Chương 4
Edit: Cải Trắng
Như đọc hiểu được vẻ không tin trong mắt Ôn Vũ, Đoàn Trì há miệng định nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại thôi, bởi giờ có nói gì cô cũng nghĩ anh xạo.
Hai người một trước một sau xuống tầng, đến trước cửa khu, Đoàn Trì dừng lại nhường Ôn Vũ bước ra trước.
Ôn Vũ bước thẳng không thèm quay đầu lại nhìn. Cô đi đến khu phố đằng trước mua một bát cháo trứng muối thịt nạc và quả trứng luộc.
Vị phu nhân lắm tiền kia đã thử bản cắt của trang phục, vừa như in, nên giờ cô đang bắt tay hoàn thành trang phục theo bản cắt.
Sau khi toàn tâm toàn ý dồn sự tập trung vào công việc, Ôn Vũ chẳng còn thời gian nghĩ tới chuyện của Đoàn Trì nữa.
Nhưng luật sư của bà ngoại lại gọi tới cắt ngang sự tập trung của cô.
Đường Ngạn Đồng hỏi cô làm được nhiều sườn xám chưa.
“Luật sư Đường yên tâm, mọi thứ đang đi theo đúng quỹ đạo rồi. Chuyện tôi đồng ý với bà ngoại chắc chắn tôi sẽ làm được.”
“Tôi gọi tới không phải để thúc giục cô. Cô cứ từ từ mà làm, tôi chỉ tiện miệng hỏi thăm chút thôi.”
Ôn Vũ đột nhiên nhớ ra: “Luật sư Đường, có chuyện này tôi vẫn không hiểu. Nếu bà tôi đã tới thành phố Vân thì liệu bà ấy có tới gặp ông cố của tôi không?”
“Cái này tôi không biết.”
“Nhưng anh là luật sư ở thành phố Vân mà.” Cô vẫn không hiểu tại sao bà ngoại lại tìm luật sư ở tận thành phố Vân mà không kiếm ngay ở Lũng Châu.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi giải thích với cô rồi. Lúc ấy bà ngoại cô đang trong những ngày cuối đời rồi, thuận tay tìm một luật sư để làm việc thôi.”
Ôn Vũ không tin lời giải thích ấy lắm, nhưng giờ có hỏi cũng chẳng hỏi thêm được gì.
Tuổi thơ của bà ngoại rất cơ cực. Bà lạc cha từ khi còn nhỏ, nhưng may mắn được mẹ nuôi và chị gái nuôi lớn, sau đấy lại lấy ông ngoại của cô là một người thợ may vá. Tình cảm vợ chồng của hai người họ rất tốt, họ cùng nhau chăm lo cho mẹ nuôi và chị gái, rồi nuôi nấng mẹ và dì cô thành người.
Sau đó, ông ngoại cô qua đời, để lại một mình bà bươn chải.
Mẹ của Ôn Vũ, Tịch Giai Như và người dì tên Tịch Giai Tuyết đều là người có tính tình hấp tấp, nóng nảy, không chịu học hành đàng hoàng đến nơi đến chốn, đến sinh con cũng bỏ con lại cho bà ngoại nuôi, từ nhỏ đến lớn không hề nhúng tay vào.
Khi ấy cuộc sống của bà ngoại, Ôn Vũ và Tô Á rất nghèo khổ. Dì và mẹ cô không gửi một đồng nào về, để mặc bà ngoại thức đêm thức hôm làm sườn xám kiếm tiền trang trải học phí, mua đùi gà, mua kẹo sữa Thỏ Trắng cho hai đứa cháu. Cho đến mùa đông năm ấy bà sốt cao, bệnh đến viêm phổi nhưng vẫn cố chấp mặc kệ, sống chết không chịu đi khám bác sĩ.
Tâm nguyện cả đời này của bà là có thể nuôi nấng Tô Á và Ôn Vũ nên người, và bà đã làm được điều đó. Cô trở thành một nhà thiết kế thời trang ưu tú, nhận vô số bằng khen, bán ra không biết bao nhiêu là bản quyền sản phẩm, đến giờ Tô Á cũng không kém cạnh khi đang công tác tại Bắc Kinh.
Nhưng lại có một tâm nguyện mà e rằng cả đời này bà không thể làm được, ấy là gặp lại cha mình.
Bà ngoại có một người cha rất thương yêu con gái. Ngày đó ông cố dắt bà ngoại ra ngoài mua đồ ăn, cuối cùng lại để lạc nhau giữa thời chiến loạn.
Là người mà lại biệt tăm biệt tích suốt mấy chục năm như thể, đến quá nửa lý do là vì người ta đã về với cát bụi rồi.
Không ngờ ngay trước khi lâm chung bà ngoại lại nhận được một cuộc gọi thần bí, ấy là cuộc gọi đến từ ông cố. Nhưng lúc ấy bà lâm bệnh nặng, chẳng còn sức đâu mà di chuyển đến nơi khác.
Những chuyện này Ôn Vũ đều biết thông qua Đường Ngạn Đồng, nhưng anh ta cũng chỉ nói chung chung rằng “bà ấy muốn tới thành phố Vân tìm cha mình”, chứ có gặp được ai hay không thì không biết.
Sau đấy Ôn Vũ muốn điều tra nhưng không có bất cứ thông tin nào được ghi lại.
Đường Ngạn Đồng nói: “Vậy tôi không quấy rầy cô làm việc nữa, cố lên nhé! Có vấn đề gì cứ hỏi tôi.”
“Phải rồi, tôi có chuyện này muốn hỏi đây.”
Ôn Vũ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Ví dụ như tôi muốn hủy ngang một hợp đồng thuê nhà thì chỉ cần trả phí bồi thường cho họ là xong đúng không?”
“Nếu đối phương đồng ý thì được.”
“Thế đối phương không đồng ý thì sao? Tôi cưỡng ép hủy hợp đồng được không?”
“Cô Ôn, cô gặp rắc rối gì hả? Cô cho ai thuê phòng thế?”
“Không phải tôi, là hàng xóm…”
Đường Ngạn Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu bên B không đồng ý hủy thì cô làm vậy là phạm pháp, phải chứng minh được khách thuê trọ có hành vi không đúng quy định mới có thể hủy.”
Phiền thật đấy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Ngạn Đồng, Ôn Vũ nhớ tới một người.
Cô lướt danh sách bạn bè trên QQ tìm được tài khoản của một đồng chí cảnh sát, ấy là người đã đến diễn thuyết tại buổi tọa đàm ở trường đại học do cục công an phái đến vào năm ngoái hay năm kia thì phải. Trên poster dán ngoài còn để cả thông tin liên hệ với mấy người đến đó, rất nhiều bạn học khi ấy đã kết bạn với họ.
Ôn Vũ cũng từng liên lạc với đồng chí cảnh sát ấy mấy lần. Một lần là trong kỳ thực tập, trên hợp đồng xuất hiện sai sót nên cô đã xin ý kiến của đối phương, thêm lần nữa là có ông sếp bên B dám thò tay sờ soạng eo cô trên bàn rượu, cô nổi đóa ngay tại chỗ, song vì quá nóng nảy mà không giữ chứng cứ. Khi ấy cô hỏi anh cảnh sát ấy, anh kiên nhẫn an ủi cô và dặn rằng lần sau nhất định phải lưu lại chứng cứ.
Tên tài khoản và ảnh đại diện của anh là hình Geogre(1).
(1)Geogre mình search thì ra nhiều sự lựa chọn lắm. Không hiểu sao mình search ra thì một Geogre ở đây là chỉ nhân vật trong Peppa Pig, hai là đây là hình một cầu thủ bóng rổ:v
Ôn Vũ rất quý vị cảnh sát nhiệt tình này. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng đã là cảnh sát nhân dân thì luôn khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.
Cô gõ chữ: “Cảnh sát Đoàn, tôi có vấn đề muốn hỏi ý kiến của anh.”
Cô nêu rõ vấn đề của mình ra và gửi sang cho đối phương, nhưng ảnh đại diện của anh vẫn hiện màu đen trắng, chưa trả lời lại.
…
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Ôn Vũ thấy Chu Trì đi đi về về những ba lần.
Lần đầu tiên là lúc cô ăn trưa ở tiệm cơm gần đó, Chu Trì ngồi bày sạp bán cùng thanh niên tóc vàng trên vỉa hè, hàng cũng chỉ toàn những sản phẩm như tiệm tạp hóa bình thường. Thanh niên tóc vàng kia nhiệt tình mời người qua đường mua đồ nhưng chả ai đáp lại.
Ôn Vũ ngồi trong quán cơm nhỏ đắc ý cười.
Anh ta làm sao mà biết được mấy con ngõ cổ xưa như này có biết bao nhiêu là quán tạp hóa, người dân ở đây chắc chắn ưu tiên việc buôn bán của hàng xóm mình hơn rồi.
Người thanh niên phía đối diện hút xong điếu thuốc ngẩng lên đúng lúc bắt gặp cô đang nhìn sang.
Cách nhau cả con đường lớn mà vẫn dám huýt sáo chọc ghẹo cô.
Còn đặc biệt huýt có giai điệu nữa chứ.
Ôn Vũ: “…”
Lần thứ hai là buổi chiều trong lúc cô trên đường đến tiệm vải quen xem vải mới, cô nhìn thấy anh đang ở trong quán KTV.
Anh ngồi phía trong cửa đang nói gì đó với nhân viên phục vụ, thanh niên tóc vàng và một anh chàng tóc dài đứng phía sau anh như đàn em. Anh liếc mắt nhìn thoáng qua cô, nhưng lần này lại không chọc ghẹo nữa mà quay mặt đi tiếp tục nói chuyện cùng người đối diện.
Lần thứ ba là gặp trước cửa nhà.
Cô vừa mua một ván cửa mới có khả năng chống trộm, đề phòng háo sắc.
Bác thợ lắp cửa lắp xong dạy cô cách cài mật mã rồi cầm tiền rời đi.
Ôn Vũ đang thử mật mã thì nghe đằng sau có tiếng “tạch”.
Chu Trì miệng ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, tay kia cầm túi thức ăn nhanh đi về nhà.
Ôn Vũ lười chẳng thèm nhìn anh.
“Đổi cửa có mã khóa, ứng dụng công nghệ cao hả?” Anh cất tiếng trêu chọc.
Ngay lúc Ôn Vũ định đóng cửa lại nghe anh nói: “Bấm xong nhớ lau màn hình đi nhé, gặp phải dân chuyên họ nhìn phát là biết mật mã đấy.”
Ôn Vũ khựng lại, nhếch đôi môi đỏ mọng cười nói: “Tự quản bản thân đi! Rác nhớ ném vào thùng rác, đừng làm ảnh hưởng đến cảnh quan nơi công cộng, cảm ơn.”
Xong cô đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
Cửa mới dùng khá tốt, đến mắt mèo cũng nhìn rất rõ ràng.
Ôn Vũ khom lưng núp sau tấm cửa, trộm quan sát anh thanh niên nhếch miệng cười khẽ bên ngoài. Anh rút chìa khóa ra xoay hai vòng, cánh cửa phòng cũ kỹ phía đối diện mở ra.
Anh đi vào trong, ngay lúc định đóng cửa thì như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía nhà cô huýt sáo.
Tiếng chọc ghẹo vang dội, như thể muốn nói, to gan thì cô nhìn thẳng đi.
Ánh mắt sắc bén ấy làm tim Ôn Vũ đập loạn xạ, xấu hổ vùi mình trên ghế sofa.
“Đệch!”
Cô cầm điện thoại lên mở QQ ra, ảnh đại diện vị cảnh sát kia vẫn là một màu đen trắng xám xịt, cũng chưa trả lời tin nhắn cô gửi tới trước đó. Thế là, cô lại soạn tin nhắn khác gửi sang.
Cuối cùng cũng chờ được đối phương đăng nhập.
Bức ảnh Geogre sáng lên, đồng chí cảnh sát hồi âm.
“Bây giờ cô có an toàn không?”
…
Chu Trì vừa đặt cặp lồng cơm lên bàn thì căn phòng trên tầng năm tòa đối diện sáng đèn.
Con ngươi anh khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh sau đó đã bình thản ngồi xuống sofa chuẩn bị ăn tối. Anh lấy điếu thuốc trong miệng ra, toan ném nó vào thùng rác, nhưng tích tắc sau lại chuyển hướng dụi tắt ném xuống sàn.
Ngay trong ngày Ôn Vũ đột nhập vào nhà anh, anh chợt nhận ra một vấn đề rằng, hình tượng của mình quá tương phản, phòng ốc không nên sạch sẽ thế này.
Chu Trì mở cặp lồng cơm ra ăn từng miếng lớn, không hề đứng lên ra cửa sổ quan sát.
Việc đầu tiên tên buôn ma túy ấy làm sau khi về là quan sát hoàn cảnh xung quanh nhà mình. Nhà anh mới thuê cách đây không lâu, giờ đèn nhà lại đang bật sáng, chắc chắn sẽ nằm trong tầm ngắm của đối phương.
Anh tiếp tục ăn cơm, nhưng tay đồng thời cũng dùng một chiếc điện thoại khác gửi tin nhắn cho đội trưởng Trịnh Kỳ.
“Kẻ tình nghi đã về nhà.”
“Nhớ để ý kỹ, đừng để lộ. Sớm ngày thu thập được tin tức về cậu ta.”
“Rõ.”
Cũng chính trong lúc đó, mục thông báo hiện lên rất nhiều thông báo mới, trong đó có một mục ghi “khẩn thiết xin giúp đỡ”.
Chu Trì mở QQ, vào cuộc trò chuyện.
“Cảnh sát Đoàn, tôi có vấn đề muốn hỏi ý kiến của anh.”
“Nếu anh phát hiện một tên giang hồ lưu manh nhưng không có chứng cứ bắt anh ta thì anh sẽ làm gì để đưa anh ta vào chế tài? Nên tìm chứng cứ từ đâu ạ?”
“Cảnh sát Đoàn, giúp tôi với!”
“A a a a, cái tên xấu xa đó lại quấy rầy tôi.”
Có tin nhắn tới từ một sinh viên nữ, hai câu cuối vừa gửi cách đây không lâu.
Trước trên tỉnh họ có tới mấy trường đại học làm tọa đàm, bên cục còn để công khai thông tin QQ của mấy cảnh sát trẻ, để cho bọn họ làm công việc cố vấn. Lúc đó anh cũng có mặt trong danh sách vì chưa làm cảnh sát nằm vùng. Lúc ấy mới thực tập còn chưa rõ tình hình, ai nấy đều để tài khoản cá nhân.
Người tìm tới xin ý kiến không nhiều, chỉ có mỗi cô gái này là tìm anh hỗ trợ tận hai lần, hầu như đều là vấn đề quấy rối tình dục hay gặp ở mấy cô gái trẻ.
Nằm vùng cần cẩn thận trong từng bước đi, lúc nhìn thấy ứng dụng này anh cũng định xóa nhưng trách nhiệm gánh trên vai vẫn khiến anh ấn vào để trả lời.
Anh nghiêm túc gõ chữ.
Geogre: “Giờ cô có đang an toàn không?”
Chanel: “Giờ tôi an toàn, nhưng tôi sợ không bao lâu nữa anh ta sẽ bắt sống tôi mất.”
Geogre: “Báo cảnh sát trước đi, cô có thể gọi điện thoại không?”
Geogre: “Nếu không thể gọi điện thì cho tôi số điện thoại, họ tên và địa chỉ nhà cô đi. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể liên lạc với tôi. Đừng sợ. Tôi sẽ ở đây.”
Chane: “Cảnh sát Đoàn, mọi chuyện chưa tới mức đó đâu. Anh đừng cuống.”
Chanel: “Là như này. Tôi phát hiện hàng xóm của tôi rất có thể sẽ trở thành một phần tử tội phạm vì làm việc trái pháp luật nhưng tôi không có chứng cứ. Hơn nữa hình như anh ta có ý đồ với tôi, nếu tóm được chứng cứ anh ta có ý dâm dê tôi thì sẽ bị xử tầm bao nhiêu năm?”
Chu Trì thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ đến lần trước đối phương cũng bị sàm sỡ, anh có nhắn lại là cần chứng cứ chứng minh anh ta dâm dê, sờ mó cô, cô ấy hoảng hốt đáp lại rằng: “Lẽ nào tôi phải để ông ta sờ xong chụp lưu lại chứng cứ hả?”
Chanel: “Cảnh sát Đoàn, hay tôi chủ động tiếp cận anh ta, chờ anh ta có hành vi sàm sỡ tôi rồi thì chụp làm bằng chứng nhé?”
Anh gõ: “Không được!”
Geogre: “Dưới tình huống cô chủ động thì tội danh dâm ô không thể cấu thành. Với cả, tôi không đồng tình với cách làm đưa mình vào chỗ nguy hiểm như thế.”
Anh gõ thêm một hàng dài dằng dặc cách lấy chứng cứ cho tội sàm sỡ và cách phòng thân cho cô. Đánh xong anh lại nhăn mày, chỉ hi vọng mấy tình huống này không xảy ra.
Geogre: “Cuối cùng, tôi hỏi cô lần nữa, giờ cô có an toàn không?”
Chanel: “An toàn.”
Geogre: “Được. Hiện giờ tôi không thể kịp thời online trả lời các vấn đề của cô nên nếu có vấn đề gì, tốt nhất là cô cứ nhấc máy gọi 110 trước, hoặc gọi ngay tới số điện thoại của đồn công an gần đó. Nếu sóng điện thoại yếu hoặc bị vứt thẻ sim đi thì nhấn 112 rồi bấm phím số 0 để báo án. Chú ý an toàn!”
Chanel: “Cảm ơn cảnh sát Đoàn! Anh đúng là người tốt! Chúc anh ngủ ngon!”
Xem xong tin nhắn, Chu Trì đăng xuất tài khoản QQ, tắt nguồn điện thoại rồi giấu kỹ nó.
Như đọc hiểu được vẻ không tin trong mắt Ôn Vũ, Đoàn Trì há miệng định nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại thôi, bởi giờ có nói gì cô cũng nghĩ anh xạo.
Hai người một trước một sau xuống tầng, đến trước cửa khu, Đoàn Trì dừng lại nhường Ôn Vũ bước ra trước.
Ôn Vũ bước thẳng không thèm quay đầu lại nhìn. Cô đi đến khu phố đằng trước mua một bát cháo trứng muối thịt nạc và quả trứng luộc.
Vị phu nhân lắm tiền kia đã thử bản cắt của trang phục, vừa như in, nên giờ cô đang bắt tay hoàn thành trang phục theo bản cắt.
Sau khi toàn tâm toàn ý dồn sự tập trung vào công việc, Ôn Vũ chẳng còn thời gian nghĩ tới chuyện của Đoàn Trì nữa.
Nhưng luật sư của bà ngoại lại gọi tới cắt ngang sự tập trung của cô.
Đường Ngạn Đồng hỏi cô làm được nhiều sườn xám chưa.
“Luật sư Đường yên tâm, mọi thứ đang đi theo đúng quỹ đạo rồi. Chuyện tôi đồng ý với bà ngoại chắc chắn tôi sẽ làm được.”
“Tôi gọi tới không phải để thúc giục cô. Cô cứ từ từ mà làm, tôi chỉ tiện miệng hỏi thăm chút thôi.”
Ôn Vũ đột nhiên nhớ ra: “Luật sư Đường, có chuyện này tôi vẫn không hiểu. Nếu bà tôi đã tới thành phố Vân thì liệu bà ấy có tới gặp ông cố của tôi không?”
“Cái này tôi không biết.”
“Nhưng anh là luật sư ở thành phố Vân mà.” Cô vẫn không hiểu tại sao bà ngoại lại tìm luật sư ở tận thành phố Vân mà không kiếm ngay ở Lũng Châu.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi giải thích với cô rồi. Lúc ấy bà ngoại cô đang trong những ngày cuối đời rồi, thuận tay tìm một luật sư để làm việc thôi.”
Ôn Vũ không tin lời giải thích ấy lắm, nhưng giờ có hỏi cũng chẳng hỏi thêm được gì.
Tuổi thơ của bà ngoại rất cơ cực. Bà lạc cha từ khi còn nhỏ, nhưng may mắn được mẹ nuôi và chị gái nuôi lớn, sau đấy lại lấy ông ngoại của cô là một người thợ may vá. Tình cảm vợ chồng của hai người họ rất tốt, họ cùng nhau chăm lo cho mẹ nuôi và chị gái, rồi nuôi nấng mẹ và dì cô thành người.
Sau đó, ông ngoại cô qua đời, để lại một mình bà bươn chải.
Mẹ của Ôn Vũ, Tịch Giai Như và người dì tên Tịch Giai Tuyết đều là người có tính tình hấp tấp, nóng nảy, không chịu học hành đàng hoàng đến nơi đến chốn, đến sinh con cũng bỏ con lại cho bà ngoại nuôi, từ nhỏ đến lớn không hề nhúng tay vào.
Khi ấy cuộc sống của bà ngoại, Ôn Vũ và Tô Á rất nghèo khổ. Dì và mẹ cô không gửi một đồng nào về, để mặc bà ngoại thức đêm thức hôm làm sườn xám kiếm tiền trang trải học phí, mua đùi gà, mua kẹo sữa Thỏ Trắng cho hai đứa cháu. Cho đến mùa đông năm ấy bà sốt cao, bệnh đến viêm phổi nhưng vẫn cố chấp mặc kệ, sống chết không chịu đi khám bác sĩ.
Tâm nguyện cả đời này của bà là có thể nuôi nấng Tô Á và Ôn Vũ nên người, và bà đã làm được điều đó. Cô trở thành một nhà thiết kế thời trang ưu tú, nhận vô số bằng khen, bán ra không biết bao nhiêu là bản quyền sản phẩm, đến giờ Tô Á cũng không kém cạnh khi đang công tác tại Bắc Kinh.
Nhưng lại có một tâm nguyện mà e rằng cả đời này bà không thể làm được, ấy là gặp lại cha mình.
Bà ngoại có một người cha rất thương yêu con gái. Ngày đó ông cố dắt bà ngoại ra ngoài mua đồ ăn, cuối cùng lại để lạc nhau giữa thời chiến loạn.
Là người mà lại biệt tăm biệt tích suốt mấy chục năm như thể, đến quá nửa lý do là vì người ta đã về với cát bụi rồi.
Không ngờ ngay trước khi lâm chung bà ngoại lại nhận được một cuộc gọi thần bí, ấy là cuộc gọi đến từ ông cố. Nhưng lúc ấy bà lâm bệnh nặng, chẳng còn sức đâu mà di chuyển đến nơi khác.
Những chuyện này Ôn Vũ đều biết thông qua Đường Ngạn Đồng, nhưng anh ta cũng chỉ nói chung chung rằng “bà ấy muốn tới thành phố Vân tìm cha mình”, chứ có gặp được ai hay không thì không biết.
Sau đấy Ôn Vũ muốn điều tra nhưng không có bất cứ thông tin nào được ghi lại.
Đường Ngạn Đồng nói: “Vậy tôi không quấy rầy cô làm việc nữa, cố lên nhé! Có vấn đề gì cứ hỏi tôi.”
“Phải rồi, tôi có chuyện này muốn hỏi đây.”
Ôn Vũ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Ví dụ như tôi muốn hủy ngang một hợp đồng thuê nhà thì chỉ cần trả phí bồi thường cho họ là xong đúng không?”
“Nếu đối phương đồng ý thì được.”
“Thế đối phương không đồng ý thì sao? Tôi cưỡng ép hủy hợp đồng được không?”
“Cô Ôn, cô gặp rắc rối gì hả? Cô cho ai thuê phòng thế?”
“Không phải tôi, là hàng xóm…”
Đường Ngạn Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu bên B không đồng ý hủy thì cô làm vậy là phạm pháp, phải chứng minh được khách thuê trọ có hành vi không đúng quy định mới có thể hủy.”
Phiền thật đấy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Ngạn Đồng, Ôn Vũ nhớ tới một người.
Cô lướt danh sách bạn bè trên QQ tìm được tài khoản của một đồng chí cảnh sát, ấy là người đã đến diễn thuyết tại buổi tọa đàm ở trường đại học do cục công an phái đến vào năm ngoái hay năm kia thì phải. Trên poster dán ngoài còn để cả thông tin liên hệ với mấy người đến đó, rất nhiều bạn học khi ấy đã kết bạn với họ.
Ôn Vũ cũng từng liên lạc với đồng chí cảnh sát ấy mấy lần. Một lần là trong kỳ thực tập, trên hợp đồng xuất hiện sai sót nên cô đã xin ý kiến của đối phương, thêm lần nữa là có ông sếp bên B dám thò tay sờ soạng eo cô trên bàn rượu, cô nổi đóa ngay tại chỗ, song vì quá nóng nảy mà không giữ chứng cứ. Khi ấy cô hỏi anh cảnh sát ấy, anh kiên nhẫn an ủi cô và dặn rằng lần sau nhất định phải lưu lại chứng cứ.
Tên tài khoản và ảnh đại diện của anh là hình Geogre(1).
(1)Geogre mình search thì ra nhiều sự lựa chọn lắm. Không hiểu sao mình search ra thì một Geogre ở đây là chỉ nhân vật trong Peppa Pig, hai là đây là hình một cầu thủ bóng rổ:v
Ôn Vũ rất quý vị cảnh sát nhiệt tình này. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng đã là cảnh sát nhân dân thì luôn khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.
Cô gõ chữ: “Cảnh sát Đoàn, tôi có vấn đề muốn hỏi ý kiến của anh.”
Cô nêu rõ vấn đề của mình ra và gửi sang cho đối phương, nhưng ảnh đại diện của anh vẫn hiện màu đen trắng, chưa trả lời lại.
…
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Ôn Vũ thấy Chu Trì đi đi về về những ba lần.
Lần đầu tiên là lúc cô ăn trưa ở tiệm cơm gần đó, Chu Trì ngồi bày sạp bán cùng thanh niên tóc vàng trên vỉa hè, hàng cũng chỉ toàn những sản phẩm như tiệm tạp hóa bình thường. Thanh niên tóc vàng kia nhiệt tình mời người qua đường mua đồ nhưng chả ai đáp lại.
Ôn Vũ ngồi trong quán cơm nhỏ đắc ý cười.
Anh ta làm sao mà biết được mấy con ngõ cổ xưa như này có biết bao nhiêu là quán tạp hóa, người dân ở đây chắc chắn ưu tiên việc buôn bán của hàng xóm mình hơn rồi.
Người thanh niên phía đối diện hút xong điếu thuốc ngẩng lên đúng lúc bắt gặp cô đang nhìn sang.
Cách nhau cả con đường lớn mà vẫn dám huýt sáo chọc ghẹo cô.
Còn đặc biệt huýt có giai điệu nữa chứ.
Ôn Vũ: “…”
Lần thứ hai là buổi chiều trong lúc cô trên đường đến tiệm vải quen xem vải mới, cô nhìn thấy anh đang ở trong quán KTV.
Anh ngồi phía trong cửa đang nói gì đó với nhân viên phục vụ, thanh niên tóc vàng và một anh chàng tóc dài đứng phía sau anh như đàn em. Anh liếc mắt nhìn thoáng qua cô, nhưng lần này lại không chọc ghẹo nữa mà quay mặt đi tiếp tục nói chuyện cùng người đối diện.
Lần thứ ba là gặp trước cửa nhà.
Cô vừa mua một ván cửa mới có khả năng chống trộm, đề phòng háo sắc.
Bác thợ lắp cửa lắp xong dạy cô cách cài mật mã rồi cầm tiền rời đi.
Ôn Vũ đang thử mật mã thì nghe đằng sau có tiếng “tạch”.
Chu Trì miệng ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, tay kia cầm túi thức ăn nhanh đi về nhà.
Ôn Vũ lười chẳng thèm nhìn anh.
“Đổi cửa có mã khóa, ứng dụng công nghệ cao hả?” Anh cất tiếng trêu chọc.
Ngay lúc Ôn Vũ định đóng cửa lại nghe anh nói: “Bấm xong nhớ lau màn hình đi nhé, gặp phải dân chuyên họ nhìn phát là biết mật mã đấy.”
Ôn Vũ khựng lại, nhếch đôi môi đỏ mọng cười nói: “Tự quản bản thân đi! Rác nhớ ném vào thùng rác, đừng làm ảnh hưởng đến cảnh quan nơi công cộng, cảm ơn.”
Xong cô đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
Cửa mới dùng khá tốt, đến mắt mèo cũng nhìn rất rõ ràng.
Ôn Vũ khom lưng núp sau tấm cửa, trộm quan sát anh thanh niên nhếch miệng cười khẽ bên ngoài. Anh rút chìa khóa ra xoay hai vòng, cánh cửa phòng cũ kỹ phía đối diện mở ra.
Anh đi vào trong, ngay lúc định đóng cửa thì như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn về phía nhà cô huýt sáo.
Tiếng chọc ghẹo vang dội, như thể muốn nói, to gan thì cô nhìn thẳng đi.
Ánh mắt sắc bén ấy làm tim Ôn Vũ đập loạn xạ, xấu hổ vùi mình trên ghế sofa.
“Đệch!”
Cô cầm điện thoại lên mở QQ ra, ảnh đại diện vị cảnh sát kia vẫn là một màu đen trắng xám xịt, cũng chưa trả lời tin nhắn cô gửi tới trước đó. Thế là, cô lại soạn tin nhắn khác gửi sang.
Cuối cùng cũng chờ được đối phương đăng nhập.
Bức ảnh Geogre sáng lên, đồng chí cảnh sát hồi âm.
“Bây giờ cô có an toàn không?”
…
Chu Trì vừa đặt cặp lồng cơm lên bàn thì căn phòng trên tầng năm tòa đối diện sáng đèn.
Con ngươi anh khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh sau đó đã bình thản ngồi xuống sofa chuẩn bị ăn tối. Anh lấy điếu thuốc trong miệng ra, toan ném nó vào thùng rác, nhưng tích tắc sau lại chuyển hướng dụi tắt ném xuống sàn.
Ngay trong ngày Ôn Vũ đột nhập vào nhà anh, anh chợt nhận ra một vấn đề rằng, hình tượng của mình quá tương phản, phòng ốc không nên sạch sẽ thế này.
Chu Trì mở cặp lồng cơm ra ăn từng miếng lớn, không hề đứng lên ra cửa sổ quan sát.
Việc đầu tiên tên buôn ma túy ấy làm sau khi về là quan sát hoàn cảnh xung quanh nhà mình. Nhà anh mới thuê cách đây không lâu, giờ đèn nhà lại đang bật sáng, chắc chắn sẽ nằm trong tầm ngắm của đối phương.
Anh tiếp tục ăn cơm, nhưng tay đồng thời cũng dùng một chiếc điện thoại khác gửi tin nhắn cho đội trưởng Trịnh Kỳ.
“Kẻ tình nghi đã về nhà.”
“Nhớ để ý kỹ, đừng để lộ. Sớm ngày thu thập được tin tức về cậu ta.”
“Rõ.”
Cũng chính trong lúc đó, mục thông báo hiện lên rất nhiều thông báo mới, trong đó có một mục ghi “khẩn thiết xin giúp đỡ”.
Chu Trì mở QQ, vào cuộc trò chuyện.
“Cảnh sát Đoàn, tôi có vấn đề muốn hỏi ý kiến của anh.”
“Nếu anh phát hiện một tên giang hồ lưu manh nhưng không có chứng cứ bắt anh ta thì anh sẽ làm gì để đưa anh ta vào chế tài? Nên tìm chứng cứ từ đâu ạ?”
“Cảnh sát Đoàn, giúp tôi với!”
“A a a a, cái tên xấu xa đó lại quấy rầy tôi.”
Có tin nhắn tới từ một sinh viên nữ, hai câu cuối vừa gửi cách đây không lâu.
Trước trên tỉnh họ có tới mấy trường đại học làm tọa đàm, bên cục còn để công khai thông tin QQ của mấy cảnh sát trẻ, để cho bọn họ làm công việc cố vấn. Lúc đó anh cũng có mặt trong danh sách vì chưa làm cảnh sát nằm vùng. Lúc ấy mới thực tập còn chưa rõ tình hình, ai nấy đều để tài khoản cá nhân.
Người tìm tới xin ý kiến không nhiều, chỉ có mỗi cô gái này là tìm anh hỗ trợ tận hai lần, hầu như đều là vấn đề quấy rối tình dục hay gặp ở mấy cô gái trẻ.
Nằm vùng cần cẩn thận trong từng bước đi, lúc nhìn thấy ứng dụng này anh cũng định xóa nhưng trách nhiệm gánh trên vai vẫn khiến anh ấn vào để trả lời.
Anh nghiêm túc gõ chữ.
Geogre: “Giờ cô có đang an toàn không?”
Chanel: “Giờ tôi an toàn, nhưng tôi sợ không bao lâu nữa anh ta sẽ bắt sống tôi mất.”
Geogre: “Báo cảnh sát trước đi, cô có thể gọi điện thoại không?”
Geogre: “Nếu không thể gọi điện thì cho tôi số điện thoại, họ tên và địa chỉ nhà cô đi. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể liên lạc với tôi. Đừng sợ. Tôi sẽ ở đây.”
Chane: “Cảnh sát Đoàn, mọi chuyện chưa tới mức đó đâu. Anh đừng cuống.”
Chanel: “Là như này. Tôi phát hiện hàng xóm của tôi rất có thể sẽ trở thành một phần tử tội phạm vì làm việc trái pháp luật nhưng tôi không có chứng cứ. Hơn nữa hình như anh ta có ý đồ với tôi, nếu tóm được chứng cứ anh ta có ý dâm dê tôi thì sẽ bị xử tầm bao nhiêu năm?”
Chu Trì thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ đến lần trước đối phương cũng bị sàm sỡ, anh có nhắn lại là cần chứng cứ chứng minh anh ta dâm dê, sờ mó cô, cô ấy hoảng hốt đáp lại rằng: “Lẽ nào tôi phải để ông ta sờ xong chụp lưu lại chứng cứ hả?”
Chanel: “Cảnh sát Đoàn, hay tôi chủ động tiếp cận anh ta, chờ anh ta có hành vi sàm sỡ tôi rồi thì chụp làm bằng chứng nhé?”
Anh gõ: “Không được!”
Geogre: “Dưới tình huống cô chủ động thì tội danh dâm ô không thể cấu thành. Với cả, tôi không đồng tình với cách làm đưa mình vào chỗ nguy hiểm như thế.”
Anh gõ thêm một hàng dài dằng dặc cách lấy chứng cứ cho tội sàm sỡ và cách phòng thân cho cô. Đánh xong anh lại nhăn mày, chỉ hi vọng mấy tình huống này không xảy ra.
Geogre: “Cuối cùng, tôi hỏi cô lần nữa, giờ cô có an toàn không?”
Chanel: “An toàn.”
Geogre: “Được. Hiện giờ tôi không thể kịp thời online trả lời các vấn đề của cô nên nếu có vấn đề gì, tốt nhất là cô cứ nhấc máy gọi 110 trước, hoặc gọi ngay tới số điện thoại của đồn công an gần đó. Nếu sóng điện thoại yếu hoặc bị vứt thẻ sim đi thì nhấn 112 rồi bấm phím số 0 để báo án. Chú ý an toàn!”
Chanel: “Cảm ơn cảnh sát Đoàn! Anh đúng là người tốt! Chúc anh ngủ ngon!”
Xem xong tin nhắn, Chu Trì đăng xuất tài khoản QQ, tắt nguồn điện thoại rồi giấu kỹ nó.