Chương : 50
Lúc này ả Lumak mới chịu bước lên xe, ngồi cạnh Cự Tàn Tôn, ngay từ đầu khi nghe Lumfao – cha cô ta nói về cuộc hôn nhân củng cố thế lực này thì cô ta quyết liệt từ chối vì ả đang có một tình nhân rất quyến rũ và là một tỷ phú trẻ nhưng không tham gia vào các hoạt động phi pháp. Và khi lần đầu thấy Cự Tàn Tôn thì ả lại bắt đầu thay đổi ý định, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Cự Tàn Tôn thì ả lại muốn xem xem rốt cuộc ẩn sau lớp mặt nạ đó có thật sự là sự lạnh lùng ngụy biện kia không ? Ngay khi tin tức bảo đăng rằng cô ta và anh đính hôn thì ngay đêm đó chính ả lại bất cẩn để Cự Tàn Tôn nhìn thấy ả đang quyến luyến trên giường cùng gã nhân tình ở Thái Lan, nhưng anh không tỏ thái độ gì cả, chỉ lấy thứ anh cần và rời đi trong im lặng.
Tồn Thị …
Lục Nghị đặt tách cà phê lên bàn cho Tư Lư, đã đủ mạnh để tấn công Đại Âu nhưng Tư Lư vẫn im hơi lặng gió không hạ lệnh :
-Tư Ca, anh muốn đợi gì à ?
Tư Lư nhìn màn hình máy tính rồi nói :
-Đừng vội, Lục Nghị, lúc này chưa được, nhưng ngươi lập tức cử người bắt tên này cho ta, còn sống mang về đây thì tự động Đại Âu phải dè chừng chúng ta thôi.
-Là ai Tư Ca ? – Lục Nghị hỏi.
Tư Lư ném bìa tài liệu về phía Lục Nghị và nói :
-Làm cho gọn.
Lục Nghị lùi xuống thực hiện nhiệm vụ, Tư Lư đứng dậy nhìn xuống phía dưới đường, Hữu Túc đột nhiên đóng cửa tiệm rồi biến đâu mất tăm làm hắn cũng hơi tò mò, nghĩ đến đây thì hắn đột nhiên lấy áo khoác rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn đi lại trong im lặng nên cũng không ai nắm chắc được vị trí của hắn, tự nhiên muốn lái xe đến đây, tiệm bánh của Hữu Túc, vẫn đóng cửa như thường lệ, định rời đi thì hắn lại nhìn thấy bóng người Hữu Túc đang đi tới, đúng là cô thật. Mới nữa năm không thấy mà cô bây giờ nhìn lạ thật, rất đáng yêu, không còn vẻ mặt xanh xao như lần cuối mà hắn nhìn thấy cô. Tư Lư mở cửa xe đi xuống, hắn đi theo sau lưng cô, khi thấy cô sắp đi vào tiệm thì hắn nhanh chóng đưa tay kéo tay cô lại, Hữu Túc bị nắm tay kéo ngược lại thì làm cô giật mình quay lại nhìn người phía sau :
-Tư … Tư Nghiêm …
-Chào. – Tư Lư mỉm cười nhìn cô.
-À, xin … xin chào … sao anh ở đây ? – Hữu Túc lúng túng nhìn hắn.
Nếu nói là hắn luôn cố tình lái xe ngang tiệm cô chỉ để xem cô đã về hay chưa thì cô có tin không ? Nhưng sau đó hắn lại nói :
-Tiện đường mà lại thấy em nên tôi đi theo thôi, em đang định đi đâu ?
-Tôi định ra siêu thị một chút. – Hữu Túc nói.
-Em chưa ăn tối sao ?
Nhìn nét mặt ửng hồng của cô thì Tư Lư cũng kìm lòng không đậu mà kéo cô ra thẳng xe và đẩy cô vào ghế phụ kế bên anh và nói :
-Đi ăn chút gì nhé, lâu rồi không nói chuyện cùng em.
-Tôi … Tôi … - Hữu Túc lúng túng trước hành động quá khích của Tư Nghiêm.
Chẳng chờ cô cho ý kiến thì Tư Nghiêm đã bẻ lái chạy về hướng nhà hàng mà lúc trước cô và hắn đã từng vào nhưng chưa kịp dùng gì thì bị cô lôi ra quán khác rồi. Khi nhìn thấy cô thì hắn đột nhiên có chút vui mừng trong suy nghĩ, một cô gái không quá bắt mắt nhưng rất biết làm người khác thấy thú vị.
Thái Lan …
Cự Tàn Tôn đang đứng cạo râu trong nhà tắm thì Lumak đẩy cửa đi vào, ả ta chỉ khoác trên người áo choàng ngủ, nhìn dáng vẻ của Cự Tàn Tôn lúc này thật khiến ả hận không thể đẩy anh lên giường mà quấn lấy anh cả đêm, Cự Tàn Tôn dừng tay lại và hỏi :
-Có việc gì ?
-Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nhìn anh thôi. – Lumak trả lời nhưng Cự Tàn Tôn không hề liếc nhìn ả dù chỉ một chút.
Cự Tàn Tôn im lặng tiếp tục việc của anh, sau đó anh rửa mặt và đưa tay lấy 1 chiếc khăn và đi ra ngoài, nhưng khi anh vừa bước ra ngoài phòng ngủ và ngồi xuống giường thì cô ta lại đẩy ngã anh ra ra giường, sau đó cô ta nằm lên trên người anh, đưa tay vuốt ve mặt Cự Tàn Tôn :
-Anh rất kích thích tôi.
-Đã quá khen. – Cự Tàn Tôn nhếch môi và gạt tay cô ta ra.
Khi thấy Lumak có ý định cúi xuống hôn thì Cự Tàn Tôn đưa tay giữ khuôn mặt cô ta lại và nói :
-Từ bỏ ý định đó đi, tiểu thư Lumak.
Lumak mặt biến sắc 1 chút, Cự Tàn Tôn dám từ chối cô ta, nhưng cô ta muốn biết anh sẽ làm gì khi cô ta nhất quyết muốn hôn anh, ngay khi môi cô ta vừa lướt qua môi Cự Tàn Tôn thì hiển nhiên một bàn tay của anh đã siết lấy cổ của cô ta và đẩy ra, ánh mắt anh u ám hết mức :
-Cút.
Cự Tàn Tôn đẩy cô ta lùi vài bước về phía sau, Lumak đưa tay chạm vào cổ mình và cảm thấy hơi đau, anh dám xuống tay với cô ta, Lumak mặt giận hết sức chạy ra khỏi phòng, Di Nhược đang đi tới thì nhìn thấy vẻ mặt đó của Lumak, cô cũng đoán được tình hình gì vừa mới xảy ra trong phòng của Cự Tàn Tôn. Di Nhược đi vào phòng anh, nhìn Cự Tàn Tôn đang đứng mặc áo thì cô cũng bước lại gần anh và đưa tay giúp anh, nhưng Cự Tàn Tôn lại tránh đi bàn tay của cô, anh nói :
-Có chuyện gì ? Khải Tư đâu ?
Di Nhược có chút hụt hẫng, bàn tay cô rũ xuống, cô cúi mặt và nói :
-Khải Tư đã đến buổi tiệc trước để xem tình hình, em muốn xem anh có cần em giúp gì không ?
-Được rồi, em ra ngoài trước đi. – Cự Tàn Tôn đáp.
Cự Tàn Tôn mặc âu phục sang trọng, anh không muốn tham dự những buổi tiệc xô bổ đông đúc như thế này, thật vô vị. Thuộc hạ của LMFA đến trước cửa phòng anh và gõ cửa hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa, khi anh đi ra thì thấy Lumak đã đứng đợi anh cùng đám vệ sĩ phía sau lưng cô ta. Đây là khách sạn bậc nhất của Thái Lan, không mấy thương gia nào chịu chi ra một khoản tiền lớn để bao trọn nó một đêm, nhưng khi Cự Tàn Tôn xuất hiện bên cạnh Lumak thì khiến những kẻ ham vui trong buổi tiệc cũng phải im lặng, không khí chùng xuống ngay khi thấy vẻ mặt như muốn giết người của Cự Tàn Tôn, xung quanh người anh toát lên vẻ u ám áp bức đến rợn gai óc cho những người kia. Khải Tư vội bước lại và nói nhỏ vào tai Cự Tàn Tôn :
-Chuyện Cự Thiếu phân phó, thuộc hạ đã làm xong.
Tồn Thị …
Lục Nghị đặt tách cà phê lên bàn cho Tư Lư, đã đủ mạnh để tấn công Đại Âu nhưng Tư Lư vẫn im hơi lặng gió không hạ lệnh :
-Tư Ca, anh muốn đợi gì à ?
Tư Lư nhìn màn hình máy tính rồi nói :
-Đừng vội, Lục Nghị, lúc này chưa được, nhưng ngươi lập tức cử người bắt tên này cho ta, còn sống mang về đây thì tự động Đại Âu phải dè chừng chúng ta thôi.
-Là ai Tư Ca ? – Lục Nghị hỏi.
Tư Lư ném bìa tài liệu về phía Lục Nghị và nói :
-Làm cho gọn.
Lục Nghị lùi xuống thực hiện nhiệm vụ, Tư Lư đứng dậy nhìn xuống phía dưới đường, Hữu Túc đột nhiên đóng cửa tiệm rồi biến đâu mất tăm làm hắn cũng hơi tò mò, nghĩ đến đây thì hắn đột nhiên lấy áo khoác rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn đi lại trong im lặng nên cũng không ai nắm chắc được vị trí của hắn, tự nhiên muốn lái xe đến đây, tiệm bánh của Hữu Túc, vẫn đóng cửa như thường lệ, định rời đi thì hắn lại nhìn thấy bóng người Hữu Túc đang đi tới, đúng là cô thật. Mới nữa năm không thấy mà cô bây giờ nhìn lạ thật, rất đáng yêu, không còn vẻ mặt xanh xao như lần cuối mà hắn nhìn thấy cô. Tư Lư mở cửa xe đi xuống, hắn đi theo sau lưng cô, khi thấy cô sắp đi vào tiệm thì hắn nhanh chóng đưa tay kéo tay cô lại, Hữu Túc bị nắm tay kéo ngược lại thì làm cô giật mình quay lại nhìn người phía sau :
-Tư … Tư Nghiêm …
-Chào. – Tư Lư mỉm cười nhìn cô.
-À, xin … xin chào … sao anh ở đây ? – Hữu Túc lúng túng nhìn hắn.
Nếu nói là hắn luôn cố tình lái xe ngang tiệm cô chỉ để xem cô đã về hay chưa thì cô có tin không ? Nhưng sau đó hắn lại nói :
-Tiện đường mà lại thấy em nên tôi đi theo thôi, em đang định đi đâu ?
-Tôi định ra siêu thị một chút. – Hữu Túc nói.
-Em chưa ăn tối sao ?
Nhìn nét mặt ửng hồng của cô thì Tư Lư cũng kìm lòng không đậu mà kéo cô ra thẳng xe và đẩy cô vào ghế phụ kế bên anh và nói :
-Đi ăn chút gì nhé, lâu rồi không nói chuyện cùng em.
-Tôi … Tôi … - Hữu Túc lúng túng trước hành động quá khích của Tư Nghiêm.
Chẳng chờ cô cho ý kiến thì Tư Nghiêm đã bẻ lái chạy về hướng nhà hàng mà lúc trước cô và hắn đã từng vào nhưng chưa kịp dùng gì thì bị cô lôi ra quán khác rồi. Khi nhìn thấy cô thì hắn đột nhiên có chút vui mừng trong suy nghĩ, một cô gái không quá bắt mắt nhưng rất biết làm người khác thấy thú vị.
Thái Lan …
Cự Tàn Tôn đang đứng cạo râu trong nhà tắm thì Lumak đẩy cửa đi vào, ả ta chỉ khoác trên người áo choàng ngủ, nhìn dáng vẻ của Cự Tàn Tôn lúc này thật khiến ả hận không thể đẩy anh lên giường mà quấn lấy anh cả đêm, Cự Tàn Tôn dừng tay lại và hỏi :
-Có việc gì ?
-Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nhìn anh thôi. – Lumak trả lời nhưng Cự Tàn Tôn không hề liếc nhìn ả dù chỉ một chút.
Cự Tàn Tôn im lặng tiếp tục việc của anh, sau đó anh rửa mặt và đưa tay lấy 1 chiếc khăn và đi ra ngoài, nhưng khi anh vừa bước ra ngoài phòng ngủ và ngồi xuống giường thì cô ta lại đẩy ngã anh ra ra giường, sau đó cô ta nằm lên trên người anh, đưa tay vuốt ve mặt Cự Tàn Tôn :
-Anh rất kích thích tôi.
-Đã quá khen. – Cự Tàn Tôn nhếch môi và gạt tay cô ta ra.
Khi thấy Lumak có ý định cúi xuống hôn thì Cự Tàn Tôn đưa tay giữ khuôn mặt cô ta lại và nói :
-Từ bỏ ý định đó đi, tiểu thư Lumak.
Lumak mặt biến sắc 1 chút, Cự Tàn Tôn dám từ chối cô ta, nhưng cô ta muốn biết anh sẽ làm gì khi cô ta nhất quyết muốn hôn anh, ngay khi môi cô ta vừa lướt qua môi Cự Tàn Tôn thì hiển nhiên một bàn tay của anh đã siết lấy cổ của cô ta và đẩy ra, ánh mắt anh u ám hết mức :
-Cút.
Cự Tàn Tôn đẩy cô ta lùi vài bước về phía sau, Lumak đưa tay chạm vào cổ mình và cảm thấy hơi đau, anh dám xuống tay với cô ta, Lumak mặt giận hết sức chạy ra khỏi phòng, Di Nhược đang đi tới thì nhìn thấy vẻ mặt đó của Lumak, cô cũng đoán được tình hình gì vừa mới xảy ra trong phòng của Cự Tàn Tôn. Di Nhược đi vào phòng anh, nhìn Cự Tàn Tôn đang đứng mặc áo thì cô cũng bước lại gần anh và đưa tay giúp anh, nhưng Cự Tàn Tôn lại tránh đi bàn tay của cô, anh nói :
-Có chuyện gì ? Khải Tư đâu ?
Di Nhược có chút hụt hẫng, bàn tay cô rũ xuống, cô cúi mặt và nói :
-Khải Tư đã đến buổi tiệc trước để xem tình hình, em muốn xem anh có cần em giúp gì không ?
-Được rồi, em ra ngoài trước đi. – Cự Tàn Tôn đáp.
Cự Tàn Tôn mặc âu phục sang trọng, anh không muốn tham dự những buổi tiệc xô bổ đông đúc như thế này, thật vô vị. Thuộc hạ của LMFA đến trước cửa phòng anh và gõ cửa hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa, khi anh đi ra thì thấy Lumak đã đứng đợi anh cùng đám vệ sĩ phía sau lưng cô ta. Đây là khách sạn bậc nhất của Thái Lan, không mấy thương gia nào chịu chi ra một khoản tiền lớn để bao trọn nó một đêm, nhưng khi Cự Tàn Tôn xuất hiện bên cạnh Lumak thì khiến những kẻ ham vui trong buổi tiệc cũng phải im lặng, không khí chùng xuống ngay khi thấy vẻ mặt như muốn giết người của Cự Tàn Tôn, xung quanh người anh toát lên vẻ u ám áp bức đến rợn gai óc cho những người kia. Khải Tư vội bước lại và nói nhỏ vào tai Cự Tàn Tôn :
-Chuyện Cự Thiếu phân phó, thuộc hạ đã làm xong.