Chương 50
“Vị thần... phố Wall...?”, ánh mắt Tân Nhu nhìn Trương Hùng tràn đầy kinh ngạc. Cô ấy không hề nghỉ ngờ lời của thầy giáo, bởi vì thầy giáo hoàn toàn không cần phải lừa cô ấy.
“Phải”, người đàn ông trung niên thở dài: “Cậu ấy là một huyền thoại ở Phố Wall, nhưng vào thời điểm tỏa sáng nhất, cậu ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, và cậu ấy đã quyên góp toàn bộ tài sản của mình cho Hội chữ thập đỏ để giúp đỡ những đứa trẻ đó ở những vùng núi nghèo khó”.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên hướng về Trương Hùng, trong ánh mắt ông ấy tràn đầy tán tưởng. Đây là ánh mắt của trưởng bối nhìn thế hệ trẻ, ông ấy thấy rất may mắn vì ở Hoa Hạ, ở tổ quốc của mình, có một người luôn hết mình với sự nghiệp từ thiện, không màng báo đáp như anh.
“Quyên góp tất cả...”, bây giờ Tân Nhu đã không thể nói ra lời được nữa. Từ trước đến giờ cô ấy đều cho rằng mình đã tâm huyết với việc từ thiện lắm rồi. Bây giờ mới phát hiện, so với Trương Hùng, những chuyện mình làm chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc.
“Tiểu Nhu, không thể ngờ răng, em và Trương Hùng lại gặp nhau. Nếu thây đoán không nhầm thì hai đứa gặp nhau ở viện mồ côi đúng không?”, người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn Tân Nhu.
“Dạ”, Tân Nhu đặt tay trước bụng và gật đầu.
“Được rồi, đừng đứng nữa. Hôm nay thầy mua ít nhân, chúng ta gói sủi cảo đi. Trương Hùng, bây giờ chú đã rút khỏi gái của chú vậy, sau này chúng ta như một gia đình, chú sẽ gọi trực tiếp tên của cháu, nếu cháu không chê thì gọi chú một tiếng chú Khổng là được”, người đàn ông trung niên giơ túi đồ trong tay lên cười.
“Được, chú Khổng”, Trương Hùng mỉm cười: “Cháu tay chân lóng ngóng, mọi người gói đi”.
"Được!", người đàn ông trung niên nhiệt tình đáp lại: "Tiểu Nhụ, tới giúp thầy".
“Dạt!”, Tân Nhu cúi đầu, khuôn mặt khẽ đỏ ửng lên, đi theo phía sau thầy, đi vào trong phòng bếp, vươn bàn tay nhỏ ra kéo ống tay thầy: “Thầy, thầy nói gì vậy, cái gì mà người một nhà chứ”.
“Ha ha, đây chẳng phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?”
Trương Hùng ở đó ăn tối xong thì liền quay về nhà, bây giờ đã là 8 giờ tối.
Ngay khi bước vào nhà, Trương Hùng đã nhìn thấy Lâm Thanh Hy đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u sầu, và không thấy Milan trong phòng khách.
“Sếp Lâm, sao thế?”, Trương Hùng đi tới, quan tâm hỏi.
“Chuyện công ty, nói ra anh cũng không hiểu”, Lâm Thanh Hy ôm đầu.
"Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể con người, hãy cố gắng thư giãn, anh lấy cho em một ít nước rửa chân, những ngày này trông em rất mệt mỏi", Trương Hùng an ủi, chạy vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, rồi ngồi xổm phía trước Lâm Thanh Hy, anh giơ đôi chân ngọc lên, đặt vào trong nước.
Mấy ngày này, Lâm Thanh Hy đã quen với việc Trương Hùng xoa bóp chân cho mình, và cô phải thừa nhận rằng kỹ thuật xoa bóp chân của Trương Hùng thực sự rất tốt, mỗi lần xoa bóp, cô đều sẽ cảm thấy thư thái và ngủ rất ngon.
Bản tin buổi tối được phát trên TV, điện thoại di động của Lâm Thanh Hy reo lên và người gọi là thư ký Lý.
Lâm Thanh Hy liếc nhìn điện thoại trước, sau đó lại nhìn Trương Hùng, ấn nghe: “Thư ký Lý, nói chuyện với cô ta thế nào rồi?”
“Phải”, người đàn ông trung niên thở dài: “Cậu ấy là một huyền thoại ở Phố Wall, nhưng vào thời điểm tỏa sáng nhất, cậu ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, và cậu ấy đã quyên góp toàn bộ tài sản của mình cho Hội chữ thập đỏ để giúp đỡ những đứa trẻ đó ở những vùng núi nghèo khó”.
Đôi mắt của người đàn ông trung niên hướng về Trương Hùng, trong ánh mắt ông ấy tràn đầy tán tưởng. Đây là ánh mắt của trưởng bối nhìn thế hệ trẻ, ông ấy thấy rất may mắn vì ở Hoa Hạ, ở tổ quốc của mình, có một người luôn hết mình với sự nghiệp từ thiện, không màng báo đáp như anh.
“Quyên góp tất cả...”, bây giờ Tân Nhu đã không thể nói ra lời được nữa. Từ trước đến giờ cô ấy đều cho rằng mình đã tâm huyết với việc từ thiện lắm rồi. Bây giờ mới phát hiện, so với Trương Hùng, những chuyện mình làm chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc.
“Tiểu Nhu, không thể ngờ răng, em và Trương Hùng lại gặp nhau. Nếu thây đoán không nhầm thì hai đứa gặp nhau ở viện mồ côi đúng không?”, người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn Tân Nhu.
“Dạ”, Tân Nhu đặt tay trước bụng và gật đầu.
“Được rồi, đừng đứng nữa. Hôm nay thầy mua ít nhân, chúng ta gói sủi cảo đi. Trương Hùng, bây giờ chú đã rút khỏi gái của chú vậy, sau này chúng ta như một gia đình, chú sẽ gọi trực tiếp tên của cháu, nếu cháu không chê thì gọi chú một tiếng chú Khổng là được”, người đàn ông trung niên giơ túi đồ trong tay lên cười.
“Được, chú Khổng”, Trương Hùng mỉm cười: “Cháu tay chân lóng ngóng, mọi người gói đi”.
"Được!", người đàn ông trung niên nhiệt tình đáp lại: "Tiểu Nhụ, tới giúp thầy".
“Dạt!”, Tân Nhu cúi đầu, khuôn mặt khẽ đỏ ửng lên, đi theo phía sau thầy, đi vào trong phòng bếp, vươn bàn tay nhỏ ra kéo ống tay thầy: “Thầy, thầy nói gì vậy, cái gì mà người một nhà chứ”.
“Ha ha, đây chẳng phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?”
Trương Hùng ở đó ăn tối xong thì liền quay về nhà, bây giờ đã là 8 giờ tối.
Ngay khi bước vào nhà, Trương Hùng đã nhìn thấy Lâm Thanh Hy đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u sầu, và không thấy Milan trong phòng khách.
“Sếp Lâm, sao thế?”, Trương Hùng đi tới, quan tâm hỏi.
“Chuyện công ty, nói ra anh cũng không hiểu”, Lâm Thanh Hy ôm đầu.
"Tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể con người, hãy cố gắng thư giãn, anh lấy cho em một ít nước rửa chân, những ngày này trông em rất mệt mỏi", Trương Hùng an ủi, chạy vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, rồi ngồi xổm phía trước Lâm Thanh Hy, anh giơ đôi chân ngọc lên, đặt vào trong nước.
Mấy ngày này, Lâm Thanh Hy đã quen với việc Trương Hùng xoa bóp chân cho mình, và cô phải thừa nhận rằng kỹ thuật xoa bóp chân của Trương Hùng thực sự rất tốt, mỗi lần xoa bóp, cô đều sẽ cảm thấy thư thái và ngủ rất ngon.
Bản tin buổi tối được phát trên TV, điện thoại di động của Lâm Thanh Hy reo lên và người gọi là thư ký Lý.
Lâm Thanh Hy liếc nhìn điện thoại trước, sau đó lại nhìn Trương Hùng, ấn nghe: “Thư ký Lý, nói chuyện với cô ta thế nào rồi?”