già của tôi không thể nào liều mạng đi theo chỉ vì hai trăm vạn tiền cát xê đâu.
Tôi khựng lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau: "Ông nói tiền cát xê bao nhiêu? Hai trăm vạn hả?"
Con mẹ nó, Trần Trinh hai trăm vạn, tôi hai mươi vạn???
Tức muốn c.h.ế.t luôn, tôi chẳng muốn quản chương con mẹ nó trình này nữa đâu. Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh Trần Trinh, mở ba lô rồi lấy đồ ăn vặt ra.
Mới vừa ăn được hai miếng, bỗng nhiên gió lớn nổi lên từ bốn phía, một trận sương mù dày đặc bắt đầu lan tỏa khắp núi, nơi xa mơ hồ truyền tới một trận tiếng cười sắc bén.
"Hi hi hi..."
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Vương Cường cùng Chu Chu đứng cách đó không xa liền nhìn về phương hướng nhóm Lâm Tân vừa rời khỏi.
"Hi hi hi... Hi hi hi..."
Tiếng cười đột nhiên trở nên hưng phấn hơn, Vương Cường nhức đầu, quay mặt qua nhìn chúng tôi.
"Chị Bạch bị tức điên rồi, giả ma giả quỷ hù chúng ta hả?"
"Rồi xong luôn."
Tôi ném ba lô lên trên mặt đấy, lấy ra một đoạn dây màu đỏ, nhanh chóng vây mấy chỗ mọi người đang đứng lại thành một vòng tròn, sau đó đặt mấy đồng tiền lên trên vài góc quan trọng.
"Trần Trinh trông chừng bọn họ, không được ra khỏi trận pháp này, tôi đi tìm nhóm chị Bạch."
Giang Hạo Ngôn đuổi theo, muốn đi cùng tôi nhưng bị tôi ngăn lại.
"Thể chất cậu đặt biệt, tứ trụ* thuần dương, cậu là mắt trận của trận pháp này, tất phải đứng ở đây chờ."
*Tứ trụ là một bản tấu chương thể hiện sâu sắc và đầy đủ vận mệnh của một đời người. Tứ trụ được hình thành từ 4 trụ bao gồm: Giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh và năm sinh.