Chương : 17
Sau đó bạn học Khấu Đồng vô cùng phong cách nở nụ cười sát gái chuyên dụng với Hoàng Cẩn Sâm, rồi loay hoay giở trò với hòm mật mã y như 007 bản cây sậy.
Sau tiếng keng vang lên, một cách cửa bé tí ước chừng hơn mười phân bật mở từ góc khuất, đặt cạnh bức tường mật mã hoành tráng đẳng cấp hoàng gia chẳng khác nào mở khóa nửa ngày trên tường thành rồi mở ra được cái lỗ chó.
Hoàng Cẩn Sâm ngẩng đầu nhìn trần nhà có chút biến dạng, cảm thấy tình cảm của mình bị lãng phí một cách nghiêm trọng.
Khấu Đồng lôi ra một túi tài liệu cũ kĩ, những thứ bên trong cũng tạp nham chẳng theo hàng lối nào. Hoàng Cẩn Sâm nhìn qua vai hắn thì thấy rơi ra đầu tiên là vái tấm ảnh cũ ố vàng, chưa kịp trông rõ người trong ảnh là ai đã bị Khấu Đồng cất đi bằng vận tốc ánh sáng, sau đó là một tờ giấy báo trúng tuyển đại học, vài tờ giấy viết thư loang lổ, còn có thể lờ mờ thấy một hai vết máu….
Quái quỷ nhất là có cả một tờ áp phích xì trum bị bẻ gãy bốn góc!
Khấu Đồng phát hiện vẻ mặt của Hoàng Cẩn Sâm lúc vặn bên này lúc vẹo bên kia rất giống một chiếc kim chỉ nam đặt tại từ trường không xác định, liền hơi xấu hổ mà giải thích:“Ai chẳng có một thời trẻ trâu điên cuồng, anh bảo có đúng không?”
Hoàng Cẩn Sâm hơi khựng lại một chút rồi im lặng gật đầu, cảm giác thời trẻ trâu điên cuồng của bác sĩ Khấu đúng là mang đậm dấu ấn cá nhân, cơ mà nghĩ tới cái tủ bảo hiểm của hắn cũng có thể biến thành môi trường nuôi nấm thì…cái này thực ra cũng chẳng tính là gì.
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng đầu ngó hắn, thầm nghĩ, thực sự không tính là gì đâu, thật đấy.
Đối xử với trai đẹp thuận mắt luôn phải khoan dung một chút, nhất lại là cái loại trai đẹp cấp S như Khấu Đồng. Đừng nói hắn chỉ nhét áp phích xì trum vào tủ bảo hiểm, cho dù hắn có cosplay xì trum, khiêng cờ “Phản đối Gargamel” khỏa thân chạy ra ngoài cũng có thể miễn chấp nhận được.
…… Không thể không nói, chuyên gia Hoàng chẳng chịu đi con đường bình thường lúc này còn chưa ý thức được mình có một đặc tính mà fan cuồng não tàn đều có____khoan dung có lựa chọn.
Lật giở đến cuối cùng Khấu Đồng mới tìm được một xấp tài liệu, nói là tài liệu, chi bằng nói là một tập nháp giải tích của học sinh trung học thì đúng hơn. Cả tờ giấy chằng chịt chữ viết tay, muốn rối nhằng bao nhiêu thì rối nhằng thế đó, chữ ghi trên đó toàn biểu thức số học người thường xem không hiểu, bên cạnh còn đánh dấu thêm chú giải dành cho người ngoài hành tinh.
“Đây là cái gì?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Ghi chép về đoạn mã lập trình này khi tôi bất chợt nảy ra ý muốn làm nó trước kia.” Khấu Đồng ngồi dưới đất lật từng tờ giấy một, đoạn rút cái bút trong ngăn kéo dưới bàn bắt đầu tô tô vẽ vẽ trông rõ là ra dáng.
“Cậu cũng là dân chuyên kĩ thuật á hả?” Hoàng Cẩn Sâm lân la hỏi.
“Nửa kỹ thuật, không chuyên lắm.” Bác sĩ Khấu đáp.
“À.” Đồng chí Hoàng Cẩn Sâm mười mấy tuổi đã bỏ học tập trung vào sự nghiệp giết người phóng hỏa âm thầm đánh giá bản thân một cách tương đối chuẩn xác___thì ra mềnh là nửa thất học.
Khấu Đồng nhìn nhìn một hồi rồi nhăn tít mày lại, tư liệu mà hắn có ở đây không đầy đủ mà chỉ là kết quả của một phút lửa bốc lên đầu thôi, vì chưa được sửa sang chỉnh lý cho nên nhiều chỗ thiếu sót lung tung, cho dù bây giờ có bổ sung cũng chẳng biết là chương trình lỗi ở đâu hay đoạn mã nào ẩm ương mà kéo bọn họ tới chỗ này. Về phần làm thế nào về được….thì Khấu Đồng càng mù tịt.
Hoàng Cẩn Sâm làm bộ làm tịch xán vào nhòm mãi chả hiểu gì, thế là không thèm làm người văn minh nữa mà lấy di động ra tự chơi tự vui.
Di động của gã rất đặc biệt, trong đó không có tên mà chỉ có những con số và chữ cái giản đơn, mở danh bạ ra thì thấy một loạt số hiệu giống như cái tên trước kia của gã – 11235 – thần bí và lạnh lẽo khiến cho người ta khó chịu.
Gã buồn chán nghịch nghịch một tí, chả hiểu làm thế nào lại mở loa ngoài phát ầm ĩ bài hát “Mua bán tình yêu” cổ lỗ. Bài hát này đã ra đời đến bao nhiêu thập niên rồi mà nghe vẫn cứ thấy hoa cúc khó ở, đúng là chưa từng xuống khỏi thần đàn.
Khấu Đồng cũng giật nảy mình ngước lên ngó gã một cái trong lúc vô cùng bận rộn thì thấy gã đã lại mở đến danh bạ rồi. Bác sĩ Khấu liếc thấy có tên người thêm một dấu móc ở bên cạnh, vì thế hỏi:“Dấu móc đánh dấu cái gì?”
“Chết rồi.” Hoàng Cẩn Sâm trả lời mà không ngẩng đầu lên,“Trước kia còn có móc hở biểu thị sắp chết cơ, giờ thành móc kín hết rồi.”
Khấu Đồng trầm mặc một hồi, hỏi:“Tôi là số mấy?”
“10086.” Hoàng Cẩn Sâm nói.
Khấu Đồng:“……”
Hoàng Cẩn Sâm liền giải thích:“Đánh không đánh trả, mắng không đốp lại, vừa công tác nghiệp vụ vừa tra được số dư tài khoản, đôi khi còn biết bán manh, lúc rảnh có thể đùa giỡn.”
“……” Khấu Đồng nháy mắt mấy cái,“Anh đánh giá tôi cao quá nhể?”
Hoàng Cẩn Sâm ngẩng đầu lên, nhe răng cười:“Đương nhiên rồi.”
Khấu Đồng tiếp tục chui đầu vào đống tư liệu phức tạp, trong lòng phiền muộn muốn bộc phát….tỷ như cầm búa phang rụng mấy cái răng cửa phản quang của tên nào đó cũng không tồi.
Từ lúc tiến vào không gian này hắn bắt đầu thấy khó khăn trong việc khống chế cảm xúc của mình. Có người trời sinh có đồ thị cảm xúc phẳng lặng, tính tình ôn hòa, chẳng dễ gì điên vì vui và cuồng vì buồn thảm, lại có người muốn duy trì bình tĩnh chỉ có thể dựa vào ý thức khống chế và rèn luyện từ nghề nghiệp của mình.
Thật bất hạnh, Khấu Đồng thuộc loại thứ hai.
Đối với một bác sĩ tâm lý mà nói, đôi khi Khấu Đồng cực kì tưng tửng. Người tưng tửng hoạt bát bình thường không tài nào có nổi tính cách bình tĩnh lạnh nhạt, cho nên hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế giới hạn cảm xúc của mình trong phạm vi nghề nghiệp yêu cầu, cơ mà cái giới hạn ấy ở không gian này sắp sửa không áp chế được nữa rồi.
Không gian hình chiếu là cái không gian rất dễ khiến cho người ta mất khống chế. Hắn bị tước đoạt tư cách chủ thể cũng chính là bị cưỡng chế lôi vào, hắn cũng là con người, cũng biết thở, có vui có giận, có hạnh phúc có khổ đâu, làm sao có thể thơ ơ bình thản như các tiền bối đã được treo trên tường hay an nghỉ trong lòng đất.
Bởi vậy, Khấu Đồng không nói không rằng, chỉ có chân mày nhăn càng ngày càng tít lại khiến cho khuôn mặt mang nụ cười thường trực như thể vừa bị đổi chủ nhân, rõ ràng mắt mũi vẫn thế, lại chỉ vì một chút khó chịu lo âu mà trở nên nặng nề khó tả.
Đột nhiên, có ngón tay ai đó gõ một cái lên trán Khấu Đồng. Hắn giật nảy mình ngả ra sau theo bản năng mới phát hiện ra Hoàng Cẩn Sâm đang ngó mình chằm chằm.
“Sơmi trắng,” Hoàng Cẩn Sâm chỉ bộ đồ hắn đang mặc trên người,“Quần âu dài, lại còn chau mày, trông cấm dục tệ.”
Khấu Đồng ngu người nhìn lại gã.
“Tâm tình không tốt hả?” Hoàng Cẩn Sâm khéo hiểu ý người đưa ra một đề nghị cực kì nghiêm túc,“Đàn ông ấy mờ, ai chả có lúc bức bối, chơi một mẻ là ngon ngay.”
Khấu Đồng nhìn gã ba giây, sau đó đứng phắt dậy nhặt nhạnh hết tài liệu văn kiến cuốn gói lại ném vào tủ bảo hiểm trong tường, đóng giá sách lại, lấy áo khoác vắt trên lưng ghế rồi phăm phăm đi ra ngoài.
Hoàng Cẩn Sâm hỏi:“Cậu đi đâu đấy?”
Khấu Đồng không quay đầu lại, nói:“Tôi thấy anh nói có lý phết.”
Hắn vừa mở cửa thì vừa lúc thấy mẹ mình bưng sữa và hoa quả định gõ cửa vào phòng, mẹ Khấu cất giọng ngọt ngào gọi:“Đồng Đồng, uống sữa nào ~”
Hoàng Cẩn Sâm nói:“Phụt!”
Khấu Đồng trầm mặc một lát:“Dù theo cách nói dân gian ‘Hai mươi ba tuổi vẫn cao lên’ thì con cũng đã sớm qua kì phát dục rồi.”
Mẹ Khấu bảo:“Giúp ngủ ngon mà!”
Khấu Đồng:“Mai con không phải đến trường học lớp bổ túc.”
Mẹ Khấu không nói gì mà chỉ ngước đôi mắt long lanh ánh nước bưng khay đứng đó cản đường, dùng ánh mắt lên án thằng con bất hiếu.
Sau ba giây đấu mắt đầy gian khổ, Khấu Đồng cuối cùng cũng phải cầm cái cốc lên tu sạch rồi khoác áo vào:“Con có chút việc phải ra ngoài một chuyến, đêm con không về đâu.”
“Hừm.” Mẹ Khấu lắc đầu,“Con giai lớn chả có gì tốt cả.”
Sau đó luồng lửa đạn của cô nhắm ngay sang phía Hoàng Cẩn Sâm đang len lén mừng thầm, cô thân thiện bảo:“Tiểu Hoàng có uống sữa không? Thêm một thìa chocolate nhé? Hay là mật ong?”
Ban đêm là thời điểm của xa hoa trụy lạc, vào thời gian này đạo đức của con người dường như hạ xuống rất nhiều. Sau khi Khấu Đồng ra khỏi nhà bèn cực kì quen chân đi tới một quán rượu ở nơi khuất nẻo, nơi này có dấu hiệu ý thức giao nhau, hắn biết bản thân hệ thống sẽ căn cứ theo tư tưởng của hắn để dẫn đường tới một vài vị trí.
Lúc này Khấu Đồng đang ở trong một góc hẻo lánh, trước mặt là một thiếu niên mặt hoa da phấn đã uống say đến không biết trời trăng mây gió đang lải nhải bài ca văn nghệ tám giờ:
“Em đau lắm, anh có hiểu cảm giác này không? Toàn thế gian…toàn thế gian con mẹ nó đều náo nhiệt, giống như chỉ có em cô độc một mình.” Thiếu niên lảm nhảm tới đây thì hơi dừng một chút, chắc hẳn là chất cồn làm cho đại não nó đoản mạch quên sạch cái gì cần nói, đoạn, nó hỏi: “Anh hiểu không?”
Khấu Đồng lặng lẽ phủ tay mình lên mu bàn tay đối phương. Hắn đeo cặp kính chống phóng xạ thương hiệu, ánh đèn chiếu lên thấu kính ánh một tầng sáng nhàn nhạt khiến cho ánh mắt nửa khuất có vẻ vô cùng dịu dàng. Khi đôi mắt ấy nhìn người khác thâm tình khôn xiết, cứ như thể đang nhìn người yêu từ tiền kiếp vậy.
Có điều trong lòng bác sĩ Khấu “thâm tình” thì đang nghĩ….hiểu hiểu cái rắm ấy, ông đây chỉ muốn mau chóng lôi mi lên giường thôi.
Thiếu niên đưa tay che mắt hắn, ngẩng đầu bốn lăm độ ngó cái đèn tường, miệng nói: “Đừng nhìn em như thế, trúng độc nghiện anh, không cai được thì biết làm sao bây giờ.”
Khấu Đồng dời tầm mắt, cúi đầu cười một tiếng, cướp mất chén rượu trước mặt thằng nhỏ, nhẹ nhàng nói:“Đừng uống nhiều quá, dạ dày sẽ đau.”
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng thì chẳng khác nào đập nước bị phá, chỉ trong giây lát, thằng bé đáng thương sụp đổ rồi.
Khấu Đồng đứng lên, đỡ vai nó, ghé sát tai nó thầm thì:“Tâm trạng em không tốt, nên về nhà sớm đi…thật ngại quá, tiểu thư, cho cậu ấy một ly sữa nóng.”
Hôm nay kiên nhẫn của hắn có hạn, quyết định đổi người.
Đúng lúc này, thiếu niên lại ôm chặt eo hắn:“Anh đừng đi!”
Khấu Đồng nghĩ: Gì ế?
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn vẻ tình thâm ý thiết, sau đó hàm hồ nói như tráng sĩ cắt cổ tay:“Anh đừng đi, đêm nay em cần hơi ấm của anh, anh……”
Khấu Đồng không nói hai lời đưa tay nâng nó dậy đi ra ngoài, bụng nghĩ thế mà không chịu nói sớm, anh đây cũng đang cần chú để hạ hỏa này.
Đúng lúc này điện thoại để trong túi quần rung lên như phát rực, Khấu Đồng mở ra thấy là Hoàng Cẩn Sâm gọi thì cúp máy luôn. Một lát sau có tin nhắn tới, Hoàng Cẩn Sâm đê tiện nói:“Gọi 10086 phục vụ!”
Khấu Đồng tắt máy, tháo pin, nghênh ngang dắt con mồi đi thuê phòng.
Hoàng Cẩn Sâm một mình chiếm phòng ngủ của Khấu Đồng, nhìn điện thoại chờ mãi không thấy hồi âm lại gọi lại, giọng nói cứng nhắc đều đều vang lên: “ Số máy quý khách vừa gọi đã tắt….”
“Ông đệch.” Hoàng Cẩn Sâm phun ra một câu rồi ra sức vả mình một phát rõ đau,“Này thì lắm mồm!”
Gã vội vàng mặc quần áo bò dậy, mở cửa sổ phòng ngủ của Khấu Đồng nhìn thoáng ra ngoài một cái rồi nhảy vèo xuống, chẳng thèm quan tâm đây là tầng thứ mấy.
Sau tiếng keng vang lên, một cách cửa bé tí ước chừng hơn mười phân bật mở từ góc khuất, đặt cạnh bức tường mật mã hoành tráng đẳng cấp hoàng gia chẳng khác nào mở khóa nửa ngày trên tường thành rồi mở ra được cái lỗ chó.
Hoàng Cẩn Sâm ngẩng đầu nhìn trần nhà có chút biến dạng, cảm thấy tình cảm của mình bị lãng phí một cách nghiêm trọng.
Khấu Đồng lôi ra một túi tài liệu cũ kĩ, những thứ bên trong cũng tạp nham chẳng theo hàng lối nào. Hoàng Cẩn Sâm nhìn qua vai hắn thì thấy rơi ra đầu tiên là vái tấm ảnh cũ ố vàng, chưa kịp trông rõ người trong ảnh là ai đã bị Khấu Đồng cất đi bằng vận tốc ánh sáng, sau đó là một tờ giấy báo trúng tuyển đại học, vài tờ giấy viết thư loang lổ, còn có thể lờ mờ thấy một hai vết máu….
Quái quỷ nhất là có cả một tờ áp phích xì trum bị bẻ gãy bốn góc!
Khấu Đồng phát hiện vẻ mặt của Hoàng Cẩn Sâm lúc vặn bên này lúc vẹo bên kia rất giống một chiếc kim chỉ nam đặt tại từ trường không xác định, liền hơi xấu hổ mà giải thích:“Ai chẳng có một thời trẻ trâu điên cuồng, anh bảo có đúng không?”
Hoàng Cẩn Sâm hơi khựng lại một chút rồi im lặng gật đầu, cảm giác thời trẻ trâu điên cuồng của bác sĩ Khấu đúng là mang đậm dấu ấn cá nhân, cơ mà nghĩ tới cái tủ bảo hiểm của hắn cũng có thể biến thành môi trường nuôi nấm thì…cái này thực ra cũng chẳng tính là gì.
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng đầu ngó hắn, thầm nghĩ, thực sự không tính là gì đâu, thật đấy.
Đối xử với trai đẹp thuận mắt luôn phải khoan dung một chút, nhất lại là cái loại trai đẹp cấp S như Khấu Đồng. Đừng nói hắn chỉ nhét áp phích xì trum vào tủ bảo hiểm, cho dù hắn có cosplay xì trum, khiêng cờ “Phản đối Gargamel” khỏa thân chạy ra ngoài cũng có thể miễn chấp nhận được.
…… Không thể không nói, chuyên gia Hoàng chẳng chịu đi con đường bình thường lúc này còn chưa ý thức được mình có một đặc tính mà fan cuồng não tàn đều có____khoan dung có lựa chọn.
Lật giở đến cuối cùng Khấu Đồng mới tìm được một xấp tài liệu, nói là tài liệu, chi bằng nói là một tập nháp giải tích của học sinh trung học thì đúng hơn. Cả tờ giấy chằng chịt chữ viết tay, muốn rối nhằng bao nhiêu thì rối nhằng thế đó, chữ ghi trên đó toàn biểu thức số học người thường xem không hiểu, bên cạnh còn đánh dấu thêm chú giải dành cho người ngoài hành tinh.
“Đây là cái gì?” Hoàng Cẩn Sâm hỏi.
“Ghi chép về đoạn mã lập trình này khi tôi bất chợt nảy ra ý muốn làm nó trước kia.” Khấu Đồng ngồi dưới đất lật từng tờ giấy một, đoạn rút cái bút trong ngăn kéo dưới bàn bắt đầu tô tô vẽ vẽ trông rõ là ra dáng.
“Cậu cũng là dân chuyên kĩ thuật á hả?” Hoàng Cẩn Sâm lân la hỏi.
“Nửa kỹ thuật, không chuyên lắm.” Bác sĩ Khấu đáp.
“À.” Đồng chí Hoàng Cẩn Sâm mười mấy tuổi đã bỏ học tập trung vào sự nghiệp giết người phóng hỏa âm thầm đánh giá bản thân một cách tương đối chuẩn xác___thì ra mềnh là nửa thất học.
Khấu Đồng nhìn nhìn một hồi rồi nhăn tít mày lại, tư liệu mà hắn có ở đây không đầy đủ mà chỉ là kết quả của một phút lửa bốc lên đầu thôi, vì chưa được sửa sang chỉnh lý cho nên nhiều chỗ thiếu sót lung tung, cho dù bây giờ có bổ sung cũng chẳng biết là chương trình lỗi ở đâu hay đoạn mã nào ẩm ương mà kéo bọn họ tới chỗ này. Về phần làm thế nào về được….thì Khấu Đồng càng mù tịt.
Hoàng Cẩn Sâm làm bộ làm tịch xán vào nhòm mãi chả hiểu gì, thế là không thèm làm người văn minh nữa mà lấy di động ra tự chơi tự vui.
Di động của gã rất đặc biệt, trong đó không có tên mà chỉ có những con số và chữ cái giản đơn, mở danh bạ ra thì thấy một loạt số hiệu giống như cái tên trước kia của gã – 11235 – thần bí và lạnh lẽo khiến cho người ta khó chịu.
Gã buồn chán nghịch nghịch một tí, chả hiểu làm thế nào lại mở loa ngoài phát ầm ĩ bài hát “Mua bán tình yêu” cổ lỗ. Bài hát này đã ra đời đến bao nhiêu thập niên rồi mà nghe vẫn cứ thấy hoa cúc khó ở, đúng là chưa từng xuống khỏi thần đàn.
Khấu Đồng cũng giật nảy mình ngước lên ngó gã một cái trong lúc vô cùng bận rộn thì thấy gã đã lại mở đến danh bạ rồi. Bác sĩ Khấu liếc thấy có tên người thêm một dấu móc ở bên cạnh, vì thế hỏi:“Dấu móc đánh dấu cái gì?”
“Chết rồi.” Hoàng Cẩn Sâm trả lời mà không ngẩng đầu lên,“Trước kia còn có móc hở biểu thị sắp chết cơ, giờ thành móc kín hết rồi.”
Khấu Đồng trầm mặc một hồi, hỏi:“Tôi là số mấy?”
“10086.” Hoàng Cẩn Sâm nói.
Khấu Đồng:“……”
Hoàng Cẩn Sâm liền giải thích:“Đánh không đánh trả, mắng không đốp lại, vừa công tác nghiệp vụ vừa tra được số dư tài khoản, đôi khi còn biết bán manh, lúc rảnh có thể đùa giỡn.”
“……” Khấu Đồng nháy mắt mấy cái,“Anh đánh giá tôi cao quá nhể?”
Hoàng Cẩn Sâm ngẩng đầu lên, nhe răng cười:“Đương nhiên rồi.”
Khấu Đồng tiếp tục chui đầu vào đống tư liệu phức tạp, trong lòng phiền muộn muốn bộc phát….tỷ như cầm búa phang rụng mấy cái răng cửa phản quang của tên nào đó cũng không tồi.
Từ lúc tiến vào không gian này hắn bắt đầu thấy khó khăn trong việc khống chế cảm xúc của mình. Có người trời sinh có đồ thị cảm xúc phẳng lặng, tính tình ôn hòa, chẳng dễ gì điên vì vui và cuồng vì buồn thảm, lại có người muốn duy trì bình tĩnh chỉ có thể dựa vào ý thức khống chế và rèn luyện từ nghề nghiệp của mình.
Thật bất hạnh, Khấu Đồng thuộc loại thứ hai.
Đối với một bác sĩ tâm lý mà nói, đôi khi Khấu Đồng cực kì tưng tửng. Người tưng tửng hoạt bát bình thường không tài nào có nổi tính cách bình tĩnh lạnh nhạt, cho nên hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế giới hạn cảm xúc của mình trong phạm vi nghề nghiệp yêu cầu, cơ mà cái giới hạn ấy ở không gian này sắp sửa không áp chế được nữa rồi.
Không gian hình chiếu là cái không gian rất dễ khiến cho người ta mất khống chế. Hắn bị tước đoạt tư cách chủ thể cũng chính là bị cưỡng chế lôi vào, hắn cũng là con người, cũng biết thở, có vui có giận, có hạnh phúc có khổ đâu, làm sao có thể thơ ơ bình thản như các tiền bối đã được treo trên tường hay an nghỉ trong lòng đất.
Bởi vậy, Khấu Đồng không nói không rằng, chỉ có chân mày nhăn càng ngày càng tít lại khiến cho khuôn mặt mang nụ cười thường trực như thể vừa bị đổi chủ nhân, rõ ràng mắt mũi vẫn thế, lại chỉ vì một chút khó chịu lo âu mà trở nên nặng nề khó tả.
Đột nhiên, có ngón tay ai đó gõ một cái lên trán Khấu Đồng. Hắn giật nảy mình ngả ra sau theo bản năng mới phát hiện ra Hoàng Cẩn Sâm đang ngó mình chằm chằm.
“Sơmi trắng,” Hoàng Cẩn Sâm chỉ bộ đồ hắn đang mặc trên người,“Quần âu dài, lại còn chau mày, trông cấm dục tệ.”
Khấu Đồng ngu người nhìn lại gã.
“Tâm tình không tốt hả?” Hoàng Cẩn Sâm khéo hiểu ý người đưa ra một đề nghị cực kì nghiêm túc,“Đàn ông ấy mờ, ai chả có lúc bức bối, chơi một mẻ là ngon ngay.”
Khấu Đồng nhìn gã ba giây, sau đó đứng phắt dậy nhặt nhạnh hết tài liệu văn kiến cuốn gói lại ném vào tủ bảo hiểm trong tường, đóng giá sách lại, lấy áo khoác vắt trên lưng ghế rồi phăm phăm đi ra ngoài.
Hoàng Cẩn Sâm hỏi:“Cậu đi đâu đấy?”
Khấu Đồng không quay đầu lại, nói:“Tôi thấy anh nói có lý phết.”
Hắn vừa mở cửa thì vừa lúc thấy mẹ mình bưng sữa và hoa quả định gõ cửa vào phòng, mẹ Khấu cất giọng ngọt ngào gọi:“Đồng Đồng, uống sữa nào ~”
Hoàng Cẩn Sâm nói:“Phụt!”
Khấu Đồng trầm mặc một lát:“Dù theo cách nói dân gian ‘Hai mươi ba tuổi vẫn cao lên’ thì con cũng đã sớm qua kì phát dục rồi.”
Mẹ Khấu bảo:“Giúp ngủ ngon mà!”
Khấu Đồng:“Mai con không phải đến trường học lớp bổ túc.”
Mẹ Khấu không nói gì mà chỉ ngước đôi mắt long lanh ánh nước bưng khay đứng đó cản đường, dùng ánh mắt lên án thằng con bất hiếu.
Sau ba giây đấu mắt đầy gian khổ, Khấu Đồng cuối cùng cũng phải cầm cái cốc lên tu sạch rồi khoác áo vào:“Con có chút việc phải ra ngoài một chuyến, đêm con không về đâu.”
“Hừm.” Mẹ Khấu lắc đầu,“Con giai lớn chả có gì tốt cả.”
Sau đó luồng lửa đạn của cô nhắm ngay sang phía Hoàng Cẩn Sâm đang len lén mừng thầm, cô thân thiện bảo:“Tiểu Hoàng có uống sữa không? Thêm một thìa chocolate nhé? Hay là mật ong?”
Ban đêm là thời điểm của xa hoa trụy lạc, vào thời gian này đạo đức của con người dường như hạ xuống rất nhiều. Sau khi Khấu Đồng ra khỏi nhà bèn cực kì quen chân đi tới một quán rượu ở nơi khuất nẻo, nơi này có dấu hiệu ý thức giao nhau, hắn biết bản thân hệ thống sẽ căn cứ theo tư tưởng của hắn để dẫn đường tới một vài vị trí.
Lúc này Khấu Đồng đang ở trong một góc hẻo lánh, trước mặt là một thiếu niên mặt hoa da phấn đã uống say đến không biết trời trăng mây gió đang lải nhải bài ca văn nghệ tám giờ:
“Em đau lắm, anh có hiểu cảm giác này không? Toàn thế gian…toàn thế gian con mẹ nó đều náo nhiệt, giống như chỉ có em cô độc một mình.” Thiếu niên lảm nhảm tới đây thì hơi dừng một chút, chắc hẳn là chất cồn làm cho đại não nó đoản mạch quên sạch cái gì cần nói, đoạn, nó hỏi: “Anh hiểu không?”
Khấu Đồng lặng lẽ phủ tay mình lên mu bàn tay đối phương. Hắn đeo cặp kính chống phóng xạ thương hiệu, ánh đèn chiếu lên thấu kính ánh một tầng sáng nhàn nhạt khiến cho ánh mắt nửa khuất có vẻ vô cùng dịu dàng. Khi đôi mắt ấy nhìn người khác thâm tình khôn xiết, cứ như thể đang nhìn người yêu từ tiền kiếp vậy.
Có điều trong lòng bác sĩ Khấu “thâm tình” thì đang nghĩ….hiểu hiểu cái rắm ấy, ông đây chỉ muốn mau chóng lôi mi lên giường thôi.
Thiếu niên đưa tay che mắt hắn, ngẩng đầu bốn lăm độ ngó cái đèn tường, miệng nói: “Đừng nhìn em như thế, trúng độc nghiện anh, không cai được thì biết làm sao bây giờ.”
Khấu Đồng dời tầm mắt, cúi đầu cười một tiếng, cướp mất chén rượu trước mặt thằng nhỏ, nhẹ nhàng nói:“Đừng uống nhiều quá, dạ dày sẽ đau.”
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng thì chẳng khác nào đập nước bị phá, chỉ trong giây lát, thằng bé đáng thương sụp đổ rồi.
Khấu Đồng đứng lên, đỡ vai nó, ghé sát tai nó thầm thì:“Tâm trạng em không tốt, nên về nhà sớm đi…thật ngại quá, tiểu thư, cho cậu ấy một ly sữa nóng.”
Hôm nay kiên nhẫn của hắn có hạn, quyết định đổi người.
Đúng lúc này, thiếu niên lại ôm chặt eo hắn:“Anh đừng đi!”
Khấu Đồng nghĩ: Gì ế?
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn vẻ tình thâm ý thiết, sau đó hàm hồ nói như tráng sĩ cắt cổ tay:“Anh đừng đi, đêm nay em cần hơi ấm của anh, anh……”
Khấu Đồng không nói hai lời đưa tay nâng nó dậy đi ra ngoài, bụng nghĩ thế mà không chịu nói sớm, anh đây cũng đang cần chú để hạ hỏa này.
Đúng lúc này điện thoại để trong túi quần rung lên như phát rực, Khấu Đồng mở ra thấy là Hoàng Cẩn Sâm gọi thì cúp máy luôn. Một lát sau có tin nhắn tới, Hoàng Cẩn Sâm đê tiện nói:“Gọi 10086 phục vụ!”
Khấu Đồng tắt máy, tháo pin, nghênh ngang dắt con mồi đi thuê phòng.
Hoàng Cẩn Sâm một mình chiếm phòng ngủ của Khấu Đồng, nhìn điện thoại chờ mãi không thấy hồi âm lại gọi lại, giọng nói cứng nhắc đều đều vang lên: “ Số máy quý khách vừa gọi đã tắt….”
“Ông đệch.” Hoàng Cẩn Sâm phun ra một câu rồi ra sức vả mình một phát rõ đau,“Này thì lắm mồm!”
Gã vội vàng mặc quần áo bò dậy, mở cửa sổ phòng ngủ của Khấu Đồng nhìn thoáng ra ngoài một cái rồi nhảy vèo xuống, chẳng thèm quan tâm đây là tầng thứ mấy.