Chương 30
Sáng sớm, Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên bị tiếng gà nhà hàng sớm đánh thức. Cậu theo thói quen mỗi ngày vươn vai giãn người cho thoải mái, nào ngờ nghe được tiếng than nhẹ bên cạnh, giật mình ngẩng lên thì nhìn thấy Quý Đông Nhiên đang xoa xoa mũi, lúc này mới nhớ ra cậu và anh đang ngủ chung một phòng.
"Chết, em xin lỗi, anh có sao?"
Hạ An Vũ vội bật dậy định hỏi han nhưng cái đầu đau như búa bổ làm cậu choáng váng, cơ thể rã rời mệt mỏi khiến cậu khựng lại giây lát. Quý Đông Nhiên xoa xoa mũi bị va đến đỏ bừng, phát hiện thư ký nhà mình không khỏe, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán cậu dò hỏi:
"Có sao không? Tối qua em say."
Hạ An Vũ hơi đỏ mặt, cậu nhớ tối qua đúng là đã uống nhằm rượu của dượng, nhưng đoạn ký ức sau khi cất chai rượu đi hoàn toàn trống rỗng, Hạ An Vũ lo lắng nhìn anh hỏi:
"Vậy... vậy ạ? Em có làm gì kì cục không anh?"
"Không có." - Quý Đông Nhiên lấy tay xuống lắc đầu - "Lôi tôi lên giường rồi ngủ mất."
Hạ An Vũ nghe anh nói vậy liền âm thầm thở phào một tiếng. Trước đây mỗi lần say xỉn đều hành động không kiểm soát, ngay cả dượng cũng luôn dặn dò cậu đừng uống rượu bia, nếu buộc phải uống thì nên uống ít thôi, cho nên trong các cuộc tụ tập cậu vẫn khăng khăng uống nước ngọt mặc cho ai cũng cười trêu cậu cả.
"Đau đầu sao?" - Quý Đông Nhiên cất giọng hỏi.
"Hơi hơi ạ." - Hạ An Vũ thành thật gật đầu - "Để em nhờ mẹ pha ít nước chanh uống."
Cả hai sau đó cũng rời giường, nhưng giây phút đứng trên sàn nhà, Hạ An Vũ càng cảm thấy cơ thể mình bất ổn. Cổ họng hơi đau, eo lẫn cánh tay đều mỏi nhừ, vùng giữa hai đùi bỏng rát, Hạ An Vũ ngồi trong nhà vệ sinh lén kiểm tra thử phát hiện nó đã đỏ một mảng.
"Cái gì vậy trời?"
Cậu có hơi hoảng hốt nhìn một hồi, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc hôm qua đã làm trò gì mà bị thế này nhưng bất lực.
"An Vũ, tối ngủ không bật quạt à? Muỗi cắn đỏ hết kìa."
"Dạ?"
Cả nhà ngồi trên bàn cùng nhau ăn sáng, Hạ An Vũ mặc một chiếc áo thun mỏng thoải mái lộ ra vùng cổ trắng nõn, Nhã Vân phát hiện trên ấy chi chít những vết đỏ lớn nhỏ khác nhau.
"Khụ!"
"Con rể ăn cẩn thận, hơi nóng đó."
Quý Đông Nhiên bị sặc, Nhã Vân đoán có lẽ do nước súp cay nên anh không quen liền tốt bụng nhắc nhở, sau đó nói tiếp với con mình:
"Lát vào phòng mẹ bôi thuốc cho."
"Khụ! Khụ! Khụ!"
Quý Đông Nhiên ho đến độ chảy nước mắt sinh lý, Hạ An Vũ vội vàng rút khăn giấy cẩn thận lau cho anh:
"Anh có sao không? Cẩn thận chút chứ, mẹ nhắc rồi mà."
"Khụ, biết rồi, tôi sơ ý." - Quý Đông Nhiên phẩy phẩy tay, cố gắng thuận khí lại, ánh mắt khẽ liếc đến dấu vết đáng xấu hổ trên cổ cậu.
"Không cần thoa đâu, muỗi này cắn không nguy hiểm."
Thái Hà nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt mình nhanh chóng hiểu được, ông hắng giọng lên tiếng, Nhã Vân nhíu mày nói:
"Sao lại không cần? An Vũ, ngứa không con?"
Hạ An Vũ hơi ngẩn ra suy nghĩ một chút, cậu xoa xoa lên cổ, không cảm thấy gì cả mới đáp:
"Không ạ."
Ăn sáng xong, Hạ An Vũ cùng mẹ đi rửa chén. Nhã Vân càng nghĩ càng cảm thấy lời chồng mình có ý gì đó, cuối cùng bà liếc sang con trai mình, quan sát từng chấm đỏ kéo dài xuống cổ áo, đôi mắt tinh tường nhìn thấy dấu răng ẩn hiện sau gáy.
"Sao vậy mẹ?"
Hạ An Vũ bất ngờ bị kéo cổ áo xuống khiến cậu ngửa ra sau, khó hiểu hỏi mẹ mình. Nhã Vân sau khi xác nhận đó là dấu răng người cắn, hiểu được thái độ của Thái Hà lúc ấy, bà "hừ" một tiếng đánh vào đầu cậu mà mắng:
"Hóa ra là muỗi do con mang về."
Buổi tối Hạ An Vũ nằm trên giường xem sách, Quý Đông Nhiên vẫn bận rộn làm việc như cũ, hiếm khi có thời gian nhàn nhã ở gần anh thế này, cậu chẳng tập trung nổi, thi thoảng vẫn liếc về phía anh, trong lòng có đủ loại câu hỏi muốn hỏi lại không thốt ra lời được.
"Đông Nhiên!" - Hạ An Vũ bất ngờ gọi lớn.
"Vẫn chưa ngủ à?" - Quý Đông Nhiên nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ, anh xoa xoa mắt hơi mỏi, xoay qua dịu dàng nói - "Vẫn còn chút việc, em ngủ trước đi."
"Chúc anh năm mới vui vẻ." - Hạ An Vũ ngồi thẳng dậy nhìn anh - "Hy... hy vọng năm nay tiếp tục được anh giúp đỡ."
Lúc này Quý Đông Nhiên mới nhớ ra đã sang năm mới, mặc dù không khí có hơi yên tĩnh không thích hợp, nhưng gương mặt ửng hồng như đóa hoa anh đào kia khiến anh cảm thấy chẳng khác gì mùa xuân đang ở trước mặt mình vậy.
"Ừ, chúc em năm mới vui vẻ, hy vọng năm mới tiếp tục được em giúp đỡ."
Quý Đông Nhiên mỉm cười nói, sau đó gấp laptop lại rồi di chuyển xe lăn qua, Hạ An Vũ vội vàng xuống giường giúp anh. Khi đèn phòng tắt, cả hai đã cùng nhau nằm trên giường, Hạ An Vũ trốn trong chăn chỉ ló một nửa mặt ra nhỏ giọng hỏi:
"Anh không làm việc tiếp ạ?"
"Nghỉ tết đã." - Quý Đông Nhiên cười cười đáp - "Em xích gần một chút đi."
Giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nhỏ, Quý Đông Nhiên nghiêng người qua chờ đợi, trái tim Hạ An Vũ không kìm chế được đập rất nhanh, người chậm rãi nhích sát vào lòng anh.
"Ấm quá."
Hạ An Vũ thầm nghĩ, trên người Quý Đông Nhiên có mùi hương sữa tắm giống với cậu, bàn tay anh cằm lấy sợi tóc mềm mại của Hạ An Vũ mân mê nghịch nó, thi thoảng ngón tay anh chạm vào dái tai khiến cậu hơi nhột mà đỏ mặt.
"Có ghét tôi không?" - Quý Đông Nhiên chợt hỏi.
Hạ An Vũ chẳng hiểu sao anh lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng khó chịu, cậu không vui đáp:
"Không có mà."
"Chăm sóc tôi có mệt không?"
"Không mệt."
"Vậy có hối hận..."
"Không có!"
Hạ An Vũ bất ngờ ôm lấy anh, đầu vùi vào khuôn ngực rắn chắn liên tục nói:
"Không có! Không ghét! Không mệt! Không buồn!"
Quý Đông Nhiên sững lại, cơ thể trong lòng hơi run rẩy nhẹ, anh chậm chạp đặt tay lên lưng cậu vỗ về. Hạ An Vũ ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt với anh:
"Không cho anh hỏi như vậy nữa!"
"Ừm, xin lỗi."
Quý Đông Nhiên ngoan ngoãn đáp, trong bóng tối đôi mắt Hạ An Vũ sáng đến lạ, anh nhịn không được cúi xuống hôn nhẹ vào nó:.
"Đừng giận, ngủ ngon."
Hạ An Vũ không kịp phản ứng, nơi được hôn mạch máu như muốn vỡ tung, khí thế toàn bộ đều bị rút sạch, cậu ỉu xìu như quả bóng bị xì hết hơi lần nữa vùi đầu vào ngực Quý Đông Nhiên lẩm bẩm mắng nhỏ:
"Đáng ghét, chỉ biết ăn hiếp mình."
"Chết, em xin lỗi, anh có sao?"
Hạ An Vũ vội bật dậy định hỏi han nhưng cái đầu đau như búa bổ làm cậu choáng váng, cơ thể rã rời mệt mỏi khiến cậu khựng lại giây lát. Quý Đông Nhiên xoa xoa mũi bị va đến đỏ bừng, phát hiện thư ký nhà mình không khỏe, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán cậu dò hỏi:
"Có sao không? Tối qua em say."
Hạ An Vũ hơi đỏ mặt, cậu nhớ tối qua đúng là đã uống nhằm rượu của dượng, nhưng đoạn ký ức sau khi cất chai rượu đi hoàn toàn trống rỗng, Hạ An Vũ lo lắng nhìn anh hỏi:
"Vậy... vậy ạ? Em có làm gì kì cục không anh?"
"Không có." - Quý Đông Nhiên lấy tay xuống lắc đầu - "Lôi tôi lên giường rồi ngủ mất."
Hạ An Vũ nghe anh nói vậy liền âm thầm thở phào một tiếng. Trước đây mỗi lần say xỉn đều hành động không kiểm soát, ngay cả dượng cũng luôn dặn dò cậu đừng uống rượu bia, nếu buộc phải uống thì nên uống ít thôi, cho nên trong các cuộc tụ tập cậu vẫn khăng khăng uống nước ngọt mặc cho ai cũng cười trêu cậu cả.
"Đau đầu sao?" - Quý Đông Nhiên cất giọng hỏi.
"Hơi hơi ạ." - Hạ An Vũ thành thật gật đầu - "Để em nhờ mẹ pha ít nước chanh uống."
Cả hai sau đó cũng rời giường, nhưng giây phút đứng trên sàn nhà, Hạ An Vũ càng cảm thấy cơ thể mình bất ổn. Cổ họng hơi đau, eo lẫn cánh tay đều mỏi nhừ, vùng giữa hai đùi bỏng rát, Hạ An Vũ ngồi trong nhà vệ sinh lén kiểm tra thử phát hiện nó đã đỏ một mảng.
"Cái gì vậy trời?"
Cậu có hơi hoảng hốt nhìn một hồi, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc hôm qua đã làm trò gì mà bị thế này nhưng bất lực.
"An Vũ, tối ngủ không bật quạt à? Muỗi cắn đỏ hết kìa."
"Dạ?"
Cả nhà ngồi trên bàn cùng nhau ăn sáng, Hạ An Vũ mặc một chiếc áo thun mỏng thoải mái lộ ra vùng cổ trắng nõn, Nhã Vân phát hiện trên ấy chi chít những vết đỏ lớn nhỏ khác nhau.
"Khụ!"
"Con rể ăn cẩn thận, hơi nóng đó."
Quý Đông Nhiên bị sặc, Nhã Vân đoán có lẽ do nước súp cay nên anh không quen liền tốt bụng nhắc nhở, sau đó nói tiếp với con mình:
"Lát vào phòng mẹ bôi thuốc cho."
"Khụ! Khụ! Khụ!"
Quý Đông Nhiên ho đến độ chảy nước mắt sinh lý, Hạ An Vũ vội vàng rút khăn giấy cẩn thận lau cho anh:
"Anh có sao không? Cẩn thận chút chứ, mẹ nhắc rồi mà."
"Khụ, biết rồi, tôi sơ ý." - Quý Đông Nhiên phẩy phẩy tay, cố gắng thuận khí lại, ánh mắt khẽ liếc đến dấu vết đáng xấu hổ trên cổ cậu.
"Không cần thoa đâu, muỗi này cắn không nguy hiểm."
Thái Hà nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt mình nhanh chóng hiểu được, ông hắng giọng lên tiếng, Nhã Vân nhíu mày nói:
"Sao lại không cần? An Vũ, ngứa không con?"
Hạ An Vũ hơi ngẩn ra suy nghĩ một chút, cậu xoa xoa lên cổ, không cảm thấy gì cả mới đáp:
"Không ạ."
Ăn sáng xong, Hạ An Vũ cùng mẹ đi rửa chén. Nhã Vân càng nghĩ càng cảm thấy lời chồng mình có ý gì đó, cuối cùng bà liếc sang con trai mình, quan sát từng chấm đỏ kéo dài xuống cổ áo, đôi mắt tinh tường nhìn thấy dấu răng ẩn hiện sau gáy.
"Sao vậy mẹ?"
Hạ An Vũ bất ngờ bị kéo cổ áo xuống khiến cậu ngửa ra sau, khó hiểu hỏi mẹ mình. Nhã Vân sau khi xác nhận đó là dấu răng người cắn, hiểu được thái độ của Thái Hà lúc ấy, bà "hừ" một tiếng đánh vào đầu cậu mà mắng:
"Hóa ra là muỗi do con mang về."
Buổi tối Hạ An Vũ nằm trên giường xem sách, Quý Đông Nhiên vẫn bận rộn làm việc như cũ, hiếm khi có thời gian nhàn nhã ở gần anh thế này, cậu chẳng tập trung nổi, thi thoảng vẫn liếc về phía anh, trong lòng có đủ loại câu hỏi muốn hỏi lại không thốt ra lời được.
"Đông Nhiên!" - Hạ An Vũ bất ngờ gọi lớn.
"Vẫn chưa ngủ à?" - Quý Đông Nhiên nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ, anh xoa xoa mắt hơi mỏi, xoay qua dịu dàng nói - "Vẫn còn chút việc, em ngủ trước đi."
"Chúc anh năm mới vui vẻ." - Hạ An Vũ ngồi thẳng dậy nhìn anh - "Hy... hy vọng năm nay tiếp tục được anh giúp đỡ."
Lúc này Quý Đông Nhiên mới nhớ ra đã sang năm mới, mặc dù không khí có hơi yên tĩnh không thích hợp, nhưng gương mặt ửng hồng như đóa hoa anh đào kia khiến anh cảm thấy chẳng khác gì mùa xuân đang ở trước mặt mình vậy.
"Ừ, chúc em năm mới vui vẻ, hy vọng năm mới tiếp tục được em giúp đỡ."
Quý Đông Nhiên mỉm cười nói, sau đó gấp laptop lại rồi di chuyển xe lăn qua, Hạ An Vũ vội vàng xuống giường giúp anh. Khi đèn phòng tắt, cả hai đã cùng nhau nằm trên giường, Hạ An Vũ trốn trong chăn chỉ ló một nửa mặt ra nhỏ giọng hỏi:
"Anh không làm việc tiếp ạ?"
"Nghỉ tết đã." - Quý Đông Nhiên cười cười đáp - "Em xích gần một chút đi."
Giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nhỏ, Quý Đông Nhiên nghiêng người qua chờ đợi, trái tim Hạ An Vũ không kìm chế được đập rất nhanh, người chậm rãi nhích sát vào lòng anh.
"Ấm quá."
Hạ An Vũ thầm nghĩ, trên người Quý Đông Nhiên có mùi hương sữa tắm giống với cậu, bàn tay anh cằm lấy sợi tóc mềm mại của Hạ An Vũ mân mê nghịch nó, thi thoảng ngón tay anh chạm vào dái tai khiến cậu hơi nhột mà đỏ mặt.
"Có ghét tôi không?" - Quý Đông Nhiên chợt hỏi.
Hạ An Vũ chẳng hiểu sao anh lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng khó chịu, cậu không vui đáp:
"Không có mà."
"Chăm sóc tôi có mệt không?"
"Không mệt."
"Vậy có hối hận..."
"Không có!"
Hạ An Vũ bất ngờ ôm lấy anh, đầu vùi vào khuôn ngực rắn chắn liên tục nói:
"Không có! Không ghét! Không mệt! Không buồn!"
Quý Đông Nhiên sững lại, cơ thể trong lòng hơi run rẩy nhẹ, anh chậm chạp đặt tay lên lưng cậu vỗ về. Hạ An Vũ ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt với anh:
"Không cho anh hỏi như vậy nữa!"
"Ừm, xin lỗi."
Quý Đông Nhiên ngoan ngoãn đáp, trong bóng tối đôi mắt Hạ An Vũ sáng đến lạ, anh nhịn không được cúi xuống hôn nhẹ vào nó:.
"Đừng giận, ngủ ngon."
Hạ An Vũ không kịp phản ứng, nơi được hôn mạch máu như muốn vỡ tung, khí thế toàn bộ đều bị rút sạch, cậu ỉu xìu như quả bóng bị xì hết hơi lần nữa vùi đầu vào ngực Quý Đông Nhiên lẩm bẩm mắng nhỏ:
"Đáng ghét, chỉ biết ăn hiếp mình."