Chương 6
Edit: Cải Trắng
Hai ngày sau đấy, Chu Trì liên tục huýt sáo với Ôn Vũ.
Anh huýt càng lúc càng chuyên nghiệp.
Đã vậy còn huýt một cách không kiêng nể. Sáng thấy cô mở cửa ra ngoài huýt một cái, đang giờ làm thấy cô ngẩng đầu lên từ tiệm may phía đối diện cũng huýt, rồi cả lúc cô khóa cửa tiệm chuẩn bị về nhà nữa.
Anh không chỉ huýt sáo với cô, mà lúc đứng ở đầu ngõ phát danh thiếp, bất cứ nữ sinh nào đi qua anh cũng huýt sáo trêu chọc.
Ôn Vũ: “!!!”
Đúng là hết thuốc chữa.
Tối đó có khách quen gọi tới nói muốn cô hỗ trợ chọn vải, cô đành phải khóa cửa lại gửi tin nhắn cho khách qua wechat nói họ gửi địa chỉ sang đây cho mình. Lúc đi ngang qua Chu Trì, anh không quên huýt sáo bắt chuyện với cô: “Chị gái xinh đẹp ra ngoài đấy hả.”
Ôn Vũ tức giận nhưng không trở mặt, cô vẫn muốn nắm thóp nhược điểm của anh nên chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi rời khỏi.
Chu Trì, người lúc nào cũng đứng ở đầu hẻm huýt sáo với các nữ sinh lúc này mới có dịp cúi đầu xem đồng hồ, chờ đến khi bóng Ôn Vũ khuất ở chỗ ngã rẽ anh mới cất danh thiếp vào túi, nhéo nhéo má.
Nhằm triệt tiêu nghi ngờ trong lòng Ôn Vũ, để cô nghĩ mình không chỉ huýt sáo trêu mỗi cô, hai ngày nay anh đã phải đứng đây huýt sáo tới trăm với hơn bốn mươi mấy cô gái đi ngang qua.
Cô tan làm miệng anh cũng mới được nghỉ.
Trong ngõ vọng ra tiếng xe máy ầm ầm, A Thời vít ga một cái phóng vèo tới đỗ xịch bên cạnh anh.
“Anh Trì.”
“Nhỏ tiếng thôi, đừng viết hết hai chữ “kẻ xấu” lên mặt.” Chu Trì lạnh lùng liếc nhìn A Thời trên xe máy.
A Thời đáp lại.
Hầu Tử với vóc người nhỏ con ngồi ngay phía sau, tóc dài chạm vai: “Giờ qua đó đi, lão K cho người tới địa bàn rồi.”
Địa bàn bọn họ nhắc tới chính là KTV Tử Sắc.
Nơi đó không phải là chốn tụ tập của bọn hút chích mà là sản nghiệp của một kẻ buôn ma túy nhỏ nhoi.
Ông chủ của KTV đó là con buôn thuốc Chu Thiệu Tân, 28 tuổi.
Trước đó, cảnh sát đã âm thầm điều tra về đối tượng này. Gã không hề đi sang các tỉnh khác buôn bán nhưng nguồn ma túy trong tay vẫn vô cùng dồi dào. Tổ chuyên án phòng chống ma túy nhận định rằng, rất có khả năng số lượng hàng nóng gã có là nhập ngay trong thành phố, nhưng vẫn chưa tra ra được chỗ nhập nằm ở đâu.
Nếu đầu nguồn nằm ở thành phố Lũng Châu thì việc này không thoát khỏi liên can tới Tân Dã và tay cấp dưới của hắn.
Từ hôm tên cấp dưới trở về đến giờ, Chu Trì ra đứng ngoài đầu hẻm suốt vẫn không thấy bóng dáng đối phương xuống tầng, hẳn cấp bậc của anh ta cao hơn Chu Thiệu Tân một bậc.
Tính đến giờ, Chu Trì đã thành công kết nghĩa anh em với hai tên giang hồ lâu năm ở đây là A Thời và Hầu Tử, kế tiếp anh cần tiếp cận Chu Thiện Tân, kéo gần khoảng cách với bước gặp được tay cấp dưới.
Lão K là tay sai dưới trướng Chu Thiệu Tân, một thanh niên trẻ tuổi nhuộm đầu xanh rất nổi bật, có hút chích. Hiện tại cậu ta đang là quản lý của quán KTV, khá là thân thiết với Hầu Tử. Chu Thiệu Tân là một tay khá cẩn thận, gã không cho phép bọn họ được hút chích ma túy trong KTV của mình, nhưng nhiều khi lên cơn nghiện lão K lại không dằn lòng được làm trái quy định mấy lần, giờ Chu Thiệu Tân đã không còn hài lòng với cậu ta nữa.
Vậy nên lúc Chu Trì nói mình có mối làm ăn lớn, lão K lại muốn lấy lòng Chu Thiệu Tân, thế là đứng giữa làm trung gian móc nối hai bên.
…
Trong gian phòng chung tại KTV, Chu Thiệu Tân nóng nảy mặc áo sơ mi hoa, vắt chéo chân ngồi giữa đám người.
Lão K dẫn Chu Trì, A Thời và Hầu Tử vào. Giới thiệu xong, Chu Trì gọi Chu Thiệu Tân một tiếng anh Chu.
Chu Thiệu Tân hút xì gà, lặng lẽ quan sát. Tuy mấy hôm nay cấp dưới của gã đã thân hơn với đám Chu Trì nhưng bọn họ vẫn theo thói quen thu hết các vận dụng trên người ba người họ, đến cả điện thoại di động cũng tạm giữ lại.
Chu Thiệu Tân quan sát từ đầu đến chân Chu Trì, hừ nhẹ: “Làm ăn với bọn này à? Mua hàng của tôi?”
Chu Trì gật đầu.
“Sau đấy cướp địa bàn của tôi à?”
Trấn Phúc Yên quả thật là địa bàn của gã.
“Định một chỗ có hai anh Chu?”
Chu Trì vẫn đứng trước bàn trà, Chu Thiệu Tân chưa gọi anh ngồi.
“Anh Chu tất nhiên chỉ để gọi ngài rồi.” Anh mỉm cười hạ người ngồi xuống, hoàn toàn không sợ phía bên kia động tay động chân, nhếch môi nói: “Đến cướp địa bàn vậy chẳng có thành ý tí nào.”
Anh nói: “Tôi bán nó sang nước M.”
Chu Thiệu Tân sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét: “Cậu định vận chuyển sang đó bằng cách nào?”
“Đó là chuyện của tôi. Tôi không hỏi anh Chu vận chuyển thế nào, vậy anh cũng không cần quan tâm đến chuyện tôi di chuyển hàng hóa ra sao. Nhưng tôi cam đoan, chúng sẽ đến nơi an toàn.”
“Làm sao tôi biết được cậu có phải gián điệp được người khác cài vào không.” Chu Thiệu Tân thu lại vẻ dò xét, giận tái mặt nói: “Người của cục công an à?”
Người của gã lập tức giữ gáy, đè bả vai Chu Trì.
Chu Trì không phản kháng, thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của Chu Thiệu Tân: “Cục công an có tay nằm vùng nào đẹp trai giống tôi không?”
A Thời căng thẳng gọi: “Anh Trì.”
Chu Thiệu Tân ngẩng đầu, nhả khói: “Ông đây từng qua lại đấu trí với bọn cảnh sát nhiều, biết kha khá mánh khóe của chúng, cho dù phái một tay nằm vùng tới đây cũng không thể nào phái một gã như gối thêu hoa được.” Nói xong, gã bật cười ha hả, thuộc hạ cũng theo đó mà thả Chu Trì ra.
Nhưng Chu Trì biết, thế này vẫn chưa tính là thông qua khảo nghiệm.
Anh xoay cổ, nói: “Anh Chu nói thiếu rồi, tôi không phải gối thêu hoa. Tôi quyết tâm làm được mối này là vì tôi có một con át chủ bài.”
“Át chủ bài của cậu là gì?” Chu Thiệu Tân tò mò ngẩng đầu lên.
“Anh tự tra đi.” Chu Trì mỉm cười hết sức chân thành, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ gian xảo cực độ, diễn rất giống một tên lưu manh.
Ánh mắt anh không chút sợ sệt, nó hiên ngang và tràn đầy khí thế, miệng cười mỉm trông rất ung dung. Nụ cười ấy kết hợp với ánh đèn ám vàng trong căn phòng khiến anh trông nguy hiểm, như đến từ một chỗ tối tăm, khó lường hơn cả.
Chu Thiệu Tân cười nhạo, vẫy tay gọi.
A K đặt một túi giấy bạc lên bàn trà, một đàn em khác nhanh nhẹn lấy ống đựng, kim tiêm để bên cạnh.
Chu Thiệu Tân hất cằm nói: “Chọn một cái đi.”
Chu Trì dùng đầu ngón tay chấm một cái rồi chạm nhẹ thứ đó vào kẽ răng: “Độ tinh khiết cao đấy.” Mắt anh hấp háy tia sáng, miệng nhổ “phì” một tiếng nhổ thứ đó ra ngay tức thì, uống một hớp rượu.
“Nhưng tôi không chích.”
Bốn chữ nghe nhẹ nhàng nhưng cũng rất quả quyết.
Chu Trì cười nhẹ, cẩn thận gói gọn chỗ ma túy ấy lại, ung dung đón lấy ánh mắt Chu Thiệu Tân bắn về phía mình.
Nếu ở đây có ống nghe nhịp tim, thì chắc chắn tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt lúc này sẽ bán đứng lớp vỏ ngụy trang bình tĩnh của anh, đẩy anh vào chỗ chết.
Hết cách rồi. Tuy trước đây anh cũng từng nằm vùng, nhưng lần đó không trực tiếp, kích thích đến mức này.
Anh từng được nghe rất nhiều chuyện liên quan đến các tiền bối trong cục, nó không khoa trương như những gì phim ảnh miêu tả, nhưng cũng rất lẫy lừng.
Có không ít cảnh sát trong quá trình nằm vùng bị ép chích ma túy, dính vào cái là nghiện không bỏ được, có đi cai cũng vô dụng.
Cũng có vài người kiên quyết không nghe theo để rồi bản thân phải anh dũng hi sinh.
Lại có không ít người tùy cơ ứng biến, bình yên vượt qua giai đoạn nguy hiểm này.
Anh đánh cược bản thân thuộc vế sau.
Không vì gì khác, chỉ là anh cảm thấy mình có thể ứng phó được với người như Chu Thiệu Tân.
Anh tin rằng chính nghĩa đứng phía sau sẽ ủng hộ anh.
Mấy hôm trước làm thân với đám A K, anh đã biết phòng này Chu Thiệu Tân thường xuyên dùng để làm việc, không lắp camera, dưới bàn giấu một con dao găm quân dụng.
Phía dưới bàn trà có lớp bụi rất dày, nhìn là biết lâu rồi không được quét dọn.
Chỗ anh ngồi khá gần chỗ để mã tấu. Anh nhấc chân lên, đổi hướng ngồi chĩa thẳng chân vào chỗ để hàng nóng.
Chu Thiệu Tân cười khẩy, con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng cũng ngầm đồng ý cho anh tiếp tục.
Chu Trì nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Tôi mà hút thì sao tỉnh táo làm việc được?” Anh đổi chân, cúi xuống ghé sát vào chỗ Chu Thiệu Tân, cười bảo: “Anh Chu nói xem đúng không?”
“Lần đầu tôi sẽ lấy số lượng ít, chắc anh Chu sẽ không kiếm được bao nhiêu. Nhưng anh yên tâm là con đường tôi tuồn hàng rất an toàn, sang lần thứ hai lấy đồ, số tiền đấy chắc chắn đủ hiếu kính anh.”
Chu Thiệu Tân quan sát anh một lúc lâu, ngoài cười nhưng trong không cười, cuối cùng gã cúi đầu lấy điếu thuốc, không nhìn anh nữa: “Nay ông đây không có tâm trạng.”
A K ra hiệu cho Chu Trì bằng mắt, anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc A Thời đi ra cầm đồ, anh thấy rất rõ cậu ta quên mất lấy điện thoại cho anh nhưng không lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi rời đi, một luồng gió mát mẻ phả vào trong hẻm, cái lạnh như len lỏi vào từng lỗ chân lông của anh.
Hầu Tử hỏi con át chủ bài của anh là gì, nhưng anh không nói, chỉ châm điếu thuốc đi thẳng về phía trước: “Về nghỉ ngờ chờ tin thôi.”
…
Nửa tiếng sau, anh quay lại KTV.
A K không ở đó, chỉ có tay tóc vàng ngồi ở quầy bar.
“Anh Trì?”
“Anh quên điện thoại.” Chu Trì ném cho cậu ta bao thuốc: “Sếp cậu còn ở đây không?”
“Đi rồi anh, anh K tiễn người về rồi.”
“Ồ, tôi tới lấy di động thôi.”
Chu Trì đi vào phòng, bên trong nồng nặc mùi thuốc lá. Anh không bật đèn, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của nhân viên phục vụ, anh liền nhanh tay mò với lấy mã tấu đặt dưới gầm bàn, dắt vào lưng quần, động tác liền mạch lưu loát.
Chờ tới khi phục vụ bật được đèn lên, Chu Trì lại đang khom lưng lần mò trên sofa tìm di động, chân “vô ý” hất đổ chai bia đặt cạnh chân bàn cho nó chảy đúng vào chỗ đặt mã tấu, thành công lấp liếm được vết bụi mờ ám.
“Anh Trì.”
“Thấy rồi. Cô chưa tan làm à?”
“Phải 12 giờ đêm em mới tan làm. Hay anh mời em ăn khuya đi?”
Chu Trì miệng ngậm điếu thuốc, lách người đi qua cô phục vụ tên Tiểu Hạ: “Hai ngày nay tôi mệt lắm, để hôm khác đi.”
Đây là người anh hiểu khá rõ. Cô ta là thuộc hạ mới được Chu Thiệu Tân khá tín nhiệm, 19 tuổi, chỉ học hết cấp hai là thôi, có quan hệ nam nữ với Chu Thiệu Tân, nhưng mấy ngày nay lại thích quấn lấy anh một cách kỳ lạ.
Chờ anh đi tới đại sảnh, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói yếu ớt nhưng cực kỳ hung hăng: “Buông tay! Tôi báo cảnh sát…”
Con ngươi Chu Trì tối sầm, anh nhanh chóng rời khỏi KTV.
Quả nhiên là cô gái mặc sườn xám độc miệng.
A K đang quấy rầy Ôn Vũ.
Ôn Vũ mang vải khách đã chọn xong về. Lúc về trùng hợp thế nào gặp ngay tên tóc xanh lần trước chặn đường muốn xin số điện thoại cô mà cô không cho nên chắc thái độ đó đã chọc giận bọn họ.
Giờ đã là mười giờ tối, ngoại trừ khách ra vào KTV thì ngoài đường rất ít người qua lại.
Ôn Vũ vừa bảo báo cảnh sát, tay tóc xanh đã cướp luôn túi của cô, thản nhiên lôi điện thoại cô ra muốn lưu số. Cô muốn đoạt lại nhưng lại bị hai tên đi cùng cậu ta giữ tay.
“Anh đây chỉ muốn kết bạn với em thôi mà. Em ở khu này à? Sau đến KTV nhà anh hát anh giảm giá cho em nhé.”
Ôn Vũ trơ mắt nhìn cậu ta lôi điện thoại của mình ra, tính bắt lấy tay cô để dí ngón tay mở khóa vân tay.
Cô mắng mỏi miệng, tránh cũng không nổi, ấy vậy mà lúc đó bên eo lại truyền tới nhiệt độ nóng bỏng.
“Dưa xanh hái không ngọt đâu.” Giọng người đó rất trầm.
Ôn Vũ nghiêng đầu, đúng lúc trông thấy góc nghiêng của Chu Trì.
Trán cao mũi thẳng, có cả con ngươi đen láy.
Anh làm gì thế? Ôm eo cô à?
Anh lấy lại cái túi của cô từ tay A K.
“Ngoài cô ấy ra, tôi không quan tâm đến người khác.”
A K bị xoay vòng vòng như chong chóng, đến lúc tỉnh ra thì vô cùng bất mãn, nhưng Chu Trì đã cho cậu ta không ít đồ tốt, giờ cậu ta không thể vì chút chuyện cỏn con này mà rạch mặt được.
“Anh Trì cũng thích cô gái xinh đẹp này à?”
Chu Trì cười khẽ: “Cậu định để cô ấy nháo loạn lôi hết lên đồn công an à?”
Ánh mắt sắc bén tràn ngập ý cảnh cáo.
A K lúng túng, không tiếp tục quấn lấy người đẹp trước mặt nữa. Giờ người ta không báo công an thì tí về vẫn có thể báo. Cậu ta không thể để KTV gặp nguy được.
Hai ngày sau đấy, Chu Trì liên tục huýt sáo với Ôn Vũ.
Anh huýt càng lúc càng chuyên nghiệp.
Đã vậy còn huýt một cách không kiêng nể. Sáng thấy cô mở cửa ra ngoài huýt một cái, đang giờ làm thấy cô ngẩng đầu lên từ tiệm may phía đối diện cũng huýt, rồi cả lúc cô khóa cửa tiệm chuẩn bị về nhà nữa.
Anh không chỉ huýt sáo với cô, mà lúc đứng ở đầu ngõ phát danh thiếp, bất cứ nữ sinh nào đi qua anh cũng huýt sáo trêu chọc.
Ôn Vũ: “!!!”
Đúng là hết thuốc chữa.
Tối đó có khách quen gọi tới nói muốn cô hỗ trợ chọn vải, cô đành phải khóa cửa lại gửi tin nhắn cho khách qua wechat nói họ gửi địa chỉ sang đây cho mình. Lúc đi ngang qua Chu Trì, anh không quên huýt sáo bắt chuyện với cô: “Chị gái xinh đẹp ra ngoài đấy hả.”
Ôn Vũ tức giận nhưng không trở mặt, cô vẫn muốn nắm thóp nhược điểm của anh nên chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi rời khỏi.
Chu Trì, người lúc nào cũng đứng ở đầu hẻm huýt sáo với các nữ sinh lúc này mới có dịp cúi đầu xem đồng hồ, chờ đến khi bóng Ôn Vũ khuất ở chỗ ngã rẽ anh mới cất danh thiếp vào túi, nhéo nhéo má.
Nhằm triệt tiêu nghi ngờ trong lòng Ôn Vũ, để cô nghĩ mình không chỉ huýt sáo trêu mỗi cô, hai ngày nay anh đã phải đứng đây huýt sáo tới trăm với hơn bốn mươi mấy cô gái đi ngang qua.
Cô tan làm miệng anh cũng mới được nghỉ.
Trong ngõ vọng ra tiếng xe máy ầm ầm, A Thời vít ga một cái phóng vèo tới đỗ xịch bên cạnh anh.
“Anh Trì.”
“Nhỏ tiếng thôi, đừng viết hết hai chữ “kẻ xấu” lên mặt.” Chu Trì lạnh lùng liếc nhìn A Thời trên xe máy.
A Thời đáp lại.
Hầu Tử với vóc người nhỏ con ngồi ngay phía sau, tóc dài chạm vai: “Giờ qua đó đi, lão K cho người tới địa bàn rồi.”
Địa bàn bọn họ nhắc tới chính là KTV Tử Sắc.
Nơi đó không phải là chốn tụ tập của bọn hút chích mà là sản nghiệp của một kẻ buôn ma túy nhỏ nhoi.
Ông chủ của KTV đó là con buôn thuốc Chu Thiệu Tân, 28 tuổi.
Trước đó, cảnh sát đã âm thầm điều tra về đối tượng này. Gã không hề đi sang các tỉnh khác buôn bán nhưng nguồn ma túy trong tay vẫn vô cùng dồi dào. Tổ chuyên án phòng chống ma túy nhận định rằng, rất có khả năng số lượng hàng nóng gã có là nhập ngay trong thành phố, nhưng vẫn chưa tra ra được chỗ nhập nằm ở đâu.
Nếu đầu nguồn nằm ở thành phố Lũng Châu thì việc này không thoát khỏi liên can tới Tân Dã và tay cấp dưới của hắn.
Từ hôm tên cấp dưới trở về đến giờ, Chu Trì ra đứng ngoài đầu hẻm suốt vẫn không thấy bóng dáng đối phương xuống tầng, hẳn cấp bậc của anh ta cao hơn Chu Thiệu Tân một bậc.
Tính đến giờ, Chu Trì đã thành công kết nghĩa anh em với hai tên giang hồ lâu năm ở đây là A Thời và Hầu Tử, kế tiếp anh cần tiếp cận Chu Thiện Tân, kéo gần khoảng cách với bước gặp được tay cấp dưới.
Lão K là tay sai dưới trướng Chu Thiệu Tân, một thanh niên trẻ tuổi nhuộm đầu xanh rất nổi bật, có hút chích. Hiện tại cậu ta đang là quản lý của quán KTV, khá là thân thiết với Hầu Tử. Chu Thiệu Tân là một tay khá cẩn thận, gã không cho phép bọn họ được hút chích ma túy trong KTV của mình, nhưng nhiều khi lên cơn nghiện lão K lại không dằn lòng được làm trái quy định mấy lần, giờ Chu Thiệu Tân đã không còn hài lòng với cậu ta nữa.
Vậy nên lúc Chu Trì nói mình có mối làm ăn lớn, lão K lại muốn lấy lòng Chu Thiệu Tân, thế là đứng giữa làm trung gian móc nối hai bên.
…
Trong gian phòng chung tại KTV, Chu Thiệu Tân nóng nảy mặc áo sơ mi hoa, vắt chéo chân ngồi giữa đám người.
Lão K dẫn Chu Trì, A Thời và Hầu Tử vào. Giới thiệu xong, Chu Trì gọi Chu Thiệu Tân một tiếng anh Chu.
Chu Thiệu Tân hút xì gà, lặng lẽ quan sát. Tuy mấy hôm nay cấp dưới của gã đã thân hơn với đám Chu Trì nhưng bọn họ vẫn theo thói quen thu hết các vận dụng trên người ba người họ, đến cả điện thoại di động cũng tạm giữ lại.
Chu Thiệu Tân quan sát từ đầu đến chân Chu Trì, hừ nhẹ: “Làm ăn với bọn này à? Mua hàng của tôi?”
Chu Trì gật đầu.
“Sau đấy cướp địa bàn của tôi à?”
Trấn Phúc Yên quả thật là địa bàn của gã.
“Định một chỗ có hai anh Chu?”
Chu Trì vẫn đứng trước bàn trà, Chu Thiệu Tân chưa gọi anh ngồi.
“Anh Chu tất nhiên chỉ để gọi ngài rồi.” Anh mỉm cười hạ người ngồi xuống, hoàn toàn không sợ phía bên kia động tay động chân, nhếch môi nói: “Đến cướp địa bàn vậy chẳng có thành ý tí nào.”
Anh nói: “Tôi bán nó sang nước M.”
Chu Thiệu Tân sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét: “Cậu định vận chuyển sang đó bằng cách nào?”
“Đó là chuyện của tôi. Tôi không hỏi anh Chu vận chuyển thế nào, vậy anh cũng không cần quan tâm đến chuyện tôi di chuyển hàng hóa ra sao. Nhưng tôi cam đoan, chúng sẽ đến nơi an toàn.”
“Làm sao tôi biết được cậu có phải gián điệp được người khác cài vào không.” Chu Thiệu Tân thu lại vẻ dò xét, giận tái mặt nói: “Người của cục công an à?”
Người của gã lập tức giữ gáy, đè bả vai Chu Trì.
Chu Trì không phản kháng, thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của Chu Thiệu Tân: “Cục công an có tay nằm vùng nào đẹp trai giống tôi không?”
A Thời căng thẳng gọi: “Anh Trì.”
Chu Thiệu Tân ngẩng đầu, nhả khói: “Ông đây từng qua lại đấu trí với bọn cảnh sát nhiều, biết kha khá mánh khóe của chúng, cho dù phái một tay nằm vùng tới đây cũng không thể nào phái một gã như gối thêu hoa được.” Nói xong, gã bật cười ha hả, thuộc hạ cũng theo đó mà thả Chu Trì ra.
Nhưng Chu Trì biết, thế này vẫn chưa tính là thông qua khảo nghiệm.
Anh xoay cổ, nói: “Anh Chu nói thiếu rồi, tôi không phải gối thêu hoa. Tôi quyết tâm làm được mối này là vì tôi có một con át chủ bài.”
“Át chủ bài của cậu là gì?” Chu Thiệu Tân tò mò ngẩng đầu lên.
“Anh tự tra đi.” Chu Trì mỉm cười hết sức chân thành, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ gian xảo cực độ, diễn rất giống một tên lưu manh.
Ánh mắt anh không chút sợ sệt, nó hiên ngang và tràn đầy khí thế, miệng cười mỉm trông rất ung dung. Nụ cười ấy kết hợp với ánh đèn ám vàng trong căn phòng khiến anh trông nguy hiểm, như đến từ một chỗ tối tăm, khó lường hơn cả.
Chu Thiệu Tân cười nhạo, vẫy tay gọi.
A K đặt một túi giấy bạc lên bàn trà, một đàn em khác nhanh nhẹn lấy ống đựng, kim tiêm để bên cạnh.
Chu Thiệu Tân hất cằm nói: “Chọn một cái đi.”
Chu Trì dùng đầu ngón tay chấm một cái rồi chạm nhẹ thứ đó vào kẽ răng: “Độ tinh khiết cao đấy.” Mắt anh hấp háy tia sáng, miệng nhổ “phì” một tiếng nhổ thứ đó ra ngay tức thì, uống một hớp rượu.
“Nhưng tôi không chích.”
Bốn chữ nghe nhẹ nhàng nhưng cũng rất quả quyết.
Chu Trì cười nhẹ, cẩn thận gói gọn chỗ ma túy ấy lại, ung dung đón lấy ánh mắt Chu Thiệu Tân bắn về phía mình.
Nếu ở đây có ống nghe nhịp tim, thì chắc chắn tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt lúc này sẽ bán đứng lớp vỏ ngụy trang bình tĩnh của anh, đẩy anh vào chỗ chết.
Hết cách rồi. Tuy trước đây anh cũng từng nằm vùng, nhưng lần đó không trực tiếp, kích thích đến mức này.
Anh từng được nghe rất nhiều chuyện liên quan đến các tiền bối trong cục, nó không khoa trương như những gì phim ảnh miêu tả, nhưng cũng rất lẫy lừng.
Có không ít cảnh sát trong quá trình nằm vùng bị ép chích ma túy, dính vào cái là nghiện không bỏ được, có đi cai cũng vô dụng.
Cũng có vài người kiên quyết không nghe theo để rồi bản thân phải anh dũng hi sinh.
Lại có không ít người tùy cơ ứng biến, bình yên vượt qua giai đoạn nguy hiểm này.
Anh đánh cược bản thân thuộc vế sau.
Không vì gì khác, chỉ là anh cảm thấy mình có thể ứng phó được với người như Chu Thiệu Tân.
Anh tin rằng chính nghĩa đứng phía sau sẽ ủng hộ anh.
Mấy hôm trước làm thân với đám A K, anh đã biết phòng này Chu Thiệu Tân thường xuyên dùng để làm việc, không lắp camera, dưới bàn giấu một con dao găm quân dụng.
Phía dưới bàn trà có lớp bụi rất dày, nhìn là biết lâu rồi không được quét dọn.
Chỗ anh ngồi khá gần chỗ để mã tấu. Anh nhấc chân lên, đổi hướng ngồi chĩa thẳng chân vào chỗ để hàng nóng.
Chu Thiệu Tân cười khẩy, con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng cũng ngầm đồng ý cho anh tiếp tục.
Chu Trì nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Tôi mà hút thì sao tỉnh táo làm việc được?” Anh đổi chân, cúi xuống ghé sát vào chỗ Chu Thiệu Tân, cười bảo: “Anh Chu nói xem đúng không?”
“Lần đầu tôi sẽ lấy số lượng ít, chắc anh Chu sẽ không kiếm được bao nhiêu. Nhưng anh yên tâm là con đường tôi tuồn hàng rất an toàn, sang lần thứ hai lấy đồ, số tiền đấy chắc chắn đủ hiếu kính anh.”
Chu Thiệu Tân quan sát anh một lúc lâu, ngoài cười nhưng trong không cười, cuối cùng gã cúi đầu lấy điếu thuốc, không nhìn anh nữa: “Nay ông đây không có tâm trạng.”
A K ra hiệu cho Chu Trì bằng mắt, anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lúc A Thời đi ra cầm đồ, anh thấy rất rõ cậu ta quên mất lấy điện thoại cho anh nhưng không lên tiếng nhắc nhở.
Sau khi rời đi, một luồng gió mát mẻ phả vào trong hẻm, cái lạnh như len lỏi vào từng lỗ chân lông của anh.
Hầu Tử hỏi con át chủ bài của anh là gì, nhưng anh không nói, chỉ châm điếu thuốc đi thẳng về phía trước: “Về nghỉ ngờ chờ tin thôi.”
…
Nửa tiếng sau, anh quay lại KTV.
A K không ở đó, chỉ có tay tóc vàng ngồi ở quầy bar.
“Anh Trì?”
“Anh quên điện thoại.” Chu Trì ném cho cậu ta bao thuốc: “Sếp cậu còn ở đây không?”
“Đi rồi anh, anh K tiễn người về rồi.”
“Ồ, tôi tới lấy di động thôi.”
Chu Trì đi vào phòng, bên trong nồng nặc mùi thuốc lá. Anh không bật đèn, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân của nhân viên phục vụ, anh liền nhanh tay mò với lấy mã tấu đặt dưới gầm bàn, dắt vào lưng quần, động tác liền mạch lưu loát.
Chờ tới khi phục vụ bật được đèn lên, Chu Trì lại đang khom lưng lần mò trên sofa tìm di động, chân “vô ý” hất đổ chai bia đặt cạnh chân bàn cho nó chảy đúng vào chỗ đặt mã tấu, thành công lấp liếm được vết bụi mờ ám.
“Anh Trì.”
“Thấy rồi. Cô chưa tan làm à?”
“Phải 12 giờ đêm em mới tan làm. Hay anh mời em ăn khuya đi?”
Chu Trì miệng ngậm điếu thuốc, lách người đi qua cô phục vụ tên Tiểu Hạ: “Hai ngày nay tôi mệt lắm, để hôm khác đi.”
Đây là người anh hiểu khá rõ. Cô ta là thuộc hạ mới được Chu Thiệu Tân khá tín nhiệm, 19 tuổi, chỉ học hết cấp hai là thôi, có quan hệ nam nữ với Chu Thiệu Tân, nhưng mấy ngày nay lại thích quấn lấy anh một cách kỳ lạ.
Chờ anh đi tới đại sảnh, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói yếu ớt nhưng cực kỳ hung hăng: “Buông tay! Tôi báo cảnh sát…”
Con ngươi Chu Trì tối sầm, anh nhanh chóng rời khỏi KTV.
Quả nhiên là cô gái mặc sườn xám độc miệng.
A K đang quấy rầy Ôn Vũ.
Ôn Vũ mang vải khách đã chọn xong về. Lúc về trùng hợp thế nào gặp ngay tên tóc xanh lần trước chặn đường muốn xin số điện thoại cô mà cô không cho nên chắc thái độ đó đã chọc giận bọn họ.
Giờ đã là mười giờ tối, ngoại trừ khách ra vào KTV thì ngoài đường rất ít người qua lại.
Ôn Vũ vừa bảo báo cảnh sát, tay tóc xanh đã cướp luôn túi của cô, thản nhiên lôi điện thoại cô ra muốn lưu số. Cô muốn đoạt lại nhưng lại bị hai tên đi cùng cậu ta giữ tay.
“Anh đây chỉ muốn kết bạn với em thôi mà. Em ở khu này à? Sau đến KTV nhà anh hát anh giảm giá cho em nhé.”
Ôn Vũ trơ mắt nhìn cậu ta lôi điện thoại của mình ra, tính bắt lấy tay cô để dí ngón tay mở khóa vân tay.
Cô mắng mỏi miệng, tránh cũng không nổi, ấy vậy mà lúc đó bên eo lại truyền tới nhiệt độ nóng bỏng.
“Dưa xanh hái không ngọt đâu.” Giọng người đó rất trầm.
Ôn Vũ nghiêng đầu, đúng lúc trông thấy góc nghiêng của Chu Trì.
Trán cao mũi thẳng, có cả con ngươi đen láy.
Anh làm gì thế? Ôm eo cô à?
Anh lấy lại cái túi của cô từ tay A K.
“Ngoài cô ấy ra, tôi không quan tâm đến người khác.”
A K bị xoay vòng vòng như chong chóng, đến lúc tỉnh ra thì vô cùng bất mãn, nhưng Chu Trì đã cho cậu ta không ít đồ tốt, giờ cậu ta không thể vì chút chuyện cỏn con này mà rạch mặt được.
“Anh Trì cũng thích cô gái xinh đẹp này à?”
Chu Trì cười khẽ: “Cậu định để cô ấy nháo loạn lôi hết lên đồn công an à?”
Ánh mắt sắc bén tràn ngập ý cảnh cáo.
A K lúng túng, không tiếp tục quấn lấy người đẹp trước mặt nữa. Giờ người ta không báo công an thì tí về vẫn có thể báo. Cậu ta không thể để KTV gặp nguy được.