Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cải Trắng
Sáng hôm sau, hai người lại cùng lúc mở cửa nhà.
Chu Trì nghiêng đầu cười, ánh mắt lướt một lượt quan sát từ mái tóc được chải chuốt kỹ càng đến đôi xăng-đan trên chân của Ôn Vũ: “Chào buổi sáng Tiểu Ngũ nhé, bộ sườn xám này hợp với cô lắm.”
Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám đen được làm bằng the hương vân(1), nút cài hình thỏ trắng trông vô cùng đáng yêu, làm nổi bật lên những đường may tinh tế ở mép vải. Rất ít người có thể mặc sườn xám may bằng the hương vân mà không bị già, ngược lại còn tăng thêm phần xinh đẹp.
(1)The hương vân: Đây có thể coi là một loại tơ lụa đặc biệt của vùng Quảng Đông, Trung Quốc. Màu vải đen nên phù hợp với người lớn tuổi còn nếu người trẻ tuổi sẽ trông hơi già dặn. Mọi người có thể xem thêm ảnh minh họa phía dưới. (Ảnh)
Nhưng ánh mắt… lại chẳng khác nào đang tạt cho người ta gáo nước lạnh giữa trời đông rét buốt.
Ôn Vũ cười khẩy: “Tôi với anh có thân quen gì đâu.”
“Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, sao tôi có thể làm ngơ không chào hỏi cô được.”
Ôn Vũ xách túi bước nhanh qua anh, tránh anh như tránh dịch bệnh.
Lại bắt đầu một ngày mới đầy căng thẳng, Chu Trì hài hước nói: “Thế sau này tôi gọi cô là chị gái xinh đẹp nhé, giờ kiểu gọi này thịnh hành lắm.”
Cộp cộp cộp.
Tiếng dẫm cố tình đầy mạnh mẽ vang lên.
Ôn Vũ không muốn phí lời với anh, nhanh chân bước xuống lầu.
Cô tập trung làm việc đến trưa. Dù ngày đó đã đề cử cho vị phu nhân nhà giàu kia chọn làm gói đắt nhất, nhưng gói đắt nhất cũng đồng nghĩa với việc phải rất kỳ công mới làm được nó.
Ba dây nẹp lại còn phải thêu hình hoa nhỏ, Ôn Vũ ngồi khâu hoa cả mắt, vai gáy ê ẩm làm cô không ngóc đầu lên nổi, đành phải thả kim xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên để giãn cơ.
Cô mệt mỏi ngồi lên xích đu khi xưa bà ngoại hay ngồi trong tiệm nghỉ ngơi, đồng thời loa đặt trong tiệm lên, chọn bật bài hát mình yêu thích nhất.
“Chị Ôn, chị Ôn ơi…”
Lục Gia Đồng ồn ào chạy vào, đứng trước điều hòa hưởng gió mát một lúc rồi chạy ra chỗ Ôn Vũ thần bí nói: “Em đã bảo anh trai đó là người tốt mà! Chị đoán xem giờ anh ấy đang làm gì?”
Ôn Vũ nhếch môi: “Huýt sáo hả?”
Lục Gia Đồng lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải.”
“Huýt sáo với gái đẹp?”
Lục Gia Đồng lại lắc đầu.
“Hay lại gọi dì Chu, bà Lưu với thím Vương là chị xong huýt sáo?”
“Không phải mà! Chị đoán lại đi!”
“Lười đoán.” Thấy Lục Gia Đồng sốt ruột, tâm trạng Ôn Vũ tốt hơn hẳn. Cô lấy tờ 100 tệ ra đưa cho cậu nhóc, nói: “Chị mời em một cốc, mua hộ chị cốc trà sữa. Nhớ bảo thêm thạch dừa và gạo nếp nhé.”
Lục Gia Đồng gấp đến đỏ bừng mặt, muốn cho cô biết giờ anh trai đó đang làm việc đứng đắn lắm, nhưng cậu nhóc cũng hiểu tính cách Ôn Vũ nên không thể làm gì khác hơn ngoài chạy nhanh đi mua đồ.
Lúc cậu nhóc xấu xa đó trở về, cười híp mắt ôm theo hai cốc trà sữa, đằng sau có Chu Trì đi theo.
Ôn Vũ sững người, cảnh giác được nâng lên mức cao nhất. Cô vẫn nhớ những gì vị cảnh sát nhiệt tình tối qua chỉ bảo, ngón tay trắng nõn thon dài mon men chạm vào điện thoại, yên lặng mở chế độ ghi âm.
Anh mau đụng vào cô đi.
Chạm cái cô sẽ báo cáo anh sàm sỡ cô, đuổi anh đi khỏi đây!
“Chị Ôn ơi, giờ anh ấy có công việc đàng hoàng rồi.”
“Vậy nghĩa là em biết trước kia anh ta không đứng đắn đúng không?”
“Không phải…” Lục Gia Đồng sốt ruột đến đỏ bừng mặt mà không giải thích được.
Chu Trì luôn duy trì nụ cười nhẹ như lúc mới vào. Ngay lúc anh mở miệng định nói, Ôn Vũ lại giành nói trước: “Đồng Đồng ra ngoài trước đi, chị nói chuyện riêng với anh em một tí đã.”
“Thật ạ?” Hai mắt Lục Gia Đồng sáng lấp lánh, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.
Ôn Vũ gật đầu.
Lục Gia Đồng vui vẻ cầm trà sữa chạy đi.
Chu Trì ngạc nhiên nhìn theo bóng Ôn Vũ tiến lên khép cửa chính tiệm lại. Mái tóc xoăn được cô túm lên tùy ý quay vài vòng kẹp gọn ra sau đầu. Mấy lần chạm mặt cô anh đều thấy cô để kiểu tóc đơn giản này. Dáng cô thon thả yểu điệu, lúc kéo cửa cô hơi khom người khiến bộ sườn xám càng ôm sát cơ thể hơn. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào càng làm tôn thêm vòng eo mảnh khảnh.
Sao lại có cô gái đẹp như vậy chứ?
Chu Trì thôi nhìn. Đứng đằng sau nhìn người ta chằm chằm như thế quả thật hơi bất lịch sự.
Ôn Vũ đóng cửa xong, quay lại uống ngụm trà sữa rồi hỏi anh: “Anh không phải kẻ xấu thật à?”
Chu Trì cũng hơi bất ngờ khi thấy cô hỏi thẳng như vậy, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Tôi mà là kẻ xấu thì cô nghĩ mình còn an toàn đứng đây không?”
“Thế tôi ở đâu?”
Ôn Vũ chờ anh đáp.
Trên giường.
Mau trả lời thế đi!
Nhưng cô chờ mãi vẫn không chờ được câu trả lời như mong muốn, nụ cười giả tạo trên môi cũng sắp không gồng nổi nữa rồi.
Chu Trì nhếch môi, nói: “Cô giữ tôi lại có chuyện gì?”
“Không phải anh tới đây tìm tôi à?”
Chu Trì à một tiếng, đưa danh thiếp cho cô.
Trong lúc Ôn Vũ xem danh thiếp của anh, anh lại quan sát quanh căn phòng.
Hóa ra không phải cửa hàng bán sườn xám mà là một tiệm may.
Mặt tường dán giấy dán tường vàng nhạt có hoa nhí, mang theo hơi thở của niên đại cũ nhưng cũng rất tao nhã.
Một bên tường treo rất nhiều các loại vải vóc, phía bên kia thì dùng để trưng thành phẩm và có một chiếc tủ đứng đựng đồ, bên trong để vài tấm ảnh cũ và một chiếc loa. Lúc này loa đang phát bài <Chờ đợi một đời> của Vương Nhược Lâm(2).
(2)Mọi người có thể thử nghe bài này qua link ở đây:
Máy may được đặt ở một bên, phía bên trong có một bàn làm việc dài ba mét, trên đó có không biết bao nhiêu là những mảnh vải nhỏ được cắt may tỉ mỉ, rồi là cả kim chỉ, kéo cắt và bản vẽ. Nhìn sâu vào trong thêm một chút sẽ là phòng thay quần áo và buồng vệ sinh, tiếp đấy là đến nhà bếp. Xem ra bố cục của mấy cửa hàng quanh đây đều giống nhau, đều được cải biến lại từ nhà dân.
Ngõ Xuân Hồi rất rộng, phá dỡ chuyển đi nơi khác là chuyện khó để thực hiện, nơi họ đành cải tạo nơi đây thành một khu phố đặc biệt.
Những khu chung cư kiểu cũ nằm trong ngõ đều được tân trang mới hết, chỉ giữ lại vẻ ngoài cổ kính, kết hợp với những dải đèn led dán trước cửa khiến nơi đây nhìn từ xa như cổ trấn. Chỉ có người của cục công an mới biết nơi đây là chỗ ẩn náu của tội phạm buôn ma túy, mỗi năm đều có người bỏ mạng vì hút chích, là nơi diễn ra những cuộc giao dịch bẩn thỉu nhơ nhuốc giữa một xã hội dân chủ.
Có mỗi một tấm danh thiếp thôi nhưng người đối diện lại đứng xem rất lâu, dường như đang muốn nói cái gì đó.
Chu Trì không lên tiếng quấy rầy, kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này, cô gái ấy lại chuyển sang nhìn chằm chằm anh.
Chu Trì cau mày, ngay lúc anh nghĩ cô không thích mình tự tiện ngồi xuống thế này, định đứng lên thì cô lại khom lưng với tay qua. Một tay chống lên phần tựa lưng, cánh tay trắng nõn còn lại vươn qua đầu vai anh, chạm tới trước bàn ở đằng sau, cất gọn đống tiền lẻ Lục Gia Đồng trả lời sau khi mua trà sữa.
Hương nước hoa có mùi tuyết tùng xen lẫn hoa hồng ập tới.
Cô vây anh lại.
Chu Trì ngồi không được, đứng cũng chẳng xong.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Vũ nhếch nhẹ, cô bình thản sắp xếp lại chỗ tiền lẻ: “Sửa điện?” Để duy trì tư thế này, lưng cô khom nhẹ, mông hơi hếch lên.
“Đúng thế, thiết bị điện trong nhà cô có vấn đề cứ gọi cho tôi.” Chu Trì cười: “Số điện thoại đầu tiên trên danh thiếp là số của tôi.”
“Nghe dì Chu bảo anh rất lịch sự, gặp họ đều gọi chị?”
“Dì Chu của cô còn trẻ mà.”
“Anh lịch sự ư?”
Chu Trì ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Tôi không lịch sự chỗ nào?”
“Anh huýt sáo với tôi đó.”
Chữ “đó” được thả nhẹ kéo dài như thể đang làm nũng. Ôn Vũ cố chịu cơn sởn gai ốc, kề sát miệng bên tai người đàn ông thì thầm.
Cô cố tình phà hơi bên tai anh: “Sao anh lại huýt sáo với tôi thế?”
Quả nhiên, cô thấy thái dương người đàn ông giật nhẹ.
Gần như này rồi, cô cũng thả thính hết nước như thế rồi, cô không tin anh ta không lộ đuôi sói.
Nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo hướng cô mong muốn.
Chu Trì đứng bật dậy, không quan tâm đến việc mình đứng bất ngờ như thế sẽ làm đầu mình huých vào cằm cô, cũng chẳng rảnh nhìn xem cô đang đau đến chết lặng. Anh lùi người ra chiếc bàn phía sau, nhìn đống tiền lẻ tứ tung trên bàn cô xếp mãi không xong.
Anh giúp cô đếm lại chỗ tiền thừa, xếp thứ tự các tờ tiền từ lớn đến bé, lạnh nhạt nói: “Phà hơi phải thổi xa một chút mới khơi gợi hứng thú, đứng gần vậy mất hứng lắm.”
“Cô bận tiếp đi.” Nói xong, Chu Trì quay người đi ra khỏi tiệm.
Cũng chính vào lúc này anh phát hiện ra bài hát trong tiệm mãi không chuyển sang bài mới, tiếng vang lên từ loa vẫn là ca từ đầy lưu luyến “cả đời này em chỉ chờ mình anh thôi”. Thì ra, cô không để chạy cả danh sách mà bật lặp lại một bài.
Giống hệt anh lúc thích nghe một bài nào đó.
Vừa ra khỏi tiệm, bầu không khí nóng bức của mùa hè đã ập tới, hòa cùng với nhiệt độ cơ thể đang tăng lên trong anh.
Anh cau mày, thở hắt ra một hơi rồi nhanh chóng rời đi khi A Thời tới tìm.
Trong tiệm, gió điều hòa phả ra hết sức mát mẻ.
Nhưng lạnh hơn cả điều hòa là trái tim Ôn Vũ.
Cứ thế mà đi á?
Cô khom người mông vểnh, hương nước hoa thơm ngát, nói năng cũng dịu dàng, sao “sói” đi nhanh thế được?
…
“Tức chết tớ rồi. Chỉ sau hai tháng về đây tớ béo lên rồi ư? Hay tại hôm qua tớ trang điểm không kỹ.”
Ôn Vũ trút hết nỗi lòng mình với người đẹp mặc sườn xám trong video, mà Văn Âm ở bên kia cũng lấy làm khó hiểu trước câu chuyện cô kể.
Văn Âm đang ngồi vẽ bản thiết kế ở studio, nghe rõ đầu đuôi sự việc xong khiếp sợ ngẩng đầu.
“Nếu là bình thường anh ta phải quay lại ôm eo cậu luôn chứ, sao có thể dằn lòng bỏ qua cậu?”
“Tớ không biết.”
Thời đại học, Ôn Vũ từng là hoa khôi của học viện thiết kế, những nam sinh lúc ấy theo đuổi cô giờ vẫn còn không ít người sẵn sàng mua vé máy bay tới đây bày tỏ. Nhớ lúc mới về lại ngõ Xuân Hồi, bà con làng xóm ở đây có không biết bao nhiêu người muốn giới thiệu bạn trai cho cô, nhưng ngại bà ngoại cô mới mất, nên lấy đành lấy số xếp hàng chờ đến khi cô muốn xem mắt.
“Đây là lần đầu tiên tớ chủ động…”
“Không ngờ lại thất bại thảm hại…” Văn Âm giúp cô nói nốt vế sau, nói xong còn cười ha hả đầy sảng khoái.
“Đừng cười nữa, bày chiêu cho tớ đi.”
“Chỉ chiêu gì chứ? Cậu định ở lại đó luôn hả?” Văn Âm thôi cười, nghiêm túc nói: “Bọn tớ đang chờ cậu về mở phòng làm việc đấy.”
Trước ấy đúng là Ôn Vũ định khởi nghiệp cùng Văn Âm, nhưng cuối cùng lại vì chuyện của bà ngoại mà tạm dừng. Văn Âm là người bạn thân nhất của cô, cô nàng ngồi hàn huyên với cô thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Mới nãy cô cũng có lặng lẽ thả điện thoại vào một góc để quay lén. Ôn Vũ mở video lên xem thử. Chàng thanh niên trẻ tuổi trong video sở hữu gương mặt quá hoàn mỹ, so với ngày đầu thì nước da giờ đây có hơi xuống tông một chút, nhưng cũng vì thế mà trông càng phóng khoáng và mang tính công kích hơn.
Chính diện video là hai người bọn họ. Ôn Vũ di chuyển về phía anh một cách rất tự nhiên, cô cong người khiến bộ đồ bó sát tôn lên dáng người có lồi có lõm. Sau đó… anh nuốt nước miếng ư?
Ôn Vũ ngạc nhiên, ấn lui lại mấy giây.
Yết hầu anh trượt lên xuống ngay lúc cô cúi người nói bên tai.
Chỗ cô đặt di động không quay được toàn bộ gương mặt anh, chỉ thấy lông mày anh giật nhẹ một cái, giống như đang nhíu mày.
Sau đấy, anh đột ngột đứng lên, cánh tay giơ ra như sẵn sàng ôm thắt lưng cô.
Vãi!
Cô vừa phát hiện cái gì thế này?
Biết cô bị đụng nên anh đứng đằng sau giơ tay làm động tác đỡ? Phải đến khi cô lảo đảo bám được vào góc bàn anh mới thu tay lại.
Anh đi tới trước bàn, môi mỏng không kiềm được nhếch lên, cười khẽ.
Tự dưng có cảnh trước đấy khiến cô thấy người này rất kỳ lạ. Rõ ràng sợ cô ngã sấp mặt, nhưng nét mặt cứ điềm nhiên như không vậy.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao cô lại thấy anh giống người tốt.
Ôn Vũ ngay lập tức lắc đầu loại bỏ suy nghĩ này.
Người tốt ai lại vào KTV, đã thế còn huýt sáo trêu ghẹo con gái nữa?
Hay anh bị điên?
…
Xế chiều, trong lúc đang làm phần cổ đứng cho sườn xám, Ôn Vũ ngẩng lên vô tình trông thấy Chu Trì ở phía đối diện.
Anh bận rộn khuân vác những món hàng trong tiệm kim khí đối diện ra, sau đó cùng thanh niên tóc vàng và một tên lưu manh khác khiêng tấm bảng hiệu “Tiệm sửa điện nhà họ Chu” lên.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay người lại, cách một mặt đường và lớp cửa kính nhìn thẳng vào cô, huýt sáo gây sự chú ý. Xong xuôi, anh lại quay người tiếp tục khuân tủ và bê đồ.
Tiết trời oi bức của tháng Tám làm lớp áo phông xanh nhạt của anh ướt sũng mồ hôi. Phần lưng, bắp tay, bả vai đều đẫm nước chuyển thành màu xanh đậm, cứ như đám mây vắt ngang qua nền trời tăm tối.
Ôn Vũ hoảng hốt trước khung cảnh mình hình dung trong đầu.
Cô đứng dậy muốn chạy ngang sang phía đối diện để hỏi cho ra nhẽ, nhưng lý trí lại kéo cô đứng lại. Cô cầm ô che chắn cẩn thận rồi mới từ tốn đi sang.
Có tức cũng không được quên chống nắng.
“Chú Tống.” Ôn Vũ cất tiếng chào ông chủ tiệm kim khí, cũng là hàng xóm của mình.
Tống Đại Cát thấy cô cười tươi hớn hở.
“Chú đóng cửa hàng ạ?”
“Ừ, chú có lương hưu mà, sớm đã không muốn duy trì nữa rồi. Tiểu Ngũ này, sau trong nhà có gì hỏng hóc cứ tìm Tiểu Chu nhé, chiếu cố việc buôn bán của nó chút.” Tống Đại Cát vui vẻ nói.
Ôn Vũ cầm ô đứng nhìn Chu Trì bận rộn sắp xếp mọi thứ trong cửa hàng. Miệng anh ngậm điếu thuốc lá, nghe Tống Đại Cát nói với cô thế liền cau mày quay lại nhìn, mồ hôi hột chảy ròng ròng lăn xuống yết hầu.
A Thời và Hầu Tử bê thùng dụng cụ qua, hết nhìn Ôn Vũ lại nhìn Chu Trì, vui vẻ gọi: “Chào chị dâu!”
Ngay lúc Ôn Vũ định nổi đóa, Chu Trì đã lên tiếng dạy dỗ trước: “Nói linh tinh cái gì đấy, mồm miệng sạch sẽ chút. Làm…”
Mấy câu đó nghe bất lịch sự vô cùng. Anh thẳng tay ném chiếc nệm không cần thiết ra xa, vừa hay chỗ nó đáp lại ngay gần chỗ Ôn Vũ đứng, ném cái bụi bay mù mịt.
Ôn Vũ buồn bực lui ra sau.
Chu Trì: “Cô về chỗ mình “hạ phàm” ở phía đối diện đi, chỗ tôi bẩn.”
Ôn Vũ: “!!!”
Edit: Cải Trắng
Sáng hôm sau, hai người lại cùng lúc mở cửa nhà.
Chu Trì nghiêng đầu cười, ánh mắt lướt một lượt quan sát từ mái tóc được chải chuốt kỹ càng đến đôi xăng-đan trên chân của Ôn Vũ: “Chào buổi sáng Tiểu Ngũ nhé, bộ sườn xám này hợp với cô lắm.”
Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám đen được làm bằng the hương vân(1), nút cài hình thỏ trắng trông vô cùng đáng yêu, làm nổi bật lên những đường may tinh tế ở mép vải. Rất ít người có thể mặc sườn xám may bằng the hương vân mà không bị già, ngược lại còn tăng thêm phần xinh đẹp.
(1)The hương vân: Đây có thể coi là một loại tơ lụa đặc biệt của vùng Quảng Đông, Trung Quốc. Màu vải đen nên phù hợp với người lớn tuổi còn nếu người trẻ tuổi sẽ trông hơi già dặn. Mọi người có thể xem thêm ảnh minh họa phía dưới. (Ảnh)
Nhưng ánh mắt… lại chẳng khác nào đang tạt cho người ta gáo nước lạnh giữa trời đông rét buốt.
Ôn Vũ cười khẩy: “Tôi với anh có thân quen gì đâu.”
“Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, sao tôi có thể làm ngơ không chào hỏi cô được.”
Ôn Vũ xách túi bước nhanh qua anh, tránh anh như tránh dịch bệnh.
Lại bắt đầu một ngày mới đầy căng thẳng, Chu Trì hài hước nói: “Thế sau này tôi gọi cô là chị gái xinh đẹp nhé, giờ kiểu gọi này thịnh hành lắm.”
Cộp cộp cộp.
Tiếng dẫm cố tình đầy mạnh mẽ vang lên.
Ôn Vũ không muốn phí lời với anh, nhanh chân bước xuống lầu.
Cô tập trung làm việc đến trưa. Dù ngày đó đã đề cử cho vị phu nhân nhà giàu kia chọn làm gói đắt nhất, nhưng gói đắt nhất cũng đồng nghĩa với việc phải rất kỳ công mới làm được nó.
Ba dây nẹp lại còn phải thêu hình hoa nhỏ, Ôn Vũ ngồi khâu hoa cả mắt, vai gáy ê ẩm làm cô không ngóc đầu lên nổi, đành phải thả kim xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên để giãn cơ.
Cô mệt mỏi ngồi lên xích đu khi xưa bà ngoại hay ngồi trong tiệm nghỉ ngơi, đồng thời loa đặt trong tiệm lên, chọn bật bài hát mình yêu thích nhất.
“Chị Ôn, chị Ôn ơi…”
Lục Gia Đồng ồn ào chạy vào, đứng trước điều hòa hưởng gió mát một lúc rồi chạy ra chỗ Ôn Vũ thần bí nói: “Em đã bảo anh trai đó là người tốt mà! Chị đoán xem giờ anh ấy đang làm gì?”
Ôn Vũ nhếch môi: “Huýt sáo hả?”
Lục Gia Đồng lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải.”
“Huýt sáo với gái đẹp?”
Lục Gia Đồng lại lắc đầu.
“Hay lại gọi dì Chu, bà Lưu với thím Vương là chị xong huýt sáo?”
“Không phải mà! Chị đoán lại đi!”
“Lười đoán.” Thấy Lục Gia Đồng sốt ruột, tâm trạng Ôn Vũ tốt hơn hẳn. Cô lấy tờ 100 tệ ra đưa cho cậu nhóc, nói: “Chị mời em một cốc, mua hộ chị cốc trà sữa. Nhớ bảo thêm thạch dừa và gạo nếp nhé.”
Lục Gia Đồng gấp đến đỏ bừng mặt, muốn cho cô biết giờ anh trai đó đang làm việc đứng đắn lắm, nhưng cậu nhóc cũng hiểu tính cách Ôn Vũ nên không thể làm gì khác hơn ngoài chạy nhanh đi mua đồ.
Lúc cậu nhóc xấu xa đó trở về, cười híp mắt ôm theo hai cốc trà sữa, đằng sau có Chu Trì đi theo.
Ôn Vũ sững người, cảnh giác được nâng lên mức cao nhất. Cô vẫn nhớ những gì vị cảnh sát nhiệt tình tối qua chỉ bảo, ngón tay trắng nõn thon dài mon men chạm vào điện thoại, yên lặng mở chế độ ghi âm.
Anh mau đụng vào cô đi.
Chạm cái cô sẽ báo cáo anh sàm sỡ cô, đuổi anh đi khỏi đây!
“Chị Ôn ơi, giờ anh ấy có công việc đàng hoàng rồi.”
“Vậy nghĩa là em biết trước kia anh ta không đứng đắn đúng không?”
“Không phải…” Lục Gia Đồng sốt ruột đến đỏ bừng mặt mà không giải thích được.
Chu Trì luôn duy trì nụ cười nhẹ như lúc mới vào. Ngay lúc anh mở miệng định nói, Ôn Vũ lại giành nói trước: “Đồng Đồng ra ngoài trước đi, chị nói chuyện riêng với anh em một tí đã.”
“Thật ạ?” Hai mắt Lục Gia Đồng sáng lấp lánh, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.
Ôn Vũ gật đầu.
Lục Gia Đồng vui vẻ cầm trà sữa chạy đi.
Chu Trì ngạc nhiên nhìn theo bóng Ôn Vũ tiến lên khép cửa chính tiệm lại. Mái tóc xoăn được cô túm lên tùy ý quay vài vòng kẹp gọn ra sau đầu. Mấy lần chạm mặt cô anh đều thấy cô để kiểu tóc đơn giản này. Dáng cô thon thả yểu điệu, lúc kéo cửa cô hơi khom người khiến bộ sườn xám càng ôm sát cơ thể hơn. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào càng làm tôn thêm vòng eo mảnh khảnh.
Sao lại có cô gái đẹp như vậy chứ?
Chu Trì thôi nhìn. Đứng đằng sau nhìn người ta chằm chằm như thế quả thật hơi bất lịch sự.
Ôn Vũ đóng cửa xong, quay lại uống ngụm trà sữa rồi hỏi anh: “Anh không phải kẻ xấu thật à?”
Chu Trì cũng hơi bất ngờ khi thấy cô hỏi thẳng như vậy, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Tôi mà là kẻ xấu thì cô nghĩ mình còn an toàn đứng đây không?”
“Thế tôi ở đâu?”
Ôn Vũ chờ anh đáp.
Trên giường.
Mau trả lời thế đi!
Nhưng cô chờ mãi vẫn không chờ được câu trả lời như mong muốn, nụ cười giả tạo trên môi cũng sắp không gồng nổi nữa rồi.
Chu Trì nhếch môi, nói: “Cô giữ tôi lại có chuyện gì?”
“Không phải anh tới đây tìm tôi à?”
Chu Trì à một tiếng, đưa danh thiếp cho cô.
Trong lúc Ôn Vũ xem danh thiếp của anh, anh lại quan sát quanh căn phòng.
Hóa ra không phải cửa hàng bán sườn xám mà là một tiệm may.
Mặt tường dán giấy dán tường vàng nhạt có hoa nhí, mang theo hơi thở của niên đại cũ nhưng cũng rất tao nhã.
Một bên tường treo rất nhiều các loại vải vóc, phía bên kia thì dùng để trưng thành phẩm và có một chiếc tủ đứng đựng đồ, bên trong để vài tấm ảnh cũ và một chiếc loa. Lúc này loa đang phát bài <Chờ đợi một đời> của Vương Nhược Lâm(2).
(2)Mọi người có thể thử nghe bài này qua link ở đây:
Máy may được đặt ở một bên, phía bên trong có một bàn làm việc dài ba mét, trên đó có không biết bao nhiêu là những mảnh vải nhỏ được cắt may tỉ mỉ, rồi là cả kim chỉ, kéo cắt và bản vẽ. Nhìn sâu vào trong thêm một chút sẽ là phòng thay quần áo và buồng vệ sinh, tiếp đấy là đến nhà bếp. Xem ra bố cục của mấy cửa hàng quanh đây đều giống nhau, đều được cải biến lại từ nhà dân.
Ngõ Xuân Hồi rất rộng, phá dỡ chuyển đi nơi khác là chuyện khó để thực hiện, nơi họ đành cải tạo nơi đây thành một khu phố đặc biệt.
Những khu chung cư kiểu cũ nằm trong ngõ đều được tân trang mới hết, chỉ giữ lại vẻ ngoài cổ kính, kết hợp với những dải đèn led dán trước cửa khiến nơi đây nhìn từ xa như cổ trấn. Chỉ có người của cục công an mới biết nơi đây là chỗ ẩn náu của tội phạm buôn ma túy, mỗi năm đều có người bỏ mạng vì hút chích, là nơi diễn ra những cuộc giao dịch bẩn thỉu nhơ nhuốc giữa một xã hội dân chủ.
Có mỗi một tấm danh thiếp thôi nhưng người đối diện lại đứng xem rất lâu, dường như đang muốn nói cái gì đó.
Chu Trì không lên tiếng quấy rầy, kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này, cô gái ấy lại chuyển sang nhìn chằm chằm anh.
Chu Trì cau mày, ngay lúc anh nghĩ cô không thích mình tự tiện ngồi xuống thế này, định đứng lên thì cô lại khom lưng với tay qua. Một tay chống lên phần tựa lưng, cánh tay trắng nõn còn lại vươn qua đầu vai anh, chạm tới trước bàn ở đằng sau, cất gọn đống tiền lẻ Lục Gia Đồng trả lời sau khi mua trà sữa.
Hương nước hoa có mùi tuyết tùng xen lẫn hoa hồng ập tới.
Cô vây anh lại.
Chu Trì ngồi không được, đứng cũng chẳng xong.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Vũ nhếch nhẹ, cô bình thản sắp xếp lại chỗ tiền lẻ: “Sửa điện?” Để duy trì tư thế này, lưng cô khom nhẹ, mông hơi hếch lên.
“Đúng thế, thiết bị điện trong nhà cô có vấn đề cứ gọi cho tôi.” Chu Trì cười: “Số điện thoại đầu tiên trên danh thiếp là số của tôi.”
“Nghe dì Chu bảo anh rất lịch sự, gặp họ đều gọi chị?”
“Dì Chu của cô còn trẻ mà.”
“Anh lịch sự ư?”
Chu Trì ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Tôi không lịch sự chỗ nào?”
“Anh huýt sáo với tôi đó.”
Chữ “đó” được thả nhẹ kéo dài như thể đang làm nũng. Ôn Vũ cố chịu cơn sởn gai ốc, kề sát miệng bên tai người đàn ông thì thầm.
Cô cố tình phà hơi bên tai anh: “Sao anh lại huýt sáo với tôi thế?”
Quả nhiên, cô thấy thái dương người đàn ông giật nhẹ.
Gần như này rồi, cô cũng thả thính hết nước như thế rồi, cô không tin anh ta không lộ đuôi sói.
Nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo hướng cô mong muốn.
Chu Trì đứng bật dậy, không quan tâm đến việc mình đứng bất ngờ như thế sẽ làm đầu mình huých vào cằm cô, cũng chẳng rảnh nhìn xem cô đang đau đến chết lặng. Anh lùi người ra chiếc bàn phía sau, nhìn đống tiền lẻ tứ tung trên bàn cô xếp mãi không xong.
Anh giúp cô đếm lại chỗ tiền thừa, xếp thứ tự các tờ tiền từ lớn đến bé, lạnh nhạt nói: “Phà hơi phải thổi xa một chút mới khơi gợi hứng thú, đứng gần vậy mất hứng lắm.”
“Cô bận tiếp đi.” Nói xong, Chu Trì quay người đi ra khỏi tiệm.
Cũng chính vào lúc này anh phát hiện ra bài hát trong tiệm mãi không chuyển sang bài mới, tiếng vang lên từ loa vẫn là ca từ đầy lưu luyến “cả đời này em chỉ chờ mình anh thôi”. Thì ra, cô không để chạy cả danh sách mà bật lặp lại một bài.
Giống hệt anh lúc thích nghe một bài nào đó.
Vừa ra khỏi tiệm, bầu không khí nóng bức của mùa hè đã ập tới, hòa cùng với nhiệt độ cơ thể đang tăng lên trong anh.
Anh cau mày, thở hắt ra một hơi rồi nhanh chóng rời đi khi A Thời tới tìm.
Trong tiệm, gió điều hòa phả ra hết sức mát mẻ.
Nhưng lạnh hơn cả điều hòa là trái tim Ôn Vũ.
Cứ thế mà đi á?
Cô khom người mông vểnh, hương nước hoa thơm ngát, nói năng cũng dịu dàng, sao “sói” đi nhanh thế được?
…
“Tức chết tớ rồi. Chỉ sau hai tháng về đây tớ béo lên rồi ư? Hay tại hôm qua tớ trang điểm không kỹ.”
Ôn Vũ trút hết nỗi lòng mình với người đẹp mặc sườn xám trong video, mà Văn Âm ở bên kia cũng lấy làm khó hiểu trước câu chuyện cô kể.
Văn Âm đang ngồi vẽ bản thiết kế ở studio, nghe rõ đầu đuôi sự việc xong khiếp sợ ngẩng đầu.
“Nếu là bình thường anh ta phải quay lại ôm eo cậu luôn chứ, sao có thể dằn lòng bỏ qua cậu?”
“Tớ không biết.”
Thời đại học, Ôn Vũ từng là hoa khôi của học viện thiết kế, những nam sinh lúc ấy theo đuổi cô giờ vẫn còn không ít người sẵn sàng mua vé máy bay tới đây bày tỏ. Nhớ lúc mới về lại ngõ Xuân Hồi, bà con làng xóm ở đây có không biết bao nhiêu người muốn giới thiệu bạn trai cho cô, nhưng ngại bà ngoại cô mới mất, nên lấy đành lấy số xếp hàng chờ đến khi cô muốn xem mắt.
“Đây là lần đầu tiên tớ chủ động…”
“Không ngờ lại thất bại thảm hại…” Văn Âm giúp cô nói nốt vế sau, nói xong còn cười ha hả đầy sảng khoái.
“Đừng cười nữa, bày chiêu cho tớ đi.”
“Chỉ chiêu gì chứ? Cậu định ở lại đó luôn hả?” Văn Âm thôi cười, nghiêm túc nói: “Bọn tớ đang chờ cậu về mở phòng làm việc đấy.”
Trước ấy đúng là Ôn Vũ định khởi nghiệp cùng Văn Âm, nhưng cuối cùng lại vì chuyện của bà ngoại mà tạm dừng. Văn Âm là người bạn thân nhất của cô, cô nàng ngồi hàn huyên với cô thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Mới nãy cô cũng có lặng lẽ thả điện thoại vào một góc để quay lén. Ôn Vũ mở video lên xem thử. Chàng thanh niên trẻ tuổi trong video sở hữu gương mặt quá hoàn mỹ, so với ngày đầu thì nước da giờ đây có hơi xuống tông một chút, nhưng cũng vì thế mà trông càng phóng khoáng và mang tính công kích hơn.
Chính diện video là hai người bọn họ. Ôn Vũ di chuyển về phía anh một cách rất tự nhiên, cô cong người khiến bộ đồ bó sát tôn lên dáng người có lồi có lõm. Sau đó… anh nuốt nước miếng ư?
Ôn Vũ ngạc nhiên, ấn lui lại mấy giây.
Yết hầu anh trượt lên xuống ngay lúc cô cúi người nói bên tai.
Chỗ cô đặt di động không quay được toàn bộ gương mặt anh, chỉ thấy lông mày anh giật nhẹ một cái, giống như đang nhíu mày.
Sau đấy, anh đột ngột đứng lên, cánh tay giơ ra như sẵn sàng ôm thắt lưng cô.
Vãi!
Cô vừa phát hiện cái gì thế này?
Biết cô bị đụng nên anh đứng đằng sau giơ tay làm động tác đỡ? Phải đến khi cô lảo đảo bám được vào góc bàn anh mới thu tay lại.
Anh đi tới trước bàn, môi mỏng không kiềm được nhếch lên, cười khẽ.
Tự dưng có cảnh trước đấy khiến cô thấy người này rất kỳ lạ. Rõ ràng sợ cô ngã sấp mặt, nhưng nét mặt cứ điềm nhiên như không vậy.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao cô lại thấy anh giống người tốt.
Ôn Vũ ngay lập tức lắc đầu loại bỏ suy nghĩ này.
Người tốt ai lại vào KTV, đã thế còn huýt sáo trêu ghẹo con gái nữa?
Hay anh bị điên?
…
Xế chiều, trong lúc đang làm phần cổ đứng cho sườn xám, Ôn Vũ ngẩng lên vô tình trông thấy Chu Trì ở phía đối diện.
Anh bận rộn khuân vác những món hàng trong tiệm kim khí đối diện ra, sau đó cùng thanh niên tóc vàng và một tên lưu manh khác khiêng tấm bảng hiệu “Tiệm sửa điện nhà họ Chu” lên.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay người lại, cách một mặt đường và lớp cửa kính nhìn thẳng vào cô, huýt sáo gây sự chú ý. Xong xuôi, anh lại quay người tiếp tục khuân tủ và bê đồ.
Tiết trời oi bức của tháng Tám làm lớp áo phông xanh nhạt của anh ướt sũng mồ hôi. Phần lưng, bắp tay, bả vai đều đẫm nước chuyển thành màu xanh đậm, cứ như đám mây vắt ngang qua nền trời tăm tối.
Ôn Vũ hoảng hốt trước khung cảnh mình hình dung trong đầu.
Cô đứng dậy muốn chạy ngang sang phía đối diện để hỏi cho ra nhẽ, nhưng lý trí lại kéo cô đứng lại. Cô cầm ô che chắn cẩn thận rồi mới từ tốn đi sang.
Có tức cũng không được quên chống nắng.
“Chú Tống.” Ôn Vũ cất tiếng chào ông chủ tiệm kim khí, cũng là hàng xóm của mình.
Tống Đại Cát thấy cô cười tươi hớn hở.
“Chú đóng cửa hàng ạ?”
“Ừ, chú có lương hưu mà, sớm đã không muốn duy trì nữa rồi. Tiểu Ngũ này, sau trong nhà có gì hỏng hóc cứ tìm Tiểu Chu nhé, chiếu cố việc buôn bán của nó chút.” Tống Đại Cát vui vẻ nói.
Ôn Vũ cầm ô đứng nhìn Chu Trì bận rộn sắp xếp mọi thứ trong cửa hàng. Miệng anh ngậm điếu thuốc lá, nghe Tống Đại Cát nói với cô thế liền cau mày quay lại nhìn, mồ hôi hột chảy ròng ròng lăn xuống yết hầu.
A Thời và Hầu Tử bê thùng dụng cụ qua, hết nhìn Ôn Vũ lại nhìn Chu Trì, vui vẻ gọi: “Chào chị dâu!”
Ngay lúc Ôn Vũ định nổi đóa, Chu Trì đã lên tiếng dạy dỗ trước: “Nói linh tinh cái gì đấy, mồm miệng sạch sẽ chút. Làm…”
Mấy câu đó nghe bất lịch sự vô cùng. Anh thẳng tay ném chiếc nệm không cần thiết ra xa, vừa hay chỗ nó đáp lại ngay gần chỗ Ôn Vũ đứng, ném cái bụi bay mù mịt.
Ôn Vũ buồn bực lui ra sau.
Chu Trì: “Cô về chỗ mình “hạ phàm” ở phía đối diện đi, chỗ tôi bẩn.”
Ôn Vũ: “!!!”