Chương 7
13.
Trận pháp tôi vừa bày tên là "Dương Hộ Trận", đây là một loại phương pháp che mắt những linh hồn xấu xa.
"Dương Hộ Trận" dùng 36 đồng tiền tạo thành, được đặt theo vị trí của 36 ngôi sao trên bầu trời, sợi dây đỏ đã được ngâm trong m.á.u gà trống, dương khí vô cùng dồi dào.
Cách bố trí trận pháp không khó, mấu chốt quan trọng là phải có người có giờ, ngày, tháng, năm sinh thuần dương làm mắt trận, như vậy mới có thể kích hoạt dương khí của trận pháp. Sơn tiêu có thấy thì cũng không dám lại gần trong khoảng thời gian ngắn.
Tôi vội vàng chạy về phía nhóm chị Bạch vừa rời khỏi, lấy toàn bộ sức lực mà năm đó tôi dùng để qua bài thi chạy một ngàn mét ra sử dụng.
Nói đúng ra thì ban ngày ban mặt sẽ không có sơn tiêu nhưng nếu trong điều kiện âm khí nồng đậm vào ban ngày thì nó vẫn sẽ xuất hiện. Mấy con sơn tiêu này đùng đùng sát khí, cực kì khó đối phó.
Tôi chạy rất nhanh, bình luận trên khung chat chạy còn nhanh hơn tôi.
"Tui đang xem chương trình thám hiểm thiệt hả mấy ní?"
"Ngay cả trận pháp cũng đã xài, tôi chỉ biết hô to đỉnh đỉnh đỉnh, nếu mà tổ tiết mục thật sự sắp xếp khỉ đầu chó tới thì tôi cũng hổng thấy lạ gì nghen."
"Chưa kể cái này còn kích thích hơn phim điện ảnh nữa mấy ba."
Màn ảnh chuyển đến nhóm người chị Bạch, vài người đang cầm gậy đi xuống núi, anh trai camera đang khiêng máy quay đi theo phía sau, cả đường đi đều khuyên nhủ bọn họ.
Nhưng mà họ đi tới đi lui, lại có cảm giác rất kỳ quái, cảm giác như không giống đang đi một đường xuống núi, trái lại họ còn thở hồng hộc như đang leo núi vậy.
Lâm Tân cúi đầu nhìn mắt cá chân, phất tay bảo mọi người dừng lại.
"Chúng ta đang đi lên dốc chứ không phải xuống núi, ở đây là ở trên núi, chúng ta lạc đường rồi."
"Khó trách càng chạy càng mệt, tôi chịu không nổi rồi, phải ngồi nghỉ thôi."
Chị Bạch đặt mông ngồi xuống đất, lấy nước khoáng trong túi ra rồi uống một ngụm, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên chị nghe được tiếng lá cây cây bị giẫm vang lên ở sau lưng.
Cùng với tiếng vang còn có một tiếng thở dốc kịch liệt.
Tim chị Bạch chạy ngược lên cổ họng, chị ta hét lên một tiếng, nhảy dựng từ trên đất lên đến bên cạnh Lâm Tân, mọi người đồng loạt nhìn về phía lùm cây.
Chỉ thấy bụi cây run rẩy kịch liệt một phen, sau đó cành lá bị tách ra, tôi trèo ra ngoài kèm theo một tán lá trên đỉnh đầu nữa.
"Á mẹ ơi, tôi mệt sắp c.h.ế.t rồi, sơn tiêu hả?"
Chị Bạch phát hỏa.
"Con mẹ nó, tôi thấy cô mới giống sơn tiêu đó."
Tôi trừng to mắt nhìn quang cảnh xung quanh, gió ngừng thổi cây ngừng lay, không khí cũng bình thường, không hề có cảm giác lạnh thấu xương tí nào.
"Toang, kế điệu hổ ly sơn, cái đồ yêu ma quỷ quái này thành tinh con mẹ nó rồi!"
Tôi gấp đến mức vỗ tay mội cái, kêu nhóm chị Bạch lập tức đi theo tôi. truyện kiếm hiệp hay
Hi vọng Trần Trinh có thể bảo vệ được trận pháp.
Cùng lúc đó, người xem trước màn hình đã bùng cháy luôn rồi.
14.
Khung chat:
"Chèn đét ơi, tổ tiết mục bung hết vốn liếng ra luôn nè."
"Tôi vốn nghĩ bọn họ chỉ lấy vài con khỉ đầu chó thôi, không ngờ khoa trương tới vậy luôn á."
"Không phải nói là livestream sao, vậy sao lấy mấy cái thứ này ra được vậy? Hiệu ứng đặc biệt hả?"
Trong màn ảnh, xuất hiện mặt của chị Bạch rất rõ ràng.
Chị Bạch đứng bên ngoài vòng của nhóm Trần Trinh, đang hướng về phía mọi người mà ngoắc ngoắc:
"Mau lên, Lâm Tân ngã rồi, một người tới hỗ trợ đi."
Mà ở bên kia, tôi còn đang cãi nhau với chị Bạch và Lâm Tân, cố gắng thuyết phục mọi người đi theo tôi, kết quả cả đám đều không nghe lời tôi.
Đối với người xem mà nói, hai phòng livestream đều cùng xuất hiện bóng dáng của chị Bạch.
Nhóm Trần Trinh lại không hề phát giác, thấy chị Bạch nói Lâm Tân ngã xuống, Triệu Tư Tư là người đầu tiên đứng lên, muốn chạy tới hỗ trợ.
Giang Hạo Ngôn kéo tay cô ấy một cái.
"Chị, Kiều Mặc Vũ nói không được ra khỏi vòng này."
Triệu Tư Tư tức giận.
"Đã là lúc nào rồi mà còn lo mấy cái thứ này, cứu người quan trọng hơn chứ."
Triệu Tư Tư gạt tay Giang Hạo Ngôn ra, rồi lập tức đi ra bên ngoài, Giang Hạo Ngôn không làm theo mà cứ giữ chặt cánh tay của Triệu Tư Tư, hai người lập tức cãi nhau.
Chị Bạch ở bên ngoài nôn nóng, liên tục lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên đi, sao cái gì cũng nghe Kiều Mặc Vũ hết vậy, con nhóc đó là cha là mẹ cậu hả?"
Trong thời khắc mấu chốt, cameraman chuyển máy quay một cái, đi vài bước về phía chị Bạch.
"Chị Bạch, để tôi qua đó xem sao."
Nói xong liền nhấc chân bước ra ngoài vòng màu đỏ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm theo bước chân anh camera, chị Bạch cũng nhìn thoáng qua, lơ đễnh nói: "Mau đi theo tôi, ở phía trước đó."
Thấy cameraman không có việc gì, Triệu Tư Tư cũng đi theo sau.
Giang Hạo Ngôn bất đắc dĩ, đành đi theo ra ngoài, cậu vừa đi, dây màu đỏ kia lập tức run lên hai lần, dương khí liền tản ra.
Kênh chat:
"Không biết tui có cảm giác sai hay không, tôi thấy cái vòng kia vừa động đậy."
"Tổ biên tập làm có tâm quá, thương ghê."
Vài người đi theo chị Bạch về phía trước, chỉ có Vương Cường lọt ở tuốt phía sau, anh ta cúi đầu dụi dụi mắt một phen.
Trần Trinh đi cũng không nhanh, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Cậu bị làm sao thế?"
Vương Cường ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, môi tím ngắt, run rẩy mà giơ điện thoại lên cho Trần Trinh xem.
"Có tới hai chị Bạch lận..."
Trần Trinh hít một ngụm khí lạnh, siết chặt tay Vương Cường rồi không nói lời nào nữa.
Trận pháp tôi vừa bày tên là "Dương Hộ Trận", đây là một loại phương pháp che mắt những linh hồn xấu xa.
"Dương Hộ Trận" dùng 36 đồng tiền tạo thành, được đặt theo vị trí của 36 ngôi sao trên bầu trời, sợi dây đỏ đã được ngâm trong m.á.u gà trống, dương khí vô cùng dồi dào.
Cách bố trí trận pháp không khó, mấu chốt quan trọng là phải có người có giờ, ngày, tháng, năm sinh thuần dương làm mắt trận, như vậy mới có thể kích hoạt dương khí của trận pháp. Sơn tiêu có thấy thì cũng không dám lại gần trong khoảng thời gian ngắn.
Tôi vội vàng chạy về phía nhóm chị Bạch vừa rời khỏi, lấy toàn bộ sức lực mà năm đó tôi dùng để qua bài thi chạy một ngàn mét ra sử dụng.
Nói đúng ra thì ban ngày ban mặt sẽ không có sơn tiêu nhưng nếu trong điều kiện âm khí nồng đậm vào ban ngày thì nó vẫn sẽ xuất hiện. Mấy con sơn tiêu này đùng đùng sát khí, cực kì khó đối phó.
Tôi chạy rất nhanh, bình luận trên khung chat chạy còn nhanh hơn tôi.
"Tui đang xem chương trình thám hiểm thiệt hả mấy ní?"
"Ngay cả trận pháp cũng đã xài, tôi chỉ biết hô to đỉnh đỉnh đỉnh, nếu mà tổ tiết mục thật sự sắp xếp khỉ đầu chó tới thì tôi cũng hổng thấy lạ gì nghen."
"Chưa kể cái này còn kích thích hơn phim điện ảnh nữa mấy ba."
Màn ảnh chuyển đến nhóm người chị Bạch, vài người đang cầm gậy đi xuống núi, anh trai camera đang khiêng máy quay đi theo phía sau, cả đường đi đều khuyên nhủ bọn họ.
Nhưng mà họ đi tới đi lui, lại có cảm giác rất kỳ quái, cảm giác như không giống đang đi một đường xuống núi, trái lại họ còn thở hồng hộc như đang leo núi vậy.
Lâm Tân cúi đầu nhìn mắt cá chân, phất tay bảo mọi người dừng lại.
"Chúng ta đang đi lên dốc chứ không phải xuống núi, ở đây là ở trên núi, chúng ta lạc đường rồi."
"Khó trách càng chạy càng mệt, tôi chịu không nổi rồi, phải ngồi nghỉ thôi."
Chị Bạch đặt mông ngồi xuống đất, lấy nước khoáng trong túi ra rồi uống một ngụm, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên chị nghe được tiếng lá cây cây bị giẫm vang lên ở sau lưng.
Cùng với tiếng vang còn có một tiếng thở dốc kịch liệt.
Tim chị Bạch chạy ngược lên cổ họng, chị ta hét lên một tiếng, nhảy dựng từ trên đất lên đến bên cạnh Lâm Tân, mọi người đồng loạt nhìn về phía lùm cây.
Chỉ thấy bụi cây run rẩy kịch liệt một phen, sau đó cành lá bị tách ra, tôi trèo ra ngoài kèm theo một tán lá trên đỉnh đầu nữa.
"Á mẹ ơi, tôi mệt sắp c.h.ế.t rồi, sơn tiêu hả?"
Chị Bạch phát hỏa.
"Con mẹ nó, tôi thấy cô mới giống sơn tiêu đó."
Tôi trừng to mắt nhìn quang cảnh xung quanh, gió ngừng thổi cây ngừng lay, không khí cũng bình thường, không hề có cảm giác lạnh thấu xương tí nào.
"Toang, kế điệu hổ ly sơn, cái đồ yêu ma quỷ quái này thành tinh con mẹ nó rồi!"
Tôi gấp đến mức vỗ tay mội cái, kêu nhóm chị Bạch lập tức đi theo tôi. truyện kiếm hiệp hay
Hi vọng Trần Trinh có thể bảo vệ được trận pháp.
Cùng lúc đó, người xem trước màn hình đã bùng cháy luôn rồi.
14.
Khung chat:
"Chèn đét ơi, tổ tiết mục bung hết vốn liếng ra luôn nè."
"Tôi vốn nghĩ bọn họ chỉ lấy vài con khỉ đầu chó thôi, không ngờ khoa trương tới vậy luôn á."
"Không phải nói là livestream sao, vậy sao lấy mấy cái thứ này ra được vậy? Hiệu ứng đặc biệt hả?"
Trong màn ảnh, xuất hiện mặt của chị Bạch rất rõ ràng.
Chị Bạch đứng bên ngoài vòng của nhóm Trần Trinh, đang hướng về phía mọi người mà ngoắc ngoắc:
"Mau lên, Lâm Tân ngã rồi, một người tới hỗ trợ đi."
Mà ở bên kia, tôi còn đang cãi nhau với chị Bạch và Lâm Tân, cố gắng thuyết phục mọi người đi theo tôi, kết quả cả đám đều không nghe lời tôi.
Đối với người xem mà nói, hai phòng livestream đều cùng xuất hiện bóng dáng của chị Bạch.
Nhóm Trần Trinh lại không hề phát giác, thấy chị Bạch nói Lâm Tân ngã xuống, Triệu Tư Tư là người đầu tiên đứng lên, muốn chạy tới hỗ trợ.
Giang Hạo Ngôn kéo tay cô ấy một cái.
"Chị, Kiều Mặc Vũ nói không được ra khỏi vòng này."
Triệu Tư Tư tức giận.
"Đã là lúc nào rồi mà còn lo mấy cái thứ này, cứu người quan trọng hơn chứ."
Triệu Tư Tư gạt tay Giang Hạo Ngôn ra, rồi lập tức đi ra bên ngoài, Giang Hạo Ngôn không làm theo mà cứ giữ chặt cánh tay của Triệu Tư Tư, hai người lập tức cãi nhau.
Chị Bạch ở bên ngoài nôn nóng, liên tục lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên đi, sao cái gì cũng nghe Kiều Mặc Vũ hết vậy, con nhóc đó là cha là mẹ cậu hả?"
Trong thời khắc mấu chốt, cameraman chuyển máy quay một cái, đi vài bước về phía chị Bạch.
"Chị Bạch, để tôi qua đó xem sao."
Nói xong liền nhấc chân bước ra ngoài vòng màu đỏ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm theo bước chân anh camera, chị Bạch cũng nhìn thoáng qua, lơ đễnh nói: "Mau đi theo tôi, ở phía trước đó."
Thấy cameraman không có việc gì, Triệu Tư Tư cũng đi theo sau.
Giang Hạo Ngôn bất đắc dĩ, đành đi theo ra ngoài, cậu vừa đi, dây màu đỏ kia lập tức run lên hai lần, dương khí liền tản ra.
Kênh chat:
"Không biết tui có cảm giác sai hay không, tôi thấy cái vòng kia vừa động đậy."
"Tổ biên tập làm có tâm quá, thương ghê."
Vài người đi theo chị Bạch về phía trước, chỉ có Vương Cường lọt ở tuốt phía sau, anh ta cúi đầu dụi dụi mắt một phen.
Trần Trinh đi cũng không nhanh, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Cậu bị làm sao thế?"
Vương Cường ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, môi tím ngắt, run rẩy mà giơ điện thoại lên cho Trần Trinh xem.
"Có tới hai chị Bạch lận..."
Trần Trinh hít một ngụm khí lạnh, siết chặt tay Vương Cường rồi không nói lời nào nữa.