Chương : 50
Quả đúng như Lạc Hy dự doán, đúng nửa đêm, Lạc Thần và Vương Hàn đã có mặt ở phòng bệnh của Tiểu Dạ.
Cơ mà 2 anh giai à, 2 anh vội thế nào thì vội chứ bây giờ là nửa đêm! Nửa đêm đó! Có biết không hả!? 2 người có định để cho người ta ngủ không!?
Vâng, đó chính là tiếng ‘gào thét từ cõi lòng’ của Lạc Hy.
Lạc Hy hôm nay đã tranh giành ‘nhiệm vụ cao cả’ với mẹ Tiểu Dạ để xem lời ‘tiên đoán’ của mình có đúng hay không. Nhưng mà điều đó không có nghĩa là cô phải chịu sự hù dọa không hề nhẹ này.
Nói là hù dọa thì có vẻ hơi oan cho 2 người họ rồi, cơ mà hai người đừng có nửa đêm, khi người ta đang ‘say giấc nồng’ thì lẻn vào trong phòng.
Đúng vậy! Chính là đừng có lẻn vào như trộm như thế có được không!? Họ làm cô tưởng trộm, tý nữa thì định nhào vô đánh cho một trận vì làm mất giấc ngủ ‘vàng ngọc’ của cô.
Vì vậy khi cô nhận ra là hai người họ thì lừ lừ nhìn họ mấy cái rồi lầm bẩm mấy câu. Sau đó đi ra ngoài.
Đi đâu?
Hỏi thừa! Về nhà chứ đi đâu.
Cô mới không mặt dày đến mức ở lại ‘quấy rối’ không gian ‘riêng tư’ của 3 người họ đâu.
Còn Lạc Thần với Vương Hàn, thật đúng như Lạc Hy nói, sau khi biểu diễn xong, còn chưa kịp thở đã nhận được tin nhắn kèm hình ảnh của Lạc Hy. Vì vậy còn chưa kịp nghe chúc mừng biểu diễn thành công thì 2 người đó đã chạy bay về khách sạn. Rồi đặt vé chuyến gần nhất để bay về nước.
Cơ mà đến khi về nước rồi thì cũng đã là nửa đêm. Chạy vội đến bệnh viện thì Tiểu Dạ cũng ngủ rồi, họ cũng không thể gọi Tiểu Dạ dậy được.
Liếc nhìn hộp quà được gói gén kĩ lưỡng trên tay Lạc Thần khẽ thở dài. Thôi cứ để đây cho Dạ bất ngờ rồi mai tặng em ý cũng được.
Còn Vương Hàn, hắn mở hộp nhung đen nhỏ trong tay mình ra. Ở trong là một chiếc vòng cổ màu đen tuyền, treo một viên đạn bằng bạc sáng loáng. Ở giữa viên đạn còn có những viên kim cương nhỏ khảm thành tên ‘Tử Dạ’ nữa, thật đẹp. Nhìn qua thôi cũng biết cái vòng này là giá trên trời rồi.
Hắn nhẹ nhàng đeo cái vòng vào cổ của Tử Dạ rồi ngắm nghía xem nó có hợp với cậu không. Nhìn chán rồi hắn mới tự kỉ lẩm bẩm nói:“Ừm, đúng là mình chọn có khác, rất hợp!”
Sau đó 2 ngời liền quay lưng đi về.
Không phải vì họ muốn để Dạ ở một mình mà do hôm nay họ mải chạy về nước rồi lại chạy đến bệnh viện nên bây giờ người đầy mồ hôi với bụi bẩn. Không tốt cho bệnh tình của Tiểu Dạ chút nào (???) Vậy nên họ cần đi tắm trước đã.
* * * * *
Sáng hôm sau, Tiểu Dạ đúng giờ tỉnh dậy. Đáng lẽ ra là cậu không cần dậy đúng giờ đâu nhưng đối với chuỗi ngày chỉ có ăn ngủ nghỉ suốt thế này thì dậy sớm hay muộn đối với cậu không quan trọng.
Aiya~ Lần này Lạc Thần với Vương Hàn về cậu phải xin bằng được để họ cho cậu về mới được. Chứ cứ ở trong này suốt thì cậu sẽ điên mất, hoặc tự kỉ luôn rồi.
Tiểu Dạ ngồi ‘đần’ trên giường một lát rồi mới chậm rì rì ‘lết’ vào phòng về sinh. Vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài. Đúng chuẩn một ngươi chán nản thiếu sức sống.
Đến trước bồn rửa mặt, mắt nhắm tịt, cúi đầu định vốc nước lên để rửa mặt thì bỗng nghe ‘keng’ một cái.
Tử Dạ vội mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một chiếc vòng cổ với một viên đạn bạc. Cậu giật mình, vội ngẩng mặt lên nhìn vào trong gương. Đúng là một chiếc vòng với một viên đạn thật.
Chuyện này là sao đây? Cái này ở đâu ra vậy!? Rõ ràng tối hôm qua đi ngủ cậu đâu có đeo cái gì trên người. Vậy mà sao bây giờ lại có cái vòng như thế này?...
Mặc dù trong nội tâm đang ‘gào thét’ muốn biết nguồn gốc của chiếc vòng này nhưng bên ngoài, Tiểu Dạ vẫn đeo bộ mặt ‘đần thối’.
Tiểu Dạ chính là vậy, buổi sáng đến, cậu luôn trong tình trạng chết máy, ngừng hoạt động. Thế nên dù trời có sập xuống thì cậu cũng chưa chắc đã có phản ứng. Vậy nên việc xuất hiện cái vòng này so với việc trời sập thì còn ‘muỗi’ chán.
Thế nên nghĩ một lát vẫn không biết chiếc vòng đó ở đâu ra nên Tiểu Dạ liền vứt ra sau đầu, tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Mặc dù đánh răng rửa mặt rồi nhưng cậu vẫn không khỏi chán nản mà ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài.
Ai ngờ một chân vừa thò ra khỏi cửa phòng tắm đã nghe thấy một giọng nói ‘chê ỏng chê eo’ vang lên:“Coi kìa, coi kìa. Mất hình tượng quá cơ! Cậu làm thế thì về sao còn làm Idol gì nữa?”.
Tiểu Dạ lúc này mới giật mình lần thứ 3 trong ngày mà thức tỉnh khỏi cơn mê. Cậu nhìn về phía người vừa nói cậu đó.
Là Vương Hàn!
Hàn đang nhàn nhã ngồi gác chân lên bàn, tay cầm tạp chí xe đua. Chiếc kính râm đeo ngược sau đầu với mấy chiếc khuyên tai bạc sáng lấp lánh trên tai. Nhìn Hàn lúc này chả khác gì một playboy chính hãng.
Bên cạnh là Lạc Thần với quần đen áo sơ mi trăng đơn giản nhưng rất thanh lịch. Thần cũng giống Vương Hàn, đeo kính râm, nhưng kính của Thần đã được tháo ra, gài ở cổ áo rồi. Chông Thần lúc này rất lãng tử.
Mà khoan, playboy lãng tử lúc này không quan trọng. Quan trọng là sao hai người này lại ở đây.
Vì quá bất ngờ khi thấy 2 người nên Tiểu Dạ chỉ kịp “Ơ?” một tiếng rồi thôi. Câu nói vừa rồi cậu nghe thấy cũng được cậu lược bỏ trực tiếp.
“Ơ cái gì mà ơ?”. Vương Hàn nhướn mày hỏi. Hắn lúc này rất có nhã hứng ngắm ngía khuôn mặt ‘ngu đần’ của cậu. Nom rất ngộ! Suốt mấy ngày qua luyện tập với cường độ cao, biểu diễn rất mệt, sau đó lại vì nhìn thấy ảnh nhóc này khóc nên liền cùng Lạc Thần vội chạy về. Bây giờ thì hay rồi, nhóc này nhìn thấy họ lại không có biểu hiện gì mà chỉ ơ một cái.
Nhưng hắn không có ý kiến gì đâu, bởi vì nhìn khuôn mặt ‘ngu đần’ này mà hắn thấy đỡ mệt hơn trước rồi.
“…Sao 2 anh lại ở đây?”. Tử Dạ mãi một lúc sau mới lấy lại được tiếng nói của mình.
“Sao bọn tôi lại không được ở đây?”. Vương Hàn rất có nhã hứng trêu chọc Tử Dạ.
Nhưng Lạc Thần thì không. Thần cười cười huých Vương Hàn một cái rồi đáp lời Tiểu Dạ. “Bọn anh vừa biểu diễn xong thì về luôn.” Lạc Thần không có ý định nói cho Dạ biết nguyên nhân đâu. Tiểu Dạ vốn là người rất dễ xấu hổ, bây giờ mà nói chắc cậu sẽ cháy khét mất.
“À… vâng.”. Tiểu Dạ không biết nói gì nữa, não cậu vẫn chưa load xong đâu.
Cậu lại ‘lết’ về chỗ của mình. Lúc này cậu mới để ý đến 1 cái hộp nhung đen và một hộp quà trên tủ gần đầu giường.
Mà khoan, có khi nào cái hộp nhung kia đựng chiếc vòng cổ trên người cậu không?
Cũng có khả năng lắm. Ưm… vậy thì người tặng cho cậu chỉ có thể là Lạc Thần hoặc Vương Hàn thôi. Bởi vì người lớn thì chắc sẽ không mua cho cậu mấy món này. Còn bạn bè thì chỉ có 2 người họ là vừa đi nước ngoài về thôi. Mà chiếc vòng trên người cậu, trong nước không hề có.
“Vậy… 2 anh về từ đêm qua à? ».
“Ừ.”
“Ồ, thế cái vòng này là...?”. Cậu nghĩ người tặng cho cậu chiếc vòng này là Lạc Thần. Chứ cậu chẳng tin Vương Hàn lại có thể tặng cho cậu cái vòng đẹp này đâu.
“Cái đó là quà của Hàn đó. Lúc cậu ấy vừa đáp xuống sân bay liền kéo anh đến chỗ làm mấy cái vòng này để đặt làm riêng cái này cho em đấy.”. Lạc Thần rất ‘hồn nhiên’ nói ra sự thật mà Vương Hàn muốn dấu diếm. Thế là Vương Hàn đỏ mặt huých Lạc Thần một cái, nhỏ giọng nói. “Sao cậu lại nói thế?”. Rõ ràng là Thần đã hứa với hắn là giữa bí mật rồi mà.
Cơ mà chính hắn cũng chẳng biết tại sao phải giữ bí mật cả? Chắc tài hắn sợ Tử Dạ sẽ cười khi biết đó là quà của hắn. (???)
“Vậy à, cảm ơn anh. Đẹp lắm.”. Cậu rất thích chiếc vòng này, rất đẹp. Thật không ngờ Vương Hàn lại đặt 1 chiếc vòng đẹp thế này để tặng cho cậu. Cậu sẽ tặng cho hắn một tấm thẻ người tốt.
Vương Hàn cứ sợ Tử Dạ sẽ không thích chiếc vòng này vì chiếc vòng hắn chọn làm này một phần là theo sở thích của hắn. Thật may là nhóc này thích. “Không cần cảm ơn.”.
Thấy không khí khá hòa hợp của 2 người này thì Lạc Thần cười nhẹ rồi nhắc nhở Tử Dạ. “Dạ này, xem quà của anh đi.”. Rồi Lạc Thần lấy hộp quà của mình tung cho Tử Dạ.
“Wah!”. Tử Dạ theo phản xạ vươn tay bắt lấy. Cơ mà không ngờ hộp quà này nhìn không to lắm mà nặng vậy.
Và cậu lại theo phản xạ mà cầm cái hộp và lắc làm nó tạo ra tiếng ‘lộp cộp’. Có vẻ là đồ gì đó nặng ở bên trong. “Cái gì vậy ạ?”.
“A, sao em lại lắc vậy? Đồ dễ vỡ đấy!”. Ầy, sao Tử Dạ có thể thản nhiên lắc như vậy chứ? Nhỡ vỡ mất thì sao? T.T Tuy quà của Thần không tự tay thiết kế, đặt làm riêng và đẹp long lanh như Hàn nhưng cũng là Thần đặt làm riêng theo sở thích của Dạ mà. Dạ có cần ‘phân biệt đối xử’ vậy không? T.T
“Ồ, em bóc nhé?”. Tử Dạ rất hứng thú và tò mò không biết Lạc Thần định tặng cậu quà gì.
“Ừ.”.
Thế là Tử Dạ 2, 3 phát bóc luôn được hộp quà ra. “Oa!”. Bên trong là một quả cầu pha lê đặt trên một cái đế kiên cố với họa tiết màu tím nhẹ tinh tế. Bên trong quả cầu có một cây hoa Tử Đằng đang nở rộ. Bên dưới gốc cây là một cậu nhóc đang ngồi dựa vào thân cây.
“Thích không?”. May quá, hình như Tử Dạ thấy thích nó.
“Có ạ! Em thích lắm!”. Cậu chỉ nhìn qua mấy đồ như này trên TV thôi nhưng chưa hề thấy ngoài đời lần nào. Vậy mà lần này lại được Lạc Thần tặng cho, mà nó lại rất đẹp nữa. Cậu rất thích!
“Vậy thì tốt rồi. Em vặn cái khóa kia đi.”. Lạc Thần cười rồi chỉ cho cậu một cái khóa đang cắm trên cái đế đỡ quả cầu kia.
Tử Dạ làm theo lời Lạc Thần, vặn cái khóa đó mấy vòng liền.
À, nhớ rồi. Theo như trong phim thì những quả cậu này giống như hộp nhạc vậy. Chỉ cần cậu vặn cái khóa này rồi thả tay ra.
“Hello. Dạ, em có nghe thấy anh nói không? Ừm… em đã ở bên cạnh anh và Vương Hàn cũng được gần 1 tháng rồi nhỉ. Thời gian không dài nhưng cũng thật ý nghĩa. Và khoảng thời gian đó làm anh thấy trân trọng em hơn rất nhiều. Và… anh có sáng tác một bài hát tặng em. Chắc em đã nghe rồi nhỉ? Vậy em nghe lại lần nữa nhé.”. không ngờ khi Tử Dạ thả tay ra thì liền có một giọng nói ấm áp mà cậu không thể không quen hơn được nữa của Lạc Thần vang lên.
Vẫn là giọng nói đó, vẫn là giọng nói ấm ấp đầy từ tính và ôn nhu đó.
Sau khi giọng của Lạc Thần dừng thì bài hát Strong mà Lạc Thần và Vương Hàn hát tặng Tử Dạ liền vang lên.
Âm thanh nhẹ nhàng, giọng hát ấm áp…
Tử Dạ xúc động nhìn chằm chằm vào quả cậu pha lê kia. Lúc này cây hoa Tử Đằng đang nhẹ nhàng đung đưa như trong quả cầu đó có gió vậy. Từng cánh hoa tím nhẹ nhàng được thổi từ dưới lên làm cho chúng giống như rơi từ trên cây xuống vậy. Thật đẹp!
“A, Dạ? Sao em lại khóc?”.
“Hix, em cảm ơn hai anh. Cảm ơn 2 anh đã tặng em món quà tuyệt vời như vậy.”. Tử Dạ vươn tay lau nước mắt rồi cười thật tươi nói cảm ơn với họ. Cậu muốn nói cảm ơn họ vì mọi thứ từ lâu lắm rồi nhưng bây giờ mới có cơ hội.
Hành động đó của cậu làm 2 người rất ngạc nhiên. Họ vội đứng dậy, đi đến chỗ cậu. « Em làm gì vậy chứ? Chỉ là món quà nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn đâu. ». Nếu cậu muốn thì họ có thể mua cho cậu thêm hoặc sáng tác cho cậu mấy bài khác nữa mà. Mấy cái đó đâu có quan trọng lắm đâu, thế nên Tiểu Dạ đâu cần cảm ơn, mà nếu cảm ơn thì chỉ cần nói một câu thôi cũng được, đâu cần phải cúi đầu thế này.
« Với em thì không nhỏ chút nào đâu ạ. ». Tuy đã lau nước mắt nhưng không hiểu sao Dạ vẫn không kiềm chế được mà nước mắt cứ rơi xuống lã chã.
« Không sao đâu mà, em đừng khóc nữa. ». Lạc Thần luống cuống lấy khăn giấy lau mắt cho cậu. Hầy, Thần chưa từng lau nước mắt cho ai cả nha. Lạc Hy thì từ bé đã rất mạnh mẽ nên không khóc bao giờ, còn những người khác thì Thần không tiếp xúc nhiều nên chưa thấy ai khóc bao giờ. Bây giờ Dạ lại khóc thế này, Thần chả biết làm thế nào cả.
« Sao mà không sao được chứ? Các anh tặng em món quà quan trọng thế cơ mà. ». Tiểu Dạ nhìn dáng vè luống cuống đó của 2 người mà bật cười.
« Cậu được tặng món quà quan trọng thế thì phải cười chứ, sao lại khóc. ». Lúc nhìn thấy Tiểu Dạ khóc, Vương Hàn chả khác gì Lạc Thần, cuống hết cả lên.
« Anh thì biết cái gì, anh thử là tôi xem anh có hạnh phúc đến phát khóc không. ». Tiểu Dạ nói rồi dúi vai Vương Hàn một cái. Hừ, cái tên này, chả biết cái gì cả.
« Rồi rồi, tôi biết rồi, đừng khóc nữa. Xấu chết đi được! ». Nói rồi Hàn véo múi Tiểu Dạ một cái làm cậu la oai oái. Lạc Thần nhìn thấy vậy thì không cản lại mà đứng cười. Tốt rồi đây! Hai người này thân với nhau rồi.
-Tinh tinh- 2 người Tử Dạ và Vương Hàn đang đùa vui với nhau thì điện thoại của Tử Dạ vang lên.
Là Bạch Nhiên!
Thế là cậu liền rất phũ phàng mà đẩy Vương Hàn ra, nhanh chóng nghe điện thoại. “Alo! Em nghe đây.”.
Mà Vương Hàn sau khi bị Tử Dạ ‘ruồng bỏ’ đẩy ra thì khó chịu lầm bầm. “Tên đó thì có gì hay chứ?”.
Hành động ‘đáng yêu’ đó của Vương Hàn bị Lạc Thần bắt được nhưng Thần không nói gì chỉ cười mỉm. Hàn ơi là Hàn, cậu lúc này thật giống một bình giấm chua nha!
“Dạ, anh nhớ em quá à.”. Vừa nghe được giọng của Tử Dạ, Bạch Nhiên bên này đã hạnh phúc mà nói mấy lời sến sẩm với cậu rồi.
Mà Tử Dạ lại không thể cưỡng lại những thứ ngọt. Vì thế mặt cậu cháy khét, sôi ùng ục rồi kia kìa. “Anh nói gì kì vậy.”. Tự nhiên anh ấy lại nói vậy làm cậu ngại chết đi được. Cơ mà cậu cũng nhớ anh thật. Lâu rồi 2 người chưa có nói chuyện.
“Kì gì đâu, anh nói thật mà. Anh rất nhớ em. Tại dạo này anh bận tối mắt tối mũi để làm một đề án nên không liên lạc được với em.”. Cũng tại ông giáo sư đáng ghét kia, tự nhiên giao đề án này cho anh làm gì cơ chứ? Anh đâu có cần ông ta tín nhiệm anh như vậy chứ? Bây giờ thì hay rồi, hại anh lâu như vậy chưa được nói chuyện với ‘em iu quý’.
“Không sao mà.”. Cậu có nên cảm ơn cái đề án đó không nhỉ? Nhờ nó mà anh ấy mới không liên lạc với cậu được. Chứ nếu anh mà liên lạc với cậu thì cậu làm sao có thể trả lời anh được cơ chứ?
“Ừ, em dạo này ổn chứ?”. Dù uất ức muốn kể khổ với em iu lắm chứ nhưng Bạch Nhiên vẫn ưu tiên sức khỏe của Tiểu Dạ lên trước.
“Em… em khỏe lắm. Anh đừng lo.”. Cậu làm sao có thể nói được cơ chứ?
“Ừm, vậy thì anh yên tâm rồi.”. Nếu cậu có làm sao thì anh sẽ lo lắm đấy.
Sau đó 2 người họ nói vài vấn đề nữa rồi nhắc nhở nhau giữ gìn sức khỏe, đừng vì công việc mà tổn hại sức khỏe.
“Haizzz.”. Tử Dạ mệt mỏi tắt máy. Lần đầu làm ‘chuyện ấy’ làm cậu thấy thật xấu hổ. Nhưng nếu cậu không giấu anh thì anh sẽ rất lo lắng.
“Sao nhóc phải dấu diếm cơ chứ? Cứ nói thẳng ra.”. Chả hiểu sao Vương Hàn chẳng có chút thiển cảm nào với tên Bạch Nhiên này.
“Anh nghĩ gì vậy? Sao tôi có thể nói cho anh ấy biết được.” Quen biết nhau nhiều năm như vậy nên cậu biết anh sẽ rất lo lắng cho cậu khi biết cậu xảy ra chuyện như vậy. Mà không khéo anh còn bỏ đề án gì gì đó của mình để bay về để chăm sóc cậu mất. Cậu không muốn anh vì cậu mà bỏ việc học giống như cậu không muốn vì cậu mà Black bỏ diễn vậy. Cả 3 người đều rất quan trọng với cậu nên cậu không muốn họ làm vậy vì cậu.
“Sao lại không cơ chứ? Nhóc cứ làm thế thì khi tên đó biết hắn sẽ rất đau lòng đấy.”. Vương Hàn cười nham hiểm nhéo mũi Tử Dạ một cái.
“Không ai nói thì sao anh ấy biết được?”. Tử Dạ vì đau mà kêu oai oái.
Nhưng Vương Hàn nhất định không thả tay ra. “Tôi sẽ nói.”.
“Anh dám!”. Tử Dạ hung hằng trợn tròn mắt nhìn Vương Hàn.
Vương Hàn thì mặc kệ cậu, vẫn cười thật nham hiểm. “Tại sao tôi không dám!”.
Thế là 2 người phi vào để đấu với nhau.
Lạc Thần đứng bên cạnh thì chỉ biết cười một cách bất đắc dĩ. Đến ‘cùy’ với 2 người này.
« E hèm! Mấy đứa đùa xong chưa để bọn ta còn vào.». Đúng lúc đó một giọng nói trung niên vang lên. Hóa ra là chủ tịch Tử cùng những người khác.
« Ba nói gì kì vậy, mọi người cứ vào đi. ». Ba nói cứ như là bọn họ đang làm gì mờ ám không bằng ý. Làm cậu cứ cảm giác như mình bị bắt giam tại trận. (???)
« Bác. ». Lạc Thần với Vương Hàn quay đầu chào mọi người. Nhưng Vương Hàn còn chưa kịp cúi đầu chào thì nhìn thấy 1 người mà Hàn ghét nhất trên đời – chủ tịch Vương.
« Sao ông lại ở đây! ». Không phải câu nghi vấn.
« Hàn, ba… ». Lúc đầu nhìn thấy con trai ông còn rất vui, nhưng khi nghe thấy con trai nói vậy thì ông cảm giác như mình bị đánh cho một cái, rất đau.
« Ông im đi, tôi không có ba. ». Vương Hàn lạnh lùng cắt lời của ba mình. Đúng vậy, hắn không có ba. Khái niệm ‘ba’ đã bị hắn gạch ra khỏi từ điển từ khi mẹ hắn mất rồi.
« Hàn, sao cháu lại nói vậy với ba mình chứ!? Ba cháu lúc đầu đâu có muốn đi vì biết cháu sẽ không thích nhưng vì bọn ta lôi đi, còn vì lo cho vết thương của cháu nên mới đến đây. Vậy mà cháu không nói chuyện đàng hoàng với ba cháu được một câu hay sao?». Chủ tịch Lạc biết tình cảm cha con của 2 người này không thể cứu chữa được nữa. Nhưng Vương Hàn có cần phải ăn nói hốn hào với ba ruột của mình như thế không.
« Sao cháu lại không được nói cơ chứ, sự thật vốn dĩ là vậy mà. Mà cháu cũng không cần ông ta quan tâm.». Vương Hàn tức giận nói. Hắn có thể bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào nhưng liên quan đến ông ta thì hắn không thể bình tĩnh được.
« Cháu…! ». Chủ tịch Lạc định nói tiếp nhưng chủ tịch Tử đã ngăn lại. Tiểu Dạ bên này cũng kéo áo Vương Hàn, nói nhỏ:«Anh, thôi đi mà, đùng để mọi người mất vui.». Tiểu Dạ nhìn chủ tịch Vương mà cũng thấy đồng cảm cho ông ấy. Đường đường là người hô mưa gọi gió trên thương trường vậy mà lại có cuộc sống không mấy hạnh phúc như thế này.
Vương Hàn nghe Tiểu Dạ nói vậy thì mấp máy môi định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ vô (số) tội của cậu thì thôi không nói nữa.
Hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Dạ. « Anh biết rồi. ». Quả thật sao đó hắn không làm gì nữa mà chỉ ngồi im một chỗ.
Lạc Thần thấy cảnh này thì thầm nghĩ:«Hay rồi đây, Vương Hàn lại rất ‘nghe lời’ Tiểu Dạ, đã thế thì mình phải ‘lợi dụng’ Tiểu Dạ để hàn gắn mối quan hệ của cha con nhà này mới được.»
Còn người lớn thấy vậy thì thoáng giật mình, không ngờ Vương Hàn đang từ chú mèo Ba Tư xù lông giận dữ liền trở về ngoan ngoãn khi được Tiểu Dạ vuốt lông cho như vậy.
Sau đó, đúng như Tiểu Dạ mong đợi, không khí trở nên tốt hẳn. Mọi người lại có thể nói chuyện vui vẻ với nhau như chưa hề có việc gì.
Trong cuộc nói chuyện này, Tử Dạ có đề cập đến vấn đề cho cậu xuất viện.
Ngoài dự đoán của cậu, lần này mọi người lại đồng ý. Mọi người biết cậu sắp ‘chết’ trong cái bệnh viện này rồi, với cả vết thương của cậu cũng gần lành rồi nên bây giờ xuất viện cũng không sao.
Điều đó làm Tiểu Dạ rất chi là happy. Cuối cùng thì cậu cũng được thoát khỏi nơi ‘địa ngục trần gian’ này rồi, không cần ngày nào cũng phải gặp những ‘thiên thần áo trắng’ nữa rồi. Lúc này cậu thật muốn tung bông mà!
Tiếp đó mọi người ngồi nói chuyện một lát rồi ra về, phu nhân Tử Hoa thì ở lại nói chuyện với con trai một lát. Lạc Thần với Vương Hàn thì đi làm thủ tục xuất viện cho cậu.
« Con trai, mọi người đi hết rồi, nên con không cần phải ngại đâu, con thử nói cảm nhận của con cho mẫu hậu đại nhân của con nghe xem nào. ». Phu nhân Tử Hoa liếc mắt rất ẩn ý nhìn con trai mình.
Cái liếc mắt đó làm Tiểu Dạ bất giác rùng mình. Sao cậu cảm thấy mẫu hậu đại nhân nhà mình hôm nay nguy hiểm vậy. Như bà vừa đạt đến một tầng cao mới vậy.
« Cảm nhận cái gì ạ? ».
« Thôi đừng giả nai với mẹ nữa con giai! Cảm giác khi được thần tượng của mình hát tặng cho một bài như thế nào hả? ». Tử Hoa phu nhân cũng biết Black là Idol của cậu nha. Đó cùng là 1 phần nhỏ lý do bà đồng ý cho cậu ở cùng họ.
« Happy lắm mẹ ạ! ». Cậu vui sướng ôm chầm lấy mama và nói hết ‘nỗi lòng thầm kín’ của mình ra.
Cậu cảm thấy chắc chắn ngày hôm đó cậu là người hạnh phúc nhất thế giới!
-Cạch-
Đúng lúc Tiểu Dạ đang thao thao bất tuyệt về cảm xúc của mình thì cánh cửa bật mở. Một cô gái xa lạ bước vào.
« A?».
* * * * *
« Không ngờ làm mấy cái thủ tục linh tinh này mà cũng mất thời gian ghê. ». Vương Hàn vừa đi vừa càu nhàu. Làm mỗi cái thủ tục xuất viện cho con Cừu ngu ngốc kia mà cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Rõ tốn thời gian! Thời gian đó để hắn ngồi trêu nhóc đó còn có ích hơn là ngồi chờ mấy ông già lề mề kia.
« Càu nhàu cái gì hả ông? Đằng nào thì cũng xong rồi. ». Từ khi nào tên này có tính hở tý ra là càu nhàu như ông già vậy?
« Hừ, lần sau tớ không thèm làm nữa. ». Cho tiền hắn cũng không thèm. Mấy ông già đó có biết nửa tiếng vừa rồi, tính cả tiền hắn đí diễn và cả tiền của H&H làm ra gấp mấy trăm, mấy nghìn lần tiền lương của ông ta không hả?
« Biết rồi, biết rồi. Ông nội của tôi ơi! Cậu đi nhanh cho tớ nhờ, Tiểu Dạ đang đợi đấy. » Lạc Thần vừa kéo Vương Hàn đi vừa nghĩ có phải tên này đập đầu vào đâu đó rồi không?
Thế là sau ‘công cuộc cách mạng’, Lạc Thần cũng ‘kéo’ được Vương Hàn về đến phòng của Tử Dạ.
« Dạ ơi, bọn anh về... ». Lạc Thần mở cửa ra, định bước vào thì đứng khựng lại làm Vương Hàn đi đằng sau đâm sầm vào lưng Thần. Hàn xoa đầu kêu « Cậu làm gì vậy? Sao không đi tiếp đi. ».
« Tiểu Dạ…? ». Giọng của Lạc Thần hơi run run.
Vương Hàn nghe thấy thì biết có chuyện không hay. Hàn vội thò đầu vào trong. “Cừu ngốc làm sao?”
Nhưng sau khi Vương Hàn thò đầu vào nhìn thì hắn lập tức muốn chửi thề.
Cmn, Cừu Ngốc đâu rồi!?
Cơ mà 2 anh giai à, 2 anh vội thế nào thì vội chứ bây giờ là nửa đêm! Nửa đêm đó! Có biết không hả!? 2 người có định để cho người ta ngủ không!?
Vâng, đó chính là tiếng ‘gào thét từ cõi lòng’ của Lạc Hy.
Lạc Hy hôm nay đã tranh giành ‘nhiệm vụ cao cả’ với mẹ Tiểu Dạ để xem lời ‘tiên đoán’ của mình có đúng hay không. Nhưng mà điều đó không có nghĩa là cô phải chịu sự hù dọa không hề nhẹ này.
Nói là hù dọa thì có vẻ hơi oan cho 2 người họ rồi, cơ mà hai người đừng có nửa đêm, khi người ta đang ‘say giấc nồng’ thì lẻn vào trong phòng.
Đúng vậy! Chính là đừng có lẻn vào như trộm như thế có được không!? Họ làm cô tưởng trộm, tý nữa thì định nhào vô đánh cho một trận vì làm mất giấc ngủ ‘vàng ngọc’ của cô.
Vì vậy khi cô nhận ra là hai người họ thì lừ lừ nhìn họ mấy cái rồi lầm bẩm mấy câu. Sau đó đi ra ngoài.
Đi đâu?
Hỏi thừa! Về nhà chứ đi đâu.
Cô mới không mặt dày đến mức ở lại ‘quấy rối’ không gian ‘riêng tư’ của 3 người họ đâu.
Còn Lạc Thần với Vương Hàn, thật đúng như Lạc Hy nói, sau khi biểu diễn xong, còn chưa kịp thở đã nhận được tin nhắn kèm hình ảnh của Lạc Hy. Vì vậy còn chưa kịp nghe chúc mừng biểu diễn thành công thì 2 người đó đã chạy bay về khách sạn. Rồi đặt vé chuyến gần nhất để bay về nước.
Cơ mà đến khi về nước rồi thì cũng đã là nửa đêm. Chạy vội đến bệnh viện thì Tiểu Dạ cũng ngủ rồi, họ cũng không thể gọi Tiểu Dạ dậy được.
Liếc nhìn hộp quà được gói gén kĩ lưỡng trên tay Lạc Thần khẽ thở dài. Thôi cứ để đây cho Dạ bất ngờ rồi mai tặng em ý cũng được.
Còn Vương Hàn, hắn mở hộp nhung đen nhỏ trong tay mình ra. Ở trong là một chiếc vòng cổ màu đen tuyền, treo một viên đạn bằng bạc sáng loáng. Ở giữa viên đạn còn có những viên kim cương nhỏ khảm thành tên ‘Tử Dạ’ nữa, thật đẹp. Nhìn qua thôi cũng biết cái vòng này là giá trên trời rồi.
Hắn nhẹ nhàng đeo cái vòng vào cổ của Tử Dạ rồi ngắm nghía xem nó có hợp với cậu không. Nhìn chán rồi hắn mới tự kỉ lẩm bẩm nói:“Ừm, đúng là mình chọn có khác, rất hợp!”
Sau đó 2 ngời liền quay lưng đi về.
Không phải vì họ muốn để Dạ ở một mình mà do hôm nay họ mải chạy về nước rồi lại chạy đến bệnh viện nên bây giờ người đầy mồ hôi với bụi bẩn. Không tốt cho bệnh tình của Tiểu Dạ chút nào (???) Vậy nên họ cần đi tắm trước đã.
* * * * *
Sáng hôm sau, Tiểu Dạ đúng giờ tỉnh dậy. Đáng lẽ ra là cậu không cần dậy đúng giờ đâu nhưng đối với chuỗi ngày chỉ có ăn ngủ nghỉ suốt thế này thì dậy sớm hay muộn đối với cậu không quan trọng.
Aiya~ Lần này Lạc Thần với Vương Hàn về cậu phải xin bằng được để họ cho cậu về mới được. Chứ cứ ở trong này suốt thì cậu sẽ điên mất, hoặc tự kỉ luôn rồi.
Tiểu Dạ ngồi ‘đần’ trên giường một lát rồi mới chậm rì rì ‘lết’ vào phòng về sinh. Vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài. Đúng chuẩn một ngươi chán nản thiếu sức sống.
Đến trước bồn rửa mặt, mắt nhắm tịt, cúi đầu định vốc nước lên để rửa mặt thì bỗng nghe ‘keng’ một cái.
Tử Dạ vội mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một chiếc vòng cổ với một viên đạn bạc. Cậu giật mình, vội ngẩng mặt lên nhìn vào trong gương. Đúng là một chiếc vòng với một viên đạn thật.
Chuyện này là sao đây? Cái này ở đâu ra vậy!? Rõ ràng tối hôm qua đi ngủ cậu đâu có đeo cái gì trên người. Vậy mà sao bây giờ lại có cái vòng như thế này?...
Mặc dù trong nội tâm đang ‘gào thét’ muốn biết nguồn gốc của chiếc vòng này nhưng bên ngoài, Tiểu Dạ vẫn đeo bộ mặt ‘đần thối’.
Tiểu Dạ chính là vậy, buổi sáng đến, cậu luôn trong tình trạng chết máy, ngừng hoạt động. Thế nên dù trời có sập xuống thì cậu cũng chưa chắc đã có phản ứng. Vậy nên việc xuất hiện cái vòng này so với việc trời sập thì còn ‘muỗi’ chán.
Thế nên nghĩ một lát vẫn không biết chiếc vòng đó ở đâu ra nên Tiểu Dạ liền vứt ra sau đầu, tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Mặc dù đánh răng rửa mặt rồi nhưng cậu vẫn không khỏi chán nản mà ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài.
Ai ngờ một chân vừa thò ra khỏi cửa phòng tắm đã nghe thấy một giọng nói ‘chê ỏng chê eo’ vang lên:“Coi kìa, coi kìa. Mất hình tượng quá cơ! Cậu làm thế thì về sao còn làm Idol gì nữa?”.
Tiểu Dạ lúc này mới giật mình lần thứ 3 trong ngày mà thức tỉnh khỏi cơn mê. Cậu nhìn về phía người vừa nói cậu đó.
Là Vương Hàn!
Hàn đang nhàn nhã ngồi gác chân lên bàn, tay cầm tạp chí xe đua. Chiếc kính râm đeo ngược sau đầu với mấy chiếc khuyên tai bạc sáng lấp lánh trên tai. Nhìn Hàn lúc này chả khác gì một playboy chính hãng.
Bên cạnh là Lạc Thần với quần đen áo sơ mi trăng đơn giản nhưng rất thanh lịch. Thần cũng giống Vương Hàn, đeo kính râm, nhưng kính của Thần đã được tháo ra, gài ở cổ áo rồi. Chông Thần lúc này rất lãng tử.
Mà khoan, playboy lãng tử lúc này không quan trọng. Quan trọng là sao hai người này lại ở đây.
Vì quá bất ngờ khi thấy 2 người nên Tiểu Dạ chỉ kịp “Ơ?” một tiếng rồi thôi. Câu nói vừa rồi cậu nghe thấy cũng được cậu lược bỏ trực tiếp.
“Ơ cái gì mà ơ?”. Vương Hàn nhướn mày hỏi. Hắn lúc này rất có nhã hứng ngắm ngía khuôn mặt ‘ngu đần’ của cậu. Nom rất ngộ! Suốt mấy ngày qua luyện tập với cường độ cao, biểu diễn rất mệt, sau đó lại vì nhìn thấy ảnh nhóc này khóc nên liền cùng Lạc Thần vội chạy về. Bây giờ thì hay rồi, nhóc này nhìn thấy họ lại không có biểu hiện gì mà chỉ ơ một cái.
Nhưng hắn không có ý kiến gì đâu, bởi vì nhìn khuôn mặt ‘ngu đần’ này mà hắn thấy đỡ mệt hơn trước rồi.
“…Sao 2 anh lại ở đây?”. Tử Dạ mãi một lúc sau mới lấy lại được tiếng nói của mình.
“Sao bọn tôi lại không được ở đây?”. Vương Hàn rất có nhã hứng trêu chọc Tử Dạ.
Nhưng Lạc Thần thì không. Thần cười cười huých Vương Hàn một cái rồi đáp lời Tiểu Dạ. “Bọn anh vừa biểu diễn xong thì về luôn.” Lạc Thần không có ý định nói cho Dạ biết nguyên nhân đâu. Tiểu Dạ vốn là người rất dễ xấu hổ, bây giờ mà nói chắc cậu sẽ cháy khét mất.
“À… vâng.”. Tiểu Dạ không biết nói gì nữa, não cậu vẫn chưa load xong đâu.
Cậu lại ‘lết’ về chỗ của mình. Lúc này cậu mới để ý đến 1 cái hộp nhung đen và một hộp quà trên tủ gần đầu giường.
Mà khoan, có khi nào cái hộp nhung kia đựng chiếc vòng cổ trên người cậu không?
Cũng có khả năng lắm. Ưm… vậy thì người tặng cho cậu chỉ có thể là Lạc Thần hoặc Vương Hàn thôi. Bởi vì người lớn thì chắc sẽ không mua cho cậu mấy món này. Còn bạn bè thì chỉ có 2 người họ là vừa đi nước ngoài về thôi. Mà chiếc vòng trên người cậu, trong nước không hề có.
“Vậy… 2 anh về từ đêm qua à? ».
“Ừ.”
“Ồ, thế cái vòng này là...?”. Cậu nghĩ người tặng cho cậu chiếc vòng này là Lạc Thần. Chứ cậu chẳng tin Vương Hàn lại có thể tặng cho cậu cái vòng đẹp này đâu.
“Cái đó là quà của Hàn đó. Lúc cậu ấy vừa đáp xuống sân bay liền kéo anh đến chỗ làm mấy cái vòng này để đặt làm riêng cái này cho em đấy.”. Lạc Thần rất ‘hồn nhiên’ nói ra sự thật mà Vương Hàn muốn dấu diếm. Thế là Vương Hàn đỏ mặt huých Lạc Thần một cái, nhỏ giọng nói. “Sao cậu lại nói thế?”. Rõ ràng là Thần đã hứa với hắn là giữa bí mật rồi mà.
Cơ mà chính hắn cũng chẳng biết tại sao phải giữ bí mật cả? Chắc tài hắn sợ Tử Dạ sẽ cười khi biết đó là quà của hắn. (???)
“Vậy à, cảm ơn anh. Đẹp lắm.”. Cậu rất thích chiếc vòng này, rất đẹp. Thật không ngờ Vương Hàn lại đặt 1 chiếc vòng đẹp thế này để tặng cho cậu. Cậu sẽ tặng cho hắn một tấm thẻ người tốt.
Vương Hàn cứ sợ Tử Dạ sẽ không thích chiếc vòng này vì chiếc vòng hắn chọn làm này một phần là theo sở thích của hắn. Thật may là nhóc này thích. “Không cần cảm ơn.”.
Thấy không khí khá hòa hợp của 2 người này thì Lạc Thần cười nhẹ rồi nhắc nhở Tử Dạ. “Dạ này, xem quà của anh đi.”. Rồi Lạc Thần lấy hộp quà của mình tung cho Tử Dạ.
“Wah!”. Tử Dạ theo phản xạ vươn tay bắt lấy. Cơ mà không ngờ hộp quà này nhìn không to lắm mà nặng vậy.
Và cậu lại theo phản xạ mà cầm cái hộp và lắc làm nó tạo ra tiếng ‘lộp cộp’. Có vẻ là đồ gì đó nặng ở bên trong. “Cái gì vậy ạ?”.
“A, sao em lại lắc vậy? Đồ dễ vỡ đấy!”. Ầy, sao Tử Dạ có thể thản nhiên lắc như vậy chứ? Nhỡ vỡ mất thì sao? T.T Tuy quà của Thần không tự tay thiết kế, đặt làm riêng và đẹp long lanh như Hàn nhưng cũng là Thần đặt làm riêng theo sở thích của Dạ mà. Dạ có cần ‘phân biệt đối xử’ vậy không? T.T
“Ồ, em bóc nhé?”. Tử Dạ rất hứng thú và tò mò không biết Lạc Thần định tặng cậu quà gì.
“Ừ.”.
Thế là Tử Dạ 2, 3 phát bóc luôn được hộp quà ra. “Oa!”. Bên trong là một quả cầu pha lê đặt trên một cái đế kiên cố với họa tiết màu tím nhẹ tinh tế. Bên trong quả cầu có một cây hoa Tử Đằng đang nở rộ. Bên dưới gốc cây là một cậu nhóc đang ngồi dựa vào thân cây.
“Thích không?”. May quá, hình như Tử Dạ thấy thích nó.
“Có ạ! Em thích lắm!”. Cậu chỉ nhìn qua mấy đồ như này trên TV thôi nhưng chưa hề thấy ngoài đời lần nào. Vậy mà lần này lại được Lạc Thần tặng cho, mà nó lại rất đẹp nữa. Cậu rất thích!
“Vậy thì tốt rồi. Em vặn cái khóa kia đi.”. Lạc Thần cười rồi chỉ cho cậu một cái khóa đang cắm trên cái đế đỡ quả cầu kia.
Tử Dạ làm theo lời Lạc Thần, vặn cái khóa đó mấy vòng liền.
À, nhớ rồi. Theo như trong phim thì những quả cậu này giống như hộp nhạc vậy. Chỉ cần cậu vặn cái khóa này rồi thả tay ra.
“Hello. Dạ, em có nghe thấy anh nói không? Ừm… em đã ở bên cạnh anh và Vương Hàn cũng được gần 1 tháng rồi nhỉ. Thời gian không dài nhưng cũng thật ý nghĩa. Và khoảng thời gian đó làm anh thấy trân trọng em hơn rất nhiều. Và… anh có sáng tác một bài hát tặng em. Chắc em đã nghe rồi nhỉ? Vậy em nghe lại lần nữa nhé.”. không ngờ khi Tử Dạ thả tay ra thì liền có một giọng nói ấm áp mà cậu không thể không quen hơn được nữa của Lạc Thần vang lên.
Vẫn là giọng nói đó, vẫn là giọng nói ấm ấp đầy từ tính và ôn nhu đó.
Sau khi giọng của Lạc Thần dừng thì bài hát Strong mà Lạc Thần và Vương Hàn hát tặng Tử Dạ liền vang lên.
Âm thanh nhẹ nhàng, giọng hát ấm áp…
Tử Dạ xúc động nhìn chằm chằm vào quả cậu pha lê kia. Lúc này cây hoa Tử Đằng đang nhẹ nhàng đung đưa như trong quả cầu đó có gió vậy. Từng cánh hoa tím nhẹ nhàng được thổi từ dưới lên làm cho chúng giống như rơi từ trên cây xuống vậy. Thật đẹp!
“A, Dạ? Sao em lại khóc?”.
“Hix, em cảm ơn hai anh. Cảm ơn 2 anh đã tặng em món quà tuyệt vời như vậy.”. Tử Dạ vươn tay lau nước mắt rồi cười thật tươi nói cảm ơn với họ. Cậu muốn nói cảm ơn họ vì mọi thứ từ lâu lắm rồi nhưng bây giờ mới có cơ hội.
Hành động đó của cậu làm 2 người rất ngạc nhiên. Họ vội đứng dậy, đi đến chỗ cậu. « Em làm gì vậy chứ? Chỉ là món quà nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn đâu. ». Nếu cậu muốn thì họ có thể mua cho cậu thêm hoặc sáng tác cho cậu mấy bài khác nữa mà. Mấy cái đó đâu có quan trọng lắm đâu, thế nên Tiểu Dạ đâu cần cảm ơn, mà nếu cảm ơn thì chỉ cần nói một câu thôi cũng được, đâu cần phải cúi đầu thế này.
« Với em thì không nhỏ chút nào đâu ạ. ». Tuy đã lau nước mắt nhưng không hiểu sao Dạ vẫn không kiềm chế được mà nước mắt cứ rơi xuống lã chã.
« Không sao đâu mà, em đừng khóc nữa. ». Lạc Thần luống cuống lấy khăn giấy lau mắt cho cậu. Hầy, Thần chưa từng lau nước mắt cho ai cả nha. Lạc Hy thì từ bé đã rất mạnh mẽ nên không khóc bao giờ, còn những người khác thì Thần không tiếp xúc nhiều nên chưa thấy ai khóc bao giờ. Bây giờ Dạ lại khóc thế này, Thần chả biết làm thế nào cả.
« Sao mà không sao được chứ? Các anh tặng em món quà quan trọng thế cơ mà. ». Tiểu Dạ nhìn dáng vè luống cuống đó của 2 người mà bật cười.
« Cậu được tặng món quà quan trọng thế thì phải cười chứ, sao lại khóc. ». Lúc nhìn thấy Tiểu Dạ khóc, Vương Hàn chả khác gì Lạc Thần, cuống hết cả lên.
« Anh thì biết cái gì, anh thử là tôi xem anh có hạnh phúc đến phát khóc không. ». Tiểu Dạ nói rồi dúi vai Vương Hàn một cái. Hừ, cái tên này, chả biết cái gì cả.
« Rồi rồi, tôi biết rồi, đừng khóc nữa. Xấu chết đi được! ». Nói rồi Hàn véo múi Tiểu Dạ một cái làm cậu la oai oái. Lạc Thần nhìn thấy vậy thì không cản lại mà đứng cười. Tốt rồi đây! Hai người này thân với nhau rồi.
-Tinh tinh- 2 người Tử Dạ và Vương Hàn đang đùa vui với nhau thì điện thoại của Tử Dạ vang lên.
Là Bạch Nhiên!
Thế là cậu liền rất phũ phàng mà đẩy Vương Hàn ra, nhanh chóng nghe điện thoại. “Alo! Em nghe đây.”.
Mà Vương Hàn sau khi bị Tử Dạ ‘ruồng bỏ’ đẩy ra thì khó chịu lầm bầm. “Tên đó thì có gì hay chứ?”.
Hành động ‘đáng yêu’ đó của Vương Hàn bị Lạc Thần bắt được nhưng Thần không nói gì chỉ cười mỉm. Hàn ơi là Hàn, cậu lúc này thật giống một bình giấm chua nha!
“Dạ, anh nhớ em quá à.”. Vừa nghe được giọng của Tử Dạ, Bạch Nhiên bên này đã hạnh phúc mà nói mấy lời sến sẩm với cậu rồi.
Mà Tử Dạ lại không thể cưỡng lại những thứ ngọt. Vì thế mặt cậu cháy khét, sôi ùng ục rồi kia kìa. “Anh nói gì kì vậy.”. Tự nhiên anh ấy lại nói vậy làm cậu ngại chết đi được. Cơ mà cậu cũng nhớ anh thật. Lâu rồi 2 người chưa có nói chuyện.
“Kì gì đâu, anh nói thật mà. Anh rất nhớ em. Tại dạo này anh bận tối mắt tối mũi để làm một đề án nên không liên lạc được với em.”. Cũng tại ông giáo sư đáng ghét kia, tự nhiên giao đề án này cho anh làm gì cơ chứ? Anh đâu có cần ông ta tín nhiệm anh như vậy chứ? Bây giờ thì hay rồi, hại anh lâu như vậy chưa được nói chuyện với ‘em iu quý’.
“Không sao mà.”. Cậu có nên cảm ơn cái đề án đó không nhỉ? Nhờ nó mà anh ấy mới không liên lạc với cậu được. Chứ nếu anh mà liên lạc với cậu thì cậu làm sao có thể trả lời anh được cơ chứ?
“Ừ, em dạo này ổn chứ?”. Dù uất ức muốn kể khổ với em iu lắm chứ nhưng Bạch Nhiên vẫn ưu tiên sức khỏe của Tiểu Dạ lên trước.
“Em… em khỏe lắm. Anh đừng lo.”. Cậu làm sao có thể nói được cơ chứ?
“Ừm, vậy thì anh yên tâm rồi.”. Nếu cậu có làm sao thì anh sẽ lo lắm đấy.
Sau đó 2 người họ nói vài vấn đề nữa rồi nhắc nhở nhau giữ gìn sức khỏe, đừng vì công việc mà tổn hại sức khỏe.
“Haizzz.”. Tử Dạ mệt mỏi tắt máy. Lần đầu làm ‘chuyện ấy’ làm cậu thấy thật xấu hổ. Nhưng nếu cậu không giấu anh thì anh sẽ rất lo lắng.
“Sao nhóc phải dấu diếm cơ chứ? Cứ nói thẳng ra.”. Chả hiểu sao Vương Hàn chẳng có chút thiển cảm nào với tên Bạch Nhiên này.
“Anh nghĩ gì vậy? Sao tôi có thể nói cho anh ấy biết được.” Quen biết nhau nhiều năm như vậy nên cậu biết anh sẽ rất lo lắng cho cậu khi biết cậu xảy ra chuyện như vậy. Mà không khéo anh còn bỏ đề án gì gì đó của mình để bay về để chăm sóc cậu mất. Cậu không muốn anh vì cậu mà bỏ việc học giống như cậu không muốn vì cậu mà Black bỏ diễn vậy. Cả 3 người đều rất quan trọng với cậu nên cậu không muốn họ làm vậy vì cậu.
“Sao lại không cơ chứ? Nhóc cứ làm thế thì khi tên đó biết hắn sẽ rất đau lòng đấy.”. Vương Hàn cười nham hiểm nhéo mũi Tử Dạ một cái.
“Không ai nói thì sao anh ấy biết được?”. Tử Dạ vì đau mà kêu oai oái.
Nhưng Vương Hàn nhất định không thả tay ra. “Tôi sẽ nói.”.
“Anh dám!”. Tử Dạ hung hằng trợn tròn mắt nhìn Vương Hàn.
Vương Hàn thì mặc kệ cậu, vẫn cười thật nham hiểm. “Tại sao tôi không dám!”.
Thế là 2 người phi vào để đấu với nhau.
Lạc Thần đứng bên cạnh thì chỉ biết cười một cách bất đắc dĩ. Đến ‘cùy’ với 2 người này.
« E hèm! Mấy đứa đùa xong chưa để bọn ta còn vào.». Đúng lúc đó một giọng nói trung niên vang lên. Hóa ra là chủ tịch Tử cùng những người khác.
« Ba nói gì kì vậy, mọi người cứ vào đi. ». Ba nói cứ như là bọn họ đang làm gì mờ ám không bằng ý. Làm cậu cứ cảm giác như mình bị bắt giam tại trận. (???)
« Bác. ». Lạc Thần với Vương Hàn quay đầu chào mọi người. Nhưng Vương Hàn còn chưa kịp cúi đầu chào thì nhìn thấy 1 người mà Hàn ghét nhất trên đời – chủ tịch Vương.
« Sao ông lại ở đây! ». Không phải câu nghi vấn.
« Hàn, ba… ». Lúc đầu nhìn thấy con trai ông còn rất vui, nhưng khi nghe thấy con trai nói vậy thì ông cảm giác như mình bị đánh cho một cái, rất đau.
« Ông im đi, tôi không có ba. ». Vương Hàn lạnh lùng cắt lời của ba mình. Đúng vậy, hắn không có ba. Khái niệm ‘ba’ đã bị hắn gạch ra khỏi từ điển từ khi mẹ hắn mất rồi.
« Hàn, sao cháu lại nói vậy với ba mình chứ!? Ba cháu lúc đầu đâu có muốn đi vì biết cháu sẽ không thích nhưng vì bọn ta lôi đi, còn vì lo cho vết thương của cháu nên mới đến đây. Vậy mà cháu không nói chuyện đàng hoàng với ba cháu được một câu hay sao?». Chủ tịch Lạc biết tình cảm cha con của 2 người này không thể cứu chữa được nữa. Nhưng Vương Hàn có cần phải ăn nói hốn hào với ba ruột của mình như thế không.
« Sao cháu lại không được nói cơ chứ, sự thật vốn dĩ là vậy mà. Mà cháu cũng không cần ông ta quan tâm.». Vương Hàn tức giận nói. Hắn có thể bình tĩnh trong bất cứ tình huống nào nhưng liên quan đến ông ta thì hắn không thể bình tĩnh được.
« Cháu…! ». Chủ tịch Lạc định nói tiếp nhưng chủ tịch Tử đã ngăn lại. Tiểu Dạ bên này cũng kéo áo Vương Hàn, nói nhỏ:«Anh, thôi đi mà, đùng để mọi người mất vui.». Tiểu Dạ nhìn chủ tịch Vương mà cũng thấy đồng cảm cho ông ấy. Đường đường là người hô mưa gọi gió trên thương trường vậy mà lại có cuộc sống không mấy hạnh phúc như thế này.
Vương Hàn nghe Tiểu Dạ nói vậy thì mấp máy môi định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ vô (số) tội của cậu thì thôi không nói nữa.
Hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Dạ. « Anh biết rồi. ». Quả thật sao đó hắn không làm gì nữa mà chỉ ngồi im một chỗ.
Lạc Thần thấy cảnh này thì thầm nghĩ:«Hay rồi đây, Vương Hàn lại rất ‘nghe lời’ Tiểu Dạ, đã thế thì mình phải ‘lợi dụng’ Tiểu Dạ để hàn gắn mối quan hệ của cha con nhà này mới được.»
Còn người lớn thấy vậy thì thoáng giật mình, không ngờ Vương Hàn đang từ chú mèo Ba Tư xù lông giận dữ liền trở về ngoan ngoãn khi được Tiểu Dạ vuốt lông cho như vậy.
Sau đó, đúng như Tiểu Dạ mong đợi, không khí trở nên tốt hẳn. Mọi người lại có thể nói chuyện vui vẻ với nhau như chưa hề có việc gì.
Trong cuộc nói chuyện này, Tử Dạ có đề cập đến vấn đề cho cậu xuất viện.
Ngoài dự đoán của cậu, lần này mọi người lại đồng ý. Mọi người biết cậu sắp ‘chết’ trong cái bệnh viện này rồi, với cả vết thương của cậu cũng gần lành rồi nên bây giờ xuất viện cũng không sao.
Điều đó làm Tiểu Dạ rất chi là happy. Cuối cùng thì cậu cũng được thoát khỏi nơi ‘địa ngục trần gian’ này rồi, không cần ngày nào cũng phải gặp những ‘thiên thần áo trắng’ nữa rồi. Lúc này cậu thật muốn tung bông mà!
Tiếp đó mọi người ngồi nói chuyện một lát rồi ra về, phu nhân Tử Hoa thì ở lại nói chuyện với con trai một lát. Lạc Thần với Vương Hàn thì đi làm thủ tục xuất viện cho cậu.
« Con trai, mọi người đi hết rồi, nên con không cần phải ngại đâu, con thử nói cảm nhận của con cho mẫu hậu đại nhân của con nghe xem nào. ». Phu nhân Tử Hoa liếc mắt rất ẩn ý nhìn con trai mình.
Cái liếc mắt đó làm Tiểu Dạ bất giác rùng mình. Sao cậu cảm thấy mẫu hậu đại nhân nhà mình hôm nay nguy hiểm vậy. Như bà vừa đạt đến một tầng cao mới vậy.
« Cảm nhận cái gì ạ? ».
« Thôi đừng giả nai với mẹ nữa con giai! Cảm giác khi được thần tượng của mình hát tặng cho một bài như thế nào hả? ». Tử Hoa phu nhân cũng biết Black là Idol của cậu nha. Đó cùng là 1 phần nhỏ lý do bà đồng ý cho cậu ở cùng họ.
« Happy lắm mẹ ạ! ». Cậu vui sướng ôm chầm lấy mama và nói hết ‘nỗi lòng thầm kín’ của mình ra.
Cậu cảm thấy chắc chắn ngày hôm đó cậu là người hạnh phúc nhất thế giới!
-Cạch-
Đúng lúc Tiểu Dạ đang thao thao bất tuyệt về cảm xúc của mình thì cánh cửa bật mở. Một cô gái xa lạ bước vào.
« A?».
* * * * *
« Không ngờ làm mấy cái thủ tục linh tinh này mà cũng mất thời gian ghê. ». Vương Hàn vừa đi vừa càu nhàu. Làm mỗi cái thủ tục xuất viện cho con Cừu ngu ngốc kia mà cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Rõ tốn thời gian! Thời gian đó để hắn ngồi trêu nhóc đó còn có ích hơn là ngồi chờ mấy ông già lề mề kia.
« Càu nhàu cái gì hả ông? Đằng nào thì cũng xong rồi. ». Từ khi nào tên này có tính hở tý ra là càu nhàu như ông già vậy?
« Hừ, lần sau tớ không thèm làm nữa. ». Cho tiền hắn cũng không thèm. Mấy ông già đó có biết nửa tiếng vừa rồi, tính cả tiền hắn đí diễn và cả tiền của H&H làm ra gấp mấy trăm, mấy nghìn lần tiền lương của ông ta không hả?
« Biết rồi, biết rồi. Ông nội của tôi ơi! Cậu đi nhanh cho tớ nhờ, Tiểu Dạ đang đợi đấy. » Lạc Thần vừa kéo Vương Hàn đi vừa nghĩ có phải tên này đập đầu vào đâu đó rồi không?
Thế là sau ‘công cuộc cách mạng’, Lạc Thần cũng ‘kéo’ được Vương Hàn về đến phòng của Tử Dạ.
« Dạ ơi, bọn anh về... ». Lạc Thần mở cửa ra, định bước vào thì đứng khựng lại làm Vương Hàn đi đằng sau đâm sầm vào lưng Thần. Hàn xoa đầu kêu « Cậu làm gì vậy? Sao không đi tiếp đi. ».
« Tiểu Dạ…? ». Giọng của Lạc Thần hơi run run.
Vương Hàn nghe thấy thì biết có chuyện không hay. Hàn vội thò đầu vào trong. “Cừu ngốc làm sao?”
Nhưng sau khi Vương Hàn thò đầu vào nhìn thì hắn lập tức muốn chửi thề.
Cmn, Cừu Ngốc đâu rồi!?