Chương 8
15.
Vương Cường xuất thân từ đồng quê, dưới nông thôn cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện kì dị, trong những người ở đây, anh ta là tin tôi đầu tiên. Lúc chị Bạch tới gọi người giúp đỡ thì anh ta đang cúi đầu lướt điện thoại, nhìn qua nhìn lại giữa hai kênh livestream, anh ta vẫn cảm thấy kỳ lạ.
"Trần đại sư, yêu quái này muốn dẫn chúng ta đi đó, ngài mau nghĩ biện pháp đi."
Hai người nắm tay nhau, Trần Trinh cũng khóc không ra nước mắt. Tông môn phong thủy lưu truyền nhiều năm như vậy, bí thuật chân chính đã sớm thất truyền rồi. Lúc ông ấy gặp tôi mới biết thì ra những gì được ghi lại trong sách cổ không phải là giả dối, hư ảo.
Chị Bạch dẫn đường ở phía trước, dẫn mọi người đi tới sườn núi, chị ta thường xuyên qua lại thúc giục nhóm người Vương Cường.
"Đi nhanh lên, Lâm Tân đang chờ chúng ta đó."
"Khụ Khụ, chị Bạch, tôi nhớ rõ là lúc đó nhóm Lâm Tân đi xuống núi, chị dẫn tụi tôi đi ngược lên núi làm gì vậy?"
Vương Cường đánh bạo hỏi một câu, sau đó liều mạng nháy mắt với đám người Chu Chu. Bước chân chị Bạch dừng lại một chút, rồi đi tới bên cạnh Vương Cường, cười nói: "Cậu đoán sai rồi, bọn họ đang ở trên núi đó, hi hi hi..."
Tiếng cười sắc nhọn, chói tai tựa như tiếng động vật kêu, vài người nghe tới mức che lỗ tai lại.
Vương Cường bị dọa mém xỉu, càng không dám nói lời nào, liều mạng lui về bên cạnh Trần Trinh, chị Bạch nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một mặt thúc giục bọn họ đi mau mau, mặt khác lại thường xuyên cười ra tiếng.
"Hi hi hi, sao hai người đàn ông các người lại nắm tay nhau vậy."
Chị Bạch cười rồi kéo tay Vương Cường.
"Cậu đi chậm quá, chị giúp cậu một tay."
Trong bàn tay truyền tới xúc cảm như chạm phải cái gì lông lá xù xì, Vương Cương cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay chị Bạch to lớn thô ráp, phía trên còn bị phủ kín bộ lông màu nâu.
"Má ơi!"
Vương Cường hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên, Trần Trinh cũng chịu không nổi, lấy kiếm gỗ đào trong túi ra, hô to một tiếng:
"Yêu quá biến thái này, tao l.i.ề.u m.ạ.n.g với mày!"
Kiếm gỗ đào vung vào người chị Bạch một cái nhưng lại đ.â.m hụt vào không khí, chị Bạch đã tung người nhảy lên trên một thân cây, vừa vỗ tay vừa ngửa đầu cười to.
Tiếng cười của chị ta càng lúc càng khoa trương, vẻ mặt ngày càng hung dữ, trên mặt chị ta dần dần mọc ra bộ lông màu nâu, hai cái răng nanh cũng mọc ra. Chỉ trong tích tắc, chị Bạch nguyên bản lập tức biến mất mà thay vào đó là một con quái vật lông màu nâu, lớn như con tinh tinh hiện ra trước mắt mọi người.
Con quái vật có khuôn mặt và người đầy lông, thân trên không khác khỉ đầu chó cho lắm nhưng điều kỳ lạ là từ phần eo trở xuống đã mọc ra một cái chân, cái chân đó còn đang đứng ở trên cây.
Tất cả mọi người lập tức mê man, ngơ ngác nhìn chị Bạch, vẫn không dám nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, người xem mới kịp phản ứng.
"Ngoại trừ một câu [mẹ nó] ra thì tui không biết nói gì hết trơn."
"Tổ tiết mục này còn trâu bò hơn tôi nghĩ nữa, diễn viên quá đáng đồng tiền luôn!"
"Còn thêm hiệu ứng đặc biệt là một chân nữa, kỹ năng diễn xuất của cả đoàn quá là hoàn con mẹ nó hảo luôn."
Cameraman sợ tới mức hai chân run run, sau đó liền ném camera mà chạy đi, sơn tiêu đuổi theo, tát anh ta ngã trên đất rồi sau đó đưa mặt trước ống kính.
"Hi hi hi… Chơi vui quá nha... Hi hi hi..."
Răng nanh của sơn tiêu cắn lên ống kính một cái, một giây sau, ống kính vỡ vụn, màn hình đen thui.
16.
"Bà mẹ nó, giống thật quá vậy trời, tôi thấy cả lông trên mặt nó luôn đó, không giống giả đâu mấy bà!"
"Hồi nãy nó mới thở lên ống kính đó, màn hình mờ hết trơn, hiệu ứng đặc biệt nào mà làm được tới mức này?"
"Trời địu, tui hơi tin tin rồi đó nha, mau chạy qua kia xem nhóm Lâm Tân sao rồi đi."
Kênh chát bùng nổ ngất trời, trước màn hình, tổ tiết mục cũng sôi trào rồi.
Đạo diễn tức giận mà vỗ bàn mắng to, hỏi rốt cuộc là ai có ác ý mà biên tập cắt nối mấy thứ này vậy. Không có bất kì ai thừa nhận, ngược lại là người dẫn đường địa phương ở núi Ai Lao, ông ta nhìn vào màn hình với vẻ hoảng sợ và hét chói tai:
"Sơn tiêu, đây là sơn tiêu đó! Ông nội tôi từng nói rồi, đây là sơn tiêu đó!"
"Đạo diễn, không thể liên lạc được với nhóm người Vương Cường, định vị cũng biến mất rồi."
Nhân viên công tác hốt hoảng mà nhìn về phía màn hình điện tử kia.
Diện tích núi Ai Lao rất lớn, rất dễ lạc đường, vì sự an toàn của mọi người nên tât cả đều phải mang theo thiết bị định vị tùy thân. Lúc đó, trên bản đồ sẽ xuất hiện chấm nhỏ màu hồng, mà giờ phút này, chấm đỏ đại diện cho nhóm Vương Cường đã biến mất toàn bộ.
Đạo diễn nuốt nuốt nước miếng, cảm giác đầu óc rối như tơ vò.
Từ khi chị Bạch xuất hiện trên màn hình thì ông đã cảm thấy không ổn, điểm khác biệt giữa ông và khán giả là ông biết rõ đây là chương trình trực tiếp, vốn không tồn tại bản thu sẵn cũng không có khả năng cắt nối biên tập gì đó, hình ảnh bọn họ đang thấy chính là tình hình thực tế.
Ông không phản ứng kịp, chỉ cho là lỗi tín hiệu giữa hai bên, còn đang tìm nhân viên chuyên môn để chỉnh lại, ai mà ngờ đâu chị Bạch đã biến thân rồi.
"Tiết mục tạm dừng, trước tiên liên hệ với nhóm Lâm Tân, sau đó cử người đi tìm bọn họ rồi tính tiếp."
Phó đạo diễn dùng bộ đàm liên hệ với cameraman đội chúng tôi.
"Gì, nghĩa là sao, không thấy người nữa hả, có thêm một chị Bạch? Đạo diễn Trần đừng vội, từ từ mà nói, tôi nghe không hiểu một tý gì cả."
Tôi vội đoạt lấy bộ đàm, nghe phó đạo diễn nói xong, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Khốn kiếp, sơn tiêu núi này còn có thể biến hình nữa, toang rồi.
<Không Động Kinh> có ghi lại rằng người giả tạo là yêu, vật có suy nghĩ là tinh, âm hồn không tan gọi là quỷ. Trời đất có đức hiếu sinh, có điều phi thường hơn người gọi là quái, thần linh bất chính gọi là tà, gây nhiễu loạn lòng người là ma.*
*Mình sẽ chú thích rõ hơn ở phần bình luận.
Theo đó, có sáu loại là yêu, tinh, quỷ, quái, tà, ma. Trong đó bản thân sơn tiêu thuộc loại sơn quái, do một đám tà khí và âm khí trong núi sinh ra. Nhưng thời gian lâu dần, nó có thể biến hình cũng có thể trêu đùa người khác thì không còn là yêu quái phổ thông nữa mà là yêu quái gần thành tinh rồi.
Dựa vào trình độ của tôi, nếu đối phó với yêu quái thành tinh thì tỉ lệ thắng chỉ có 40%.
Vương Cường xuất thân từ đồng quê, dưới nông thôn cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện kì dị, trong những người ở đây, anh ta là tin tôi đầu tiên. Lúc chị Bạch tới gọi người giúp đỡ thì anh ta đang cúi đầu lướt điện thoại, nhìn qua nhìn lại giữa hai kênh livestream, anh ta vẫn cảm thấy kỳ lạ.
"Trần đại sư, yêu quái này muốn dẫn chúng ta đi đó, ngài mau nghĩ biện pháp đi."
Hai người nắm tay nhau, Trần Trinh cũng khóc không ra nước mắt. Tông môn phong thủy lưu truyền nhiều năm như vậy, bí thuật chân chính đã sớm thất truyền rồi. Lúc ông ấy gặp tôi mới biết thì ra những gì được ghi lại trong sách cổ không phải là giả dối, hư ảo.
Chị Bạch dẫn đường ở phía trước, dẫn mọi người đi tới sườn núi, chị ta thường xuyên qua lại thúc giục nhóm người Vương Cường.
"Đi nhanh lên, Lâm Tân đang chờ chúng ta đó."
"Khụ Khụ, chị Bạch, tôi nhớ rõ là lúc đó nhóm Lâm Tân đi xuống núi, chị dẫn tụi tôi đi ngược lên núi làm gì vậy?"
Vương Cường đánh bạo hỏi một câu, sau đó liều mạng nháy mắt với đám người Chu Chu. Bước chân chị Bạch dừng lại một chút, rồi đi tới bên cạnh Vương Cường, cười nói: "Cậu đoán sai rồi, bọn họ đang ở trên núi đó, hi hi hi..."
Tiếng cười sắc nhọn, chói tai tựa như tiếng động vật kêu, vài người nghe tới mức che lỗ tai lại.
Vương Cường bị dọa mém xỉu, càng không dám nói lời nào, liều mạng lui về bên cạnh Trần Trinh, chị Bạch nhìn chằm chằm hai người bọn họ, một mặt thúc giục bọn họ đi mau mau, mặt khác lại thường xuyên cười ra tiếng.
"Hi hi hi, sao hai người đàn ông các người lại nắm tay nhau vậy."
Chị Bạch cười rồi kéo tay Vương Cường.
"Cậu đi chậm quá, chị giúp cậu một tay."
Trong bàn tay truyền tới xúc cảm như chạm phải cái gì lông lá xù xì, Vương Cương cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay chị Bạch to lớn thô ráp, phía trên còn bị phủ kín bộ lông màu nâu.
"Má ơi!"
Vương Cường hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên, Trần Trinh cũng chịu không nổi, lấy kiếm gỗ đào trong túi ra, hô to một tiếng:
"Yêu quá biến thái này, tao l.i.ề.u m.ạ.n.g với mày!"
Kiếm gỗ đào vung vào người chị Bạch một cái nhưng lại đ.â.m hụt vào không khí, chị Bạch đã tung người nhảy lên trên một thân cây, vừa vỗ tay vừa ngửa đầu cười to.
Tiếng cười của chị ta càng lúc càng khoa trương, vẻ mặt ngày càng hung dữ, trên mặt chị ta dần dần mọc ra bộ lông màu nâu, hai cái răng nanh cũng mọc ra. Chỉ trong tích tắc, chị Bạch nguyên bản lập tức biến mất mà thay vào đó là một con quái vật lông màu nâu, lớn như con tinh tinh hiện ra trước mắt mọi người.
Con quái vật có khuôn mặt và người đầy lông, thân trên không khác khỉ đầu chó cho lắm nhưng điều kỳ lạ là từ phần eo trở xuống đã mọc ra một cái chân, cái chân đó còn đang đứng ở trên cây.
Tất cả mọi người lập tức mê man, ngơ ngác nhìn chị Bạch, vẫn không dám nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, người xem mới kịp phản ứng.
"Ngoại trừ một câu [mẹ nó] ra thì tui không biết nói gì hết trơn."
"Tổ tiết mục này còn trâu bò hơn tôi nghĩ nữa, diễn viên quá đáng đồng tiền luôn!"
"Còn thêm hiệu ứng đặc biệt là một chân nữa, kỹ năng diễn xuất của cả đoàn quá là hoàn con mẹ nó hảo luôn."
Cameraman sợ tới mức hai chân run run, sau đó liền ném camera mà chạy đi, sơn tiêu đuổi theo, tát anh ta ngã trên đất rồi sau đó đưa mặt trước ống kính.
"Hi hi hi… Chơi vui quá nha... Hi hi hi..."
Răng nanh của sơn tiêu cắn lên ống kính một cái, một giây sau, ống kính vỡ vụn, màn hình đen thui.
16.
"Bà mẹ nó, giống thật quá vậy trời, tôi thấy cả lông trên mặt nó luôn đó, không giống giả đâu mấy bà!"
"Hồi nãy nó mới thở lên ống kính đó, màn hình mờ hết trơn, hiệu ứng đặc biệt nào mà làm được tới mức này?"
"Trời địu, tui hơi tin tin rồi đó nha, mau chạy qua kia xem nhóm Lâm Tân sao rồi đi."
Kênh chát bùng nổ ngất trời, trước màn hình, tổ tiết mục cũng sôi trào rồi.
Đạo diễn tức giận mà vỗ bàn mắng to, hỏi rốt cuộc là ai có ác ý mà biên tập cắt nối mấy thứ này vậy. Không có bất kì ai thừa nhận, ngược lại là người dẫn đường địa phương ở núi Ai Lao, ông ta nhìn vào màn hình với vẻ hoảng sợ và hét chói tai:
"Sơn tiêu, đây là sơn tiêu đó! Ông nội tôi từng nói rồi, đây là sơn tiêu đó!"
"Đạo diễn, không thể liên lạc được với nhóm người Vương Cường, định vị cũng biến mất rồi."
Nhân viên công tác hốt hoảng mà nhìn về phía màn hình điện tử kia.
Diện tích núi Ai Lao rất lớn, rất dễ lạc đường, vì sự an toàn của mọi người nên tât cả đều phải mang theo thiết bị định vị tùy thân. Lúc đó, trên bản đồ sẽ xuất hiện chấm nhỏ màu hồng, mà giờ phút này, chấm đỏ đại diện cho nhóm Vương Cường đã biến mất toàn bộ.
Đạo diễn nuốt nuốt nước miếng, cảm giác đầu óc rối như tơ vò.
Từ khi chị Bạch xuất hiện trên màn hình thì ông đã cảm thấy không ổn, điểm khác biệt giữa ông và khán giả là ông biết rõ đây là chương trình trực tiếp, vốn không tồn tại bản thu sẵn cũng không có khả năng cắt nối biên tập gì đó, hình ảnh bọn họ đang thấy chính là tình hình thực tế.
Ông không phản ứng kịp, chỉ cho là lỗi tín hiệu giữa hai bên, còn đang tìm nhân viên chuyên môn để chỉnh lại, ai mà ngờ đâu chị Bạch đã biến thân rồi.
"Tiết mục tạm dừng, trước tiên liên hệ với nhóm Lâm Tân, sau đó cử người đi tìm bọn họ rồi tính tiếp."
Phó đạo diễn dùng bộ đàm liên hệ với cameraman đội chúng tôi.
"Gì, nghĩa là sao, không thấy người nữa hả, có thêm một chị Bạch? Đạo diễn Trần đừng vội, từ từ mà nói, tôi nghe không hiểu một tý gì cả."
Tôi vội đoạt lấy bộ đàm, nghe phó đạo diễn nói xong, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Khốn kiếp, sơn tiêu núi này còn có thể biến hình nữa, toang rồi.
<Không Động Kinh> có ghi lại rằng người giả tạo là yêu, vật có suy nghĩ là tinh, âm hồn không tan gọi là quỷ. Trời đất có đức hiếu sinh, có điều phi thường hơn người gọi là quái, thần linh bất chính gọi là tà, gây nhiễu loạn lòng người là ma.*
*Mình sẽ chú thích rõ hơn ở phần bình luận.
Theo đó, có sáu loại là yêu, tinh, quỷ, quái, tà, ma. Trong đó bản thân sơn tiêu thuộc loại sơn quái, do một đám tà khí và âm khí trong núi sinh ra. Nhưng thời gian lâu dần, nó có thể biến hình cũng có thể trêu đùa người khác thì không còn là yêu quái phổ thông nữa mà là yêu quái gần thành tinh rồi.
Dựa vào trình độ của tôi, nếu đối phó với yêu quái thành tinh thì tỉ lệ thắng chỉ có 40%.