Chương 48
“Không biết thì đừng nói linh tinh”, Khổng Thư bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Dự án phát triển chung cư kia nổi tiếng khắp cả nước, còn cổ phiếu này nữa, khi tôi nghiên cứu chuyên ngành quản lý đầu tư đã từng gặp vô số trường hợp như vậy. rồi, có 80% cơ hội tăng giá trị”.
Trương Hùng mỉm cười: “Nếu như trên thế giới này đầu tư mà hoàn toàn có thể dựa vào lý thuyết và ví dụ trong sách thì ai nấy cũng giàu to rồi”.
“Anh có ý gì?”, Khổng Thư trợn mắt nhìn Trương Hùng.
*Ý tôi là, người xuất bản sách, anh thấy người ta đầu tư phát tài chưa?”, Trương Hùng cười khinh một tiếng: “Lý thuyết chỉ là lý thuyết, thực hành thật sự và lý thuyết là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khi anh hoàn thành một hạng mục đầu tư anh sẽ phát hiện, những kiến thức mà anh học chỉ là cứt chó mà thôi. Sự tăng trưởng của cổ phiếu năm trong tay nhà tư bản”.
“Nực cười”, Khổng Thư đập bàn: “Tư bản thì sao chứ, đầu tư vốn dĩ là một canh bạc, tư bản chẳng qua cũng chỉ là vận may tốt hơn một chút trong canh bạc này mà thôi”.
“Quả nhiên anh chưa từng đầu tư lần nào”, khóe miệng Trương Hùng nhếch lên: “Nếu không anh sẽ không thể nói ra những lời ngây thơ như vậy được, chỉ băng chúng ta cược một ván, thế nào?”
“Cược thì cược, cược cái gì?", Khổng Thư nhìn chằm chằm Trương Hùng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, bây giờ anh ta cảm thấy, người đàn ông trước mặt này đang chà đạp kiến thức của mình trong nhiều năm một cách dữ dội, xúc phạm anh ta.
“Cược cổ phiếu mà anh nói, trong vòng 15 phút sẽ không ngừng giảm mạnh, thế nào?”, Trương Hùng nhướng mày.
“Cược thế nào?” Trương Hùng tùy ý xua tay: “Tùy anh”.
“Được!", Khổng Thư gật mạnh: “Nếu như tôi thẳng, tôi muốn anh cả đời này không được gặp Tiểu Nhu!”
“Này anh!”, Tân Nhu trợn tròn mắt, định lên tiếng nhưng bị Trương Hùng ngăn lại.
“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?” “Tùy anh xử lý”.
“Oktl”, Trương Hùng giơ tay với Khổng Thư, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.
Sau khi đầu dây bên kia nhận điện thoại, Trương Hùng đặc biệt mở loa lên, để cho Khổng Thư và Tần Nhu đều có thể nghe được âm thanh bên trong.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Mua cổ phiếu cho tôi, mã là 08752X, chỉ cần mua 3 triệu”.
“Được”, người ở đầu bên kia trả lời, sau đó, cả ba người đều có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím từ loa của điện thoại di động, sau khoảng mười giây, người ở đầu bên kia điện thoại lại nói: “Đại ca, anh không nhầm đấy chứ, cổ phiếu này hoàn toàn là một cái bãy, tôi bảo đảm, chúng ta hoàn toàn không thể mua được 3 triệu, nhiều nhất là lúc mua được 1 triệu, cổ phiếu này sẽ giảm xuống mức cực hạn, sau đó tất cả tiền của chúng ta sẽ bị mắc kẹt”.
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Khổng Thư khinh thường bĩu môi: “Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi”.
Trương Hùng khẽ mỉm cười, nói vào điện thoại: “Cứ mua là được”.
“Được”. Cúp điện thoại, Trương Hùng dựa lưng vào ghế sofa. "Buổi biểu diễn kết thúc rồi sao?", Khổng Thư cười lạnh một tiếng: "Anh biết cổ phiếu này giá bao nhiêu không, ba
triệu sao? Đối với cổ phiếu này mà nói, chỉ là một giọt nước trong thùng!"
Trương Hùng mỉm cười: “Nếu như trên thế giới này đầu tư mà hoàn toàn có thể dựa vào lý thuyết và ví dụ trong sách thì ai nấy cũng giàu to rồi”.
“Anh có ý gì?”, Khổng Thư trợn mắt nhìn Trương Hùng.
*Ý tôi là, người xuất bản sách, anh thấy người ta đầu tư phát tài chưa?”, Trương Hùng cười khinh một tiếng: “Lý thuyết chỉ là lý thuyết, thực hành thật sự và lý thuyết là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Khi anh hoàn thành một hạng mục đầu tư anh sẽ phát hiện, những kiến thức mà anh học chỉ là cứt chó mà thôi. Sự tăng trưởng của cổ phiếu năm trong tay nhà tư bản”.
“Nực cười”, Khổng Thư đập bàn: “Tư bản thì sao chứ, đầu tư vốn dĩ là một canh bạc, tư bản chẳng qua cũng chỉ là vận may tốt hơn một chút trong canh bạc này mà thôi”.
“Quả nhiên anh chưa từng đầu tư lần nào”, khóe miệng Trương Hùng nhếch lên: “Nếu không anh sẽ không thể nói ra những lời ngây thơ như vậy được, chỉ băng chúng ta cược một ván, thế nào?”
“Cược thì cược, cược cái gì?", Khổng Thư nhìn chằm chằm Trương Hùng, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, bây giờ anh ta cảm thấy, người đàn ông trước mặt này đang chà đạp kiến thức của mình trong nhiều năm một cách dữ dội, xúc phạm anh ta.
“Cược cổ phiếu mà anh nói, trong vòng 15 phút sẽ không ngừng giảm mạnh, thế nào?”, Trương Hùng nhướng mày.
“Cược thế nào?” Trương Hùng tùy ý xua tay: “Tùy anh”.
“Được!", Khổng Thư gật mạnh: “Nếu như tôi thẳng, tôi muốn anh cả đời này không được gặp Tiểu Nhu!”
“Này anh!”, Tân Nhu trợn tròn mắt, định lên tiếng nhưng bị Trương Hùng ngăn lại.
“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?” “Tùy anh xử lý”.
“Oktl”, Trương Hùng giơ tay với Khổng Thư, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.
Sau khi đầu dây bên kia nhận điện thoại, Trương Hùng đặc biệt mở loa lên, để cho Khổng Thư và Tần Nhu đều có thể nghe được âm thanh bên trong.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Mua cổ phiếu cho tôi, mã là 08752X, chỉ cần mua 3 triệu”.
“Được”, người ở đầu bên kia trả lời, sau đó, cả ba người đều có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím từ loa của điện thoại di động, sau khoảng mười giây, người ở đầu bên kia điện thoại lại nói: “Đại ca, anh không nhầm đấy chứ, cổ phiếu này hoàn toàn là một cái bãy, tôi bảo đảm, chúng ta hoàn toàn không thể mua được 3 triệu, nhiều nhất là lúc mua được 1 triệu, cổ phiếu này sẽ giảm xuống mức cực hạn, sau đó tất cả tiền của chúng ta sẽ bị mắc kẹt”.
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Khổng Thư khinh thường bĩu môi: “Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi”.
Trương Hùng khẽ mỉm cười, nói vào điện thoại: “Cứ mua là được”.
“Được”. Cúp điện thoại, Trương Hùng dựa lưng vào ghế sofa. "Buổi biểu diễn kết thúc rồi sao?", Khổng Thư cười lạnh một tiếng: "Anh biết cổ phiếu này giá bao nhiêu không, ba
triệu sao? Đối với cổ phiếu này mà nói, chỉ là một giọt nước trong thùng!"