Chương 40
Lâm Hàn bước đến bất lấy Kiều Uyển Đình, chẳng chút thương tình ném mạnh cô xuống giường…
Mặc kệ Kiều Uyển Đình có vùng vẫy thế nào hắn cũng không có ý định dừng lại, mọi động tác càng lúc càng thêm mạnh bạo…
**Tránh ra, tên khốn không được động vào người tôi…**
**Tránh ra…**
Bao nhiêu sức lực của Kiều Uyển Đình lúc này dường như đã mất hết, cô chỉ có thể lên tiếng mắng chửi Lâm Hàn, chẳng còn chống cự được nữa…
Hắn ta cảm thấy lúc này Kiều Uyển Đình cũng đã ngoan ngoãn hơn lúc nãy rất nhiều, Lâm Hàn được nước lấn đến…
Trực tiếp xé mạnh một cái, một phần áo bên vai đã bị rách, để lộ ra một phần quả đồi lấp ló, Lâm Hàn không kìm được liền áp đầu vào đó mà tận hưởng…
Nhưng Lâm Hàn chưa kịp làm gì thì cánh cửa bên ngoài đã bị đá văng, hắn ta chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ăn ngay một cú đá trời giáng của Vũ Liên Hách…
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ trước…
Tập đoàn Khuynh Thế, Vũ Liên Hách lúc này đang ngồi ở ghế chủ tọa, chủ trì cuộc họp thường niên của công ty, về những dự án tiếp theo sẽ thực hiện…
Lúc đầu điện thoại reo lên báo hiệu một tin nhắn đến, nhưng Vũ Liên Hách lại chẳng quan tâm đến, chỉ nhíu mày một cái đầy khó chịu khi bị làm phiền…
Ngay sau đó úp màn hình điện thoại xuống bàn, tiếp tục cuộc họp…
Nhưng một lúc sau điện thoại lại liên tục reo lên vài ba tin nhắn nữa, tất cả mọi người trong cuộc họp đều đang run cầm cập…
Lúc đầu chỉ với một tin nhắn đã làm cho chủ tịch thay đổi sắc mặt, bây giờ lại đến nửa có khi nào chủ tịch phát điên lên luôn không, vậy người chịu khổ sẽ là chúng ta đấy…
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng…
Về phía Vũ Liên Hách, cũng không thể để điện thoại cứ liên tục reo lên làm phiền mọi người như vậy…
Vũ Liên Hách liền cầm lấy điện thoại lên xem là ai gửi tin nhắn đến, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về phía mọi người, xem bọn họ có đang hóng chuyện hay không…
Đúng như Vũ Liên Hách đã nghĩ, bọn họ mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn xem sắc mặt của Vũ Liên Hách…
Nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, bọn họ liền giật mình lên cả, sau đó ngồi thẳng lưng lên, giả vờ nhìn vào tập báo cáo trên tay…
Vũ Liên Hách nhìn thầy số điện thoại của Kiều Uyển Đình gởi tin nhắn đến thì mỉm cười không thôi, nhưng ngay giây sau anh đã thay đổi sắc mặt…
Liền bật tin nhắn thoại đưa lên tai nghe, không để mọi người ở đây nghe thấy, nếu không bọn họ sẽ nháo nhào lên như cái chợ…
Nhìn thời gian tin nhắn đầu được gởi đến cùng đã gần một giờ đồng hồ, Vũ Liên Hách lúc này không khỏi lo lắng, đứng dậy cầm lấy áo khoác chạy ngay ra ngoài…
Trợ lý Mã ở bên cạnh cũng cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, liền vội vã đuổi theo, cậu nhanh chóng lái xe hết tốc độ để đưa Vũ Liên Hách đến địa chỉ mà cô đã gởi…
Trợ lý Mã còn cẩn thận gọi cho người của mình đi theo hỗ trợ…
Ngay khi vừa đến nơi, Vũ Liên Hách nhanh chóng bước xuống xe, đi theo lối mòn vào trong, bên trong lúc này lại có mấy tên sát thủ đứng canh giữ…
Những người đi theo bên cạnh Vũ Liên Hách đều đã được huấn luyện từ trước, bọn họ rất nhanh đã khống chế được đám sát kia…
Mọi hành động đều khá nhẹ nhàng, khiến cho người bên trong khó mà phát hiện ra có phục kích…
Vũ Liên Hách không biết Kiều Uyển Đình đang ở đâu, đây lại là khu nhà bị bỏ hoang khá lâu, anh chỉ có thể lên từng để tìm cô…
Vừa bước vào căn phòng đầu tiên đã nhìn thấy một người phụ nữ nằm bất tỉnh dưới đất, Vũ Liên Hách nhanh chóng chạy đến xem thì mới phát hiện đây là mẹ Kiều…
Trên cánh tay mẹ Kiều lại đang bị thương, máu vẫn còn khá ướt, có lẽ do mất máu nên mới khiến bà ấy ngất đi…
Vũ Liên Hách liền ra hiệu cho trợ lý Mã cho người đưa mẹ Kiều nhanh chóng đến bệnh viện, sau đó anh tiếp tục lên tầng trên tìm Kiều Uyển Đình…
Vừa bước đến chỗ căn phòng phía trong liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Kiều Uyển Đình, giọng nói có vẻ khá yếu ớt…
**Tránh xa tôi ra, đồ khốn kiếp, không được động vào tôi…**
Mặc kệ mấy lời mắng chửi của Kiều Uyển Đình, Lâm Hàn như thêm kích thích, càng hưng phấn hơn khi biết cô và Vũ Liên Hách chưa từng xảy ra chuyện gì…
**Tốt lắm, hóa ra cô và cái tên chết tiệt Vũ Liên Hách kia chưa có chuyện gì xảy ra, vậy hôm nay tôi sẽ ăn sạch sẽ để xem sau này hắn ta có còn cần cô nữa không…**
Là một tên nổi tiếng ăn chơi, phóng túng với rất nhiều cô gái trẻ, Lâm Hàn dễ dàng nhận ra sự mẫn cảm của Kiều Uyển Đình…
**Lâm Hàn tên khốn nạn, có giỏi thì anh giết chết tôi đi, nếu không tôi có là ma cũng sẽ không tha cho anh đâu…**
Ngay lúc này trong đầu Kiều Uyển Đình chỉ xuất hiện mỗi hình bóng của của Vũ Liên Hách…
Mặc kệ Kiều Uyển Đình có vùng vẫy thế nào hắn cũng không có ý định dừng lại, mọi động tác càng lúc càng thêm mạnh bạo…
**Tránh ra, tên khốn không được động vào người tôi…**
**Tránh ra…**
Bao nhiêu sức lực của Kiều Uyển Đình lúc này dường như đã mất hết, cô chỉ có thể lên tiếng mắng chửi Lâm Hàn, chẳng còn chống cự được nữa…
Hắn ta cảm thấy lúc này Kiều Uyển Đình cũng đã ngoan ngoãn hơn lúc nãy rất nhiều, Lâm Hàn được nước lấn đến…
Trực tiếp xé mạnh một cái, một phần áo bên vai đã bị rách, để lộ ra một phần quả đồi lấp ló, Lâm Hàn không kìm được liền áp đầu vào đó mà tận hưởng…
Nhưng Lâm Hàn chưa kịp làm gì thì cánh cửa bên ngoài đã bị đá văng, hắn ta chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ăn ngay một cú đá trời giáng của Vũ Liên Hách…
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ trước…
Tập đoàn Khuynh Thế, Vũ Liên Hách lúc này đang ngồi ở ghế chủ tọa, chủ trì cuộc họp thường niên của công ty, về những dự án tiếp theo sẽ thực hiện…
Lúc đầu điện thoại reo lên báo hiệu một tin nhắn đến, nhưng Vũ Liên Hách lại chẳng quan tâm đến, chỉ nhíu mày một cái đầy khó chịu khi bị làm phiền…
Ngay sau đó úp màn hình điện thoại xuống bàn, tiếp tục cuộc họp…
Nhưng một lúc sau điện thoại lại liên tục reo lên vài ba tin nhắn nữa, tất cả mọi người trong cuộc họp đều đang run cầm cập…
Lúc đầu chỉ với một tin nhắn đã làm cho chủ tịch thay đổi sắc mặt, bây giờ lại đến nửa có khi nào chủ tịch phát điên lên luôn không, vậy người chịu khổ sẽ là chúng ta đấy…
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng…
Về phía Vũ Liên Hách, cũng không thể để điện thoại cứ liên tục reo lên làm phiền mọi người như vậy…
Vũ Liên Hách liền cầm lấy điện thoại lên xem là ai gửi tin nhắn đến, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về phía mọi người, xem bọn họ có đang hóng chuyện hay không…
Đúng như Vũ Liên Hách đã nghĩ, bọn họ mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn xem sắc mặt của Vũ Liên Hách…
Nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, bọn họ liền giật mình lên cả, sau đó ngồi thẳng lưng lên, giả vờ nhìn vào tập báo cáo trên tay…
Vũ Liên Hách nhìn thầy số điện thoại của Kiều Uyển Đình gởi tin nhắn đến thì mỉm cười không thôi, nhưng ngay giây sau anh đã thay đổi sắc mặt…
Liền bật tin nhắn thoại đưa lên tai nghe, không để mọi người ở đây nghe thấy, nếu không bọn họ sẽ nháo nhào lên như cái chợ…
Nhìn thời gian tin nhắn đầu được gởi đến cùng đã gần một giờ đồng hồ, Vũ Liên Hách lúc này không khỏi lo lắng, đứng dậy cầm lấy áo khoác chạy ngay ra ngoài…
Trợ lý Mã ở bên cạnh cũng cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, liền vội vã đuổi theo, cậu nhanh chóng lái xe hết tốc độ để đưa Vũ Liên Hách đến địa chỉ mà cô đã gởi…
Trợ lý Mã còn cẩn thận gọi cho người của mình đi theo hỗ trợ…
Ngay khi vừa đến nơi, Vũ Liên Hách nhanh chóng bước xuống xe, đi theo lối mòn vào trong, bên trong lúc này lại có mấy tên sát thủ đứng canh giữ…
Những người đi theo bên cạnh Vũ Liên Hách đều đã được huấn luyện từ trước, bọn họ rất nhanh đã khống chế được đám sát kia…
Mọi hành động đều khá nhẹ nhàng, khiến cho người bên trong khó mà phát hiện ra có phục kích…
Vũ Liên Hách không biết Kiều Uyển Đình đang ở đâu, đây lại là khu nhà bị bỏ hoang khá lâu, anh chỉ có thể lên từng để tìm cô…
Vừa bước vào căn phòng đầu tiên đã nhìn thấy một người phụ nữ nằm bất tỉnh dưới đất, Vũ Liên Hách nhanh chóng chạy đến xem thì mới phát hiện đây là mẹ Kiều…
Trên cánh tay mẹ Kiều lại đang bị thương, máu vẫn còn khá ướt, có lẽ do mất máu nên mới khiến bà ấy ngất đi…
Vũ Liên Hách liền ra hiệu cho trợ lý Mã cho người đưa mẹ Kiều nhanh chóng đến bệnh viện, sau đó anh tiếp tục lên tầng trên tìm Kiều Uyển Đình…
Vừa bước đến chỗ căn phòng phía trong liền nghe thấy tiếng mắng chửi của Kiều Uyển Đình, giọng nói có vẻ khá yếu ớt…
**Tránh xa tôi ra, đồ khốn kiếp, không được động vào tôi…**
Mặc kệ mấy lời mắng chửi của Kiều Uyển Đình, Lâm Hàn như thêm kích thích, càng hưng phấn hơn khi biết cô và Vũ Liên Hách chưa từng xảy ra chuyện gì…
**Tốt lắm, hóa ra cô và cái tên chết tiệt Vũ Liên Hách kia chưa có chuyện gì xảy ra, vậy hôm nay tôi sẽ ăn sạch sẽ để xem sau này hắn ta có còn cần cô nữa không…**
Là một tên nổi tiếng ăn chơi, phóng túng với rất nhiều cô gái trẻ, Lâm Hàn dễ dàng nhận ra sự mẫn cảm của Kiều Uyển Đình…
**Lâm Hàn tên khốn nạn, có giỏi thì anh giết chết tôi đi, nếu không tôi có là ma cũng sẽ không tha cho anh đâu…**
Ngay lúc này trong đầu Kiều Uyển Đình chỉ xuất hiện mỗi hình bóng của của Vũ Liên Hách…