Chương : 144
“Xin lỗi, ông nội!” Quý Tiêu Dương đem nắm tay chậm rãi đổi thành mười ngón giao nhau với Quý Thần Quang. Tình yêu mà hắn cho Thần Thần phải là tuyệt đối hoàn mỹ. Không thể dễ dàng có một chút tỳ vết nào! Cho nên, đối với ông nội, hắn chỉ có thể nói xin lỗi……
“Tiêu Dương, cháu ngay cả một tâm nguyện duy nhất của ông nội cũng không đồng ý?” Ánh mắt Quý phụ thê lương nhìn Quý Tiêu Dương.
“Tiêu Dương, đối với Quý gia, cháu hẳn là phải hiểu được, ông nội đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào đó! Tiêu Dương, từ nhỏ đến lớn ta đều cho cháu dùng những thứ tốt nhất, dạy cháu làm ăn, dạy cháu làm người, dạy cháu trở nên cường đại. Cháu hẳn là biết, tất thảy những điều đó đều là vì cái gì…… Tiêu Dương, nay cháu đã cường đại rồi, cháu đã lợi hại đến nỗi ta không thể khống chế được nữa! Ta cảm thấy vui mừng…… Là cháu đã đưa Quý gia lên một tầm cao trước nay chưa từng có! Chính là Tiêu Dương, cháu hẳn là phải hiểu được, Quý gia đối với ta mà nói, có bao nhiêu quan trọng…… Tiêu Dương, này xem như là tâm nguyện duy nhất của ông nội, hãy nghĩ đến chuyện ông nội đã giáo dục cháu nhiều năm như vậy mà hãy vì Quý gia lưu lại người nối dõi!…… Tiêu Dương!”
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đều cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quý phụ. Nghe lời nói xót xa của Quý phụ, bàn tay Quý Tiêu Dương nắm lấy tay Quý Thần Quang nhẹ nhàng run lên…… Ông nội đều đã nói đến mức này, hắn hẳn là phải đáp ứng! Từ nhỏ đến lớn, ở bên cạnh ông nội nhiều năm như vậy, hắn rất rõ ràng Quý gia đối với ông nội còn muốn quan trọng hơn cả mạng sống. Hắn hẳn là phải đáp ứng! Nghĩ đến nhiều năm ông nội dụng tâm giáo dục hắn, nghĩ đến đây là tâm nguyện duy nhất của ông nội, hắn hẳn là phải đáp ứng!……
Nhưng là…… Nghĩ đến Thần Thần! Nghĩ đến nụ cười của Thần Thần, nghĩ đến thanh âm của Thần Thần, hắn không thể đáp ứng! Hắn, không thể phản bội Thần Thần của hắn!
Hắn cố gắng cùng phấn đấu, tất cả là vì Thần Thần! Hắn đã bảo vệ nụ cười kia nhiều năm như vậy, hắn không muốn nhìn thấy sắp đến thời khắc hạnh phúc rồi mà nụ cười đó lại lây nhiễm ưu thương……
Quý Thần quang không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình lúc này của mình…… Điều cậu có thể làm, chỉ có gắt gao nắm chặt tay anh hai, gắt gao nắm……
Một đoàn loạn như ma…… Cho tới nay, trong lòng của mình, ông nội cao cao tại thượng không ai bì nổi cư nhiên dùng ngữ khí cầu xin, thái độ khẩn cầu, chỉ là vì người thừa kế của Quý gia……
Cậu nhìn thấy lệ của ông nội dừng trên sàn nhà trắng noãn, từng giọt từng giọt nước mắt tái nhợt. Cậu giống như có thể cảm giác được trong những giọt nước mắt đó là thất vọng, là tiếc nuối, là cầu xin, cùng…… kỳ vọng……
Lần đầu tiên cậu cảm giác được, ông nội nguyên lai cũng chỉ là một lão nhân! Cậu nhìn thấy mái tóc bạc trắng của ông nội, những nếp nhăn nơi khóe mắt, đáy mắt đục ngầu hàm chứa kỳ vọng cùng khẩn cầu……
Tâm cậu, rất đau, rất chua xót, đồng thời cũng thực khổ sở…… Nếu theo tình cảm mà nói, đối mặt với tâm nguyện duy nhất của lão nhân trước mắt bọn họ nên đáp ứng! Nhưng là lý trí lại giãy dụa. Cậu luyến tiếc…… Cậu không muốn! Cậu không muốn nhìn thấy người khác mang thai đứa nhỏ của anh hai! Anh hai cho tới bây giờ đều chỉ là của một mình cậu! Cậu không muốn cùng người khác chia sẻ anh hai của cậu! Kể cả người kia chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh hai, cậu cũng không nguyện ý! Có đứa nhỏ, sẽ sinh ra ở giữa hai người một bức tường chắn không thể phá vỡ! Hết thảy rồi sẽ thay đổi…… Cậu không muốn!
Anh hai của cậu cho tới bây giờ đều chỉ thích một mình cậu! Trước kia là thế, hiện tại là vậy, tương lai cũng thế! Cậu cùng với anh hai ở bên nhau, cậu không hy vọng sẽ có người thứ ba chen vào! Cậu biết bản thân mình như vậy thực ích kỷ, nhưng là cậu không thể cho phép bất luận kẻ nào đến cướp anh hai đi! Cậu là duy nhất của anh hai! Anh hai là duy nhất của cậu! Ai cũng không thể thay đổi! Cho nên, ông nội, chỉ có thể thật xin lỗi…… Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cậu!
Tuy rằng lòng rất đau! Tuy rằng thực khổ sở, tuy rằng thực xin lỗi…… Nhưng cũng chỉ có thể như vậy! Tình yêu của cậu cùng anh hai là thứ mà cậu muốn dùng cả đời để bảo vệ! Mà ông nội cũng muốn bảo vệ Quý gia! Hai người đã tin tưởng nhau như vậy, cậu không thể mềm lòng…… Không thể!
“Ông nội…… Thật xin lỗi!” Quý Thần Quang giật giật môi, cuối cùng vẫn là đem lời xin lỗi ở trong lòng nói ra! Thanh âm khàn khàn lộ ra sự đắng chát! Nếu có thể, cậu thật sự không muốn nhìn thấy ông nội thương tâm như thế…… Chính là ông nội à, chuyện khác Thần Quang có thể đáp ứng ngài! Duy độc chỉ có chuyện của cháu cùng anh hai, cháu không thể lùi bước!
“Hảo!” Hồi lâu sau, thanh âm Quý phụ ngân nga nói một chữ. Rồi sau đó, thân thể lung lay sắp đổ đứng lên. Ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người vẫn quỳ gối dưới chân mình như cũ. Lẳng lặng nhìn gần một phút đồng hồ, Quý phụ không nói một lời, trầm trọng từng bước, từng bước đi ra khỏi phòng……
Quý Thần Quang ngẩng đầu, yên lặng nhìn bóng dáng Quý phụ, đó là một hình ảnh làm cho cậu xót xa…… Cho tới nay, ông nội khi đi đường đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng lần này lại lưng còng xuống, bước đi cũng trở nên không có chút sức lực nào……
“Anh hai!” Quý Thần Quang nhào vào lòng Quý Tiêu Dương, lệ thấm ướt áo Quý Tiêu Dương……
“Thần Thần, đừng khóc!” Quý Tiêu Dương mím môi, ánh mắt có chút thất thần nhìn cánh cửa văn phòng. Hắn, cũng không biết nên làm cái gì…… Hắn, cũng không biết nên an ủi Thần Thần như thế nào……
Trong văn phòng im lặng, tiếng khóc của Quý Thần Quang có vẻ, phá lệ vang dội……
Qua hai phút đồng hồ sau, di động trong túi quần Quý Tiêu Dương đột nhiên vang lên……
Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, lấy di động ra, trên màn hình hiện tên Quý Hào! Là ba ba…… “Ba ba!”
“Tiêu Dương, có phải ông nội vừa ở chỗ con không?” Thanh âm Quý Hào thực lo lắng! Vừa mới nghe mẹ gọi điện thoại nói đột nhiên không thấy ba đâu, hắn phân phó người đi tìm, nơi nào cũng không tìm được. Lúc này mới nghĩ tới Quý Tiêu Dương đang ở thành phố C……
Hắn biết, ba vẫn là không bỏ xuống được chuyện của Tiêu Dương cùng Thần Quang! Chính xác mà nói thì là không bỏ xuống được chuyện người thừa kế của Quý gia…… Cả đời của ba, đều dâng cho Quý gia. Cả đời đều vì Quý gia mà đấu tranh, thật vất vả Quý gia mới ở trong tay Tiêu Dương đạt đến một đỉnh cao trước nay chưa từng có. Nhưng tại trong thời gian làm cho người ta cảm xúc mênh mông này lại nghênh đón chuyện của Tiêu Dương cùng Thần Quang…… Này đối với ba mà nói là một đả kích trí mạng!
“Ông nội vừa mới đi!” Quý Tiêu Dương nói với Quý Hào. “Con đã phân phó người âm thầm bảo vệ ông nội. Ba đừng lo lắng!”
“Tiêu Dương, có phải hai đứa, không đáp ứng tâm nguyện của ông nội?” Quý Hào chần chờ một chút, vẫn là mở miệng! Hắn biết ba đi tìm Tiêu Dương vì chuyện gì! Hiện tại Tiêu Dương đã trưởng thành đến độ không cần nhìn sắc mặt của người khác rồi! Dùng sức mạnh chắc chắn không thể thông được. Nhìn biểu hiện ở nhà của ba trước đó vài ngày, hắn có thể đoán ra, ba khẳng định sẽ ở trước mặt Tiêu Dương mà mềm mỏng hơn. Chính là, ba thối lui đến mức độ nào thì hắn không biết……
Quý Tiêu Dương cầm điện thoại trầm mặc…… Trong đầu hắn lại bắt đầu hiện lên lời nói của ông nội vừa nãy, cùng những biểu tình của ông…… Cuối cùng dừng lại ở nháy mắt ông nội ra khỏi văn phòng…… Đôi mắt màu đen của hắn trở nên càng ngày càng bi thương! “Ân!” Cách một lúc lâu sau, Quý Tiêu Dương mới nhàn nhạt đáp lại một tiếng!
“Tiêu Dương, ông nội con già rồi……” Quý Hào ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nói một câu. Sau đó liền ngắt điện thoại……
Quý Tiêu Dương cầm điện thoại, trầm mặc nghe những tiếng ‘đô đô đô đô……’ từ bên trong truyền đến…… Bên tai luôn luôn quanh quẩn lời ba nói. Tiêu Dương, ông nội con già rồi…… Trong đầu loạn thành một đoàn. Ông nội đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân ảnh lưng còng, bước đi nặng nề…… Ông nội già rồi……
Bất tri bất giác, thời gian thế nhưng lại qua mau như thế…… Trong trí nhớ, thân ảnh vĩnh viễn đều ngạo nghễ sừng sững kia, từ khi nào lại trở thành lưng còng. Trong trí nhớ, thanh âm nói chuyện vĩnh viễn đều nghiêm khắc kia, khi nào thì trở nên nghẹn ngào. Trong trí nhớ, gương mặt vĩnh viễn đều tinh thần chấn hưng kia, khi nào thì trở thành thê lương……
(): không cảm thấy gì. không có tri giác
Đối với ông nội, hắn là áy náy thật sâu…… có lỗi thật sâu…… Chính là, hắn không có cách nào hoàn thành tâm nguyện duy nhất của ông! Bởi vì, hắn có thứ hắn phải bảo vệ!
Quý Tiêu Dương cầm di động, lâm vào thất thần…… Thanh âm ‘đô đô đô’ kia đột nhiên biến thành tiếng chuông điện thoại!
Quý Tiêu Dương nháy mắt từ trong trí nhớ bừng tỉnh, có chút máy móc nhấn nút nghe. Không nghĩ tới, từ bên trong truyền đến thanh âm mềm nhẹ của Quý mẫu! “Tiêu Dương!”
“Bà nội!” Mở miệng gọi xong, Quý Tiêu Dương mới phát hiện, thanh âm của mình không biết từ khi nào đã trở nên khàn khàn khó nghe.
“Haiz……” Ở một chỗ khác, Quý mẫu nhẹ thở dài một hơi……
Tiếng thở dài kia thông qua di động truyền vào tai Quý Tiêu Dương, từ trong đầu tràn đến toàn bộ thân thể. Trong nháy mắt kia, Quý Tiêu Dương cảm giác được máu của mình cũng đều biến thành bi thương……
Quý mẫu trầm mặc vài giây mới mở miệng nói chuyện, “Tiêu Dương, bà nội già rồi, ông nội cũng già rồi. Chúng ta sống trên đời này cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đều nói, người càng già càng hoài niệm…… Một ít chuyện không ngờ đến trước kia, thông qua việc nhớ lại cũng trở nên khắc sâu! Tiêu Dương, có một số việc, bà nội làm không tốt, ông nội cũng có sai. Đều nói, có nhân tất có quả…… Tiêu Dương, có những chuyện, bà nội không nói chắc con cũng rõ ràng! Đối với Thần Quang, có nói xin lỗi cùng bù đắp thật nhiều cũng không đủ……” Nói xong, thanh âm Quý mẫu dần dần trở nên thấp mà nhẹ……
“Tiêu Dương, Thần Quang đứa nhỏ này, hãy chăm sóc nó thật tốt! Coi như thay ông bà nội, thay toàn bộ Quý gia, bù đắp cho những khuyết thiếu tình thân cùng thời thơ ấu của nó! Về phần chuyện của ông nội con…… Các con cũng đừng lo lắng. Ta từ từ làm cho ông ấy thông suốt là được! Tiêu Dương, có rảnh thì đưa Thần Quang về đây! Bà nội cùng không biết gần đây như thế nào mà thỉnh thoảng lại đột nhiên thất thần, nghĩ tới nụ cười của đứa nhỏ kia, giống hệt lần đầu gặp mặt lúc nó còn nhỏ. Tinh thuần mà ngọt ngào. Thường thường cảm thấy bên tai tựa hồ còn vang vọng thanh âm mềm mềm nhu nhu của nó, ngọt ngào kêu mình bà nội!”
“Tiêu Dương, Thần Quang đứa nhỏ này thực đơn thuần tựa như một đứa bé mới sinh vậy! Tiêu Dương, về sau hảo hảo đối đãi Thần Quang! Kỳ thật, ta cũng biết, Thần Quang giao cho con là tốt nhất! Bởi vì, trên đời này, người hiểu rõ Thần Quang nhất, yêu Thần Quang nhất, chính là Tiêu Dương con. Giúp ta, nói với Thần Quang là bà nội nhớ nó, bà nội nhớ nụ cười của nó, bà nội nhớ sự vui vẻ mà nó mang lại!”
Quý Tiêu Dương lẳng lặng nghe Quý mẫu nói, thanh âm nhẹ nhàng mà ôn nhu, Quý mẫu nói rất chậm, rất nhẹ…… Trong giọng nói bao hàm rất nhiều cảm xúc. Quý Tiêu Dương nghe, cảm giác mắt có điểm cay cay……
“Bà nội, Thần Quang cũng nhớ người!” Quý Tiêu Dương mở loa ngoài của điện thoại, cho nên Quý Thần Quang cũng nghe được những lời nói đứt quãng của Quý mẫu……
Quý Thần Quang sớm đã lệ rơi đầy mặt……
“Cháu ngoan, nhớ bà nội liền nhớ phải trở về thăm bà nội!” Quý mẫu hẳn là nghe được lời nói của Quý Thần Quang, thanh âm cũng có lực hơn rất nhiều. Từ bên trong có thể dễ dàng nghe được nồng đậm tình thân!
“Dạ. Bà nội, Thần Quang sẽ thường thường trở về thăm ngài. Bà nội, ngài phải hảo hảo chăm sóc chính mình!” Quý Thần Quang vừa khóc vừa nói……
“Ân. Cháu ngoan, bà nội chờ con!” Nói xong, Quý mẫu liền ngắt điện thoại. Sau khi ngắn điện thoại xong, Quý mẫu nhìn di động, thản nhiên nở nụ cười. Thần Quang, có nhiều chuyện, bà nội thực xin lỗi con…… Hiện tại liền để anh hai con thay toàn bộ Quý gia bù lại cho con! Các con phải thật vui vẻ! Những chuyện khác, bà nội đến giúp các con!
“Anh hai!” Quý Thần Quang ôm cổ Quý Tiêu Dương, khóc thành một lệ nhân……
Quý Tiêu Dương gắt gao ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng, lâm vào suy nghĩ của riêng mình…… Bà nội, người yên tâm! Con sẽ hảo hảo bảo vệ Thần Thần!
“Tiêu Dương, cháu ngay cả một tâm nguyện duy nhất của ông nội cũng không đồng ý?” Ánh mắt Quý phụ thê lương nhìn Quý Tiêu Dương.
“Tiêu Dương, đối với Quý gia, cháu hẳn là phải hiểu được, ông nội đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào đó! Tiêu Dương, từ nhỏ đến lớn ta đều cho cháu dùng những thứ tốt nhất, dạy cháu làm ăn, dạy cháu làm người, dạy cháu trở nên cường đại. Cháu hẳn là biết, tất thảy những điều đó đều là vì cái gì…… Tiêu Dương, nay cháu đã cường đại rồi, cháu đã lợi hại đến nỗi ta không thể khống chế được nữa! Ta cảm thấy vui mừng…… Là cháu đã đưa Quý gia lên một tầm cao trước nay chưa từng có! Chính là Tiêu Dương, cháu hẳn là phải hiểu được, Quý gia đối với ta mà nói, có bao nhiêu quan trọng…… Tiêu Dương, này xem như là tâm nguyện duy nhất của ông nội, hãy nghĩ đến chuyện ông nội đã giáo dục cháu nhiều năm như vậy mà hãy vì Quý gia lưu lại người nối dõi!…… Tiêu Dương!”
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đều cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quý phụ. Nghe lời nói xót xa của Quý phụ, bàn tay Quý Tiêu Dương nắm lấy tay Quý Thần Quang nhẹ nhàng run lên…… Ông nội đều đã nói đến mức này, hắn hẳn là phải đáp ứng! Từ nhỏ đến lớn, ở bên cạnh ông nội nhiều năm như vậy, hắn rất rõ ràng Quý gia đối với ông nội còn muốn quan trọng hơn cả mạng sống. Hắn hẳn là phải đáp ứng! Nghĩ đến nhiều năm ông nội dụng tâm giáo dục hắn, nghĩ đến đây là tâm nguyện duy nhất của ông nội, hắn hẳn là phải đáp ứng!……
Nhưng là…… Nghĩ đến Thần Thần! Nghĩ đến nụ cười của Thần Thần, nghĩ đến thanh âm của Thần Thần, hắn không thể đáp ứng! Hắn, không thể phản bội Thần Thần của hắn!
Hắn cố gắng cùng phấn đấu, tất cả là vì Thần Thần! Hắn đã bảo vệ nụ cười kia nhiều năm như vậy, hắn không muốn nhìn thấy sắp đến thời khắc hạnh phúc rồi mà nụ cười đó lại lây nhiễm ưu thương……
Quý Thần quang không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình lúc này của mình…… Điều cậu có thể làm, chỉ có gắt gao nắm chặt tay anh hai, gắt gao nắm……
Một đoàn loạn như ma…… Cho tới nay, trong lòng của mình, ông nội cao cao tại thượng không ai bì nổi cư nhiên dùng ngữ khí cầu xin, thái độ khẩn cầu, chỉ là vì người thừa kế của Quý gia……
Cậu nhìn thấy lệ của ông nội dừng trên sàn nhà trắng noãn, từng giọt từng giọt nước mắt tái nhợt. Cậu giống như có thể cảm giác được trong những giọt nước mắt đó là thất vọng, là tiếc nuối, là cầu xin, cùng…… kỳ vọng……
Lần đầu tiên cậu cảm giác được, ông nội nguyên lai cũng chỉ là một lão nhân! Cậu nhìn thấy mái tóc bạc trắng của ông nội, những nếp nhăn nơi khóe mắt, đáy mắt đục ngầu hàm chứa kỳ vọng cùng khẩn cầu……
Tâm cậu, rất đau, rất chua xót, đồng thời cũng thực khổ sở…… Nếu theo tình cảm mà nói, đối mặt với tâm nguyện duy nhất của lão nhân trước mắt bọn họ nên đáp ứng! Nhưng là lý trí lại giãy dụa. Cậu luyến tiếc…… Cậu không muốn! Cậu không muốn nhìn thấy người khác mang thai đứa nhỏ của anh hai! Anh hai cho tới bây giờ đều chỉ là của một mình cậu! Cậu không muốn cùng người khác chia sẻ anh hai của cậu! Kể cả người kia chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh hai, cậu cũng không nguyện ý! Có đứa nhỏ, sẽ sinh ra ở giữa hai người một bức tường chắn không thể phá vỡ! Hết thảy rồi sẽ thay đổi…… Cậu không muốn!
Anh hai của cậu cho tới bây giờ đều chỉ thích một mình cậu! Trước kia là thế, hiện tại là vậy, tương lai cũng thế! Cậu cùng với anh hai ở bên nhau, cậu không hy vọng sẽ có người thứ ba chen vào! Cậu biết bản thân mình như vậy thực ích kỷ, nhưng là cậu không thể cho phép bất luận kẻ nào đến cướp anh hai đi! Cậu là duy nhất của anh hai! Anh hai là duy nhất của cậu! Ai cũng không thể thay đổi! Cho nên, ông nội, chỉ có thể thật xin lỗi…… Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cậu!
Tuy rằng lòng rất đau! Tuy rằng thực khổ sở, tuy rằng thực xin lỗi…… Nhưng cũng chỉ có thể như vậy! Tình yêu của cậu cùng anh hai là thứ mà cậu muốn dùng cả đời để bảo vệ! Mà ông nội cũng muốn bảo vệ Quý gia! Hai người đã tin tưởng nhau như vậy, cậu không thể mềm lòng…… Không thể!
“Ông nội…… Thật xin lỗi!” Quý Thần Quang giật giật môi, cuối cùng vẫn là đem lời xin lỗi ở trong lòng nói ra! Thanh âm khàn khàn lộ ra sự đắng chát! Nếu có thể, cậu thật sự không muốn nhìn thấy ông nội thương tâm như thế…… Chính là ông nội à, chuyện khác Thần Quang có thể đáp ứng ngài! Duy độc chỉ có chuyện của cháu cùng anh hai, cháu không thể lùi bước!
“Hảo!” Hồi lâu sau, thanh âm Quý phụ ngân nga nói một chữ. Rồi sau đó, thân thể lung lay sắp đổ đứng lên. Ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người vẫn quỳ gối dưới chân mình như cũ. Lẳng lặng nhìn gần một phút đồng hồ, Quý phụ không nói một lời, trầm trọng từng bước, từng bước đi ra khỏi phòng……
Quý Thần Quang ngẩng đầu, yên lặng nhìn bóng dáng Quý phụ, đó là một hình ảnh làm cho cậu xót xa…… Cho tới nay, ông nội khi đi đường đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng lần này lại lưng còng xuống, bước đi cũng trở nên không có chút sức lực nào……
“Anh hai!” Quý Thần Quang nhào vào lòng Quý Tiêu Dương, lệ thấm ướt áo Quý Tiêu Dương……
“Thần Thần, đừng khóc!” Quý Tiêu Dương mím môi, ánh mắt có chút thất thần nhìn cánh cửa văn phòng. Hắn, cũng không biết nên làm cái gì…… Hắn, cũng không biết nên an ủi Thần Thần như thế nào……
Trong văn phòng im lặng, tiếng khóc của Quý Thần Quang có vẻ, phá lệ vang dội……
Qua hai phút đồng hồ sau, di động trong túi quần Quý Tiêu Dương đột nhiên vang lên……
Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, lấy di động ra, trên màn hình hiện tên Quý Hào! Là ba ba…… “Ba ba!”
“Tiêu Dương, có phải ông nội vừa ở chỗ con không?” Thanh âm Quý Hào thực lo lắng! Vừa mới nghe mẹ gọi điện thoại nói đột nhiên không thấy ba đâu, hắn phân phó người đi tìm, nơi nào cũng không tìm được. Lúc này mới nghĩ tới Quý Tiêu Dương đang ở thành phố C……
Hắn biết, ba vẫn là không bỏ xuống được chuyện của Tiêu Dương cùng Thần Quang! Chính xác mà nói thì là không bỏ xuống được chuyện người thừa kế của Quý gia…… Cả đời của ba, đều dâng cho Quý gia. Cả đời đều vì Quý gia mà đấu tranh, thật vất vả Quý gia mới ở trong tay Tiêu Dương đạt đến một đỉnh cao trước nay chưa từng có. Nhưng tại trong thời gian làm cho người ta cảm xúc mênh mông này lại nghênh đón chuyện của Tiêu Dương cùng Thần Quang…… Này đối với ba mà nói là một đả kích trí mạng!
“Ông nội vừa mới đi!” Quý Tiêu Dương nói với Quý Hào. “Con đã phân phó người âm thầm bảo vệ ông nội. Ba đừng lo lắng!”
“Tiêu Dương, có phải hai đứa, không đáp ứng tâm nguyện của ông nội?” Quý Hào chần chờ một chút, vẫn là mở miệng! Hắn biết ba đi tìm Tiêu Dương vì chuyện gì! Hiện tại Tiêu Dương đã trưởng thành đến độ không cần nhìn sắc mặt của người khác rồi! Dùng sức mạnh chắc chắn không thể thông được. Nhìn biểu hiện ở nhà của ba trước đó vài ngày, hắn có thể đoán ra, ba khẳng định sẽ ở trước mặt Tiêu Dương mà mềm mỏng hơn. Chính là, ba thối lui đến mức độ nào thì hắn không biết……
Quý Tiêu Dương cầm điện thoại trầm mặc…… Trong đầu hắn lại bắt đầu hiện lên lời nói của ông nội vừa nãy, cùng những biểu tình của ông…… Cuối cùng dừng lại ở nháy mắt ông nội ra khỏi văn phòng…… Đôi mắt màu đen của hắn trở nên càng ngày càng bi thương! “Ân!” Cách một lúc lâu sau, Quý Tiêu Dương mới nhàn nhạt đáp lại một tiếng!
“Tiêu Dương, ông nội con già rồi……” Quý Hào ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nói một câu. Sau đó liền ngắt điện thoại……
Quý Tiêu Dương cầm điện thoại, trầm mặc nghe những tiếng ‘đô đô đô đô……’ từ bên trong truyền đến…… Bên tai luôn luôn quanh quẩn lời ba nói. Tiêu Dương, ông nội con già rồi…… Trong đầu loạn thành một đoàn. Ông nội đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thân ảnh lưng còng, bước đi nặng nề…… Ông nội già rồi……
Bất tri bất giác, thời gian thế nhưng lại qua mau như thế…… Trong trí nhớ, thân ảnh vĩnh viễn đều ngạo nghễ sừng sững kia, từ khi nào lại trở thành lưng còng. Trong trí nhớ, thanh âm nói chuyện vĩnh viễn đều nghiêm khắc kia, khi nào thì trở nên nghẹn ngào. Trong trí nhớ, gương mặt vĩnh viễn đều tinh thần chấn hưng kia, khi nào thì trở thành thê lương……
(): không cảm thấy gì. không có tri giác
Đối với ông nội, hắn là áy náy thật sâu…… có lỗi thật sâu…… Chính là, hắn không có cách nào hoàn thành tâm nguyện duy nhất của ông! Bởi vì, hắn có thứ hắn phải bảo vệ!
Quý Tiêu Dương cầm di động, lâm vào thất thần…… Thanh âm ‘đô đô đô’ kia đột nhiên biến thành tiếng chuông điện thoại!
Quý Tiêu Dương nháy mắt từ trong trí nhớ bừng tỉnh, có chút máy móc nhấn nút nghe. Không nghĩ tới, từ bên trong truyền đến thanh âm mềm nhẹ của Quý mẫu! “Tiêu Dương!”
“Bà nội!” Mở miệng gọi xong, Quý Tiêu Dương mới phát hiện, thanh âm của mình không biết từ khi nào đã trở nên khàn khàn khó nghe.
“Haiz……” Ở một chỗ khác, Quý mẫu nhẹ thở dài một hơi……
Tiếng thở dài kia thông qua di động truyền vào tai Quý Tiêu Dương, từ trong đầu tràn đến toàn bộ thân thể. Trong nháy mắt kia, Quý Tiêu Dương cảm giác được máu của mình cũng đều biến thành bi thương……
Quý mẫu trầm mặc vài giây mới mở miệng nói chuyện, “Tiêu Dương, bà nội già rồi, ông nội cũng già rồi. Chúng ta sống trên đời này cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. Đều nói, người càng già càng hoài niệm…… Một ít chuyện không ngờ đến trước kia, thông qua việc nhớ lại cũng trở nên khắc sâu! Tiêu Dương, có một số việc, bà nội làm không tốt, ông nội cũng có sai. Đều nói, có nhân tất có quả…… Tiêu Dương, có những chuyện, bà nội không nói chắc con cũng rõ ràng! Đối với Thần Quang, có nói xin lỗi cùng bù đắp thật nhiều cũng không đủ……” Nói xong, thanh âm Quý mẫu dần dần trở nên thấp mà nhẹ……
“Tiêu Dương, Thần Quang đứa nhỏ này, hãy chăm sóc nó thật tốt! Coi như thay ông bà nội, thay toàn bộ Quý gia, bù đắp cho những khuyết thiếu tình thân cùng thời thơ ấu của nó! Về phần chuyện của ông nội con…… Các con cũng đừng lo lắng. Ta từ từ làm cho ông ấy thông suốt là được! Tiêu Dương, có rảnh thì đưa Thần Quang về đây! Bà nội cùng không biết gần đây như thế nào mà thỉnh thoảng lại đột nhiên thất thần, nghĩ tới nụ cười của đứa nhỏ kia, giống hệt lần đầu gặp mặt lúc nó còn nhỏ. Tinh thuần mà ngọt ngào. Thường thường cảm thấy bên tai tựa hồ còn vang vọng thanh âm mềm mềm nhu nhu của nó, ngọt ngào kêu mình bà nội!”
“Tiêu Dương, Thần Quang đứa nhỏ này thực đơn thuần tựa như một đứa bé mới sinh vậy! Tiêu Dương, về sau hảo hảo đối đãi Thần Quang! Kỳ thật, ta cũng biết, Thần Quang giao cho con là tốt nhất! Bởi vì, trên đời này, người hiểu rõ Thần Quang nhất, yêu Thần Quang nhất, chính là Tiêu Dương con. Giúp ta, nói với Thần Quang là bà nội nhớ nó, bà nội nhớ nụ cười của nó, bà nội nhớ sự vui vẻ mà nó mang lại!”
Quý Tiêu Dương lẳng lặng nghe Quý mẫu nói, thanh âm nhẹ nhàng mà ôn nhu, Quý mẫu nói rất chậm, rất nhẹ…… Trong giọng nói bao hàm rất nhiều cảm xúc. Quý Tiêu Dương nghe, cảm giác mắt có điểm cay cay……
“Bà nội, Thần Quang cũng nhớ người!” Quý Tiêu Dương mở loa ngoài của điện thoại, cho nên Quý Thần Quang cũng nghe được những lời nói đứt quãng của Quý mẫu……
Quý Thần Quang sớm đã lệ rơi đầy mặt……
“Cháu ngoan, nhớ bà nội liền nhớ phải trở về thăm bà nội!” Quý mẫu hẳn là nghe được lời nói của Quý Thần Quang, thanh âm cũng có lực hơn rất nhiều. Từ bên trong có thể dễ dàng nghe được nồng đậm tình thân!
“Dạ. Bà nội, Thần Quang sẽ thường thường trở về thăm ngài. Bà nội, ngài phải hảo hảo chăm sóc chính mình!” Quý Thần Quang vừa khóc vừa nói……
“Ân. Cháu ngoan, bà nội chờ con!” Nói xong, Quý mẫu liền ngắt điện thoại. Sau khi ngắn điện thoại xong, Quý mẫu nhìn di động, thản nhiên nở nụ cười. Thần Quang, có nhiều chuyện, bà nội thực xin lỗi con…… Hiện tại liền để anh hai con thay toàn bộ Quý gia bù lại cho con! Các con phải thật vui vẻ! Những chuyện khác, bà nội đến giúp các con!
“Anh hai!” Quý Thần Quang ôm cổ Quý Tiêu Dương, khóc thành một lệ nhân……
Quý Tiêu Dương gắt gao ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng, lâm vào suy nghĩ của riêng mình…… Bà nội, người yên tâm! Con sẽ hảo hảo bảo vệ Thần Thần!