Chương : 51
Di Nhược xuất hiện sau đó, trông cô cũng lộng lẫy không hề thua kém Lumak, nhưng cô đẹp một cách ma mị dịu dàng không giống Lumak. Cự Tàn Tôn giữ thái độ trước sau như một khi nói chuyện cùng những người ở đây, Lumfao đứng trên cao, lão giơ tay ra hiệu mọi người chú ý :
-Mọi người nể mặt LMFA mà đến đây cùng uống rượu thì ta rất lấy làm vinh dự, mục đích chính là ta muốn giới thiệu chàng rể quý của LMFA.
« Bốp … Bốp … » tiếng vỗ tay lan tràn khắp căn phòng rộng lớn này, ai cũng phải ganh tị với lão khi bắt được một con cờ tốt như Cự Tàn Tôn, khi Cự Tàn Tôn đi lên cùng Lumak thì tất cả mọi người cũng dừng hẳn tiếng vỗ tay, không ai hiểu rốt cuộc là Cự Tàn Tôn đang muốn làm gì tiếp theo.
Hữu Túc sau khi ăn tối cùng Tư Nghiêm xong thì anh ta cũng đưa cô đi dạo trong lòng thành phố 1 chút rồi mới đưa cô về nhà, trước khi cô vào nhà thì Tư Nghiêm níu tay cô lại và nói :
-Em có thể cho tôi số của em, khi nào buồn có thể mời tôi cà phê.
Hữu Túc phì cười, đúng là một người đàn ông đáng mến, cô bấm số cho anh rồi nói :
-Anh về cẩn thận nhé, khi nào tôi sẽ mời, tạm biệt.
Nói xong thì cô cũng mở cửa đi vào trong tiệm, Y Cược và Lam Bá đang lau dọn trong tiệm, Hữu Túc vừa nhìn thấy họ thì cô cũng mừng rỡ :
-2 người đến đây sao không gọi tôi ?
Lam Bá đặt ghế ngay ngắn lại xung quanh bàn và nói :
-Muốn làm cô ngạc nhiên thôi, cô ăn gì chưa ?
-Tôi ăn rồi, còn 2 người ? – Hữu Túc cũng bắt tay vào phụ họ lau bàn.
Y Cược nhấc những chiếc khay đã được rửa sạch và lau khô đặt xuống bàn và nói :
-Ngày mai chúng ta sẽ kinh doanh lại, quán đóng cửa quá lâu rồi.
Hữu Túc cười vui vẻ hết sức, 2 người họ tốt với cô quá, đôi khi cô thật muốn có anh trai thế này. Vương Bảo quyết định bám theo Hữu Túc tới tận đây, cậu giao công việc cho anh trai quán xuyến một thời gian, xem như cho cậu đi du lịch một chút, Vương Bảo vừa đáp máy bay xuống đây thì lại bị một đám người bịt mặt bắt đi sau khi đã làm cậu ta hôn mê bằng thuốc mê, là ai có ý định này chứ, xưa nay cậu có thù oán gì với ai đâu, đau đầu quá, Lục Nghị sai người hất nước vào mặt Vương Bảo :
-Thằng nhãi ranh …
Vương Bảo lắc lắc đầu cho tỉnh táo hẳn, cậu nhìn cái gã đang cầm súng đứng trước mặt cậu, phía sau hắn còn cả 1 đám người hung tợn với súng trên thắt lưng, hình như cậu lại bị kéo vào những chuyện thị phi này rồi :
-Các người muốn gì ?
-Không muốn gì cả, chỉ muốn bắt mày thôi. – Lục Nghị nhìn Vương Bảo và nói.
Sau đó hắn rời đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau hắn quay lại và ngồi xuống nhìn vào mặt Vương Bảo :
-Số mày dài đây, Tư Ca chưa muốn mày chết ngay.
Nói xong hắn quay đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ nhốt Vương Bảo lại trong 1 căn phòng kín, chỉ có thể nhìn ra ngoài thông qua những chắn song bằng sắt cứng trên cao, làm sao báo cho người ngoài biết là cậu đang bị bắt nhốt ở đây kia chứ ? Tư Ca là ai, tại sao hắn muốn bắt cậu ?
Cự Tàn Tôn ném áo vest lên ghế rồi nằm dài ra giường, anh lập tức gọi điện thoại cho Hữu Túc, gọi lần đầu cô không nghe, anh kiên nhẫn gọi thêm lần nữa thì cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói hằng ngày của cô mà anh vẫn hay nghe cô cự cãi với anh mỗi ngày :
« Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi đang tắm … »
-Không sao, em đang làm gì ?
« À, không làm gì. »
-Ăn uống gì chưa ?
« Tôi ăn rồi, anh đưa Y Cược và Lam Bá đến đây à ? »
-Ừ, họ giúp em.
« Cám ơn anh.»
-Ngày mai tôi về, em đến đón tôi được không ?
« Ừm … ừm, vậy cũng được, nhưng anh cũng phải gọi tôi đấy. »
-Em cũng nên ngủ sớm đi.
« Ừ, vậy chào nhé. » … tút … tút …
Cô cúp máy nhanh hơn anh nghĩ, nghĩ lại thì hình như anh toàn hỏi những chuyện chẳng đâu ra đâu với cô thì phải, haziiii, lần đầu tiên trong đời anh chủ động gọi điện thoại cho một người con gái và mở miệng hỏi nhỮng câu hết sức điên rồ, anh điên mất thôi. Hữu Túc tắt điện thoại với tốc độ nhanh nhất có thể, mặt cô đỏ bừng bừng, lần đầu tiên tự dưng Cự Tàn Tôn chủ động gọi cô mà không phải vì có chuyện gì, chỉ là hỏi mấy câu như thế rồi lại im lặng, cô sợ nếu còn nghe anh nói thêm thì nhất định cô lại thương anh nhiều hơn hiện tại mất.
-Mọi người nể mặt LMFA mà đến đây cùng uống rượu thì ta rất lấy làm vinh dự, mục đích chính là ta muốn giới thiệu chàng rể quý của LMFA.
« Bốp … Bốp … » tiếng vỗ tay lan tràn khắp căn phòng rộng lớn này, ai cũng phải ganh tị với lão khi bắt được một con cờ tốt như Cự Tàn Tôn, khi Cự Tàn Tôn đi lên cùng Lumak thì tất cả mọi người cũng dừng hẳn tiếng vỗ tay, không ai hiểu rốt cuộc là Cự Tàn Tôn đang muốn làm gì tiếp theo.
Hữu Túc sau khi ăn tối cùng Tư Nghiêm xong thì anh ta cũng đưa cô đi dạo trong lòng thành phố 1 chút rồi mới đưa cô về nhà, trước khi cô vào nhà thì Tư Nghiêm níu tay cô lại và nói :
-Em có thể cho tôi số của em, khi nào buồn có thể mời tôi cà phê.
Hữu Túc phì cười, đúng là một người đàn ông đáng mến, cô bấm số cho anh rồi nói :
-Anh về cẩn thận nhé, khi nào tôi sẽ mời, tạm biệt.
Nói xong thì cô cũng mở cửa đi vào trong tiệm, Y Cược và Lam Bá đang lau dọn trong tiệm, Hữu Túc vừa nhìn thấy họ thì cô cũng mừng rỡ :
-2 người đến đây sao không gọi tôi ?
Lam Bá đặt ghế ngay ngắn lại xung quanh bàn và nói :
-Muốn làm cô ngạc nhiên thôi, cô ăn gì chưa ?
-Tôi ăn rồi, còn 2 người ? – Hữu Túc cũng bắt tay vào phụ họ lau bàn.
Y Cược nhấc những chiếc khay đã được rửa sạch và lau khô đặt xuống bàn và nói :
-Ngày mai chúng ta sẽ kinh doanh lại, quán đóng cửa quá lâu rồi.
Hữu Túc cười vui vẻ hết sức, 2 người họ tốt với cô quá, đôi khi cô thật muốn có anh trai thế này. Vương Bảo quyết định bám theo Hữu Túc tới tận đây, cậu giao công việc cho anh trai quán xuyến một thời gian, xem như cho cậu đi du lịch một chút, Vương Bảo vừa đáp máy bay xuống đây thì lại bị một đám người bịt mặt bắt đi sau khi đã làm cậu ta hôn mê bằng thuốc mê, là ai có ý định này chứ, xưa nay cậu có thù oán gì với ai đâu, đau đầu quá, Lục Nghị sai người hất nước vào mặt Vương Bảo :
-Thằng nhãi ranh …
Vương Bảo lắc lắc đầu cho tỉnh táo hẳn, cậu nhìn cái gã đang cầm súng đứng trước mặt cậu, phía sau hắn còn cả 1 đám người hung tợn với súng trên thắt lưng, hình như cậu lại bị kéo vào những chuyện thị phi này rồi :
-Các người muốn gì ?
-Không muốn gì cả, chỉ muốn bắt mày thôi. – Lục Nghị nhìn Vương Bảo và nói.
Sau đó hắn rời đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau hắn quay lại và ngồi xuống nhìn vào mặt Vương Bảo :
-Số mày dài đây, Tư Ca chưa muốn mày chết ngay.
Nói xong hắn quay đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ nhốt Vương Bảo lại trong 1 căn phòng kín, chỉ có thể nhìn ra ngoài thông qua những chắn song bằng sắt cứng trên cao, làm sao báo cho người ngoài biết là cậu đang bị bắt nhốt ở đây kia chứ ? Tư Ca là ai, tại sao hắn muốn bắt cậu ?
Cự Tàn Tôn ném áo vest lên ghế rồi nằm dài ra giường, anh lập tức gọi điện thoại cho Hữu Túc, gọi lần đầu cô không nghe, anh kiên nhẫn gọi thêm lần nữa thì cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói hằng ngày của cô mà anh vẫn hay nghe cô cự cãi với anh mỗi ngày :
« Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi đang tắm … »
-Không sao, em đang làm gì ?
« À, không làm gì. »
-Ăn uống gì chưa ?
« Tôi ăn rồi, anh đưa Y Cược và Lam Bá đến đây à ? »
-Ừ, họ giúp em.
« Cám ơn anh.»
-Ngày mai tôi về, em đến đón tôi được không ?
« Ừm … ừm, vậy cũng được, nhưng anh cũng phải gọi tôi đấy. »
-Em cũng nên ngủ sớm đi.
« Ừ, vậy chào nhé. » … tút … tút …
Cô cúp máy nhanh hơn anh nghĩ, nghĩ lại thì hình như anh toàn hỏi những chuyện chẳng đâu ra đâu với cô thì phải, haziiii, lần đầu tiên trong đời anh chủ động gọi điện thoại cho một người con gái và mở miệng hỏi nhỮng câu hết sức điên rồ, anh điên mất thôi. Hữu Túc tắt điện thoại với tốc độ nhanh nhất có thể, mặt cô đỏ bừng bừng, lần đầu tiên tự dưng Cự Tàn Tôn chủ động gọi cô mà không phải vì có chuyện gì, chỉ là hỏi mấy câu như thế rồi lại im lặng, cô sợ nếu còn nghe anh nói thêm thì nhất định cô lại thương anh nhiều hơn hiện tại mất.