Chương 3
Edit: Cải Trắng
Lục Gia Đồng rầu rĩ không vui.
Thằng nhóc thối này không đồng tình với cách nhận định của Ôn Vũ, nhóc tin vào cảm giác của bản thân, anh huýt sáo này chắc chắn là người tốt.
Ôn Vũ không thèm so đo với nhóc, chờ bao giờ gặp lại anh huýt sáo kia cô sẽ chứng minh cho Lục Gia Đồng thấy.
Vậy là số lần ngẩng đầu lên lúc làm việc của Ôn Vũ nhiều hơn trông thấy, thi thoảng cô lại ngóng sang phía đối diện tìm bóng hình của người dạy huýt sáo hôm đó, nhưng kỳ lạ là hai ngày nay cô không thấy anh đâu.
Hay hôm đó anh đoán được cô là người gọi đội an ninh đô thị xuống nên sợ rồi?
Cô không chờ được người dạy huýt sáo hôm đó, nhưng tới giờ cơm tối lại nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Cố Vân.
“Tên nhóc không tìm thấy. Dì có bảo nó lấy thẻ nước và nhiên liệu ở trong ngăn kéo gỗ, chìa khóa ngăn kéo gỗ thì cất trong ngăn kéo có khóa ở tủ quần áo còn chìa khóa tủ đó thì lại để chỗ cầu dao. Thế mà mãi thằng nhóc đó không tìm được.”
“Từ từ đã, dì nói lại cho cháu đi.”
Khách trọ ở đối diện hai hôm trước vừa bị cắt nước với gas, mãi không tìm thấy thẻ, hôm nay lại giục Cố Vân mang thẻ tới.
Ôn Vũ: “Dì nói cho anh ấy biết số thẻ không phải là được rồi sao?”
“Sao mà dì nhớ được.”
“Không cùng số với số điện thoại ạ?”
“Dì có biết đâu.” Cố Vân lại nhờ Ôn Vũ đến tìm hộ khách trọ.
Ôn Vũ cầm điện thoại đi sang gõ cửa nhà đối diện.
Nhưng không có ai ra mở cửa.
“Dì Cố, khách trọ không ở nhà ạ?”
“Dì không biết, để dì gọi lại cho người ta xem thế nào, thằng bé mới gọi cho dì hỏi có nước với gas chưa mà.”
Một phút sau, Cố Vân đáp lại Ôn Vũ: “Thằng bé đang không có nhà, hay cháu cứ mở cửa vào tìm đi.”
“Cháu không có chìa khóa.”
“Dì còn cất một cái chìa khóa dự phòng ở chỗ tủ đựng bình cứu hỏa ngoài hành lang, nó nằm đằng sau bình ấy.”
Ôn Vũ xem như được mở mang tầm mắt. Các ông các bà lớn tuổi ai cũng giấu đồ ở những chỗ hiểm như vậy sao.
“Phòng cho thuê rồi, cháu tự tiện vào hình như không hay lắm.”
“Có gì đâu, cháu đại diện dì vào kiểm tra.”
Ôn Vũ kiên trì bảo Cố Vân đánh tiếng trước với khách trọ. Trong điện thoại chợt vang lên một tiếng báo “ù”, Cố Vân thắng bài, cười ha ha nói được.
Ôn Vũ cúp điện thoại, ngay lúc định quay về nhà thì chợt nghe “ầm” một tiếng.
Gió giúp cô đóng cả cửa nhà là đang buộc cô phải làm chuyện tốt kia sao?
Cũng may cô để một chiếc chìa khóa dự phòng ở chỗ Chu Hình Phương.
Lúc này đây chân cô đi dép lê, trên người vẫn mặc bộ sườn xám xẻ tà cao thịnh hành vào những năm 30. Cô tìm được chiếc chìa khóa dự phòng đặt trong tủ phòng cháu chữa cháy như lời Cố Vân nói, chờ mãi không thấy bà gọi lại cho mình đành gọi qua thêm lần nữa.
Trong điện thoại vang lên tiếng lạo xạo xào bài, Cố Vân như sực nhớ ra, vội vàng nói: “Được rồi, cháu cứ vào đi. Làm phiền cháu rồi Tiểu Ngũ.”
Ôn Vũ chưa kịp nói gì đầu bên kia đã mải đánh bài mà cúp điện thoại.
Cô mở cửa phòng đối diện ra.
Bên trong bầu không khí không còn nặng nề ám khói bụi như trong tưởng tượng mà rất dễ chịu. Thẳng đến khi đèn phòng sáng lên, nhìn ghế sofa sạch sẽ và không gian chỉnh tề trước mắt, cô có hơi hoảng hốt.
Rèm cửa sổ không còn bám bụi, màu champagne trông vô cùng thích mắt.
Cửa ban công được đóng lại, đứng từ chỗ của cô nhìn vào có thể nhìn thẳng tới không gian trong nhà vệ sinh, cây lau nhà được cất ngay ngắn, những món đồ vệ sinh cá nhân hàng ngày được xếp gọn gàng.
Đúng là một thanh niên tốt chịu thương chịu khó, trông hợp mắt hơn cái tên đi dạy trẻ con huýt sáo biết bao nhiêu.
Ôn Vũ dẫm chân lên ghế mở cầu dao ra tìm thử chìa khóa nhưng tìm mãi không thấy. Lúc xuống, cô vô tình liếc mắt ra cửa trông thấy cạnh cửa có một bao cát tập quyền anh treo giữa không trung.
Khách trọ cũng chăm tập ghê.
Thanh niên tốt thế này mà hai ngày nay cô không được chạm mặt.
Ôn Vũ lại gọi cho Cố Vân: “Dì Cố, chìa khóa không nằm trong hộc cầu dao.”
Cố Vân sững người, lúc này mới sực nhớ ra còn một chỗ nữa: “Vậy xem trên hộc tủ chỗ máy hút khói đi.”
Ôn Vũ: “…”
Cuối cùng cô cũng tìm thấy thứ cần tìm ở trong hộc máy hút khói. Cô mang nó đi mở ngăn kéo trong tủ quần áo rồi lại lấy đồ ở trong tủ đó đi ra mở ngăn kéo gỗ lim, lôi ra được thẻ nước và gas.
Không thể trách được Cố Vân lại giấu kỹ như vậy, bởi vì bà thả hết thẻ của mình vào trong một chiếc tủ. Từ thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm, thẻ xe công cộng, thẻ đi siêu thị các thứ đều gom tất để ở một chỗ.
Ôn Vũ lấy hai thẻ cần dùng ra để sẵn ở huyền quan, xong xuôi mới xuống tầng đi tới quầy bán đồ ăn vặt của Chu Hình Phương.
Trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn vành vạnh, trong ngõ hẻm chợt vang lên tiếng gầm rú của xe máy, nó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngay ở trước đường cô đi.
Người ngồi sau tháo nón bảo hiểm, để lộ ra một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn.
Là người đàn ông huýt sáo.
Thanh niên tóc vàng là người lái xe, thấy Ôn Vũ nhìn sang liền cao giọng huýt sáo trêu chọc: “Trùng hợp ghê, người đẹp.”
Ôn Vũ không thèm nhìn tên đó lấy một cái.
Có vẻ như sự kiêu ngạo của cô đã làm người đàn ông huýt sáo kia nổi hứng thú, anh quay ra huýt sáo thật dài với cô.
“Muộn thế này rồi còn ra ngoài, có muốn anh trai đưa em đi không?”
Ôn Vũ khựng lại: “Anh trai hả? Tôi và anh thân nhau lắm à?”
Ánh mắt anh lười nhác mà nóng bỏng, mang theo chút nghiền ngẫm trêu chọc: “Trước lạ sau quen được không?”
Ôn Vũ rất muốn xông lên mắng người.
Nhưng cô càng làm vậy thì ánh mắt mấy tên đó càng không đứng đắn. Cô lạnh mặt ngậm miệng. Lần này lại không có lý do gọi đội an ninh đô thị xuống rồi.
…
Đoàn Trì nghiêng người ngồi lên nửa yên sau xe máy, hai chân bắt chéo, để mặc thanh niên tóc vàng tên A Thời châm thuốc cho mình.
Ánh lửa lập lòe bị gió đêm thổi tắt, A Thời vội dùng tay che lại, Đoạn Trì rít một hơi, ngẩng đầu nhìn theo bóng cô rời đi.
Dáng người yểu điệu.
Không ngờ lại đẹp tới nao lòng như vậy.
“Anh Trì, em có phải bày hàng ở vỉa hè nữa không?”
“Có.”
A Thời ngạc nhiên: “Không phải anh bảo mình buôn ma túy à?”
Đoàn Trì lạnh lùng nhìn đối phương: “Nhìn trước ngó sau rồi hẵng nói, cậu muốn ăn cơm tù hay bị súng bắn chết hả? Nhớ lần sau phải nói bằng từ trong nghề.”
A Thời lập tức sửa sai, hỏi: “Bên họ biết tin về nhóm chúng ta chưa?”
“Chưa, chờ tin tức của Hầu Tử.” Đoàn Trì nghiêng đầu nói: “Cậu về trước đi.” Nói xong, anh thu chân nhảy xuống khỏi yên xe.
Anh vừa xuống, A Thời lập tức vít ga phóng vút ra khỏi ngõ nhỏ.
A Thời và Hầu Tử là hai người “anh em” anh mới kết thân gần đây, là những tay côn đồ đã hoành hành nhiều năm.
Phàm là chuyện liên quan đến ma túy, mọi thứ đều rất nhạy bén và linh hoạt, sự xuất hiện của anh như một hạt giống mới ở trấn Phúc Yên, không thích hợp làm mấy trò gióng trống khua chiêng. Tốt nhất là cứ chắc từng bước, buôn bán nhỏ lẻ rồi mở rộng mạng lưới.
Cả quá trình nghe êm ả không có gì gay cấn, nhưng cũng có một vài đồng nghiệp bị phát hiện thân phận gián điệp đã phải bỏ mạng trong mạng lưới buôn bán này.
Đoàn Trì đứng đón gió lạnh hút hết điếu thuốc trên tay, tàn thuốc theo nhịp rung rơi xuống vương vãi trên mặt đất. Anh ngẩng đầu lên đúng lúc trông thấy cô gái mặc sườn xám kia quay trở lại.
Tà áo hồng nhạt buông thõng, phần xẻ tà từ đầu gối đổ xuống bay bay theo hướng gió, lộ ra phần cẳng chân trắng nõn, xong là đến vòng eo thon gọn… lên thêm tí nữa là một gương mặt sắc sảo lạnh lùng và mái tóc xoăn bị gió thổi bay.
Đoàn Trì nheo mắt chào một tiếng: “Chào cô em.” xong bóp tắt tàn thuốc, tiện tay vứt xuống mặt đường.
Ôn Vũ mặt mày lạnh tanh nhìn hành động của anh, cầm chìa khóa mới lấy ở chỗ Chu Hình Phương đi thẳng vào cửa tòa chung cư.
Cửa không khóa, mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt.
Cô bước vào hành lang, người đứng phía sau cũng theo đó đi vào.
Đến khi bước lên bậc thang rồi vẫn thấy anh đi theo, Ôn Vũ lạnh lùng quay đầu nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Anh bình tĩnh đáp: “Tôi đâu có đi theo cô, cả tòa nhà này là nhà của cô hả?”
Ôn Vũ vừa bực vừa ngượng lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi lên tầng.
Một tầng của tòa chung cư kiểu cũ có tổng cộng tám nhà, tầm giờ này thì nhà ai cũng đóng cửa kín mít. Lên tới tầng ba đèn cảm ứng không còn sáng nữa, nhưng tiếng bước chân theo sau vẫn không ngừng. Tuy vậy, người nọ như cảm nhận được cô khựng lại nên cũng cố tình thả chậm bước chân.
Tim Ôn Vũ đập nhanh bất thường, trong đầu bỗng lướt qua tin tức từng đọc.
Một thiếu nữ xinh đẹp bị người đàn ông lạ mặt theo đuôi vào đêm hôm khuya khoắt, chết thảm trong tình trạng lõa lồ.
Gió lùa vào hành lang cuốn theo mùi thuốc lá thoang thoảng tràn vào khoang mũi cô. Cô lấy di động ra, đang định ấn gọi 110 thì đằng sau bỗng vang lên tiếng “hừm” vô cùng mạnh mẽ.
Cô “a” một tiếng, thét chói tai.
Anh vô tội nói: “Tôi tạo tiếng động để đèn bật mà.”
Ôn Vũ xấu hổ trừng anh: “Đồ thần kinh.”
“Anh còn đi theo tôi nữa là tôi báo cảnh sát.”
“Tôi ở đây mà.” Anh nhún vai.
Thấy cô không tin, anh bèn mở cửa phòng 305 ra.
Ôn Vũ đứng ngay đơ ra trong hành lang, ánh mắt chuyển từ khiếp sợ sang nghi ngờ rồi buồn bực, nhìn thẳng anh với cái nhìn bài xích.
Thấy vậy, Đoàn Trì liếc sang nhìn cửa nhà đối diện, vỡ lẽ: “Cô ở đối diện nhà tôi à?”
Ôn Vũ: “…”
Anh nhướng mày, nở nụ cười trông đến là lưu manh: “Trùng hợp thật. Làm quen chút nhé, tôi tên là Chu Trì.” Đây là tên anh dùng khi nằm vùng.
Ôn Vũ không đáp lại, đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc, bước nhanh về nhà mình mở cửa.
Đoàn Trì bật cười quay đầu bật đèn trong nhà lên, nheo mắt quan sát một lượt rồi quay lại nhìn bóng lưng người đối diện, nói: “Cô vào nhà tôi?” Anh cảm nhận được mùi nước hoa thoang thoảng khác lạ trong phòng khách, cả vị trí ghế cũng bị di chuyển.
Ôn Vũ không nhịn được nói: “Tôi thèm mà vào ấy.”
“Cô vào làm gì?”
Ôn Vũ tức quá hóa cười: “Mắt anh có mù không? Không nhìn thấy gì ở đấy à?”
Lúc này Đoàn Trì mới thấy thẻ nước và gas đặt ở huyền quan.
Anh thu lại dáng vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không bông đùa như ban nãy, cười nhẹ nói: “Tôi cũng đâu đồng ý cho người khác vào nhà tôi.”
Ôn Vũ: “?”
Cô lập tức rút điện thoại ra gọi cho Cố Vân, tiện tay mở loa ngoài cho anh tự hỏi: “Anh tự nói chuyện đi, đừng vu oan cho người tốt. Nếu tôi biết người ở đây là anh thì còn lâu tôi mới vào.”
Bên Cố Vân vẫn còn tiếng xào mạt chược, nghe xong câu hỏi của hai người họ bèn đáp: “À, nãy mải chơi bài nên quên mất. Tiểu Chu, cháu bảo dì tới tìm thẻ mà đúng không? Tiểu Ngũ đi vào tìm cũng coi như dì đã tới tìm rồi còn gì, cháu cứ coi như Tiểu Ngũ là người cho thuê phòng đi. Tiểu Ngũ ngoan ngoãn, tính tình lại…”
“Vậy thôi nha dì Cố.” Ôn Vũ không muốn cho tên này nghe tiếp nữa bèn cúp điện thoại.
Đoàn Trì cười nói: “Thì ra là tôi hiểu lầm cô.”
Ôn Vũ tức giận quay người, không buồn nói chuyện với anh.
“Khoan đã.” Đoàn Trì nói: “Đưa chìa khóa nhà cho tôi đi.”
Ôn Vũ dừng chân, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ở tủ đựng đồ phòng cháy chữa cháy, anh ra đó mà tìm.”
Nói xong, cô đóng sập cửa lại.
Cô đứng sau cửa nghe ngóng tình hình, phía đối diện một lúc sau cũng vang lên tiếng đóng cửa, trả lại bầu không gian yên tĩnh.
Ôn Vũ lại gọi điện cho Cố Vân: “Dì Cố, anh ta không phải người tốt đâu, để cháu giúp dì tìm khách trọ khác nhé.”
Cố Vân khó hiểu hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nghe xong thì cười phá lên: “Chỉ có thế thôi hả, có phải cháu hiểu lầm người ta rồi không? Dì Chu của cháu bảo thằng bé này lễ phép lắm, còn về việc thằng bé đó huýt sáo với cháu thì cũng giống hồi trẻ ông chồng nhà dì hay trêu chọc dì ấy. Mấy thanh niên trẻ tuổi ai chả thích trêu gái xinh…”
“Cháu còn thấy anh ta đứng cùng đám lưu manh quanh đây nữa.” Ôn Vũ quay lại phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Đám người đó cực giống bọn nghiện ma túy.”
Cố Vân hoảng hốt: “Không đến mức đó chứ?”
Ôn Vũ nghiêm túc nói: “Có khả năng đấy ạ. Dì Cố mau hủy hợp đồng với anh ta đi.”
“Nhưng dì ký hợp đồng hai năm với cậu ta rồi, cậu ta cũng trả một khoản rồi.”
“Trả lại tiền ạ, một tháng tiền thuê nhà…”
“Một năm. Thấy dì ở chỗ khác không tiện thu theo tháng nên thằng bé đó gửi luôn cho dì tiền thuê một năm. Hơn nữa, bọn dì cũng viết trong hợp đồng rằng ai vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường đấy.”
Cố Vân nói: “Tiểu Ngũ, hay cháu cứ quan sát thêm một thời gian nữa đi? Dì cũng không muốn cho người xấu thuê phòng nhưng giờ chúng ta làm gì có chứng cứ.”
Cố Vân cũng bảo, có thể là do cô mới từ thành phố về nên không thích nghi được với hạng người như vậy ở địa phương nhỏ, hoặc cũng có thể do cô có vẻ bề ngoài quá xuất sắc.
Ôn Vũ buồn bực nói: “Anh ta bao nhiêu tuổi rồi ạ? Dì có hồ sơ không?”
Cố Vân gửi bảng hợp đồng chi tiết sang cho Ôn Vũ.
Chu Trì.
24 tuổi.
Dân tộc Hán.
Địa chỉ: 193 khu dân tộc Hồi, phố Tinh Hải, Hai Đồi, thành phố Nam Hiệp, tỉnh Châu An.
Ôn Vũ tra địa chỉ trên bản đồ, ngẩn ngơ khi thấy kết quả.
193 khu dân tộc Hồi là khu dân cư nghèo nổi tiếng ở Lũng Châu.
Ban đầu trong nước không có chỗ nào được gọi là khu ổ chuột cả bởi khu dân tộc Hồi này ngày trước vốn là một nhà xưởng. Hai mươi mấy năm trước sau khi bị bãi bỏ đã cưu mang rất nhiều người lang thang nên mọi người đều ngầm coi đó là khu ổ chuột. Hai năm trước tòa nhà ấy bị phá dỡ, nhiều người đã rời đi nơi khác nên địa chỉ này cũng theo đó mà biến mất.
Người có thân thế đáng thương như vậy không phải càng cần cố gắng để có cuộc sống thoải mái sao, sao anh lại đi giao du với đám không ra gì kia chứ?
Ôn Vũ thấy rất lạ, người từng sống trong khu dân tộc Hồi ấy cũng quen sống gọn gàng sạch sẽ thế sao?
…
Hôm sau, cô mở cửa đúng lúc trông thấy cửa phòng đối diện mở ra.
Người thanh niên ấy mặc áo thun đen, tóc cắt đầu đinh, sống mũi cao, ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy đại dương, trông sạch sẽ lịch sự nhưng cũng rất đỗi lưu manh, thấy cô ra lập tức huýt sáo chào hỏi.
“Chào buổi sáng, Tiểu Ngũ.”
Ôn Vũ: “…”
Sau lưng anh là cửa nhà đang mở rộng, cô thấy đồ ăn vặt vứt tứ tung trong phòng khách, trên bàn trà còn có mấy hộp đồ mì ăn liền.
Hừ, có khi còn chả phải người ta quét dọn ấy chứ, ai mà biết được anh có mời người dọn theo giờ không.
Ôn Vũ tiến lên phía trước: “Sao anh biết tên tôi?”
“Tối qua tôi nghe thấy chị Cố gọi cô như thế. Sáng nay tôi cũng điện hỏi chị Cố rồi, giữa chúng ta hẳn có chút hiểu lầm, tôi cũng giải thích cho chị ấy hiểu rồi, hai người yên tâm nhé.”
“Giải thích thế nào?”
“Nói tôi không có ý xấu với cô.”
Ôn Vũ cười mỉa, quay đầu nhìn anh.
Không có ý xấu á?
Cô da trắng, eo thon, chân dài, có mông có ngực, đến tóc cũng sợi nào sợi nấy được chăm sóc tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đều như muốn viết bà đây đẹp xuất sắc.
Thế mà anh ta dám bảo anh ta không có ý trêu ghẹo cô?
Anh ta tự thấy mình huýt sáo chưa đủ vang, hay là từ “đẹp” này làm nóng mắt anh?
Lục Gia Đồng rầu rĩ không vui.
Thằng nhóc thối này không đồng tình với cách nhận định của Ôn Vũ, nhóc tin vào cảm giác của bản thân, anh huýt sáo này chắc chắn là người tốt.
Ôn Vũ không thèm so đo với nhóc, chờ bao giờ gặp lại anh huýt sáo kia cô sẽ chứng minh cho Lục Gia Đồng thấy.
Vậy là số lần ngẩng đầu lên lúc làm việc của Ôn Vũ nhiều hơn trông thấy, thi thoảng cô lại ngóng sang phía đối diện tìm bóng hình của người dạy huýt sáo hôm đó, nhưng kỳ lạ là hai ngày nay cô không thấy anh đâu.
Hay hôm đó anh đoán được cô là người gọi đội an ninh đô thị xuống nên sợ rồi?
Cô không chờ được người dạy huýt sáo hôm đó, nhưng tới giờ cơm tối lại nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Cố Vân.
“Tên nhóc không tìm thấy. Dì có bảo nó lấy thẻ nước và nhiên liệu ở trong ngăn kéo gỗ, chìa khóa ngăn kéo gỗ thì cất trong ngăn kéo có khóa ở tủ quần áo còn chìa khóa tủ đó thì lại để chỗ cầu dao. Thế mà mãi thằng nhóc đó không tìm được.”
“Từ từ đã, dì nói lại cho cháu đi.”
Khách trọ ở đối diện hai hôm trước vừa bị cắt nước với gas, mãi không tìm thấy thẻ, hôm nay lại giục Cố Vân mang thẻ tới.
Ôn Vũ: “Dì nói cho anh ấy biết số thẻ không phải là được rồi sao?”
“Sao mà dì nhớ được.”
“Không cùng số với số điện thoại ạ?”
“Dì có biết đâu.” Cố Vân lại nhờ Ôn Vũ đến tìm hộ khách trọ.
Ôn Vũ cầm điện thoại đi sang gõ cửa nhà đối diện.
Nhưng không có ai ra mở cửa.
“Dì Cố, khách trọ không ở nhà ạ?”
“Dì không biết, để dì gọi lại cho người ta xem thế nào, thằng bé mới gọi cho dì hỏi có nước với gas chưa mà.”
Một phút sau, Cố Vân đáp lại Ôn Vũ: “Thằng bé đang không có nhà, hay cháu cứ mở cửa vào tìm đi.”
“Cháu không có chìa khóa.”
“Dì còn cất một cái chìa khóa dự phòng ở chỗ tủ đựng bình cứu hỏa ngoài hành lang, nó nằm đằng sau bình ấy.”
Ôn Vũ xem như được mở mang tầm mắt. Các ông các bà lớn tuổi ai cũng giấu đồ ở những chỗ hiểm như vậy sao.
“Phòng cho thuê rồi, cháu tự tiện vào hình như không hay lắm.”
“Có gì đâu, cháu đại diện dì vào kiểm tra.”
Ôn Vũ kiên trì bảo Cố Vân đánh tiếng trước với khách trọ. Trong điện thoại chợt vang lên một tiếng báo “ù”, Cố Vân thắng bài, cười ha ha nói được.
Ôn Vũ cúp điện thoại, ngay lúc định quay về nhà thì chợt nghe “ầm” một tiếng.
Gió giúp cô đóng cả cửa nhà là đang buộc cô phải làm chuyện tốt kia sao?
Cũng may cô để một chiếc chìa khóa dự phòng ở chỗ Chu Hình Phương.
Lúc này đây chân cô đi dép lê, trên người vẫn mặc bộ sườn xám xẻ tà cao thịnh hành vào những năm 30. Cô tìm được chiếc chìa khóa dự phòng đặt trong tủ phòng cháu chữa cháy như lời Cố Vân nói, chờ mãi không thấy bà gọi lại cho mình đành gọi qua thêm lần nữa.
Trong điện thoại vang lên tiếng lạo xạo xào bài, Cố Vân như sực nhớ ra, vội vàng nói: “Được rồi, cháu cứ vào đi. Làm phiền cháu rồi Tiểu Ngũ.”
Ôn Vũ chưa kịp nói gì đầu bên kia đã mải đánh bài mà cúp điện thoại.
Cô mở cửa phòng đối diện ra.
Bên trong bầu không khí không còn nặng nề ám khói bụi như trong tưởng tượng mà rất dễ chịu. Thẳng đến khi đèn phòng sáng lên, nhìn ghế sofa sạch sẽ và không gian chỉnh tề trước mắt, cô có hơi hoảng hốt.
Rèm cửa sổ không còn bám bụi, màu champagne trông vô cùng thích mắt.
Cửa ban công được đóng lại, đứng từ chỗ của cô nhìn vào có thể nhìn thẳng tới không gian trong nhà vệ sinh, cây lau nhà được cất ngay ngắn, những món đồ vệ sinh cá nhân hàng ngày được xếp gọn gàng.
Đúng là một thanh niên tốt chịu thương chịu khó, trông hợp mắt hơn cái tên đi dạy trẻ con huýt sáo biết bao nhiêu.
Ôn Vũ dẫm chân lên ghế mở cầu dao ra tìm thử chìa khóa nhưng tìm mãi không thấy. Lúc xuống, cô vô tình liếc mắt ra cửa trông thấy cạnh cửa có một bao cát tập quyền anh treo giữa không trung.
Khách trọ cũng chăm tập ghê.
Thanh niên tốt thế này mà hai ngày nay cô không được chạm mặt.
Ôn Vũ lại gọi cho Cố Vân: “Dì Cố, chìa khóa không nằm trong hộc cầu dao.”
Cố Vân sững người, lúc này mới sực nhớ ra còn một chỗ nữa: “Vậy xem trên hộc tủ chỗ máy hút khói đi.”
Ôn Vũ: “…”
Cuối cùng cô cũng tìm thấy thứ cần tìm ở trong hộc máy hút khói. Cô mang nó đi mở ngăn kéo trong tủ quần áo rồi lại lấy đồ ở trong tủ đó đi ra mở ngăn kéo gỗ lim, lôi ra được thẻ nước và gas.
Không thể trách được Cố Vân lại giấu kỹ như vậy, bởi vì bà thả hết thẻ của mình vào trong một chiếc tủ. Từ thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm, thẻ xe công cộng, thẻ đi siêu thị các thứ đều gom tất để ở một chỗ.
Ôn Vũ lấy hai thẻ cần dùng ra để sẵn ở huyền quan, xong xuôi mới xuống tầng đi tới quầy bán đồ ăn vặt của Chu Hình Phương.
Trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn vành vạnh, trong ngõ hẻm chợt vang lên tiếng gầm rú của xe máy, nó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngay ở trước đường cô đi.
Người ngồi sau tháo nón bảo hiểm, để lộ ra một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn.
Là người đàn ông huýt sáo.
Thanh niên tóc vàng là người lái xe, thấy Ôn Vũ nhìn sang liền cao giọng huýt sáo trêu chọc: “Trùng hợp ghê, người đẹp.”
Ôn Vũ không thèm nhìn tên đó lấy một cái.
Có vẻ như sự kiêu ngạo của cô đã làm người đàn ông huýt sáo kia nổi hứng thú, anh quay ra huýt sáo thật dài với cô.
“Muộn thế này rồi còn ra ngoài, có muốn anh trai đưa em đi không?”
Ôn Vũ khựng lại: “Anh trai hả? Tôi và anh thân nhau lắm à?”
Ánh mắt anh lười nhác mà nóng bỏng, mang theo chút nghiền ngẫm trêu chọc: “Trước lạ sau quen được không?”
Ôn Vũ rất muốn xông lên mắng người.
Nhưng cô càng làm vậy thì ánh mắt mấy tên đó càng không đứng đắn. Cô lạnh mặt ngậm miệng. Lần này lại không có lý do gọi đội an ninh đô thị xuống rồi.
…
Đoàn Trì nghiêng người ngồi lên nửa yên sau xe máy, hai chân bắt chéo, để mặc thanh niên tóc vàng tên A Thời châm thuốc cho mình.
Ánh lửa lập lòe bị gió đêm thổi tắt, A Thời vội dùng tay che lại, Đoạn Trì rít một hơi, ngẩng đầu nhìn theo bóng cô rời đi.
Dáng người yểu điệu.
Không ngờ lại đẹp tới nao lòng như vậy.
“Anh Trì, em có phải bày hàng ở vỉa hè nữa không?”
“Có.”
A Thời ngạc nhiên: “Không phải anh bảo mình buôn ma túy à?”
Đoàn Trì lạnh lùng nhìn đối phương: “Nhìn trước ngó sau rồi hẵng nói, cậu muốn ăn cơm tù hay bị súng bắn chết hả? Nhớ lần sau phải nói bằng từ trong nghề.”
A Thời lập tức sửa sai, hỏi: “Bên họ biết tin về nhóm chúng ta chưa?”
“Chưa, chờ tin tức của Hầu Tử.” Đoàn Trì nghiêng đầu nói: “Cậu về trước đi.” Nói xong, anh thu chân nhảy xuống khỏi yên xe.
Anh vừa xuống, A Thời lập tức vít ga phóng vút ra khỏi ngõ nhỏ.
A Thời và Hầu Tử là hai người “anh em” anh mới kết thân gần đây, là những tay côn đồ đã hoành hành nhiều năm.
Phàm là chuyện liên quan đến ma túy, mọi thứ đều rất nhạy bén và linh hoạt, sự xuất hiện của anh như một hạt giống mới ở trấn Phúc Yên, không thích hợp làm mấy trò gióng trống khua chiêng. Tốt nhất là cứ chắc từng bước, buôn bán nhỏ lẻ rồi mở rộng mạng lưới.
Cả quá trình nghe êm ả không có gì gay cấn, nhưng cũng có một vài đồng nghiệp bị phát hiện thân phận gián điệp đã phải bỏ mạng trong mạng lưới buôn bán này.
Đoàn Trì đứng đón gió lạnh hút hết điếu thuốc trên tay, tàn thuốc theo nhịp rung rơi xuống vương vãi trên mặt đất. Anh ngẩng đầu lên đúng lúc trông thấy cô gái mặc sườn xám kia quay trở lại.
Tà áo hồng nhạt buông thõng, phần xẻ tà từ đầu gối đổ xuống bay bay theo hướng gió, lộ ra phần cẳng chân trắng nõn, xong là đến vòng eo thon gọn… lên thêm tí nữa là một gương mặt sắc sảo lạnh lùng và mái tóc xoăn bị gió thổi bay.
Đoàn Trì nheo mắt chào một tiếng: “Chào cô em.” xong bóp tắt tàn thuốc, tiện tay vứt xuống mặt đường.
Ôn Vũ mặt mày lạnh tanh nhìn hành động của anh, cầm chìa khóa mới lấy ở chỗ Chu Hình Phương đi thẳng vào cửa tòa chung cư.
Cửa không khóa, mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt.
Cô bước vào hành lang, người đứng phía sau cũng theo đó đi vào.
Đến khi bước lên bậc thang rồi vẫn thấy anh đi theo, Ôn Vũ lạnh lùng quay đầu nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Anh bình tĩnh đáp: “Tôi đâu có đi theo cô, cả tòa nhà này là nhà của cô hả?”
Ôn Vũ vừa bực vừa ngượng lườm anh một cái rồi quay ngoắt đi lên tầng.
Một tầng của tòa chung cư kiểu cũ có tổng cộng tám nhà, tầm giờ này thì nhà ai cũng đóng cửa kín mít. Lên tới tầng ba đèn cảm ứng không còn sáng nữa, nhưng tiếng bước chân theo sau vẫn không ngừng. Tuy vậy, người nọ như cảm nhận được cô khựng lại nên cũng cố tình thả chậm bước chân.
Tim Ôn Vũ đập nhanh bất thường, trong đầu bỗng lướt qua tin tức từng đọc.
Một thiếu nữ xinh đẹp bị người đàn ông lạ mặt theo đuôi vào đêm hôm khuya khoắt, chết thảm trong tình trạng lõa lồ.
Gió lùa vào hành lang cuốn theo mùi thuốc lá thoang thoảng tràn vào khoang mũi cô. Cô lấy di động ra, đang định ấn gọi 110 thì đằng sau bỗng vang lên tiếng “hừm” vô cùng mạnh mẽ.
Cô “a” một tiếng, thét chói tai.
Anh vô tội nói: “Tôi tạo tiếng động để đèn bật mà.”
Ôn Vũ xấu hổ trừng anh: “Đồ thần kinh.”
“Anh còn đi theo tôi nữa là tôi báo cảnh sát.”
“Tôi ở đây mà.” Anh nhún vai.
Thấy cô không tin, anh bèn mở cửa phòng 305 ra.
Ôn Vũ đứng ngay đơ ra trong hành lang, ánh mắt chuyển từ khiếp sợ sang nghi ngờ rồi buồn bực, nhìn thẳng anh với cái nhìn bài xích.
Thấy vậy, Đoàn Trì liếc sang nhìn cửa nhà đối diện, vỡ lẽ: “Cô ở đối diện nhà tôi à?”
Ôn Vũ: “…”
Anh nhướng mày, nở nụ cười trông đến là lưu manh: “Trùng hợp thật. Làm quen chút nhé, tôi tên là Chu Trì.” Đây là tên anh dùng khi nằm vùng.
Ôn Vũ không đáp lại, đến liếc mắt cũng chẳng buồn liếc, bước nhanh về nhà mình mở cửa.
Đoàn Trì bật cười quay đầu bật đèn trong nhà lên, nheo mắt quan sát một lượt rồi quay lại nhìn bóng lưng người đối diện, nói: “Cô vào nhà tôi?” Anh cảm nhận được mùi nước hoa thoang thoảng khác lạ trong phòng khách, cả vị trí ghế cũng bị di chuyển.
Ôn Vũ không nhịn được nói: “Tôi thèm mà vào ấy.”
“Cô vào làm gì?”
Ôn Vũ tức quá hóa cười: “Mắt anh có mù không? Không nhìn thấy gì ở đấy à?”
Lúc này Đoàn Trì mới thấy thẻ nước và gas đặt ở huyền quan.
Anh thu lại dáng vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không bông đùa như ban nãy, cười nhẹ nói: “Tôi cũng đâu đồng ý cho người khác vào nhà tôi.”
Ôn Vũ: “?”
Cô lập tức rút điện thoại ra gọi cho Cố Vân, tiện tay mở loa ngoài cho anh tự hỏi: “Anh tự nói chuyện đi, đừng vu oan cho người tốt. Nếu tôi biết người ở đây là anh thì còn lâu tôi mới vào.”
Bên Cố Vân vẫn còn tiếng xào mạt chược, nghe xong câu hỏi của hai người họ bèn đáp: “À, nãy mải chơi bài nên quên mất. Tiểu Chu, cháu bảo dì tới tìm thẻ mà đúng không? Tiểu Ngũ đi vào tìm cũng coi như dì đã tới tìm rồi còn gì, cháu cứ coi như Tiểu Ngũ là người cho thuê phòng đi. Tiểu Ngũ ngoan ngoãn, tính tình lại…”
“Vậy thôi nha dì Cố.” Ôn Vũ không muốn cho tên này nghe tiếp nữa bèn cúp điện thoại.
Đoàn Trì cười nói: “Thì ra là tôi hiểu lầm cô.”
Ôn Vũ tức giận quay người, không buồn nói chuyện với anh.
“Khoan đã.” Đoàn Trì nói: “Đưa chìa khóa nhà cho tôi đi.”
Ôn Vũ dừng chân, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ở tủ đựng đồ phòng cháy chữa cháy, anh ra đó mà tìm.”
Nói xong, cô đóng sập cửa lại.
Cô đứng sau cửa nghe ngóng tình hình, phía đối diện một lúc sau cũng vang lên tiếng đóng cửa, trả lại bầu không gian yên tĩnh.
Ôn Vũ lại gọi điện cho Cố Vân: “Dì Cố, anh ta không phải người tốt đâu, để cháu giúp dì tìm khách trọ khác nhé.”
Cố Vân khó hiểu hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nghe xong thì cười phá lên: “Chỉ có thế thôi hả, có phải cháu hiểu lầm người ta rồi không? Dì Chu của cháu bảo thằng bé này lễ phép lắm, còn về việc thằng bé đó huýt sáo với cháu thì cũng giống hồi trẻ ông chồng nhà dì hay trêu chọc dì ấy. Mấy thanh niên trẻ tuổi ai chả thích trêu gái xinh…”
“Cháu còn thấy anh ta đứng cùng đám lưu manh quanh đây nữa.” Ôn Vũ quay lại phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Đám người đó cực giống bọn nghiện ma túy.”
Cố Vân hoảng hốt: “Không đến mức đó chứ?”
Ôn Vũ nghiêm túc nói: “Có khả năng đấy ạ. Dì Cố mau hủy hợp đồng với anh ta đi.”
“Nhưng dì ký hợp đồng hai năm với cậu ta rồi, cậu ta cũng trả một khoản rồi.”
“Trả lại tiền ạ, một tháng tiền thuê nhà…”
“Một năm. Thấy dì ở chỗ khác không tiện thu theo tháng nên thằng bé đó gửi luôn cho dì tiền thuê một năm. Hơn nữa, bọn dì cũng viết trong hợp đồng rằng ai vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường đấy.”
Cố Vân nói: “Tiểu Ngũ, hay cháu cứ quan sát thêm một thời gian nữa đi? Dì cũng không muốn cho người xấu thuê phòng nhưng giờ chúng ta làm gì có chứng cứ.”
Cố Vân cũng bảo, có thể là do cô mới từ thành phố về nên không thích nghi được với hạng người như vậy ở địa phương nhỏ, hoặc cũng có thể do cô có vẻ bề ngoài quá xuất sắc.
Ôn Vũ buồn bực nói: “Anh ta bao nhiêu tuổi rồi ạ? Dì có hồ sơ không?”
Cố Vân gửi bảng hợp đồng chi tiết sang cho Ôn Vũ.
Chu Trì.
24 tuổi.
Dân tộc Hán.
Địa chỉ: 193 khu dân tộc Hồi, phố Tinh Hải, Hai Đồi, thành phố Nam Hiệp, tỉnh Châu An.
Ôn Vũ tra địa chỉ trên bản đồ, ngẩn ngơ khi thấy kết quả.
193 khu dân tộc Hồi là khu dân cư nghèo nổi tiếng ở Lũng Châu.
Ban đầu trong nước không có chỗ nào được gọi là khu ổ chuột cả bởi khu dân tộc Hồi này ngày trước vốn là một nhà xưởng. Hai mươi mấy năm trước sau khi bị bãi bỏ đã cưu mang rất nhiều người lang thang nên mọi người đều ngầm coi đó là khu ổ chuột. Hai năm trước tòa nhà ấy bị phá dỡ, nhiều người đã rời đi nơi khác nên địa chỉ này cũng theo đó mà biến mất.
Người có thân thế đáng thương như vậy không phải càng cần cố gắng để có cuộc sống thoải mái sao, sao anh lại đi giao du với đám không ra gì kia chứ?
Ôn Vũ thấy rất lạ, người từng sống trong khu dân tộc Hồi ấy cũng quen sống gọn gàng sạch sẽ thế sao?
…
Hôm sau, cô mở cửa đúng lúc trông thấy cửa phòng đối diện mở ra.
Người thanh niên ấy mặc áo thun đen, tóc cắt đầu đinh, sống mũi cao, ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy đại dương, trông sạch sẽ lịch sự nhưng cũng rất đỗi lưu manh, thấy cô ra lập tức huýt sáo chào hỏi.
“Chào buổi sáng, Tiểu Ngũ.”
Ôn Vũ: “…”
Sau lưng anh là cửa nhà đang mở rộng, cô thấy đồ ăn vặt vứt tứ tung trong phòng khách, trên bàn trà còn có mấy hộp đồ mì ăn liền.
Hừ, có khi còn chả phải người ta quét dọn ấy chứ, ai mà biết được anh có mời người dọn theo giờ không.
Ôn Vũ tiến lên phía trước: “Sao anh biết tên tôi?”
“Tối qua tôi nghe thấy chị Cố gọi cô như thế. Sáng nay tôi cũng điện hỏi chị Cố rồi, giữa chúng ta hẳn có chút hiểu lầm, tôi cũng giải thích cho chị ấy hiểu rồi, hai người yên tâm nhé.”
“Giải thích thế nào?”
“Nói tôi không có ý xấu với cô.”
Ôn Vũ cười mỉa, quay đầu nhìn anh.
Không có ý xấu á?
Cô da trắng, eo thon, chân dài, có mông có ngực, đến tóc cũng sợi nào sợi nấy được chăm sóc tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đều như muốn viết bà đây đẹp xuất sắc.
Thế mà anh ta dám bảo anh ta không có ý trêu ghẹo cô?
Anh ta tự thấy mình huýt sáo chưa đủ vang, hay là từ “đẹp” này làm nóng mắt anh?