Chương : 145
(): đầy đủ vẹn toàn
Thời gian lặng lặng trôi qua, trong văn phòng im lặng, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đã muốn khóc mệt mà ngủ, lẳng lặng ngồi trên sô pha. Tư thế thật lâu cũng không thay đổi. Đôi mắt màu đen của hắn thất thần nhìn sàn nhà trắng noãn, càng phát ra sự đen bóng, sâu thảm…… Như một con dã thú bị lạc trong rừng rậm giữa đêm khuya không tìm thấy đường ra, đối với ánh trăng trên cao, im lặng kể ra những mê mang cùng khó chịu của nó……
Trong toàn bộ quá trình, Nam Cung Kỳ đều giống như một người trong suốt, lẳng lặng ngồi ở góc khuất của sô pha. Nhìn điều này làm cho người ta lại cảm thấy xót xa khó chịu……
Anh đột nhiên nghĩ tới cha mẹ của mình! Nếu bọn họ biết chuyện anh với Tiểu Cửu, có thể hay không cũng trở nên giống như Quý lão gia? Chính là đơn giản nghĩ lại, Nam Cung Kỳ liền cảm giác tâm của mình đau đến nỗi không thể thở được. Anh không thể tưởng tượng ra, cha mẹ anh sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh, cũng không thể tưởng tượng được, cha mẹ sẽ thất vọng nhiều như thế nào……
Tiểu Cửu…… Nam Cung Kỳ ôm lấy hai tay của mình, trên mặt lộ ra bất lực cùng yếu ớt rất nhỏ! Ở trong lòng nhẹ nhàng nhớ kỹ cái tên làm cho anh nóng ruột nóng gan! Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nội tâm bàng hoàng cùng bất an mới có khả năng dần dần bình tĩnh lại…… Nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất……
Nam Cung Kỳ không biết sự bất an này tột cùng từ đâu mà đến. Như một bóng dáng gắt gao quấn chặt lấy tinh thần cùng tâm linh của anh. Làm cho anh không thể tập trung tinh thần để sống, để làm việc! Tổng cảm giác Tiểu Cửu sẽ rời khỏi anh…… Tổng cảm giác, Tiểu Cửu đã muốn chậm rãi cách xa anh……
Tiểu Cửu…… Tiểu Cửu, nhớ kỹ, tôi ở chỗ này chờ cậu! Tay trái Nam Cung Kỳ ôm lấy trái tim mình. Anh rõ ràng cảm thấy được trái tim mình, từ khi bắt đầu thầm gọi tên Tiểu Cửu mà trở nên đập chậm rãi thong thả hơn! Tiểu Cửu, chờ cậu trở về! Sau đó, chúng ta cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn! Giống như Tiêu Dương cùng Thần Quang vậy……
Chỉ có nghĩ đến tương lai Tiểu Cửu sẽ nắm tay mình, dũng cảm đối mắt với cha mẹ, Nam Cung Kỳ mới cảm giác được bàng hoàng trong lòng tựa hồ đã biến mất! Thay thế bằng thản nhiên ấm áp cùng hạnh phúc. Có Tiểu Cửu ở bên cạnh, hết thảy đều trở nên thật dễ dàng……
Này chính là sức mạnh của tình yêu a…… Nam Cung Kỳ ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Đối với Tiêu Dương, từ nhỏ đến lớn anh đều thập phần rõ ràng, cậu ấy cố gắng phấn đấu là vì cái gì. Nếu không có Thần Quang, anh nghĩ, hiện tại Tiêu Dương cũng không còn tồn tại!……
Yêu, thật sự là một thứ làm cho người ta có những kỳ tích ngoài ý muốn……!! Nó dễ dàng khiên trụ hai trái tim. Sau đó, mọi khó khăn, dễ dàng, vất vả, hạnh phúc, hai người đều cùng trải qua. Hai người, hai trái tim, tay trong tay, truyền cho nhau ấm áp cả đời…… Yêu, đơn giản nhưng cũng thực phức tạp, yếu ớt nhưng cũng thực kiên cường! Biết có ngươi ở bên, có ngươi đi cùng đường, yên lặng canh giữ ở phía sau ta, tâm cũng liền trở nên mạnh mẽ theo! Bởi vì a, ta muốn cùng ngươi mãi mãi cùng đường, không rời xa nhau……
“Kỳ!” Cách hồi lâu sau, Quý Tiêu Dương mới lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang ngủ say trong lòng. Khuôn mặt đang ngủ say nhưng vẫn nhăn lại, biểu lộ ra sự khó chịu cùng thống khổ……
“Sao vậy?” Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ tỉnh lại, theo bản năng đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Buông hai tay ra, lúc đặt hai chân xuống đất chuẩn bị đứng lên lại phát hiện chân đã muốn đau nhức đến chết lặng. Người nháy mắt ngã trở về sô pha……
Đột nhiên ngã sấp xuống, kính mắt của Nam Cung Kỳ rơi xuống một bên sô pha, tầm mắt Nam Cung Kỳ mơ hồ không có tiêu cự nhìn về phía trước, một tia trống rỗng từ đáy lòng tràn ra…… Anh, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Cửu. Nếu hắn ở đây, mình khẳng định sẽ không ngã sấp xuống như vậy……
“Kỳ, cậu sao vậy?” Quý Tiêu Dương nhìn về phía Nam Cung Kỳ.
“Không, không có gì!” Nam Cung Kỳ có chút chật vật vươn tay sờ soạng, đụng được đến kính của mình ở trên sô pha liền vội vàng đeo vào. Đứng lên, ngồi xuống bên người Quý Tiêu Dương, “Cậu vừa mới nói với tôi chuyện gì?”
Ánh mắt Quý Tiêu Dương vẫn lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ trước mặt, trong đôi con ngươi màu đen lóe lên u quang. “Giúp tôi đến phòng nghỉ lấy một chiếc áo khoác đến đây. Thần Thần đang ngủ, tôi sợ em ấy cảm lạnh!”
“Được!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu liền đứng lên, đi về phía phòng nghỉ.
Trong nháy mắt anh đứng lên, Quý Tiêu Dương ở phía sau mở miệng, “Kỳ, cậu phải tin tưởng Tiểu Cửu!”
Thân thể Nam Cung Kỳ hơi cứng ngắc. Qua một giây mới lại nhấc chân tiếp tục bước đi. Anh tin tưởng Tiểu Cửu, chính là cỗ bất an như ẩn như hiện trong lòng kia, nên làm thế nào để cho nó biến mất……
Ngay tại thời điểm Nam Cung Kỳ vừa đi vào phòng nghỉ, di động của Quý Tiêu Dương đặt trên bàn lại vang lên. Quý Tiêu Dương dùng bàn tay rảnh của mình lấy di động, nhìn cái tên trên màn hình, tim đột nhiên hẫng một cái…… Là ám vệ của mình! “Nói!”
“Boss, khi lão gia vừa xuống taxi thì bị người đụng phải nên té xỉu. Hiện tại đã được đưa tới bệnh viên trung tâm. Lầu ba, phòng số bảy!”
“Tôi biết rồi!” Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, nhìn thoáng qua Quý Thần Quang trong lòng, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định ôm cậu theo.
“Tiêu Dương, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhìn biểu tình ngưng trọng trên mặt Quý Tiêu Dương, tay cầm áo khoác của Nam Cung Kỳ nắm thật chặt……
Trong lòng phỏng đoán……
Quý Tiêu Dương không nói gì, chính là khẽ gật đầu. Sau đó ôm Quý Thần Quang đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Kỳ. “Kỳ, cậu ở lại quản lý công ty. Tôi, đến…… bệnh viện!” Vội vàng nói xong, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang liền ra khỏi văn phòng!
Nam Cung Kỳ lẳng lặng nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương, thẳng đến khi trong phòng vang lên tiếng đóng cửa, anh mới lấy lại tinh thần. Chần chờ một chút, lấy di động ra gọi cho Quý mẫu cùng Quý Hào. Vừa rồi Tiêu Dương quá nóng vội, quên việc này……
“Bác sĩ nói thế nào? Ông nội tôi đâu?” Quý Thần Quang vốn là đang ngủ say, ở trên đường đi liền tỉnh lại. Sau khi xuống xe liền cùng Quý Tiêu Dương vội vội vàng vàng chạy tới lầu ba phòng bệnh số bảy. Nháy mắt đứng ở cửa phòng bệnh, hai người đều cảm thấy có chút khiếp đảm, có chút không dám nhìn ông nội bên trong…… Chỉ có thể trước tiên hỏi một chút tình huống từ miệng ám vệ ở cửa!
“Boss, bác sĩ vừa mới nói, lão gia hết thảy đều mạnh khỏe, chính là tinh thần bị đả kích, cần cẩn thận điều dưỡng!” Ám vệ đứng ở cửa cung kính gật đầu với Quý Tiêu Dương. Sau đó rập khuôn nói lại nguyên lời của bác sĩ.
Nghe ám vệ trả lời, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi! May mà ông nội không có chuyện gì…… Bằng không bọn họ sẽ cắn dứt lương tâm cả đời!
Đứng ngoài cửa gần một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương mới kéo tay Quý Thần Quang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền mắt một cái liền thấy được Quý phụ đang nằm trên giường ngủ say. Ông, tựa hồ trở nên càng thêm tái nhợt, già nua……
Lẳng lặng đứng trước giường Quý phụ, nhìn khuôn mặt già nua của ông, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đều không nói gì, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều……
Trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe rõ hô hấp nhợt nhạt của từng người. Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang không biết chính mình đã lẳng lặng đứng như vậy bao lâu. Chỉ biết là chờ bọn họ cảm giác được có người vào trong phòng, bọn họ mới lấy lại tinh thần, đạp vào mắt là gương mặt mềm nhẹ của Quý mẫu……
“Bà nội!” Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang giật giật môi, thanh âm có chút run rẩy!
Quý mẫu nhìn thoáng qua hai đứa trẻ ở phía trước…… Trên gương mặt mềm nhẹ toát ra bất đắc dĩ nhàn nhạt, tiếng thở dài ở trong căn phòng im lặng vang lên, qua hồi lâu mới tan đi, Quý mẫu thản nhiên nói một câu, “Đi theo ta……” Nói xong, bước chân thong thả, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang liếc nhau, nắm chặt lấy tay nhau, sau đó lẳng lặng đi theo Quý mẫu. Đi mãi, đi mãi, ra khỏi hành lang thật dài, đến bãi cỏ phía sau bệnh viện, bên cạnh có một vườn hoa nhỏ, đường đi được lát đá sỏi, bên trong còn có những khóm trúc nhỏ, có những chiếc ghế dài……
“Cùng bà nội ngồi đi!” Quý mẫu ngồi xuống một chiếc ghế dài, ngẩng đầu nói với Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, thanh âm vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu nhàn nhạt như trước…… Gió thổi qua liền tiêu tán! Tuy là như thế nhưng hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vẫn nghe thấy rõ ràng. Sửng sốt một chút liền ngồi xuống bên cạnh Quý mẫu!
“Ta nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thần Quang, cũng là thời tiết như thế này. Có gió nhẹ, lành lạnh thổi qua, làm cho người ta thoải mái thấm vào tận ruột gan! Thời điểm kia, nụ cười của Tiểu Thần Quang so với thời tiết còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn, làm cho tâm tình người ta khoái trá!…… Bà nội không biết vì cái gì mà một màn ký ức kia đã khắc thật sâu trong trí nhớ của bà. Ta còn nhớ rõ, nụ cười của Tiểu Thần Quang thực ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, răng nanh đặc biệt trắng nõn, đôi mắt to tròn nhanh như chớp lưu chuyển, linh động mà hữu thần! Cực kỳ giống một búp bê! Môi hồng răng trắng rất tinh xảo!” Quý mẫu nói nhẹ nhàng từ từ, mang theo hương vị hoài niệm!
Quý mẫu nói xong câu này, tạm dừng thật lâu, hai mắt nhìn bầu trời, khóe miệng lộ ra tươi cười thản nhiên. Tựa hồ đang nghĩ tới hình ảnh cho đến nay đều là vẫn là ký ức còn mới mẻ kia……
“Có một số việc, các con không cần lo lắng! Tin tưởng bà nội, giao cho bà nội là tốt rồi! Đối với Thần Quang, bà nội vẫn luôn nghĩ…… chỉ hy vọng về sau hai đứa hạnh phúc còn có thể nhớ rõ bà nội và ông nội! Có rảnh thì trở lại thăm hai lão nhân này…… Ông nội các con tranh đấu cả một đời, cả đời đều dâng cho Quý gia. Cả đời này của ông ấy đều chỉ một lòng vì Quý gia, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình. Ông nội các con, cả đời này mặt ngoài thì nhìn bình thản, kỳ thật ông ấy thật sự rất khổ, rất mệt…… Ông ấy tự tạo cho mình áp lực quá lớn! Cả đời này ông ấy đều khắc khổ nghiêm khắc với chính bản thân mình! Bà nội cùng ông nội các con đã đi hơn phân nửa cuộc đời rồi, đau lòng hơn phân nửa cuộc đời rồi. Bà nội hy vọng trong vài năm cuối cùng này có thể cho ông nội các con hoàn toàn nghỉ ngơi! Hảo hảo vì chính mình mà sống……”
“Chính là ông nội các con lại không bỏ xuống được chuyện kế thừa hương khói của gia tộc! Việc này bà nội đã có biện pháp, Tiêu Dương Thần Quang, hai con không cần con cái thì thôi…… Ba ba các con coi như vẫn còn tuổi trẻ lực tráng…… Bà nội cũng sẽ không bức các con, về phía ông nội các con, bà nội sẽ chậm rãi nói chuyện với ông ấy. Chính là Tiêu Dương a, bà nội có một nguyện vọng. Con có thể hảo hảo quản lý sản nghiệp của Quý gia để cho ông nội con có thể an tâm an hưởng tuổi già không? Có thời gian các con cũng phải thỉnh thoảng về thăm nhà để cho trong nhà náo nhiệt hơn chút…… Người già đi, thường sợ hoàn cảnh quá mức thanh tịnh……”
“Bà nội, con biết rồi!” Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt Quý mẫu, bình tĩnh nói!
“Bà nội, cảm ơn người!” Khóe mắt Quý Thần Quang phiếm lệ……
“Đứa nhỏ ngốc! Cảm ơn cái gì, các con hạnh phúc là tốt rồi!” Quý mẫu vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang.
……
Ba ngày sau, Quý phụ xuất viện, khuôn mặt hồng hào vui vẻ, người cũng giống như đã trẻ ra mười tuổi! Kéo tay Quý mẫu, cười đến cao hứng giống như một đứa trẻ! Huơ tay nói quá hai ngày nữa sẽ cùng Quý mẫu đi ra bên ngoài du lịch đây đó……
Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương ở một bên lặng lặng nhìn rồi nhìn nhau cười. Bởi vì bọn họ cư nhiên thấy được trên mặt Quý mẫu chợt lóe qua thẹn thùng……
“Anh hai, hết thảy đều vũ thiên tình(?)!” Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương, cười thỏa mãn. Khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng lên…… Vừa rồi ở trong phòng bệnh, ông nội cư nhiên cười nói hai người bọn họ nếu có thời gian thì đừng quên trở về thành phố Y thăm hai lão nhân……
“Ân. Thần Thần, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc……” Quý Tiêu Dương ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng, trong đôi con ngươi màu đen hiện lên vầng sáng hạnh phúc! Bọn họ đã dũng cảm vượt qua mọi khó khăn…… Chờ đợi bọn họ ở phía trước là hạnh phúc màu phấn hồng……
“Hai đứa cười vui vẻ nhỉ? Đem mọi vấn đề đều đổ lên người lão tử!” Quý Hào hé ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang.
(): bố mày=)) đủ thuần Việt chửa?=))
“Ba ba. Hì hì……” Quý Thần Quang lần đầu tiên cam tâm tình nguyện gọi Quý Hào là ba ba.
“Cười cái P (mông=))), hai đứa đều đã lớn như vậy rồi còn muốn đem lão tử đẩy ra chịu khổ thay cho hai đứa!” Quý Hào vươn tay hung hăng xoa xoa đầu Quý Thần Quang. Tuy là nói như vậy nhưng đáy mắt hắn lại là ý cười nhàn nhạt…… Đứa nhỏ này, rốt cục cũng thực sự gọi hắn là ba ba!
“Bởi vì chúng con là con của ba a!” Quý Thần Quang cười tươi như hoa. Nói được rất đứng đắn……
Quý Tiêu Dương lẳng lặng đứng ở một bên, lẳng lặng nở nụ cười……
Mặt trời lặn, gió nhẹ nhàng đem một màn hạnh phúc này thổi ra xa, mong rằng làn gió hạnh phúc này có thể làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ……
Thời gian lặng lặng trôi qua, trong văn phòng im lặng, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang đã muốn khóc mệt mà ngủ, lẳng lặng ngồi trên sô pha. Tư thế thật lâu cũng không thay đổi. Đôi mắt màu đen của hắn thất thần nhìn sàn nhà trắng noãn, càng phát ra sự đen bóng, sâu thảm…… Như một con dã thú bị lạc trong rừng rậm giữa đêm khuya không tìm thấy đường ra, đối với ánh trăng trên cao, im lặng kể ra những mê mang cùng khó chịu của nó……
Trong toàn bộ quá trình, Nam Cung Kỳ đều giống như một người trong suốt, lẳng lặng ngồi ở góc khuất của sô pha. Nhìn điều này làm cho người ta lại cảm thấy xót xa khó chịu……
Anh đột nhiên nghĩ tới cha mẹ của mình! Nếu bọn họ biết chuyện anh với Tiểu Cửu, có thể hay không cũng trở nên giống như Quý lão gia? Chính là đơn giản nghĩ lại, Nam Cung Kỳ liền cảm giác tâm của mình đau đến nỗi không thể thở được. Anh không thể tưởng tượng ra, cha mẹ anh sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh, cũng không thể tưởng tượng được, cha mẹ sẽ thất vọng nhiều như thế nào……
Tiểu Cửu…… Nam Cung Kỳ ôm lấy hai tay của mình, trên mặt lộ ra bất lực cùng yếu ớt rất nhỏ! Ở trong lòng nhẹ nhàng nhớ kỹ cái tên làm cho anh nóng ruột nóng gan! Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nội tâm bàng hoàng cùng bất an mới có khả năng dần dần bình tĩnh lại…… Nhưng vẫn không thể hoàn toàn biến mất……
Nam Cung Kỳ không biết sự bất an này tột cùng từ đâu mà đến. Như một bóng dáng gắt gao quấn chặt lấy tinh thần cùng tâm linh của anh. Làm cho anh không thể tập trung tinh thần để sống, để làm việc! Tổng cảm giác Tiểu Cửu sẽ rời khỏi anh…… Tổng cảm giác, Tiểu Cửu đã muốn chậm rãi cách xa anh……
Tiểu Cửu…… Tiểu Cửu, nhớ kỹ, tôi ở chỗ này chờ cậu! Tay trái Nam Cung Kỳ ôm lấy trái tim mình. Anh rõ ràng cảm thấy được trái tim mình, từ khi bắt đầu thầm gọi tên Tiểu Cửu mà trở nên đập chậm rãi thong thả hơn! Tiểu Cửu, chờ cậu trở về! Sau đó, chúng ta cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn! Giống như Tiêu Dương cùng Thần Quang vậy……
Chỉ có nghĩ đến tương lai Tiểu Cửu sẽ nắm tay mình, dũng cảm đối mắt với cha mẹ, Nam Cung Kỳ mới cảm giác được bàng hoàng trong lòng tựa hồ đã biến mất! Thay thế bằng thản nhiên ấm áp cùng hạnh phúc. Có Tiểu Cửu ở bên cạnh, hết thảy đều trở nên thật dễ dàng……
Này chính là sức mạnh của tình yêu a…… Nam Cung Kỳ ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Đối với Tiêu Dương, từ nhỏ đến lớn anh đều thập phần rõ ràng, cậu ấy cố gắng phấn đấu là vì cái gì. Nếu không có Thần Quang, anh nghĩ, hiện tại Tiêu Dương cũng không còn tồn tại!……
Yêu, thật sự là một thứ làm cho người ta có những kỳ tích ngoài ý muốn……!! Nó dễ dàng khiên trụ hai trái tim. Sau đó, mọi khó khăn, dễ dàng, vất vả, hạnh phúc, hai người đều cùng trải qua. Hai người, hai trái tim, tay trong tay, truyền cho nhau ấm áp cả đời…… Yêu, đơn giản nhưng cũng thực phức tạp, yếu ớt nhưng cũng thực kiên cường! Biết có ngươi ở bên, có ngươi đi cùng đường, yên lặng canh giữ ở phía sau ta, tâm cũng liền trở nên mạnh mẽ theo! Bởi vì a, ta muốn cùng ngươi mãi mãi cùng đường, không rời xa nhau……
“Kỳ!” Cách hồi lâu sau, Quý Tiêu Dương mới lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Quý Thần Quang đang ngủ say trong lòng. Khuôn mặt đang ngủ say nhưng vẫn nhăn lại, biểu lộ ra sự khó chịu cùng thống khổ……
“Sao vậy?” Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ tỉnh lại, theo bản năng đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Buông hai tay ra, lúc đặt hai chân xuống đất chuẩn bị đứng lên lại phát hiện chân đã muốn đau nhức đến chết lặng. Người nháy mắt ngã trở về sô pha……
Đột nhiên ngã sấp xuống, kính mắt của Nam Cung Kỳ rơi xuống một bên sô pha, tầm mắt Nam Cung Kỳ mơ hồ không có tiêu cự nhìn về phía trước, một tia trống rỗng từ đáy lòng tràn ra…… Anh, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Cửu. Nếu hắn ở đây, mình khẳng định sẽ không ngã sấp xuống như vậy……
“Kỳ, cậu sao vậy?” Quý Tiêu Dương nhìn về phía Nam Cung Kỳ.
“Không, không có gì!” Nam Cung Kỳ có chút chật vật vươn tay sờ soạng, đụng được đến kính của mình ở trên sô pha liền vội vàng đeo vào. Đứng lên, ngồi xuống bên người Quý Tiêu Dương, “Cậu vừa mới nói với tôi chuyện gì?”
Ánh mắt Quý Tiêu Dương vẫn lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ trước mặt, trong đôi con ngươi màu đen lóe lên u quang. “Giúp tôi đến phòng nghỉ lấy một chiếc áo khoác đến đây. Thần Thần đang ngủ, tôi sợ em ấy cảm lạnh!”
“Được!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu liền đứng lên, đi về phía phòng nghỉ.
Trong nháy mắt anh đứng lên, Quý Tiêu Dương ở phía sau mở miệng, “Kỳ, cậu phải tin tưởng Tiểu Cửu!”
Thân thể Nam Cung Kỳ hơi cứng ngắc. Qua một giây mới lại nhấc chân tiếp tục bước đi. Anh tin tưởng Tiểu Cửu, chính là cỗ bất an như ẩn như hiện trong lòng kia, nên làm thế nào để cho nó biến mất……
Ngay tại thời điểm Nam Cung Kỳ vừa đi vào phòng nghỉ, di động của Quý Tiêu Dương đặt trên bàn lại vang lên. Quý Tiêu Dương dùng bàn tay rảnh của mình lấy di động, nhìn cái tên trên màn hình, tim đột nhiên hẫng một cái…… Là ám vệ của mình! “Nói!”
“Boss, khi lão gia vừa xuống taxi thì bị người đụng phải nên té xỉu. Hiện tại đã được đưa tới bệnh viên trung tâm. Lầu ba, phòng số bảy!”
“Tôi biết rồi!” Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, nhìn thoáng qua Quý Thần Quang trong lòng, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định ôm cậu theo.
“Tiêu Dương, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhìn biểu tình ngưng trọng trên mặt Quý Tiêu Dương, tay cầm áo khoác của Nam Cung Kỳ nắm thật chặt……
Trong lòng phỏng đoán……
Quý Tiêu Dương không nói gì, chính là khẽ gật đầu. Sau đó ôm Quý Thần Quang đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Kỳ. “Kỳ, cậu ở lại quản lý công ty. Tôi, đến…… bệnh viện!” Vội vàng nói xong, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang liền ra khỏi văn phòng!
Nam Cung Kỳ lẳng lặng nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương, thẳng đến khi trong phòng vang lên tiếng đóng cửa, anh mới lấy lại tinh thần. Chần chờ một chút, lấy di động ra gọi cho Quý mẫu cùng Quý Hào. Vừa rồi Tiêu Dương quá nóng vội, quên việc này……
“Bác sĩ nói thế nào? Ông nội tôi đâu?” Quý Thần Quang vốn là đang ngủ say, ở trên đường đi liền tỉnh lại. Sau khi xuống xe liền cùng Quý Tiêu Dương vội vội vàng vàng chạy tới lầu ba phòng bệnh số bảy. Nháy mắt đứng ở cửa phòng bệnh, hai người đều cảm thấy có chút khiếp đảm, có chút không dám nhìn ông nội bên trong…… Chỉ có thể trước tiên hỏi một chút tình huống từ miệng ám vệ ở cửa!
“Boss, bác sĩ vừa mới nói, lão gia hết thảy đều mạnh khỏe, chính là tinh thần bị đả kích, cần cẩn thận điều dưỡng!” Ám vệ đứng ở cửa cung kính gật đầu với Quý Tiêu Dương. Sau đó rập khuôn nói lại nguyên lời của bác sĩ.
Nghe ám vệ trả lời, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi! May mà ông nội không có chuyện gì…… Bằng không bọn họ sẽ cắn dứt lương tâm cả đời!
Đứng ngoài cửa gần một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương mới kéo tay Quý Thần Quang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền mắt một cái liền thấy được Quý phụ đang nằm trên giường ngủ say. Ông, tựa hồ trở nên càng thêm tái nhợt, già nua……
Lẳng lặng đứng trước giường Quý phụ, nhìn khuôn mặt già nua của ông, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đều không nói gì, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều……
Trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe rõ hô hấp nhợt nhạt của từng người. Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang không biết chính mình đã lẳng lặng đứng như vậy bao lâu. Chỉ biết là chờ bọn họ cảm giác được có người vào trong phòng, bọn họ mới lấy lại tinh thần, đạp vào mắt là gương mặt mềm nhẹ của Quý mẫu……
“Bà nội!” Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang giật giật môi, thanh âm có chút run rẩy!
Quý mẫu nhìn thoáng qua hai đứa trẻ ở phía trước…… Trên gương mặt mềm nhẹ toát ra bất đắc dĩ nhàn nhạt, tiếng thở dài ở trong căn phòng im lặng vang lên, qua hồi lâu mới tan đi, Quý mẫu thản nhiên nói một câu, “Đi theo ta……” Nói xong, bước chân thong thả, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang liếc nhau, nắm chặt lấy tay nhau, sau đó lẳng lặng đi theo Quý mẫu. Đi mãi, đi mãi, ra khỏi hành lang thật dài, đến bãi cỏ phía sau bệnh viện, bên cạnh có một vườn hoa nhỏ, đường đi được lát đá sỏi, bên trong còn có những khóm trúc nhỏ, có những chiếc ghế dài……
“Cùng bà nội ngồi đi!” Quý mẫu ngồi xuống một chiếc ghế dài, ngẩng đầu nói với Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, thanh âm vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu nhàn nhạt như trước…… Gió thổi qua liền tiêu tán! Tuy là như thế nhưng hai người Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vẫn nghe thấy rõ ràng. Sửng sốt một chút liền ngồi xuống bên cạnh Quý mẫu!
“Ta nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thần Quang, cũng là thời tiết như thế này. Có gió nhẹ, lành lạnh thổi qua, làm cho người ta thoải mái thấm vào tận ruột gan! Thời điểm kia, nụ cười của Tiểu Thần Quang so với thời tiết còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn, làm cho tâm tình người ta khoái trá!…… Bà nội không biết vì cái gì mà một màn ký ức kia đã khắc thật sâu trong trí nhớ của bà. Ta còn nhớ rõ, nụ cười của Tiểu Thần Quang thực ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, răng nanh đặc biệt trắng nõn, đôi mắt to tròn nhanh như chớp lưu chuyển, linh động mà hữu thần! Cực kỳ giống một búp bê! Môi hồng răng trắng rất tinh xảo!” Quý mẫu nói nhẹ nhàng từ từ, mang theo hương vị hoài niệm!
Quý mẫu nói xong câu này, tạm dừng thật lâu, hai mắt nhìn bầu trời, khóe miệng lộ ra tươi cười thản nhiên. Tựa hồ đang nghĩ tới hình ảnh cho đến nay đều là vẫn là ký ức còn mới mẻ kia……
“Có một số việc, các con không cần lo lắng! Tin tưởng bà nội, giao cho bà nội là tốt rồi! Đối với Thần Quang, bà nội vẫn luôn nghĩ…… chỉ hy vọng về sau hai đứa hạnh phúc còn có thể nhớ rõ bà nội và ông nội! Có rảnh thì trở lại thăm hai lão nhân này…… Ông nội các con tranh đấu cả một đời, cả đời đều dâng cho Quý gia. Cả đời này của ông ấy đều chỉ một lòng vì Quý gia, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình. Ông nội các con, cả đời này mặt ngoài thì nhìn bình thản, kỳ thật ông ấy thật sự rất khổ, rất mệt…… Ông ấy tự tạo cho mình áp lực quá lớn! Cả đời này ông ấy đều khắc khổ nghiêm khắc với chính bản thân mình! Bà nội cùng ông nội các con đã đi hơn phân nửa cuộc đời rồi, đau lòng hơn phân nửa cuộc đời rồi. Bà nội hy vọng trong vài năm cuối cùng này có thể cho ông nội các con hoàn toàn nghỉ ngơi! Hảo hảo vì chính mình mà sống……”
“Chính là ông nội các con lại không bỏ xuống được chuyện kế thừa hương khói của gia tộc! Việc này bà nội đã có biện pháp, Tiêu Dương Thần Quang, hai con không cần con cái thì thôi…… Ba ba các con coi như vẫn còn tuổi trẻ lực tráng…… Bà nội cũng sẽ không bức các con, về phía ông nội các con, bà nội sẽ chậm rãi nói chuyện với ông ấy. Chính là Tiêu Dương a, bà nội có một nguyện vọng. Con có thể hảo hảo quản lý sản nghiệp của Quý gia để cho ông nội con có thể an tâm an hưởng tuổi già không? Có thời gian các con cũng phải thỉnh thoảng về thăm nhà để cho trong nhà náo nhiệt hơn chút…… Người già đi, thường sợ hoàn cảnh quá mức thanh tịnh……”
“Bà nội, con biết rồi!” Quý Tiêu Dương nhìn ánh mắt Quý mẫu, bình tĩnh nói!
“Bà nội, cảm ơn người!” Khóe mắt Quý Thần Quang phiếm lệ……
“Đứa nhỏ ngốc! Cảm ơn cái gì, các con hạnh phúc là tốt rồi!” Quý mẫu vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang.
……
Ba ngày sau, Quý phụ xuất viện, khuôn mặt hồng hào vui vẻ, người cũng giống như đã trẻ ra mười tuổi! Kéo tay Quý mẫu, cười đến cao hứng giống như một đứa trẻ! Huơ tay nói quá hai ngày nữa sẽ cùng Quý mẫu đi ra bên ngoài du lịch đây đó……
Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương ở một bên lặng lặng nhìn rồi nhìn nhau cười. Bởi vì bọn họ cư nhiên thấy được trên mặt Quý mẫu chợt lóe qua thẹn thùng……
“Anh hai, hết thảy đều vũ thiên tình(?)!” Quý Thần Quang nhìn Quý Tiêu Dương, cười thỏa mãn. Khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng lên…… Vừa rồi ở trong phòng bệnh, ông nội cư nhiên cười nói hai người bọn họ nếu có thời gian thì đừng quên trở về thành phố Y thăm hai lão nhân……
“Ân. Thần Thần, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc……” Quý Tiêu Dương ôm chặt lấy Quý Thần Quang trong lòng, trong đôi con ngươi màu đen hiện lên vầng sáng hạnh phúc! Bọn họ đã dũng cảm vượt qua mọi khó khăn…… Chờ đợi bọn họ ở phía trước là hạnh phúc màu phấn hồng……
“Hai đứa cười vui vẻ nhỉ? Đem mọi vấn đề đều đổ lên người lão tử!” Quý Hào hé ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang.
(): bố mày=)) đủ thuần Việt chửa?=))
“Ba ba. Hì hì……” Quý Thần Quang lần đầu tiên cam tâm tình nguyện gọi Quý Hào là ba ba.
“Cười cái P (mông=))), hai đứa đều đã lớn như vậy rồi còn muốn đem lão tử đẩy ra chịu khổ thay cho hai đứa!” Quý Hào vươn tay hung hăng xoa xoa đầu Quý Thần Quang. Tuy là nói như vậy nhưng đáy mắt hắn lại là ý cười nhàn nhạt…… Đứa nhỏ này, rốt cục cũng thực sự gọi hắn là ba ba!
“Bởi vì chúng con là con của ba a!” Quý Thần Quang cười tươi như hoa. Nói được rất đứng đắn……
Quý Tiêu Dương lẳng lặng đứng ở một bên, lẳng lặng nở nụ cười……
Mặt trời lặn, gió nhẹ nhàng đem một màn hạnh phúc này thổi ra xa, mong rằng làn gió hạnh phúc này có thể làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ……