Chương : 201
Ở trong sựu chờ mong của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu rốt cục cũng bấm chuông cửa. Đến lúc này Nam Cung Kỳ đã muốn chờ đến mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị đứng lên đi pha chén trà đột nhiên lại nghe thấy chuông cửa. Cơ hồ là theo bản năng liền chạy đến trước cửa, vươn tay chuẩn bị mở ra, Nam Cung Kỳ lại chần chờ! Nói không rõ rốt cuộc đây là cảm giác gì……
“Kỳ nhi, đứng ngốc đó làm gì, mở cửa nhanh đi con! Có thể là Tiểu Cửu đến đấy!” Mẹ Nam Cung nghe tiếng chuông cửa, ra khỏi phòng bếp liền thấy Nam Cung Kỳ đang đứng trước cửa, liền xoay người chuẩn bị quay lại bếp, lại phát hiện ra con trai của mình cũng không mở cửa ra, mà chỉ ngây ngốc đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì!
“Nga!” Bị mẹ Nam Cung rống lên như vậy, Nam Cung Kỳ nhanh chóng hoàn hồn, mở cửa ra.
Ngoài cửa là một cậu bé mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc dài có chút hỗn độn, ngũ quan anh tuấn mà lạnh lùng cứng rắn, lãnh khốc đứng, trên vai trái đeo một chiếc ba lô, đôi con ngươi đen láy giống như đúc trong trí nhớ đang lẳng lặng nhìn anh! Vẻ mặt kia, động tác kia, đều phá lệ làm cho Nam Cung Kỳ cảm thấy quen thuộc! Bị ánh mắt quen thuộc kia nhìn, Nam Cung Kỳ cảm giác suy nghĩ của mình có chút mơ hồ, phân không rõ rốt cuộc đây là mơ hay thực……
Trong nháy mắt kia, Nam Cung Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, môi hơi giật giật, lại nói không ra lời, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói nhưng đột nhiên lại không biết bắt đầu từ đâu. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu bé trước mặt, hai người nhìn nhau trầm mặc không nói gì……
“Yêu, thật sự là Tiểu Cửu ni, Kỳ nhi, con đứng chắn trước cửa làm cái gì, mau cho Tiểu Cửu vào nhà. Em nó vừa xuống máy bay, hẳn là rất mệt rồi!” Mẹ Nam Cung ở trong phòng bếp lắng nghe, cảm giác tình huống bên ngoài có chút không thích hợp, như thế nào lại im lặng như vậy? Có điểm lo lắng, nàng đi ra xem xem, này vừa thấy thật đúng là bị dọa nhảy dựng…… Đây là cái tình huống gì vậy, như thế nào càng nhìn càng thấy cổ quái……
Nghe mẹ Nam Cung nói, Nam Cung Kỳ trầm mặc tránh ra, xoay người đi vào phòng khách. Nam Cung Cửu vẫn lẳng lặng như trước, im lặng đi theo phía sau Nam Cung Kỳ. Mẹ Nam Cung nhìn thấy cảnh một trước một sau giống như trong trí nhớ này, không tiếng động nở nụ cười!
“Uống trà không?” Trở lại phòng khách, Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở phía sau, thản nhiên hỏi một câu.
Nam Cung Cửu buông ba lô trong tay, lẳng lặng gậy gật đầu, trầm mặc ngồi xuống sô pha, ánh mắt vẫn lẳng lặng như trước, thản nhiên nhìn theo bóng dáng Nam Cung Kỳ. Kỳ, càng lớn càng giống!
Nam Cung Kỳ pha trà xong, trong nháy mắt xoay người liền chạm phải ánh mắt của Nam Cung Cửu, tim đột nhiên đập chậm nửa nhịp, “Nhìn cái gì?” Khẽ thùy hạ mi mắt, có chút mất tự nhiên hỏi một câu. Sau đó đặt trà trước mặt Nam Cung Cửu, chính mình ngồi xuống một bên.
Nam Cung Cửu bưng trà, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước nhìn Nam Cung Kỳ ở đối diện. Trầm mặc một lát mới mở miệng hỏi, “Kỳ, không phải là anh đang tức giận đấy chứ?”
“Cái gì?” Nam Cung Kỳ giương mắt nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc.
“Không, không có gì!” Nam Cung Cửu bưng trà lại uống một ngụm.
“Muốn tắm rửa một chút hay không?” Không khí quá mức im lặng, ánh mắt Nam Cung Kỳ nhàm chán dạo quanh bốn phía một vòng, rồi quay lại hỏi Nam Cung Cửu!
Nam Cung Cửu buông chén trà đứng lên, đáp lại một câu, “Được!”
Nam Cung Kỳ mang theo Nam Cung Cửu vào phòng trước kia hắn ở. Đẩy cửa ra, “Đây là phòng của cậu!”
Nam Cung Cửu nhìn căn phòng không nhiễm chút bụi bẩn, đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, “Anh đã chuyển ra ngoài sống rồi!” Ý tứ chính là, phòng này khẳng định không phải do anh quét tước!
“Nga!” Nam Cung Cửu cầm ba lô đi theo sau Nam Cung Kỳ, đặt lên giường, kéo khóa, lấy ra một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng Nam Cung Cửu, một trận thất thần! Năm năm không gặp, Tiểu Cửu cư nhiên cao lớn như vậy, một chút cũng không nhìn ra đây là một đứa trẻ mười tuổi, mặc kệ là ngoại hình hay khí chất……
“Kỳ nhi, Tiểu Cửu đâu?” Mẹ Nam Cung không nhìn thấy Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ở trong phòng khách, liền đi tới phòng Nam Cung Cửu, lại chỉ thấy con trai mình, không thấy Tiểu Cửu đâu. Có điểm kỳ quái!
“Cậu ấy đang tắm rửa!” Nam Cung Kỳ chỉ chỉ phòng tắm, đáp lại mẹ Nam Cung. Sau đó ánh mắt nhẹ phiêu nhìn thoáng qua mẹ Nam Cung “Mẹ tìm Tiểu Cửu có việc sao?”
“Không có gì, mẹ sợ nó đói quá, nên múc một bát canh cho nó, đợi lát nữa nó tắm xong thì con nhớ rõ phải bắt nó uống, mẹ quay lại bếp đây!” Mẹ Nam Cung cầm bát canh trong tay đưa cho Nam Cung Kỳ. Vội vàng nói một câu liền chạy về phòng bếp.
Nam Cung Kỳ nhìn bát canh trong tay, sau đó trầm mặc ngồi xuống một bên, đặt bát canh lên bàn thủy tinh, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tâm, một mảnh hỗn độn…… Nhưng là, lúc nghĩ lại, lại là cảm giác trống rỗng! Tiểu Cửu, Tiểu Cửu……
“Đây là cái gì?” Nam Cung Cửu tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi Nam Cung Kỳ đang ngẩn người bên cạnh.
Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Cửu, lúc chuẩn bị nói chuyện lại phát hiện Nam Cung Cửu không có mặc quần áo, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Tiểu Cửu, sao không mặc quần áo!” Nói xong, tầm mắt liền chuyển hướng ngoài cửa sổ.
Nam Cung Cửu nhìn động tác cùng biểu tình của Nam Cung Kỳ, đáy mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt. Ngoài miệng lại không chút để ý nói một câu, “Đều là nam nhân, Kỳ, anh thẹn thùng cái gì?” Nói xong, làm như không có việc gì ngồi xuống đối diện Nam Cung Kỳ.
“Cái gì…… Thẹn thùng cái gì! Cậu nói bậy!” Trên gương mặt trắng nõn của Nam Cung Kỳ hiện lên một tầng ửng đỏ, có chút khẩn trương đẩy kính mắt của mình. Như thế nào mỗi lần ở cùng một chỗ với Tiểu Cửu, sự lạnh nhạt của mình đều biến mất không còn bóng dáng……
“Anh xem, đây là cái gì!” Động tác Nam Cung Cửu nhanh chóng, lúc Nam Cung Kỳ còn chưa phản ứng lại được liền lấy di động ra chụp một cái, sau đó đưa di động tới trước mặt Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ liếc mắt nhìn một cái, gương mặt ửng hồng hoàn toàn biến thành hồng thấu. Vươn tay muốn cướp di động trong tay Nam Cung Cửu nhưng lại bị Nam Cung Cửu nhanh tay hơn giấu đi.
“Xóa đi!” Ánh mắt phi thường nghiêm túc nhìn Nam Cung Cửu. Đến bây giờ thì hoàn toàn không để ý đến chuyện Tiểu Cửu có mặc quần áo hay không!
Nam Cung Cửu như là không có nghe được gì, nhàn nhã bưng bát canh lên, chậm rãi uống. Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn, nghiến răng nghiến lợi. Lại không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đứng lên, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng. Chết tiệt……
Nam Cung Cửu mỉm cười lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Nam Cung Kỳ! Kỳ như vậy, mới là nhìn đẹp nhất!
“Kỳ nhi, sao lại ra một mình vậy? Tiểu Cửu còn chưa tắm xong sao?” Mẹ Nam Cung dọn đồ ăn lên bàn cơm, nhìn Nam Cung Kỳ đang đi tới, hỏi một câu.
“Đang ở trong ăn canh ạ!” Nam Cung Kỳ nhàn nhạt nói một câu. Thanh âm có điểm lạnh lẽo……
Mẹ Nam Cung vẻ mặt rối rắm. Kỳ nhi vừa rồi còn rất tốt, sao qua một lúc lại thành bộ dáng âm dương quái khí thế này?……
“Bác gái, canh của bác làm thật là ngon!” Nam Cung Cửu đi theo phía sau, cười hì hì đưa bát cho mẹ Nam Cung.
Mẹ Nam Cung có chút thất thần. Tiểu Cửu cư nhiên lại nở nụ cười, Tiểu Cửu cười rộ lên thật là đẹp…… Một đứa nhỏ nhu thuận a! “Không có gì, Tiểu Cửu thích là tốt rồi!”
“Con rất thích!” Nam Cung Cửu vừa nói vừa đi về phía nhà ăn. Nam Cung Kỳ đang lẳng lặng ngồi yên trước bàn, cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Cung Cửu lặng yên đi tới sau lưng anh, giang hai tay, ôm cả Nam Cung Kỳ lẫn ghế dựa vào trong ngực, đầu đặt lên bờ vai anh, thanh âm có chút đè thấp, “Kỳ, tôi nhớ anh……”
Kỳ, tôi nhớ anh……
Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, chợt nghe bên tai vang lên bốn chữ. Sau đó, trong đầu hát mắt trống rỗng……
Là ai đang nói?……
Đột nhiên, anh cảm giác được mình giống như mất trí nhớ vậy, cả người rơi vào một loại trạng thái khó nói nên lời……
PS: Cứ nghĩ còn hai chương nữa là hết rồi. Ai ngờ đọc lướt qua thấy nó cứ cụt cụt. Ngồi mò mò bản raw người ta up trên mạng mới biết. Trời ạ thiếu đến mấy chương lận khóc một dòng sông Giờ không biết phải làm sao đây:(( Các nàng cố gắng chờ đợi. Để ta đi tìm sự trợ giúp rồi sẽ edit tiếp nhiaa
“Kỳ nhi, đứng ngốc đó làm gì, mở cửa nhanh đi con! Có thể là Tiểu Cửu đến đấy!” Mẹ Nam Cung nghe tiếng chuông cửa, ra khỏi phòng bếp liền thấy Nam Cung Kỳ đang đứng trước cửa, liền xoay người chuẩn bị quay lại bếp, lại phát hiện ra con trai của mình cũng không mở cửa ra, mà chỉ ngây ngốc đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì!
“Nga!” Bị mẹ Nam Cung rống lên như vậy, Nam Cung Kỳ nhanh chóng hoàn hồn, mở cửa ra.
Ngoài cửa là một cậu bé mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc dài có chút hỗn độn, ngũ quan anh tuấn mà lạnh lùng cứng rắn, lãnh khốc đứng, trên vai trái đeo một chiếc ba lô, đôi con ngươi đen láy giống như đúc trong trí nhớ đang lẳng lặng nhìn anh! Vẻ mặt kia, động tác kia, đều phá lệ làm cho Nam Cung Kỳ cảm thấy quen thuộc! Bị ánh mắt quen thuộc kia nhìn, Nam Cung Kỳ cảm giác suy nghĩ của mình có chút mơ hồ, phân không rõ rốt cuộc đây là mơ hay thực……
Trong nháy mắt kia, Nam Cung Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, môi hơi giật giật, lại nói không ra lời, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói nhưng đột nhiên lại không biết bắt đầu từ đâu. Chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu bé trước mặt, hai người nhìn nhau trầm mặc không nói gì……
“Yêu, thật sự là Tiểu Cửu ni, Kỳ nhi, con đứng chắn trước cửa làm cái gì, mau cho Tiểu Cửu vào nhà. Em nó vừa xuống máy bay, hẳn là rất mệt rồi!” Mẹ Nam Cung ở trong phòng bếp lắng nghe, cảm giác tình huống bên ngoài có chút không thích hợp, như thế nào lại im lặng như vậy? Có điểm lo lắng, nàng đi ra xem xem, này vừa thấy thật đúng là bị dọa nhảy dựng…… Đây là cái tình huống gì vậy, như thế nào càng nhìn càng thấy cổ quái……
Nghe mẹ Nam Cung nói, Nam Cung Kỳ trầm mặc tránh ra, xoay người đi vào phòng khách. Nam Cung Cửu vẫn lẳng lặng như trước, im lặng đi theo phía sau Nam Cung Kỳ. Mẹ Nam Cung nhìn thấy cảnh một trước một sau giống như trong trí nhớ này, không tiếng động nở nụ cười!
“Uống trà không?” Trở lại phòng khách, Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở phía sau, thản nhiên hỏi một câu.
Nam Cung Cửu buông ba lô trong tay, lẳng lặng gậy gật đầu, trầm mặc ngồi xuống sô pha, ánh mắt vẫn lẳng lặng như trước, thản nhiên nhìn theo bóng dáng Nam Cung Kỳ. Kỳ, càng lớn càng giống!
Nam Cung Kỳ pha trà xong, trong nháy mắt xoay người liền chạm phải ánh mắt của Nam Cung Cửu, tim đột nhiên đập chậm nửa nhịp, “Nhìn cái gì?” Khẽ thùy hạ mi mắt, có chút mất tự nhiên hỏi một câu. Sau đó đặt trà trước mặt Nam Cung Cửu, chính mình ngồi xuống một bên.
Nam Cung Cửu bưng trà, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước nhìn Nam Cung Kỳ ở đối diện. Trầm mặc một lát mới mở miệng hỏi, “Kỳ, không phải là anh đang tức giận đấy chứ?”
“Cái gì?” Nam Cung Kỳ giương mắt nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc.
“Không, không có gì!” Nam Cung Cửu bưng trà lại uống một ngụm.
“Muốn tắm rửa một chút hay không?” Không khí quá mức im lặng, ánh mắt Nam Cung Kỳ nhàm chán dạo quanh bốn phía một vòng, rồi quay lại hỏi Nam Cung Cửu!
Nam Cung Cửu buông chén trà đứng lên, đáp lại một câu, “Được!”
Nam Cung Kỳ mang theo Nam Cung Cửu vào phòng trước kia hắn ở. Đẩy cửa ra, “Đây là phòng của cậu!”
Nam Cung Cửu nhìn căn phòng không nhiễm chút bụi bẩn, đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, “Anh đã chuyển ra ngoài sống rồi!” Ý tứ chính là, phòng này khẳng định không phải do anh quét tước!
“Nga!” Nam Cung Cửu cầm ba lô đi theo sau Nam Cung Kỳ, đặt lên giường, kéo khóa, lấy ra một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng Nam Cung Cửu, một trận thất thần! Năm năm không gặp, Tiểu Cửu cư nhiên cao lớn như vậy, một chút cũng không nhìn ra đây là một đứa trẻ mười tuổi, mặc kệ là ngoại hình hay khí chất……
“Kỳ nhi, Tiểu Cửu đâu?” Mẹ Nam Cung không nhìn thấy Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ở trong phòng khách, liền đi tới phòng Nam Cung Cửu, lại chỉ thấy con trai mình, không thấy Tiểu Cửu đâu. Có điểm kỳ quái!
“Cậu ấy đang tắm rửa!” Nam Cung Kỳ chỉ chỉ phòng tắm, đáp lại mẹ Nam Cung. Sau đó ánh mắt nhẹ phiêu nhìn thoáng qua mẹ Nam Cung “Mẹ tìm Tiểu Cửu có việc sao?”
“Không có gì, mẹ sợ nó đói quá, nên múc một bát canh cho nó, đợi lát nữa nó tắm xong thì con nhớ rõ phải bắt nó uống, mẹ quay lại bếp đây!” Mẹ Nam Cung cầm bát canh trong tay đưa cho Nam Cung Kỳ. Vội vàng nói một câu liền chạy về phòng bếp.
Nam Cung Kỳ nhìn bát canh trong tay, sau đó trầm mặc ngồi xuống một bên, đặt bát canh lên bàn thủy tinh, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tâm, một mảnh hỗn độn…… Nhưng là, lúc nghĩ lại, lại là cảm giác trống rỗng! Tiểu Cửu, Tiểu Cửu……
“Đây là cái gì?” Nam Cung Cửu tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa hỏi Nam Cung Kỳ đang ngẩn người bên cạnh.
Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Cửu, lúc chuẩn bị nói chuyện lại phát hiện Nam Cung Cửu không có mặc quần áo, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Tiểu Cửu, sao không mặc quần áo!” Nói xong, tầm mắt liền chuyển hướng ngoài cửa sổ.
Nam Cung Cửu nhìn động tác cùng biểu tình của Nam Cung Kỳ, đáy mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt. Ngoài miệng lại không chút để ý nói một câu, “Đều là nam nhân, Kỳ, anh thẹn thùng cái gì?” Nói xong, làm như không có việc gì ngồi xuống đối diện Nam Cung Kỳ.
“Cái gì…… Thẹn thùng cái gì! Cậu nói bậy!” Trên gương mặt trắng nõn của Nam Cung Kỳ hiện lên một tầng ửng đỏ, có chút khẩn trương đẩy kính mắt của mình. Như thế nào mỗi lần ở cùng một chỗ với Tiểu Cửu, sự lạnh nhạt của mình đều biến mất không còn bóng dáng……
“Anh xem, đây là cái gì!” Động tác Nam Cung Cửu nhanh chóng, lúc Nam Cung Kỳ còn chưa phản ứng lại được liền lấy di động ra chụp một cái, sau đó đưa di động tới trước mặt Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ liếc mắt nhìn một cái, gương mặt ửng hồng hoàn toàn biến thành hồng thấu. Vươn tay muốn cướp di động trong tay Nam Cung Cửu nhưng lại bị Nam Cung Cửu nhanh tay hơn giấu đi.
“Xóa đi!” Ánh mắt phi thường nghiêm túc nhìn Nam Cung Cửu. Đến bây giờ thì hoàn toàn không để ý đến chuyện Tiểu Cửu có mặc quần áo hay không!
Nam Cung Cửu như là không có nghe được gì, nhàn nhã bưng bát canh lên, chậm rãi uống. Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn, nghiến răng nghiến lợi. Lại không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đứng lên, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng. Chết tiệt……
Nam Cung Cửu mỉm cười lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Nam Cung Kỳ! Kỳ như vậy, mới là nhìn đẹp nhất!
“Kỳ nhi, sao lại ra một mình vậy? Tiểu Cửu còn chưa tắm xong sao?” Mẹ Nam Cung dọn đồ ăn lên bàn cơm, nhìn Nam Cung Kỳ đang đi tới, hỏi một câu.
“Đang ở trong ăn canh ạ!” Nam Cung Kỳ nhàn nhạt nói một câu. Thanh âm có điểm lạnh lẽo……
Mẹ Nam Cung vẻ mặt rối rắm. Kỳ nhi vừa rồi còn rất tốt, sao qua một lúc lại thành bộ dáng âm dương quái khí thế này?……
“Bác gái, canh của bác làm thật là ngon!” Nam Cung Cửu đi theo phía sau, cười hì hì đưa bát cho mẹ Nam Cung.
Mẹ Nam Cung có chút thất thần. Tiểu Cửu cư nhiên lại nở nụ cười, Tiểu Cửu cười rộ lên thật là đẹp…… Một đứa nhỏ nhu thuận a! “Không có gì, Tiểu Cửu thích là tốt rồi!”
“Con rất thích!” Nam Cung Cửu vừa nói vừa đi về phía nhà ăn. Nam Cung Kỳ đang lẳng lặng ngồi yên trước bàn, cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Cung Cửu lặng yên đi tới sau lưng anh, giang hai tay, ôm cả Nam Cung Kỳ lẫn ghế dựa vào trong ngực, đầu đặt lên bờ vai anh, thanh âm có chút đè thấp, “Kỳ, tôi nhớ anh……”
Kỳ, tôi nhớ anh……
Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, chợt nghe bên tai vang lên bốn chữ. Sau đó, trong đầu hát mắt trống rỗng……
Là ai đang nói?……
Đột nhiên, anh cảm giác được mình giống như mất trí nhớ vậy, cả người rơi vào một loại trạng thái khó nói nên lời……
PS: Cứ nghĩ còn hai chương nữa là hết rồi. Ai ngờ đọc lướt qua thấy nó cứ cụt cụt. Ngồi mò mò bản raw người ta up trên mạng mới biết. Trời ạ thiếu đến mấy chương lận khóc một dòng sông Giờ không biết phải làm sao đây:(( Các nàng cố gắng chờ đợi. Để ta đi tìm sự trợ giúp rồi sẽ edit tiếp nhiaa