Chương 39
Nhưng thật không ngờ Lâm Hàn đã mất đi tính người, hắn ta không mang mẹ Kiều đến bệnh viện mà vứt bỏ bà ấy vào một căn phòng bên cạnh…
Mặc kệ việc bà ấy còn sống hay đã không, bởi vì chính bà ấy cũng là một phần trong sự trả thù của Lâm Hàn…
Mà Lâm Hàn sau khi đưa Kiều Uyển Đình vào trong căn phòng khác, liền ra hiệu cho đám người kia ra ngoài, chỉ còn lại hắn ta và cô trong này…
Sau khi đám người kia ra ngoài, Lâm Hàn vô cùng cẩn thận bước đến lục soát xem trên người của Kiều Uyển Đình có giấu vũ khí gì không…
Thật đúng là làm cho Lâm Hàn bắt ngờ, khi Kiều Uyển Đình lại mang súng đến đây, hắn ta liền cầm cây súng lên cười lớn nói…
**Em định mang cây súng này đến đây để giết tôi à…**
**Haha mạng tôi lớn lắm, không dễ bị em giết chết như vậy đâu…**
**Lâm Hàn anh điên rồi, mau thả tôi ra ngay, nếu không anh sẽ không thoát được đâu…**
Kiều Uyển Đình cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không được, bọn chúng trói cô quá chặt…
**Đúng tôi điên rồi đấy…**
**Ngày hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi điên đến mức nào…**
Lâm Hàn sau khi bật cười một cái thật lớn liền lao đến ôm lấy Kiều Uyển Đình, hôn khắp nơi trên mặt và cổ của cô…
**Lâm Hàn anh thật kinh tởm, mau tránh ra khỏi người tôi ngay…**
Kiều Uyển Đình kinh tởm mà hét lên, liên tục né tránh cái hôn của Lâm Hàn…
Điều này khiến Lâm Hàn vô cùng tức giận, liền tát mạnh cho Kiều Uyển Đình một cái, đến bật cá máu miệng, còn không ngừng phát ra những lời đê tiện với cô…
**Dám chê tôi kinh tởm, vậy thì tôi sẽ làm cho em thấy tôi có thể kinh tởm hơn thế nữa…**
**Chỗ nào cái tên Vũ Liên Hách kia từng chạm vào, tôi đều muốn chạm vào hết, biết điều thì tôi sẽ nhẹ nhàng không thì đừng trách…**
**Á, mau buông tôi ra, tránh ra khỏi tôi ngay…**
Cảm thấy Kiều Uyển Đình quá phiền phức, khiến cho hắn ta khó mà chiếm đoạt được cơ thể của cô, Lâm Hàn liền lấy trong túi ra một viên thuốc chuẩn bị sẵn, cho ngay vào miệng của cô…
Bất ngờ khi bị người khác bóp miệng, Kiều Uyển Đình muốn phản kháng cũng không được, sau khi nuốt viên thuốc vào trong miệng khiến cho cô không ngừng ho sặc sụa…
**Lâm Hàn khốn kiếp anh vừa cho tôi uống cái gì vậy…**
Kiều Uyển Đình muốn nôn ra hết những gì mình vừa nuốt vào trong cổ họng, nhưng vẫn không nôn được …
**Một viên xuân dược, nhưng là loại mạnh nhất đấy, cô cứ đợi thêm một lúc nữa thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy…**
Lúc này ánh mắt Lâm Hàn nhìn Kiều Uyển Đình đầy thèm khát, thật ra ngay từ khi cô quay về nước, hắn ta đã không thể rời mắt khỏi cơ thể của cô…
Trong lúc đợi thuốc phát tán, Lâm Hàn liền lấy máy quay đặt trên đầu giường, chỉnh lại mọi góc cạnh thật rõ nét…
Tư thế vô cùng nhàn nhã, tháo gỡ từng chiếc cút áo sơ mi trắng, sau đó bước đến tháo bỏ dây trói cho Kiều Uyển Đình…
Trong khi đó thuốc cũng đã bắt đầu phát tán, cả người Kiều Uyển Đình cũng bắt đầu nóng ran lên đầy khó chịu…
Thân là bác sĩ Kiều Uyển Đình có thể cảm nhận được tác dụng của thuốc này không hề nhẹ, cô phải cố gắng kéo dài thêm một thời gian nữa, để chờ Vũ Liên Hách đến đây…
Kiều Uyển Đình dùng móng tay của mình bấu chặt vào đùi non, đến bật cả máu tươi để lấy lại lí trí, miệng không ngừng mắng chửi Lâm Hàn…
**Tên khốn kiếp, nếu để tôi thoát ra khỏi được đây, thì anh chắc chắn sẽ không được yên thân đâu…**
Cả cơ thể Kiều Uyển Đình lúc này liền trở nên mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào để lao đến đấm cho Lâm Hàn vài cái…
Còn về Lâm Hàn hắn ta nghe thấy vậy liền bật cười lớn một tiếng, trực tiếp bước đến kéo Kiều Uyển Đình vào lòng…
**Vậy phải xem hôm nay cô làm sao thoát khỏi đây được đây…**
Lâm Hàn không ngừng hôn hít khắp nơi trên mặt vào cổ của Kiều Uyển Đình, mặc kệ cô vẫn không ngừng tránh né…
**Khốn nạn, mau tránh xa tôi ra…**
Mặc kệ cho Kiều Uyển Đình có chống cự thế nào Lâm Hàn chẳng chịu buông tha, hung hăng cởi bỏ lớp áo khoác của cô ném xuống đất…
Bên trong lúc này chỉ còn lại một chiếc áo thun ba lỗ che chắn cơ thể của cô, hắn ta liền liếm môi cười đầy tham muốn…
Sau đó liền trực tiếp muốn áp mặt vào đồi núi để tận hưởng mùi vị thế nào, nhưng ngay lập tức bị Kiều Uyển Đình dùng đầu đập mạnh vào đầu hắn ta…
**Chết đi, đồ khốn…**
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình dùng hết sức lực còn lại của mình, tung ra một cú thật mạnh, có lẽ sẽ có thể kéo dài thêm một ít thời gian nữa…
Cú đập quá mạnh khiến cho Lâm Hàn đau đớn mà ôm chặt đầu ngồi gục xuống đất…
Cảm thấy phía dưới lúc này đã vô cùng ướt át, khó chịu đến cảng cả não, Kiều Uyển Đình bấu càng lúc càng mạnh, đôi môi cũng bị cô cắn đến bật cả máu tươi…
Sau một hồi vật lộn, cơn đau cũng đã qua đi, Lâm Hàn lúc này vô cùng tức giận, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống…
Mặc kệ việc bà ấy còn sống hay đã không, bởi vì chính bà ấy cũng là một phần trong sự trả thù của Lâm Hàn…
Mà Lâm Hàn sau khi đưa Kiều Uyển Đình vào trong căn phòng khác, liền ra hiệu cho đám người kia ra ngoài, chỉ còn lại hắn ta và cô trong này…
Sau khi đám người kia ra ngoài, Lâm Hàn vô cùng cẩn thận bước đến lục soát xem trên người của Kiều Uyển Đình có giấu vũ khí gì không…
Thật đúng là làm cho Lâm Hàn bắt ngờ, khi Kiều Uyển Đình lại mang súng đến đây, hắn ta liền cầm cây súng lên cười lớn nói…
**Em định mang cây súng này đến đây để giết tôi à…**
**Haha mạng tôi lớn lắm, không dễ bị em giết chết như vậy đâu…**
**Lâm Hàn anh điên rồi, mau thả tôi ra ngay, nếu không anh sẽ không thoát được đâu…**
Kiều Uyển Đình cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không được, bọn chúng trói cô quá chặt…
**Đúng tôi điên rồi đấy…**
**Ngày hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi điên đến mức nào…**
Lâm Hàn sau khi bật cười một cái thật lớn liền lao đến ôm lấy Kiều Uyển Đình, hôn khắp nơi trên mặt và cổ của cô…
**Lâm Hàn anh thật kinh tởm, mau tránh ra khỏi người tôi ngay…**
Kiều Uyển Đình kinh tởm mà hét lên, liên tục né tránh cái hôn của Lâm Hàn…
Điều này khiến Lâm Hàn vô cùng tức giận, liền tát mạnh cho Kiều Uyển Đình một cái, đến bật cá máu miệng, còn không ngừng phát ra những lời đê tiện với cô…
**Dám chê tôi kinh tởm, vậy thì tôi sẽ làm cho em thấy tôi có thể kinh tởm hơn thế nữa…**
**Chỗ nào cái tên Vũ Liên Hách kia từng chạm vào, tôi đều muốn chạm vào hết, biết điều thì tôi sẽ nhẹ nhàng không thì đừng trách…**
**Á, mau buông tôi ra, tránh ra khỏi tôi ngay…**
Cảm thấy Kiều Uyển Đình quá phiền phức, khiến cho hắn ta khó mà chiếm đoạt được cơ thể của cô, Lâm Hàn liền lấy trong túi ra một viên thuốc chuẩn bị sẵn, cho ngay vào miệng của cô…
Bất ngờ khi bị người khác bóp miệng, Kiều Uyển Đình muốn phản kháng cũng không được, sau khi nuốt viên thuốc vào trong miệng khiến cho cô không ngừng ho sặc sụa…
**Lâm Hàn khốn kiếp anh vừa cho tôi uống cái gì vậy…**
Kiều Uyển Đình muốn nôn ra hết những gì mình vừa nuốt vào trong cổ họng, nhưng vẫn không nôn được …
**Một viên xuân dược, nhưng là loại mạnh nhất đấy, cô cứ đợi thêm một lúc nữa thôi, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy…**
Lúc này ánh mắt Lâm Hàn nhìn Kiều Uyển Đình đầy thèm khát, thật ra ngay từ khi cô quay về nước, hắn ta đã không thể rời mắt khỏi cơ thể của cô…
Trong lúc đợi thuốc phát tán, Lâm Hàn liền lấy máy quay đặt trên đầu giường, chỉnh lại mọi góc cạnh thật rõ nét…
Tư thế vô cùng nhàn nhã, tháo gỡ từng chiếc cút áo sơ mi trắng, sau đó bước đến tháo bỏ dây trói cho Kiều Uyển Đình…
Trong khi đó thuốc cũng đã bắt đầu phát tán, cả người Kiều Uyển Đình cũng bắt đầu nóng ran lên đầy khó chịu…
Thân là bác sĩ Kiều Uyển Đình có thể cảm nhận được tác dụng của thuốc này không hề nhẹ, cô phải cố gắng kéo dài thêm một thời gian nữa, để chờ Vũ Liên Hách đến đây…
Kiều Uyển Đình dùng móng tay của mình bấu chặt vào đùi non, đến bật cả máu tươi để lấy lại lí trí, miệng không ngừng mắng chửi Lâm Hàn…
**Tên khốn kiếp, nếu để tôi thoát ra khỏi được đây, thì anh chắc chắn sẽ không được yên thân đâu…**
Cả cơ thể Kiều Uyển Đình lúc này liền trở nên mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào để lao đến đấm cho Lâm Hàn vài cái…
Còn về Lâm Hàn hắn ta nghe thấy vậy liền bật cười lớn một tiếng, trực tiếp bước đến kéo Kiều Uyển Đình vào lòng…
**Vậy phải xem hôm nay cô làm sao thoát khỏi đây được đây…**
Lâm Hàn không ngừng hôn hít khắp nơi trên mặt vào cổ của Kiều Uyển Đình, mặc kệ cô vẫn không ngừng tránh né…
**Khốn nạn, mau tránh xa tôi ra…**
Mặc kệ cho Kiều Uyển Đình có chống cự thế nào Lâm Hàn chẳng chịu buông tha, hung hăng cởi bỏ lớp áo khoác của cô ném xuống đất…
Bên trong lúc này chỉ còn lại một chiếc áo thun ba lỗ che chắn cơ thể của cô, hắn ta liền liếm môi cười đầy tham muốn…
Sau đó liền trực tiếp muốn áp mặt vào đồi núi để tận hưởng mùi vị thế nào, nhưng ngay lập tức bị Kiều Uyển Đình dùng đầu đập mạnh vào đầu hắn ta…
**Chết đi, đồ khốn…**
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình dùng hết sức lực còn lại của mình, tung ra một cú thật mạnh, có lẽ sẽ có thể kéo dài thêm một ít thời gian nữa…
Cú đập quá mạnh khiến cho Lâm Hàn đau đớn mà ôm chặt đầu ngồi gục xuống đất…
Cảm thấy phía dưới lúc này đã vô cùng ướt át, khó chịu đến cảng cả não, Kiều Uyển Đình bấu càng lúc càng mạnh, đôi môi cũng bị cô cắn đến bật cả máu tươi…
Sau một hồi vật lộn, cơn đau cũng đã qua đi, Lâm Hàn lúc này vô cùng tức giận, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống…