Chương : 9
Quý Tiêu Dương lục tung cả phòng lên, rốt cục tìm thấy một hộp socola ở trong ngăn tủ bàn học. Đây không phải liền đúng với câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất hay sao? Quý Tiêu Dương cầm socola thất thần suy nghĩ. Sau đó đi tới bên giường.
Nhìn nhìn ngày sản xuất, là vừa mới mấy ngày trước. Thế này mới thấy yên tâm, đem vỏ bóng ra. Nhìn về phía em trai thì thấy đôi mắt to của bé đang chăm chú nhìn, hiển nhiên là bé cũng bị cách đóng gói xinh đẹp này hấp dẫn. Đôi tay nhỏ bé bắt đầu khua loạn, như là muốn bắt lấy phần giấy gói màu hồng.
“Em à, có thích không? Cái này chính là đồ vừa thơm vừa ngọt nha” Cố ý đem socola để trước mũi Quý Thần Quang. Đắc ý nhìn tầm mắt của em trai chuyển lên người mình.
“Muốn ăn không?” Đem socola đặt sát môi Quý Thần Quang. Cười đắc ý “Nếu muốn ăn thì gọi anh hai đi nào!” Nói xong, Quý Tiêu Dương cũng bỏ giầy trèo lên giường, cùng mặt đối mặt với em trai. Có thể thấy rõ trong mắt em trai hiện ra hình ảnh của mình, còn có mùi sữa thoang thoảng. Thật là tốt. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Kìm lòng không đậu (không thể kìm lòng) Quý Tiêu Dương liền cúi đầu ghé sát vào mặt Quý Thần Quang “Em à, anh hai hôn em nha!” Nói xong liền đem Quý Thần Quang ôm vào lòng, cẩn thận ôm chặt, cúi đầu hôn lên gương mặt nộn nộn của Quý Thần Quang.
“Em à, mặt của em hảo mềm, hảo nộn, hảo thơm a.” Vươn ngón tay sờ sờ khuôn mặt Quý Thần Quang một chút.
Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương vặn vẹo một chút, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương “Y nha…..” Đôi tay ngắn ngủn khua loạn, hướng đến mặt Quý Tiêu Dương sờ sờ nắm nắm.
“Em trai, em đánh anh hai nha.” Vươn tay bắt lấy đôi tay đang khua loạn của Quý Thần Quang, cẩn thận đưa bé đặt lên giường. Ánh mắt Quý Thần Quang vẫn mở to ngơ ngác “Hắc hắc, em đánh anh hai nha, anh hai sẽ không cho em ăn socola nữa!”
Quý Thần Quang hiển nhiên là không hiểu Quý Tiêu Dương nói cái gì. Đôi mắt vẫn mở to ngơ ngác nhìn cậu, đôi tay ngắn vẫn khua loạn trong không trung. Hai chân bé nhỉ cũng bắt đầu loạn, không chịu để yên. Bộ dáng khả ái như vậy, làm cho ý cươi đáy mắt Quý Tiêu Dương càng đậm.
“Em à, hảo khả ái!” Cúi đầu hôn mặt Quý Thần Quang “Anh hai cho em ăn socola để em không nháo nữa! Bất quá nếu em gọi anh một tiếng anh hai, anh sẽ càng cao hứng!” Quý Tiêu Dương bóc vỏ socola, tự biện tự diễn nói.
Sau khi đem vỏ bóc tốt, Quý Tiêu Dương vươn tay đem em trai ôm vào lòng, ngồi tựa vào đầu giường, tay trái cầm socola đặt bên miệng Quý Thần Quang “Nào, em há mồm đi, anh hai cho em ăn ngon.”
Quý Tiêu Dương mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, qua một lúc lâu mới mở cái miệng nhỏ nhắn. Quý Tiêu Dương đưa socola vào một chút “Em à, liếm liếm đi, ngọt lắm!” Sau khi nói xong, Quý Tiêu Dương lại phát hiện hai mắt em trai vẫn như trước ngơ ngác nhìn cậu. Tựa hồ không hiểu cậu nói cái gì.
Quý Tiêu Dương chớp chớp mắt nhìn. Đem socola tới miệng mình liếm liếm rồi sau đó lại bỏ vào miệng Quý Thần Quang. Cái này không cần Quý Tiêu Dương nói, Quý Thần Quang cũng biết là đồ ăn ngọt ngào nên liền mở miệng ăn.
Một lát sau, khóe miệng Quý Tiêu Dương bốn phía đều một màu đen, còn mắt thì vẫn trong suốt như vậy. Quý Tiêu Dương nhìn socola trong tay đã bị em trai liếm mất một góc, liền đem vứt vào thùng rác. Lấy giấy ăn lau miệng cho Quý Thần Quang “Em à, em thành tiểu hoa miêu (con mèo hoa nhỏ) rồi.”
Đôi mắt đen láy của Quý Thần Quang tỏa sáng, mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương “Thế nào? Còn muốn ăn nữa?” Quý Tiêu Dương đem giấy vứt vào sọt rác, dùng ngón trỏ điểm điểm lên khóe miệng của em trai.
“Y nha…..” Qua thật lâu, Quý Thần Quang lại phát ra một tiếng y nha.
Quý Tiêu Dương dùng cả hai tay ôm chặt Quý Tiêu Dương “Bảo em gọi anh hai thì em không chịu gọi. Lại cứ nói cái gì mà anh hai không hiểu được. Em à, mau lớn đi, trưởng thành rồi anh hai sẽ mang em đi ăn nhiều món ngon.”
“Y nha……” Quý Thần Quang vẫn như trước mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, khóe miệng cười rộ lên.
Hai anh em ở trên giường lăn qua lăn lại. Trong phòng vang lên tiếng cười sang sảng của Quý Tiêu Dương, ngẫu nhiên còn có thêm âm thanh y nha của trẻ con.
Bảo mẫu đứng ngoài cửa phòng đang suy nghĩ xem có nên vào hay không. Vừa rồi cô đến phòng trẻ con không thấy tiểu thiếu gia đâu, liền khẳng định là thiếu gia mang bé vào phòng mình chơi. Nhưng là hiện tại là thời gian tiểu thiếu gia đi tắm rửa rồi đi ngủ. Suy nghĩ một chút, bảo mẫu vẫn là vươn tay gõ cửa.
Quý Tiêu Dương nghe tiếng gõ cửa liền ôm Quý Thần Quang xuống giường ra mở cửa. Trông thấy bảo mẫu đáng đứng ngoài cửa, thản nhiên hỏi một tiếng “Có chuyện gì?”
Bảo mẫu ngửi thấy hương vị ngọt ngào của socola, trong lòng có điểm nghi hoặc “Tiểu thiếu gia nên tắm rửa đi ngủ ạ!” Ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang, càng thêm khẳng định hương vị ngọt ngào của socola kìa là từ người tiểu thiếu gia phát ra. Trong lòng cả kinh nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Thiếu gia à, cậu cho tiểu thiếu gia ăn socola sao?”
“Sao vậy? Không thể sao?” Nhìn dáng vẻ lo lắng của bảo mẫu, trong lòng Quý Tiêu Dương liền có điểm bất an.
“Đương nhiên không thể. Thiếu gia, bây giờ tiểu thiếu gia vẫn còn quá nhỏ, không thể ăn socola! Nhỡ bị sặc thì làm sao bây giờ…..” Câu cuối cùng có một chút thầm oán.
“Tôi… tôi không biết!” Quý Tiêu Dương nhìn nhìn Quý Thần Quang trong lòng, phát hiện em trai cậu vẫn là mở to hai mắt ngơ ngác nhìn cậu, cái miệng vẫn như trước cười cười. “Thực xin lỗi em!” Anh hai là thật không biết……
“Thiếu gia, đưa tiểu thiếu gia cho tôi đi. Tôi mang cậu ấy đi tắm rồi ngủ!” Thanh âm bảo mẫu đã có chút cứng rắn. Người của một nhà này, thà không có còn tốt hơn. Không ai thèm đem tiểu thiếu gia đặt trong lòng. Vốn tưởng rằng người anh hai này sẽ khác. Ai biết cũng là người không có lương tâm. Đứa nhỏ khả ái này đến tột cùng là có tội tình gì chứ. Như thế nào lại không được người nhà yêu thích…. Cô vì tiểu thiếu gia mà đau lòng.
Quý Tiêu Dương đưa Quý Thần Quang cho bảo mẫu bế “Làm phiền cô!” Nói một tiếng liền đóng cửa. Trước khi đóng cửa cậu thấy em trai vẫn mở to hai mắt ngơ ngác nhìn cậu.
Trở lại phòng, nhìn đống socola trên giường, Quý Tiêu Dương liền đem vứt hết vào thùng rác. Mở máy tính ra, cậu lên tra một số kiến thức có liên quan đến việc chăm sóc trẻ con. Loại tình huống này không được để xảy ra lần nữa….. Thiếu chút nữa cậu đã làm hại em trai mình…. Đầu của mình tột cùng là bị làm sao vậy. Vấn đề dễ hiểu như vậy mà cũng làm sai…… May mà em trai không có chuyện gì.
Nhìn nhìn ngày sản xuất, là vừa mới mấy ngày trước. Thế này mới thấy yên tâm, đem vỏ bóng ra. Nhìn về phía em trai thì thấy đôi mắt to của bé đang chăm chú nhìn, hiển nhiên là bé cũng bị cách đóng gói xinh đẹp này hấp dẫn. Đôi tay nhỏ bé bắt đầu khua loạn, như là muốn bắt lấy phần giấy gói màu hồng.
“Em à, có thích không? Cái này chính là đồ vừa thơm vừa ngọt nha” Cố ý đem socola để trước mũi Quý Thần Quang. Đắc ý nhìn tầm mắt của em trai chuyển lên người mình.
“Muốn ăn không?” Đem socola đặt sát môi Quý Thần Quang. Cười đắc ý “Nếu muốn ăn thì gọi anh hai đi nào!” Nói xong, Quý Tiêu Dương cũng bỏ giầy trèo lên giường, cùng mặt đối mặt với em trai. Có thể thấy rõ trong mắt em trai hiện ra hình ảnh của mình, còn có mùi sữa thoang thoảng. Thật là tốt. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Kìm lòng không đậu (không thể kìm lòng) Quý Tiêu Dương liền cúi đầu ghé sát vào mặt Quý Thần Quang “Em à, anh hai hôn em nha!” Nói xong liền đem Quý Thần Quang ôm vào lòng, cẩn thận ôm chặt, cúi đầu hôn lên gương mặt nộn nộn của Quý Thần Quang.
“Em à, mặt của em hảo mềm, hảo nộn, hảo thơm a.” Vươn ngón tay sờ sờ khuôn mặt Quý Thần Quang một chút.
Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương vặn vẹo một chút, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương “Y nha…..” Đôi tay ngắn ngủn khua loạn, hướng đến mặt Quý Tiêu Dương sờ sờ nắm nắm.
“Em trai, em đánh anh hai nha.” Vươn tay bắt lấy đôi tay đang khua loạn của Quý Thần Quang, cẩn thận đưa bé đặt lên giường. Ánh mắt Quý Thần Quang vẫn mở to ngơ ngác “Hắc hắc, em đánh anh hai nha, anh hai sẽ không cho em ăn socola nữa!”
Quý Thần Quang hiển nhiên là không hiểu Quý Tiêu Dương nói cái gì. Đôi mắt vẫn mở to ngơ ngác nhìn cậu, đôi tay ngắn vẫn khua loạn trong không trung. Hai chân bé nhỉ cũng bắt đầu loạn, không chịu để yên. Bộ dáng khả ái như vậy, làm cho ý cươi đáy mắt Quý Tiêu Dương càng đậm.
“Em à, hảo khả ái!” Cúi đầu hôn mặt Quý Thần Quang “Anh hai cho em ăn socola để em không nháo nữa! Bất quá nếu em gọi anh một tiếng anh hai, anh sẽ càng cao hứng!” Quý Tiêu Dương bóc vỏ socola, tự biện tự diễn nói.
Sau khi đem vỏ bóc tốt, Quý Tiêu Dương vươn tay đem em trai ôm vào lòng, ngồi tựa vào đầu giường, tay trái cầm socola đặt bên miệng Quý Thần Quang “Nào, em há mồm đi, anh hai cho em ăn ngon.”
Quý Tiêu Dương mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, qua một lúc lâu mới mở cái miệng nhỏ nhắn. Quý Tiêu Dương đưa socola vào một chút “Em à, liếm liếm đi, ngọt lắm!” Sau khi nói xong, Quý Tiêu Dương lại phát hiện hai mắt em trai vẫn như trước ngơ ngác nhìn cậu. Tựa hồ không hiểu cậu nói cái gì.
Quý Tiêu Dương chớp chớp mắt nhìn. Đem socola tới miệng mình liếm liếm rồi sau đó lại bỏ vào miệng Quý Thần Quang. Cái này không cần Quý Tiêu Dương nói, Quý Thần Quang cũng biết là đồ ăn ngọt ngào nên liền mở miệng ăn.
Một lát sau, khóe miệng Quý Tiêu Dương bốn phía đều một màu đen, còn mắt thì vẫn trong suốt như vậy. Quý Tiêu Dương nhìn socola trong tay đã bị em trai liếm mất một góc, liền đem vứt vào thùng rác. Lấy giấy ăn lau miệng cho Quý Thần Quang “Em à, em thành tiểu hoa miêu (con mèo hoa nhỏ) rồi.”
Đôi mắt đen láy của Quý Thần Quang tỏa sáng, mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương “Thế nào? Còn muốn ăn nữa?” Quý Tiêu Dương đem giấy vứt vào sọt rác, dùng ngón trỏ điểm điểm lên khóe miệng của em trai.
“Y nha…..” Qua thật lâu, Quý Thần Quang lại phát ra một tiếng y nha.
Quý Tiêu Dương dùng cả hai tay ôm chặt Quý Tiêu Dương “Bảo em gọi anh hai thì em không chịu gọi. Lại cứ nói cái gì mà anh hai không hiểu được. Em à, mau lớn đi, trưởng thành rồi anh hai sẽ mang em đi ăn nhiều món ngon.”
“Y nha……” Quý Thần Quang vẫn như trước mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương, khóe miệng cười rộ lên.
Hai anh em ở trên giường lăn qua lăn lại. Trong phòng vang lên tiếng cười sang sảng của Quý Tiêu Dương, ngẫu nhiên còn có thêm âm thanh y nha của trẻ con.
Bảo mẫu đứng ngoài cửa phòng đang suy nghĩ xem có nên vào hay không. Vừa rồi cô đến phòng trẻ con không thấy tiểu thiếu gia đâu, liền khẳng định là thiếu gia mang bé vào phòng mình chơi. Nhưng là hiện tại là thời gian tiểu thiếu gia đi tắm rửa rồi đi ngủ. Suy nghĩ một chút, bảo mẫu vẫn là vươn tay gõ cửa.
Quý Tiêu Dương nghe tiếng gõ cửa liền ôm Quý Thần Quang xuống giường ra mở cửa. Trông thấy bảo mẫu đáng đứng ngoài cửa, thản nhiên hỏi một tiếng “Có chuyện gì?”
Bảo mẫu ngửi thấy hương vị ngọt ngào của socola, trong lòng có điểm nghi hoặc “Tiểu thiếu gia nên tắm rửa đi ngủ ạ!” Ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang, càng thêm khẳng định hương vị ngọt ngào của socola kìa là từ người tiểu thiếu gia phát ra. Trong lòng cả kinh nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Thiếu gia à, cậu cho tiểu thiếu gia ăn socola sao?”
“Sao vậy? Không thể sao?” Nhìn dáng vẻ lo lắng của bảo mẫu, trong lòng Quý Tiêu Dương liền có điểm bất an.
“Đương nhiên không thể. Thiếu gia, bây giờ tiểu thiếu gia vẫn còn quá nhỏ, không thể ăn socola! Nhỡ bị sặc thì làm sao bây giờ…..” Câu cuối cùng có một chút thầm oán.
“Tôi… tôi không biết!” Quý Tiêu Dương nhìn nhìn Quý Thần Quang trong lòng, phát hiện em trai cậu vẫn là mở to hai mắt ngơ ngác nhìn cậu, cái miệng vẫn như trước cười cười. “Thực xin lỗi em!” Anh hai là thật không biết……
“Thiếu gia, đưa tiểu thiếu gia cho tôi đi. Tôi mang cậu ấy đi tắm rồi ngủ!” Thanh âm bảo mẫu đã có chút cứng rắn. Người của một nhà này, thà không có còn tốt hơn. Không ai thèm đem tiểu thiếu gia đặt trong lòng. Vốn tưởng rằng người anh hai này sẽ khác. Ai biết cũng là người không có lương tâm. Đứa nhỏ khả ái này đến tột cùng là có tội tình gì chứ. Như thế nào lại không được người nhà yêu thích…. Cô vì tiểu thiếu gia mà đau lòng.
Quý Tiêu Dương đưa Quý Thần Quang cho bảo mẫu bế “Làm phiền cô!” Nói một tiếng liền đóng cửa. Trước khi đóng cửa cậu thấy em trai vẫn mở to hai mắt ngơ ngác nhìn cậu.
Trở lại phòng, nhìn đống socola trên giường, Quý Tiêu Dương liền đem vứt hết vào thùng rác. Mở máy tính ra, cậu lên tra một số kiến thức có liên quan đến việc chăm sóc trẻ con. Loại tình huống này không được để xảy ra lần nữa….. Thiếu chút nữa cậu đã làm hại em trai mình…. Đầu của mình tột cùng là bị làm sao vậy. Vấn đề dễ hiểu như vậy mà cũng làm sai…… May mà em trai không có chuyện gì.