Chương : 26
Khấu Đồng chần chừ một lát, thở dài, đoạn nâng tay lên ôm lấy tấm lưng rộng của Hoàng Cẩn Sâm.
Ở cái nơi hỗn độn chân thật và giả dối này, ở cái nơi mỗi người đều lạc lối trong bản tâm này, Khấu Đồng hỏi chính mình, ai nguyện ý tỉnh lại từ trong mộng đẹp đây? Ai nguyện ý mở mắt ra, đối mặt với thế giới lạnh lẽo không can hệ gì với bản thân đây? Khi tất cả mọi người đều đang mộng du, vì sao một mình ta lại phải thanh tỉnh?
Thế nhưng… chẳng có cách nào.
Khấu Đồng thở dài thật sâu, trong lòng tự giễu nghĩ tuy nơi này có mỹ nam sát thủ chủ động yêu thương nhung nhớ, có mỹ nữ bất lão tự hiến chiếu hoa, có nhóc con thiên sứ người máy hình người thường xuyên bày trò, nhưng mà…
Con người làm sao có thể biết rõ giả dối mà còn chìm đắm trong ảo cảnh hư vô không tồn tại?
Nếu một con người đến quá khứ chân thật từng xảy ra cũng không dám đối mặt, thì có khác gì tự phủ nhận bản thân đâu?
Nếu mẫu Gen đã bị pha tạp của người khác mà còn muốn phủ nhận ký ức, thậm chí phủ nhận linh hồn, phủ nhận toàn bộ thế giới mình từng trải qua, thế thì có khác gì con đà điểu vùi đầu trong cát, chỉ lộ cái mông bên ngoài đâu?
Nếu khi đôi mắt âm trầm và cái miệng đầy răng nanh lộ ra từ bóng tối, nhân vật chính hét lên một tiếng chôn mình trong chăn giả vờ không nhìn thấy, sau đó trợn mắt ngất lịm đi, hôm sau trời lại sáng, mọi người nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ…, vậy thì cái đám biên kịch phim kinh dị vắt óc tìm hết cách hù dọa người ta ăn mắm mà sống à?
Ngón tay Khấu Đồng lần theo cột sống của Hoàng Cẩn Sâm chầm chậm trấn an như vuốt lông mao cho một con thú lớn thụ thương đau đớn___ Bọn họ chỉ có thể cho nhau hơi ấm, thay nhau liếm láp vết thương giống nhau đến kinh người, một chút là tốt thôi.
Đối mặt với thế giới khốn nạn phi thường, chỉ có thể khốn nạn hơn thế giới mới có thể bỉ ổi vô địch mà sống sót, đạo lý này bọn họ đều thấu hiểu.
Đúng lúc này, đột nhiên đèn bàn trong phòng Khấu Đồng kêu lên xoẹt một tiếng, lấp lóe, rồi tắt phụt.
Tiếng tivi vẳng lại từ phòng khách cũng câm bặt, cửa phòng sách bị gõ nhẹ, người gõ cửa dùng lực không lớn chỉ như chú mèo khẽ cào. Khấu Đồng đẩy nhẹ Hoàng Cẩn Sâm, mở cửa, thấy Mạn Mạn ôm tân hoan gấu bông ngửa cổ lên nói nói: “Mất điện.”
Khấu Đồng đè đầu nhỏ của nó xuống: “Ờ, có lẽ là cháy cầu chì, để chú đi xem một chút.”
Mạn Mạn ngoan ngoãn gật đầu rồi dời ánh mắt sang Hoàng Cẩn Sâm đang đứng đằng sau hắn. Vẻ mơ hồ mờ mịt trên mặt Hoàng Cẩn Sâm còn chưa rút hết, đôi mắt hơi hơi đỏ lên. Mạn Mạn đánh giá gã một hồi rồi phán tỉnh như thánh: “Nè, làm người ấy mà, quan trọng nhất là phải vui vẻ.”
Khấu Đồng vấp phải cái ghế vứt dưới đất, tí nữa ngã lộn cổ.
Thần sắc của Hoàng Cẩn Sâm ngày càng phức tạp đến mức vặn vẹo, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: “Chú không vui, bộ mày đi úp mì cho chú ăn hả?”
Mạn Mạn vui vẻ chạy đến tủ chạn lấy hộp mì ăn liền dâng cao đến trước mặt Hoàng Cẩn Sâm.
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Khấu Đồng nhìn mạch điện trong nhà phát hiện cầu chi vẫn ngon lành, cầu dao cũng không đứt. Hắn vốn định ra ngoài hỏi hàng xóm xem có phải tiểu khu cắt điện tập thể hay không thì chợt nhận ra cả bầu trời đã tối sụp xuống.
Khấu Đồng nghiêng đầu nheo mắt cẩn thận nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện thứ đang bay đến không phải là mây đen bình thường mà giống như một tấm màn đen khổng lồ, nhìn kĩ ra… thứ khiến trời tối xuống chẳng ngờ lại là chi chít những con quạ đen.
Khấu Đồng không lộ mặt mà lặng im tới bên cửa sổ, một tay đút vào túi áo, nhíu mày quan sát tình hình.
Hắn thấy những ngọn đèn trong thành phố sáng lên từng trảng, chỉ trong nháy mắt đèn đuốc nhân gian phủ kín cả đất rộng mênh mông như ngày đã trở về đêm, sau đó, những ánh đèn đó tắt phụt dần dần, từng đốm sáng như sao xa tựa hồ vân nhẹ ngón tay là có thể dập tắt.
Theo đó mà đến, là bóng đêm vô biên.
Đáng sợ hơn là đàn chim bay qua che kín cả bầu trời, vậy mà không hề phát ra một tiếng chim hót.
“Làm sao vậy?” Hoàng Cẩn Sâm dắt Mạn Mạn từ phía sau đi tới.
“Suỵt.” Khấu Đồng giơ ngón tay ra dấu, ánh mắt vẫn ngó đăm đăm ngoài cửa sổ, “Đừng kinh động người khác… Anh nhìn kìa.”
Hắn giơ tay chỉ một phương hướng, chỉ thấy trên con đường ngựa xe như nước, mọi người mỗi người một phách chẳng ai nghe ai, đèn xanh đèn đỏ không sáng, xe cộ chồng đống tắc nghẽn. Người đi đường chửi mắng nhau, nôn nóng, gọi điện thoại hoặc ngồi thẳng xuống ven đường mua đồ ăn, tất cả đều bình thường đến mức khác thường như thể không hề phát hiện chuyện lạ trên trời.
“Quạ đen?” Hoàng Cẩn Sâm nhướn mày.
“Chỉ có người đặc biệt mới thấy được quạ đen.” Khấu Đồng nhẹ nhàng mà nói.
Đúng lúc này, cửa phòng Diêu Thạc bật mở, người đàn ông trung niên biểu cảm trầm trọng bước ra ngoài: “Chuyện gì thế này? Ngoài kia có cái gì vậy?”
Hà Hiểu Trí cũng theo ra, tuy rằng nó vẫn ỉu xìu như cũ, không nói nửa lời.
“Là ma thuật sư.” Mạn Mạn nói.
“Được rồi nhóc con, từ hôm nay trở đi không được xem hoạt hình rẻ tiền nữa.” Hoàng Cẩn Sâm thở dài, “Mỗi ngày kiên trì xem tin tức và dự báo thời tiết cho chú, báo chí chỉ có thể đọc nhật báo Nhân Dân mà bảo đảm tâm hồn trong sáng thuần khiết dễ ô nhiễm của nhóc không bị tha hóa đi.”
“Ma thuật sư hắc ám có thể điều khiển quạ đen và đàn chuột.” Mạn Mạn nói tiếp. Cả phòng đều là người lớn, nó nói chuyện luôn phải ngẩng đầu, có lẽ là vì hiệu ứng ánh sáng, ánh mắt nó như bị phủ lên một tầng trong suốt thoạt nhìn có chút mông lung, “Từ bên kia tới, bên kia là đảo Vô Danh.”
Nó vươn tay chỉ một phương hướng.
Khấu Đồng ngồi xổm xuống: “Sao cháu biết là đảo Vô Danh?”
“Trên bản đồ viết.” Mạn Mạn nói, “Lúc chú mua bản đồ cháu xem qua đấy.”
“Ma thuật sư là ai dạy cháu?” Khấu Đồng hỏi.
“Ta thấy được mà.” Mạn Mạn nhỏ giọng nói, “Một người đàn ông mặc áo choàng giống như đi ra từ trang giấy vậy đó, trên áo thêu hoa nguyệt quý, trong tay còn cầm một bông hoa trắng thơm ơi là thơm nữa.”
“Làm sao thấy được?”
“Cháu cũng không biết.” Mạn Mạn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó quay sang ngó Hoàng Cẩn Sâm, nói, “Cháu còn thấy hắn đang khóc, hắn biến thành một đứa trẻ con lớn khoảng bằng cháu này, cầm trong tay một hạt… hạt…”
“Được rồi, chú biết rồi.” Khấu Đồng sợ sau khi nó phun ra hai chữ “Hạt Giống” sẽ bị Hoàng chuyên gia giết người diệt khẩu.
Diêu Thạc dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Hoàng Cẩn Sâm. Hoàng Cẩn Sâm lấy ánh mắt sắc lẻm lườm Mạn Mạn, thoạt nhìn thực sự giống như muốn lôi nó ra giết người diệt khẩu.
Sau đó gã không nói không rằng vòng qua Mạn Mạn đi vào phòng mình, lát sau khiêng một cái bọc ra. Căn cứ kích thước của thứ kia thì Khấu Đồng đoán rằng trong đó cất thứ hung khí có thể một phát bắn toác đầu người khác.
“Đi.” Hoàng Cẩn Sâm không quay đầu lại nói với Khấu Đồng, cả người tỏa nồng nặc hơi thở thổ phỉ, “Chúng ta ra ngoài bắn rơi thằng cha hoa hoét kia xuống, dạy cho nó biết làm hoa si cũng phải có nguyên tắc.”
Khấu Đồng nghĩ tới thói quen phi thường không tốt của loài chim____ Chúng nó thích nhất là tùy tiện ị bậy. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy đại quân quạ đông nghìn nghịt kết bè kết đám như tranh suất về quê ngày tết thì cảm thấy da đầu tê rần lên. Hoàng Cẩn Sâm đứng phía trước không xa nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, ý là cậu còn không đuổi theo mau? Dùng dằng ở đó làm gì?
Khấu Đồng đành lấy chìa khóa xe trong phòng khách: “Mẹ, con lái xe ra ngoài một chuyến nhé.”
Mẹ Khấu điếc không sợ súng: “Ừa, mua ít thức ăn về, nhớ mua ba cân nhân thịt nữa, trưa ăn sủi cảo đó.”
Khấu Đồng: “…”
Mẹ Khấu như sực nhớ ra cái gì, lại bảo: “À đúng rồi, mẹ hết sữa rửa mặt, mua cho mẹ một tuýp luôn nha.”
Khấu Đồng nhìn khuôn mặt vĩnh viễn trẻ trung không lớn của mẹ, bất lực nói: “Mẹ có muốn con mua cho một gói băng vệ sinh luôn không?”
Mẹ Khấu không chút do dự: “Muốn!”
Khấu Đồng đen mặt lấy chìa khóa lái xe đi.
Hai người lái xe hướng thẳng tới đảo Vô Danh. Khấu Đồng vòng vèo trong ngõ nhỏ vô cùng có kĩ xảo, tránh khỏi đường lớn đang loạn như nồi cháo. Hoàng Cẩn Sâm ngồi trên ghế phó lái, trên đầu gối bày tấm bản đồ chẳng biết lấy khỏi phòng sách từ lúc nào. Đang ngồi yên, gã đột nhiên chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Đến tháp truyền hình đi.”
Khấu Đồng nghiêng đầu nhìn gã một cái.
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Đây là điểm cao nhất bên cạnh đảo Vô Danh, tôi thích chỗ cao, cũng tiện xem xem thằng cha đang giả thần giả quỷ kia ở nơi nào.”
Khấu Đồng hỏi: “Nếu tên kia cũng thích chỗ cao thì sao?”
Hoàng Cẩn Sâm liếm liếm môi, nhẹ nhàng cười nói: “Một núi không dung hai hổ.”
Khấu Đồng gật đầu: “Tốt lắm, tôi phụ trách đưa anh đến tháp truyền hình, bao giờ anh xong việc thì gọi cho tôi, tôi tới đón.”
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng đầu nhìn hắn: “Bạn gei, cho dù cậu không phải giống cái, nhưng tôi không ghét bỏ đỉnh núi của mình có cậu tồn tại đâu mờ.”
Khấu Đồng thản nhiên lên tiếng: “OK, cảm ơn ý tốt của anh, cơ mà giờ tôi phải đi mua băng vệ sinh cho mẹ đại nhân á.”
Hoàng Cẩn Sâm trầm mặc một hồi: “Chàng đẹp trai, mẹ đại nhân của cậu rất nghịch thiên, cậu sẽ bị nuôi thành biến thái.”
“Chẳng sao.” Khấu Đồng mua vui trong cái khổ, “Của kia có thể làm lót giầy, vừa mềm vừa thấm mồ hôi.”
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Đột nhiên, Khấu Đồng đánh mạnh tay lái, một con quạ đen đâm đầu lao vào kính chắn gió như đạn pháo, súc sinh sinh gào thét mà qua, Khấu Đồng phảng phất có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua đôi cánh đập mạnh.
“Không xong, sao chúng ta lại bị phát hiện?” Khấu Đồng thốt lên, sau đó quả nhiên nói gì ứng nấy, ba quả mìn hình quạ liên tiếp lao vèo tới như đánh bom tự sát, không kích bắt đầu!
Trên kính chắn gió thủy tinh tức thì xuất hiện một đống xác chim, lông vũ và chất lỏng bầy nhầy không rõ, cần gạt bị bẻ gãy, chỉ trong chớp mắt thủy tinh đã có dấu vết nứt rạn như mạng nhện. Hoàng Cẩn Sâm rút súng ngắn trong túi ra.
Trong khoảnh khắc thủy tinh vỡ tan, Khấu Đồng cúi đầu trốn tránh, Hoàng Cẩn Sâm bóp cò, quạ đen trúng đạn rơi xuống đất biến thành một mảnh giấy đen thui.
“Thế nên tôi mới ghét nhất là tàn dư của xã hội phong kiến đấy.” Hoàng Cẩn Sâm vứt súng lục sang một bên, lôi súng máy trong bọc ra, nghênh ngang kéo mở cửa sổ chỗ gã ngồi, gác súng lên vai oanh tạc khoảng không bên ngoài.
“Đờ heo! Hoàng Nhị Béo! Đây là giữa thành phố đấy, người khác có nhìn thấy quạ đen đâu, anh giết chóc âm thầm thôi có được không!” Tiếng gầm nhẹ của Khấu Đồng truyền tới giữa tiếng súng hỗn loạn, “Tí nữa tôi biết giải thích với cảnh sát thế nào? Nói trong khí quản bị người ta nhét pháo kép à ?!!”
Hoàng Cẩn Sâm lớn tiếng cười rộ lên: “Khấu chuyên gia, chỗ mê người nhất của cậu chính là ở thời điểm khó khăn nhất vẫn có thể nghĩ ra sáng kiến đấy!”
Khấu Đồng trở tay bóp cổ một con quạ đen xông vào trong xe rồi chửi nhỏ một câu sau khi nó đã biến thành giấy, đoạn, hắn lấy bật lửa ra: “Bắn chết chúng nó thì ăn thua gì, tiếp chiêu!”
Hắn vừa giẫm mạnh chân ga vừa vặn tay lái hết cỡ phá tan trận hình đàn chim đông đúc, sau đó nâng tay vứt chiếc bật lửa ra khỏi cửa kính thủy tinh đã vỡ thành từng mảnh.
Hoàng Cẩn Sâm lập tức hiểu ý, chuẩn xác bắn trúng nó. Khấu Đồng lái xe nhanh đến khiếp người, trước khi bật lửa nổ tung đã xuyên qua phía dưới nó thoát đi, vụ nổ nhỏ bốc lên lửa lớn, bởi vì đám chim giấy tre già măng mọc liên tục trở thành nhiên liệu cho nó.
Song không hiểu sao chúng nó vẫn cứ lao tới như thiêu thân, từ không trung lao xuống, đàn quạ nghìn nghịt tạo thành hình gió xoáy giữa một trảng khói lửa.
Ở cái nơi hỗn độn chân thật và giả dối này, ở cái nơi mỗi người đều lạc lối trong bản tâm này, Khấu Đồng hỏi chính mình, ai nguyện ý tỉnh lại từ trong mộng đẹp đây? Ai nguyện ý mở mắt ra, đối mặt với thế giới lạnh lẽo không can hệ gì với bản thân đây? Khi tất cả mọi người đều đang mộng du, vì sao một mình ta lại phải thanh tỉnh?
Thế nhưng… chẳng có cách nào.
Khấu Đồng thở dài thật sâu, trong lòng tự giễu nghĩ tuy nơi này có mỹ nam sát thủ chủ động yêu thương nhung nhớ, có mỹ nữ bất lão tự hiến chiếu hoa, có nhóc con thiên sứ người máy hình người thường xuyên bày trò, nhưng mà…
Con người làm sao có thể biết rõ giả dối mà còn chìm đắm trong ảo cảnh hư vô không tồn tại?
Nếu một con người đến quá khứ chân thật từng xảy ra cũng không dám đối mặt, thì có khác gì tự phủ nhận bản thân đâu?
Nếu mẫu Gen đã bị pha tạp của người khác mà còn muốn phủ nhận ký ức, thậm chí phủ nhận linh hồn, phủ nhận toàn bộ thế giới mình từng trải qua, thế thì có khác gì con đà điểu vùi đầu trong cát, chỉ lộ cái mông bên ngoài đâu?
Nếu khi đôi mắt âm trầm và cái miệng đầy răng nanh lộ ra từ bóng tối, nhân vật chính hét lên một tiếng chôn mình trong chăn giả vờ không nhìn thấy, sau đó trợn mắt ngất lịm đi, hôm sau trời lại sáng, mọi người nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ…, vậy thì cái đám biên kịch phim kinh dị vắt óc tìm hết cách hù dọa người ta ăn mắm mà sống à?
Ngón tay Khấu Đồng lần theo cột sống của Hoàng Cẩn Sâm chầm chậm trấn an như vuốt lông mao cho một con thú lớn thụ thương đau đớn___ Bọn họ chỉ có thể cho nhau hơi ấm, thay nhau liếm láp vết thương giống nhau đến kinh người, một chút là tốt thôi.
Đối mặt với thế giới khốn nạn phi thường, chỉ có thể khốn nạn hơn thế giới mới có thể bỉ ổi vô địch mà sống sót, đạo lý này bọn họ đều thấu hiểu.
Đúng lúc này, đột nhiên đèn bàn trong phòng Khấu Đồng kêu lên xoẹt một tiếng, lấp lóe, rồi tắt phụt.
Tiếng tivi vẳng lại từ phòng khách cũng câm bặt, cửa phòng sách bị gõ nhẹ, người gõ cửa dùng lực không lớn chỉ như chú mèo khẽ cào. Khấu Đồng đẩy nhẹ Hoàng Cẩn Sâm, mở cửa, thấy Mạn Mạn ôm tân hoan gấu bông ngửa cổ lên nói nói: “Mất điện.”
Khấu Đồng đè đầu nhỏ của nó xuống: “Ờ, có lẽ là cháy cầu chì, để chú đi xem một chút.”
Mạn Mạn ngoan ngoãn gật đầu rồi dời ánh mắt sang Hoàng Cẩn Sâm đang đứng đằng sau hắn. Vẻ mơ hồ mờ mịt trên mặt Hoàng Cẩn Sâm còn chưa rút hết, đôi mắt hơi hơi đỏ lên. Mạn Mạn đánh giá gã một hồi rồi phán tỉnh như thánh: “Nè, làm người ấy mà, quan trọng nhất là phải vui vẻ.”
Khấu Đồng vấp phải cái ghế vứt dưới đất, tí nữa ngã lộn cổ.
Thần sắc của Hoàng Cẩn Sâm ngày càng phức tạp đến mức vặn vẹo, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: “Chú không vui, bộ mày đi úp mì cho chú ăn hả?”
Mạn Mạn vui vẻ chạy đến tủ chạn lấy hộp mì ăn liền dâng cao đến trước mặt Hoàng Cẩn Sâm.
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Khấu Đồng nhìn mạch điện trong nhà phát hiện cầu chi vẫn ngon lành, cầu dao cũng không đứt. Hắn vốn định ra ngoài hỏi hàng xóm xem có phải tiểu khu cắt điện tập thể hay không thì chợt nhận ra cả bầu trời đã tối sụp xuống.
Khấu Đồng nghiêng đầu nheo mắt cẩn thận nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện thứ đang bay đến không phải là mây đen bình thường mà giống như một tấm màn đen khổng lồ, nhìn kĩ ra… thứ khiến trời tối xuống chẳng ngờ lại là chi chít những con quạ đen.
Khấu Đồng không lộ mặt mà lặng im tới bên cửa sổ, một tay đút vào túi áo, nhíu mày quan sát tình hình.
Hắn thấy những ngọn đèn trong thành phố sáng lên từng trảng, chỉ trong nháy mắt đèn đuốc nhân gian phủ kín cả đất rộng mênh mông như ngày đã trở về đêm, sau đó, những ánh đèn đó tắt phụt dần dần, từng đốm sáng như sao xa tựa hồ vân nhẹ ngón tay là có thể dập tắt.
Theo đó mà đến, là bóng đêm vô biên.
Đáng sợ hơn là đàn chim bay qua che kín cả bầu trời, vậy mà không hề phát ra một tiếng chim hót.
“Làm sao vậy?” Hoàng Cẩn Sâm dắt Mạn Mạn từ phía sau đi tới.
“Suỵt.” Khấu Đồng giơ ngón tay ra dấu, ánh mắt vẫn ngó đăm đăm ngoài cửa sổ, “Đừng kinh động người khác… Anh nhìn kìa.”
Hắn giơ tay chỉ một phương hướng, chỉ thấy trên con đường ngựa xe như nước, mọi người mỗi người một phách chẳng ai nghe ai, đèn xanh đèn đỏ không sáng, xe cộ chồng đống tắc nghẽn. Người đi đường chửi mắng nhau, nôn nóng, gọi điện thoại hoặc ngồi thẳng xuống ven đường mua đồ ăn, tất cả đều bình thường đến mức khác thường như thể không hề phát hiện chuyện lạ trên trời.
“Quạ đen?” Hoàng Cẩn Sâm nhướn mày.
“Chỉ có người đặc biệt mới thấy được quạ đen.” Khấu Đồng nhẹ nhàng mà nói.
Đúng lúc này, cửa phòng Diêu Thạc bật mở, người đàn ông trung niên biểu cảm trầm trọng bước ra ngoài: “Chuyện gì thế này? Ngoài kia có cái gì vậy?”
Hà Hiểu Trí cũng theo ra, tuy rằng nó vẫn ỉu xìu như cũ, không nói nửa lời.
“Là ma thuật sư.” Mạn Mạn nói.
“Được rồi nhóc con, từ hôm nay trở đi không được xem hoạt hình rẻ tiền nữa.” Hoàng Cẩn Sâm thở dài, “Mỗi ngày kiên trì xem tin tức và dự báo thời tiết cho chú, báo chí chỉ có thể đọc nhật báo Nhân Dân mà bảo đảm tâm hồn trong sáng thuần khiết dễ ô nhiễm của nhóc không bị tha hóa đi.”
“Ma thuật sư hắc ám có thể điều khiển quạ đen và đàn chuột.” Mạn Mạn nói tiếp. Cả phòng đều là người lớn, nó nói chuyện luôn phải ngẩng đầu, có lẽ là vì hiệu ứng ánh sáng, ánh mắt nó như bị phủ lên một tầng trong suốt thoạt nhìn có chút mông lung, “Từ bên kia tới, bên kia là đảo Vô Danh.”
Nó vươn tay chỉ một phương hướng.
Khấu Đồng ngồi xổm xuống: “Sao cháu biết là đảo Vô Danh?”
“Trên bản đồ viết.” Mạn Mạn nói, “Lúc chú mua bản đồ cháu xem qua đấy.”
“Ma thuật sư là ai dạy cháu?” Khấu Đồng hỏi.
“Ta thấy được mà.” Mạn Mạn nhỏ giọng nói, “Một người đàn ông mặc áo choàng giống như đi ra từ trang giấy vậy đó, trên áo thêu hoa nguyệt quý, trong tay còn cầm một bông hoa trắng thơm ơi là thơm nữa.”
“Làm sao thấy được?”
“Cháu cũng không biết.” Mạn Mạn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó quay sang ngó Hoàng Cẩn Sâm, nói, “Cháu còn thấy hắn đang khóc, hắn biến thành một đứa trẻ con lớn khoảng bằng cháu này, cầm trong tay một hạt… hạt…”
“Được rồi, chú biết rồi.” Khấu Đồng sợ sau khi nó phun ra hai chữ “Hạt Giống” sẽ bị Hoàng chuyên gia giết người diệt khẩu.
Diêu Thạc dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Hoàng Cẩn Sâm. Hoàng Cẩn Sâm lấy ánh mắt sắc lẻm lườm Mạn Mạn, thoạt nhìn thực sự giống như muốn lôi nó ra giết người diệt khẩu.
Sau đó gã không nói không rằng vòng qua Mạn Mạn đi vào phòng mình, lát sau khiêng một cái bọc ra. Căn cứ kích thước của thứ kia thì Khấu Đồng đoán rằng trong đó cất thứ hung khí có thể một phát bắn toác đầu người khác.
“Đi.” Hoàng Cẩn Sâm không quay đầu lại nói với Khấu Đồng, cả người tỏa nồng nặc hơi thở thổ phỉ, “Chúng ta ra ngoài bắn rơi thằng cha hoa hoét kia xuống, dạy cho nó biết làm hoa si cũng phải có nguyên tắc.”
Khấu Đồng nghĩ tới thói quen phi thường không tốt của loài chim____ Chúng nó thích nhất là tùy tiện ị bậy. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thấy đại quân quạ đông nghìn nghịt kết bè kết đám như tranh suất về quê ngày tết thì cảm thấy da đầu tê rần lên. Hoàng Cẩn Sâm đứng phía trước không xa nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, ý là cậu còn không đuổi theo mau? Dùng dằng ở đó làm gì?
Khấu Đồng đành lấy chìa khóa xe trong phòng khách: “Mẹ, con lái xe ra ngoài một chuyến nhé.”
Mẹ Khấu điếc không sợ súng: “Ừa, mua ít thức ăn về, nhớ mua ba cân nhân thịt nữa, trưa ăn sủi cảo đó.”
Khấu Đồng: “…”
Mẹ Khấu như sực nhớ ra cái gì, lại bảo: “À đúng rồi, mẹ hết sữa rửa mặt, mua cho mẹ một tuýp luôn nha.”
Khấu Đồng nhìn khuôn mặt vĩnh viễn trẻ trung không lớn của mẹ, bất lực nói: “Mẹ có muốn con mua cho một gói băng vệ sinh luôn không?”
Mẹ Khấu không chút do dự: “Muốn!”
Khấu Đồng đen mặt lấy chìa khóa lái xe đi.
Hai người lái xe hướng thẳng tới đảo Vô Danh. Khấu Đồng vòng vèo trong ngõ nhỏ vô cùng có kĩ xảo, tránh khỏi đường lớn đang loạn như nồi cháo. Hoàng Cẩn Sâm ngồi trên ghế phó lái, trên đầu gối bày tấm bản đồ chẳng biết lấy khỏi phòng sách từ lúc nào. Đang ngồi yên, gã đột nhiên chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Đến tháp truyền hình đi.”
Khấu Đồng nghiêng đầu nhìn gã một cái.
Hoàng Cẩn Sâm nói: “Đây là điểm cao nhất bên cạnh đảo Vô Danh, tôi thích chỗ cao, cũng tiện xem xem thằng cha đang giả thần giả quỷ kia ở nơi nào.”
Khấu Đồng hỏi: “Nếu tên kia cũng thích chỗ cao thì sao?”
Hoàng Cẩn Sâm liếm liếm môi, nhẹ nhàng cười nói: “Một núi không dung hai hổ.”
Khấu Đồng gật đầu: “Tốt lắm, tôi phụ trách đưa anh đến tháp truyền hình, bao giờ anh xong việc thì gọi cho tôi, tôi tới đón.”
Hoàng Cẩn Sâm nghiêng đầu nhìn hắn: “Bạn gei, cho dù cậu không phải giống cái, nhưng tôi không ghét bỏ đỉnh núi của mình có cậu tồn tại đâu mờ.”
Khấu Đồng thản nhiên lên tiếng: “OK, cảm ơn ý tốt của anh, cơ mà giờ tôi phải đi mua băng vệ sinh cho mẹ đại nhân á.”
Hoàng Cẩn Sâm trầm mặc một hồi: “Chàng đẹp trai, mẹ đại nhân của cậu rất nghịch thiên, cậu sẽ bị nuôi thành biến thái.”
“Chẳng sao.” Khấu Đồng mua vui trong cái khổ, “Của kia có thể làm lót giầy, vừa mềm vừa thấm mồ hôi.”
Hoàng Cẩn Sâm: “…”
Đột nhiên, Khấu Đồng đánh mạnh tay lái, một con quạ đen đâm đầu lao vào kính chắn gió như đạn pháo, súc sinh sinh gào thét mà qua, Khấu Đồng phảng phất có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua đôi cánh đập mạnh.
“Không xong, sao chúng ta lại bị phát hiện?” Khấu Đồng thốt lên, sau đó quả nhiên nói gì ứng nấy, ba quả mìn hình quạ liên tiếp lao vèo tới như đánh bom tự sát, không kích bắt đầu!
Trên kính chắn gió thủy tinh tức thì xuất hiện một đống xác chim, lông vũ và chất lỏng bầy nhầy không rõ, cần gạt bị bẻ gãy, chỉ trong chớp mắt thủy tinh đã có dấu vết nứt rạn như mạng nhện. Hoàng Cẩn Sâm rút súng ngắn trong túi ra.
Trong khoảnh khắc thủy tinh vỡ tan, Khấu Đồng cúi đầu trốn tránh, Hoàng Cẩn Sâm bóp cò, quạ đen trúng đạn rơi xuống đất biến thành một mảnh giấy đen thui.
“Thế nên tôi mới ghét nhất là tàn dư của xã hội phong kiến đấy.” Hoàng Cẩn Sâm vứt súng lục sang một bên, lôi súng máy trong bọc ra, nghênh ngang kéo mở cửa sổ chỗ gã ngồi, gác súng lên vai oanh tạc khoảng không bên ngoài.
“Đờ heo! Hoàng Nhị Béo! Đây là giữa thành phố đấy, người khác có nhìn thấy quạ đen đâu, anh giết chóc âm thầm thôi có được không!” Tiếng gầm nhẹ của Khấu Đồng truyền tới giữa tiếng súng hỗn loạn, “Tí nữa tôi biết giải thích với cảnh sát thế nào? Nói trong khí quản bị người ta nhét pháo kép à ?!!”
Hoàng Cẩn Sâm lớn tiếng cười rộ lên: “Khấu chuyên gia, chỗ mê người nhất của cậu chính là ở thời điểm khó khăn nhất vẫn có thể nghĩ ra sáng kiến đấy!”
Khấu Đồng trở tay bóp cổ một con quạ đen xông vào trong xe rồi chửi nhỏ một câu sau khi nó đã biến thành giấy, đoạn, hắn lấy bật lửa ra: “Bắn chết chúng nó thì ăn thua gì, tiếp chiêu!”
Hắn vừa giẫm mạnh chân ga vừa vặn tay lái hết cỡ phá tan trận hình đàn chim đông đúc, sau đó nâng tay vứt chiếc bật lửa ra khỏi cửa kính thủy tinh đã vỡ thành từng mảnh.
Hoàng Cẩn Sâm lập tức hiểu ý, chuẩn xác bắn trúng nó. Khấu Đồng lái xe nhanh đến khiếp người, trước khi bật lửa nổ tung đã xuyên qua phía dưới nó thoát đi, vụ nổ nhỏ bốc lên lửa lớn, bởi vì đám chim giấy tre già măng mọc liên tục trở thành nhiên liệu cho nó.
Song không hiểu sao chúng nó vẫn cứ lao tới như thiêu thân, từ không trung lao xuống, đàn quạ nghìn nghịt tạo thành hình gió xoáy giữa một trảng khói lửa.