Chương : 49
“Còn một câu hỏi nữa. Tôi chắc chắn rằng câu hỏi này cũng chính là câu hỏi mà tất cả các fans đều muốn biết. Hai cậu sẽ trả lời chứ?”. Anh MC không care Tiểu Dạ có tụt cảm xúc hay không, anh ấy vẫn cười hỏi Lạc Thần.
“Ồ, câu hỏi gì mà tất cả mọi người đều muốn biết vậy? Anh làm tụi tôi tò mò quá. Anh cứ hỏi đi ạ, chúng tôi sẽ trả lời.”. Lạc Thần cười cười trả lời. Nói vậy thôi chứ Thần chắc chắn cậu hỏi này liên quan đến Tiểu Dạ. Vụ scandal đó ‘dữ dội’ thế cơ mà. Đã thế lại là scandal đầu tiên của Black sau 1 năm debut nữa chứ, thế nên chắc chắn họ sẽ hỏi câu này để câu view.
Cơ mà không sao, dù gì cũng không có gì xấu hổ hay sai trái mà phải che giấu. Lạc Thần nghĩ tốt nhất là cứ trả lời thật lòng thôi. Với cả bên công ty cũng đã nhắc trước rắng rất có khả năng sẽ bị hỏi như vậy nên Thần với Hàn cũng chuẩn bị trước rồi.
“Vâng, vậy 2 cậu có thể cho mọi người biết chàng trai tên Tử Dạ trong vụ scandal của 2 cậu không? Tuy danh tính của cậu ấy đã được công bố nhưng chúng tôi vẫn thấy rất tò mò.”. Biết ngay mà!
“Vâng. Tử Dạ ấy ạ, như mọi người đã biết, em ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Tử thị - tập đoàn Phiên Nhiên. Mà chủ tịch Tử lại chính là bạn thân của ba tôi và ba của Hàn. Vậy nên chúng tôi thân với nhau là chuyện rất bình thường.
Và nữa, Tử Dạ cũng đang là thực tập sinh của The Star, và trong tương lai không xa sẽ ra mắt với tư cách là một ca sĩ. Vì vậy mong mọi người hãy giúp đỡ và ủng hộ em ấy.”
Vương Hàn thấy khi Lạc Thần nói xong thì người MC định hỏi thêm gì đó nữa. Tuy công ty nói rằng không cần giấu bất cứ điều gì nhưng Hàn với Thần đã thống nhất với nhau rằng không nên để mọi người biết quá nhiều về Tiểu Dạ. Thế nên khi thấy MC định ‘moi móc’ thêm thông tin thì Vương Hàn liền nhanh chóng lên tiếng cắt đứt hành động đó.
“Nhóc đó cũng giúp chúng tôi rất nhiều trong việc mang lại niềm vui, sự thoải mái sau những buổi làm việc mệt nhọc. Nhóc cũng là một đứa trẻ rất nghe lời, ngoan ngoãn. Ừm, nói thế nào nhỉ. Đối với chúng thôi, nhóc đó khá quan trọng...”.
Ai ngờ khi hắn còn chưa nói hết câu, fans vì nghe thấy hắn nói ‘nhóc đó khá quan trọng’ thì liền hét lên. Với ai chứ với fans, nhất là fans cuồng thì idol là quan trọng nhất. Vì thế họ luôn mong muốn idol của mình không có bạn gái, người yêu hay thứ gì đại loại như vậy. Thế mà Vương Hàn lại nói như vậy làm ‘trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ’ của mọi người bị ‘tổn thương sâu sắc’.
Không chỉ fans, câu nói đó còn ảnh hưởng đến cả Tiểu Dạ nữa.
Cậu quan trọng ư?
Vì cậu mà họ có scandal. Vì cậu mà họ phải sử dụng đến sức mạnh của Black. Vì cậu mà họ phải bỏ diễn. Vì cậu mà họ suýt chút nữa mất tính mạng. Vì cậu mà họ bị mẹ cậu trách móc. Vì cậu mà họ đã phải làm rất nhiều thứ. Vì cậu mà…
Vậy mà họ vẫn coi cậu là người quan trọng ư?
“Dạ này. Dạ! Sao cậu lại khóc!?”. Lạc Hy đang định quay sang trêu Tiểu Dạ chút thì lại nhìn thấy cậu đang khóc. Oa, sao tự nhiên lại khóc vậy chứ? Đừng làm cô sợ mà. Nếu 2 người kia mà biết khi cậu ở cùng cô mà cậu lại khóc thì không cần biết lý do gì họ vẫn sẽ ‘giết’ cô cho mà coi.
Khóc ư?
Tiểu Dạ đưa tay lên mặt.
Ừ, đúng rồi, mát mát.
Là nước mắt.
Cậu đã khóc.
Cậu khóc vì qua bao chuyện như vậy rồi mà Lạc Thần với Vương Hàn vẫn tốt với cậu. Vẫn coi cậu là người quan trọng nhất.
“Tiểu Dạ, đừng khóc. Hai anh ý sẽ buồn đấy. Đừng khóc mà,… Cậu, cậu mà khóc là không xem các anh ý biểu diễn được đâu. Đúng rồi, còn món quà nữa, cậu chưa xem mà.”. Lạc Hy nhìn Tiểu Dạ khóc mà rối theo, không biết nói gì, nói năng lung tung, lộn xộn hết cả lên.
“Mọi người, mọi người, cậu ấy còn chưa nói hết mà.” Đúng lúc Lạc Hy đang không biết làm thế nào thì Lạc Thần trong TV đã lên tiếng làm thu hút sức chú ý của Tiểu Dạ. « Ý của cậu ấy là Tử Dạ quan trọng giống như người nhà của chúng tôi vậy. »
Dù đối với Lạc Thần và Vương Hàn, Tiểu Dạ là gì đi chăng nữa. Thì đối với Tiểu Dạ, họ rất quan trọng. Tuy bây giờ cậu chưa nghĩ ra là cậu sẽ phải làm gì, nhưng cậu tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để họ phải lo lắng cho mình nữa. Mà phải như lời Vương Hàn nói, mang lại niềm vui và sự thoải mái cho họ sau những buổi làm việc mệt nhọc.
“Nhân đây, chúng tôi cũng muốn dành tặng em ấy một bài hát do chính chúng tôi sáng tác để cảm ơn quãng thời gian qua em ấy đã bên cạnh chúng tôi.”. Cảm ơn em vì đã tin tưởng bọn anh. Cũng xin lỗi em vì đã để em chịu nguy hiểm. Nhưng hãy tin anh, anh sẽ không để chuyện đó sảy ra lần nữa đâu.
Black nhanh chóng đi chạy vào cánh gà để chuẩn bị cũng như để tránh sự ‘oanh tạc’ của fans. -_-b.
Mà Tiểu Dạ vừa thoát ra khỏi hoang mang thì lại lần nữa rơi vào mang hoang. Black hát tặng cậu bài hát họ tự sáng tác kìa!
Vừa nãy nghe Lạc Hy nói cậu còn cứ nghĩ Lạc Hy trêu mình, ai ngờ lại là thật. Hai anh ý thật sự tặng cậu bài hát đó! Ôi hạnh phúc quá!
Cơ mà cũng hồi hộp quá má ơi!
Tuy cậu không có mặt ở đấy nhưng cậu vẫn thấy hồi hộp quá trời quá đất à.
Sao mà không hồi hộp cho được cơ chứ! Thần tượng của mình, idol của mình hát tặng cho mình đấy! Phải nhấn mạnh là hát tặng cho mình đấy! Ôi hạnh phúc quá!
Trong khi Tiểu Dạ đang ‘phởn’ thì công tác hậu kì của Black cũng xong. Sau đó giọng nói mềm mại, ấm áp đậm chất Lạc Thần vang lên:“Dạ à, không biết em có đang nghe bọn anh hát không nhưng bọn anh muốn nói với em một điều rằng bài hát này là dành cho em. Nó như lời cảm ơn cũng như xin lỗi của bọn anh gửi đến cho em. Vậy nên hãy lắng nghe nó nhé, Dạ.”
Khi Lạc Thần vừa nói xong thì tiếng đàn dương cầm du dương được cất lên. Màn hình điện tử lớn trên sân khấu cũng hiện lên khung cảnh một khu rừng trồng đầy hoa Tử Đằng. Từng cây Tử Đằng đang nở rộ, lung lay trong gió. Từng bông hoa Tử Đằng cũng cùng gió bay đi khắp nơi tạo thành một bức tranh màu tím huyền diệu.
Nhưng mà… hoa Tử Đằng… đó chẳng phải là loại hoa cậu thích nhất sao? Loài hoa tượng trưng cho sự thủy chung trong tình yêu. Cơ mà đó không phải vấn đề, vấn đề là tại sao 2 anh ấy lại biết. Cậu không tin hính ảnh này chỉ là trùng hợp đâu.
Hờ hờ, hình như Tiểu Dạ đã quên là có một lần cậu vô tình nói loài hoa cậu thích nhất là hoa Tử Đằng khi ở cùng Lạc Thần và Vương Hàn thì phải. Tuy lời nói đó chỉ là cậu vô tình nói ra nhưng lại rất được Lạc Thần và Vương Hàn chú ý. Cũng vì đó mà hình ảnh này xuất hiện ở trên sân khấu này.
Quay lại với sân khấu, lúc này Lạc Thần với Vương Hàn cũng đã xuất hiện trên sân khấu bên cạnh cấy đàn dương cầm.
Ôi cha mẹ của con ơi!
Khung ảnh này chả khác nào một nhát đâm mù mắt con dân mà!
Lạc Thần mặc sơ mi trắng, Vương Hàn mặc sơ mi đen, 2 người ngồi cạnh chiếc đàn dương cầm trắng. Đã thế Vương Hàn lại còn đang đánh đàn còn Lạc Thần thì ngồi dựa lưng vào Vương Hàn nữa chứ. Phía sau họ còn có khung cảnh rừng hoa Tử Đằng đẹp xao xuyến, cùng với tiếng đàn du dương, trầm bổng.
Chúa của tôi ơi, hãy một nhát đâm chết con đi. Con làm sao có thể chịu được khung cảnh mang tính ‘sát thương’ cao như này cơ chứ!?
Mặc kệ sự ‘kêu gào thảm thiết’ trong lòng cũng như ngoài lòng của fans, Black vẫn cất lên tiếng hát của mình.
Bài hát mang tựa đề ‘Strong’.
Strong là sự trộn lẫn giữa giai điệu Ballad và R&B để tạo nên một khúc ca nhẹ nhàng, ngọt ngào và sâu lắng.
Strong nói về một thiếu niên trẻ trung, năng động, trong sáng, dễ thương. Và đặc biệt là cậu rất dũng cảm kiên cường, không ngại gian khó, nguy hiểm để bảo vệ những người thân bạn bè của mình. Cậu giống như một bông hoa Tử Đằng nhỏ bé nhưng lại tỏa ngát hương thơm, phô ra sức sống mãnh liệt của mình.
Mà người trong bài hát này không ai khác chính là Tử Dạ.
Có lẽ đối với Tiểu Dạ, cậu không là một người ‘tuyệt vời’ như vậy, nhưng đối với Lạc Thần và Vương Hàn thì cậu chính là người như vậy.
Tuy cậu chỉ là một cậu nhóc 17 tuổi nhỏ bé nhưng cậu không hề yếu đuối, nhu nhược như bề ngoài. Ngượi lại, cậu lại rất năng động, tràn đầy sức sống. Cậu luôn mang lại tiếng cưới, cậu giống như bình nạp năng lượng cho tất cả mọi người xung quanh. Không chỉ vậy, cậu còn là cậu nhóc rất dũng cảm, gan dạ, không sợ nguy hiểm. Cậu không vì bản thân mình mà bán đứng mọi người xung quanh.
Đối với mọi người xung quanh cậu, cậu giống như là thiên sứ được chúa trời gửi đến.
Và lần nữa Black lại làm cho Tử Dạ rưng rưng nước mắt. Cậu không ngờ trong mắt Black cậu lại là người mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà cậu đâu có ‘vĩ đại’ như vậy cơ chứ? Cậu thấy cậu là một thằng nhóc vô dụng, nhút nhát, cứng đầu, khó bảo thôi mà.
Tiểu Dạ vừa nghĩ vừa lấy tay lau hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má. Cậu lúc này cảm xúc rất lẫn lộn, vừa hạnh phúc và xấu hổ.
Tại sao Black lại tốt với cậu vậy chứ? Họ làm cậu hạnh phúc quá, nhưng cũng thật xấu hổ quá đi. Cậu còn chưa mang lại được cái gì tốt đẹp cho họ, thậm chí còn gây họa cho họ. Thế mà họ lại cho rằng cậu tốt đẹp như vậy…
Cậu lúc này thật sự chả biết nói như thế nào nữa. Cậu đang bị chìm trong đống cảm xúc hỗn loạn.
Cậu lúc này thấy thật may không khi không có Lạc Thần và Vương Hàn ở đây. Nếu không thì cậu sẽ không biết nói gì với họ mất. Mà có khi cậu chỉ có thể ngồi khóc rồi ôm chầm lấy họ thôi. Ngại lắm >.<
Tiểu Dạ cứ ngồi đó khóc mà không kịp nhìn phần kết của bài hát. Mà nếu có chứng kiến thì chắc cậu sẽ thấy Black ‘chuồn’ nhanh như thế nào. Bởi vì họ vừa hát xong thì đã xuống sấn khấu để nhóm khác lên rồi. Nếu không thì sẽ bị fans ‘giết’ mất.
Lạc Hy ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Dạ khóc thì chỉ biết thở dài trong lòng, thầm than sao mà Tiểu Dạ dễ xúc động vậy. Nhưng mà cô nghĩ lại rằng nếu là cô thì chắc cô cũng khóc thôi. Được idol của mình hát tặng cho 1 bái hát, mà bài hát đó lại nói về chính mình cơ mà.
Sau đó cô lặng lẽ lấy ‘dế yêu’ ra, căn đúng lúc Tiểu Dạ đang lấy tay áo bệnh nhân màu trắng tinh, dài thượt để lau mắt chụp lại.
Ôi~ Hình ảnh này thật đẹp làm sao!
Trong khung ảnh là Tiểu Dạ đang ngồi trên giường bệnh trắng tinh, mái tóc màu đỏ trước đã nổi bật giờ còn nổi bật hơn với một cái băng trắng trên đầu. Làn da trắng hồng cùng với bộ đồ bệnh nhân rộng rãi màu trắng, đằng sau là ô cửa sổ với rèm cửa gần như trong suốt đant tung bay, chứa đầy nắng vàng chiếu vào làm cậu không khác 1 thiên thần vừa đáp xuống đây. Nhưng mà có lẽ thiên thần này rất cần được bảo bọc, bởi vì cậu đang lấy tay áo để lau đi hai hàng nước mắt. Thật giống thiên thần này đã đánh mất đôi cánh, không thể bay về trời đ nữa. Lạc Hy thề rằng 100 người nhìn thấy ảnh này thì phải có 101 người ngay lập tức xông vào để ôm Tiểu Dạ vào lòng, nhẹ nhàng mà an ủi cậu. Và cũng sẽ giấu đi đôi cánh của cậu để cậu vĩnh viễn chỉ ở trong vòng tay của mình.
Mà Lạc Hy cá người chạy đến đầu tiên sẽ là hai người anh quý hóa Lạc Thần với Vương Hàn của cô.
Thế nên cô mới chụp bức ảnh này và gửi cho 2 người với lời nhắn bên dưới:“Về mau để dỗ dành hoảng tử của 2 anh đi, hoàng tử của 2 anh vì nghe hai anh hát mà khóc rồi đây này.”.
Hố hố! Cô không tin sau tin nhắn này 2 người họ không vội vội vàng vàng trở về. Và nhanh nhất thì tối nay sẽ có mặt ở đây.
Nếu mà không như thế thì cô không theo họ Lạc nữa!
“Ồ, câu hỏi gì mà tất cả mọi người đều muốn biết vậy? Anh làm tụi tôi tò mò quá. Anh cứ hỏi đi ạ, chúng tôi sẽ trả lời.”. Lạc Thần cười cười trả lời. Nói vậy thôi chứ Thần chắc chắn cậu hỏi này liên quan đến Tiểu Dạ. Vụ scandal đó ‘dữ dội’ thế cơ mà. Đã thế lại là scandal đầu tiên của Black sau 1 năm debut nữa chứ, thế nên chắc chắn họ sẽ hỏi câu này để câu view.
Cơ mà không sao, dù gì cũng không có gì xấu hổ hay sai trái mà phải che giấu. Lạc Thần nghĩ tốt nhất là cứ trả lời thật lòng thôi. Với cả bên công ty cũng đã nhắc trước rắng rất có khả năng sẽ bị hỏi như vậy nên Thần với Hàn cũng chuẩn bị trước rồi.
“Vâng, vậy 2 cậu có thể cho mọi người biết chàng trai tên Tử Dạ trong vụ scandal của 2 cậu không? Tuy danh tính của cậu ấy đã được công bố nhưng chúng tôi vẫn thấy rất tò mò.”. Biết ngay mà!
“Vâng. Tử Dạ ấy ạ, như mọi người đã biết, em ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Tử thị - tập đoàn Phiên Nhiên. Mà chủ tịch Tử lại chính là bạn thân của ba tôi và ba của Hàn. Vậy nên chúng tôi thân với nhau là chuyện rất bình thường.
Và nữa, Tử Dạ cũng đang là thực tập sinh của The Star, và trong tương lai không xa sẽ ra mắt với tư cách là một ca sĩ. Vì vậy mong mọi người hãy giúp đỡ và ủng hộ em ấy.”
Vương Hàn thấy khi Lạc Thần nói xong thì người MC định hỏi thêm gì đó nữa. Tuy công ty nói rằng không cần giấu bất cứ điều gì nhưng Hàn với Thần đã thống nhất với nhau rằng không nên để mọi người biết quá nhiều về Tiểu Dạ. Thế nên khi thấy MC định ‘moi móc’ thêm thông tin thì Vương Hàn liền nhanh chóng lên tiếng cắt đứt hành động đó.
“Nhóc đó cũng giúp chúng tôi rất nhiều trong việc mang lại niềm vui, sự thoải mái sau những buổi làm việc mệt nhọc. Nhóc cũng là một đứa trẻ rất nghe lời, ngoan ngoãn. Ừm, nói thế nào nhỉ. Đối với chúng thôi, nhóc đó khá quan trọng...”.
Ai ngờ khi hắn còn chưa nói hết câu, fans vì nghe thấy hắn nói ‘nhóc đó khá quan trọng’ thì liền hét lên. Với ai chứ với fans, nhất là fans cuồng thì idol là quan trọng nhất. Vì thế họ luôn mong muốn idol của mình không có bạn gái, người yêu hay thứ gì đại loại như vậy. Thế mà Vương Hàn lại nói như vậy làm ‘trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ’ của mọi người bị ‘tổn thương sâu sắc’.
Không chỉ fans, câu nói đó còn ảnh hưởng đến cả Tiểu Dạ nữa.
Cậu quan trọng ư?
Vì cậu mà họ có scandal. Vì cậu mà họ phải sử dụng đến sức mạnh của Black. Vì cậu mà họ phải bỏ diễn. Vì cậu mà họ suýt chút nữa mất tính mạng. Vì cậu mà họ bị mẹ cậu trách móc. Vì cậu mà họ đã phải làm rất nhiều thứ. Vì cậu mà…
Vậy mà họ vẫn coi cậu là người quan trọng ư?
“Dạ này. Dạ! Sao cậu lại khóc!?”. Lạc Hy đang định quay sang trêu Tiểu Dạ chút thì lại nhìn thấy cậu đang khóc. Oa, sao tự nhiên lại khóc vậy chứ? Đừng làm cô sợ mà. Nếu 2 người kia mà biết khi cậu ở cùng cô mà cậu lại khóc thì không cần biết lý do gì họ vẫn sẽ ‘giết’ cô cho mà coi.
Khóc ư?
Tiểu Dạ đưa tay lên mặt.
Ừ, đúng rồi, mát mát.
Là nước mắt.
Cậu đã khóc.
Cậu khóc vì qua bao chuyện như vậy rồi mà Lạc Thần với Vương Hàn vẫn tốt với cậu. Vẫn coi cậu là người quan trọng nhất.
“Tiểu Dạ, đừng khóc. Hai anh ý sẽ buồn đấy. Đừng khóc mà,… Cậu, cậu mà khóc là không xem các anh ý biểu diễn được đâu. Đúng rồi, còn món quà nữa, cậu chưa xem mà.”. Lạc Hy nhìn Tiểu Dạ khóc mà rối theo, không biết nói gì, nói năng lung tung, lộn xộn hết cả lên.
“Mọi người, mọi người, cậu ấy còn chưa nói hết mà.” Đúng lúc Lạc Hy đang không biết làm thế nào thì Lạc Thần trong TV đã lên tiếng làm thu hút sức chú ý của Tiểu Dạ. « Ý của cậu ấy là Tử Dạ quan trọng giống như người nhà của chúng tôi vậy. »
Dù đối với Lạc Thần và Vương Hàn, Tiểu Dạ là gì đi chăng nữa. Thì đối với Tiểu Dạ, họ rất quan trọng. Tuy bây giờ cậu chưa nghĩ ra là cậu sẽ phải làm gì, nhưng cậu tự hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để họ phải lo lắng cho mình nữa. Mà phải như lời Vương Hàn nói, mang lại niềm vui và sự thoải mái cho họ sau những buổi làm việc mệt nhọc.
“Nhân đây, chúng tôi cũng muốn dành tặng em ấy một bài hát do chính chúng tôi sáng tác để cảm ơn quãng thời gian qua em ấy đã bên cạnh chúng tôi.”. Cảm ơn em vì đã tin tưởng bọn anh. Cũng xin lỗi em vì đã để em chịu nguy hiểm. Nhưng hãy tin anh, anh sẽ không để chuyện đó sảy ra lần nữa đâu.
Black nhanh chóng đi chạy vào cánh gà để chuẩn bị cũng như để tránh sự ‘oanh tạc’ của fans. -_-b.
Mà Tiểu Dạ vừa thoát ra khỏi hoang mang thì lại lần nữa rơi vào mang hoang. Black hát tặng cậu bài hát họ tự sáng tác kìa!
Vừa nãy nghe Lạc Hy nói cậu còn cứ nghĩ Lạc Hy trêu mình, ai ngờ lại là thật. Hai anh ý thật sự tặng cậu bài hát đó! Ôi hạnh phúc quá!
Cơ mà cũng hồi hộp quá má ơi!
Tuy cậu không có mặt ở đấy nhưng cậu vẫn thấy hồi hộp quá trời quá đất à.
Sao mà không hồi hộp cho được cơ chứ! Thần tượng của mình, idol của mình hát tặng cho mình đấy! Phải nhấn mạnh là hát tặng cho mình đấy! Ôi hạnh phúc quá!
Trong khi Tiểu Dạ đang ‘phởn’ thì công tác hậu kì của Black cũng xong. Sau đó giọng nói mềm mại, ấm áp đậm chất Lạc Thần vang lên:“Dạ à, không biết em có đang nghe bọn anh hát không nhưng bọn anh muốn nói với em một điều rằng bài hát này là dành cho em. Nó như lời cảm ơn cũng như xin lỗi của bọn anh gửi đến cho em. Vậy nên hãy lắng nghe nó nhé, Dạ.”
Khi Lạc Thần vừa nói xong thì tiếng đàn dương cầm du dương được cất lên. Màn hình điện tử lớn trên sân khấu cũng hiện lên khung cảnh một khu rừng trồng đầy hoa Tử Đằng. Từng cây Tử Đằng đang nở rộ, lung lay trong gió. Từng bông hoa Tử Đằng cũng cùng gió bay đi khắp nơi tạo thành một bức tranh màu tím huyền diệu.
Nhưng mà… hoa Tử Đằng… đó chẳng phải là loại hoa cậu thích nhất sao? Loài hoa tượng trưng cho sự thủy chung trong tình yêu. Cơ mà đó không phải vấn đề, vấn đề là tại sao 2 anh ấy lại biết. Cậu không tin hính ảnh này chỉ là trùng hợp đâu.
Hờ hờ, hình như Tiểu Dạ đã quên là có một lần cậu vô tình nói loài hoa cậu thích nhất là hoa Tử Đằng khi ở cùng Lạc Thần và Vương Hàn thì phải. Tuy lời nói đó chỉ là cậu vô tình nói ra nhưng lại rất được Lạc Thần và Vương Hàn chú ý. Cũng vì đó mà hình ảnh này xuất hiện ở trên sân khấu này.
Quay lại với sân khấu, lúc này Lạc Thần với Vương Hàn cũng đã xuất hiện trên sân khấu bên cạnh cấy đàn dương cầm.
Ôi cha mẹ của con ơi!
Khung ảnh này chả khác nào một nhát đâm mù mắt con dân mà!
Lạc Thần mặc sơ mi trắng, Vương Hàn mặc sơ mi đen, 2 người ngồi cạnh chiếc đàn dương cầm trắng. Đã thế Vương Hàn lại còn đang đánh đàn còn Lạc Thần thì ngồi dựa lưng vào Vương Hàn nữa chứ. Phía sau họ còn có khung cảnh rừng hoa Tử Đằng đẹp xao xuyến, cùng với tiếng đàn du dương, trầm bổng.
Chúa của tôi ơi, hãy một nhát đâm chết con đi. Con làm sao có thể chịu được khung cảnh mang tính ‘sát thương’ cao như này cơ chứ!?
Mặc kệ sự ‘kêu gào thảm thiết’ trong lòng cũng như ngoài lòng của fans, Black vẫn cất lên tiếng hát của mình.
Bài hát mang tựa đề ‘Strong’.
Strong là sự trộn lẫn giữa giai điệu Ballad và R&B để tạo nên một khúc ca nhẹ nhàng, ngọt ngào và sâu lắng.
Strong nói về một thiếu niên trẻ trung, năng động, trong sáng, dễ thương. Và đặc biệt là cậu rất dũng cảm kiên cường, không ngại gian khó, nguy hiểm để bảo vệ những người thân bạn bè của mình. Cậu giống như một bông hoa Tử Đằng nhỏ bé nhưng lại tỏa ngát hương thơm, phô ra sức sống mãnh liệt của mình.
Mà người trong bài hát này không ai khác chính là Tử Dạ.
Có lẽ đối với Tiểu Dạ, cậu không là một người ‘tuyệt vời’ như vậy, nhưng đối với Lạc Thần và Vương Hàn thì cậu chính là người như vậy.
Tuy cậu chỉ là một cậu nhóc 17 tuổi nhỏ bé nhưng cậu không hề yếu đuối, nhu nhược như bề ngoài. Ngượi lại, cậu lại rất năng động, tràn đầy sức sống. Cậu luôn mang lại tiếng cưới, cậu giống như bình nạp năng lượng cho tất cả mọi người xung quanh. Không chỉ vậy, cậu còn là cậu nhóc rất dũng cảm, gan dạ, không sợ nguy hiểm. Cậu không vì bản thân mình mà bán đứng mọi người xung quanh.
Đối với mọi người xung quanh cậu, cậu giống như là thiên sứ được chúa trời gửi đến.
Và lần nữa Black lại làm cho Tử Dạ rưng rưng nước mắt. Cậu không ngờ trong mắt Black cậu lại là người mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà cậu đâu có ‘vĩ đại’ như vậy cơ chứ? Cậu thấy cậu là một thằng nhóc vô dụng, nhút nhát, cứng đầu, khó bảo thôi mà.
Tiểu Dạ vừa nghĩ vừa lấy tay lau hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má. Cậu lúc này cảm xúc rất lẫn lộn, vừa hạnh phúc và xấu hổ.
Tại sao Black lại tốt với cậu vậy chứ? Họ làm cậu hạnh phúc quá, nhưng cũng thật xấu hổ quá đi. Cậu còn chưa mang lại được cái gì tốt đẹp cho họ, thậm chí còn gây họa cho họ. Thế mà họ lại cho rằng cậu tốt đẹp như vậy…
Cậu lúc này thật sự chả biết nói như thế nào nữa. Cậu đang bị chìm trong đống cảm xúc hỗn loạn.
Cậu lúc này thấy thật may không khi không có Lạc Thần và Vương Hàn ở đây. Nếu không thì cậu sẽ không biết nói gì với họ mất. Mà có khi cậu chỉ có thể ngồi khóc rồi ôm chầm lấy họ thôi. Ngại lắm >.<
Tiểu Dạ cứ ngồi đó khóc mà không kịp nhìn phần kết của bài hát. Mà nếu có chứng kiến thì chắc cậu sẽ thấy Black ‘chuồn’ nhanh như thế nào. Bởi vì họ vừa hát xong thì đã xuống sấn khấu để nhóm khác lên rồi. Nếu không thì sẽ bị fans ‘giết’ mất.
Lạc Hy ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Dạ khóc thì chỉ biết thở dài trong lòng, thầm than sao mà Tiểu Dạ dễ xúc động vậy. Nhưng mà cô nghĩ lại rằng nếu là cô thì chắc cô cũng khóc thôi. Được idol của mình hát tặng cho 1 bái hát, mà bài hát đó lại nói về chính mình cơ mà.
Sau đó cô lặng lẽ lấy ‘dế yêu’ ra, căn đúng lúc Tiểu Dạ đang lấy tay áo bệnh nhân màu trắng tinh, dài thượt để lau mắt chụp lại.
Ôi~ Hình ảnh này thật đẹp làm sao!
Trong khung ảnh là Tiểu Dạ đang ngồi trên giường bệnh trắng tinh, mái tóc màu đỏ trước đã nổi bật giờ còn nổi bật hơn với một cái băng trắng trên đầu. Làn da trắng hồng cùng với bộ đồ bệnh nhân rộng rãi màu trắng, đằng sau là ô cửa sổ với rèm cửa gần như trong suốt đant tung bay, chứa đầy nắng vàng chiếu vào làm cậu không khác 1 thiên thần vừa đáp xuống đây. Nhưng mà có lẽ thiên thần này rất cần được bảo bọc, bởi vì cậu đang lấy tay áo để lau đi hai hàng nước mắt. Thật giống thiên thần này đã đánh mất đôi cánh, không thể bay về trời đ nữa. Lạc Hy thề rằng 100 người nhìn thấy ảnh này thì phải có 101 người ngay lập tức xông vào để ôm Tiểu Dạ vào lòng, nhẹ nhàng mà an ủi cậu. Và cũng sẽ giấu đi đôi cánh của cậu để cậu vĩnh viễn chỉ ở trong vòng tay của mình.
Mà Lạc Hy cá người chạy đến đầu tiên sẽ là hai người anh quý hóa Lạc Thần với Vương Hàn của cô.
Thế nên cô mới chụp bức ảnh này và gửi cho 2 người với lời nhắn bên dưới:“Về mau để dỗ dành hoảng tử của 2 anh đi, hoàng tử của 2 anh vì nghe hai anh hát mà khóc rồi đây này.”.
Hố hố! Cô không tin sau tin nhắn này 2 người họ không vội vội vàng vàng trở về. Và nhanh nhất thì tối nay sẽ có mặt ở đây.
Nếu mà không như thế thì cô không theo họ Lạc nữa!