Chương : 49
Hữu Túc đưa 2 tay lên chạm vào 2 bên cổ của chính cô, đau quá, anh xuống tay đúng là chẳng quan tâm sức lực đối phương thế nào, Cự Tàn Tôn vuốt mớ tóc mái trước trán Hữu Túc ra phía sau rồi nói :
-Đã chịu về ?
Nói thế là ý gì chứ ? Hữu Túc im lặng nhìn Cự Tàn Tôn, sau đó cô đột nhiên cảm thấy hình như tư thế này có chút không đúng, nên cô cũng lùi lại phía đầu giường định thoát khỏi người anh, Cự Tàn Tôn đẩy vai cô chùng xuống lại và nói :
-Sao không nói ?
-Nói … nói …nói… gì ??? – Hữu Túc hỏi lại anh trong giọng nói ấp úng vô cùng.
Nhìn sắc mặt hồng ửng lên của Hữu Túc thì anh cũng thầm nhẹ lòng 1 chút, như vậy là những cuộc hóa trị có kết quả tốt như mong đợi, Hữu Túc nói :
-Tôi không biết anh ở đây, xin lỗi, tôi … tôi đi ngay.
-Đi đâu ? – Cự Tàn Tôn hỏi.
-À, tôi … tôi về nhà … - Hữu Túc đáp lại anh khi trên đầu đã đổ mồ hôi lạnh.
Cự Tàn Tôn đưa tay chạm vào mặt cô và nói :
-Ở đây, sáng mai tôi đưa em về.
Và sau đó, Hữu Túc bất chợt nhìn đi chỗ khác, cụ thể là ở góc giường, kia chẳng phải quần tây âu phẳng phiu cùng quần con bé nhỏ đang đc vắt đó sao ??? Vậy suy ra thì tên khốn này đang khỏa thân, chết mẹ rồi, Hữu Túc vội nói :
-Tôi … tôi đi ra ngoài … anh cứ ngủ …
-Không có gì để hỏi tôi sao ? – Cự Tàn Tôn nói bằng giọng rất trầm.
Hữu Túc mặt đỏ bừng khi nghe anh hỏi, cô sắp bị mê hoặc rồi, hu hu … Hữu Túc lắc đầu mạnh, sau đó Cự Tàn Tôn cũng chẳng kiêng dè gì nữa, anh đưa tay cởi ngay bộ váy trên người cô ra rồi ném chúng qua 1 góc chịu chung số phận với đồ của anh, anh cũng chẳng quan tâm đến hành động chống cự của Hữu Túc mà lột sạch quần áo vướng víu trên người cô ném xuống sàn nhà. Hữu Túc mặt càng ngày càng ửng hồng lên nhìn rất thú vị, Cự Tàn Tôn nhìn xuống cơ thể cô rồi nói :
-Có vẻ đáng yêu hơn lúc trước.
Nói cái gì vậy chứ, cái tên điên này, Cự Tàn Tôn cúi xuống hôn lấy miệng cô khi thấy cô đang mở miệng biểu tình phản đối, Hữu Túc muốn ngậm miệng lại nhưng không tài nào làm được, tên khốn Cự Tàn Tôn này hôn cứ như là đi đốt nhà kẻ thù ấy, mà tay anh cũng rất bận rộn, dò xét khắp cơ thể cô. Đến khi anh rời môi cô và di chuyển chậm rãi xuống cổ cô thì Hữu Túc mới hít được ôxy vào phổi được, nhìn ngực cô phập phồng mà Cự Tàn Tôn lên tiếng :
-Tôi chỉ muốn duy nhất em.
« Muốn duy nhất … » anh nói chuyện khó hiểu quá, Hữu Túc muốn đẩy vai anh ra thì anh cũng ngước mặt lên nhìn cô và nói :
-Hôn nhân chính trị, tôi hi vọng em hiểu.
Hữu Túc nghe anh nói nhưng cô không biết phải đáp lại thế nào cho đúng, hỏi tới hay im lặng cho qua ??? Cự Tàn Tôn chen vào giữa 2 chân cô và nói :
-Đừng rời đi lâu như thế nữa.
Toàn là anh nói, vừa giống như hỏi nhưng cũng giống là anh đang giải thích điều anh đang muốn nói tới, Hữu Túc muốn đẩy anh ra nhưng Cự Tàn Tôn giữ cô rất chặt, anh chậm rãi muốn cô như là đang thưởng thức 1 tách trà vào buổi sáng. Trời lại bắt đầu mưa phùng, thật kì lạ, số lần ở bên cạnh nhau tương đương với số cơn mưa mà anh và cô cùng nhìn thấy, thật sự rất khó có thể nắm bắt suy nghĩ của một người nào đó.
Trời sáng, Hữu Túc thức dậy khá muộn, Cự Tàn Tôn đã rời đi từ sớm, bằng chứng là kế bên cạnh chỗ nằm của anh đã lạnh đi khá lâu. Hữu Túc đặt tay lên trán, nước mắt của cô chực chờ rơi xuống, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, sao tình cảm của cô lại trở nên phức tạp như thế này, đã hứa với bản thân sẽ dứt khoát nhưng sao vẫn không thể làm được. Cự Tàn Tôn đã đến Thái Lan từ sáng nay, người của LMFA đến đón anh, Khải Tư và Di Nhược đi cùng anh, Lumak cũng đến đón anh, Khải Tư và Di Nhược lên chiếc xe phía sau xe của Lumak. Cô ta bước xuống xe sau khi được vệ sĩ mở cửa 1 cách cung kính, ả tháo kính đen xuống và bước lại gần Cự Tàn Tôn :
-Không ngờ bình thường nhìn Cự giám đốc quyến rũ hơn khi mặc tây âu.
Cự Tàn Tôn im lặng, sau đó anh bước nhanh đến chỗ chiếc xe đang dừng và nói :
-Lumak tiểu thư quá khen, chúng ta nên quay về để bắt đầu công việc.
-Biết là anh đang vội, nhưng dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn nên việc này cứ chậm rãi thôi. – Lumak xoay người lại nhìn anh.
Di Nhược nhìn Lumak rồi thầm nghĩ, cô ta rất đẹp nhưng nét đẹp này quá mức thô bỉ, người đối diện cảm thấy thật kinh hãi khi nói chuyện cùng cô ta trong cùng một không gian. Cự Tàn Tôn tay nắm thành quyền, nhưng anh vẫn nói trong vẻ mặt lạnh tanh u ám :
-Lên xe.
-Đã chịu về ?
Nói thế là ý gì chứ ? Hữu Túc im lặng nhìn Cự Tàn Tôn, sau đó cô đột nhiên cảm thấy hình như tư thế này có chút không đúng, nên cô cũng lùi lại phía đầu giường định thoát khỏi người anh, Cự Tàn Tôn đẩy vai cô chùng xuống lại và nói :
-Sao không nói ?
-Nói … nói …nói… gì ??? – Hữu Túc hỏi lại anh trong giọng nói ấp úng vô cùng.
Nhìn sắc mặt hồng ửng lên của Hữu Túc thì anh cũng thầm nhẹ lòng 1 chút, như vậy là những cuộc hóa trị có kết quả tốt như mong đợi, Hữu Túc nói :
-Tôi không biết anh ở đây, xin lỗi, tôi … tôi đi ngay.
-Đi đâu ? – Cự Tàn Tôn hỏi.
-À, tôi … tôi về nhà … - Hữu Túc đáp lại anh khi trên đầu đã đổ mồ hôi lạnh.
Cự Tàn Tôn đưa tay chạm vào mặt cô và nói :
-Ở đây, sáng mai tôi đưa em về.
Và sau đó, Hữu Túc bất chợt nhìn đi chỗ khác, cụ thể là ở góc giường, kia chẳng phải quần tây âu phẳng phiu cùng quần con bé nhỏ đang đc vắt đó sao ??? Vậy suy ra thì tên khốn này đang khỏa thân, chết mẹ rồi, Hữu Túc vội nói :
-Tôi … tôi đi ra ngoài … anh cứ ngủ …
-Không có gì để hỏi tôi sao ? – Cự Tàn Tôn nói bằng giọng rất trầm.
Hữu Túc mặt đỏ bừng khi nghe anh hỏi, cô sắp bị mê hoặc rồi, hu hu … Hữu Túc lắc đầu mạnh, sau đó Cự Tàn Tôn cũng chẳng kiêng dè gì nữa, anh đưa tay cởi ngay bộ váy trên người cô ra rồi ném chúng qua 1 góc chịu chung số phận với đồ của anh, anh cũng chẳng quan tâm đến hành động chống cự của Hữu Túc mà lột sạch quần áo vướng víu trên người cô ném xuống sàn nhà. Hữu Túc mặt càng ngày càng ửng hồng lên nhìn rất thú vị, Cự Tàn Tôn nhìn xuống cơ thể cô rồi nói :
-Có vẻ đáng yêu hơn lúc trước.
Nói cái gì vậy chứ, cái tên điên này, Cự Tàn Tôn cúi xuống hôn lấy miệng cô khi thấy cô đang mở miệng biểu tình phản đối, Hữu Túc muốn ngậm miệng lại nhưng không tài nào làm được, tên khốn Cự Tàn Tôn này hôn cứ như là đi đốt nhà kẻ thù ấy, mà tay anh cũng rất bận rộn, dò xét khắp cơ thể cô. Đến khi anh rời môi cô và di chuyển chậm rãi xuống cổ cô thì Hữu Túc mới hít được ôxy vào phổi được, nhìn ngực cô phập phồng mà Cự Tàn Tôn lên tiếng :
-Tôi chỉ muốn duy nhất em.
« Muốn duy nhất … » anh nói chuyện khó hiểu quá, Hữu Túc muốn đẩy vai anh ra thì anh cũng ngước mặt lên nhìn cô và nói :
-Hôn nhân chính trị, tôi hi vọng em hiểu.
Hữu Túc nghe anh nói nhưng cô không biết phải đáp lại thế nào cho đúng, hỏi tới hay im lặng cho qua ??? Cự Tàn Tôn chen vào giữa 2 chân cô và nói :
-Đừng rời đi lâu như thế nữa.
Toàn là anh nói, vừa giống như hỏi nhưng cũng giống là anh đang giải thích điều anh đang muốn nói tới, Hữu Túc muốn đẩy anh ra nhưng Cự Tàn Tôn giữ cô rất chặt, anh chậm rãi muốn cô như là đang thưởng thức 1 tách trà vào buổi sáng. Trời lại bắt đầu mưa phùng, thật kì lạ, số lần ở bên cạnh nhau tương đương với số cơn mưa mà anh và cô cùng nhìn thấy, thật sự rất khó có thể nắm bắt suy nghĩ của một người nào đó.
Trời sáng, Hữu Túc thức dậy khá muộn, Cự Tàn Tôn đã rời đi từ sớm, bằng chứng là kế bên cạnh chỗ nằm của anh đã lạnh đi khá lâu. Hữu Túc đặt tay lên trán, nước mắt của cô chực chờ rơi xuống, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ, sao tình cảm của cô lại trở nên phức tạp như thế này, đã hứa với bản thân sẽ dứt khoát nhưng sao vẫn không thể làm được. Cự Tàn Tôn đã đến Thái Lan từ sáng nay, người của LMFA đến đón anh, Khải Tư và Di Nhược đi cùng anh, Lumak cũng đến đón anh, Khải Tư và Di Nhược lên chiếc xe phía sau xe của Lumak. Cô ta bước xuống xe sau khi được vệ sĩ mở cửa 1 cách cung kính, ả tháo kính đen xuống và bước lại gần Cự Tàn Tôn :
-Không ngờ bình thường nhìn Cự giám đốc quyến rũ hơn khi mặc tây âu.
Cự Tàn Tôn im lặng, sau đó anh bước nhanh đến chỗ chiếc xe đang dừng và nói :
-Lumak tiểu thư quá khen, chúng ta nên quay về để bắt đầu công việc.
-Biết là anh đang vội, nhưng dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn nên việc này cứ chậm rãi thôi. – Lumak xoay người lại nhìn anh.
Di Nhược nhìn Lumak rồi thầm nghĩ, cô ta rất đẹp nhưng nét đẹp này quá mức thô bỉ, người đối diện cảm thấy thật kinh hãi khi nói chuyện cùng cô ta trong cùng một không gian. Cự Tàn Tôn tay nắm thành quyền, nhưng anh vẫn nói trong vẻ mặt lạnh tanh u ám :
-Lên xe.