Chương : 9
Sáng sớm lúc trời còn chưa sáng, Âu Dương Huy và Lăng Tiêu đã vội vàng hấp tấp trả phòng, vì đây là nơi đồng không mông quạnh nên rất ít xe trống, tất cả xe khách đi ngang qua đều chật kín khách. Trong tình huống này “năng lực” cao phú soái toả sáng phát nhiệt, phát huy giá trị tiền tệ lên mức cao nhất, một cuộc điện thoại gọi tới công ty taxi, cao giới chi hạ tất hữu dũng phu, một chiếc xe taxi chạy vọt tới.
*重赏之下,必有勇夫/cao giới chi hạ tất hữu dũng phu: Nghĩa là dưới sự kích thích của phần thưởng phong phú, sẽ có những người dũng cảm nhận nhiệm vụ (thử thách).
Khói mù lượn lờ trong xe taxi, tài xế cũng là dân hút thuốc, y vui vẻ nhìn hai người bọn họ, không nhịn được mở miệng nói: “Cậu em, có thuốc lá không?”
Một hộp thuốc lá cao cấp in đầy tiếng nước ngoài được đưa tới, Âu Dương Huy thoải mái nói: “Tặng anh.”
Tài xế vui vẻ hớn hở nhận lấy, vận may hôm nay không tệ, vớ được khách hàng lớn còn được tặng bao thuốc ngoại quốc.
Tài xế hưởng thụ nuốt mây nhả khói, còn Âu Dương Huy với Lăng Tiêu thì bình tĩnh nắm điếu thuốc nhả khói nhưng không hút.
Khói dùng để ngụy trang, đốt phù mới là chuyện chính, bọn họ cuốn lá bùa thành thuốc lá quả thật là hành động kỳ công xưa nay chưa từng có, nhưng tiếc rằng trong ruột không phải thuốc lá cao cấp.
Ngay lúc muốn đốt một điếu, Lăng Tiêu lén lút vớt vát chút sợi thuốc lá chưa đốt thì bị Âu Dương Huy trừng mắt, Lăng Tiêu vội vàng rụt tay về, buồn bực nói: “Còn gì nữa không?”
Còn, cậu đưa tôi một điếu thuốc bình thường để thỏa cơn nghiện đi!
Một điếu “bùa” đưa tới.
Lăng Tiêu dỗi, quay đầu chỗ khác nhìn cửa sổ.
“Chừng nào về tôi cho cậu một hộp.”
“Thật không?”
“Ừm.”
Được cao phú soái hứa hẹn, lúc này Lăng Tiêu mới nhận lấy điếu “bùa”, giả vờ đốt lên.
Nhờ lá bùa che chở, chiếc xe bình an chạy hơn nửa ngày, mãi cho tới chiều thì đến thành phố nơi quản lý Hoàng đang ở.
Xe taxi tận tâm đưa bọn họ tới trước cổng công ty, Âu Dương Huy thoải mái ném một cọc tiền cho tài xế: “Không cần thối.”
Lăng Tiêu chua chua nhìn xe chạy đi, vẻ mặt hâm mộ đố kỵ hận.
Trong phòng khách xa hoa, Lăng Tiêu châm trà hết chén này tới chén khác, mùi trà thang thơm ngát xông vào mũi, bằng vào trực giác của tiểu thị dân, Lăng Tiêu đoán giá trị của loại trà này không nhỏ, mà có giá trị không nhỏ tất nhiên không được lãng phí, Âu Dương Huy nhìn bộ dáng không thể ăn luôn ấm trà của Lăng Tiêu mà phì cười.
“Lăng Tiêu, loại trà này tôi cũng có.”
“Ồ! Vậy có thể tặng tôi vài hộp không? Cậu xem, chúng ta đều là người quen…”
“Được.”
Lăng Tiêu thấy y không nhăn mày dù chỉ một cái, hắn không khỏi buồn bực trong lòng: “Trà này quý không?” Chẳng lẽ mình nhìn nhầm trà này thuộc loại giá rẻ bày đầy đường!
“Không quý.” Âu Dương Huy nhấp một ngụm trà, “Tặng cậu mấy cậu cũng không sao.”
Lăng Tiêu bày vẻ mặt đau khổ: “Bao nhiêu tiền một cân?”
“Tám trăm đồng một lượng.”
“… Có thể trả tiền mặt không?”
“Hả? Tiền mặt?” Một giọng nói xa lạ truyền đến từ ngoài cửa.
Một người đàn ông trung niên bày vẻ mặt tươi cười đi đến, sau khi nói chuyện vài câu quản lý Hoàng đa mưu túc trí đã nhận ra vị nam sĩ ưu nhã kia chắc chắn là cao phú soái!
Cao phú soái = người có tiền = đại gia = khách hàng lớn!
Và tất nhiên khách hàng lớn thì không thể đối xử lạnh nhạt, vì thế quản lý Hoàng móc danh thiếp ra đưa tới bằng hai tay.
Âu Dương Huy cũng thức thời móc danh thiếp ra đưa tới, Lăng Tiêu liếc nhìn, danh thiếp mà cao phú soái đưa tới không phải làm bằng kim loại mà là từ giấy ép cao cấp.
Lăng Tiêu không mang danh thiếp đành phải giới thiệu qua miệng, một tới hai đi, Âu Dương Huy với Quản lý Hoàng trò chuyện vui vẻ, Lăng Tiêu không chen lời vào được nên đành phải nhìn chòng chọc vào danh thiếp của quản lý Hoàng.
Công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp bất động sản Hoàng thị, giám đốc: Hoàng Nhị Cẩu…
Cái tên này đúng thật là cứ nhìn một lần chắc chắn muốn cười một lần, quản lý Hoàng cũng không để ý mà còn tự trêu chọc mình, nói: “Ha ha, người nhà tôi mê tín, tên càng khó nghe càng dễ nuôi, không phải sao, cậu xem, không phải tôi đang sống rất khoẻ mạnh sao!”
Âu Dương Huy thấy quản lý Hoàng thoải mái đùa giỡn như vậy, xem ra cũng nên bắt đầu vào đề tài chính, thế là y nói: “Chúng tôi đến từ thành phố S, ở đó phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn nên chúng tôi đến gặp ông tìm hiểu một chút.”
“Vùng ngoại ô thành phố? Khụ, không không, tôi không biết.” Quản lý Hoàng trở mặt nhanh như lật sách, thấy bọn họ không phải khách hàng mà tới nghe ngóng án mạng, nụ cười trên mặt ông ta lập tức xìu xuống.
Âu Dương Huy mim cười: “Chắc là quản lý Hoàng đã nghe qua án mạng ở ngoại ô thành phố S rồi đúng không?”
Quản lý Hoàng lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không biết rõ tình hình.”
“Vậy chúng tôi nên tìm ai?”
“Muốn biết tình hình cụ thể xin mời qua phía cảnh sát.” Quản lý Hoàng vội vã tiễn khách, đứng lên mở cửa, “Thật xin lỗi, tôi bề bộn nhiều việc, mờivề cho.” Ý bảo bọn họ có thể đi.
Tất nhiên Lăng Tiêu không có khả năng cứ thế bỏ đi, nửa ấm trà cao cấp vẫn chưa uống xong, hắn giành giật từng giây cầm lấy ấm châm trà cho mình, quản lý Hoàng khinh thường liếc nhìn hắn, lúc nhìn thấy mu bàn tay của Lăng Tiêu, cơ thể ông ta run lên.
Âu Dương Huy bắt gặp phản ứng của ông ta, y cũng nâng tay lên, đưa vết đỏ cho ông ta nhìn: “Quản lý Hoàng, ông có biết đây là gì không?”
Ánh mắt quản lý Hoàng lay động sau đó chạy đi đóng cửa thật kỹ rồi mới ngồi trở lại ghế sa lon, suy nghĩ một lát, mới hỏi: “Mấy người ở tòa nhà nào?”
Lăng Tiêu và Âu Dương Huy liếc nhìn nhau, Âu Dương Huy nhẹ gật đầu, lúc này Lăng Tiêu mới kể sơ qua chuyện đã phát sinh.
Quản lý Hoàng vỗ đùi, thở dài: “Cậu làm bể tấm gương kia rồi?!”
Lăng Tiêu bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt cầu cứu bay về phía cao phú soái.
Nếu cái gương này là đồ cổ siêu cấp, thế thì toang CMNR! Hắn có bán mình cũng không trả nổi đâu!
Âu Dương Huy vỗ vai Lăng Tiêu: “Cậu ấy không cố ý, mặt của tấm gương kia hướng vào trong, vừa nhìn đã thấy không may mắn.”
Quản lý Hoàng nhỏ giọng nói: “Mặt gương có nát hay không không quan trọng, khung gương còn không? Lấy mặt gương khác gắn vào là được.”
Hai mắt Âu Dương Huy tỏa sáng, voãi! Hóa ra cách giải quyết đơn giản mọi chuyện lại đơn giản thế à! Đúng là nghe vua nói một ngày hơn hẳn đọc sách mười năm! Được! Chuyện này đơn giản nhất! Lập tức trở về đặt làm một cái!
Hai người sốt ruột dời ánh mắt sâu kín về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười gượng hai tiếng: “Tôi ném cái gương đi rồi.”
“Không sao, còn khung gương không?”
“Cũng ném luôn rồi.”
“…” Quản lý Hoàng đỡ trán.
Âu Dương Huy an ủi: “Không sao, khung gương đó trông như thế nào? Chỉ cần làm lại một cái giống như thế là được.”
Quản lý Hoàng lắc đầu: “Cái cần không phải khung, mà là phù văn khắc trên đó.”
Ngon! Đúng ngành của mình! Âu Dương Huy lại thấy được hi vọng, y lập tức truy hỏi: “Đó là phù gì?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết tấm gương kia gọi là Cửu Thiên Huyền Minh kính, một chữ trên đó tôi cũng không nhận ra.” Quản lý Hoàng thả tay xuống, “Cậu Lăng, căn phòng cậu ở chính là cửa Tử, phòng ấy treo kính là vì niêm phong cánh cửa ấy lại.”
“Ông biết không ít.” Âu Dương Huy nhíu mày. Trong huyền học Trung Quốc có tám cánh cửa lần lượt là Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, khai. Trong đó cửa Tử được vinh dự đứng đầu là cánh cửa hung ác nhất trong tám cánh cửa. Người xưa có câu: “Cát môn bị khắc cát bất tựu, hung môn bị khắc hung bất khởi; cát môn tương sinh hữu đại lợi, hung môn đắc sinh họa nan tị.”
*Đại ý là cửa cát (cửa may mắn) bị khắc thì may mắn không đến, cửa tử bị khắc sẽ không xảy ra tai nạn; cửa cảt tương sinh thì có lợi, cửa hung tương sinh sẽ thành tai họa khủng khiến không thể tránh khỏi.
Tấm gương treo ngược chính là vật khắc cửa Tử, dùng để phong bế nó, trong phong thủy học còn có nghĩa là tránh tai, trấn tà.
Quản lý Hoàng khiêm tốn khoát tay: “Làm nghề bất động sản, ít nhiều gì cũng sẽ biết chuyện này.”
“Ha ha, cũng đúng, cũng đúng.” Âu Dương Huy phụ họa.
Hai người lại cùng nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt: “Tôi sai rồi…”
Âu Dương Huy vỗ vai Lăng Tiêu rồi quay sang nói với quản lý Hoàng: “Về vụ án hẳn là ông có xem qua rồi đúng không?”
Quản lý Hoàng thở dài: “Có phải cậu định hỏi trước kia cũng có chuyện tương tự xảy ra đúng không?”
Cùng người thông minh giao tiếp quả thật không tốn sức chút nào, Âu Dương Huy gật đầu, giơ tay ra hiệu: “Ông từng nhìn thấy vết đỏ này rồi?”
“Ừm.” Quản lý Hoàng thừa nhận, “Mấy người chết dạo gần đây, trên mu bàn tay bọn họ đều có vết này, người chết mấy ngày trước cũng có.”
Thông qua ảnh chụp hiện trường của cảnh sát, ngoại trừ thi thể nát đến không còn hình người của một người đàn ông thì hai mu bàn tay của ông ta đều có vết bớt đỏ.
Lúc quản lý Hoàng nhìn về phía bọn họ một lần nữa, cảm xúc thương hại trong mắt ông ta cũng nhiều hơn vài phần.
Lăng Tiêu xém chsut giật nảy mình, Âu Dương Huy bình tĩnh giữ hắn lại: “Hẳn là cũng có trường hợp nào đó chết không thành chứ?”
“Chuyện này thì tôi không biết, tôi chỉ biết là người qua đời đều có dấu vết này.” Quản lý Hoàng nhìn đồng hồ troe tường, “Hay là như vậy đi, chờ sau khi tan làm, tôi dẫn các cậu đến gặp một người.”
Rốt cuộc cũng có người đâm trúng chỗ hở! Vẻ mặt Lăng Tiêu sa sầm lúc này mới ngẩng đầu, hi vọng lan tỏa trong mắt: “Ồ! Ai vậy?”
“Cha tôi…”
“…”
Cha của quản lý Hoàng nằm trong phòng xép xa hoa của bệnh viện, cả người cắm đầy ống truyền dịch, mặt mang máy thở oxi, hai mắt mở to không nhúc nhích.
Da thịt lỏng lẻo, gầy như que củi, quả thật trông ông ta già lắm rồi.
Lăng Tiêu buồn bực bĩu môi, trong lòng vô cùng mất hứng.
Không cần biết ông cụ này có phải là cao thủ hay không, trước cứ cho ông ta là cao thủ đi, nhưng với tình trạng như thế này còn có thể làm được gì? Cũng không thể bắt ông cụ lên trời xuống đất bắt quỷ được!
Vẫy lui y tá, quản lý Hoàng đi đến thì thầm vào tai ông cụ: “Cha, có khách.”
Ông cụ quay đầu, tròng mắt đảo một vòng, lạnh lùng đảo qua bọn họ: “Muốn mua miếng đất nào? Ra giá bao nhiêu?”
Wow, tự đại ghê nhỉ, nhìn lão này coi bộ tuổi không nhỏ đâu. Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng mỉm cười: “Ông cụ là tổng giám đốc công ty, cha, bọn họ đến từ thành phố S.”
Ông cụ tức giận nói: “Không bán! Cút!”
“Cha, bọn họ đến từ căn nhà kia.”
Cơ thể ông cụ chấn động.
Quản lý Hoàng giải thích: “Cha, trên tay bọn họ có dấu vết kia.”
“Cho ta xem một chút.” Ông cụ vươn tay ra.
Âu Dương Huy đưa tay qua, sức của ông cụ rất lớn, đột nhiên lão kéo một cái, cơ thể Âu Dương Huy bị kéo mạnh, nghiên nghiên ngã trên giường, bàn tay bị ông cụ kéo tới trước mặt.
Thị lực của ông cụ không tốt, lão híp mắt cẩn thận nhìn thật lâu mởi buông tiếng thở dài, lúc Lăng Tiêu với Âu Dương Huy cho là lão muốn chỉ điểm gì đó thì nghe ông cụ dặn dò: “Cẩu Tử, thu xếp phòng cho khách.”
Ban đêm, Âu Dương Huy với Lăng Tiêu được xếp trong một phòng khách sạn ở gần bệnh viện.
Đêm đến, nguy hiểm mai phục khắp nơi, Âu Dương Huy vội vàng dán phù tạo kết giới, chợt cửa gõ vang, quản lý Hoàng đầu đầy mồ hôi đứng bên ngoài.
Đối mặt với bốn bức tường dính đầy lá bùa, quản lý Hoàng cũng không ngạc nhiên, ông ta đặt mông ngồi xuống sô pha trong phòng, lấy một túi văn kiện ra đưa tới: “Cha đưa cho các cậu, nhìn xem một chút.”
Túi văn kiện căng phồng, lúc mở ra nhìn cũng chỉ có mấy trang giấy ố vàng, cùng lúc đó một tấm danh thiếp rơi ra, Lăng Tiêu nhặt lên, trên đó viết công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp bất động sản Hoàng thị, giám đốc: Hoàng Tiểu Đản…
*黄小蛋/Hoàng Tiểu Đản: Trứng vàng = “Bi” vàng.
ĐM! Chẳng lẽ tên càng hài càng giàu?!
Lăng Tiêu bắt đầu nghiên cứu tên của mình, bắt đầu mơ hồ cảm giác được Lăng với Tiêu kết hợp lại nghe rất khí phách! Con bà nó! Cha mẹ sao lại đặt tên như thế! Chẳng lẽ muốn mình khổ cả đời?!
*Lăng/凌: Băng. Tiêu/霄: Sương, mây.
Càng nhin danh thiếp càng đau lòng, Lăng Tiêu cầm lấy danh thiếp bắt đầu nghiên cứu.
Ở trên vẽ một hình chữ nhật xấu xí, bên cạnh là một nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lăng Tiêu nhìn hồi lâu nhưng vẫn không nhận ra bất cứ chữ nào: “Đây là chữ gì?”
“Đây là chữ của cha tôi…” Quản lý Hoàng lườm hắn một cái, chỉ vào chữ viết bên cạnh, “Đao Minh Hồng, là đao cổ làm từ nguyên liệu còn dư lại lúc Hoàng Đế Hiên Viên đúc kiếm vàng bị chảy đáy lò, sau khi làm lạnh thì biến thành hình đao.”
“Ừm, sau khi nghe ông giải thích, tôi mới thấy chữ này đúng là giống chữ đao thật, ha ha, còn bức tranh này cũng quá xấu…” Lăng Tiêu vừa ngẩng đầu lập tức đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của quản lý Hoàng, hắn lập tức ngộ ra.
Móa! Không lẽ bức tranh này cũng là…
“Cha tôi vẽ…”
“…” Lăng Tiêu bị sét đánh nổ cái uỳnh.
Âu Dương Huy tò mò: “Còn cái này?”
“Đây là bản sao chép phù văn trên tấm gương, tuy có hơi mờ một chút, mong cậu bỏ qua.”
Móa! Anh Cẩu à, anh nói dễ quá nhỉ! Nó mơ hồ tới mức chỉ còn cái bóng mờ mờ thì “một chút” chỗ nào hả…
Hai người 囧, cùng nhìn về phía quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng à một tiếng: “Tôi kể chuyện của mọi người cho cha tôi rồi.”
“Cha tôi nói, nếu tấm gương vỡ thì có thể xem hoa văn này rồi dựa vào nó để khắc lại một cái khác.”
“Cha tôi nói, khi còn bé có một cao nhân nói với ông ta rằng cây đao này có thể trảm hồn thu quỷ, nếu muốn trừ sạch tà ma có thể dùng cây đao này.”
Vốn bọn họ có thể không cần trông cậy vào bản sao chép, vừa nghe tới công dụng trâu bò của Đao Trảm Hồn, hai người bọn họ đã vội vàng hoan hô, rốt cuộc cảm giác lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng vì lo sợ đụng quỷ này cuối cùng cũng kết thúc!
“Trước nghe tôi nói xong đã.” Quản lý Hoàng giơ tay ra hiệu dừng lại, “Cha nói, ông cũng có trách nhiệm, mấy năm nay hại không ít người, hi vọng mọi người có thể bình an, thế nên mới đưa tập tài liệu này cho mọi người.”
Á à, hình như bên trong có một lượng tin tức rất lớn?
Lăng Tiêu và Âu Dương Huy liếc nhìn nhau.
“Cha nói, lúc ông còn bé từng mở một chiếc hộp, thả thứ bên trong ra, sau đó có một cao nhân làm phép trấn áp mới không sao nữa, sau đó mảnh đất kia quy hoạch trở thành một phần của thành phố rồi mở rộng xây nhà cho thuê, cha tôi không yên lòng nên quyết định mua lại mảnh đất kia, ông cảm thấy việc mình trông coi cũng là một loại chuộc tội.”
Ối chà chà, hóa ra kẻ cầm đầu là đồng chí Hoàng Tiểu Đản!
Sau khi Lăng Tiêu nghĩ thông suốt, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn nhẹ đi không ít, được rồi, suy cho cùng tôi cũng là người bị hại!
“Vị cao nhân kia là ai?” Âu Dương Huy tiếp tục hỏi, mấy ngày nay y gặp đủ loại dấu hiệu cho thấy, sau khi tấm gương bị vỡ nát, pháp trận mở ra, có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm được phóng thích, ngay cả du hồn cũng bị sức mạnh kia ảnh hưởng…
Vị cao nhân có thể trấn áp thứ kia chắc chắn không đơn giản.
Chẳng lẽ là sư phụ?
“Tôi không biết.” Quản lý Hoàng nhún vai, “Khi đó cha tôi đã chuyển sang thành phố khác, còn vị cao nhân kia thì trước khi đi có nói với trưởng thôn và đưa cho ông ta vài thứ, cha tôi trở về nghe ngóng mới biết được.”
“Vậy thứ đó là gì?”
“Tôi không biết.”
“Không sao không sao, có đao là được rồi!” Không cần biết nó là cái gì nhưng một đảo trảm yêu đó nghen, cuối cùng mọi chuyện nhanh chóng kết thúc tốt đẹp! Lăng Tiêu lại quay sang nhìn Hoàng-cứu-tinh đầy trìu mến.
Hoàng-cứu-tinh sảng khoái cười nói: “Ông già nhà tôi tìm cây đao này hơn nửa đời người rồi mà vẫn chưa tìm được…”
Trong phòng khách sạn, máy điều hoà u u thổi khí, gương mặt Lăng Tiêu tiều tụy hóp lại ỉu xìu ngồi trên ghế sô pha.
Âu Dương Huy vừa tắm rửa xong, cơ thể thơm ngào ngạt quấn khăn tắm đi tới nói với cái xác tuyệt vọng không có sinh mệnh: “Lăng Tiêu, đi tắm rửa.”
Sinh mệnh tuyệt vọng không thèm đếm xỉa, hắn cầm lấy một tờ quảng cáo: “Đại sư, khách sạn có phục vụ đặc biệt, chúng ta thử một chút nhé?” Sống hơn hai mươi năm, nhìn thấy tuổi thọ của mình sắp kết thúc ngay trước mắt! Bản sao của hoa văn khắc trên tấm gương không đáng tin cậy, đao đỏ gì đấy thì chưa tìm được, xem ra mọi chuyện đến đây là kết thúc, vậy hãy để sinh mệnh bùng cháy lần cuối, để tôi hoàn toàn thoát khỏi hồi ức đáng sợ mà mang kỷ niệm đẹp lên thiên đường đi!
“Lăng Tiêu, đừng nghĩ lung tung.” Âu Dương Huy vừa tức vừa buồn cười, y nhanh chóng cướp đi hồi ức tốt đẹp của hắn sau đó nhét một tấm phù vào tay Lăng Tiêu. “Đốt lên rồi bỏ tro vào bồn tắm ngâm mình một lúc.”
“Đại sư…”
“Hửm?”
“Eo của cậu…” Ánh mắt hắn hướng xuống, quét tới bắp đùi rắn chắc lộ ra khỏi khăn tắm, “Ngay cả chân cũng…”
“Cái gi?” Y cúi đầu nhìn, trên hông với một bên đùi nổi lên dấu vân tay hồng hồng.
“Đại sư, cậu làm lúc nào thế? Chậc chậc dữ dội ghê nhở?” Hừ! Còn giả vờ chính chắn! Chẳng phải chính mình cũng đi tìm “cảnh đẹp” sao!
Âu Dương Huy sờ sờ eo rồi lại sờ sờ chân, vẻ mặt mêm mang một hồi mới chợt tỉnh ngộ, y kéo Lăng Tiêu qua ấn hắn xuống giường.
Quần áo bị xé mở, lúc này Lăng Tiêu mới kịp phản ứng: “Này! Cậu làm cái gì thế hả!”
“Đừng nhúc nhích!” Leng keng, nút thắt lưng tuột ra, quần bị lột xuống như lột bánh chưng, Lăng Tiêu hoảng sợ co quắp người lại.
Không ngoài dữ liệu, trên lồng ngực rắn chắc với một bên eo cũng có dấu tay hồng hồng.
Dấu ấn này xuất hiện từ lúc nào?
Âu Dương Huy nhìn hắn, sắc mặt y dần trở nên nghiêm túc…
Trong đêm, Âu Dương Huy không ngủ mà nghiêng người tựa đầu trên giường, tập trung cảm ứng xung quanh.
Ngọn đèn nhỏ mờ tối soi sáng được một phạm vi rất nhỏ, còn những góc tối nơi không được ánh sáng chiếu tới thì như có thứ gì đó đang ẩn núp.
Lăng Tiêu đáng thương cuộn chăn nằm bên cạnh, dáng vẻ nghiễm nhiên như thể bị chà đạp.
Mặc dù nói là kiểm tra cơ thể nhưng hành động này quả thật là…
“Đại sư, cậu phải chịu trách nhiệm.”
“Được được được, tôi chịu trách nhiệm.” Âu Dương Huy bình thản tuột một bên áo xuống đến tận eo để lộ ra lồng ngực, “Cho cậu xem lại là được.”
Đường cong duyên dáng không có chút thịt thừa, trên bụng còn có cơ bụng, Lăng Tiêu chua chua nhìn rồi nhìn, thật lâu sau mới rì rầm nhắc nhở: “Áo sơ mi của tôi hư rồi.”
“Chẳng phải chỉ rơi vài cái nút thôi sao! Tôi may lại giúp cậu là được.”
“Hu hu…”
“Tiện thể tôi giặc giùm cậu luôn, vậy đã được chưa?”
“Hức hức hức…”
“Được được được, tôi mua cho cậu cái mới…”
Lúc này cái mặt uể oải của tiẻu thị dân mới giản ra.
Cứ như vậy phút chốc, Âu Dương Huy đột nhiên nhìn về phía TV, màn hình xa hoa tinh thể lỏng được gắn trên tường đối diện chân giường, hình ảnh đen thùi lùi giấu trong căn phòng mờ tối.
Âu Dương Huy hơi không yên lòng, y mở thêm một ngọn đèn ngủ, dưới ánh sáng của hai ngọn đèn, Lăng Tiêu bị ánh sáng chiếu vào không ngủ được: “Cậu mở nhiều đèn thế làm gì?”
“Không sao đâu, cậu ngủ đi.” Y kéo chăn mền lên cao che lại đầu của Lăng Tiêu, chợt y có ảo giác như mình vừa trùm mặt xác chết thế nên Âu Dương Huy lại kéo kéo cái chăn xuống một chút, để lộ ra nauwr đầu của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bị y đùa giỡn tới phiền, vì thế hắn, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình tinh thể lỏng, màn hình không có vấn đề, trái lại lá bùa trên tường lại nhẹ nhàng phất lên, tung bay phấp phới, tiếp đó một luồn ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, tiếp đó hóa thành tro tàn.
Âu Dương Huy bình tĩnh cầm lấy bật lửa, nhóm lửa một tấm phù rồi xoa lên mu bàn tay, sau đó chùi chùi một ít lên tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu kháng nghị: “Đại sư, rốt cuộc cậu có ngủ hay không đây!”
“Lăng Tiêu, cậu còn giữ danh thiếp của tôi không?”
“Có…” Xòe tay ra, một tấm danh thiếp xa hoa nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Tìm dây treo nó lên cổ.”
“Mắc gì tôi phải…” Lăng Tiêu ném ánh mắt khinh bỉ về phía y, bùa hộ thân biến thành danh thiếp còn chưa tính, giờ còn muốn hắn treo trên cổ mang theo bên người? Cậu cho rằng tôi là con gái à! Nếu đổi lại cậu là con gái thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút…
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đèn còn mở, Lăng Tiêu lại không nhịn được nhìn sang thì thấy đại sư đang cầm điện thoại bấm bấm.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Mua vé.”
“Ể?”
“Chúng ta trở về.”
“À, tàu cao tốc hả?”
“Máy bay.”
Lăng Tiêu giật mình nhảy dựng.
Cao phú soái mitm cười: “Tôi bỏ tiền.”
“Ờ…” Vậy thì máy quá, tâm trạng vui vẻ nằm trở lại giường, còn chưa kịp thở phào đã nghe thấy cao phú soái không chút hoang mang bổ sung thêm một câu: “Sau này cậu trả cho tôi là được.”
“Đại sư…”
“Lăng Tiêu, lúc tôi gọi hỏi trả tiền, cấm cậu treo máy.”
Bay trên bầu trời và chạy trên mặt đất là hai cách di chuyển hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Chờ khi trở lại căn nhà nhỏ, Lăng Tiêu cảm thấy mình như chết.
Hành lang vốn yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, ngay cả rác ở đầu bậc thang cũng không còn.
Tuy rác không còn nhưng thứ nước đọng màu vàng xanh và mùi thối rữa vẫn còn như chứng tỏ đã từng có người thật sự ở đây.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà người đi nhà trống, Lăng Tiêu thở dài, vành mắt hơi đỏ lên.
Quả thật của rẻ là của ôi, nếu lúc trước mình không tham chắc chắn sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này!
Âu Dương Huy vỗ vai Lăng Tiêu: “Không chỉ có một mình cậu.”
Đi đi một hồi, chợt Lăng Tiêu nhảy dựng lên chạy ngược lại núp sau Âu Dương Huy, hắn há miệng run rẩy nhìn về phía một góc hẻo lánh, dường như có thứ gì đó đen sì đang ẩn núp ở đó, Âu Dương Huy đi qua nhìn, cười mắng: “Chỉ là mấy cục đá! Xem cậu bì dọa kìa!”
“Nhưng lúc nãy nó mới động đậy!” Lăng Tiêu ấm ức trong lòng, trong lối đi nhỏ yên tĩnh đột nhiên nhìn thấy có cái gì đó động đậy, ai mà không bị dọa sợ nhảy dựng chứ! Được rồi! Chỉ cần mình thừa nhận đó không phải chuột thì cũng là gián, sau đó ngẫm lại chuyện lúc nãy thì cũng không quá đáng sợ!
Cơ mà á, nếu tảng đá biết cử động quả thật quá kinh khủng, cậu có chắc đó là bọ hung ngụy trang thành tảng đá đó chứ?
Âu Dương Huy tới gần một chút, lấy điện thoại ra chiếu sáng, chỉ là vài hòn đá nhỏ nằm trong góc, không có gì đặc biệt.
“Lăng Tiêu, cậu nhìn, chỉ là đá.”
“Được được! Là tôi già rồi nên hoa mắt!” Lăng Tiêu đỏ mặt, ngượng nghịu thoát khỏi hiện trường.
Trên đường đi, Lăng Tiêu chỉ lo trốn, Âu Dương Huy thì chậm rãi ung dung đi phía sau.
Hành lang trống rỗng, thỉnh thoảng xuất hiện vài tảng đá nhỏ trong góc hẻo lánh.
Lúc trở lại phòng đơn trên lầu năm, Âu Dương Huy lấy giấy bút trong ngăn tủ của Lăng Tiêu, bắt đầu vẽ sơ đồ phác thảo sột sột soạt soạt.
“Đại sư cũng biết vẽ à?” Lăng Tiêu tò mò đi tới, nhìn nhìn một hồi mới tấm tắc lấy làm lạ.
Quả không hổ danh là đại sư, ngay cả vẽ đồ vật cũng rất chuyên nghiệp! Lăng Tiêu dựng thẳng ngón cái: “Đại sư vẽ hộp đựng tiền thật là đẹp!”
“Hộp em gái cậu! Đây là bản vẽ mặt phẳng của tòa nhà!” Âu Dương Huy tức đến không còn mặt mũi, ném bút lên bàn, “Cậu vẽ đi!”
Lăng Tiêu đã tới tới lui lui trong căn nhà nhỏ này mấy chục lần, hắn vẽ bản vẽ mặt phẳng vô cùng chuyên nghiệp, ngang dọc gọn gàng, thậm chí còn vẽ chính xác vị trí cầu thang và cách sắp xếp phòng của các hộ gia đình.
“Ây da, không biết đại sư có hài lòng không?” Cuối cùng Lăng Tiêu cũng có gì đó cao hơn cao phú soái, thế nên không che cảm giác thoải mái trong lòng mà show luôn ra ngoài.
Âu Dương Huy nhíu mày, y mò lên bản vẽ mặt phẳng nghiên cứu một lát rồi đứng lên đi ra ngoài
Đại sư đi, tất nhiên Lăng Tiêu cũng dính sát rạt.
Trong tòa nhà chỉ có một cầu thang dẫn đi lên còn các căn hộ thì chia ra hai bên, Âu Dương Huy đ lòng vòng trong trong hành lang như đang xác nhận chuyện gì, lúc đi lên lầu sáu thì dạo qua một vòng, xong rồi đi đến lầu 7 lại dạo một vòng, cuối cùng trở lại phòng nhỏ ở lầu năm đặt mông ngồi xuống mép giường cầm lấy bản vẽ mặt phẳng nghiên cứu.
Lăng Tiêu tò mò: “Đại sư, mấy tảng đá kia có gì đặc biệt à?”
Trong hành lang có vài tảng đá linh tinh, nếu không tập trung nhìn kỹ đúng là không phát hiện ra, sau khi đại sư xác nhận xong mấy tảng đá thì lập tức đổi chỗ, đi qua đi lại mấy tầng lầu một hồi mới phủi mông quay lại phòng.
Sắc mặt Âu Dương Huy nghiêm nghị: “Xác định mấy tảng đá không có gì đặc biệt, nhưng cách sắp xếp của nó trong mấy tầng lầu giống như tạo thành Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận.”
“Wow, nghe có vẻ rất lợi hại! Chỉ với mấy tảng đá đã có thể bày trận! Thật đúng là biện pháp gọn gàng tiện nghi!
Âu Dương Huy thở dài: “Cậu có nghe qua Sudoku bao giờ chưa? Sudoku bắt nguồn từ Hà Đồ Lạc Thư, đồng thời số lượng của các số trên dòng, cho dù là ngang, dọc, xéo, xuống, đều không thay đổi, hơn nữa số giữa các hàng cũng không trùng nhau, đây là một hình vuông ma thuật bậc ba trong toán học hiện đại…” Âu Dương Huy nhìn bộ dáng đầu óc mơ hồ của Lăng Tiêu, y suy nghĩ một lát rồi dùng cách trực tiếp nhất, “Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận là khốn trận sử dụng nguyên lý của Sudoku để tạo ra.”
Hai mắt Lăng Tiêu sáng lên: “Có cao nhân đang giúp chúng ta?”
“Không không, không phải giúp chúng ta, người đó chỉ trấn áp những thứ trong tòa nhà mà thôi.” Âu Dương Huy lắc đầu, “Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận là trận pháp phá tà của Đạo gia, có thể trấn áp tà ma nhưng tiếc là trận pháp này không dùng được lâu dài, trị ngọn không trị gốc.”
“Ý của cậu là…”
“Các duy nhất để một dao giết gọn là phải tìm ra nơi bắt nguồn của nó.”
Như để xác nhận lời giải thích của Âu Dương Huy, một tiếng lộc cộc lộp cộp truyền đến từ ngoài cửa, tiếp đó là tiếng loong-coong như có thứ gì đó đâm vào cửa.
Lăng Tiêu lại nhảy dựng. nhảy nhảy ra sau lưng đại sư.
Lúc này Âu Dương Huy móc ra một đồng tiền từ trong túi, Lăng Tiêu suy nghĩ nếu vật ngoài cửa hiện thân, chắc chắn đại sư sẽ dùng đòn tất sát vung tiền như rác. Trong nháy mắt đồng tiền kia như viên đạn đập phát chết luôn tà linh, còn chuyện làm sao có thể lấy lại tiền, thôi thì mang ra thị trường bán đồ cổ đổi thành tiền mặt, thật đúng là vũ khí bảo vệ môi trường đáng tin cậy!
Lăng Tiêu gõ bàn tính lọc cọc trong lòng, ước gì thứ đứng ngoài cửa là một tấm bia sống, nhưng cửa vừa mở ra, Lăng Tiêu thất vọng.
Ngoài cửa trống không, không có bất cứ thứ gì cả.
Âu Dương Huy cảnh giác nhìn bốn phía, y vừa cúi đầu thì phát hiện một hòn đá nhỏ nằm ngay cạnh cửa.
Có người động vào đống đá!
Bọn chúng muốn phá trận!
Một loạt tiếng lộc cộc lộp cộp vang lên lần nữa, Âu Dương Huy ngẩng đầu, y tận mắt thấy trên bậc thang không có một bóng người nhưng có mấy viên đá cứ liên tục lộc cộc lộc cộc lăn xuống…
*重赏之下,必有勇夫/cao giới chi hạ tất hữu dũng phu: Nghĩa là dưới sự kích thích của phần thưởng phong phú, sẽ có những người dũng cảm nhận nhiệm vụ (thử thách).
Khói mù lượn lờ trong xe taxi, tài xế cũng là dân hút thuốc, y vui vẻ nhìn hai người bọn họ, không nhịn được mở miệng nói: “Cậu em, có thuốc lá không?”
Một hộp thuốc lá cao cấp in đầy tiếng nước ngoài được đưa tới, Âu Dương Huy thoải mái nói: “Tặng anh.”
Tài xế vui vẻ hớn hở nhận lấy, vận may hôm nay không tệ, vớ được khách hàng lớn còn được tặng bao thuốc ngoại quốc.
Tài xế hưởng thụ nuốt mây nhả khói, còn Âu Dương Huy với Lăng Tiêu thì bình tĩnh nắm điếu thuốc nhả khói nhưng không hút.
Khói dùng để ngụy trang, đốt phù mới là chuyện chính, bọn họ cuốn lá bùa thành thuốc lá quả thật là hành động kỳ công xưa nay chưa từng có, nhưng tiếc rằng trong ruột không phải thuốc lá cao cấp.
Ngay lúc muốn đốt một điếu, Lăng Tiêu lén lút vớt vát chút sợi thuốc lá chưa đốt thì bị Âu Dương Huy trừng mắt, Lăng Tiêu vội vàng rụt tay về, buồn bực nói: “Còn gì nữa không?”
Còn, cậu đưa tôi một điếu thuốc bình thường để thỏa cơn nghiện đi!
Một điếu “bùa” đưa tới.
Lăng Tiêu dỗi, quay đầu chỗ khác nhìn cửa sổ.
“Chừng nào về tôi cho cậu một hộp.”
“Thật không?”
“Ừm.”
Được cao phú soái hứa hẹn, lúc này Lăng Tiêu mới nhận lấy điếu “bùa”, giả vờ đốt lên.
Nhờ lá bùa che chở, chiếc xe bình an chạy hơn nửa ngày, mãi cho tới chiều thì đến thành phố nơi quản lý Hoàng đang ở.
Xe taxi tận tâm đưa bọn họ tới trước cổng công ty, Âu Dương Huy thoải mái ném một cọc tiền cho tài xế: “Không cần thối.”
Lăng Tiêu chua chua nhìn xe chạy đi, vẻ mặt hâm mộ đố kỵ hận.
Trong phòng khách xa hoa, Lăng Tiêu châm trà hết chén này tới chén khác, mùi trà thang thơm ngát xông vào mũi, bằng vào trực giác của tiểu thị dân, Lăng Tiêu đoán giá trị của loại trà này không nhỏ, mà có giá trị không nhỏ tất nhiên không được lãng phí, Âu Dương Huy nhìn bộ dáng không thể ăn luôn ấm trà của Lăng Tiêu mà phì cười.
“Lăng Tiêu, loại trà này tôi cũng có.”
“Ồ! Vậy có thể tặng tôi vài hộp không? Cậu xem, chúng ta đều là người quen…”
“Được.”
Lăng Tiêu thấy y không nhăn mày dù chỉ một cái, hắn không khỏi buồn bực trong lòng: “Trà này quý không?” Chẳng lẽ mình nhìn nhầm trà này thuộc loại giá rẻ bày đầy đường!
“Không quý.” Âu Dương Huy nhấp một ngụm trà, “Tặng cậu mấy cậu cũng không sao.”
Lăng Tiêu bày vẻ mặt đau khổ: “Bao nhiêu tiền một cân?”
“Tám trăm đồng một lượng.”
“… Có thể trả tiền mặt không?”
“Hả? Tiền mặt?” Một giọng nói xa lạ truyền đến từ ngoài cửa.
Một người đàn ông trung niên bày vẻ mặt tươi cười đi đến, sau khi nói chuyện vài câu quản lý Hoàng đa mưu túc trí đã nhận ra vị nam sĩ ưu nhã kia chắc chắn là cao phú soái!
Cao phú soái = người có tiền = đại gia = khách hàng lớn!
Và tất nhiên khách hàng lớn thì không thể đối xử lạnh nhạt, vì thế quản lý Hoàng móc danh thiếp ra đưa tới bằng hai tay.
Âu Dương Huy cũng thức thời móc danh thiếp ra đưa tới, Lăng Tiêu liếc nhìn, danh thiếp mà cao phú soái đưa tới không phải làm bằng kim loại mà là từ giấy ép cao cấp.
Lăng Tiêu không mang danh thiếp đành phải giới thiệu qua miệng, một tới hai đi, Âu Dương Huy với Quản lý Hoàng trò chuyện vui vẻ, Lăng Tiêu không chen lời vào được nên đành phải nhìn chòng chọc vào danh thiếp của quản lý Hoàng.
Công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp bất động sản Hoàng thị, giám đốc: Hoàng Nhị Cẩu…
Cái tên này đúng thật là cứ nhìn một lần chắc chắn muốn cười một lần, quản lý Hoàng cũng không để ý mà còn tự trêu chọc mình, nói: “Ha ha, người nhà tôi mê tín, tên càng khó nghe càng dễ nuôi, không phải sao, cậu xem, không phải tôi đang sống rất khoẻ mạnh sao!”
Âu Dương Huy thấy quản lý Hoàng thoải mái đùa giỡn như vậy, xem ra cũng nên bắt đầu vào đề tài chính, thế là y nói: “Chúng tôi đến từ thành phố S, ở đó phát sinh một vài chuyện ngoài ý muốn nên chúng tôi đến gặp ông tìm hiểu một chút.”
“Vùng ngoại ô thành phố? Khụ, không không, tôi không biết.” Quản lý Hoàng trở mặt nhanh như lật sách, thấy bọn họ không phải khách hàng mà tới nghe ngóng án mạng, nụ cười trên mặt ông ta lập tức xìu xuống.
Âu Dương Huy mim cười: “Chắc là quản lý Hoàng đã nghe qua án mạng ở ngoại ô thành phố S rồi đúng không?”
Quản lý Hoàng lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không biết rõ tình hình.”
“Vậy chúng tôi nên tìm ai?”
“Muốn biết tình hình cụ thể xin mời qua phía cảnh sát.” Quản lý Hoàng vội vã tiễn khách, đứng lên mở cửa, “Thật xin lỗi, tôi bề bộn nhiều việc, mờivề cho.” Ý bảo bọn họ có thể đi.
Tất nhiên Lăng Tiêu không có khả năng cứ thế bỏ đi, nửa ấm trà cao cấp vẫn chưa uống xong, hắn giành giật từng giây cầm lấy ấm châm trà cho mình, quản lý Hoàng khinh thường liếc nhìn hắn, lúc nhìn thấy mu bàn tay của Lăng Tiêu, cơ thể ông ta run lên.
Âu Dương Huy bắt gặp phản ứng của ông ta, y cũng nâng tay lên, đưa vết đỏ cho ông ta nhìn: “Quản lý Hoàng, ông có biết đây là gì không?”
Ánh mắt quản lý Hoàng lay động sau đó chạy đi đóng cửa thật kỹ rồi mới ngồi trở lại ghế sa lon, suy nghĩ một lát, mới hỏi: “Mấy người ở tòa nhà nào?”
Lăng Tiêu và Âu Dương Huy liếc nhìn nhau, Âu Dương Huy nhẹ gật đầu, lúc này Lăng Tiêu mới kể sơ qua chuyện đã phát sinh.
Quản lý Hoàng vỗ đùi, thở dài: “Cậu làm bể tấm gương kia rồi?!”
Lăng Tiêu bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt cầu cứu bay về phía cao phú soái.
Nếu cái gương này là đồ cổ siêu cấp, thế thì toang CMNR! Hắn có bán mình cũng không trả nổi đâu!
Âu Dương Huy vỗ vai Lăng Tiêu: “Cậu ấy không cố ý, mặt của tấm gương kia hướng vào trong, vừa nhìn đã thấy không may mắn.”
Quản lý Hoàng nhỏ giọng nói: “Mặt gương có nát hay không không quan trọng, khung gương còn không? Lấy mặt gương khác gắn vào là được.”
Hai mắt Âu Dương Huy tỏa sáng, voãi! Hóa ra cách giải quyết đơn giản mọi chuyện lại đơn giản thế à! Đúng là nghe vua nói một ngày hơn hẳn đọc sách mười năm! Được! Chuyện này đơn giản nhất! Lập tức trở về đặt làm một cái!
Hai người sốt ruột dời ánh mắt sâu kín về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười gượng hai tiếng: “Tôi ném cái gương đi rồi.”
“Không sao, còn khung gương không?”
“Cũng ném luôn rồi.”
“…” Quản lý Hoàng đỡ trán.
Âu Dương Huy an ủi: “Không sao, khung gương đó trông như thế nào? Chỉ cần làm lại một cái giống như thế là được.”
Quản lý Hoàng lắc đầu: “Cái cần không phải khung, mà là phù văn khắc trên đó.”
Ngon! Đúng ngành của mình! Âu Dương Huy lại thấy được hi vọng, y lập tức truy hỏi: “Đó là phù gì?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết tấm gương kia gọi là Cửu Thiên Huyền Minh kính, một chữ trên đó tôi cũng không nhận ra.” Quản lý Hoàng thả tay xuống, “Cậu Lăng, căn phòng cậu ở chính là cửa Tử, phòng ấy treo kính là vì niêm phong cánh cửa ấy lại.”
“Ông biết không ít.” Âu Dương Huy nhíu mày. Trong huyền học Trung Quốc có tám cánh cửa lần lượt là Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, khai. Trong đó cửa Tử được vinh dự đứng đầu là cánh cửa hung ác nhất trong tám cánh cửa. Người xưa có câu: “Cát môn bị khắc cát bất tựu, hung môn bị khắc hung bất khởi; cát môn tương sinh hữu đại lợi, hung môn đắc sinh họa nan tị.”
*Đại ý là cửa cát (cửa may mắn) bị khắc thì may mắn không đến, cửa tử bị khắc sẽ không xảy ra tai nạn; cửa cảt tương sinh thì có lợi, cửa hung tương sinh sẽ thành tai họa khủng khiến không thể tránh khỏi.
Tấm gương treo ngược chính là vật khắc cửa Tử, dùng để phong bế nó, trong phong thủy học còn có nghĩa là tránh tai, trấn tà.
Quản lý Hoàng khiêm tốn khoát tay: “Làm nghề bất động sản, ít nhiều gì cũng sẽ biết chuyện này.”
“Ha ha, cũng đúng, cũng đúng.” Âu Dương Huy phụ họa.
Hai người lại cùng nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt: “Tôi sai rồi…”
Âu Dương Huy vỗ vai Lăng Tiêu rồi quay sang nói với quản lý Hoàng: “Về vụ án hẳn là ông có xem qua rồi đúng không?”
Quản lý Hoàng thở dài: “Có phải cậu định hỏi trước kia cũng có chuyện tương tự xảy ra đúng không?”
Cùng người thông minh giao tiếp quả thật không tốn sức chút nào, Âu Dương Huy gật đầu, giơ tay ra hiệu: “Ông từng nhìn thấy vết đỏ này rồi?”
“Ừm.” Quản lý Hoàng thừa nhận, “Mấy người chết dạo gần đây, trên mu bàn tay bọn họ đều có vết này, người chết mấy ngày trước cũng có.”
Thông qua ảnh chụp hiện trường của cảnh sát, ngoại trừ thi thể nát đến không còn hình người của một người đàn ông thì hai mu bàn tay của ông ta đều có vết bớt đỏ.
Lúc quản lý Hoàng nhìn về phía bọn họ một lần nữa, cảm xúc thương hại trong mắt ông ta cũng nhiều hơn vài phần.
Lăng Tiêu xém chsut giật nảy mình, Âu Dương Huy bình tĩnh giữ hắn lại: “Hẳn là cũng có trường hợp nào đó chết không thành chứ?”
“Chuyện này thì tôi không biết, tôi chỉ biết là người qua đời đều có dấu vết này.” Quản lý Hoàng nhìn đồng hồ troe tường, “Hay là như vậy đi, chờ sau khi tan làm, tôi dẫn các cậu đến gặp một người.”
Rốt cuộc cũng có người đâm trúng chỗ hở! Vẻ mặt Lăng Tiêu sa sầm lúc này mới ngẩng đầu, hi vọng lan tỏa trong mắt: “Ồ! Ai vậy?”
“Cha tôi…”
“…”
Cha của quản lý Hoàng nằm trong phòng xép xa hoa của bệnh viện, cả người cắm đầy ống truyền dịch, mặt mang máy thở oxi, hai mắt mở to không nhúc nhích.
Da thịt lỏng lẻo, gầy như que củi, quả thật trông ông ta già lắm rồi.
Lăng Tiêu buồn bực bĩu môi, trong lòng vô cùng mất hứng.
Không cần biết ông cụ này có phải là cao thủ hay không, trước cứ cho ông ta là cao thủ đi, nhưng với tình trạng như thế này còn có thể làm được gì? Cũng không thể bắt ông cụ lên trời xuống đất bắt quỷ được!
Vẫy lui y tá, quản lý Hoàng đi đến thì thầm vào tai ông cụ: “Cha, có khách.”
Ông cụ quay đầu, tròng mắt đảo một vòng, lạnh lùng đảo qua bọn họ: “Muốn mua miếng đất nào? Ra giá bao nhiêu?”
Wow, tự đại ghê nhỉ, nhìn lão này coi bộ tuổi không nhỏ đâu. Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng mỉm cười: “Ông cụ là tổng giám đốc công ty, cha, bọn họ đến từ thành phố S.”
Ông cụ tức giận nói: “Không bán! Cút!”
“Cha, bọn họ đến từ căn nhà kia.”
Cơ thể ông cụ chấn động.
Quản lý Hoàng giải thích: “Cha, trên tay bọn họ có dấu vết kia.”
“Cho ta xem một chút.” Ông cụ vươn tay ra.
Âu Dương Huy đưa tay qua, sức của ông cụ rất lớn, đột nhiên lão kéo một cái, cơ thể Âu Dương Huy bị kéo mạnh, nghiên nghiên ngã trên giường, bàn tay bị ông cụ kéo tới trước mặt.
Thị lực của ông cụ không tốt, lão híp mắt cẩn thận nhìn thật lâu mởi buông tiếng thở dài, lúc Lăng Tiêu với Âu Dương Huy cho là lão muốn chỉ điểm gì đó thì nghe ông cụ dặn dò: “Cẩu Tử, thu xếp phòng cho khách.”
Ban đêm, Âu Dương Huy với Lăng Tiêu được xếp trong một phòng khách sạn ở gần bệnh viện.
Đêm đến, nguy hiểm mai phục khắp nơi, Âu Dương Huy vội vàng dán phù tạo kết giới, chợt cửa gõ vang, quản lý Hoàng đầu đầy mồ hôi đứng bên ngoài.
Đối mặt với bốn bức tường dính đầy lá bùa, quản lý Hoàng cũng không ngạc nhiên, ông ta đặt mông ngồi xuống sô pha trong phòng, lấy một túi văn kiện ra đưa tới: “Cha đưa cho các cậu, nhìn xem một chút.”
Túi văn kiện căng phồng, lúc mở ra nhìn cũng chỉ có mấy trang giấy ố vàng, cùng lúc đó một tấm danh thiếp rơi ra, Lăng Tiêu nhặt lên, trên đó viết công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp bất động sản Hoàng thị, giám đốc: Hoàng Tiểu Đản…
*黄小蛋/Hoàng Tiểu Đản: Trứng vàng = “Bi” vàng.
ĐM! Chẳng lẽ tên càng hài càng giàu?!
Lăng Tiêu bắt đầu nghiên cứu tên của mình, bắt đầu mơ hồ cảm giác được Lăng với Tiêu kết hợp lại nghe rất khí phách! Con bà nó! Cha mẹ sao lại đặt tên như thế! Chẳng lẽ muốn mình khổ cả đời?!
*Lăng/凌: Băng. Tiêu/霄: Sương, mây.
Càng nhin danh thiếp càng đau lòng, Lăng Tiêu cầm lấy danh thiếp bắt đầu nghiên cứu.
Ở trên vẽ một hình chữ nhật xấu xí, bên cạnh là một nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lăng Tiêu nhìn hồi lâu nhưng vẫn không nhận ra bất cứ chữ nào: “Đây là chữ gì?”
“Đây là chữ của cha tôi…” Quản lý Hoàng lườm hắn một cái, chỉ vào chữ viết bên cạnh, “Đao Minh Hồng, là đao cổ làm từ nguyên liệu còn dư lại lúc Hoàng Đế Hiên Viên đúc kiếm vàng bị chảy đáy lò, sau khi làm lạnh thì biến thành hình đao.”
“Ừm, sau khi nghe ông giải thích, tôi mới thấy chữ này đúng là giống chữ đao thật, ha ha, còn bức tranh này cũng quá xấu…” Lăng Tiêu vừa ngẩng đầu lập tức đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của quản lý Hoàng, hắn lập tức ngộ ra.
Móa! Không lẽ bức tranh này cũng là…
“Cha tôi vẽ…”
“…” Lăng Tiêu bị sét đánh nổ cái uỳnh.
Âu Dương Huy tò mò: “Còn cái này?”
“Đây là bản sao chép phù văn trên tấm gương, tuy có hơi mờ một chút, mong cậu bỏ qua.”
Móa! Anh Cẩu à, anh nói dễ quá nhỉ! Nó mơ hồ tới mức chỉ còn cái bóng mờ mờ thì “một chút” chỗ nào hả…
Hai người 囧, cùng nhìn về phía quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng à một tiếng: “Tôi kể chuyện của mọi người cho cha tôi rồi.”
“Cha tôi nói, nếu tấm gương vỡ thì có thể xem hoa văn này rồi dựa vào nó để khắc lại một cái khác.”
“Cha tôi nói, khi còn bé có một cao nhân nói với ông ta rằng cây đao này có thể trảm hồn thu quỷ, nếu muốn trừ sạch tà ma có thể dùng cây đao này.”
Vốn bọn họ có thể không cần trông cậy vào bản sao chép, vừa nghe tới công dụng trâu bò của Đao Trảm Hồn, hai người bọn họ đã vội vàng hoan hô, rốt cuộc cảm giác lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng vì lo sợ đụng quỷ này cuối cùng cũng kết thúc!
“Trước nghe tôi nói xong đã.” Quản lý Hoàng giơ tay ra hiệu dừng lại, “Cha nói, ông cũng có trách nhiệm, mấy năm nay hại không ít người, hi vọng mọi người có thể bình an, thế nên mới đưa tập tài liệu này cho mọi người.”
Á à, hình như bên trong có một lượng tin tức rất lớn?
Lăng Tiêu và Âu Dương Huy liếc nhìn nhau.
“Cha nói, lúc ông còn bé từng mở một chiếc hộp, thả thứ bên trong ra, sau đó có một cao nhân làm phép trấn áp mới không sao nữa, sau đó mảnh đất kia quy hoạch trở thành một phần của thành phố rồi mở rộng xây nhà cho thuê, cha tôi không yên lòng nên quyết định mua lại mảnh đất kia, ông cảm thấy việc mình trông coi cũng là một loại chuộc tội.”
Ối chà chà, hóa ra kẻ cầm đầu là đồng chí Hoàng Tiểu Đản!
Sau khi Lăng Tiêu nghĩ thông suốt, cảm giác tội lỗi trong lòng hắn nhẹ đi không ít, được rồi, suy cho cùng tôi cũng là người bị hại!
“Vị cao nhân kia là ai?” Âu Dương Huy tiếp tục hỏi, mấy ngày nay y gặp đủ loại dấu hiệu cho thấy, sau khi tấm gương bị vỡ nát, pháp trận mở ra, có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm được phóng thích, ngay cả du hồn cũng bị sức mạnh kia ảnh hưởng…
Vị cao nhân có thể trấn áp thứ kia chắc chắn không đơn giản.
Chẳng lẽ là sư phụ?
“Tôi không biết.” Quản lý Hoàng nhún vai, “Khi đó cha tôi đã chuyển sang thành phố khác, còn vị cao nhân kia thì trước khi đi có nói với trưởng thôn và đưa cho ông ta vài thứ, cha tôi trở về nghe ngóng mới biết được.”
“Vậy thứ đó là gì?”
“Tôi không biết.”
“Không sao không sao, có đao là được rồi!” Không cần biết nó là cái gì nhưng một đảo trảm yêu đó nghen, cuối cùng mọi chuyện nhanh chóng kết thúc tốt đẹp! Lăng Tiêu lại quay sang nhìn Hoàng-cứu-tinh đầy trìu mến.
Hoàng-cứu-tinh sảng khoái cười nói: “Ông già nhà tôi tìm cây đao này hơn nửa đời người rồi mà vẫn chưa tìm được…”
Trong phòng khách sạn, máy điều hoà u u thổi khí, gương mặt Lăng Tiêu tiều tụy hóp lại ỉu xìu ngồi trên ghế sô pha.
Âu Dương Huy vừa tắm rửa xong, cơ thể thơm ngào ngạt quấn khăn tắm đi tới nói với cái xác tuyệt vọng không có sinh mệnh: “Lăng Tiêu, đi tắm rửa.”
Sinh mệnh tuyệt vọng không thèm đếm xỉa, hắn cầm lấy một tờ quảng cáo: “Đại sư, khách sạn có phục vụ đặc biệt, chúng ta thử một chút nhé?” Sống hơn hai mươi năm, nhìn thấy tuổi thọ của mình sắp kết thúc ngay trước mắt! Bản sao của hoa văn khắc trên tấm gương không đáng tin cậy, đao đỏ gì đấy thì chưa tìm được, xem ra mọi chuyện đến đây là kết thúc, vậy hãy để sinh mệnh bùng cháy lần cuối, để tôi hoàn toàn thoát khỏi hồi ức đáng sợ mà mang kỷ niệm đẹp lên thiên đường đi!
“Lăng Tiêu, đừng nghĩ lung tung.” Âu Dương Huy vừa tức vừa buồn cười, y nhanh chóng cướp đi hồi ức tốt đẹp của hắn sau đó nhét một tấm phù vào tay Lăng Tiêu. “Đốt lên rồi bỏ tro vào bồn tắm ngâm mình một lúc.”
“Đại sư…”
“Hửm?”
“Eo của cậu…” Ánh mắt hắn hướng xuống, quét tới bắp đùi rắn chắc lộ ra khỏi khăn tắm, “Ngay cả chân cũng…”
“Cái gi?” Y cúi đầu nhìn, trên hông với một bên đùi nổi lên dấu vân tay hồng hồng.
“Đại sư, cậu làm lúc nào thế? Chậc chậc dữ dội ghê nhở?” Hừ! Còn giả vờ chính chắn! Chẳng phải chính mình cũng đi tìm “cảnh đẹp” sao!
Âu Dương Huy sờ sờ eo rồi lại sờ sờ chân, vẻ mặt mêm mang một hồi mới chợt tỉnh ngộ, y kéo Lăng Tiêu qua ấn hắn xuống giường.
Quần áo bị xé mở, lúc này Lăng Tiêu mới kịp phản ứng: “Này! Cậu làm cái gì thế hả!”
“Đừng nhúc nhích!” Leng keng, nút thắt lưng tuột ra, quần bị lột xuống như lột bánh chưng, Lăng Tiêu hoảng sợ co quắp người lại.
Không ngoài dữ liệu, trên lồng ngực rắn chắc với một bên eo cũng có dấu tay hồng hồng.
Dấu ấn này xuất hiện từ lúc nào?
Âu Dương Huy nhìn hắn, sắc mặt y dần trở nên nghiêm túc…
Trong đêm, Âu Dương Huy không ngủ mà nghiêng người tựa đầu trên giường, tập trung cảm ứng xung quanh.
Ngọn đèn nhỏ mờ tối soi sáng được một phạm vi rất nhỏ, còn những góc tối nơi không được ánh sáng chiếu tới thì như có thứ gì đó đang ẩn núp.
Lăng Tiêu đáng thương cuộn chăn nằm bên cạnh, dáng vẻ nghiễm nhiên như thể bị chà đạp.
Mặc dù nói là kiểm tra cơ thể nhưng hành động này quả thật là…
“Đại sư, cậu phải chịu trách nhiệm.”
“Được được được, tôi chịu trách nhiệm.” Âu Dương Huy bình thản tuột một bên áo xuống đến tận eo để lộ ra lồng ngực, “Cho cậu xem lại là được.”
Đường cong duyên dáng không có chút thịt thừa, trên bụng còn có cơ bụng, Lăng Tiêu chua chua nhìn rồi nhìn, thật lâu sau mới rì rầm nhắc nhở: “Áo sơ mi của tôi hư rồi.”
“Chẳng phải chỉ rơi vài cái nút thôi sao! Tôi may lại giúp cậu là được.”
“Hu hu…”
“Tiện thể tôi giặc giùm cậu luôn, vậy đã được chưa?”
“Hức hức hức…”
“Được được được, tôi mua cho cậu cái mới…”
Lúc này cái mặt uể oải của tiẻu thị dân mới giản ra.
Cứ như vậy phút chốc, Âu Dương Huy đột nhiên nhìn về phía TV, màn hình xa hoa tinh thể lỏng được gắn trên tường đối diện chân giường, hình ảnh đen thùi lùi giấu trong căn phòng mờ tối.
Âu Dương Huy hơi không yên lòng, y mở thêm một ngọn đèn ngủ, dưới ánh sáng của hai ngọn đèn, Lăng Tiêu bị ánh sáng chiếu vào không ngủ được: “Cậu mở nhiều đèn thế làm gì?”
“Không sao đâu, cậu ngủ đi.” Y kéo chăn mền lên cao che lại đầu của Lăng Tiêu, chợt y có ảo giác như mình vừa trùm mặt xác chết thế nên Âu Dương Huy lại kéo kéo cái chăn xuống một chút, để lộ ra nauwr đầu của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bị y đùa giỡn tới phiền, vì thế hắn, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Âu Dương Huy.
Âu Dương Huy lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình tinh thể lỏng, màn hình không có vấn đề, trái lại lá bùa trên tường lại nhẹ nhàng phất lên, tung bay phấp phới, tiếp đó một luồn ánh sáng lóe lên trong nháy mắt, tiếp đó hóa thành tro tàn.
Âu Dương Huy bình tĩnh cầm lấy bật lửa, nhóm lửa một tấm phù rồi xoa lên mu bàn tay, sau đó chùi chùi một ít lên tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu kháng nghị: “Đại sư, rốt cuộc cậu có ngủ hay không đây!”
“Lăng Tiêu, cậu còn giữ danh thiếp của tôi không?”
“Có…” Xòe tay ra, một tấm danh thiếp xa hoa nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Tìm dây treo nó lên cổ.”
“Mắc gì tôi phải…” Lăng Tiêu ném ánh mắt khinh bỉ về phía y, bùa hộ thân biến thành danh thiếp còn chưa tính, giờ còn muốn hắn treo trên cổ mang theo bên người? Cậu cho rằng tôi là con gái à! Nếu đổi lại cậu là con gái thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút…
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đèn còn mở, Lăng Tiêu lại không nhịn được nhìn sang thì thấy đại sư đang cầm điện thoại bấm bấm.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Mua vé.”
“Ể?”
“Chúng ta trở về.”
“À, tàu cao tốc hả?”
“Máy bay.”
Lăng Tiêu giật mình nhảy dựng.
Cao phú soái mitm cười: “Tôi bỏ tiền.”
“Ờ…” Vậy thì máy quá, tâm trạng vui vẻ nằm trở lại giường, còn chưa kịp thở phào đã nghe thấy cao phú soái không chút hoang mang bổ sung thêm một câu: “Sau này cậu trả cho tôi là được.”
“Đại sư…”
“Lăng Tiêu, lúc tôi gọi hỏi trả tiền, cấm cậu treo máy.”
Bay trên bầu trời và chạy trên mặt đất là hai cách di chuyển hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Chờ khi trở lại căn nhà nhỏ, Lăng Tiêu cảm thấy mình như chết.
Hành lang vốn yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, ngay cả rác ở đầu bậc thang cũng không còn.
Tuy rác không còn nhưng thứ nước đọng màu vàng xanh và mùi thối rữa vẫn còn như chứng tỏ đã từng có người thật sự ở đây.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà người đi nhà trống, Lăng Tiêu thở dài, vành mắt hơi đỏ lên.
Quả thật của rẻ là của ôi, nếu lúc trước mình không tham chắc chắn sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này!
Âu Dương Huy vỗ vai Lăng Tiêu: “Không chỉ có một mình cậu.”
Đi đi một hồi, chợt Lăng Tiêu nhảy dựng lên chạy ngược lại núp sau Âu Dương Huy, hắn há miệng run rẩy nhìn về phía một góc hẻo lánh, dường như có thứ gì đó đen sì đang ẩn núp ở đó, Âu Dương Huy đi qua nhìn, cười mắng: “Chỉ là mấy cục đá! Xem cậu bì dọa kìa!”
“Nhưng lúc nãy nó mới động đậy!” Lăng Tiêu ấm ức trong lòng, trong lối đi nhỏ yên tĩnh đột nhiên nhìn thấy có cái gì đó động đậy, ai mà không bị dọa sợ nhảy dựng chứ! Được rồi! Chỉ cần mình thừa nhận đó không phải chuột thì cũng là gián, sau đó ngẫm lại chuyện lúc nãy thì cũng không quá đáng sợ!
Cơ mà á, nếu tảng đá biết cử động quả thật quá kinh khủng, cậu có chắc đó là bọ hung ngụy trang thành tảng đá đó chứ?
Âu Dương Huy tới gần một chút, lấy điện thoại ra chiếu sáng, chỉ là vài hòn đá nhỏ nằm trong góc, không có gì đặc biệt.
“Lăng Tiêu, cậu nhìn, chỉ là đá.”
“Được được! Là tôi già rồi nên hoa mắt!” Lăng Tiêu đỏ mặt, ngượng nghịu thoát khỏi hiện trường.
Trên đường đi, Lăng Tiêu chỉ lo trốn, Âu Dương Huy thì chậm rãi ung dung đi phía sau.
Hành lang trống rỗng, thỉnh thoảng xuất hiện vài tảng đá nhỏ trong góc hẻo lánh.
Lúc trở lại phòng đơn trên lầu năm, Âu Dương Huy lấy giấy bút trong ngăn tủ của Lăng Tiêu, bắt đầu vẽ sơ đồ phác thảo sột sột soạt soạt.
“Đại sư cũng biết vẽ à?” Lăng Tiêu tò mò đi tới, nhìn nhìn một hồi mới tấm tắc lấy làm lạ.
Quả không hổ danh là đại sư, ngay cả vẽ đồ vật cũng rất chuyên nghiệp! Lăng Tiêu dựng thẳng ngón cái: “Đại sư vẽ hộp đựng tiền thật là đẹp!”
“Hộp em gái cậu! Đây là bản vẽ mặt phẳng của tòa nhà!” Âu Dương Huy tức đến không còn mặt mũi, ném bút lên bàn, “Cậu vẽ đi!”
Lăng Tiêu đã tới tới lui lui trong căn nhà nhỏ này mấy chục lần, hắn vẽ bản vẽ mặt phẳng vô cùng chuyên nghiệp, ngang dọc gọn gàng, thậm chí còn vẽ chính xác vị trí cầu thang và cách sắp xếp phòng của các hộ gia đình.
“Ây da, không biết đại sư có hài lòng không?” Cuối cùng Lăng Tiêu cũng có gì đó cao hơn cao phú soái, thế nên không che cảm giác thoải mái trong lòng mà show luôn ra ngoài.
Âu Dương Huy nhíu mày, y mò lên bản vẽ mặt phẳng nghiên cứu một lát rồi đứng lên đi ra ngoài
Đại sư đi, tất nhiên Lăng Tiêu cũng dính sát rạt.
Trong tòa nhà chỉ có một cầu thang dẫn đi lên còn các căn hộ thì chia ra hai bên, Âu Dương Huy đ lòng vòng trong trong hành lang như đang xác nhận chuyện gì, lúc đi lên lầu sáu thì dạo qua một vòng, xong rồi đi đến lầu 7 lại dạo một vòng, cuối cùng trở lại phòng nhỏ ở lầu năm đặt mông ngồi xuống mép giường cầm lấy bản vẽ mặt phẳng nghiên cứu.
Lăng Tiêu tò mò: “Đại sư, mấy tảng đá kia có gì đặc biệt à?”
Trong hành lang có vài tảng đá linh tinh, nếu không tập trung nhìn kỹ đúng là không phát hiện ra, sau khi đại sư xác nhận xong mấy tảng đá thì lập tức đổi chỗ, đi qua đi lại mấy tầng lầu một hồi mới phủi mông quay lại phòng.
Sắc mặt Âu Dương Huy nghiêm nghị: “Xác định mấy tảng đá không có gì đặc biệt, nhưng cách sắp xếp của nó trong mấy tầng lầu giống như tạo thành Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận.”
“Wow, nghe có vẻ rất lợi hại! Chỉ với mấy tảng đá đã có thể bày trận! Thật đúng là biện pháp gọn gàng tiện nghi!
Âu Dương Huy thở dài: “Cậu có nghe qua Sudoku bao giờ chưa? Sudoku bắt nguồn từ Hà Đồ Lạc Thư, đồng thời số lượng của các số trên dòng, cho dù là ngang, dọc, xéo, xuống, đều không thay đổi, hơn nữa số giữa các hàng cũng không trùng nhau, đây là một hình vuông ma thuật bậc ba trong toán học hiện đại…” Âu Dương Huy nhìn bộ dáng đầu óc mơ hồ của Lăng Tiêu, y suy nghĩ một lát rồi dùng cách trực tiếp nhất, “Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận là khốn trận sử dụng nguyên lý của Sudoku để tạo ra.”
Hai mắt Lăng Tiêu sáng lên: “Có cao nhân đang giúp chúng ta?”
“Không không, không phải giúp chúng ta, người đó chỉ trấn áp những thứ trong tòa nhà mà thôi.” Âu Dương Huy lắc đầu, “Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận là trận pháp phá tà của Đạo gia, có thể trấn áp tà ma nhưng tiếc là trận pháp này không dùng được lâu dài, trị ngọn không trị gốc.”
“Ý của cậu là…”
“Các duy nhất để một dao giết gọn là phải tìm ra nơi bắt nguồn của nó.”
Như để xác nhận lời giải thích của Âu Dương Huy, một tiếng lộc cộc lộp cộp truyền đến từ ngoài cửa, tiếp đó là tiếng loong-coong như có thứ gì đó đâm vào cửa.
Lăng Tiêu lại nhảy dựng. nhảy nhảy ra sau lưng đại sư.
Lúc này Âu Dương Huy móc ra một đồng tiền từ trong túi, Lăng Tiêu suy nghĩ nếu vật ngoài cửa hiện thân, chắc chắn đại sư sẽ dùng đòn tất sát vung tiền như rác. Trong nháy mắt đồng tiền kia như viên đạn đập phát chết luôn tà linh, còn chuyện làm sao có thể lấy lại tiền, thôi thì mang ra thị trường bán đồ cổ đổi thành tiền mặt, thật đúng là vũ khí bảo vệ môi trường đáng tin cậy!
Lăng Tiêu gõ bàn tính lọc cọc trong lòng, ước gì thứ đứng ngoài cửa là một tấm bia sống, nhưng cửa vừa mở ra, Lăng Tiêu thất vọng.
Ngoài cửa trống không, không có bất cứ thứ gì cả.
Âu Dương Huy cảnh giác nhìn bốn phía, y vừa cúi đầu thì phát hiện một hòn đá nhỏ nằm ngay cạnh cửa.
Có người động vào đống đá!
Bọn chúng muốn phá trận!
Một loạt tiếng lộc cộc lộp cộp vang lên lần nữa, Âu Dương Huy ngẩng đầu, y tận mắt thấy trên bậc thang không có một bóng người nhưng có mấy viên đá cứ liên tục lộc cộc lộc cộc lăn xuống…