Chương : 10
Sáng hôm sau lúc bảy giờ, Quý Tiêu Dương liền tỉnh, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay áo ngủ rồi ra khỏi phòng. Đi đến phòng em trai, nhẹ nhà mở cửa ra. Đi tới giường trẻ con liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của em trai, hảo khả ái không nhịn được liền vươn tay sờ sờ khuôn mặt em trai. Mềm mềm, nộn nộn, thật thoải mái….. Cúi đầu hôn một cái lên mặt em trai.
Sau đó, đem ghế dựa chuyển đến cạnh giường trẻ con, ngồi xuống ghế nhìn Quý Thần Quang. Lại phát hiện em trai đã muốn tỉnh, đôi mắt to tròn đang ngơ ngác nhìn cậu. Quý Tiêu Dương vươn tay sờ sờ mặt Quý Thần Quang một chút “Em à, buổi sáng tốt lành. Anh hai ôm em đi ăn sáng nhé. Đói bụng rồi đúng không?” Đứng lên bế em ra khỏi giường. Cẩn cẩn dực dực ôm chặt trong lòng.
“Em à, tối qua thực xin lỗi em, không phải anh hai cố ý!” Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang.
Đôi mắt Quý Thần Quang vẫn như trước mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Thực im lặng nhu thuận nằm trong lòng cậu. Quý Tiêu Dương ôm bé ra khỏi phòng “Em à, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ ra ngoài chơi. Anh hai sẽ đưa em đi trung tâm thương mai. Vui không nào?”
Quý Tiêu Dương cao hứng nói. Quý Thần Quang nhu thuận nằm trong lòng cậu, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Đi xuống lầu liền thấy ba ba đang ngồi đọc báo. Quý Tiêu Dương đi tới sô pha ngồi. Đối Quý Hào nhu thuận gọi một tiếng “Ba ba, buổi sáng tốt lành!”
Quý Hào thu bảo lại ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười “Tiêu Dương sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Nhìn đến Quý Thần Quang trong lòng Quý Tiêu Dương, ánh mắt lóe lóe “Em trai cũng tỉnh!”
“Ân.” Quý Tiêu Dương cười cười gật đầu, nhìn về phía Quý Hào “Ba ba, hôm nay con muốn đưa em trai đi trung tâm thương mại. Ba gọi hai người đi cùng con!”
“Được, không thành vấn đề!” Quý Hào sảng khoái nói một tiếng. Lấy điện thoại ra gọi, không đến một phút liền cúp máy, nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Được rồi. Lát nữa tầm tám rưỡi sẽ có hai người đến đây. Bọn họ toàn bộ đều nghe theo con!”
“Cảm ơn ba ba!” Quý Tiêu Dương cười nhìn Quý Hào.
“Tiêu Dương, sao dậy sớm vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?” Thanh âm Lục Dao từ đầu cầu thang truyền đến.
Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lục Dao “Mẹ ạ, buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành, Tiêu Dương!” Lục Dao ngồi xuống bên cạnh Quý Hào. Hướng phòng bếp gọi một tiếng “Bảo mẫu, làm cháo thịt nạc trứng muối nhanh một chút. Thiếu gia thích ăn!”
“Cảm ơn mẹ ạ!” Quý Tiêu Dương cười thật lễ phép.
Lục Dao cười thực vui vẻ. “Mẹ là mẹ con, đó là chuyện đương nhiên!” Dư quang khóe mắt rốt cục nhìn thấy Quý Thần Quang nằm trong lòng Quý Tiêu Dương. Đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét. Đứa nhỏ này…. như thế nào lúc nào cũng dính lấy con của cô.
Quý Tiêu Dương cười không nói gì.
Ánh mắt Lục Dao đảo một vòng “Tiêu Dương, hôm nay con chuẩn bị đi đâu chơi? Muốn mẹ đưa con đi công viên chơi không?” Giọng nói hòa ái dễ gần. Cười rất là thân thiết.
Quý Hào cất báo, vươn tay ôm Lục Dao “Không phải hôm nay em có một buổi họp báo sao?”
“Con mình khó có được thời gian rảnh nên em muốn dàng nhiều thời gian chơi cùng con.” Ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, con có nơi nào muốn đi không? Nói cho mẹ nghe, mẹ đưa con đi!”
“Mẹ à, không cần đâu, mẹ còn phải làm việc mà. Vừa rồi ba ba đã gọi cho con hai người rồi. Con chuẩn bị đưa em đi dạo trung tâm thương mại”
Biểu tình của Lục Dao có chút dại ra. Sau có chút mất tự nhiên cười cười “Ân. Vậy Tiêu Dương đi chơi vui vẻ nhé!”
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, có thể dùng cơm rồi ạ!” Bảo mẫu xuất hiện ở phòng khách nói.
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đứng lên đi tới nhà ăn. Khi đi qua người bảo mẫu lại bị gọi lại “Thiếu gia, đưa tiểu thiếu gia cho tôi đi ạ. Tiểu thiếu gia còn chưa có rửa mặt đâu ạ!”
Quý Tiêu Dương nghĩ nghĩ, liền đưa Quý Thần Quang cho bảo mẫu bế. Mắt Quý Thần Quang mở to ngơ ngác nhìn theo Quý Tiêu Dương. Ăn xong bữa sáng, đợi đến tám rưỡi, Quý Tiêu Dương liền ôm Quý Thần Quang đi theo hai người thanh niên, cùng nhau ngồi vào xe đi tới trung tâm thương mại. Xuống xe, Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu với hai người phía sau “Đi tìm một cái xe đẩy đến đây!”
Một người trầm mặc rời đi. Sau một lúc liền đẩy một cái xe đến. “Các người đi ở phía sau tôi là được. Không cần đi trước chắn tầm mắt của tôi.” Ôm Quý Thần Quang vào trung tâm thương mại.
Mới vừa đu vào trung tâm thương mai, Quý Tiêu Dương liền ôm Quý Thần Quang đi thẳng đến khu bán đồ trẻ em “Em ơi, thích cái này không?” Cầm trong tay một món đồ chơi quơ quơ trước mặt Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang liền vươn thân thể ngắn ngủn với lấy món đồ chơi trong tay Quý Tiêu Dương. Bởi vậy mà Quý Tiêu Dương đang ôm em trai bằng một tay liền ôm không nổi, đành phải bỏ món đồ chơi kia đi, hai tay nhanh chóng ôm chặt em “Em à, em đừng hưng phấn qua. Anh hai ôm không nổi em!”
“Y nha…..” Quý Thần Quang nhìn về phía món đồ chơi bị vứt xuống đất kia. Cánh tay bắt đầu huơ loạn.
“Ngoan nào. Anh hai mua cho em a, đừng lộn xộn!” Quý Tiêu Dương ôm chặt em trai ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía hai người phía sau “Mua cái này!” Một người trong đó đi lên vài bước, đem món đồ chơi để vào xe đẩy. Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương bắt đầu không an phận, lộn xộn muốn nhào đến xem món đồ chơi, Quý Tiêu Dương nhướng máy “Em ơi, ngoan nào. Không anh không ôm được em.”
Đáng tiếc, Quý Thần Quang không hiểu Quý Tiêu Dương nói gì. Tâm tư của bé hiện tại chỉ đặt vào món đồ chơi kia. Một trong hai người phía sau liền tiến đến trước mặt Quý Tiêu Dương “Thiếu gia, để thuộc hạ ôm tiểu thiếu gia đi!” Hắn ở phía sau nhìn thấy rất nguy hiểm.
“Cảm ơn, không cần!” Quý Tiêu Dương không biết vì cái gì mà khi nghe lời này liền thấy mất hứng. Em trai là người của cậu.
Ánh mắt một người khác khẽ chuyển, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương “Thiếu gia, có thể để tiểu thiếu ngồi trong xe đẩy.” Vươn tay kéo xe đẩy đến trước mặt Quý Tiêu Dương. Quý Thần Quang vừa thấy món đồ chơi trong xe đẩy, động càng thêm lợi hại.
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua liền gật đầu. Đem em trai đang lộn xộn đặt vào trong xe đẩy. Vừa mới buông tay thì thấy thân hình nhỏ bé của Quý Thần Quang lao tới cầm chặt món đồ chơi, ngồi chơi rất là cao hứng…… Quý Tiêu Dương phát hiện mình có điểm không vui…. Vì một món đồ chơi, em trai có thể cười vui vẻ như vậy, ngay cả anh hai là mình đây cũng không cần…..
Sau đó, đem ghế dựa chuyển đến cạnh giường trẻ con, ngồi xuống ghế nhìn Quý Thần Quang. Lại phát hiện em trai đã muốn tỉnh, đôi mắt to tròn đang ngơ ngác nhìn cậu. Quý Tiêu Dương vươn tay sờ sờ mặt Quý Thần Quang một chút “Em à, buổi sáng tốt lành. Anh hai ôm em đi ăn sáng nhé. Đói bụng rồi đúng không?” Đứng lên bế em ra khỏi giường. Cẩn cẩn dực dực ôm chặt trong lòng.
“Em à, tối qua thực xin lỗi em, không phải anh hai cố ý!” Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang.
Đôi mắt Quý Thần Quang vẫn như trước mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Thực im lặng nhu thuận nằm trong lòng cậu. Quý Tiêu Dương ôm bé ra khỏi phòng “Em à, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ ra ngoài chơi. Anh hai sẽ đưa em đi trung tâm thương mai. Vui không nào?”
Quý Tiêu Dương cao hứng nói. Quý Thần Quang nhu thuận nằm trong lòng cậu, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Đi xuống lầu liền thấy ba ba đang ngồi đọc báo. Quý Tiêu Dương đi tới sô pha ngồi. Đối Quý Hào nhu thuận gọi một tiếng “Ba ba, buổi sáng tốt lành!”
Quý Hào thu bảo lại ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười “Tiêu Dương sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Nhìn đến Quý Thần Quang trong lòng Quý Tiêu Dương, ánh mắt lóe lóe “Em trai cũng tỉnh!”
“Ân.” Quý Tiêu Dương cười cười gật đầu, nhìn về phía Quý Hào “Ba ba, hôm nay con muốn đưa em trai đi trung tâm thương mại. Ba gọi hai người đi cùng con!”
“Được, không thành vấn đề!” Quý Hào sảng khoái nói một tiếng. Lấy điện thoại ra gọi, không đến một phút liền cúp máy, nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Được rồi. Lát nữa tầm tám rưỡi sẽ có hai người đến đây. Bọn họ toàn bộ đều nghe theo con!”
“Cảm ơn ba ba!” Quý Tiêu Dương cười nhìn Quý Hào.
“Tiêu Dương, sao dậy sớm vậy? Đêm qua ngủ không ngon sao?” Thanh âm Lục Dao từ đầu cầu thang truyền đến.
Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn Lục Dao “Mẹ ạ, buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành, Tiêu Dương!” Lục Dao ngồi xuống bên cạnh Quý Hào. Hướng phòng bếp gọi một tiếng “Bảo mẫu, làm cháo thịt nạc trứng muối nhanh một chút. Thiếu gia thích ăn!”
“Cảm ơn mẹ ạ!” Quý Tiêu Dương cười thật lễ phép.
Lục Dao cười thực vui vẻ. “Mẹ là mẹ con, đó là chuyện đương nhiên!” Dư quang khóe mắt rốt cục nhìn thấy Quý Thần Quang nằm trong lòng Quý Tiêu Dương. Đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét. Đứa nhỏ này…. như thế nào lúc nào cũng dính lấy con của cô.
Quý Tiêu Dương cười không nói gì.
Ánh mắt Lục Dao đảo một vòng “Tiêu Dương, hôm nay con chuẩn bị đi đâu chơi? Muốn mẹ đưa con đi công viên chơi không?” Giọng nói hòa ái dễ gần. Cười rất là thân thiết.
Quý Hào cất báo, vươn tay ôm Lục Dao “Không phải hôm nay em có một buổi họp báo sao?”
“Con mình khó có được thời gian rảnh nên em muốn dàng nhiều thời gian chơi cùng con.” Ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, con có nơi nào muốn đi không? Nói cho mẹ nghe, mẹ đưa con đi!”
“Mẹ à, không cần đâu, mẹ còn phải làm việc mà. Vừa rồi ba ba đã gọi cho con hai người rồi. Con chuẩn bị đưa em đi dạo trung tâm thương mại”
Biểu tình của Lục Dao có chút dại ra. Sau có chút mất tự nhiên cười cười “Ân. Vậy Tiêu Dương đi chơi vui vẻ nhé!”
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, có thể dùng cơm rồi ạ!” Bảo mẫu xuất hiện ở phòng khách nói.
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đứng lên đi tới nhà ăn. Khi đi qua người bảo mẫu lại bị gọi lại “Thiếu gia, đưa tiểu thiếu gia cho tôi đi ạ. Tiểu thiếu gia còn chưa có rửa mặt đâu ạ!”
Quý Tiêu Dương nghĩ nghĩ, liền đưa Quý Thần Quang cho bảo mẫu bế. Mắt Quý Thần Quang mở to ngơ ngác nhìn theo Quý Tiêu Dương. Ăn xong bữa sáng, đợi đến tám rưỡi, Quý Tiêu Dương liền ôm Quý Thần Quang đi theo hai người thanh niên, cùng nhau ngồi vào xe đi tới trung tâm thương mại. Xuống xe, Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu với hai người phía sau “Đi tìm một cái xe đẩy đến đây!”
Một người trầm mặc rời đi. Sau một lúc liền đẩy một cái xe đến. “Các người đi ở phía sau tôi là được. Không cần đi trước chắn tầm mắt của tôi.” Ôm Quý Thần Quang vào trung tâm thương mại.
Mới vừa đu vào trung tâm thương mai, Quý Tiêu Dương liền ôm Quý Thần Quang đi thẳng đến khu bán đồ trẻ em “Em ơi, thích cái này không?” Cầm trong tay một món đồ chơi quơ quơ trước mặt Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang liền vươn thân thể ngắn ngủn với lấy món đồ chơi trong tay Quý Tiêu Dương. Bởi vậy mà Quý Tiêu Dương đang ôm em trai bằng một tay liền ôm không nổi, đành phải bỏ món đồ chơi kia đi, hai tay nhanh chóng ôm chặt em “Em à, em đừng hưng phấn qua. Anh hai ôm không nổi em!”
“Y nha…..” Quý Thần Quang nhìn về phía món đồ chơi bị vứt xuống đất kia. Cánh tay bắt đầu huơ loạn.
“Ngoan nào. Anh hai mua cho em a, đừng lộn xộn!” Quý Tiêu Dương ôm chặt em trai ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía hai người phía sau “Mua cái này!” Một người trong đó đi lên vài bước, đem món đồ chơi để vào xe đẩy. Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương bắt đầu không an phận, lộn xộn muốn nhào đến xem món đồ chơi, Quý Tiêu Dương nhướng máy “Em ơi, ngoan nào. Không anh không ôm được em.”
Đáng tiếc, Quý Thần Quang không hiểu Quý Tiêu Dương nói gì. Tâm tư của bé hiện tại chỉ đặt vào món đồ chơi kia. Một trong hai người phía sau liền tiến đến trước mặt Quý Tiêu Dương “Thiếu gia, để thuộc hạ ôm tiểu thiếu gia đi!” Hắn ở phía sau nhìn thấy rất nguy hiểm.
“Cảm ơn, không cần!” Quý Tiêu Dương không biết vì cái gì mà khi nghe lời này liền thấy mất hứng. Em trai là người của cậu.
Ánh mắt một người khác khẽ chuyển, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương “Thiếu gia, có thể để tiểu thiếu ngồi trong xe đẩy.” Vươn tay kéo xe đẩy đến trước mặt Quý Tiêu Dương. Quý Thần Quang vừa thấy món đồ chơi trong xe đẩy, động càng thêm lợi hại.
Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua liền gật đầu. Đem em trai đang lộn xộn đặt vào trong xe đẩy. Vừa mới buông tay thì thấy thân hình nhỏ bé của Quý Thần Quang lao tới cầm chặt món đồ chơi, ngồi chơi rất là cao hứng…… Quý Tiêu Dương phát hiện mình có điểm không vui…. Vì một món đồ chơi, em trai có thể cười vui vẻ như vậy, ngay cả anh hai là mình đây cũng không cần…..