Chương : 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1 . Lăng Tiêu
Lăng Tiêu cảm thấy mình lại nằm mơ.
Đã từng có một thống kê liên quan tới danh sách tiền lương tính theo đầu người ở thành thị, trong đó tiền lương ở thành phố S thấp nhất chỉ với hơn chín ngàn, lúc ấy Lăng Tiêu thật sự bị sốc, hắn cảm thấy mình vô cùng có lỗi vì đã kéo chân sự phát triển của tổ quốc! Liều sống liều chết nhiều năm như vậy, thế mà ngay cả mức lương thấp nhất cũng không sờ được!
Mỗi tháng chỉ có ba ngàn đồng, vì để sớm nhận một trăm đồng tiền thưởng mà chỉnh đồng hồ nhanh hơn nửa tiếng, hắn chỉ muốn cuộc sống ấm no là đủ rồi, còn chuyện mua nhà mua xe gì đó, tất cả đều là mây bay!
Nhưng đám mây đó đã từng trôi đến trên đầu Âu Dương Huy, cái gọi là phong thủy luân chuyển, hiện tại đám mây này không hề có điềm báo trước lướt từ trên đầu cao phú soái bay về phía Lăng Tiêu
Lăng Tiêu thở dài, cầm lấy Champagne nhấp miệng.
“Anh yêu, vẫn còn trái cây.” Người vợ xinh đẹp lột nho đưa tới bên miệng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hạnh phúc ngậm lấy quả nhỏ,
Ghế sô pha đắc tiền, thảm trải sàn đắc tiền, rượu nổi tiếng, xe xịn, biệt thự sang trọng, tất cả những thứ xa vời hắn chưa từng mơ tới nay lại nằm gọn trong lòng bàn tay.
Người hầu đưa bánh ngọt tới, Lăng Tiêu tiện tay móc một chồng tờ trăm đồng quăn qua.
Người hầu cầm tiền boa, vội vàng cúi người nói cảm ơn.
“Ôi, vậy của em đâu?” Cô vợ cười hôn Lăng Tiêu một cái.
Lăng Tiêu lại móc ra một chồng tờ tră đồng nhét vào tay vợ: “Mua ít quần áo đẹp mà mặc.”
“Chồng ơi, người ta đùa thôi mà.” Người vợ rút ra mấy tờ từ trong xấp tiền, “Đủ mua thức ăn là được rồi.”
“Chuyện mua thức ăn cứ để người hầu làm là được rồi.” Lăng Tiêu cười, hôn lên môi vợ đầy trìu mến.
Một cô gái trẻ tuổi chậm rãi đi xuống từ cầu thang, cô ta đang mang bầu, đi lại bất tiện, Lăng Tiêu mau chóng đi tới đỡ cô ta.
“Chồng à, anh ngồi đi, để em.” Lại một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên lầu, tận tình đỡ lấy cô gái trẻ tuổi.
Cả sảnh đường phú quý, vợ đẹp nhiều như mây, đời này sống không còn gì luyến tiếc!
Lăng Tiêu cảm thấy cuộc sống như thế nào thật quá tốt.
Chuông cửa lại vang lên, Lăng Tiêu vỗ vỗ tay, mấy tên vệ sĩ đi tới một bước.
“Đuổi tên kia đi.” Lăng Tiêu mỗi bên ôm một vợ, “Đừng để cậu ta đến làm phiền tôi.”
Bọn vệ sĩ cung kính lui ra.
Bên ngoài biệt thự có một vườn hoa rất lớn, trước vườn hoa lớn có một cái cống lớn, xung quanh là tường đồng vách sắt kiêng cố không gì phá được.
Quả thật không nên lắp chuông cửa, Lăng Tiêu suy nghĩ một hồi, quyết định sai người đi tháo chuông cửa, giờ ai đến gặp hắn dều phải hẹn trước mới được.
Cuối cùng chuông cửa ồn ào cũng ngừng, chắc là cậu ta bị đuổi chạy rồi nhỉ?
Nhưng sự yên tĩnh chỉ duy trì được vài phút, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Lăng Tiêu vỗ vỗ tay, lại có mấy tên vệ sĩ đi đến.
“Đuổi cậu ta đi ngay!”
Bọn vệ sĩ lại cung kính lui ra.
Chốc lát sau, chuông cửa ngừng, Lăng Tiêu tập trung lắng nghe một lát sau đó nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cầm lấy Champagne từ từ thưởng thức.
Đám bà vợ vây quanh ông chồng giúp hắn đấm lưng bóp chân, thậm chí có một người vùi đầu giữa hai chân Lăng Tiêu mập mờ làm gì đó.
Khóa quần bị kéo xuống, Lăng Tiêu từ từ nhắm mắt hưởng thụ, giữa bầu không khí an lành chợt một tiếng vang lớn từ cửa sổ sát đất, một người đàn ông cao gầy xuất hiện, khí thế hùng hồn giẫm lên vụn thủy tinh dưới đất đi đến.
“Lăng Tiêu! Cậu không muốn sống nữa đúng không?!” Âu Dương Huy tức giận rống lên với hắn.
Lăng Tiêu lười biếng vỗ tay, bọn vệ sĩ đồng loạt đi lên cản lại. Bọn họ rất chuyên nghiệp, không cần Lăng Tiêu ra lệnh đã lập tức móc súng ra chĩa vào Âu Dương Huy.
Đạn vừa ra khỏi nòng kéo theo đó là một bầu không khí tĩnh lặng.
Lăng Tiêu không nhìn về phía đó, dù sao hắn cũng là kẻ yêu hòa bình, không quen nhìn cảnh máu me.
Hắn bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế sô pha sang trọng,, bình tĩnh uống Champagne.
Kỹ thuật của cô vợ không tệ, Lăng Tiêu cứng đờ, chỉ cảm thấy từng đợt kích thích thuận theo xương sống vọt lên.
“Nuốt sâu chút…”
“Ưm… sụp…”
“Ha… Ha…”
“Lăng Tiêu! CMM mau tỉnh lại!” Hắn không kịp đề phòng, bị một quyền đấm vào mặt.
Ly đế cao rời khỏi tay rơi xuống, Champagne văng tung tóe.
Cánh tay của Âu Dương Huy bị thương, máu nhuộm đỏ tay áo, y cố gắng không nhìn màu đỏ chướng mắt mà chuyên tâm đập tỉnh cái tên Lăng Tiêu u mê kia.
Giấc mơ này quá quỷ dị, như có thứ gì đó nguy hiểm mai phực bên trong.
Phải nhanh chóng thoát ra ngoài!
“Lăng Tiêu! Đây là mơ!” Y kéo mạnh cổ áo đối phương xách lên.
“Buông anh ấy ra!” Đám các bà vợ xông lên.
Nguy hiểm trong nháy mắt, Âu Dương Huy vô thức buông tay, khó khăn né tránh móng vuốt quẹt tới.
Móng vuốt rụt trở về, người phụ nữ trẻ tuổi sờ sờ bụng, nở nụ cười quỷ dị với Âu Dương Huy.
Hoá ra là giấu ở trong bụng sao!
Âu Dương Huy lật tay lấy lá bùa ra, lá bùa không cần lửa vẫn tự đốt rồi vọt tới chỗ người phụ nữ mang thai. Tiếp đó móng vuốt lại duỗi ra, cô ta nhẹ nhàng quét qua liền biến tấm bùa thành bột phấn.
Nối đuôi lá bùa là một đống tiền xu với lá bùa đốt sẵn, giống như Thiên Nữ Tán Hoa bay về phía người phụ nữ.
Khói bụi dày đặc che mờ tầm mắt, ả bụng bự điều khiển sương mù ngưng kết thành móng vuốt, hai móng vuốt dài vung lên. Lúc này uy hiếp đến từ bốn phương tám hướng lập tức giải trừ, sương mù tan đi, những vị khách không mời đã sớm vô tung vô ảnh, cô gái trẻ tuổi như con rối, gương mặt đờ đẫn xoay người, quả nhiên trên chiếc ghế sô pha đắc tiền đã sớm không còn ai…
Hắc ám hỗn độn đánh tới, Lăng Tiêu cảm thấy mình như rơi xuống từ một nơi rất cao, rơi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy một điểm sáng, điểm sáng đột nhiên phóng đại, một mảnh xi măng rộng lớn xuất hiện!
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc sẽ đụng phải nó!
Lăng Tiêu hoảng sợ gào to một tiếng, lập tức ngồi dậy.
Ánh nắng! Chiếu đầy trong căn phòng nhỏ, gió thổi qua, những chiếc móc phơi quần áo ngoài ban công vui vẻ va chạm.
Hắn bình an trở về thế giới tiểu thị dân của mình.
Hầy, tiếc thật.
Lăng Tiêu mất mác trong lòng, hắn cầm lấy điện thoại nhìn, giờ đã hơn giữa trưa.
Cảm giác ẩm ướt ngượng ngùng giữa hai chân, hắn cúi đầu nhìn, một mảnh ẩm ướt lộ ra dưới đũng quần, thậm chí còn dính trên người đại sư…
Mất mặt quá rồi…
Âu Dương Huy co thành một cục rút trong tấm thảm nằm bên cạnh, hình như còn đang ngủ.
Lăng Tiêu đẩy đẩy người hở ra dưới tấm thảm: “Đại sư, rời giường!”
Trong tấm thảm không có động tĩnh.
Lăng Tiêu vạch ra một góc thảm, sắc mặt Âu Dương Huy xanh xám, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn kỹ, trên giường nệm có thêm một màu sắc gai mắt, Lăng Tiêu giật mình giật tấm thảm ra. Ngay lúc này cả cánh tay Âu Dương Huy nhuốm đầy máu, nhuộm đỏ cả một,ảng giường lớn.
2. Âu Dương Huy
Âu Dương Huy bị choáng máu cảm thấy cơ thể mình lành lạnh, y mơ màng giật giật.
Lăng Tiêu đang chà xát người y, thấy đại sư mở mắt, hắn vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh!”
Âu Dương Huy tập trung nhìn, ngay khi thấy Lăng Tiêu y không nói hai lời đã vung tay đánh, nhưng tiếc là trạng thái choáng máu cộng thêm đói khát khiến uy lực của nắm đấm kia giảm xuống, giống như nũng nịu mềm mại đụng vào lồng ngực Lăng Tiêu.
Một quyền này vừa mất mặt vừa không trúc được giận, Âu Dương Huy yếu ớt nâng một tay khác lên, Lăng Tiêu dễ dàng bắt được: “Đại sư, tay này của cậu bị thương, đừng lộn xộn.”
Trên cánh tay bị quấn băng vải kín mít.
“Là ai hại?!” Âu Dương Huy đỏ mắt, hờn dỗi hất Lăng Tiêu ra.
Lăng Tiêu mơ màng: “Ai hại?”
Nếu nói người không biết không có tội, Lăng Tiêu tỉnh tỉnh mê mê càng làm sự tức giận trong lòng Âu Dương Huy bùng lên, Âu Dương Huy quẹt nước mắt ở khóe mắt, phụng phịu quay mặt chỗ khác.
Cháo hoa thơm ngào ngạt bay tới, Lăng Tiêu lấy lòng múc một muỗng đưa đến bên môi đại sư.
Mặc dù không biết đại sư đang giận cái gì nhưng tóm lại hắn phải phục vụ cho tốt là được rồi!
“Không muốn! Cút!”
“Đừng nghịch!” Hắn cương quyết dán muỗng cháo lên môi đại sư, nghiêng muỗng một cái đổ cháo vào.
“Shh… Nóng…”
Lăng Tiêu lại múc một muỗng, tận tình thổi thổi, thậm chí còn bỏ vào miệng nhấp một cái rồi mới đưa tới bên miệng đại sư.
“Có nước bọt! Không ăn!”
“Tôi không có bệnh! Cậu sợ cái gì!” Lại tiếp tục cưỡng ép đổ cháo vào.
Khó khăn lắm mới ăn xong một bát, Lăng Tiêu lại lấy ra thuốc bổ máu thái thái cực phẩm, cắm ống hút đưa tới.
Âu Dương Huy đỏ mặt, trước ánh mắt giám sát sáng quắt của Lăng Tiêu mà buồn bực uống hết thuốc bổ máu.
Phù chú dán đầy trong phòng, ngay cả dây đỏ cũng ngổn ngang lộn xộn quấn thành một tấm lưới.
Tối hôm qua sau khi phát hiện Cửu Cung Trận bị phá, Âu Dương Huy quyết định nhanh chóng tăng cường phòng ngự, dưới sự che chở cực mạnh của kết giới thế mà vẫn trúng chiêu.
“Đại sư, sao cậu bị thương vậy?” Lăng Tiêu không hiểu.
Âu Dương Huy tức giận: “Dìu tôi!”
Đại sư có lệnh, Lăng Tiêu không dám không nghe theo.
Những tảng đá ở đầu bậc thang đã thay đổi, lần này còn dùng xi măng để dán cố định trên mặt đất.
Rất thông minh, có điều sức mạnh của đối phương thật sự quá lớn, trên lớp xi măng trói buộc tảng đá đã xuất hiện vết nứt.
Mặc dù Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận rất mạnh nhưng lại cực kỳ khó thao tác, thời cổ đại dùng bia đá với cột trụ để bày trận, nhưng hiện tại nước xa không cứu được lửa gần, bất đắc dĩ chỉ đành dùng đá cục, mười mấy chỗ dùng đá cục thiếu một viên cũng không được, rút dây động rừng, đá lệch vị trí, trận pháp vỡ ngay lập tức.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt…
3. Ngu Thanh
Trong hiệu sách, Ngu Thanh gặp lại hai người kia.
Âu Dương Huy với Lăng Tiêu cầm một đống sách thần thoại ngồi đối diện với Ngu Thanh.
“Mấy cậu chăm chỉ thật.” Ngu Thanh cười.
“Anh cũng vậy.” Âu Dương Huy liếc nhìn, sách bên cạnh Ngu Thanh gần như đều là tạp chí.
Lại điều tra vụ án gì à? Hầy, làm cảnh sát hình sự đúng là không dễ dàng gì!
Bọn họ không nói gì thêm, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.
Đột nhiên Ngu Thanh hỏi: “Hai người vẫn còn ở đó?”
“Ừm.”
“Sao mấy cậu không chuyển đi?” Lương Liêm ngồi một bên không nhịn được chen vào nói.
Lăng Tiêu không hề nghĩ ngợi, lập tức đưa ra lý do tự cho là không chút kẽ hở: “Vì nó tiện.”
Mọi người im lặng.
Vượt qua từng chồng sách cao, Lăng Tiêu nhìn thấy một trang nào đó, hắn mừng rỡ như điên. Theo sử sách ghi lại, lúc Minh Thành Tổ – Chu Đệ đoạt quyền, rồng thần trên trời không đành lòng tận mắt chứng kiến thúc cháu tương tàn nên bay lên trời rời đi, rồng là biểu tượng của hoàng quyền, dĩ nhiên Chu Đệ không cho phép nó cứ như vậy bay đi, thế là ông ta cầm bảo đao trong tay chém thần rồng rơi xuống trong mộng, sau khi Chu Đệ tỉnh lại quả nhiên tìm thấy một con cá chép vàng ở nơi đuôi rồng rơi xuống.
*Chu Đệ: Minh Thành Tổ tên thật là Chu Đệ (朱棣), sinh vào ngày 2 tháng 5 năm 1360 tại Nam Kinh, là đích tử thứ tư của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương và Hiếu Từ Cao hoàng hậu Mã thị (có thuyết cho rằng ông không phải là con ruột do Mã hoàng hậu sinh ra mà là con một phi tần người Triều Tiên của Minh Thái Tổ).
Ban đầu gọi là Minh Thái Tông (明太宗), là vị hoàng đế thứ ba của Nhà Minh, tại vị từ năm 1402 đến năm 1424, tổng cộng 22 năm. Ông chỉ dùng một niên hiệu Vĩnh Lạc (永樂), nên sử gia còn gọi ông là Vĩnh Lạc Đế (永樂帝) hay Vĩnh Lạc đại đế (永樂大帝). Ông được coi là vị hoàng đế kiệt xuất nhất của Triều đại Nhà Minh, và là một trong các Hoàng đế kiệt xuất nhất trong lịch sử Trung Quốc. Thời kỳ của ông về sau được ca ngợi gọi là Vĩnh Lạc thịnh thế (永樂盛世), khiến Đại Minh phát triển đỉnh cao về quyền lực.
Nguồn: Wikipedia
Rồng thần bị chém, pháp lực mất đi, để tự cứu lấy chính mình nó hóa thân thành một con cá chép nhỏ, còn chưa kịp chạy trốn đã bị Chu Đệ tìm thấy.
Không quan tâm đến lời khẩn cầu của rồng thần, Chu Đệ sai người chém cá chép rồi chôn nó xuống đất, đồng thời cho xây một toà bảo tháp trấn áp ngay chỗ đó.
Rồng thần ở lại nhân gian, Chu Đệ toại nguyện trèo lên ngôi vị hoàng đế.
Mà cây đao Chu Đệ nắm giữ trong mộng, chính là thần khí thượng cổ Đao Minh Hồng.
Chuyện sưa dân gian ghi lại đến đây là kết thúc.
Âu Dương Huy nâng trán.
Khó khăn lắm mới tìm được manh mối nhưng lại là một ghi chép không đáng tin cậy.
Cũng đúng, lúc đầu Đao Minh Hồng là đồ chỉ có trong truyện thần thoại ngày xưa, không đáng tin cậy cũng cũng đúng
Ngu Thanh tò mò: “Mọi người đang tìm gì thế?”
“Một cây đao.” Hơn nữa còn là một cây đao không đáng tin trong thần thoại! Vừa nghĩ tới đó, Âu Dương Huy đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
Ngu Thanh và Lương Liêm liếc nhìn nhau, trầm thấp hỏi: “Tại sao các cậu lại muốn tìm đao?”
Cho dù tôi có nói ra, hai người có tin hay không? Lăng Tiêu ấp úng tìm lý do, Âu Dương Huy rất thông minh giật chủ đề hỏi ngược lại: “Hai người cũng đang tìm đao?”
Trên tạp chí chỉ ghi lẻ tẻ vài mẩu tin về hội đấu giá cổ vật, Âu Dương Huy nhìn ngắm một hồi thì nhìn thấy Hoàng Tiểu Đản đang bắt tay với một số người.
Ngu Thanh rất hào phóng đưa tạp chí tới, chỉ chỉ một tấm hình: “Thanh đao này đúng không?”
Cây đao trong hình trông cực kỳ cũ nát, nhìn không ra đó là đồ cổ thật hay chỉ là đồ dỏm được mô phỏng lại, phía dưới còn có thêm dòng chữ: Can Tương, Mạc Tà.
Âu Dương Huy nở nụ cười: “Can Tương, Mạc Tà, thư hùng song đao, nhưng chỉ có một cây, thật vô lý.”
*Can Tương (chữ Hán: 干將; bính âm: Gān Jiàng) và Mạc Tà (chữ Hán: 莫邪; bính âm: Mò Yé) là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.
**Truyền thuyết về Thư hùng song đao: Can Tương vốn là một thợ rèn kiếm người nước Ngô thời Xuân Thu có vợ là Mạc Tà. Biết tiếng rèn kiếm của Can Tương, Ngô vương là Hạp Lư ra lệnh cho ông rèn kiếm. Thấy nung mãi trong lò bễ mà quặng sắt chưa nóng chảy để rèn kiếm, Mạc Tà hỏi Can Tương: “Sắt không nung chảy giờ phải làm sao?”, Can Tương trả lời: “Xưa đại sư Âu Dã Tử rèn kiếm, quặng sắt không chảy phải để một người phụ nữ nhảy vào lò thì việc rèn sau mới thành công”. Nghe thấy vậy Mạc Tà bèn tự mình nhảy vào lò bễ, quả nhiên quặng sắt chảy ra và cho ra đời hai thanh kiếm, hùng kiếm (kiếm đực) là Can Tương, thư kiếm (kiếm cái) là Mạc Tà nổi tiếng sắc bén.
Thứ vô lý kia cũng có người mua, bên dưới hình ảnh ghi lại chuyện đấu giá của Hoàng Tiểu Đản.
Ngu Thanh đưa thêm một tờ báo qua, trong một góc hẻo lánh của tờ báo in hình một thanh đao bằng đồng, tiêu đề bài báo viết cây đao này đã bị một phú hào đập tiền mua mất.
Xem ra chuyện Hoàng Nhị Cẩu nói cha ông ta truy lùng thanh đao là thật.
Đập tiền nhiều như vậy, tung lưới khắp nơi, thế mà vẫn không tìm được Đao Minh Hồng?
Rốt cuộc đồng chí Hoàng Tiểu Đản có biết hình dáng của Đao Minh Hồng trông như thế nào không thế?
Ây da! Đúng rồi! Âu Dương Huy đột nhiên ngộ ra, y cầm điện thoại lên mạng, tràn đầy phấn khởi tìm manh mối, kết quả lục soát tìm tòi một hồi chỉ nhận được mô tả nhiều nhất là lúc chủ nhân của cây đao này muốn hủy nó, nó vội vàng hoá thành một con chim khách màu đỏ sau đó bay lên biến mất trong chín tầng mây.
Mẹ nhà nó! Cái sau còn khó kéo hơn cái trước! Đã vậy thông minh tới mức biết tiến hóa thành chim bay mất?!
“Có đao nào màu đỏ không?” Lăng Tiêu nhanh chóng tổng kết ra mấy chữ mấu chốt hỏi Ngu Thanh.
“Đao đó là gì?”
“Đao Minh Hồng.”
“Không.” Ngu Thanh lắc đầu, tiếp tục lật thêm vài trang tạp chí nhưng không phải đao đồng thì cũng là đao sắc, không thấy nhiều đao nào màu đỏ mà ba chữ Đao Minh Hồng này lại càng không có bất kỳ ghi chép gì.
Có một manh mối, không một tiếng động vô tình hợp hai nhóm người không liên quan gì lại với nhau.
Một đội thì gặ chuyện quá hoang đường, khó mà nói được.
Một đội thì tìm hiểu nguồn gốc của người bị nghi là tội phạm, ngay lúc này đang thu thập chứng cứ nên cũng không tiện nói ra.
Bọn họ rất thức thời không hỏi nhiều, tiếp tục nước sông không đáng nước giếng vùi đầu nghiên cứu.
Ngu Thanh có một thói quen lúc nào cũng mang sổ tay bên người, Lương Liêm sung phong làm thư ký tư nhân của anh, hai người xì xào bàn tán vừa thảo luận vừa ghi chép.
Hầy, nhìn xem, đúng là dân chuyên nghiệp có khác!
Lăng Tiêu nhìn đại sư đầy sâu kín, đại sư không bao giờ cần sổ ghi chép bình tĩnh lật mở một cuốn Sơn Hải kinh xem xét.
“Đọc được không?” Lăng Tiêu phiền muộn, đại sư không tìm đao mà ngược lại đi xem đám quái vật Sơn Hải kinh chạy đầy đất?
“Lăng Tiêu, cậu không nhớ gì hết?” Đại sư lườm hắn, y nhích lại gần nói khẽ bên tai Lăng Tiêu, “Giấc mộng kia, cậu sướng xong liền vội quên?”
Lăng Tiêu không hiểu gì hết, hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó gương mặt lập tức đỏ lên, vừa đỏ lên liền liếc nhìn, kinh ngạc trừng mắt nhìn Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy thì thầm: “Giờ cậu biết ai hại tôi bị thương chưa?”
Lăng Tiêu hạ thấp giọng: “Sao cậu biết tôi nằm mơ?” Móa! Giấc mơ kia rất mất mặt! Rõ ràng mình đã xử lý chứng cứ sạch sẽ rồi mà, chẳng lẽ vẫn là bị đại sư phát hiện?!
Âu Dương Huy thấy hắn vẫn chưa hiểu hết, y bực mình nói: “Tôi ở trong mộng của cậu!”
Trong đầu Lăng Tiêu nổ cái đùng, ngẩn người thật lâu sau đó mặt mũi đỏ bừng, hỏi: “Cậu thấy rồi?”
Âu Dương Huy cười lạnh: “Sinh động như thật, giống như đang xem live-stream.”
Ngu Thanh ngẩng đầu liếc nhìn, Lăng Tiêu với Âu Dương Huy thân mật xì xào bàn tán, mặt ha người lúc đỏ lúc trắng, biểm cảm liên tục biến hóa, so với kính vạn hoa còn đặc sắc hơn.
Đang tập trung nhìn, đột nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lướt tới bên má, Ngu Thanh đỏ bừng cả mặt trừng mắt nhìn Lương Liêm cắn răng nghiến lợi nhắc nhở: “Đang ở ngoài, cậu chú ý một chút!”
“Dù sao cũng không ai thấy.”
“Lương Liêm!”
“Đây! Đội trưởng có chỉ thị gì?”
“Cậu cậu cậu…”
Âu Dương Huy ngẩng đầu ngắm nhìn hai người đối diện, khuôn mặt của hai cảnh sát hình sự đỏ như quả táo, bọn họ thì thầm tranh luận gì đó, hầy, đúng là dân chuyên nghiệp có khác…
4. Âu Dương Huy
Buổi tối lại đến, Âu Dương Huy dán bùa xong thì cầm sách tiếp tục nghiên cứu.
Thủ tục mượn sách quá phiền phức, vì thế y trực tiếp bỏ tiền mua sách.
Quyển Sơn Hải kinh bằng bìa cứng nặng trịch, bìa sách được thiết kế hoa lệ cổ điển, đặc biệt là ba con số niêm yết phía sau thành công biến trái tim nhỏ bé của Lăng Tiêu nhảy bum ba là bum trong lồng ngực.
Hắn không chịu nổi! Một quyển sách bằng phí ăn một tuần đó!
Tiểu thị dân chua chua sờ quyển sách, hận không thể lập tức đổi thành tiền mặt.
Âu Dương Huy buồn cười, mắng: “Cậu đang sờ tay tôi!”
Lúc này Lăng Tiêu mới ngượng ngùng rút tay về, lúng túng bò lên mạng.
Chuyện lục soát liên quan tới Đao Minh Hồng bọn họ gần như đã lục nát nhưng không có bất kỳ tin tức nào có giá trị, Lăng Tiêu ngán ngẩm buồn bực bấm vào QQ, khung chat của Tiểu Lưu chợt bắn ra: “Ây da, công việc nhiều quá đè chết tôi rồi!
Lăng Tiêu: Chừng nào về mời cậu ăn cơm gà rán!
Tiểu Lưu: Phải bao tôi ăn một tháng!
Lăng Tiêu: (Mặt ói máu)
Tiểu Lưu: Được được, đều là đồng nghiệp, vậy bao tôi ăn một tuần!
Lăng Tiêu: (Tiếp tục ói máu)
Tiểu Lưu: Đờ phắc, cậu cũng không nhìn anh Lưu tôi gánh bao nhiêu đơn thiết kế, suýt xem công ty thành nhà! Cậu bồi bổ tôi chút cũng không được sao? Hừ! Cậu còn ói máu, anh Lưu đây không làm!
Lăng Tiêu: (Ôm đùi) Hu hu… Tôi sai rồi…
Tiểu Lưu: (Vẻ mặt thần bí) Có thứ tốt, cậu muốn không?
Lăng Tiêu: (Mặt chảy nước bọt) Link đâu?
Tiểu Lưu: Khửa khửa khửa! Đã tải xong!
Lăng Tiêu: (Bật ngón cái) Đây đây đây!
Một tệp tin video gửi tới.
Bấm mở, ù uây, quả không hổ danh là Tiểu Lưu đề cử, kích thích vô cùng! Chỉ là Lăng Tiêu quên tắt âm lượng, để một tràng âm thanh khiến người ta nóng máu truyền ra ngoài.
Âu Dương Huy liếc nhìn đầy khinh bỉ.
Lăng Tiêu đỏ mặt tắt video nhưng trong lòng cứ luôn tập trung suy nghĩ muốn xem, vì thế để tránh bị mất mặt hắn “tốt bụng” kéo đại sư xuống nước: “Muốn xem chung không?”
Mấy ngày liền lo lắng hãi hùng, cũng đến lúc nên thư giãn hưởng thụ một tí! Nhìn qua đại sư có vẻ thanh cao, cơ mà á, vẫn là một người đàn ông bình thường mà thôi, sao có thể chống lại cám dỗ này được?
Nhưng Âu Dương Huy không những liếc mắt khinh thường mà còn hừ đầy khinh bỉ: “Vẫn không bằng nhỉn live-stream hiện trường!”
Gương mặt Lăng Tiêu nóng lên, hắn bấm tệp video kia không được mà không bấm cũng không xong, lúc hắn đang xoắn xuýt thì Âu Dương Huy chợt a một tiếng như vừa nhận ra gì dó.
Hay lắm, cuối cùng đại sư hiểu thấu nhân sinh rồi đúng không? Đến đây, cùng xem với tôi nào!
“Lăng Tiêu! Dìu tôi!”
“Hả?”
“Chúng ta đi lên lầu!”
Lầu sáu, Trần Tam đang tĩnh tọa, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vốn anh ta không muốn phản ứng nhưng thấy đối phương liên tục gõ cửa nên đành bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.
Quả nhiên, Âu Dương Huy đứng bên ngoài, ngay cả cậu bạn Lăng Tiêu bày vẻ mặt khó hiểu cũng đứng phía sau.
“Tôi có chút việc muốn thỉnh giáo anh.” Âu Dương Huy chấp tay hành lễ.
Trần Tam do dự một chút nhưng rồi vẫn nhường đường cho bọn họ.
Phòng nhỏ của Trần Tam cũng vô cùng đơn giản, có bàn ghế nhưng không có giường, nơi vốn để giường thì thay vào đó là một cái đệm cói.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu bước vào nhà Trần Tam, nhớ lại lần đầu gặp mặt bọn họ cũng chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện vài câu mà thôi.
Không vào không biết, vào rồi thì lại giật mình, không ngờ các căn hộ ở lầu sáu lại nhỏ gọn như vậy.
Trần Tam dời ghế qua: “Mời ngồi.”
Chỉ có một cái ghế, Âu Dương Huy ngồi xuống, Lăng Tiêu sung phong đứng làm vệ sĩ.
“Cậu bạn Lăng Tiêu sang đây ngồi.” Trần Tam cầm cái đệm cỏ đưa sang, Lăng Tiêu đặt mông xếp bằng ngồi xuống.
Hai người ngồi trên đệm cỏ ngước lên nhìn chằm chằm Âu Dương Huy ngồi trên ghế.
Âu Dương Huy móc ra thứ gì đó trong túi, Lăng Tiêu nhận ra, đây là hòn đá lăn đến trước cửa phòng bọn họ.
Trần Tam cũng nhận ra, anh ta nhìn Âu Dương Huy thật sâu.
Âu Dương Huy nói: “Trần Tam, Cửu Cung Trận không phải biện pháp lâu dài.”
Trần Tam khoát tay: “Chuyện này không liên quan tới cậu.”
Trong mắt Âu Dương Huy lóe lên tia ảm đạm nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường như không có gì xảy ra: “Anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Cậu mà cũng cần giúp đỡ?” Trần Tam lạnh lùng châm biếm.
Lăng Tiêu vẫn còn trong sương mù: “Hai người quen biết?”
“Không.” Trần Tam thẳng thắn phủ nhận.
Âu Dương Huy im lặng thật lâu sau mới buồn bã nói: “Trần Tam, tôi với Lăng Tiêu đều đang gặp rắc rối.” TY giơ tay chỉ vào vết đỏ, Trần Tam quay đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng thức thời đưa tay cho anh ta nhìn.
“Lăng Tiêu, cậu nói đi.” Âu Dương Huy biết Trần Tam không muốn nói chuyện với mình nên đành bày vẻ mặt vô tội ném Lăng Tiêu lên thớt.
Lăng Tiêu kể sơ qua chuyện xảy ra sau khi mình vào ở.
Trần Tam thở dài: “Cậu bạn Lăng Tiêu, cậu không nên ở đây.”
“… Nhưng ở đây rẻ.” Lăng Tiêu oan ức lầm bầm.
Trần Tam im lặng.
Âu Dương Huy nhá mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tiếp nhận, hắn như có thần giao cách cảm, nói: “Anh biết Đao Minh Hồng không?”
“Từng nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ.” Trần Tam khoanh tay.
“Chúng tôi muốn mời anh làm hộ pháp.” Âu Dương Huy thừa cơ chen vào nói, “Chúng tôi đi tìm đao.”
Trần Tam lườm Âu Dương Huy, “Cậu tìm đao gì mà cần hộ pháp?”
“Đao Minh Hồng từng xuất hiện một lần, chính là cây đao trong mộng của Chu Đệ.” Âu Dương Huy cảm giác được cái gì, y lập tức đứng lên mở cửa.
Mọt người phụ nữ tóc dài đứng ngoài cửa, cô nhút nhát nhìn Âu Dương Huy nhưng không dám đi vào.
Âu Dương Huy bình tĩnh đóng cửa lại, sắc mặt Lăng Tiêu tái xanh, hắn nhận ra đó là người phụ nữ đi lòng vòng tìm con lúc nửa đêm.
Trần Tam lấy một chuỗi phật châu ra, đứng lên mở cửa nhưng ngoài cửa đã sớm không còn bóng người.
Hầy, quên đi, cô ta cũng không làm chuyện ác, cứ để cô ta bay đi.
“Thứ kia càng lúc càng mạnh, hiện tại đã có thể chui vào trong mộng cắn nuốt, ngay cả du hồn cũng bị ảnh hưởng bắt đầu có hình dạng.” Âu Dương Huy vội rèn sắt khi còn nóng, “Trần Tam, thời gian không còn nhiều, chúng tôi muốn nhập mộng tìm đao, anh có thể giúp chúng tôi chuyện này không?”
Trần Tam gãi cằm, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi: “Hầy, thật ra tôi cũng nghĩ mãi không ra, dù sao có manh mối cũng đỡ hơn mù mẫm dò đường.” Anh ta cầm túi hành lý lên, “Đi thôi.”
Lầu năm, ba người đàn ông cao lớn chen chúc trong căn phòng nhỏ.
Lăng Tiêu với Âu Dương Huy nằm thẳng trên giường, ở trên giường vẫn còn dính máu, Âu Dương Huy vừa nhìn đã lập tức cảm thấy choáng váng.
Trần Tam vội vàng bố trí, anh ta lấy mấy tảng đá bày trong góc phòng, còn lấy ra một chuỗi Kim Cương Xử rồi dùng dây đỏ treo trên chốt cửa. Lăng Tiêu tò mò nhưng lại không biết giúp gì, lúc nhìn thấy sắc mặt đại sư xấu đi hắn vội vàng đứng lên làm chuyện mình có thể làm bằng năng lực của mình.
*把金刚/Kim Cương Xử
Một bịch dinh dưỡng bổ máu Thái Thái đã cắm sẵn ống hút đưa tới trước mặt. Trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Tam, Âu Dương Huy vứt bỏ mặt mũi đỏ lừ uống hết sạch.
“Đại sư, chúng ta đổi vị trí.” Có Trần Tam ở đây, lá gan Lăng Tiêu cũng lớn hơn.
Anh giai cao to Trần Tam này nhìn còn giống đại sư hơn đại sư! Nhìn đống đồ đầy chuyên nghiệp kia xem, Lăng Tiêu quỳ xuống thầm hát bài Chinh Phục trong lòng.
Âu Dương Huy chuyển vào nằm bên trong, Lăng Tiêu nằm bên cạnh nhưng ở phía ngoài, nhờ cách xa vết máu nên lúc này Âu Dương Huy mới chậm rãi hồi phục tinh thần.
Sau khi Trần Tam đốt một hộp huân hương mới đặt chuỗi phật châu vào trong tay bọn họ: “Hai người nắm tay.”
Hai bàn tay không kịp chờ vội nắm chặt lấy nhau.
Trần Tam đỡ trán: “Ý tôi là cùng nắm phật châu!”
Hai người đỏ mặt, ngượng nghịu cầm lấy hạt châu.
Sau khi nhắm mắt, giọng nói của Trần Tam bay tới từ xa xa: “Nếu có gì bất thường, tôi sẽ đánh thức mọi người, phải nhớ kỹ, tất cả những gì xảy ra trong mộng đều không phải thật…”
Tiếp đó Lăng Tiêu không nghe thấy gì nữa, hắn ngửi mùi huân hương, chỉ cảm thấy mơ màng rồi sau đó từ từ rơi xuống một không gian tăm tối.
1 . Lăng Tiêu
Lăng Tiêu cảm thấy mình lại nằm mơ.
Đã từng có một thống kê liên quan tới danh sách tiền lương tính theo đầu người ở thành thị, trong đó tiền lương ở thành phố S thấp nhất chỉ với hơn chín ngàn, lúc ấy Lăng Tiêu thật sự bị sốc, hắn cảm thấy mình vô cùng có lỗi vì đã kéo chân sự phát triển của tổ quốc! Liều sống liều chết nhiều năm như vậy, thế mà ngay cả mức lương thấp nhất cũng không sờ được!
Mỗi tháng chỉ có ba ngàn đồng, vì để sớm nhận một trăm đồng tiền thưởng mà chỉnh đồng hồ nhanh hơn nửa tiếng, hắn chỉ muốn cuộc sống ấm no là đủ rồi, còn chuyện mua nhà mua xe gì đó, tất cả đều là mây bay!
Nhưng đám mây đó đã từng trôi đến trên đầu Âu Dương Huy, cái gọi là phong thủy luân chuyển, hiện tại đám mây này không hề có điềm báo trước lướt từ trên đầu cao phú soái bay về phía Lăng Tiêu
Lăng Tiêu thở dài, cầm lấy Champagne nhấp miệng.
“Anh yêu, vẫn còn trái cây.” Người vợ xinh đẹp lột nho đưa tới bên miệng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hạnh phúc ngậm lấy quả nhỏ,
Ghế sô pha đắc tiền, thảm trải sàn đắc tiền, rượu nổi tiếng, xe xịn, biệt thự sang trọng, tất cả những thứ xa vời hắn chưa từng mơ tới nay lại nằm gọn trong lòng bàn tay.
Người hầu đưa bánh ngọt tới, Lăng Tiêu tiện tay móc một chồng tờ trăm đồng quăn qua.
Người hầu cầm tiền boa, vội vàng cúi người nói cảm ơn.
“Ôi, vậy của em đâu?” Cô vợ cười hôn Lăng Tiêu một cái.
Lăng Tiêu lại móc ra một chồng tờ tră đồng nhét vào tay vợ: “Mua ít quần áo đẹp mà mặc.”
“Chồng ơi, người ta đùa thôi mà.” Người vợ rút ra mấy tờ từ trong xấp tiền, “Đủ mua thức ăn là được rồi.”
“Chuyện mua thức ăn cứ để người hầu làm là được rồi.” Lăng Tiêu cười, hôn lên môi vợ đầy trìu mến.
Một cô gái trẻ tuổi chậm rãi đi xuống từ cầu thang, cô ta đang mang bầu, đi lại bất tiện, Lăng Tiêu mau chóng đi tới đỡ cô ta.
“Chồng à, anh ngồi đi, để em.” Lại một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên lầu, tận tình đỡ lấy cô gái trẻ tuổi.
Cả sảnh đường phú quý, vợ đẹp nhiều như mây, đời này sống không còn gì luyến tiếc!
Lăng Tiêu cảm thấy cuộc sống như thế nào thật quá tốt.
Chuông cửa lại vang lên, Lăng Tiêu vỗ vỗ tay, mấy tên vệ sĩ đi tới một bước.
“Đuổi tên kia đi.” Lăng Tiêu mỗi bên ôm một vợ, “Đừng để cậu ta đến làm phiền tôi.”
Bọn vệ sĩ cung kính lui ra.
Bên ngoài biệt thự có một vườn hoa rất lớn, trước vườn hoa lớn có một cái cống lớn, xung quanh là tường đồng vách sắt kiêng cố không gì phá được.
Quả thật không nên lắp chuông cửa, Lăng Tiêu suy nghĩ một hồi, quyết định sai người đi tháo chuông cửa, giờ ai đến gặp hắn dều phải hẹn trước mới được.
Cuối cùng chuông cửa ồn ào cũng ngừng, chắc là cậu ta bị đuổi chạy rồi nhỉ?
Nhưng sự yên tĩnh chỉ duy trì được vài phút, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Lăng Tiêu vỗ vỗ tay, lại có mấy tên vệ sĩ đi đến.
“Đuổi cậu ta đi ngay!”
Bọn vệ sĩ lại cung kính lui ra.
Chốc lát sau, chuông cửa ngừng, Lăng Tiêu tập trung lắng nghe một lát sau đó nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cầm lấy Champagne từ từ thưởng thức.
Đám bà vợ vây quanh ông chồng giúp hắn đấm lưng bóp chân, thậm chí có một người vùi đầu giữa hai chân Lăng Tiêu mập mờ làm gì đó.
Khóa quần bị kéo xuống, Lăng Tiêu từ từ nhắm mắt hưởng thụ, giữa bầu không khí an lành chợt một tiếng vang lớn từ cửa sổ sát đất, một người đàn ông cao gầy xuất hiện, khí thế hùng hồn giẫm lên vụn thủy tinh dưới đất đi đến.
“Lăng Tiêu! Cậu không muốn sống nữa đúng không?!” Âu Dương Huy tức giận rống lên với hắn.
Lăng Tiêu lười biếng vỗ tay, bọn vệ sĩ đồng loạt đi lên cản lại. Bọn họ rất chuyên nghiệp, không cần Lăng Tiêu ra lệnh đã lập tức móc súng ra chĩa vào Âu Dương Huy.
Đạn vừa ra khỏi nòng kéo theo đó là một bầu không khí tĩnh lặng.
Lăng Tiêu không nhìn về phía đó, dù sao hắn cũng là kẻ yêu hòa bình, không quen nhìn cảnh máu me.
Hắn bắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế sô pha sang trọng,, bình tĩnh uống Champagne.
Kỹ thuật của cô vợ không tệ, Lăng Tiêu cứng đờ, chỉ cảm thấy từng đợt kích thích thuận theo xương sống vọt lên.
“Nuốt sâu chút…”
“Ưm… sụp…”
“Ha… Ha…”
“Lăng Tiêu! CMM mau tỉnh lại!” Hắn không kịp đề phòng, bị một quyền đấm vào mặt.
Ly đế cao rời khỏi tay rơi xuống, Champagne văng tung tóe.
Cánh tay của Âu Dương Huy bị thương, máu nhuộm đỏ tay áo, y cố gắng không nhìn màu đỏ chướng mắt mà chuyên tâm đập tỉnh cái tên Lăng Tiêu u mê kia.
Giấc mơ này quá quỷ dị, như có thứ gì đó nguy hiểm mai phực bên trong.
Phải nhanh chóng thoát ra ngoài!
“Lăng Tiêu! Đây là mơ!” Y kéo mạnh cổ áo đối phương xách lên.
“Buông anh ấy ra!” Đám các bà vợ xông lên.
Nguy hiểm trong nháy mắt, Âu Dương Huy vô thức buông tay, khó khăn né tránh móng vuốt quẹt tới.
Móng vuốt rụt trở về, người phụ nữ trẻ tuổi sờ sờ bụng, nở nụ cười quỷ dị với Âu Dương Huy.
Hoá ra là giấu ở trong bụng sao!
Âu Dương Huy lật tay lấy lá bùa ra, lá bùa không cần lửa vẫn tự đốt rồi vọt tới chỗ người phụ nữ mang thai. Tiếp đó móng vuốt lại duỗi ra, cô ta nhẹ nhàng quét qua liền biến tấm bùa thành bột phấn.
Nối đuôi lá bùa là một đống tiền xu với lá bùa đốt sẵn, giống như Thiên Nữ Tán Hoa bay về phía người phụ nữ.
Khói bụi dày đặc che mờ tầm mắt, ả bụng bự điều khiển sương mù ngưng kết thành móng vuốt, hai móng vuốt dài vung lên. Lúc này uy hiếp đến từ bốn phương tám hướng lập tức giải trừ, sương mù tan đi, những vị khách không mời đã sớm vô tung vô ảnh, cô gái trẻ tuổi như con rối, gương mặt đờ đẫn xoay người, quả nhiên trên chiếc ghế sô pha đắc tiền đã sớm không còn ai…
Hắc ám hỗn độn đánh tới, Lăng Tiêu cảm thấy mình như rơi xuống từ một nơi rất cao, rơi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy một điểm sáng, điểm sáng đột nhiên phóng đại, một mảnh xi măng rộng lớn xuất hiện!
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc sẽ đụng phải nó!
Lăng Tiêu hoảng sợ gào to một tiếng, lập tức ngồi dậy.
Ánh nắng! Chiếu đầy trong căn phòng nhỏ, gió thổi qua, những chiếc móc phơi quần áo ngoài ban công vui vẻ va chạm.
Hắn bình an trở về thế giới tiểu thị dân của mình.
Hầy, tiếc thật.
Lăng Tiêu mất mác trong lòng, hắn cầm lấy điện thoại nhìn, giờ đã hơn giữa trưa.
Cảm giác ẩm ướt ngượng ngùng giữa hai chân, hắn cúi đầu nhìn, một mảnh ẩm ướt lộ ra dưới đũng quần, thậm chí còn dính trên người đại sư…
Mất mặt quá rồi…
Âu Dương Huy co thành một cục rút trong tấm thảm nằm bên cạnh, hình như còn đang ngủ.
Lăng Tiêu đẩy đẩy người hở ra dưới tấm thảm: “Đại sư, rời giường!”
Trong tấm thảm không có động tĩnh.
Lăng Tiêu vạch ra một góc thảm, sắc mặt Âu Dương Huy xanh xám, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nhìn kỹ, trên giường nệm có thêm một màu sắc gai mắt, Lăng Tiêu giật mình giật tấm thảm ra. Ngay lúc này cả cánh tay Âu Dương Huy nhuốm đầy máu, nhuộm đỏ cả một,ảng giường lớn.
2. Âu Dương Huy
Âu Dương Huy bị choáng máu cảm thấy cơ thể mình lành lạnh, y mơ màng giật giật.
Lăng Tiêu đang chà xát người y, thấy đại sư mở mắt, hắn vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh!”
Âu Dương Huy tập trung nhìn, ngay khi thấy Lăng Tiêu y không nói hai lời đã vung tay đánh, nhưng tiếc là trạng thái choáng máu cộng thêm đói khát khiến uy lực của nắm đấm kia giảm xuống, giống như nũng nịu mềm mại đụng vào lồng ngực Lăng Tiêu.
Một quyền này vừa mất mặt vừa không trúc được giận, Âu Dương Huy yếu ớt nâng một tay khác lên, Lăng Tiêu dễ dàng bắt được: “Đại sư, tay này của cậu bị thương, đừng lộn xộn.”
Trên cánh tay bị quấn băng vải kín mít.
“Là ai hại?!” Âu Dương Huy đỏ mắt, hờn dỗi hất Lăng Tiêu ra.
Lăng Tiêu mơ màng: “Ai hại?”
Nếu nói người không biết không có tội, Lăng Tiêu tỉnh tỉnh mê mê càng làm sự tức giận trong lòng Âu Dương Huy bùng lên, Âu Dương Huy quẹt nước mắt ở khóe mắt, phụng phịu quay mặt chỗ khác.
Cháo hoa thơm ngào ngạt bay tới, Lăng Tiêu lấy lòng múc một muỗng đưa đến bên môi đại sư.
Mặc dù không biết đại sư đang giận cái gì nhưng tóm lại hắn phải phục vụ cho tốt là được rồi!
“Không muốn! Cút!”
“Đừng nghịch!” Hắn cương quyết dán muỗng cháo lên môi đại sư, nghiêng muỗng một cái đổ cháo vào.
“Shh… Nóng…”
Lăng Tiêu lại múc một muỗng, tận tình thổi thổi, thậm chí còn bỏ vào miệng nhấp một cái rồi mới đưa tới bên miệng đại sư.
“Có nước bọt! Không ăn!”
“Tôi không có bệnh! Cậu sợ cái gì!” Lại tiếp tục cưỡng ép đổ cháo vào.
Khó khăn lắm mới ăn xong một bát, Lăng Tiêu lại lấy ra thuốc bổ máu thái thái cực phẩm, cắm ống hút đưa tới.
Âu Dương Huy đỏ mặt, trước ánh mắt giám sát sáng quắt của Lăng Tiêu mà buồn bực uống hết thuốc bổ máu.
Phù chú dán đầy trong phòng, ngay cả dây đỏ cũng ngổn ngang lộn xộn quấn thành một tấm lưới.
Tối hôm qua sau khi phát hiện Cửu Cung Trận bị phá, Âu Dương Huy quyết định nhanh chóng tăng cường phòng ngự, dưới sự che chở cực mạnh của kết giới thế mà vẫn trúng chiêu.
“Đại sư, sao cậu bị thương vậy?” Lăng Tiêu không hiểu.
Âu Dương Huy tức giận: “Dìu tôi!”
Đại sư có lệnh, Lăng Tiêu không dám không nghe theo.
Những tảng đá ở đầu bậc thang đã thay đổi, lần này còn dùng xi măng để dán cố định trên mặt đất.
Rất thông minh, có điều sức mạnh của đối phương thật sự quá lớn, trên lớp xi măng trói buộc tảng đá đã xuất hiện vết nứt.
Mặc dù Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận rất mạnh nhưng lại cực kỳ khó thao tác, thời cổ đại dùng bia đá với cột trụ để bày trận, nhưng hiện tại nước xa không cứu được lửa gần, bất đắc dĩ chỉ đành dùng đá cục, mười mấy chỗ dùng đá cục thiếu một viên cũng không được, rút dây động rừng, đá lệch vị trí, trận pháp vỡ ngay lập tức.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt…
3. Ngu Thanh
Trong hiệu sách, Ngu Thanh gặp lại hai người kia.
Âu Dương Huy với Lăng Tiêu cầm một đống sách thần thoại ngồi đối diện với Ngu Thanh.
“Mấy cậu chăm chỉ thật.” Ngu Thanh cười.
“Anh cũng vậy.” Âu Dương Huy liếc nhìn, sách bên cạnh Ngu Thanh gần như đều là tạp chí.
Lại điều tra vụ án gì à? Hầy, làm cảnh sát hình sự đúng là không dễ dàng gì!
Bọn họ không nói gì thêm, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.
Đột nhiên Ngu Thanh hỏi: “Hai người vẫn còn ở đó?”
“Ừm.”
“Sao mấy cậu không chuyển đi?” Lương Liêm ngồi một bên không nhịn được chen vào nói.
Lăng Tiêu không hề nghĩ ngợi, lập tức đưa ra lý do tự cho là không chút kẽ hở: “Vì nó tiện.”
Mọi người im lặng.
Vượt qua từng chồng sách cao, Lăng Tiêu nhìn thấy một trang nào đó, hắn mừng rỡ như điên. Theo sử sách ghi lại, lúc Minh Thành Tổ – Chu Đệ đoạt quyền, rồng thần trên trời không đành lòng tận mắt chứng kiến thúc cháu tương tàn nên bay lên trời rời đi, rồng là biểu tượng của hoàng quyền, dĩ nhiên Chu Đệ không cho phép nó cứ như vậy bay đi, thế là ông ta cầm bảo đao trong tay chém thần rồng rơi xuống trong mộng, sau khi Chu Đệ tỉnh lại quả nhiên tìm thấy một con cá chép vàng ở nơi đuôi rồng rơi xuống.
*Chu Đệ: Minh Thành Tổ tên thật là Chu Đệ (朱棣), sinh vào ngày 2 tháng 5 năm 1360 tại Nam Kinh, là đích tử thứ tư của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương và Hiếu Từ Cao hoàng hậu Mã thị (có thuyết cho rằng ông không phải là con ruột do Mã hoàng hậu sinh ra mà là con một phi tần người Triều Tiên của Minh Thái Tổ).
Ban đầu gọi là Minh Thái Tông (明太宗), là vị hoàng đế thứ ba của Nhà Minh, tại vị từ năm 1402 đến năm 1424, tổng cộng 22 năm. Ông chỉ dùng một niên hiệu Vĩnh Lạc (永樂), nên sử gia còn gọi ông là Vĩnh Lạc Đế (永樂帝) hay Vĩnh Lạc đại đế (永樂大帝). Ông được coi là vị hoàng đế kiệt xuất nhất của Triều đại Nhà Minh, và là một trong các Hoàng đế kiệt xuất nhất trong lịch sử Trung Quốc. Thời kỳ của ông về sau được ca ngợi gọi là Vĩnh Lạc thịnh thế (永樂盛世), khiến Đại Minh phát triển đỉnh cao về quyền lực.
Nguồn: Wikipedia
Rồng thần bị chém, pháp lực mất đi, để tự cứu lấy chính mình nó hóa thân thành một con cá chép nhỏ, còn chưa kịp chạy trốn đã bị Chu Đệ tìm thấy.
Không quan tâm đến lời khẩn cầu của rồng thần, Chu Đệ sai người chém cá chép rồi chôn nó xuống đất, đồng thời cho xây một toà bảo tháp trấn áp ngay chỗ đó.
Rồng thần ở lại nhân gian, Chu Đệ toại nguyện trèo lên ngôi vị hoàng đế.
Mà cây đao Chu Đệ nắm giữ trong mộng, chính là thần khí thượng cổ Đao Minh Hồng.
Chuyện sưa dân gian ghi lại đến đây là kết thúc.
Âu Dương Huy nâng trán.
Khó khăn lắm mới tìm được manh mối nhưng lại là một ghi chép không đáng tin cậy.
Cũng đúng, lúc đầu Đao Minh Hồng là đồ chỉ có trong truyện thần thoại ngày xưa, không đáng tin cậy cũng cũng đúng
Ngu Thanh tò mò: “Mọi người đang tìm gì thế?”
“Một cây đao.” Hơn nữa còn là một cây đao không đáng tin trong thần thoại! Vừa nghĩ tới đó, Âu Dương Huy đã cảm thấy vô cùng đau đầu.
Ngu Thanh và Lương Liêm liếc nhìn nhau, trầm thấp hỏi: “Tại sao các cậu lại muốn tìm đao?”
Cho dù tôi có nói ra, hai người có tin hay không? Lăng Tiêu ấp úng tìm lý do, Âu Dương Huy rất thông minh giật chủ đề hỏi ngược lại: “Hai người cũng đang tìm đao?”
Trên tạp chí chỉ ghi lẻ tẻ vài mẩu tin về hội đấu giá cổ vật, Âu Dương Huy nhìn ngắm một hồi thì nhìn thấy Hoàng Tiểu Đản đang bắt tay với một số người.
Ngu Thanh rất hào phóng đưa tạp chí tới, chỉ chỉ một tấm hình: “Thanh đao này đúng không?”
Cây đao trong hình trông cực kỳ cũ nát, nhìn không ra đó là đồ cổ thật hay chỉ là đồ dỏm được mô phỏng lại, phía dưới còn có thêm dòng chữ: Can Tương, Mạc Tà.
Âu Dương Huy nở nụ cười: “Can Tương, Mạc Tà, thư hùng song đao, nhưng chỉ có một cây, thật vô lý.”
*Can Tương (chữ Hán: 干將; bính âm: Gān Jiàng) và Mạc Tà (chữ Hán: 莫邪; bính âm: Mò Yé) là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.
**Truyền thuyết về Thư hùng song đao: Can Tương vốn là một thợ rèn kiếm người nước Ngô thời Xuân Thu có vợ là Mạc Tà. Biết tiếng rèn kiếm của Can Tương, Ngô vương là Hạp Lư ra lệnh cho ông rèn kiếm. Thấy nung mãi trong lò bễ mà quặng sắt chưa nóng chảy để rèn kiếm, Mạc Tà hỏi Can Tương: “Sắt không nung chảy giờ phải làm sao?”, Can Tương trả lời: “Xưa đại sư Âu Dã Tử rèn kiếm, quặng sắt không chảy phải để một người phụ nữ nhảy vào lò thì việc rèn sau mới thành công”. Nghe thấy vậy Mạc Tà bèn tự mình nhảy vào lò bễ, quả nhiên quặng sắt chảy ra và cho ra đời hai thanh kiếm, hùng kiếm (kiếm đực) là Can Tương, thư kiếm (kiếm cái) là Mạc Tà nổi tiếng sắc bén.
Thứ vô lý kia cũng có người mua, bên dưới hình ảnh ghi lại chuyện đấu giá của Hoàng Tiểu Đản.
Ngu Thanh đưa thêm một tờ báo qua, trong một góc hẻo lánh của tờ báo in hình một thanh đao bằng đồng, tiêu đề bài báo viết cây đao này đã bị một phú hào đập tiền mua mất.
Xem ra chuyện Hoàng Nhị Cẩu nói cha ông ta truy lùng thanh đao là thật.
Đập tiền nhiều như vậy, tung lưới khắp nơi, thế mà vẫn không tìm được Đao Minh Hồng?
Rốt cuộc đồng chí Hoàng Tiểu Đản có biết hình dáng của Đao Minh Hồng trông như thế nào không thế?
Ây da! Đúng rồi! Âu Dương Huy đột nhiên ngộ ra, y cầm điện thoại lên mạng, tràn đầy phấn khởi tìm manh mối, kết quả lục soát tìm tòi một hồi chỉ nhận được mô tả nhiều nhất là lúc chủ nhân của cây đao này muốn hủy nó, nó vội vàng hoá thành một con chim khách màu đỏ sau đó bay lên biến mất trong chín tầng mây.
Mẹ nhà nó! Cái sau còn khó kéo hơn cái trước! Đã vậy thông minh tới mức biết tiến hóa thành chim bay mất?!
“Có đao nào màu đỏ không?” Lăng Tiêu nhanh chóng tổng kết ra mấy chữ mấu chốt hỏi Ngu Thanh.
“Đao đó là gì?”
“Đao Minh Hồng.”
“Không.” Ngu Thanh lắc đầu, tiếp tục lật thêm vài trang tạp chí nhưng không phải đao đồng thì cũng là đao sắc, không thấy nhiều đao nào màu đỏ mà ba chữ Đao Minh Hồng này lại càng không có bất kỳ ghi chép gì.
Có một manh mối, không một tiếng động vô tình hợp hai nhóm người không liên quan gì lại với nhau.
Một đội thì gặ chuyện quá hoang đường, khó mà nói được.
Một đội thì tìm hiểu nguồn gốc của người bị nghi là tội phạm, ngay lúc này đang thu thập chứng cứ nên cũng không tiện nói ra.
Bọn họ rất thức thời không hỏi nhiều, tiếp tục nước sông không đáng nước giếng vùi đầu nghiên cứu.
Ngu Thanh có một thói quen lúc nào cũng mang sổ tay bên người, Lương Liêm sung phong làm thư ký tư nhân của anh, hai người xì xào bàn tán vừa thảo luận vừa ghi chép.
Hầy, nhìn xem, đúng là dân chuyên nghiệp có khác!
Lăng Tiêu nhìn đại sư đầy sâu kín, đại sư không bao giờ cần sổ ghi chép bình tĩnh lật mở một cuốn Sơn Hải kinh xem xét.
“Đọc được không?” Lăng Tiêu phiền muộn, đại sư không tìm đao mà ngược lại đi xem đám quái vật Sơn Hải kinh chạy đầy đất?
“Lăng Tiêu, cậu không nhớ gì hết?” Đại sư lườm hắn, y nhích lại gần nói khẽ bên tai Lăng Tiêu, “Giấc mộng kia, cậu sướng xong liền vội quên?”
Lăng Tiêu không hiểu gì hết, hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó gương mặt lập tức đỏ lên, vừa đỏ lên liền liếc nhìn, kinh ngạc trừng mắt nhìn Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy thì thầm: “Giờ cậu biết ai hại tôi bị thương chưa?”
Lăng Tiêu hạ thấp giọng: “Sao cậu biết tôi nằm mơ?” Móa! Giấc mơ kia rất mất mặt! Rõ ràng mình đã xử lý chứng cứ sạch sẽ rồi mà, chẳng lẽ vẫn là bị đại sư phát hiện?!
Âu Dương Huy thấy hắn vẫn chưa hiểu hết, y bực mình nói: “Tôi ở trong mộng của cậu!”
Trong đầu Lăng Tiêu nổ cái đùng, ngẩn người thật lâu sau đó mặt mũi đỏ bừng, hỏi: “Cậu thấy rồi?”
Âu Dương Huy cười lạnh: “Sinh động như thật, giống như đang xem live-stream.”
Ngu Thanh ngẩng đầu liếc nhìn, Lăng Tiêu với Âu Dương Huy thân mật xì xào bàn tán, mặt ha người lúc đỏ lúc trắng, biểm cảm liên tục biến hóa, so với kính vạn hoa còn đặc sắc hơn.
Đang tập trung nhìn, đột nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước lướt tới bên má, Ngu Thanh đỏ bừng cả mặt trừng mắt nhìn Lương Liêm cắn răng nghiến lợi nhắc nhở: “Đang ở ngoài, cậu chú ý một chút!”
“Dù sao cũng không ai thấy.”
“Lương Liêm!”
“Đây! Đội trưởng có chỉ thị gì?”
“Cậu cậu cậu…”
Âu Dương Huy ngẩng đầu ngắm nhìn hai người đối diện, khuôn mặt của hai cảnh sát hình sự đỏ như quả táo, bọn họ thì thầm tranh luận gì đó, hầy, đúng là dân chuyên nghiệp có khác…
4. Âu Dương Huy
Buổi tối lại đến, Âu Dương Huy dán bùa xong thì cầm sách tiếp tục nghiên cứu.
Thủ tục mượn sách quá phiền phức, vì thế y trực tiếp bỏ tiền mua sách.
Quyển Sơn Hải kinh bằng bìa cứng nặng trịch, bìa sách được thiết kế hoa lệ cổ điển, đặc biệt là ba con số niêm yết phía sau thành công biến trái tim nhỏ bé của Lăng Tiêu nhảy bum ba là bum trong lồng ngực.
Hắn không chịu nổi! Một quyển sách bằng phí ăn một tuần đó!
Tiểu thị dân chua chua sờ quyển sách, hận không thể lập tức đổi thành tiền mặt.
Âu Dương Huy buồn cười, mắng: “Cậu đang sờ tay tôi!”
Lúc này Lăng Tiêu mới ngượng ngùng rút tay về, lúng túng bò lên mạng.
Chuyện lục soát liên quan tới Đao Minh Hồng bọn họ gần như đã lục nát nhưng không có bất kỳ tin tức nào có giá trị, Lăng Tiêu ngán ngẩm buồn bực bấm vào QQ, khung chat của Tiểu Lưu chợt bắn ra: “Ây da, công việc nhiều quá đè chết tôi rồi!
Lăng Tiêu: Chừng nào về mời cậu ăn cơm gà rán!
Tiểu Lưu: Phải bao tôi ăn một tháng!
Lăng Tiêu: (Mặt ói máu)
Tiểu Lưu: Được được, đều là đồng nghiệp, vậy bao tôi ăn một tuần!
Lăng Tiêu: (Tiếp tục ói máu)
Tiểu Lưu: Đờ phắc, cậu cũng không nhìn anh Lưu tôi gánh bao nhiêu đơn thiết kế, suýt xem công ty thành nhà! Cậu bồi bổ tôi chút cũng không được sao? Hừ! Cậu còn ói máu, anh Lưu đây không làm!
Lăng Tiêu: (Ôm đùi) Hu hu… Tôi sai rồi…
Tiểu Lưu: (Vẻ mặt thần bí) Có thứ tốt, cậu muốn không?
Lăng Tiêu: (Mặt chảy nước bọt) Link đâu?
Tiểu Lưu: Khửa khửa khửa! Đã tải xong!
Lăng Tiêu: (Bật ngón cái) Đây đây đây!
Một tệp tin video gửi tới.
Bấm mở, ù uây, quả không hổ danh là Tiểu Lưu đề cử, kích thích vô cùng! Chỉ là Lăng Tiêu quên tắt âm lượng, để một tràng âm thanh khiến người ta nóng máu truyền ra ngoài.
Âu Dương Huy liếc nhìn đầy khinh bỉ.
Lăng Tiêu đỏ mặt tắt video nhưng trong lòng cứ luôn tập trung suy nghĩ muốn xem, vì thế để tránh bị mất mặt hắn “tốt bụng” kéo đại sư xuống nước: “Muốn xem chung không?”
Mấy ngày liền lo lắng hãi hùng, cũng đến lúc nên thư giãn hưởng thụ một tí! Nhìn qua đại sư có vẻ thanh cao, cơ mà á, vẫn là một người đàn ông bình thường mà thôi, sao có thể chống lại cám dỗ này được?
Nhưng Âu Dương Huy không những liếc mắt khinh thường mà còn hừ đầy khinh bỉ: “Vẫn không bằng nhỉn live-stream hiện trường!”
Gương mặt Lăng Tiêu nóng lên, hắn bấm tệp video kia không được mà không bấm cũng không xong, lúc hắn đang xoắn xuýt thì Âu Dương Huy chợt a một tiếng như vừa nhận ra gì dó.
Hay lắm, cuối cùng đại sư hiểu thấu nhân sinh rồi đúng không? Đến đây, cùng xem với tôi nào!
“Lăng Tiêu! Dìu tôi!”
“Hả?”
“Chúng ta đi lên lầu!”
Lầu sáu, Trần Tam đang tĩnh tọa, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vốn anh ta không muốn phản ứng nhưng thấy đối phương liên tục gõ cửa nên đành bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.
Quả nhiên, Âu Dương Huy đứng bên ngoài, ngay cả cậu bạn Lăng Tiêu bày vẻ mặt khó hiểu cũng đứng phía sau.
“Tôi có chút việc muốn thỉnh giáo anh.” Âu Dương Huy chấp tay hành lễ.
Trần Tam do dự một chút nhưng rồi vẫn nhường đường cho bọn họ.
Phòng nhỏ của Trần Tam cũng vô cùng đơn giản, có bàn ghế nhưng không có giường, nơi vốn để giường thì thay vào đó là một cái đệm cói.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu bước vào nhà Trần Tam, nhớ lại lần đầu gặp mặt bọn họ cũng chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện vài câu mà thôi.
Không vào không biết, vào rồi thì lại giật mình, không ngờ các căn hộ ở lầu sáu lại nhỏ gọn như vậy.
Trần Tam dời ghế qua: “Mời ngồi.”
Chỉ có một cái ghế, Âu Dương Huy ngồi xuống, Lăng Tiêu sung phong đứng làm vệ sĩ.
“Cậu bạn Lăng Tiêu sang đây ngồi.” Trần Tam cầm cái đệm cỏ đưa sang, Lăng Tiêu đặt mông xếp bằng ngồi xuống.
Hai người ngồi trên đệm cỏ ngước lên nhìn chằm chằm Âu Dương Huy ngồi trên ghế.
Âu Dương Huy móc ra thứ gì đó trong túi, Lăng Tiêu nhận ra, đây là hòn đá lăn đến trước cửa phòng bọn họ.
Trần Tam cũng nhận ra, anh ta nhìn Âu Dương Huy thật sâu.
Âu Dương Huy nói: “Trần Tam, Cửu Cung Trận không phải biện pháp lâu dài.”
Trần Tam khoát tay: “Chuyện này không liên quan tới cậu.”
Trong mắt Âu Dương Huy lóe lên tia ảm đạm nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường như không có gì xảy ra: “Anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Cậu mà cũng cần giúp đỡ?” Trần Tam lạnh lùng châm biếm.
Lăng Tiêu vẫn còn trong sương mù: “Hai người quen biết?”
“Không.” Trần Tam thẳng thắn phủ nhận.
Âu Dương Huy im lặng thật lâu sau mới buồn bã nói: “Trần Tam, tôi với Lăng Tiêu đều đang gặp rắc rối.” TY giơ tay chỉ vào vết đỏ, Trần Tam quay đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng thức thời đưa tay cho anh ta nhìn.
“Lăng Tiêu, cậu nói đi.” Âu Dương Huy biết Trần Tam không muốn nói chuyện với mình nên đành bày vẻ mặt vô tội ném Lăng Tiêu lên thớt.
Lăng Tiêu kể sơ qua chuyện xảy ra sau khi mình vào ở.
Trần Tam thở dài: “Cậu bạn Lăng Tiêu, cậu không nên ở đây.”
“… Nhưng ở đây rẻ.” Lăng Tiêu oan ức lầm bầm.
Trần Tam im lặng.
Âu Dương Huy nhá mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tiếp nhận, hắn như có thần giao cách cảm, nói: “Anh biết Đao Minh Hồng không?”
“Từng nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ.” Trần Tam khoanh tay.
“Chúng tôi muốn mời anh làm hộ pháp.” Âu Dương Huy thừa cơ chen vào nói, “Chúng tôi đi tìm đao.”
Trần Tam lườm Âu Dương Huy, “Cậu tìm đao gì mà cần hộ pháp?”
“Đao Minh Hồng từng xuất hiện một lần, chính là cây đao trong mộng của Chu Đệ.” Âu Dương Huy cảm giác được cái gì, y lập tức đứng lên mở cửa.
Mọt người phụ nữ tóc dài đứng ngoài cửa, cô nhút nhát nhìn Âu Dương Huy nhưng không dám đi vào.
Âu Dương Huy bình tĩnh đóng cửa lại, sắc mặt Lăng Tiêu tái xanh, hắn nhận ra đó là người phụ nữ đi lòng vòng tìm con lúc nửa đêm.
Trần Tam lấy một chuỗi phật châu ra, đứng lên mở cửa nhưng ngoài cửa đã sớm không còn bóng người.
Hầy, quên đi, cô ta cũng không làm chuyện ác, cứ để cô ta bay đi.
“Thứ kia càng lúc càng mạnh, hiện tại đã có thể chui vào trong mộng cắn nuốt, ngay cả du hồn cũng bị ảnh hưởng bắt đầu có hình dạng.” Âu Dương Huy vội rèn sắt khi còn nóng, “Trần Tam, thời gian không còn nhiều, chúng tôi muốn nhập mộng tìm đao, anh có thể giúp chúng tôi chuyện này không?”
Trần Tam gãi cằm, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi: “Hầy, thật ra tôi cũng nghĩ mãi không ra, dù sao có manh mối cũng đỡ hơn mù mẫm dò đường.” Anh ta cầm túi hành lý lên, “Đi thôi.”
Lầu năm, ba người đàn ông cao lớn chen chúc trong căn phòng nhỏ.
Lăng Tiêu với Âu Dương Huy nằm thẳng trên giường, ở trên giường vẫn còn dính máu, Âu Dương Huy vừa nhìn đã lập tức cảm thấy choáng váng.
Trần Tam vội vàng bố trí, anh ta lấy mấy tảng đá bày trong góc phòng, còn lấy ra một chuỗi Kim Cương Xử rồi dùng dây đỏ treo trên chốt cửa. Lăng Tiêu tò mò nhưng lại không biết giúp gì, lúc nhìn thấy sắc mặt đại sư xấu đi hắn vội vàng đứng lên làm chuyện mình có thể làm bằng năng lực của mình.
*把金刚/Kim Cương Xử
Một bịch dinh dưỡng bổ máu Thái Thái đã cắm sẵn ống hút đưa tới trước mặt. Trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Tam, Âu Dương Huy vứt bỏ mặt mũi đỏ lừ uống hết sạch.
“Đại sư, chúng ta đổi vị trí.” Có Trần Tam ở đây, lá gan Lăng Tiêu cũng lớn hơn.
Anh giai cao to Trần Tam này nhìn còn giống đại sư hơn đại sư! Nhìn đống đồ đầy chuyên nghiệp kia xem, Lăng Tiêu quỳ xuống thầm hát bài Chinh Phục trong lòng.
Âu Dương Huy chuyển vào nằm bên trong, Lăng Tiêu nằm bên cạnh nhưng ở phía ngoài, nhờ cách xa vết máu nên lúc này Âu Dương Huy mới chậm rãi hồi phục tinh thần.
Sau khi Trần Tam đốt một hộp huân hương mới đặt chuỗi phật châu vào trong tay bọn họ: “Hai người nắm tay.”
Hai bàn tay không kịp chờ vội nắm chặt lấy nhau.
Trần Tam đỡ trán: “Ý tôi là cùng nắm phật châu!”
Hai người đỏ mặt, ngượng nghịu cầm lấy hạt châu.
Sau khi nhắm mắt, giọng nói của Trần Tam bay tới từ xa xa: “Nếu có gì bất thường, tôi sẽ đánh thức mọi người, phải nhớ kỹ, tất cả những gì xảy ra trong mộng đều không phải thật…”
Tiếp đó Lăng Tiêu không nghe thấy gì nữa, hắn ngửi mùi huân hương, chỉ cảm thấy mơ màng rồi sau đó từ từ rơi xuống một không gian tăm tối.