Chương : 202
“Hai đứa đây là?……” Mẹ Nam Cung bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, nhìn thấy Nam Cung Cửu đang tựa đầu lên vai con trai mình, tư thế hai người quá mức thân mật, làm cho mẹ Nam Cung nhìn thấy mà trong lòng có điểm không thoải mái!
Nghe thấy tiếng mẹ Nam Cung, Nam Cung Cửu nhanh chóng đứng lên, lạnh nhạt cười với mẹ Nam Cung “Cùng Kỳ nói chuyện một chút! Đã lâu không gặp nhau rồi!”
“Cũng đúng, thời gian trôi qua thật là mau, đảo mắt đã qua năm năm rồi!” Mẹ Nam Cung đặt đồ ăn lên bàn cơm, có chút cmả thán nói một câu. “Nào, đến ngồi đi, chắc là đói lắm rồi phải không? Hôm nay ta cố ý làm rất nhiều món ngon, mau nếm thử xem có thích không!” Mẹ Nam Cung vừa nói vừa xới một bát cơm cùng lấy một đôi đũa đưa đến trước mặt Nam Cung Cửu, còn tự mình kéo ghế dựa cho hắn.
Nam Cung Cửu nhận lấy bát cùng đôi đũa mẹ Nam Cung đưa qua, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Kỳ, tao nhã gắp đồ ăn thong thả ăn. Còn không quên ngẩng đầu nói với mẹ Nam Cung là thực thích đồ ăn nagf làm, mẹ Nam Cung nghe vậy thì cười càng thêm sáng lạn!
“Kỳ nhi, sao con vẫn còn ngẩn người thế? Mau ăn cơm, nguội sẽ không ngon nữa!” Dư quang liếc nhìn con trai mình còn đang ngồi trên ghế ngẩn người, hoàn toàn không động đậy gì, trong đầu mẹ Nam Cung nghĩ thầm. Như thế nào từ sau khi Tiểu Cửu trở vể, con mình liền trở nên kỳ kỳ quái quái?……
Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ trống rỗng của mình lấy lại tinh thần, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Cửu, thấy hắn đang cúi đầu tao nhã ăn cơm, trong bộ dáng nghiêm túc còn lộ ra sự lạnh lùng quen thuộc. Trong lòng Nam Cung Kỳ cảm thấy hồ đồ. Là ảo giác của mình sao? Hẳn là vậy đi…… “Kỳ nhi, rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy?” Nhìn con mình mãi cũng không hoàn hồn, mẹ Nam Cung có chút lo lắng, trực tiếp đứng lên, cầm đôi đũa gỗ gõ vào đầu Nam Cung Kỳ một cái.
“Không có gì ạ.” Nam Cung Kỳ nhanh chóng thu hồi tâm tư, bưng bát lên thong thả ăn cơm. Có chút giống như đang ăn sáp vậy…… Thật đúng là không biết vị gì! Trong lòng, giống như là đang mơ vậy, cả người đều mơ mơ màng màng, cái gì cũng không thấy rõ, Nam Cung Kỳ không thích mình như vậy……
“Kỳ nhi, mẹ tức giận đấy nhé! Có chuyện gì con nói cho mẹ cũng được, tự mình ngốc ở trong phòng cũng được, nhưng đừng thất thần ở trên bàn cơm! Chuyện lớn gì cũng đều so ra kém hơn ăn cơm, lời này từ nhỏ mẹ đã nói với con rồi, còn không nhớ kỹ sao?” Mẹ Nam Cung nói lời này rất là nghiêm túc!
Lúc này Nam Cung Kỳ mới phát hiện, mình lại vừa ăn vừa thất thần, nhanh chóng cười xin lỗi với mẹ Nam Cung, vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Thời gian kế tiếp, để bảo vệ cho tâm tư của mình, luôn ở trong lòng nhớ kỹ phải ăn cơm. Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm……
Ước chừng nửa giờ, rốt cục thời gian ăn cơm thống khổ cũng trôi qua, buông bát, Nam Cung Kỳ lập tức đứng lên, đi về phòng mình. Anh cảm giác mình hiện tại phải được yên tĩnh một chút! Nam Cung Kỳ đang toàn thân tâm đều nghĩ chuyện của mình, không có chú ý ở đằng sau mình, Nam Cung Cửu đang đi theo! Sau khi vào phòng, Nam Cung Kỳ theo thói quen ngã lên giường quấn chặt chăn, tự nhốt mình vào trong không gian nhỏ hẹp này, tĩnh tâm, tĩnh tư, tĩnh thần……
Thời gian chậm rãi trôi qua, Nam Cung Kỳ cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, sự tình ngược lại càng ngày càng rối rắm, càng làm cho người ta thấy buồn bực, nghĩ nghĩ, tâm mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, bất tri bất giác, Nam Cung Kỳ liền tiến vào mộng đẹp……
Nam Cung Cửu vẫn trầm mặc đứng ở đầu giường, ánh mắt thản nhiên nhìn hai chân Nam Cung Kỳ lộ ra ngoài chăn, đôi tai lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp của Nam Cung Kỳ. Qua ước chừng hai mươi phút, Nam Cung Cửu cảm giác hô hấp của Nam Cung Kỳ đã trở nên bình thường thong thả, liền biết anh đã ngủ say, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười khẽ. Đi tới bên giường, nâng đầu Nam Cung Kỳ lên, chậm rãi xốc chăn Nam Cung Kỳ đang quấn chặt ra, giúp anh cởi giày, động tác mềm nhẹ đặt anh trở về giường. Sau đó chính mình lẳng lặng dùng ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Nam Cung Kỳ……
Năm năm không gặp, sự tưởng niệm này, không giảm mà còn tăng…… Kỳ của hắn. Nam Cung Cửu vươn tay, nhẹ vuốt gương mặt Nam Cung Kỳ, sau đó đầu cúi thấp xuống, cuối cùng nhẹ hôn lên bờ môi anh. Ngủ đi, cùng nhau ngủ! Đã lâu không cùng Kỳ ngủ rồi! Cởi áo khoác, cởi giầy, Nam Cung Cửu lên giường, nhẹ nhàng ôm Nam Cung Kỳ vào trong ngực, lẳng lặng nhìn, sau đó chậm rãi ngủ…… Hẳn là đang mơ thấy gì đó rất đẹp, gương mặt hai người trên giường đều xuất hiện tươi cười nhợt nhạt!
Khi Nam Cung Cửu tỉnh lại, Nam Cung Kỳ vẫn đang ngủ. Lẳng lặng nhìn một hồi, Nam Cung Cửu động tác mềm nhẹ xuống giường, mặc quần áo, sau đó lẳng lặng không một tiếng động ra khỏi phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Mẹ Nam Cung đang xem ti vi, nhìn thấy Nam Cung Cửu, cười ngẩng đầu, “Tiểu Cửu, dậy rồi à?”
“Vâng!” Nam Cung Cửu gật gật đầu, ngồi xuống sô pha. Lẳng lặng cùng mẹ Nam Cung xem ti vi.
Mười phút sau, mẹ Nam Cung cuối cùng cũng đã hiểu! Vì cái gì khi Kỳ nhi cùng một chỗ với Tiểu Cửu, không khí của hai đứa nó trong lúc đó lại trở nên trầm mặc quái dị như vậy…… Bởi vì hiện tại trong lòng nàng có một loại cảm giác áp lực nhàn nhạt, quá im lặng. Vừa rồi một mình nàng xem ti vi cảm thấy rất thoải mái, sự im lặng làm cho nàng cảm thấy rất yên tĩnh, nhưng là có thêm Tiểu Cửu, cũng là không khí im lặng như vậy, lại làm cho nàng cảm giác được sự áp lực…… Xem không được nữa! Sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy……
“Cái kia, Tiểu Cửu a……” Mẹ Nam Cung nhịn không được có chút mất tự nhiên mở miệng.
Nam Cung Cửu không nói gì, đôi con ngươi đen láy chuyển từ ti vi qua người mẹ Nam Cung, lẳng lặng chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt con thích ăn nè!” Cũng không biết nên nói cái gì, mẹ Nam Cung đẩy đống lớn đồ ăn vặt trên bàn thủy tinh đến trước mặt Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trên bàn. Hắn không thích ăn đồ ăn vặt, cũng không có thói quen ăn những thứ đó. Chính là, những thứ này hẳn là Kỳ thích…… Nghĩ nghĩ, đủ loại của năm đó, gương mặt lãnh tuấn của Nam Cung Cửu bất giác nhiễm một ít thần sắc nhu hòa. Trong nháy mắt mẹ Nam Cung cảm giác được áp lực kia đột nhiên biến mất, tâm tình có chút buộc chặt nháy mắt trở nên thoải mái. Khóe miệng mẹ Nam Cung càng thêm cười vui, “Tiểu Cửu, thích thì ăn nhiều một chút. Kỳ nhi cũng thích những thứ này đó, hai đứa các con thật đúng là anh em, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau như đúc!”
“Vâng!” Nam Cung Cửu thản nhiên gật gật đầu. Vươn tay cầm lấy một bao đồ ăn vặt, lẳng lặng ăn. Ánh mắt nhìn ti vi có chút mơ hồ…… Thời gian qua thật mau. Sống lại, đã mười năm rồi, đến tột cùng còn phải chờ bao lâu nữa, mới có thể chân chính cùng một chỗ với Kỳ? Hắn cảm giác mình sắp chờ không nổi nữa rồi……
“Mẹ, Tiểu Cửu.” Nam Cung Kỳ cảm giác mình vừa ngủ một giấc đặc biệt trầm, đặc biệt thoải mái. Rời giường ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người trong phòng khách, tâm tình khoái trá cười gọi.
“Kỳ nhi dậy rồi à? Mau tới đây ngồi đi, mẹ giúp con pha chén trà!” Nhìn thấy Nam Cung Kỳ, mẹ Nam Cung cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ nhi đến rồi, nàng có thể chạy sang nhà cách vách chơi mạt chược, cùng Tiểu Cửu ở trong một không gian, sẽ luôn căng thẳng đến chết mất…… Nam Cung Kỳ nhìn mẹ mình đột nhiên biến thân thiện, có chút kỳ quái, bất quá cũng không nghĩ nhiều, liền ngồi xuống sô pha, nhận lấy chén trà mẹ Nam Cung pha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác tâm tình tốt hơn bao giờ hết!
“Kỳ nhi, Tiểu Cửu, hai đứa ngốc ở nhà đi, mẹ sang cách vách chơi đây!” Cắt một ít hoa quả cho Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu, mẹ Nam Cung liền vội vội vàng vàng ra khỏi nhà.
“Tiểu Cửu, khí tràng của cậu dọa đến mẹ!” Nam Cung Kỳ tâm tình tốt ăn hoa quả, trêu ghẹo Nam Cung Cửu.
Động tác ăn đồ ăn vặt của Nam Cung Cửu dừng lại, lẳng lặng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, nhàn nhạt nói một câu, “Anh không sợ là được!”
Động tác ăn hoa quả của Nam Cung Kỳ tạm dừng một chút, rồi sau đó không chút để ý cười cười, “Anh đã miễn dịch rồi.” Tạm dừng một chút, Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu ở bên cạnh, “Tiểu Cửu, đến cười cho ca ca nhìn một cái nào!” Anh vừa rồi đột nhiên nhớ đến Thần Quang, trong lòng liền ngứa ngáy muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Cửu cười rộ lên.
Nam Cung Cửu vừa nghe lời này, sắc mặt có chút run rẩy. Cách nửa ngày mới đáp lại, “Sẽ không!”
“Không có khả năng sẽ không, cậu cười một cái xem nào, rõ ràng tuổi tác bằng với Thần Quang, thằng bé cả ngày đều thích cười, luôn luôn cười không ngừng, như thế nào đến cậu lại cả ngày hé ra khuôn mặt cứng ngắc này!” Nam Cung Kỳ cũng là vô ý thức càu nhàu. Chính là không nghĩ tới trong lời nói của mình có điều khiến cho lòng Nam Cung Cửu cảm thấy chua chua.
“Ai là Thần Quang?” Nam Cung Cửu buông đồ ăn vặt trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ ngốc lăng. Đứa nhỏ này như thế nào đột nhiên, trở nên như vậy…… Khí phách như vậy? “Quý Thần Quang, cậu không nhớ sao? Chính là em trai Quý Tiêu Dương đó, khi năm tuổi đã gặp rồi đó thôi. Đứa nhỏ có bộ dáng mũm mĩm xinh xắn như búp bê đó!”
“Nga!” Nguy hiểm đã được giải trừ! Nam Cung Cửu tiếp tục không chút để ý ăn đồ ăn vặt.
Nam Cung Kỳ thấy buồn bực…… Tiểu Cửu này ngay cả liếc mắt một cái cũng thấy dọa người……
Nghe thấy tiếng mẹ Nam Cung, Nam Cung Cửu nhanh chóng đứng lên, lạnh nhạt cười với mẹ Nam Cung “Cùng Kỳ nói chuyện một chút! Đã lâu không gặp nhau rồi!”
“Cũng đúng, thời gian trôi qua thật là mau, đảo mắt đã qua năm năm rồi!” Mẹ Nam Cung đặt đồ ăn lên bàn cơm, có chút cmả thán nói một câu. “Nào, đến ngồi đi, chắc là đói lắm rồi phải không? Hôm nay ta cố ý làm rất nhiều món ngon, mau nếm thử xem có thích không!” Mẹ Nam Cung vừa nói vừa xới một bát cơm cùng lấy một đôi đũa đưa đến trước mặt Nam Cung Cửu, còn tự mình kéo ghế dựa cho hắn.
Nam Cung Cửu nhận lấy bát cùng đôi đũa mẹ Nam Cung đưa qua, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Kỳ, tao nhã gắp đồ ăn thong thả ăn. Còn không quên ngẩng đầu nói với mẹ Nam Cung là thực thích đồ ăn nagf làm, mẹ Nam Cung nghe vậy thì cười càng thêm sáng lạn!
“Kỳ nhi, sao con vẫn còn ngẩn người thế? Mau ăn cơm, nguội sẽ không ngon nữa!” Dư quang liếc nhìn con trai mình còn đang ngồi trên ghế ngẩn người, hoàn toàn không động đậy gì, trong đầu mẹ Nam Cung nghĩ thầm. Như thế nào từ sau khi Tiểu Cửu trở vể, con mình liền trở nên kỳ kỳ quái quái?……
Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ trống rỗng của mình lấy lại tinh thần, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Cửu, thấy hắn đang cúi đầu tao nhã ăn cơm, trong bộ dáng nghiêm túc còn lộ ra sự lạnh lùng quen thuộc. Trong lòng Nam Cung Kỳ cảm thấy hồ đồ. Là ảo giác của mình sao? Hẳn là vậy đi…… “Kỳ nhi, rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy?” Nhìn con mình mãi cũng không hoàn hồn, mẹ Nam Cung có chút lo lắng, trực tiếp đứng lên, cầm đôi đũa gỗ gõ vào đầu Nam Cung Kỳ một cái.
“Không có gì ạ.” Nam Cung Kỳ nhanh chóng thu hồi tâm tư, bưng bát lên thong thả ăn cơm. Có chút giống như đang ăn sáp vậy…… Thật đúng là không biết vị gì! Trong lòng, giống như là đang mơ vậy, cả người đều mơ mơ màng màng, cái gì cũng không thấy rõ, Nam Cung Kỳ không thích mình như vậy……
“Kỳ nhi, mẹ tức giận đấy nhé! Có chuyện gì con nói cho mẹ cũng được, tự mình ngốc ở trong phòng cũng được, nhưng đừng thất thần ở trên bàn cơm! Chuyện lớn gì cũng đều so ra kém hơn ăn cơm, lời này từ nhỏ mẹ đã nói với con rồi, còn không nhớ kỹ sao?” Mẹ Nam Cung nói lời này rất là nghiêm túc!
Lúc này Nam Cung Kỳ mới phát hiện, mình lại vừa ăn vừa thất thần, nhanh chóng cười xin lỗi với mẹ Nam Cung, vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Thời gian kế tiếp, để bảo vệ cho tâm tư của mình, luôn ở trong lòng nhớ kỹ phải ăn cơm. Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm……
Ước chừng nửa giờ, rốt cục thời gian ăn cơm thống khổ cũng trôi qua, buông bát, Nam Cung Kỳ lập tức đứng lên, đi về phòng mình. Anh cảm giác mình hiện tại phải được yên tĩnh một chút! Nam Cung Kỳ đang toàn thân tâm đều nghĩ chuyện của mình, không có chú ý ở đằng sau mình, Nam Cung Cửu đang đi theo! Sau khi vào phòng, Nam Cung Kỳ theo thói quen ngã lên giường quấn chặt chăn, tự nhốt mình vào trong không gian nhỏ hẹp này, tĩnh tâm, tĩnh tư, tĩnh thần……
Thời gian chậm rãi trôi qua, Nam Cung Kỳ cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, sự tình ngược lại càng ngày càng rối rắm, càng làm cho người ta thấy buồn bực, nghĩ nghĩ, tâm mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, bất tri bất giác, Nam Cung Kỳ liền tiến vào mộng đẹp……
Nam Cung Cửu vẫn trầm mặc đứng ở đầu giường, ánh mắt thản nhiên nhìn hai chân Nam Cung Kỳ lộ ra ngoài chăn, đôi tai lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp của Nam Cung Kỳ. Qua ước chừng hai mươi phút, Nam Cung Cửu cảm giác hô hấp của Nam Cung Kỳ đã trở nên bình thường thong thả, liền biết anh đã ngủ say, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười khẽ. Đi tới bên giường, nâng đầu Nam Cung Kỳ lên, chậm rãi xốc chăn Nam Cung Kỳ đang quấn chặt ra, giúp anh cởi giày, động tác mềm nhẹ đặt anh trở về giường. Sau đó chính mình lẳng lặng dùng ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Nam Cung Kỳ……
Năm năm không gặp, sự tưởng niệm này, không giảm mà còn tăng…… Kỳ của hắn. Nam Cung Cửu vươn tay, nhẹ vuốt gương mặt Nam Cung Kỳ, sau đó đầu cúi thấp xuống, cuối cùng nhẹ hôn lên bờ môi anh. Ngủ đi, cùng nhau ngủ! Đã lâu không cùng Kỳ ngủ rồi! Cởi áo khoác, cởi giầy, Nam Cung Cửu lên giường, nhẹ nhàng ôm Nam Cung Kỳ vào trong ngực, lẳng lặng nhìn, sau đó chậm rãi ngủ…… Hẳn là đang mơ thấy gì đó rất đẹp, gương mặt hai người trên giường đều xuất hiện tươi cười nhợt nhạt!
Khi Nam Cung Cửu tỉnh lại, Nam Cung Kỳ vẫn đang ngủ. Lẳng lặng nhìn một hồi, Nam Cung Cửu động tác mềm nhẹ xuống giường, mặc quần áo, sau đó lẳng lặng không một tiếng động ra khỏi phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách. Mẹ Nam Cung đang xem ti vi, nhìn thấy Nam Cung Cửu, cười ngẩng đầu, “Tiểu Cửu, dậy rồi à?”
“Vâng!” Nam Cung Cửu gật gật đầu, ngồi xuống sô pha. Lẳng lặng cùng mẹ Nam Cung xem ti vi.
Mười phút sau, mẹ Nam Cung cuối cùng cũng đã hiểu! Vì cái gì khi Kỳ nhi cùng một chỗ với Tiểu Cửu, không khí của hai đứa nó trong lúc đó lại trở nên trầm mặc quái dị như vậy…… Bởi vì hiện tại trong lòng nàng có một loại cảm giác áp lực nhàn nhạt, quá im lặng. Vừa rồi một mình nàng xem ti vi cảm thấy rất thoải mái, sự im lặng làm cho nàng cảm thấy rất yên tĩnh, nhưng là có thêm Tiểu Cửu, cũng là không khí im lặng như vậy, lại làm cho nàng cảm giác được sự áp lực…… Xem không được nữa! Sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy……
“Cái kia, Tiểu Cửu a……” Mẹ Nam Cung nhịn không được có chút mất tự nhiên mở miệng.
Nam Cung Cửu không nói gì, đôi con ngươi đen láy chuyển từ ti vi qua người mẹ Nam Cung, lẳng lặng chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt con thích ăn nè!” Cũng không biết nên nói cái gì, mẹ Nam Cung đẩy đống lớn đồ ăn vặt trên bàn thủy tinh đến trước mặt Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua đồ ăn vặt trên bàn. Hắn không thích ăn đồ ăn vặt, cũng không có thói quen ăn những thứ đó. Chính là, những thứ này hẳn là Kỳ thích…… Nghĩ nghĩ, đủ loại của năm đó, gương mặt lãnh tuấn của Nam Cung Cửu bất giác nhiễm một ít thần sắc nhu hòa. Trong nháy mắt mẹ Nam Cung cảm giác được áp lực kia đột nhiên biến mất, tâm tình có chút buộc chặt nháy mắt trở nên thoải mái. Khóe miệng mẹ Nam Cung càng thêm cười vui, “Tiểu Cửu, thích thì ăn nhiều một chút. Kỳ nhi cũng thích những thứ này đó, hai đứa các con thật đúng là anh em, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau như đúc!”
“Vâng!” Nam Cung Cửu thản nhiên gật gật đầu. Vươn tay cầm lấy một bao đồ ăn vặt, lẳng lặng ăn. Ánh mắt nhìn ti vi có chút mơ hồ…… Thời gian qua thật mau. Sống lại, đã mười năm rồi, đến tột cùng còn phải chờ bao lâu nữa, mới có thể chân chính cùng một chỗ với Kỳ? Hắn cảm giác mình sắp chờ không nổi nữa rồi……
“Mẹ, Tiểu Cửu.” Nam Cung Kỳ cảm giác mình vừa ngủ một giấc đặc biệt trầm, đặc biệt thoải mái. Rời giường ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người trong phòng khách, tâm tình khoái trá cười gọi.
“Kỳ nhi dậy rồi à? Mau tới đây ngồi đi, mẹ giúp con pha chén trà!” Nhìn thấy Nam Cung Kỳ, mẹ Nam Cung cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kỳ nhi đến rồi, nàng có thể chạy sang nhà cách vách chơi mạt chược, cùng Tiểu Cửu ở trong một không gian, sẽ luôn căng thẳng đến chết mất…… Nam Cung Kỳ nhìn mẹ mình đột nhiên biến thân thiện, có chút kỳ quái, bất quá cũng không nghĩ nhiều, liền ngồi xuống sô pha, nhận lấy chén trà mẹ Nam Cung pha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác tâm tình tốt hơn bao giờ hết!
“Kỳ nhi, Tiểu Cửu, hai đứa ngốc ở nhà đi, mẹ sang cách vách chơi đây!” Cắt một ít hoa quả cho Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu, mẹ Nam Cung liền vội vội vàng vàng ra khỏi nhà.
“Tiểu Cửu, khí tràng của cậu dọa đến mẹ!” Nam Cung Kỳ tâm tình tốt ăn hoa quả, trêu ghẹo Nam Cung Cửu.
Động tác ăn đồ ăn vặt của Nam Cung Cửu dừng lại, lẳng lặng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, nhàn nhạt nói một câu, “Anh không sợ là được!”
Động tác ăn hoa quả của Nam Cung Kỳ tạm dừng một chút, rồi sau đó không chút để ý cười cười, “Anh đã miễn dịch rồi.” Tạm dừng một chút, Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu ở bên cạnh, “Tiểu Cửu, đến cười cho ca ca nhìn một cái nào!” Anh vừa rồi đột nhiên nhớ đến Thần Quang, trong lòng liền ngứa ngáy muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Cửu cười rộ lên.
Nam Cung Cửu vừa nghe lời này, sắc mặt có chút run rẩy. Cách nửa ngày mới đáp lại, “Sẽ không!”
“Không có khả năng sẽ không, cậu cười một cái xem nào, rõ ràng tuổi tác bằng với Thần Quang, thằng bé cả ngày đều thích cười, luôn luôn cười không ngừng, như thế nào đến cậu lại cả ngày hé ra khuôn mặt cứng ngắc này!” Nam Cung Kỳ cũng là vô ý thức càu nhàu. Chính là không nghĩ tới trong lời nói của mình có điều khiến cho lòng Nam Cung Cửu cảm thấy chua chua.
“Ai là Thần Quang?” Nam Cung Cửu buông đồ ăn vặt trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ ngốc lăng. Đứa nhỏ này như thế nào đột nhiên, trở nên như vậy…… Khí phách như vậy? “Quý Thần Quang, cậu không nhớ sao? Chính là em trai Quý Tiêu Dương đó, khi năm tuổi đã gặp rồi đó thôi. Đứa nhỏ có bộ dáng mũm mĩm xinh xắn như búp bê đó!”
“Nga!” Nguy hiểm đã được giải trừ! Nam Cung Cửu tiếp tục không chút để ý ăn đồ ăn vặt.
Nam Cung Kỳ thấy buồn bực…… Tiểu Cửu này ngay cả liếc mắt một cái cũng thấy dọa người……