Chương 29
"An Vũ?"
Quý Đông Nhiên thăm dò gọi thử người trước mắt, cậu đã im lặng được gần một phút rồi. Anh nào biết được Hạ An Vũ cởi đi chiếc quần lót của người chồng bất đắc dĩ thì liền hối hận xanh cả ruột, cậu đã đánh giá quá thấp sức chịu đựng của mình.
Thứ kia của Quý Đông Nhiên đập vào mắt, Hạ An Vũ vẫn không khỏi bàng hoàng bởi độ lớn của nó, hơn nữa chính mình từng chạm qua, nhớ đến xúc cảm chân thực vào buổi sáng đầy tình sắc kia khiến Hạ An Vũ có ảo giác tất cả mạch máu trong cơ thể mình sắp nổ tung cả rồi.
"An Vũ!"
Quý Đông Nhiên lần này vỗ nhẹ vào vai cậu gọi lớn, Hạ An Vũ giật mình hoàn hồn, lúng túng ngẩng khuôn mặt đỏ lựng của mình lên, Quý Đông Nhiên bị dáng vẻ quẫn bách của cậu chọc cười, anh khẽ "phì" một tiếng rồi nói:
"Được rồi, tôi tự tắm, em đi ra đi."
Hạ An Vũ nhíu mày nhìn biểu cảm nén cười của anh lập tức không vui, bướng bỉnh lắc lắc đầu mình mấy cái để xua bớt luồng nhiệt khí xông lên não, đứng dậy với tay mở nước.
"Anh đừng ý kiến nữa, ở nhà em thì để em quyết định."
"Ừm, xin lỗi."
Quý Đông Nhiên nghiêm túc nói, ngoan ngoãn để cho cậu bắt đầu xối nước lên người mình. Hạ An Vũ cảm thấy bản thân sắp điên đến nơi rồi, giây phút chạm vào bắp thịt rắn rỏi, lòng bàn tay nóng rẫy muốn rụt lại, trái tim đập nhanh giống như vừa mới chạy bộ hàng chục km vậy.
Quý Đông Nhiên cũng không cười nổi nữa, anh bị bàn tay nhỏ kia sờ tới sờ lui, sờ đến có phản ứng, giây phút Hạ An Vũ chà xà bông về phía trước lập tức nắm tay cậu lại, đôi mắt thâm trầm khàn khàn nói:
"Tới đây thôi."
"Tại... tại sao?"
Hạ An Vũ lắp bắp hỏi, nhưng rất nhanh thứ khủng bố kia bừng bừng sức sống không khác gì lần đó làm cậu im bặt, mím mím môi xấu hổ đảo mắt khắp nơi.
"Khi nào xong thì gọi em, được không?" - Quý Đông Nhiên dịu dàng khuyên.
"D... dạ..."
Hạ An Vũ ngắc ngứ gật đầu, vội vã chạy ra ngoài đóng cửa lại, cơ thể chầm chậm trượt xuống gục mặt vào đầu gối.
Quý Đông Nhiên ở bên trong hơn nửa tiếng, Hạ An Vũ ngồi đợi đến tê cả chân, lúc nghe giọng anh gọi vội vàng đứng lên suýt vì choáng váng mà ngã nhào.
Tối đó Quý Đông Nhiên mượn bàn học của Hạ An Vũ giải quyết công việc, còn cậu cùng mẹ và dượng mình ngồi ngoài phòng khách vừa ăn trái cây vừa trò chuyện linh tinh.
"Cái này là rượu thuốc mẹ nói, mỗi tối về xoa bóp một chút trước khi ngủ, nếu bận quá thì một tuần hai ngày cũng được."
Nhã Vân lấy ra một chai thủy tinh đục đậy nắp đỏ, lúc mở ra nghe có mùi hơi hăng, cả cậu và dượng đều không chịu nổi mà nhăn tít mũi lại.
"Bà mua linh tinh ở đâu đấy?"
"Đúng đó, hôi như vậy sao anh ấy chịu nổi." - Hạ An Vũ đồng tình.
Nhã Vân bị hai cha con chọc tức, bà bực mình mắng:
"Hai người thì biết cái gì, đây là người ta cho tôi, ngày trước dùng cho Hạ Dương rất hiệu quả nên tôi mới hỏi thêm đấy."
Hạ Dương là tên chồng cũ cũng là người ba ruột đã mất vì tai nạn của Hạ An Vũ, bởi vì ông mất khi cậu vẫn còn ẵm trên tay nên Hạ An Vũ chẳng có ký ức gì về ông cả.
"Nhưng mà hôi quá." - Hạ An Vũ vẫn kiên trì bịt mũi.
"Không chịu nổi thì lúc sử dụng lấy cái gì nhét vào mũi là được rồi." - Nhã Vân nói.
"Nếu thế trước khi anh ấy đi lại được thì còn đã chết vì ngộp rồi."
"Không thích thì trả đây. Bực cả mình."
"Không, con nói giỡn mà."
Hạ An Vũ vội cầm chai lên, lập tức bị mùi khó ngửi ấy xộc vào mũi muốn ngất xỉu, cậu nghĩ phải quấn nó lại thật kĩ tránh nó làm chồng cậu chết vì hôi mất.
Tầm mười giờ, Thái Hà lẫn Nhã Vân đều mệt, bình thường chín giờ họ đã tắt đèn đi ngủ rồi, hôm nay có con trai về nên mới thức khuya hơn một chút. Hạ An Vũ chờ cả hai về phòng hết, định bụng xuống bếp uống chút nước rồi cũng về phòng mình luôn.
"Đắng quá, gì vậy?"
Tủ lạnh nhà cậu cũ kỹ, tuổi đời thậm chí không kém cậu bao nhiêu, đèn đã hỏng, thích thì sáng không thì thôi, Hạ An Vũ không nhìn thấy gì, theo cảm tính mò được chai nước suối trong cùng, nhưng lúc nốc vào lập tức cảm thấy không ổn.
Hạ An Vũ đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, xác định đây là rượu, lúc sáng Thái Hà mua định đãi Quý Đông Nhiên nhưng cuối cùng biết con rể không thể dùng mấy chất kích thích mạnh như này nên đành hậm hực cất đi. Hạ An Vũ để chai rượu vào lại bên trong, thời điểm đóng cửa tủ, đầu óc bắt đầu ngơ ngẩn.
Cạch!
"Chờ tôi một chút, không thì em ngủ trước đi."
"Ông xã..."
Bàn tay gõ phím của Quý Đông Nhiên ngừng lại, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai ngưa ngứa, cánh tay choàng qua cổ, mái tóc đen bông xù chạm vào má nũng nịu.
"Ông xã..." - Hạ An Vũ không thấy hồi đáp sau lần đầu gọi liền lè nhè kêu lại.
"Sao lại say thành thế này?"
Quý Đông Nhiên thở dài đóng lại máy tính, ngẩng lên nhìn gương mặt đã say không biết trời đất gì rồi. Hạ An Vũ cười hì hì không đáp, sau đó bất ngờ nắm lấy tay nắm đẩy xe lăn về giường, theo động tác thường ngày cúi xuống muốn đỡ Quý Đông Nhiên đứng dậy.
Quý Đông Nhiên hoàn toàn bó tay, quỷ say xỉn này anh đã từng diện kiến qua, chỉ đành phó mặt cho cậu bày bố.
"Ông xã..."
Hạ An Vũ đỡ được Quý Đông Nhiên lên giường xong nhưng không có sức kéo anh vào trong, chỉ đành ngồi xuống tựa lên đùi anh mềm giọng gọi. Quý Đông Nhiên bị cách gọi này khiến cho đáy lòng ngứa ngáy không yên, thư ký nhỏ giống như mèo con, ngoan ngoãn cọ tới cọ lui lấy lòng chủ nhân nó. Anh vươn tay xoa xoa đầu cậu, Hạ An Vũ híp mắt hưởng thụ.
"Rốt cuộc em đã uống trúng cái gì vậy?"
"A..."
Hạ An Vũ không trả lời của anh, đột nhiên ngẩng đầu dậy, sau đó trèo lên đùi anh ngồi. Quý Đông Nhiên bất ngờ cảm nhận cơ thể mình hằng ao ướt đang dán sát vào, Hạ An Vũ nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái, cậu cười khúc khích gọi:
"Ông xã..."
"Tôi nghe." - Quý Đông Nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, trái cổ di chuyển lên xuống.
"Có phải anh thích em không?"
Hạ An Vũ cười cười hỏi, Quý Đông Nhiên trái lại rất bình tĩnh, anh trầm giọng đáp:
"Phải."
Gương mặt Hạ An Vũ vẫn ngây ngô như vậy, không biết nghe có hiểu gì không, Quý Đông Nhiên hỏi lại:
"Vậy em... ưm..."
Đôi môi ẩm ướt tràn ngập hương rượu chặn lại câu hỏi của Quý Đông Nhiên, anh chăm chăm nhìn người đang vụng về cố gắng cọ xát miệng mình, cuối cùng chủ động đáp lại.
"Ưm..."
Hạ An Vũ mơ màng bị đầu lưỡi Quý Đông Nhiên cuốn lấy, bàn tay dày rộng siết eo nhỏ không buông, làn da dưới thân không rõ có phải do tác dụng của rượu không mà nóng hầm hập. Giây phút Hạ An Vũ thở không nổi nữa, Quý Đông Nhiên mới chịu buông ra, nhìn bờ môi bị mình dày vò đến sưng đỏ, đôi mắt càng trở nên tối hơn. Hạ An Vũ tủi thân nói:
"Ông xã... anh ăn hiếp em..."
"Không có..." - Quý Đông Nhiên luyến tiếc hôn lên chóp mũi cậu một cái dỗ dành - "Thích em như vậy, sao lại nỡ ăn hiếp em..."
"Thật không?" - Hạ An Vũ tròn mắt hỏi.
"Thật."
Quý Đông Nhiên bị dáng vẻ ngây ngô ấy chọc cho không nhịn được lần nữa hôn sâu, Hạ An Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc anh làm gì thì làm.
"Ông xã, anh cứng rồi."
Hạ An Vũ cảm nhận được vật lớn dưới mông mình phồng to, cậu cười hì hì thò tay mò cầm nó lên, đôi mắt mờ sương bắt đầu vuốt ve.
"An Vũ..."
Hơi thở Quý Đông Nhiên trở nên nặng nề, anh khàn khàn gọi cậu, nhưng lúc này Hạ An Vũ giống như bị ai cướp mất hồn phách vậy, mê mang chăm sóc thứ to lớn kia.
"A... đừng mà... ưm..."
Vật nhỏ trong quần đột ngột bị tập kích, Hạ An Vũ mềm nhũn eo ngừng lại động tác, đôi mắt mắt hoang mang nức nở lên tiếng. Quý Đông Nhiên cười cười liếm nhẹ lên khóe môi cậu, nắm đồ vật yếu ớt của quỷ say xỉn cọ vào của mình, miệng thấp giọng dỗ dành:
"Cùng nhau thoải mái..."
"Ư... rất lạ... mắc cỡ..."
Hạ An Vũ chảy nước mắc sinh lý than thở, nhưng động tác tay đã hùa theo Quý Đông Nhiên nhịp nhàng bên dưới.
"Đúng rồi... sướng không?" - Trán Quý Đông Nhiên đổ một tầng mồ hôi mỏng, vươn người cắn vào cằm cậu.
"Hức... sướng... xin anh dừng lại... không bắn nổi nữa mà..."
Hạ An Vũ đã bắn hai lần nhưng Quý Đông Nhiên vẫn còn rất hưng phấn, tay cậu mỏi nhừ đã buông bỏ từ lâu, chỉ còn lại một mình Quý Đông Nhiên bao bọc hai thứ đó cọ lên cọ xuống không ngừng.
"Sắp xong rồi, đừng sợ..."
"Ưm... không được nữa mà..."
Hạ An Vũ lắc đầu khóc lóc, Quý Đông Nhiên thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, anh ngừng lại động tác khiến cậu ngơ ngác hỏi:
"Xong rồi ạ?"
"Chưa."
Quý Đông Nhiên nói xong thì ôm cậu nằm nghiêng xuống nệm giường, đương lúc Hạ An Vũ vẫn chưa hiểu gì liền đút vào giữa cặp đùi non mịn, khàn giọng ra lệnh:
"Kẹp chặt!"
Hạ An Vũ vô thức nghe lời, cảm giác vật nóng bỏng kia ra ra vào vào giữa hai chân mình khiến cậu xấu hổ không thôi, miệng vừa định rưng rức khóc tiếp thì bị Quý Đông Nhiên vươn tay bịt lại chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm" vô nghĩa.
Quý Đông Nhiên di chuyển giữa đùi, ma sát nó đến đỏ bừng, dù vẫn chưa chính thức chiếm được người nhưng anh cảm giác không khác gì mình đang làm cậu vậy. Cơ thể Hạ An Vũ vẫn còn hương sữa tắm nhàn nhạt pha lẫn mùi rượu, Quý Đông Nhiên không nhịn được cắn vào cổ cậu một cái thật sâu khiến cậu run rẩy muốn hét lên, cuối cùng sau hàng trăm cú va chạm kịch liệt, giữa hai chân ướt một mảng nhầy nhụa, lúc này cậu cũng mệt mỏi rồi thiếp đi.
Quý Đông Nhiên thăm dò gọi thử người trước mắt, cậu đã im lặng được gần một phút rồi. Anh nào biết được Hạ An Vũ cởi đi chiếc quần lót của người chồng bất đắc dĩ thì liền hối hận xanh cả ruột, cậu đã đánh giá quá thấp sức chịu đựng của mình.
Thứ kia của Quý Đông Nhiên đập vào mắt, Hạ An Vũ vẫn không khỏi bàng hoàng bởi độ lớn của nó, hơn nữa chính mình từng chạm qua, nhớ đến xúc cảm chân thực vào buổi sáng đầy tình sắc kia khiến Hạ An Vũ có ảo giác tất cả mạch máu trong cơ thể mình sắp nổ tung cả rồi.
"An Vũ!"
Quý Đông Nhiên lần này vỗ nhẹ vào vai cậu gọi lớn, Hạ An Vũ giật mình hoàn hồn, lúng túng ngẩng khuôn mặt đỏ lựng của mình lên, Quý Đông Nhiên bị dáng vẻ quẫn bách của cậu chọc cười, anh khẽ "phì" một tiếng rồi nói:
"Được rồi, tôi tự tắm, em đi ra đi."
Hạ An Vũ nhíu mày nhìn biểu cảm nén cười của anh lập tức không vui, bướng bỉnh lắc lắc đầu mình mấy cái để xua bớt luồng nhiệt khí xông lên não, đứng dậy với tay mở nước.
"Anh đừng ý kiến nữa, ở nhà em thì để em quyết định."
"Ừm, xin lỗi."
Quý Đông Nhiên nghiêm túc nói, ngoan ngoãn để cho cậu bắt đầu xối nước lên người mình. Hạ An Vũ cảm thấy bản thân sắp điên đến nơi rồi, giây phút chạm vào bắp thịt rắn rỏi, lòng bàn tay nóng rẫy muốn rụt lại, trái tim đập nhanh giống như vừa mới chạy bộ hàng chục km vậy.
Quý Đông Nhiên cũng không cười nổi nữa, anh bị bàn tay nhỏ kia sờ tới sờ lui, sờ đến có phản ứng, giây phút Hạ An Vũ chà xà bông về phía trước lập tức nắm tay cậu lại, đôi mắt thâm trầm khàn khàn nói:
"Tới đây thôi."
"Tại... tại sao?"
Hạ An Vũ lắp bắp hỏi, nhưng rất nhanh thứ khủng bố kia bừng bừng sức sống không khác gì lần đó làm cậu im bặt, mím mím môi xấu hổ đảo mắt khắp nơi.
"Khi nào xong thì gọi em, được không?" - Quý Đông Nhiên dịu dàng khuyên.
"D... dạ..."
Hạ An Vũ ngắc ngứ gật đầu, vội vã chạy ra ngoài đóng cửa lại, cơ thể chầm chậm trượt xuống gục mặt vào đầu gối.
Quý Đông Nhiên ở bên trong hơn nửa tiếng, Hạ An Vũ ngồi đợi đến tê cả chân, lúc nghe giọng anh gọi vội vàng đứng lên suýt vì choáng váng mà ngã nhào.
Tối đó Quý Đông Nhiên mượn bàn học của Hạ An Vũ giải quyết công việc, còn cậu cùng mẹ và dượng mình ngồi ngoài phòng khách vừa ăn trái cây vừa trò chuyện linh tinh.
"Cái này là rượu thuốc mẹ nói, mỗi tối về xoa bóp một chút trước khi ngủ, nếu bận quá thì một tuần hai ngày cũng được."
Nhã Vân lấy ra một chai thủy tinh đục đậy nắp đỏ, lúc mở ra nghe có mùi hơi hăng, cả cậu và dượng đều không chịu nổi mà nhăn tít mũi lại.
"Bà mua linh tinh ở đâu đấy?"
"Đúng đó, hôi như vậy sao anh ấy chịu nổi." - Hạ An Vũ đồng tình.
Nhã Vân bị hai cha con chọc tức, bà bực mình mắng:
"Hai người thì biết cái gì, đây là người ta cho tôi, ngày trước dùng cho Hạ Dương rất hiệu quả nên tôi mới hỏi thêm đấy."
Hạ Dương là tên chồng cũ cũng là người ba ruột đã mất vì tai nạn của Hạ An Vũ, bởi vì ông mất khi cậu vẫn còn ẵm trên tay nên Hạ An Vũ chẳng có ký ức gì về ông cả.
"Nhưng mà hôi quá." - Hạ An Vũ vẫn kiên trì bịt mũi.
"Không chịu nổi thì lúc sử dụng lấy cái gì nhét vào mũi là được rồi." - Nhã Vân nói.
"Nếu thế trước khi anh ấy đi lại được thì còn đã chết vì ngộp rồi."
"Không thích thì trả đây. Bực cả mình."
"Không, con nói giỡn mà."
Hạ An Vũ vội cầm chai lên, lập tức bị mùi khó ngửi ấy xộc vào mũi muốn ngất xỉu, cậu nghĩ phải quấn nó lại thật kĩ tránh nó làm chồng cậu chết vì hôi mất.
Tầm mười giờ, Thái Hà lẫn Nhã Vân đều mệt, bình thường chín giờ họ đã tắt đèn đi ngủ rồi, hôm nay có con trai về nên mới thức khuya hơn một chút. Hạ An Vũ chờ cả hai về phòng hết, định bụng xuống bếp uống chút nước rồi cũng về phòng mình luôn.
"Đắng quá, gì vậy?"
Tủ lạnh nhà cậu cũ kỹ, tuổi đời thậm chí không kém cậu bao nhiêu, đèn đã hỏng, thích thì sáng không thì thôi, Hạ An Vũ không nhìn thấy gì, theo cảm tính mò được chai nước suối trong cùng, nhưng lúc nốc vào lập tức cảm thấy không ổn.
Hạ An Vũ đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, xác định đây là rượu, lúc sáng Thái Hà mua định đãi Quý Đông Nhiên nhưng cuối cùng biết con rể không thể dùng mấy chất kích thích mạnh như này nên đành hậm hực cất đi. Hạ An Vũ để chai rượu vào lại bên trong, thời điểm đóng cửa tủ, đầu óc bắt đầu ngơ ngẩn.
Cạch!
"Chờ tôi một chút, không thì em ngủ trước đi."
"Ông xã..."
Bàn tay gõ phím của Quý Đông Nhiên ngừng lại, hơi thở ấm nóng phả vào lỗ tai ngưa ngứa, cánh tay choàng qua cổ, mái tóc đen bông xù chạm vào má nũng nịu.
"Ông xã..." - Hạ An Vũ không thấy hồi đáp sau lần đầu gọi liền lè nhè kêu lại.
"Sao lại say thành thế này?"
Quý Đông Nhiên thở dài đóng lại máy tính, ngẩng lên nhìn gương mặt đã say không biết trời đất gì rồi. Hạ An Vũ cười hì hì không đáp, sau đó bất ngờ nắm lấy tay nắm đẩy xe lăn về giường, theo động tác thường ngày cúi xuống muốn đỡ Quý Đông Nhiên đứng dậy.
Quý Đông Nhiên hoàn toàn bó tay, quỷ say xỉn này anh đã từng diện kiến qua, chỉ đành phó mặt cho cậu bày bố.
"Ông xã..."
Hạ An Vũ đỡ được Quý Đông Nhiên lên giường xong nhưng không có sức kéo anh vào trong, chỉ đành ngồi xuống tựa lên đùi anh mềm giọng gọi. Quý Đông Nhiên bị cách gọi này khiến cho đáy lòng ngứa ngáy không yên, thư ký nhỏ giống như mèo con, ngoan ngoãn cọ tới cọ lui lấy lòng chủ nhân nó. Anh vươn tay xoa xoa đầu cậu, Hạ An Vũ híp mắt hưởng thụ.
"Rốt cuộc em đã uống trúng cái gì vậy?"
"A..."
Hạ An Vũ không trả lời của anh, đột nhiên ngẩng đầu dậy, sau đó trèo lên đùi anh ngồi. Quý Đông Nhiên bất ngờ cảm nhận cơ thể mình hằng ao ướt đang dán sát vào, Hạ An Vũ nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái, cậu cười khúc khích gọi:
"Ông xã..."
"Tôi nghe." - Quý Đông Nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, trái cổ di chuyển lên xuống.
"Có phải anh thích em không?"
Hạ An Vũ cười cười hỏi, Quý Đông Nhiên trái lại rất bình tĩnh, anh trầm giọng đáp:
"Phải."
Gương mặt Hạ An Vũ vẫn ngây ngô như vậy, không biết nghe có hiểu gì không, Quý Đông Nhiên hỏi lại:
"Vậy em... ưm..."
Đôi môi ẩm ướt tràn ngập hương rượu chặn lại câu hỏi của Quý Đông Nhiên, anh chăm chăm nhìn người đang vụng về cố gắng cọ xát miệng mình, cuối cùng chủ động đáp lại.
"Ưm..."
Hạ An Vũ mơ màng bị đầu lưỡi Quý Đông Nhiên cuốn lấy, bàn tay dày rộng siết eo nhỏ không buông, làn da dưới thân không rõ có phải do tác dụng của rượu không mà nóng hầm hập. Giây phút Hạ An Vũ thở không nổi nữa, Quý Đông Nhiên mới chịu buông ra, nhìn bờ môi bị mình dày vò đến sưng đỏ, đôi mắt càng trở nên tối hơn. Hạ An Vũ tủi thân nói:
"Ông xã... anh ăn hiếp em..."
"Không có..." - Quý Đông Nhiên luyến tiếc hôn lên chóp mũi cậu một cái dỗ dành - "Thích em như vậy, sao lại nỡ ăn hiếp em..."
"Thật không?" - Hạ An Vũ tròn mắt hỏi.
"Thật."
Quý Đông Nhiên bị dáng vẻ ngây ngô ấy chọc cho không nhịn được lần nữa hôn sâu, Hạ An Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc anh làm gì thì làm.
"Ông xã, anh cứng rồi."
Hạ An Vũ cảm nhận được vật lớn dưới mông mình phồng to, cậu cười hì hì thò tay mò cầm nó lên, đôi mắt mờ sương bắt đầu vuốt ve.
"An Vũ..."
Hơi thở Quý Đông Nhiên trở nên nặng nề, anh khàn khàn gọi cậu, nhưng lúc này Hạ An Vũ giống như bị ai cướp mất hồn phách vậy, mê mang chăm sóc thứ to lớn kia.
"A... đừng mà... ưm..."
Vật nhỏ trong quần đột ngột bị tập kích, Hạ An Vũ mềm nhũn eo ngừng lại động tác, đôi mắt mắt hoang mang nức nở lên tiếng. Quý Đông Nhiên cười cười liếm nhẹ lên khóe môi cậu, nắm đồ vật yếu ớt của quỷ say xỉn cọ vào của mình, miệng thấp giọng dỗ dành:
"Cùng nhau thoải mái..."
"Ư... rất lạ... mắc cỡ..."
Hạ An Vũ chảy nước mắc sinh lý than thở, nhưng động tác tay đã hùa theo Quý Đông Nhiên nhịp nhàng bên dưới.
"Đúng rồi... sướng không?" - Trán Quý Đông Nhiên đổ một tầng mồ hôi mỏng, vươn người cắn vào cằm cậu.
"Hức... sướng... xin anh dừng lại... không bắn nổi nữa mà..."
Hạ An Vũ đã bắn hai lần nhưng Quý Đông Nhiên vẫn còn rất hưng phấn, tay cậu mỏi nhừ đã buông bỏ từ lâu, chỉ còn lại một mình Quý Đông Nhiên bao bọc hai thứ đó cọ lên cọ xuống không ngừng.
"Sắp xong rồi, đừng sợ..."
"Ưm... không được nữa mà..."
Hạ An Vũ lắc đầu khóc lóc, Quý Đông Nhiên thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, anh ngừng lại động tác khiến cậu ngơ ngác hỏi:
"Xong rồi ạ?"
"Chưa."
Quý Đông Nhiên nói xong thì ôm cậu nằm nghiêng xuống nệm giường, đương lúc Hạ An Vũ vẫn chưa hiểu gì liền đút vào giữa cặp đùi non mịn, khàn giọng ra lệnh:
"Kẹp chặt!"
Hạ An Vũ vô thức nghe lời, cảm giác vật nóng bỏng kia ra ra vào vào giữa hai chân mình khiến cậu xấu hổ không thôi, miệng vừa định rưng rức khóc tiếp thì bị Quý Đông Nhiên vươn tay bịt lại chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm" vô nghĩa.
Quý Đông Nhiên di chuyển giữa đùi, ma sát nó đến đỏ bừng, dù vẫn chưa chính thức chiếm được người nhưng anh cảm giác không khác gì mình đang làm cậu vậy. Cơ thể Hạ An Vũ vẫn còn hương sữa tắm nhàn nhạt pha lẫn mùi rượu, Quý Đông Nhiên không nhịn được cắn vào cổ cậu một cái thật sâu khiến cậu run rẩy muốn hét lên, cuối cùng sau hàng trăm cú va chạm kịch liệt, giữa hai chân ướt một mảng nhầy nhụa, lúc này cậu cũng mệt mỏi rồi thiếp đi.