Chương 47
Trong tòa nhà không có thang máy, hai người đi bộ lên lầu, trong quá trình đi lên lầu, Tân Nhu không ngừng kể cho. Trương Hùng nghe về những việc làm của thầy, ví dụ như có công ty đặc biệt từ thủ đô tới để xin thầy chỉ dạy về vấn đề phát triển kinh doanh, bao gồm rất nhiều tạp chí trong nước đều có luận văn học thuật phát biểu của thầy.
Hai người dừng lại ở tầng sáu của tòa nhà chung cư này.
Tân Nhu gõ cánh cửa chống trộm màu xanh kiểu cũ trước mặt cô ấy.
“Đến đây, ai thế?”, bên trong truyền ra một giọng nam trẻ tuổi.
“Anh, là em đây”, Tân Nhu đáp lại với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt cô ấy lại ngượng ngùng nhìn Trương Hùng, cảm giác này giống như đưa nửa kia về gặp bố mẹ vậy.
Trương Hùng rõ ràng nghe thấy, sau khi Tân Nhu lên tiếng, người trong phòng càng tăng nhanh tốc độ hơn. Khi cửa chống trộm được mở ra, Trương Hùng nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đang vui mừng nhìn Tân Nhu, ánh mắt đầy phấn khích và ái mộ. Nhưng sau khi thanh niên đó nhìn thấy anh, sự hưng phấn trong mắt lập tức biến mất, đến sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
“Tiểu Nhu, đây là...?”, chàng trai trẻ lập tức hỏi Tân Nhu về danh tính của Trương Hùng, ánh mắt đầy thù địch.
“Là bạn của em, Trương Hùng”, Tân Nhu đỏ mặt giới thiệu: “Trương Hùng, đây là đàn anh của tôi, cũng là con trai của thầy, Khổng Thư”.
“Xin chào”, Trương Hùng chủ động đưa tay ra.
, Khổng Thư nhướng mi, thậm chí còn không thèm nhìn bàn tay đang giơ ra của Trương Hùng, mất hết hứng quay vào trong phòng: “Được rồi, vào đi”.
Trương Hùng cạn lời nhìn chàng trai trẻ trước mặt, hình như anh đâu có chọc gì anh ta đâu?
Tân Nhu nở nụ cười ái ngại với Trương Hùng, sau đó kéo cổ tay anh đi vào trong phòng.
Trương Hùng thấy căn phòng không rộng lắm, chỉ khoảng hơn 60 mét vuông, đồ đạc trong nhà đều đã cũ, trong phòng ngoại trừ Khổng Thư thì không còn ai khác.
“Anh à, thầy đâu?”, Tân Nhu nhìn quanh phòng, khó hiểu hỏi.
“Ông ấy ra ngoài mua đồ rồi, lát nữa sẽ về”, Khổng Thư rót một tách trà cho Tân Nhu, còn về phần Trương Hùng trực. tiếp bị anh ta phớt lờ luôn.
Tân Nhu lặng lẽ đưa tách trà trước mặt cô cho Trương Hùng.
“Đúng rồi, Tiểu Nhu, em còn nhớ khu bất chung cư mà lần trước chúng ta nhìn thấy không? Gần đây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu, gân như có thể chắc chắn, khu chung cư đó nhất định sẽ được phát triển trở lại, và các cửa hàng xung quanh đó đều là sự lựa chọn tốt”, Khổng Thư lấy ra chiếc máy tính bảng, ngồi cạnh Tân Nhu, không ngừng vuốt tay trên màn hình: “Còn có cổ phiếu 08752X, cũng rất đáng để mua. Gần đây đà phát triển rất tốt, tương lai sẽ rất đáng mong chờ”.
“Để em xem nào”, Tân Nhu cầm lấy máy tính bảng, ánh mắt quét qua màn hình, lúc thì tỏ ra rất vui mừng, lúc thì lại rất khó hiểu.
Sau khi xem một lúc, Tân Nhu nhìn Trương Hùng: “Trương Hùng, anh thấy sao, khu chung cư dang dở này đã không được khởi công trong một năm, nhưng gần đây có rất nhiều tin tức răng nó sẽ được tái phát triển, còn có cổ phiếu này nữa."
Trương Hùng nhìn màn hình máy tính bảng, bên trên dày. đặc tin tức cùng với các tư liệu và phỏng đoán, toàn bộ đều do Khổng Thư viết ra.
Trương Hùng chỉ liếc nhìn một cái sau đó lắc đầu: “Không ổn, khu này tôi đã nhìn qua hai lần, sắp khai phá lại là thật, tuy nhiên cho rằng khai phá xong, những cửa hàng xung quanh cũng không có tiền đồ phát triển. Cô mua lại, ít nhất phải chờ. 3 đến 5 năm mới có thể tăng giá. Khoảng thời gian này, tiền để mua cửa hàng thà để trong ngân hàng được lãi hơn nhiều. Còn về cổ phiếu này, hoàn toàn chỉ là khuấy động thị trường thôi, cô mà đầu tư tiền vào đó, không quá hai ngày sẽ bị rớt hết”.
Hai người dừng lại ở tầng sáu của tòa nhà chung cư này.
Tân Nhu gõ cánh cửa chống trộm màu xanh kiểu cũ trước mặt cô ấy.
“Đến đây, ai thế?”, bên trong truyền ra một giọng nam trẻ tuổi.
“Anh, là em đây”, Tân Nhu đáp lại với nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt cô ấy lại ngượng ngùng nhìn Trương Hùng, cảm giác này giống như đưa nửa kia về gặp bố mẹ vậy.
Trương Hùng rõ ràng nghe thấy, sau khi Tân Nhu lên tiếng, người trong phòng càng tăng nhanh tốc độ hơn. Khi cửa chống trộm được mở ra, Trương Hùng nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đang vui mừng nhìn Tân Nhu, ánh mắt đầy phấn khích và ái mộ. Nhưng sau khi thanh niên đó nhìn thấy anh, sự hưng phấn trong mắt lập tức biến mất, đến sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.
“Tiểu Nhu, đây là...?”, chàng trai trẻ lập tức hỏi Tân Nhu về danh tính của Trương Hùng, ánh mắt đầy thù địch.
“Là bạn của em, Trương Hùng”, Tân Nhu đỏ mặt giới thiệu: “Trương Hùng, đây là đàn anh của tôi, cũng là con trai của thầy, Khổng Thư”.
“Xin chào”, Trương Hùng chủ động đưa tay ra.
, Khổng Thư nhướng mi, thậm chí còn không thèm nhìn bàn tay đang giơ ra của Trương Hùng, mất hết hứng quay vào trong phòng: “Được rồi, vào đi”.
Trương Hùng cạn lời nhìn chàng trai trẻ trước mặt, hình như anh đâu có chọc gì anh ta đâu?
Tân Nhu nở nụ cười ái ngại với Trương Hùng, sau đó kéo cổ tay anh đi vào trong phòng.
Trương Hùng thấy căn phòng không rộng lắm, chỉ khoảng hơn 60 mét vuông, đồ đạc trong nhà đều đã cũ, trong phòng ngoại trừ Khổng Thư thì không còn ai khác.
“Anh à, thầy đâu?”, Tân Nhu nhìn quanh phòng, khó hiểu hỏi.
“Ông ấy ra ngoài mua đồ rồi, lát nữa sẽ về”, Khổng Thư rót một tách trà cho Tân Nhu, còn về phần Trương Hùng trực. tiếp bị anh ta phớt lờ luôn.
Tân Nhu lặng lẽ đưa tách trà trước mặt cô cho Trương Hùng.
“Đúng rồi, Tiểu Nhu, em còn nhớ khu bất chung cư mà lần trước chúng ta nhìn thấy không? Gần đây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu, gân như có thể chắc chắn, khu chung cư đó nhất định sẽ được phát triển trở lại, và các cửa hàng xung quanh đó đều là sự lựa chọn tốt”, Khổng Thư lấy ra chiếc máy tính bảng, ngồi cạnh Tân Nhu, không ngừng vuốt tay trên màn hình: “Còn có cổ phiếu 08752X, cũng rất đáng để mua. Gần đây đà phát triển rất tốt, tương lai sẽ rất đáng mong chờ”.
“Để em xem nào”, Tân Nhu cầm lấy máy tính bảng, ánh mắt quét qua màn hình, lúc thì tỏ ra rất vui mừng, lúc thì lại rất khó hiểu.
Sau khi xem một lúc, Tân Nhu nhìn Trương Hùng: “Trương Hùng, anh thấy sao, khu chung cư dang dở này đã không được khởi công trong một năm, nhưng gần đây có rất nhiều tin tức răng nó sẽ được tái phát triển, còn có cổ phiếu này nữa."
Trương Hùng nhìn màn hình máy tính bảng, bên trên dày. đặc tin tức cùng với các tư liệu và phỏng đoán, toàn bộ đều do Khổng Thư viết ra.
Trương Hùng chỉ liếc nhìn một cái sau đó lắc đầu: “Không ổn, khu này tôi đã nhìn qua hai lần, sắp khai phá lại là thật, tuy nhiên cho rằng khai phá xong, những cửa hàng xung quanh cũng không có tiền đồ phát triển. Cô mua lại, ít nhất phải chờ. 3 đến 5 năm mới có thể tăng giá. Khoảng thời gian này, tiền để mua cửa hàng thà để trong ngân hàng được lãi hơn nhiều. Còn về cổ phiếu này, hoàn toàn chỉ là khuấy động thị trường thôi, cô mà đầu tư tiền vào đó, không quá hai ngày sẽ bị rớt hết”.