Chương : 27
Khụ khụ khụ khụ…” Bác sĩ Khấu cùng Hoàng chuyên gia mặt xám mày tro chui ra khỏi xe.
Bác sĩ Khấu nói: “Tôi cảm thấy mình như vừa chui ra từ đài hỏa táng vậy.”
Hoàng Cẩn Sâm mặt mũi đầy tro bụi mà không thèm lau, hiển nhiên không cần mặt mũi nữa. Gã tình thâm ý thiết hỏi thủ trưởng lâm thời: “Có cảm giác triền miên khi hai ta ở trong cùng một bình tro cốt không?”
Khấu Đồng nói: “Mịa anh…’’
Hoàng Cẩn Sâm nhe hai cái răng nanh bắt chước khỉ YoYo cười bỉ ổi.
Khấu Đồng nói tiếp: “Lúc ông đây sống đã bị bọn kinh doanh bất động sản ức hiếp đến nỗi phải ở trong cái nhà đơn không khác cái ổ gà, đến lúc chết còn muốn ông đây nằm giường chung hả?!”
Lúc ở nhà Hoàng Cẩn Sâm sầm mặt cả nửa ngày trời, lúc này rốt cuộc cũng nở nụ cười mây tan trời sáng. Khấu Đồng quay đầu sang tiếc đứt ruột cái xe bị đâm đến không ra hình dạng, bụng nghĩ nhất định phải có bảo hiểm toàn phần đó nhá, không thì xe biến thành thế này làm sao hắn dám về nhà? Vác mặt về để mà ra đường ngủ à?
Đám quạ đen làm từ giấy cũng có biết dẫn cháy, cho dù hai người chúng nó vừa tập kích còn đứng cách đó không xa nhưng chúng nó không làm gì được. Đàn quạ rít gào lao đầu vào đám lửa bốc cao, sau đó biến thành từng mảnh tro tàn tung bay bốn phía như những con bướm đêm. Chuông báo cháy gần đó réo inh ỏi, Khấu Đồng cau mày kéo Hoàng Cẩn Sâm lên chiếc xe nát bươm: “Chuồn.”
Xe nổ máy, Hoàng Cẩn Sâm lúc này mới nghĩ ra cái gì, chợt hỏi: “Đúng rồi, ban nãy cậu gọi tôi là gì?”
Khấu Đồng thản nhiên trả lời: “Hoàng Nhị Béo.”
Hoàng Cẩn Sâm nhíu mày nhéo nhéo cánh tay đầy cơ bắp săn chắc, ngậm ngùi bảo: “Lần đầu tiên tôi có nickname như vậy đó… Sao lại là Hoàng Nhị Béo?”
Khấu Đồng nghiêng đầu quét mắt liếc xuống bụng gã, đánh giá: “Eo của đồng chí rất thô, ước chừng phải gần tám chục phân là ít.”
“Đây là cơ bụng!” Hoàng Cẩn Sâm kháng nghị, “Cậu không thể yêu cầu một thằng đàn ông tám múi cơ bụng còn có eo nhỏ một vòng tay được! Trước đây cậu toàn chơi loại nào thế hả? Nhân yêu à?”
Khấu Đồng nói: “Tôi thích mỹ thiếu niên thanh thoát với mỹ nữ ngực bự chân dài___ Đừng ồn ào, hình tượng của anh đã không hợp với phong cách thẩm mỹ đương đại nữa rồi, hâm mộ ghen tị hận thì tranh thủ thời gian mà giảm béo đi.”
“Đây không phải béo! Đây người ta gọi là quyến rũ!”
“Rồi rồi rồi rổi, tôi biết anh không béo được chưa? Anh là khung xương lớn…”
Bọn họ mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, Hoàng Cẩn Sâm phán đoán: “Nếu nói chúng ta thấy quạ đen mà người khác thấy đám mây thì cảnh tượng vừa rồi giải thích thế nào? Cậu đoán coi cái tên giả thần giả quỷ mà con bé nói có thể ở gần đây hay không?”
Khấu Đồng nghĩ nghĩ một hồi rồi lái xe vào một con hẻm nhỏ, đỗ lại ven đường, lấy hai chiếc khăn ẩm trong hộp CD đưa cho Hoàng Cẩn Sâm một cái: “Lau mặt đi, chúng ta nghĩ cách về xem thế nào.”
Hoàng Cẩn Sâm cau mày ngửi ngửi: “Sao lại còn có mùi? Đúng là xe của phụ nữ có khác.”
“Được rồi anh vừa phải thôi, lắm chuyện thế?” Khấu Đồng tùy tiện lau qua vài cái rồi tìm kính ra đeo lên, rõ một bộ dạng mặt người dạ thú, “Lúc nhỏ tôi chả được đãi ngộ thế này đâu.”
Hoàng Cẩn Sâm hiếu kì nhìn Khấu Đồng, hắn khoa tay múa chân làm bộ phun phì phì với cái khăn giấy nhăn nhúm trên tay gã: “Sau đó bà ấy cứ thế mà tóm cái cổ nhỏ nhíu bé bỏng của tôi, dùng cái giấy thấm nước miếng quệt quệt quệt, suốt mấy tuần sau đó tôi rửa mặt vẫn còn bóng ma tâm lý luôn.”
Hoàng Cẩn Sâm lúc này không phải là mây tan trời sáng nữa, gã cười ầm lên, ngửa tới ngửa lui.
Khấu Đồng lắc đầu, xuống xe, đi ra ngoài. Biểu cảm cay đắng đau khổ phút chốc tiêu tán, đôi mắt đằng sau cặp kính cong lên để lộ một nụ cười như có như không.
Thế này mới được nha, bác sĩ Khấu thầm nghĩ trong lòng, sầm mặt cho ai xem, dọa sợ các bạn nhỏ thì làm sao bây giờ?
Hai người đi xuyên qua ngõ nhỏ, vượt qua một loạt nhà dân. Khấu Đồng bám vào mặt trên một gara ô tô kiểu cũ lật người bật lên, Hoàng Cẩn Sâm lại do dự một chút rồi áp sát chân tường bám theo bước chân của hắn___ Khấu Đồng cố ý đứng ở một vị trí làm bại lộ chính mình để hấp dẫn ‘người’ kia ra, mà việc gã phải làm chính là đứng ở chỗ tối để yểm hộ.
Bọn họ không có một lời trao đổi dư dật, thế mà ăn ý đến không ngờ.
Hoàng Cẩn Sâm bình tĩnh trở lại, khóe mắt đảo qua hình bóng Khấu Đồng, bỗng nhiên gã nghĩ, vừa rồi là cậu ta vừa chọc cười mình sao?
Ý nghĩ này vụt qua rất nhanh, ánh mắt Hoàng Cẩn Sâm chợt lóe, sau đó mất tự nhiên xoay đi hướng khác không nhìn Khấu Đồng nữa, gã đột nhiên hoang mang nghĩ… người này… sao lại như vậy nhỉ?
Người đàn ông kia là như thế đó, khi lặng yên thưởng thức sẽ thấy giống như một món đồ cổ niên đại xa xưa, thản nhiên thâm thúy, sang quý khiêm nhường, lại không hề có cảm giác lạnh lùng của kẻ cao cao tại thượng. Cho dù thân ở nơi đen tối nhất vẫn có thể thong dong mà sống, vẫn tỏa ánh hào quang khiến cho người khác vui vẻ an nhiên.
Người đàn ông này, cho dù đối mặt với vực sâu thăm thẳm vẫn chẳng hề để ý mà chân trần vắt chéo, nói câu bông đùa.
Đau khổ không phải không đọng lại trên người hắn, chỉ là hắn luôn có biện pháp dùng cách nhẹ nhàng dễ dàng nhất mà phá tan nó đi.
Hoàng Cẩn Sâm nghĩ… hắn như vậy… không sợ người khác mê luyến mình sao?
Đoàn xe chữa cháy đã hỏa tốc chạy đến nhưng đàn quạ không nhìn thấy, chúng nó quay cuồng trong không trung, che kín rợp bầu trời, chốc chốc lại di động. Tro bụi từ đám cháy đã phả đen một nửa bức tường kế bên, không còn gì để đốt nữa, thế lửa mau chóng được các đội viên cứu hỏa khống chế.
Khấu Đồng đột ngột dừng bước, hắn ngẩng đầu thấy trên mái nhà cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng.
Nhìn thấy người này, Khấu Đồng cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạn Mạn lại nói hắn ‘như từ trang giấy bước ra’. Người này giống hệt một nhân vật xuyên không từ thế giới 2D tới, cả người không chút phù hợp với quang cảnh xung quanh, cho dù hai chân hắn không lơ lửng trên mặt đất nhưng cũng đủ để ai nhìn qua cũng thấy được.
Trên người kẻ này mặc một chiếc áo choàng cực kì phức tạp, vạt áo thêu một đóa hoa lớn đúng như lời Mạn Mạn, có điều đó không phải là nguyệt quý nhóc con nói mà là một đóa hoa hồng đỏ thắm. Hắn ta cầm bông hoa bách hợp trong tay, cổ áo còn gài một thẻ bài.
Đặc biệt giống… vừa chạy từ trong bệnh viện tâm thần ra.
Tiếng nói của Hoàng Cẩn Sâm từ dưới chân Khấu Đồng vọng lên, gã hỏi: “Nhóc con bảo thằng cha kia đang làm gì? Ảo thuật hả?”
Khấu Đồng nhìn đối phương không chớp mắt, chỉ đáp qua loa một tiếng. Hoàng Cẩn Sâm nghĩ nghĩ: “Sao tôi thấy thằng chả cứ như thầy đồng ấy?”
Từ dưới chân gã thầy đồng cuộn lên một luồng khí đen. Quạ đen bay ra từ luồng khí chậm rãi quấn quanh người hắn khiến cho toàn thân hắn trở thành một cụm khói biết đi. Quạ đen bay càng cao hơn, cuối cùng phủ kín cả cổ hắn, chỉ để lộ mỗi cái mặt.
Khóe miệng gã đàn ông nhếch lên một chút như bị động kinh xem như nặn thành một nụ cười, hắn đứng xa xa ra dấu với Khấu Đồng tựa hồ ý bảo hãy theo kịp.
Khấu Đồng chỉ do dự ba giây đồng hồ rồi quyết đoán đuổi theo.
Nhưng mà nơi chân tường bên dưới hắn, Hoàng Cẩn Sâm sớm đã không còn bóng dáng.
Khấu Đồng không nhanh không chậm đi theo gã đàn ông kì quái. Hắn phát hiện hình như đối phương cố ý muốn dẫn dụ mình, một khi bước chân của hắn dừng lại, kẻ kia cũng sẽ thả chậm tốc độ chờ hắn, phương hướng chính là đảo Vô Danh mà Mạn Mạn nói tới.
Chuyện này rốt cuộc thể hiện cái gì?
Là một người nào đó ảo tưởng bản thân biến thành bộ dạng như vậy, hay là bản thân tên đàn ông kia chính là kết quả do ảo tưởng tạo ra?
Người bình thường nhìn chung sẽ luôn có nhận thức tương đối chính xác về bản thân mình, nói dễ hiểu ra thì là khi soi gương, con người sẽ biết người trong gương là ai. Cho dù không thích diện mạo của mình đi chăng nữa thì trên tâm lý cũng xác định được mình là nam hay nữ, cao hay thấp, béo hay gầy, vân vân vũ vũ những chỉ tiêu khác.
Bởi vậy nên dù là một đứa trẻ như Mạn Mạn hay Hà Hiểu Trí mơ mơ màng màng chẳng biết thế giới mình đang ở đã biến đổi cũng vẫn duy trì bộ dạng nguyên bản của mình.
Mà theo thường thức căn bản, người bình thường sẽ không tin rằng chuột có thể nói chuyện, quạ đen làm từ giấy có thể biến thành vũ khí sinh hóa. Vì thế trừ Mạn Mạn ra, tiềm thức của mấy người trưởng thành đều không tiếp thu sự thực vớ vẩn đó, thành ra bọn họ đều không thể cảm giác được sự theo dõi của đàn chuột, cũng khó mà nghe hiểu chúng nó lít cha lít chít nói với nhau cái gì.
Chung quy lại, quan hệ của những người hoặc vật trong không gian này với chủ thể ý thức hẳn là: Chúng được thử nghiệm cài đặt cho trạng thái sinh hoạt lý tưởng nhất dựa theo phạm vi tiếp nhận của chủ thể ý thức.
Nếu trên đảo Vô Danh thực sự có một chủ thể ý thức khác tồn tại, thế thì ‘thường thức’ của vị kia phải đặc sắc đến mức độ nào mới có thể cho ra đời một sản phẩm 2.5D thế này chứ?
Hoặc giả… chủ thể ý thức có chướng ngại nào đó về nhận thức?
Khấu Đồng thấy cõi lòng nặng trĩu.
Không biết đi mất bao lâu họ mới tới bến tàu, ‘ma thuật sư’ treo lủng lẳng trên không trung như một cái diều rốt cuộc tìm thấy sân bay của mình để mà hạ xuống. Đón lấy hắn là một tên khác cũng 2.5D không kém, trên đầu đội chiếc mũ trang sức khoa trương không khác gì dân tộc thiểu số vùng sâu vùng xa ở đại lục nào đó xa xôi, trên vai còn khiêng một cây trượng, trong lòng ôm con chó lạc chả rõ là giống gì.
Con chó con nói: “Gâu!”
Khấu Đồng dừng bước chân nhíu mày nhìn chiếc du thuyền phía sau bọn họ… Thứ kia đúng là sáng chói mù mắt chóa của người khác luôn. Trên thuyền không buộc phao cấp cứu như du thuyền bình thường mà là một bánh xe chẳng rõ làm từ vật liệu kim loại nào, trên bề mặt vẽ vời đủ thứ lằng nhằng, có động vật, có cây cối, còn có cả người và yêu tinh.
Người ôm chó và ‘ma thuật sư’ chia nhau đứng một trái một phải như em gái tiếp tân ra hiệu ‘mời’ với Khấu Đồng. Nếu lúc này mà có lời thoại thì phỏng chừng chính là ‘Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”.
Khấu Đồng thử thăm dò hỏi: “Chiếc thuyền này đi về hướng nào?”
Không ngờ người ôm chó lại trả lời thật. Khấu Đồng còn cho rằng họ không biết nói cơ đấy. Tên kia bảo: “Đi về vương quốc ước mơ của chúng ta.”
Khi y nói chuyện, trong giọng nói mang theo vận luật cổ quái như thể đang ca hát.
“Đưa vị khách đến từ thời không xa xôi đi yết kiến chủ nhân của chúng tôi.” “Ma thuật sư” nói, đóa bách hợp trong tay hắn tản mác mùi hương nồng nàn. Khấu Đồng cố ý quét mắt nhìn đóa hoa kia, phát hiện nó không cần tưới nước mà vẫn tươi mướt như cũ.
Con chó nhỏ tiếp lời: “Gâu!”
Hoàng Cẩn Sâm không biết đã tót đi đằng nào, trước mắt bọn họ cũng không có công cụ liên lạc dùng trong lúc làm nhiệm vụ. Khấu Đồng không lo cho gã lắm, nếu ngay cả 11235 cũng không đáng tin thì thế giới này còn ai đáng tin nữa?
Hắn quyết định đích thân di giá một chuyến xem xem vị chủ thể ý thức kia rốt cuộc có vấn đề gì, vì thế thống khoái bước lên chiếc du thuyền khổng lồ thần bí.
Bánh xe trên mặt thuyền chuyển động một cách quái dị khiến Khấu Đồng nhớ tới bộ phim hoạt hình gạt người khó hiểu từng xem hồi còn rất nhỏ, trong đó có một thiếu nữ lúc nào cũng thích lẩm bẩm mấy câu kiểu ‘Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay’… Từ đầu phim đến cuối phim chẳng biết đã niệm đi niệm lại bao nhiêu lần cứ như bánh xe vận mệnh là đu quay chọc trời bán vé 24/24 vậy, cho nên hắn cực kì có ấn tượng.
Khấu Đồng vụt ngẩng đầu lên, cảm thấy hình như mình đã từng gặp hai tên 2.5D này ở chỗ nào rồi.
Bác sĩ Khấu nói: “Tôi cảm thấy mình như vừa chui ra từ đài hỏa táng vậy.”
Hoàng Cẩn Sâm mặt mũi đầy tro bụi mà không thèm lau, hiển nhiên không cần mặt mũi nữa. Gã tình thâm ý thiết hỏi thủ trưởng lâm thời: “Có cảm giác triền miên khi hai ta ở trong cùng một bình tro cốt không?”
Khấu Đồng nói: “Mịa anh…’’
Hoàng Cẩn Sâm nhe hai cái răng nanh bắt chước khỉ YoYo cười bỉ ổi.
Khấu Đồng nói tiếp: “Lúc ông đây sống đã bị bọn kinh doanh bất động sản ức hiếp đến nỗi phải ở trong cái nhà đơn không khác cái ổ gà, đến lúc chết còn muốn ông đây nằm giường chung hả?!”
Lúc ở nhà Hoàng Cẩn Sâm sầm mặt cả nửa ngày trời, lúc này rốt cuộc cũng nở nụ cười mây tan trời sáng. Khấu Đồng quay đầu sang tiếc đứt ruột cái xe bị đâm đến không ra hình dạng, bụng nghĩ nhất định phải có bảo hiểm toàn phần đó nhá, không thì xe biến thành thế này làm sao hắn dám về nhà? Vác mặt về để mà ra đường ngủ à?
Đám quạ đen làm từ giấy cũng có biết dẫn cháy, cho dù hai người chúng nó vừa tập kích còn đứng cách đó không xa nhưng chúng nó không làm gì được. Đàn quạ rít gào lao đầu vào đám lửa bốc cao, sau đó biến thành từng mảnh tro tàn tung bay bốn phía như những con bướm đêm. Chuông báo cháy gần đó réo inh ỏi, Khấu Đồng cau mày kéo Hoàng Cẩn Sâm lên chiếc xe nát bươm: “Chuồn.”
Xe nổ máy, Hoàng Cẩn Sâm lúc này mới nghĩ ra cái gì, chợt hỏi: “Đúng rồi, ban nãy cậu gọi tôi là gì?”
Khấu Đồng thản nhiên trả lời: “Hoàng Nhị Béo.”
Hoàng Cẩn Sâm nhíu mày nhéo nhéo cánh tay đầy cơ bắp săn chắc, ngậm ngùi bảo: “Lần đầu tiên tôi có nickname như vậy đó… Sao lại là Hoàng Nhị Béo?”
Khấu Đồng nghiêng đầu quét mắt liếc xuống bụng gã, đánh giá: “Eo của đồng chí rất thô, ước chừng phải gần tám chục phân là ít.”
“Đây là cơ bụng!” Hoàng Cẩn Sâm kháng nghị, “Cậu không thể yêu cầu một thằng đàn ông tám múi cơ bụng còn có eo nhỏ một vòng tay được! Trước đây cậu toàn chơi loại nào thế hả? Nhân yêu à?”
Khấu Đồng nói: “Tôi thích mỹ thiếu niên thanh thoát với mỹ nữ ngực bự chân dài___ Đừng ồn ào, hình tượng của anh đã không hợp với phong cách thẩm mỹ đương đại nữa rồi, hâm mộ ghen tị hận thì tranh thủ thời gian mà giảm béo đi.”
“Đây không phải béo! Đây người ta gọi là quyến rũ!”
“Rồi rồi rồi rổi, tôi biết anh không béo được chưa? Anh là khung xương lớn…”
Bọn họ mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, Hoàng Cẩn Sâm phán đoán: “Nếu nói chúng ta thấy quạ đen mà người khác thấy đám mây thì cảnh tượng vừa rồi giải thích thế nào? Cậu đoán coi cái tên giả thần giả quỷ mà con bé nói có thể ở gần đây hay không?”
Khấu Đồng nghĩ nghĩ một hồi rồi lái xe vào một con hẻm nhỏ, đỗ lại ven đường, lấy hai chiếc khăn ẩm trong hộp CD đưa cho Hoàng Cẩn Sâm một cái: “Lau mặt đi, chúng ta nghĩ cách về xem thế nào.”
Hoàng Cẩn Sâm cau mày ngửi ngửi: “Sao lại còn có mùi? Đúng là xe của phụ nữ có khác.”
“Được rồi anh vừa phải thôi, lắm chuyện thế?” Khấu Đồng tùy tiện lau qua vài cái rồi tìm kính ra đeo lên, rõ một bộ dạng mặt người dạ thú, “Lúc nhỏ tôi chả được đãi ngộ thế này đâu.”
Hoàng Cẩn Sâm hiếu kì nhìn Khấu Đồng, hắn khoa tay múa chân làm bộ phun phì phì với cái khăn giấy nhăn nhúm trên tay gã: “Sau đó bà ấy cứ thế mà tóm cái cổ nhỏ nhíu bé bỏng của tôi, dùng cái giấy thấm nước miếng quệt quệt quệt, suốt mấy tuần sau đó tôi rửa mặt vẫn còn bóng ma tâm lý luôn.”
Hoàng Cẩn Sâm lúc này không phải là mây tan trời sáng nữa, gã cười ầm lên, ngửa tới ngửa lui.
Khấu Đồng lắc đầu, xuống xe, đi ra ngoài. Biểu cảm cay đắng đau khổ phút chốc tiêu tán, đôi mắt đằng sau cặp kính cong lên để lộ một nụ cười như có như không.
Thế này mới được nha, bác sĩ Khấu thầm nghĩ trong lòng, sầm mặt cho ai xem, dọa sợ các bạn nhỏ thì làm sao bây giờ?
Hai người đi xuyên qua ngõ nhỏ, vượt qua một loạt nhà dân. Khấu Đồng bám vào mặt trên một gara ô tô kiểu cũ lật người bật lên, Hoàng Cẩn Sâm lại do dự một chút rồi áp sát chân tường bám theo bước chân của hắn___ Khấu Đồng cố ý đứng ở một vị trí làm bại lộ chính mình để hấp dẫn ‘người’ kia ra, mà việc gã phải làm chính là đứng ở chỗ tối để yểm hộ.
Bọn họ không có một lời trao đổi dư dật, thế mà ăn ý đến không ngờ.
Hoàng Cẩn Sâm bình tĩnh trở lại, khóe mắt đảo qua hình bóng Khấu Đồng, bỗng nhiên gã nghĩ, vừa rồi là cậu ta vừa chọc cười mình sao?
Ý nghĩ này vụt qua rất nhanh, ánh mắt Hoàng Cẩn Sâm chợt lóe, sau đó mất tự nhiên xoay đi hướng khác không nhìn Khấu Đồng nữa, gã đột nhiên hoang mang nghĩ… người này… sao lại như vậy nhỉ?
Người đàn ông kia là như thế đó, khi lặng yên thưởng thức sẽ thấy giống như một món đồ cổ niên đại xa xưa, thản nhiên thâm thúy, sang quý khiêm nhường, lại không hề có cảm giác lạnh lùng của kẻ cao cao tại thượng. Cho dù thân ở nơi đen tối nhất vẫn có thể thong dong mà sống, vẫn tỏa ánh hào quang khiến cho người khác vui vẻ an nhiên.
Người đàn ông này, cho dù đối mặt với vực sâu thăm thẳm vẫn chẳng hề để ý mà chân trần vắt chéo, nói câu bông đùa.
Đau khổ không phải không đọng lại trên người hắn, chỉ là hắn luôn có biện pháp dùng cách nhẹ nhàng dễ dàng nhất mà phá tan nó đi.
Hoàng Cẩn Sâm nghĩ… hắn như vậy… không sợ người khác mê luyến mình sao?
Đoàn xe chữa cháy đã hỏa tốc chạy đến nhưng đàn quạ không nhìn thấy, chúng nó quay cuồng trong không trung, che kín rợp bầu trời, chốc chốc lại di động. Tro bụi từ đám cháy đã phả đen một nửa bức tường kế bên, không còn gì để đốt nữa, thế lửa mau chóng được các đội viên cứu hỏa khống chế.
Khấu Đồng đột ngột dừng bước, hắn ngẩng đầu thấy trên mái nhà cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng.
Nhìn thấy người này, Khấu Đồng cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạn Mạn lại nói hắn ‘như từ trang giấy bước ra’. Người này giống hệt một nhân vật xuyên không từ thế giới 2D tới, cả người không chút phù hợp với quang cảnh xung quanh, cho dù hai chân hắn không lơ lửng trên mặt đất nhưng cũng đủ để ai nhìn qua cũng thấy được.
Trên người kẻ này mặc một chiếc áo choàng cực kì phức tạp, vạt áo thêu một đóa hoa lớn đúng như lời Mạn Mạn, có điều đó không phải là nguyệt quý nhóc con nói mà là một đóa hoa hồng đỏ thắm. Hắn ta cầm bông hoa bách hợp trong tay, cổ áo còn gài một thẻ bài.
Đặc biệt giống… vừa chạy từ trong bệnh viện tâm thần ra.
Tiếng nói của Hoàng Cẩn Sâm từ dưới chân Khấu Đồng vọng lên, gã hỏi: “Nhóc con bảo thằng cha kia đang làm gì? Ảo thuật hả?”
Khấu Đồng nhìn đối phương không chớp mắt, chỉ đáp qua loa một tiếng. Hoàng Cẩn Sâm nghĩ nghĩ: “Sao tôi thấy thằng chả cứ như thầy đồng ấy?”
Từ dưới chân gã thầy đồng cuộn lên một luồng khí đen. Quạ đen bay ra từ luồng khí chậm rãi quấn quanh người hắn khiến cho toàn thân hắn trở thành một cụm khói biết đi. Quạ đen bay càng cao hơn, cuối cùng phủ kín cả cổ hắn, chỉ để lộ mỗi cái mặt.
Khóe miệng gã đàn ông nhếch lên một chút như bị động kinh xem như nặn thành một nụ cười, hắn đứng xa xa ra dấu với Khấu Đồng tựa hồ ý bảo hãy theo kịp.
Khấu Đồng chỉ do dự ba giây đồng hồ rồi quyết đoán đuổi theo.
Nhưng mà nơi chân tường bên dưới hắn, Hoàng Cẩn Sâm sớm đã không còn bóng dáng.
Khấu Đồng không nhanh không chậm đi theo gã đàn ông kì quái. Hắn phát hiện hình như đối phương cố ý muốn dẫn dụ mình, một khi bước chân của hắn dừng lại, kẻ kia cũng sẽ thả chậm tốc độ chờ hắn, phương hướng chính là đảo Vô Danh mà Mạn Mạn nói tới.
Chuyện này rốt cuộc thể hiện cái gì?
Là một người nào đó ảo tưởng bản thân biến thành bộ dạng như vậy, hay là bản thân tên đàn ông kia chính là kết quả do ảo tưởng tạo ra?
Người bình thường nhìn chung sẽ luôn có nhận thức tương đối chính xác về bản thân mình, nói dễ hiểu ra thì là khi soi gương, con người sẽ biết người trong gương là ai. Cho dù không thích diện mạo của mình đi chăng nữa thì trên tâm lý cũng xác định được mình là nam hay nữ, cao hay thấp, béo hay gầy, vân vân vũ vũ những chỉ tiêu khác.
Bởi vậy nên dù là một đứa trẻ như Mạn Mạn hay Hà Hiểu Trí mơ mơ màng màng chẳng biết thế giới mình đang ở đã biến đổi cũng vẫn duy trì bộ dạng nguyên bản của mình.
Mà theo thường thức căn bản, người bình thường sẽ không tin rằng chuột có thể nói chuyện, quạ đen làm từ giấy có thể biến thành vũ khí sinh hóa. Vì thế trừ Mạn Mạn ra, tiềm thức của mấy người trưởng thành đều không tiếp thu sự thực vớ vẩn đó, thành ra bọn họ đều không thể cảm giác được sự theo dõi của đàn chuột, cũng khó mà nghe hiểu chúng nó lít cha lít chít nói với nhau cái gì.
Chung quy lại, quan hệ của những người hoặc vật trong không gian này với chủ thể ý thức hẳn là: Chúng được thử nghiệm cài đặt cho trạng thái sinh hoạt lý tưởng nhất dựa theo phạm vi tiếp nhận của chủ thể ý thức.
Nếu trên đảo Vô Danh thực sự có một chủ thể ý thức khác tồn tại, thế thì ‘thường thức’ của vị kia phải đặc sắc đến mức độ nào mới có thể cho ra đời một sản phẩm 2.5D thế này chứ?
Hoặc giả… chủ thể ý thức có chướng ngại nào đó về nhận thức?
Khấu Đồng thấy cõi lòng nặng trĩu.
Không biết đi mất bao lâu họ mới tới bến tàu, ‘ma thuật sư’ treo lủng lẳng trên không trung như một cái diều rốt cuộc tìm thấy sân bay của mình để mà hạ xuống. Đón lấy hắn là một tên khác cũng 2.5D không kém, trên đầu đội chiếc mũ trang sức khoa trương không khác gì dân tộc thiểu số vùng sâu vùng xa ở đại lục nào đó xa xôi, trên vai còn khiêng một cây trượng, trong lòng ôm con chó lạc chả rõ là giống gì.
Con chó con nói: “Gâu!”
Khấu Đồng dừng bước chân nhíu mày nhìn chiếc du thuyền phía sau bọn họ… Thứ kia đúng là sáng chói mù mắt chóa của người khác luôn. Trên thuyền không buộc phao cấp cứu như du thuyền bình thường mà là một bánh xe chẳng rõ làm từ vật liệu kim loại nào, trên bề mặt vẽ vời đủ thứ lằng nhằng, có động vật, có cây cối, còn có cả người và yêu tinh.
Người ôm chó và ‘ma thuật sư’ chia nhau đứng một trái một phải như em gái tiếp tân ra hiệu ‘mời’ với Khấu Đồng. Nếu lúc này mà có lời thoại thì phỏng chừng chính là ‘Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”.
Khấu Đồng thử thăm dò hỏi: “Chiếc thuyền này đi về hướng nào?”
Không ngờ người ôm chó lại trả lời thật. Khấu Đồng còn cho rằng họ không biết nói cơ đấy. Tên kia bảo: “Đi về vương quốc ước mơ của chúng ta.”
Khi y nói chuyện, trong giọng nói mang theo vận luật cổ quái như thể đang ca hát.
“Đưa vị khách đến từ thời không xa xôi đi yết kiến chủ nhân của chúng tôi.” “Ma thuật sư” nói, đóa bách hợp trong tay hắn tản mác mùi hương nồng nàn. Khấu Đồng cố ý quét mắt nhìn đóa hoa kia, phát hiện nó không cần tưới nước mà vẫn tươi mướt như cũ.
Con chó nhỏ tiếp lời: “Gâu!”
Hoàng Cẩn Sâm không biết đã tót đi đằng nào, trước mắt bọn họ cũng không có công cụ liên lạc dùng trong lúc làm nhiệm vụ. Khấu Đồng không lo cho gã lắm, nếu ngay cả 11235 cũng không đáng tin thì thế giới này còn ai đáng tin nữa?
Hắn quyết định đích thân di giá một chuyến xem xem vị chủ thể ý thức kia rốt cuộc có vấn đề gì, vì thế thống khoái bước lên chiếc du thuyền khổng lồ thần bí.
Bánh xe trên mặt thuyền chuyển động một cách quái dị khiến Khấu Đồng nhớ tới bộ phim hoạt hình gạt người khó hiểu từng xem hồi còn rất nhỏ, trong đó có một thiếu nữ lúc nào cũng thích lẩm bẩm mấy câu kiểu ‘Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay’… Từ đầu phim đến cuối phim chẳng biết đã niệm đi niệm lại bao nhiêu lần cứ như bánh xe vận mệnh là đu quay chọc trời bán vé 24/24 vậy, cho nên hắn cực kì có ấn tượng.
Khấu Đồng vụt ngẩng đầu lên, cảm thấy hình như mình đã từng gặp hai tên 2.5D này ở chỗ nào rồi.