Chương : 8
Hôn lễ vốn là định một tháng sau, nhưng do Triệu Tân lại một lần nữa chạy trốn thất bại, thế là hôn lễ chuyển thành cuối tuần.
Bởi vì tại thành phố X, hai nhà đều rất có uy tín trong kinh doanh nên hôn lễ hai người tổ chức rất long trọng, những người tới dự đều muốn dĩ hoà quan hệ với hai người. Người tới chúc phúc cho hai người cũng nhiều mà số người tới xem náo nhiệt cũng không ít, dù sao nam nhân cùng nam nhân kết hôn, đâu phải ai cũng tổ chức long trọng như thế này.
Vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Hàn hoàn toàn đối lập với Triệu Tân đang hờn dỗi ngồi ở phòng nghỉ. Không ngờ vận mệnh của hắn lại đen đến thế, chạy trốn thì lại bị trảo trở về, cho nên mới tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định, Triệu Tân trong lòng hung hăng chửi Hiên Viên Hàn.
“Tân Tân, ngươi chuẩn bị xong chưa? Tới lúc kính rượu rồi.” Ngay lúc Triệu Tân đang suy nghĩ, Hiên Viên Hàn từ bên ngoài tiến vào.
“Được rồi.” Một thanh âm tức giận từ miệng Triệu Tân xông ra.
“Mệt rồi hả, buổi tiệc khoảng chừng 1 tiếng nữa là kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Hiên Viên Hàn, ta và ngươi thương lượng một việc có được hay không?” Không biết có thể hay không thành công, nhưng Triệu Tân vẫn nỗ lực.
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
“Ngươi coi như không thấy ta, ngươi thả ta đi đi, ta sẽ vô cùng biết ơn ngươi.”
Nghe được Triệu Tân vẫn là muốn đi, bực tức trong lòng Hiên Viên Hàn không khỏi bùng lên, “Buông tha ngươi sao, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi đâu, đời này ngươi đã định là lão bà của ta rồi.” Vừa nói vừa xoay người lại, không hề nhìn Triệu Tân lấy một lần.
“Ngươi. . .” Triệu Tân vốn định nói cho xong, thế nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Hiên Viên Hàn thì không có cách nào mở miệng ra được, cuối cùng mong muốn của hắn cứ như vậy chìm vào trong quên lãng.
“Đã đến giờ, đi ra ngoài kính rượu đi, ngươi quên chuyện ly khai ta đi, ngươi phải biết rằng nếu như ngươi hiện tại dám chạy trốn lần nữa, người bị chê cười sẽ không chỉ đơn giản là ngươi và ta đâu.”
“Ta biết rồi.” Hiểu rõ tình huống hiện giờ, Triệu Tân cuối cùng cũng cúi đầu đồng ý.
Hít một hơi sâu, hướng tới phòng tiệc cưới – nơi đối với hắn như pháp trường đi đến.
Hôn lễ cũng không kết thúc trong vòng 1 tiếng như Hiên Viên Hàn nói, khi tiễn khách nhân ra về ngoài trời đã tối đen như mực. Lúc này đích Triệu Tân sớm đã thành ngạ đắc trước ngực thiếp hậu bối liễu, ngồi ở yến thính đích ghế trên, như là một bãi nê dường như.
“Hiên Viên Hàn, ta đói bụng, ngươi mau nấu cho ta ăn.” Nhìn tên bại hoại tinh thần phấn chấn như thế, Triệu Tân trong ngực càng không cam tâm.
“Tân Tân, ngươi muốn ăn gì, ta đi chuẩn bị.”
“Tùy tiện ba, cái gì cũng được, thế nhưng sau này ngươi không được gọi ta là Tân Tân.”
“Ngươi đã là lão bà của ta a, giấy kết hôn chứng đều có đủ, ta đương nhiên muốn gọi sao cũng được mà.” bộ dạng Hiên Viên Hàn trở nên đanh đá, không để ý tới lời Triệu Tân nói.
“Ai là lão bà của ngươi, kết hôn thì sao, ta nhất định sẽ hội đào tẩu lần nữa.” Nghe Hiên Viên Hàn gọi mình Tân Tân, Triệu Tân liền nhớ tới việc mình bị tên hỗn đản này cường bạo, lửa giận trong lòng bốc lên cao.
“Triệu Tân,hiện tại ta không phải là uy hiếp ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết để ngươi an phận làm cho tốt vai trò “Hiên viên thái thái “, chuyện ngươi muốn hội chạy trốn, ngươi cũng biết ta là bác sĩ, là một bác sĩ ngoại khoa, có một số việc rất thuận lợi, nếu như ngươi dám bỏ trốn nữa, ta không biết có đủ lý trí hay không để đối mặt với ngươi, ngươi có hiểu không?” Hiên Viên Hàn rất khó nói ra cảm giác của bản thân giống như nhân gia thuyết không chiếm được mới là làm tốt (vật không có được thì càng phải có được), mỗi lần nghe Triệu Tân nói muốn chạy trốn lần nữa, thì thái độ lãnh tĩnh thường dùng đối nhân, tất cả đều bay hết sạch. Chỉ muốn nghĩ ra biện pháp đem nam nhân này ở lại bên người mình.
Nhìn nhãn thần Hiên Viên Hàn, thân thể Triệu Tân rùng mình một cái, biết lời nói của nam nhân này không phải hù dọa, trong lòng thầm tính toán làm sao mới có thể đào tẩu thành công có thể làm được vạn vô nhất thất.
Mẩu đối thoại của Triệu Tân kết thúc trong lặng yên, hai người đến nhà hàng giải quyết bữa ăn, cả hai người đều mệt mỏi uể oải mà những ngày sinh hoạt sau khi kết hôn sắp đến a.
Bởi vì tại thành phố X, hai nhà đều rất có uy tín trong kinh doanh nên hôn lễ hai người tổ chức rất long trọng, những người tới dự đều muốn dĩ hoà quan hệ với hai người. Người tới chúc phúc cho hai người cũng nhiều mà số người tới xem náo nhiệt cũng không ít, dù sao nam nhân cùng nam nhân kết hôn, đâu phải ai cũng tổ chức long trọng như thế này.
Vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Hàn hoàn toàn đối lập với Triệu Tân đang hờn dỗi ngồi ở phòng nghỉ. Không ngờ vận mệnh của hắn lại đen đến thế, chạy trốn thì lại bị trảo trở về, cho nên mới tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định, Triệu Tân trong lòng hung hăng chửi Hiên Viên Hàn.
“Tân Tân, ngươi chuẩn bị xong chưa? Tới lúc kính rượu rồi.” Ngay lúc Triệu Tân đang suy nghĩ, Hiên Viên Hàn từ bên ngoài tiến vào.
“Được rồi.” Một thanh âm tức giận từ miệng Triệu Tân xông ra.
“Mệt rồi hả, buổi tiệc khoảng chừng 1 tiếng nữa là kết thúc, đến lúc đó chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Hiên Viên Hàn, ta và ngươi thương lượng một việc có được hay không?” Không biết có thể hay không thành công, nhưng Triệu Tân vẫn nỗ lực.
“Chuyện gì, ngươi nói đi.”
“Ngươi coi như không thấy ta, ngươi thả ta đi đi, ta sẽ vô cùng biết ơn ngươi.”
Nghe được Triệu Tân vẫn là muốn đi, bực tức trong lòng Hiên Viên Hàn không khỏi bùng lên, “Buông tha ngươi sao, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi đâu, đời này ngươi đã định là lão bà của ta rồi.” Vừa nói vừa xoay người lại, không hề nhìn Triệu Tân lấy một lần.
“Ngươi. . .” Triệu Tân vốn định nói cho xong, thế nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Hiên Viên Hàn thì không có cách nào mở miệng ra được, cuối cùng mong muốn của hắn cứ như vậy chìm vào trong quên lãng.
“Đã đến giờ, đi ra ngoài kính rượu đi, ngươi quên chuyện ly khai ta đi, ngươi phải biết rằng nếu như ngươi hiện tại dám chạy trốn lần nữa, người bị chê cười sẽ không chỉ đơn giản là ngươi và ta đâu.”
“Ta biết rồi.” Hiểu rõ tình huống hiện giờ, Triệu Tân cuối cùng cũng cúi đầu đồng ý.
Hít một hơi sâu, hướng tới phòng tiệc cưới – nơi đối với hắn như pháp trường đi đến.
Hôn lễ cũng không kết thúc trong vòng 1 tiếng như Hiên Viên Hàn nói, khi tiễn khách nhân ra về ngoài trời đã tối đen như mực. Lúc này đích Triệu Tân sớm đã thành ngạ đắc trước ngực thiếp hậu bối liễu, ngồi ở yến thính đích ghế trên, như là một bãi nê dường như.
“Hiên Viên Hàn, ta đói bụng, ngươi mau nấu cho ta ăn.” Nhìn tên bại hoại tinh thần phấn chấn như thế, Triệu Tân trong ngực càng không cam tâm.
“Tân Tân, ngươi muốn ăn gì, ta đi chuẩn bị.”
“Tùy tiện ba, cái gì cũng được, thế nhưng sau này ngươi không được gọi ta là Tân Tân.”
“Ngươi đã là lão bà của ta a, giấy kết hôn chứng đều có đủ, ta đương nhiên muốn gọi sao cũng được mà.” bộ dạng Hiên Viên Hàn trở nên đanh đá, không để ý tới lời Triệu Tân nói.
“Ai là lão bà của ngươi, kết hôn thì sao, ta nhất định sẽ hội đào tẩu lần nữa.” Nghe Hiên Viên Hàn gọi mình Tân Tân, Triệu Tân liền nhớ tới việc mình bị tên hỗn đản này cường bạo, lửa giận trong lòng bốc lên cao.
“Triệu Tân,hiện tại ta không phải là uy hiếp ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết để ngươi an phận làm cho tốt vai trò “Hiên viên thái thái “, chuyện ngươi muốn hội chạy trốn, ngươi cũng biết ta là bác sĩ, là một bác sĩ ngoại khoa, có một số việc rất thuận lợi, nếu như ngươi dám bỏ trốn nữa, ta không biết có đủ lý trí hay không để đối mặt với ngươi, ngươi có hiểu không?” Hiên Viên Hàn rất khó nói ra cảm giác của bản thân giống như nhân gia thuyết không chiếm được mới là làm tốt (vật không có được thì càng phải có được), mỗi lần nghe Triệu Tân nói muốn chạy trốn lần nữa, thì thái độ lãnh tĩnh thường dùng đối nhân, tất cả đều bay hết sạch. Chỉ muốn nghĩ ra biện pháp đem nam nhân này ở lại bên người mình.
Nhìn nhãn thần Hiên Viên Hàn, thân thể Triệu Tân rùng mình một cái, biết lời nói của nam nhân này không phải hù dọa, trong lòng thầm tính toán làm sao mới có thể đào tẩu thành công có thể làm được vạn vô nhất thất.
Mẩu đối thoại của Triệu Tân kết thúc trong lặng yên, hai người đến nhà hàng giải quyết bữa ăn, cả hai người đều mệt mỏi uể oải mà những ngày sinh hoạt sau khi kết hôn sắp đến a.