Chương : 16
Một chiếc xe việt dã lái vào trụ sở căn cứ ST, từ khoang điều khiển thò ra một bàn tay cầm chứng nhận đặc biệt phất nhoáng một cái, xe đã được cho vào. Sau khi chiếc xe đỗ lại, mấy người mặc đồng phục bước ra.
Lái xe là một người đàn ông ngũ quan sắc cạnh, xuống từ vị trí phụ lái là một anh đẹp trai khiến cho người ngắm hai mắt sáng ngời. Cậu nhóc bốn mắt xuống sau cùng giống như bị dây điện cuốn lấy, luống cuống giải cứu chính mình từ đống dây dẫn lằng nhằng mãi không xong, chàng trai trẻ cao gầy ngậm điếu thuốc đứng một bên chờ cậu ta với vẻ mặt đầy bất nhẫn.
Đội trưởng đội Quy Linh Hồ Bất Quy, “quan ngoại giao ngự dụng” Tô Khinh, nhân viên kĩ thuật Thường Đậu và đội viên công tác bên ngoài Phương Tu…Đối với Chung tướng quân mà nói, đám người này tới đây chỉ để thêm phiền phức cho họ thôi, rất tốt, vô cùng tốt!
“Mẹ nó, chỗ nào cũng thấy đội Quy Linh, bọn họ chạy tới đây hóng hớt cái gì mới được chứ?” Chung tướng quân nghe tin nhóm người kia đến thì nổi cơn tam bành, biểu cảm y như vừa bị ai đá đít, thế mà sau đó ông vẫn chạy ra đón như thường, thậm chí trên mặt còn tươi roi rói nụ cười trung hậu thành thật thương hiệu theo thói quen: “Ngọn gió nào thổi các vị đến đây vậy?”
“Nghe nói Diêu Thạc được mời đến căn cứ phải không?” Tô Khinh quét mắt hết một vòng xung quanh, cười tủm tỉm nói, “Xin lỗi nhé, chúng tôi nhận lệnh điều tra vụ danh sách, mọi người phải thấu hiểu phải phối hợp nhiều một chút mới xong, Chung tướng quân, ông thấy thế nào?”
Chung tướng quân phiền muộn âm thầm rủa xả thằng cha nham hiểm đáng chết, cơ mà không thể mắng ra miệng, đành phải một bên giả hàm hậu, một bên khổ sở thật mà nói: “Chuyện đó là đương nhiên. Có điều Diêu Thạc đến căn cứ đến làm giám định, bây giờ dụng cụ xảy ra chút vấn đề, bọn họ… không ra ngay được.”
Biểu cảm trên mặt Tô Khinh thoáng chốc trống rỗng, hỏi: “Bọn họ là… Khấu Đồng?”
Chung tướng quân bi thống gật đầu, Tô Khinh và đội trưởng Hồ liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương có tiếng lòng mình… Vụ này… đích xác đúng là chuyện mà Khấu Đồng có thể làm ra thật.
Kỹ sư Thường đẩy kính mắt, chân thành nói: “Nếu… Nếu cần giúp đỡ gì về kĩ thuật… Tôi có thể góp một tay…”
“Cậu thì làm được cái gì?” Giọng nói lạnh ngắt phát ra từ sau lưng Chung tướng quân, Thường Đậu giật mình, theo bản năng rụt cổ lại như một chú thỏ bị dội nước lạnh. Chỉ thấy Ngô Hương Hương râu dê dùng tư thế mới mẻ hệt cái tên mùi mẫn của mình bước ra… Tay nào chân nấy, đầu gối thẳng tưng, dáng điệu cứng ngắc. Sau đó anh ta liếc nhìn Thường Đậu đầy kì thị, khoát tay, khẳng định, “Không cần cậu mó vào, tôi nhìn cũng biết cậu không thuộc tầng lớp người có chỉ số thông minh cao nhất.”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngước nhìn núi cao ngó anh chàng.
Ngô Hương Hương bình tĩnh đẩy kính mắt, phát biểu luận cứ: “Bởi vì cậu không có râu.”
“…” Trong ba giây đồng hồ, không một ai lên tiếng, không gian yên lặng đến quỷ dị, Chung tướng quân trầm mặc hồi lâu mới quay sang hỏi, “Chuyện gì?”
“Chúng tôi phát hiện ra vài việc.” Ngô Hương Hương lại đẩy gọng kính, chòm râu dê tượng trưng cho trí tuệ chí vao vô thượng bay bay trong gió, “Nhóm người bác sĩ Khấu hình như bị đưa vào một trình tự không xác định khi hệ thống lỗi, bản chỉ dẫn và thiết kế máy chiếu không hề đề cập đến trình tự này.”
“Cho nên…” Chung tướng quân hỏi.
“Cho nên ý anh nói đoạn trình tự kia là do bác sĩ Khấu ngẫu hứng tạo ra đúng không.” Thường Đậu cướp lời, đoạn xoa xoa cái cằm bóng loáng của mình, chẳng biết là định chứng minh cái gì nữa.
“Phải.” Ngô Hương Hương liếc Thường Đậu, gật đầu, “Chúng ta cần thời gian để phân tích trình tự đó xem nó là cái gì.”
Nói xong, Ngô Hương Hương không đợi người khác đáp lời đã bổ sung với Thường Đậu: “Không cần phải vội vàng thể hiện, cái này cũng chỉ có thể chứng minh cậu thông minh hơn mấy tên còn lại một tí thôi, chung quy bọn họ đều không để râu cả.”
Nói xong, anh ta gật đầu với Chung tướng quân, đằng sau quay, đi mất hút.
Thường Đậu do dự một chút, trên khuôn mặt luôn ngơ ngác xuất hiện biểu cảm có thể coi là khó chịu. Cậu quay đầu lại, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí xin chỉ thị của đội trưởng Hồ, Hồ Bất Quy ngẫm nghĩ chớp nhoáng, gật đầu: “Có thể. Tình huống đang khẩn cấp, chúng ta quả thực có rất nhiều vấn đề phải hỏi Diêu Thạc, có thể điều động cậu sang. Chúng tướng quân, kĩ sư Thường qua đó hỗ trợ, không vấn đề gì chứ?”
Chung tướng quân cười kiểu sưng răng.
Thường Đậu lại quay sang nhìn Phương Tu, ánh mắt thiếu đi vài phần sát khí, Phương Tu đành phải thở dài vỗ vỗ cái đầu tổ chim của cậu như đang an ủi chó cảnh sát. Điện nguồn của bé trai Thường Đậu lập tức được sạc đầy, cậu chàng cosplay Angry Bird xông ra ngoài, hướng thẳng về phía con heo siêu nạc dám cười nhạo mình ban nãy.
Ba người bị vây khốn trong chương trình mã hóa không xác định trải qua một buổi tối rất bình an. Không gian này như con giun trong bụng người ta, muốn cái gì có cái đó, không muốn cái gì, nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt bạn… Cho dù chỉ là một ý niệm chợt lóe qua trong tiềm thức nó cũng tóm được mà thực hiện triệt để.
Tên lắm chuyện Khấu Đồng cả buổi tối im ỉm như uống nhầm thuốc, từ lúc ăn cơm đến khi giúp thu dọn bát đũa không nói nửa lời giống y cái hũ nút. Diêu Thạc cũng tâm sự nặng nề, nhưng người này chìm nổi nhiều năm nên không đến nỗi vui giận hiện hết lên trên mặt, lúc ông ta chẳng nói chẳng rằng, nét mặt chỉ động đậy tí chút tỏ vẻ chợt vui chợt khổ, không biệt lại trúng gió gì.
Chỉ có Hoàng Cẩn Sâm huyên thuyên đón chuyện với người mẹ hồng nhan bạc phận của Khấu Đồng, hăng hái không biết mệt mỏi.
Tối muộn, Khấu Đồng mới đột nhiên hỏi: “…Mấy thứ đang làm dở trong phòng sách của con, không có ai động vào chứ?”
Mẹ Khấu đang gọt hoa quả, không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Yên tâm, cái phòng sách lộn xộn của con có gì hay ho đâu, lại còn đây một cái két kia một cái két nữa… Dì giúp việc tới nhà mẹ cũng không cho vào phòng con.”
Khấu Đồng “Vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Con vào trong đó một tí.”
Vừa rồi Khấu Đồng để ý thấy mẹ gọi đùa mình là “Chuyên gia Khấu”. Đây rất có thể là sắp xếp của không gian cho thân phận này, hệ thống không nhắc nhở gì khác, nói lên rằng y theo thói quen trước nay của hắn, có lẽ khả năng hắn làm việc cố định ở một nơi nhiều năm là rất thấp, cho nên những tài liệu tương đối quan trọng hẳn là sẽ để lại trong phòng sách, chính là ở nơi này.
Có nghĩa là đoạn mã chương trình đặc biệt trong máy chiếu rất có thể cũng ở đó.
Khấu Đồng đóng cửa phòng sách lại như làm kẻ trộm, đánh giá nơi này một vòng, hắn lập tức tính ra kết luận: Đây không phải bất cứ phòng nào trong nhà hắn trước đây, mà là phòng sách trong căn nhà hiện tại hắn đang ở trong hiện thực.
Mở ra ngăn dưới cùng trong tủ sách lớn, hắn lấy một chiếc két an toàn nho nhỏ.
Lúc này, cánh cửa sau lưng được ai đó mở ra, Khấu Đồng dừng tay, quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Cẩn Sâm ngông nghênh đi đến.
Trong miệng gã gặm một quả táo, trong tay cầm một quả khác đã gọt sạch vỏ ném cho Khấu Đồng, sau đó kéo ghế dựa xoay tới gần đặt mông ngồi lên, ghếch chân bắt chéo, ngó nghiêng căn phòng từ trên xuống dưới.
“Mẹ cậu đưa lão già Diêu vào phòng cho khách rồi, tôi ở với cậu.” Hoàng Cẩn Sâm chủ động nói, “Mẹ cậu nấu cơm ngon thật đấy.”
Khấu Đồng đang nghịch két an toàn chỉ thoáng cười chứ không nói gì. Hắn nhập một đoạn mật mã dài ngoằng, mở két ra, lấy được một chiếc “nồi hơi” chỉ to xấp xỉ cái đèn bàn.
“Gì thế này?” Hoàng Cẩn Sâm rướn cổ hỏi.
“Mẫu máy chiếu đầu tiên tôi làm ra.” Khấu Đồng nói, “Có khi không dùng được.”
Hắn vừa nói vừa cắm điện nguồn rồi ấn công tắc trên nồi hơi, Hoàng Cẩn Sâm nhảy dựng lên: “Kìa kìa kìa, bốc hơi kìa!”
Khấu Đồng: “Rút phích cắm ra cho tôi, mau!”
Hoàng Cẩn Sâm nhanh nhẹn rút nguồn điện, nồi hơi nhỏ nổ bốp một cái, bên trong truyền tới tiếng lụp bụp xủng xoẻng, sau đó rú lên một tiếng, ngậm tăm.
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Khấu Đồng day trán: “Quả nhiên không dùng được.”
Hoàng Cẩn Sâm không nhịn được xoa xoa đầu hắn, tâm tình vui vẻ nghĩ bụng, xúc cảm không tồi đâu, mềm quá.
Khấu Đồng ngồi xổm trên mặt đất, không đánh giá gì động tác mang đậm tính sàm sỡ của tên kia, bởi vì hắn còn đang cẩn thận mở nồi hơi ra định xem xem nó trục trặc ở chỗ nào. Kiểm tra xong, hắn phát hiện ở khe hở giữa những phần cứng và dây dẫn phức tạp mọc lên hai cây nấm nhỏ eo bé đầu to, mũ nấm bị thui đen một nửa, tạo hình khêu gợi vô cùng….
Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt một lúc, sau đó gục lên gục xuống cười sằng sặc.
Khấu Đồng ngồi dưới đất, lắc đầu, cũng bật cười thành tiếng.
Hoàng Cẩn Sâm cười đủ mới chậm rãi lấy hộp thuốc, châm một điếu đưa lên miệng. Gã đánh giá Khấu Đồng qua làn sương khói lượn lờ hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi như anh Tâm Lý:“Giờ ổn rồi chứ? Nãy giờ cậu ủ dột như biến thành người khác ấy.”
Khấu Đồng không ngẩng đầu lên: “Có sao?”
Hoàng Cẩn Sâm thấp giọng cười: “Không thích mẹ mỹ nhân? Hay là tự nhiên gặp một người mẹ chỉ lớn hơn mình một tí nên không được tự nhiên?”
Khấu Đồng trầm mặc một chút, nhổ nấm, kéo phần cứng và mạch điện ra xem xét một lát, phát hiện ra chúng nó cháy hỏng thật rồi, bấy giờ mới lắc đầu bảo: “Không có.”
Hoàng Cẩn Sâm ủ trên ghế xoay chỉ để lộ nửa người, chống khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn hắn: “Không có thật?”
Khấu Đồng liếc gã, không nói gì.
Hoàng Cẩn Sâm nhìn nhìn một tí, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn giở trò… muốn hôn một cái lên mặt Khấu Đồng hoặc đùa giỡn linh tinh gì đó, phải làm sao để hắn giãy nảy lên, ba máu sáu cơn nổi trận lôi đình mắng người xối xả mới tốt…
Gã chậm rãi lại gần, nhưng chưa kịp hành động thì bỗng thấy Khấu Đồng đứng bật dậy như vừa nhớ ra gì đó. Hắn kiễng chân sờ soạng trên giá sách cao cao, chạm đến một nút ấn nho nhỏ liền ấn xuống. Chỉ thấy giá sách trước mặt tách đôi từ vị trí không hề nhìn ra mối ghép, để lộ hòm mật mã gắn tường.
Hoàng Cẩn Sâm chưa kịp tiếc nuối đã trợn mắt há mồm, tàn thuốc rơi xuống đất cũng không hề hay biết: “Bạn… Bạn học Khấu Đồng, xin hỏi… Hai ta rốt cuộc đứa nào mới là nằm vùng vậy hả?”
Lái xe là một người đàn ông ngũ quan sắc cạnh, xuống từ vị trí phụ lái là một anh đẹp trai khiến cho người ngắm hai mắt sáng ngời. Cậu nhóc bốn mắt xuống sau cùng giống như bị dây điện cuốn lấy, luống cuống giải cứu chính mình từ đống dây dẫn lằng nhằng mãi không xong, chàng trai trẻ cao gầy ngậm điếu thuốc đứng một bên chờ cậu ta với vẻ mặt đầy bất nhẫn.
Đội trưởng đội Quy Linh Hồ Bất Quy, “quan ngoại giao ngự dụng” Tô Khinh, nhân viên kĩ thuật Thường Đậu và đội viên công tác bên ngoài Phương Tu…Đối với Chung tướng quân mà nói, đám người này tới đây chỉ để thêm phiền phức cho họ thôi, rất tốt, vô cùng tốt!
“Mẹ nó, chỗ nào cũng thấy đội Quy Linh, bọn họ chạy tới đây hóng hớt cái gì mới được chứ?” Chung tướng quân nghe tin nhóm người kia đến thì nổi cơn tam bành, biểu cảm y như vừa bị ai đá đít, thế mà sau đó ông vẫn chạy ra đón như thường, thậm chí trên mặt còn tươi roi rói nụ cười trung hậu thành thật thương hiệu theo thói quen: “Ngọn gió nào thổi các vị đến đây vậy?”
“Nghe nói Diêu Thạc được mời đến căn cứ phải không?” Tô Khinh quét mắt hết một vòng xung quanh, cười tủm tỉm nói, “Xin lỗi nhé, chúng tôi nhận lệnh điều tra vụ danh sách, mọi người phải thấu hiểu phải phối hợp nhiều một chút mới xong, Chung tướng quân, ông thấy thế nào?”
Chung tướng quân phiền muộn âm thầm rủa xả thằng cha nham hiểm đáng chết, cơ mà không thể mắng ra miệng, đành phải một bên giả hàm hậu, một bên khổ sở thật mà nói: “Chuyện đó là đương nhiên. Có điều Diêu Thạc đến căn cứ đến làm giám định, bây giờ dụng cụ xảy ra chút vấn đề, bọn họ… không ra ngay được.”
Biểu cảm trên mặt Tô Khinh thoáng chốc trống rỗng, hỏi: “Bọn họ là… Khấu Đồng?”
Chung tướng quân bi thống gật đầu, Tô Khinh và đội trưởng Hồ liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương có tiếng lòng mình… Vụ này… đích xác đúng là chuyện mà Khấu Đồng có thể làm ra thật.
Kỹ sư Thường đẩy kính mắt, chân thành nói: “Nếu… Nếu cần giúp đỡ gì về kĩ thuật… Tôi có thể góp một tay…”
“Cậu thì làm được cái gì?” Giọng nói lạnh ngắt phát ra từ sau lưng Chung tướng quân, Thường Đậu giật mình, theo bản năng rụt cổ lại như một chú thỏ bị dội nước lạnh. Chỉ thấy Ngô Hương Hương râu dê dùng tư thế mới mẻ hệt cái tên mùi mẫn của mình bước ra… Tay nào chân nấy, đầu gối thẳng tưng, dáng điệu cứng ngắc. Sau đó anh ta liếc nhìn Thường Đậu đầy kì thị, khoát tay, khẳng định, “Không cần cậu mó vào, tôi nhìn cũng biết cậu không thuộc tầng lớp người có chỉ số thông minh cao nhất.”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngước nhìn núi cao ngó anh chàng.
Ngô Hương Hương bình tĩnh đẩy kính mắt, phát biểu luận cứ: “Bởi vì cậu không có râu.”
“…” Trong ba giây đồng hồ, không một ai lên tiếng, không gian yên lặng đến quỷ dị, Chung tướng quân trầm mặc hồi lâu mới quay sang hỏi, “Chuyện gì?”
“Chúng tôi phát hiện ra vài việc.” Ngô Hương Hương lại đẩy gọng kính, chòm râu dê tượng trưng cho trí tuệ chí vao vô thượng bay bay trong gió, “Nhóm người bác sĩ Khấu hình như bị đưa vào một trình tự không xác định khi hệ thống lỗi, bản chỉ dẫn và thiết kế máy chiếu không hề đề cập đến trình tự này.”
“Cho nên…” Chung tướng quân hỏi.
“Cho nên ý anh nói đoạn trình tự kia là do bác sĩ Khấu ngẫu hứng tạo ra đúng không.” Thường Đậu cướp lời, đoạn xoa xoa cái cằm bóng loáng của mình, chẳng biết là định chứng minh cái gì nữa.
“Phải.” Ngô Hương Hương liếc Thường Đậu, gật đầu, “Chúng ta cần thời gian để phân tích trình tự đó xem nó là cái gì.”
Nói xong, Ngô Hương Hương không đợi người khác đáp lời đã bổ sung với Thường Đậu: “Không cần phải vội vàng thể hiện, cái này cũng chỉ có thể chứng minh cậu thông minh hơn mấy tên còn lại một tí thôi, chung quy bọn họ đều không để râu cả.”
Nói xong, anh ta gật đầu với Chung tướng quân, đằng sau quay, đi mất hút.
Thường Đậu do dự một chút, trên khuôn mặt luôn ngơ ngác xuất hiện biểu cảm có thể coi là khó chịu. Cậu quay đầu lại, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí xin chỉ thị của đội trưởng Hồ, Hồ Bất Quy ngẫm nghĩ chớp nhoáng, gật đầu: “Có thể. Tình huống đang khẩn cấp, chúng ta quả thực có rất nhiều vấn đề phải hỏi Diêu Thạc, có thể điều động cậu sang. Chúng tướng quân, kĩ sư Thường qua đó hỗ trợ, không vấn đề gì chứ?”
Chung tướng quân cười kiểu sưng răng.
Thường Đậu lại quay sang nhìn Phương Tu, ánh mắt thiếu đi vài phần sát khí, Phương Tu đành phải thở dài vỗ vỗ cái đầu tổ chim của cậu như đang an ủi chó cảnh sát. Điện nguồn của bé trai Thường Đậu lập tức được sạc đầy, cậu chàng cosplay Angry Bird xông ra ngoài, hướng thẳng về phía con heo siêu nạc dám cười nhạo mình ban nãy.
Ba người bị vây khốn trong chương trình mã hóa không xác định trải qua một buổi tối rất bình an. Không gian này như con giun trong bụng người ta, muốn cái gì có cái đó, không muốn cái gì, nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt bạn… Cho dù chỉ là một ý niệm chợt lóe qua trong tiềm thức nó cũng tóm được mà thực hiện triệt để.
Tên lắm chuyện Khấu Đồng cả buổi tối im ỉm như uống nhầm thuốc, từ lúc ăn cơm đến khi giúp thu dọn bát đũa không nói nửa lời giống y cái hũ nút. Diêu Thạc cũng tâm sự nặng nề, nhưng người này chìm nổi nhiều năm nên không đến nỗi vui giận hiện hết lên trên mặt, lúc ông ta chẳng nói chẳng rằng, nét mặt chỉ động đậy tí chút tỏ vẻ chợt vui chợt khổ, không biệt lại trúng gió gì.
Chỉ có Hoàng Cẩn Sâm huyên thuyên đón chuyện với người mẹ hồng nhan bạc phận của Khấu Đồng, hăng hái không biết mệt mỏi.
Tối muộn, Khấu Đồng mới đột nhiên hỏi: “…Mấy thứ đang làm dở trong phòng sách của con, không có ai động vào chứ?”
Mẹ Khấu đang gọt hoa quả, không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Yên tâm, cái phòng sách lộn xộn của con có gì hay ho đâu, lại còn đây một cái két kia một cái két nữa… Dì giúp việc tới nhà mẹ cũng không cho vào phòng con.”
Khấu Đồng “Vâng” một tiếng, thấp giọng nói: “Con vào trong đó một tí.”
Vừa rồi Khấu Đồng để ý thấy mẹ gọi đùa mình là “Chuyên gia Khấu”. Đây rất có thể là sắp xếp của không gian cho thân phận này, hệ thống không nhắc nhở gì khác, nói lên rằng y theo thói quen trước nay của hắn, có lẽ khả năng hắn làm việc cố định ở một nơi nhiều năm là rất thấp, cho nên những tài liệu tương đối quan trọng hẳn là sẽ để lại trong phòng sách, chính là ở nơi này.
Có nghĩa là đoạn mã chương trình đặc biệt trong máy chiếu rất có thể cũng ở đó.
Khấu Đồng đóng cửa phòng sách lại như làm kẻ trộm, đánh giá nơi này một vòng, hắn lập tức tính ra kết luận: Đây không phải bất cứ phòng nào trong nhà hắn trước đây, mà là phòng sách trong căn nhà hiện tại hắn đang ở trong hiện thực.
Mở ra ngăn dưới cùng trong tủ sách lớn, hắn lấy một chiếc két an toàn nho nhỏ.
Lúc này, cánh cửa sau lưng được ai đó mở ra, Khấu Đồng dừng tay, quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Cẩn Sâm ngông nghênh đi đến.
Trong miệng gã gặm một quả táo, trong tay cầm một quả khác đã gọt sạch vỏ ném cho Khấu Đồng, sau đó kéo ghế dựa xoay tới gần đặt mông ngồi lên, ghếch chân bắt chéo, ngó nghiêng căn phòng từ trên xuống dưới.
“Mẹ cậu đưa lão già Diêu vào phòng cho khách rồi, tôi ở với cậu.” Hoàng Cẩn Sâm chủ động nói, “Mẹ cậu nấu cơm ngon thật đấy.”
Khấu Đồng đang nghịch két an toàn chỉ thoáng cười chứ không nói gì. Hắn nhập một đoạn mật mã dài ngoằng, mở két ra, lấy được một chiếc “nồi hơi” chỉ to xấp xỉ cái đèn bàn.
“Gì thế này?” Hoàng Cẩn Sâm rướn cổ hỏi.
“Mẫu máy chiếu đầu tiên tôi làm ra.” Khấu Đồng nói, “Có khi không dùng được.”
Hắn vừa nói vừa cắm điện nguồn rồi ấn công tắc trên nồi hơi, Hoàng Cẩn Sâm nhảy dựng lên: “Kìa kìa kìa, bốc hơi kìa!”
Khấu Đồng: “Rút phích cắm ra cho tôi, mau!”
Hoàng Cẩn Sâm nhanh nhẹn rút nguồn điện, nồi hơi nhỏ nổ bốp một cái, bên trong truyền tới tiếng lụp bụp xủng xoẻng, sau đó rú lên một tiếng, ngậm tăm.
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Khấu Đồng day trán: “Quả nhiên không dùng được.”
Hoàng Cẩn Sâm không nhịn được xoa xoa đầu hắn, tâm tình vui vẻ nghĩ bụng, xúc cảm không tồi đâu, mềm quá.
Khấu Đồng ngồi xổm trên mặt đất, không đánh giá gì động tác mang đậm tính sàm sỡ của tên kia, bởi vì hắn còn đang cẩn thận mở nồi hơi ra định xem xem nó trục trặc ở chỗ nào. Kiểm tra xong, hắn phát hiện ở khe hở giữa những phần cứng và dây dẫn phức tạp mọc lên hai cây nấm nhỏ eo bé đầu to, mũ nấm bị thui đen một nửa, tạo hình khêu gợi vô cùng….
Hoàng Cẩn Sâm sửng sốt một lúc, sau đó gục lên gục xuống cười sằng sặc.
Khấu Đồng ngồi dưới đất, lắc đầu, cũng bật cười thành tiếng.
Hoàng Cẩn Sâm cười đủ mới chậm rãi lấy hộp thuốc, châm một điếu đưa lên miệng. Gã đánh giá Khấu Đồng qua làn sương khói lượn lờ hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi như anh Tâm Lý:“Giờ ổn rồi chứ? Nãy giờ cậu ủ dột như biến thành người khác ấy.”
Khấu Đồng không ngẩng đầu lên: “Có sao?”
Hoàng Cẩn Sâm thấp giọng cười: “Không thích mẹ mỹ nhân? Hay là tự nhiên gặp một người mẹ chỉ lớn hơn mình một tí nên không được tự nhiên?”
Khấu Đồng trầm mặc một chút, nhổ nấm, kéo phần cứng và mạch điện ra xem xét một lát, phát hiện ra chúng nó cháy hỏng thật rồi, bấy giờ mới lắc đầu bảo: “Không có.”
Hoàng Cẩn Sâm ủ trên ghế xoay chỉ để lộ nửa người, chống khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn hắn: “Không có thật?”
Khấu Đồng liếc gã, không nói gì.
Hoàng Cẩn Sâm nhìn nhìn một tí, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn giở trò… muốn hôn một cái lên mặt Khấu Đồng hoặc đùa giỡn linh tinh gì đó, phải làm sao để hắn giãy nảy lên, ba máu sáu cơn nổi trận lôi đình mắng người xối xả mới tốt…
Gã chậm rãi lại gần, nhưng chưa kịp hành động thì bỗng thấy Khấu Đồng đứng bật dậy như vừa nhớ ra gì đó. Hắn kiễng chân sờ soạng trên giá sách cao cao, chạm đến một nút ấn nho nhỏ liền ấn xuống. Chỉ thấy giá sách trước mặt tách đôi từ vị trí không hề nhìn ra mối ghép, để lộ hòm mật mã gắn tường.
Hoàng Cẩn Sâm chưa kịp tiếc nuối đã trợn mắt há mồm, tàn thuốc rơi xuống đất cũng không hề hay biết: “Bạn… Bạn học Khấu Đồng, xin hỏi… Hai ta rốt cuộc đứa nào mới là nằm vùng vậy hả?”