Chương : 8
Nếu cô được thoát ra khỏi phòng anh thì nhất định cô sẽ chạy đi báo công an ngay, thưa anh tội quấy rối trẻ vị thành niên, nhưng thôi, dẹp đi cho xong, nếu ngày mai đi báo thì ngày hôm kia sẽ là đám tang của cô mất. Đang tần ngần sau khi Cự Tàn Tôn dời tay đi thì bất chợt cô bị anh kéo sát vào người anh, da thịt đụng da thịt, Hữu Túc giật thót tim, định diễn phim 18+ với cô á, cô chưa muốn đâu nha nha nha, Hữu Túc dùng hết sức của cô đẩy anh ra nhưng anh chẳng nhúc nhích gì cả, cô còn cảm giác được anh đang vuốt ve sau lưng cô, điên thiệt rồi thần linh ơi.
Sáng hôm sau, Hữu Túc bật dậy, Tiểu Tam đang nằm ngủ dưới chân cô, anh đưa cô về phòng lúc nào không hay, anh còn tự nhiên mặc cả quần áo cho cô, tự dưng một cảm giác nhục nhục dâng lên trong não của cô. Hữu Túc vội thu dọn quần áo rồi lại kéo Tiểu Tam đi ra bắt xe về ngay, còn ở lại thì ngộ nhỡ cô đụng anh ta thì không tốt chút nào, cô mua vé tàu lửa vì xe chạy về thành phố đã hết ghế, lúc vừa ngồi vào ghế xe lửa thì cô cũng thở phào ra nhẹ nhõm, Tiểu Tam nằm dưới chân cô ngó dáo dác. Cô vừa nhắm mắt lại thì lại cái cảm giác bị nhìn xuyên quần áo lại ập đến, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là cái tên ngồi đối diện, lại là hắn với nguyên cái « xô nước lạnh » trên mặt, hắn vừa hút thuốc vừa nhìn cô, cô nhìn Cự Tàn Tôn rồi nói :
-Tôi muốn về nhà, không phải là trốn, anh ám tôi quá rồi đấy.
Cô nhìn anh khó hiểu, tên thì không nói, mà toàn nói chuyện với cô bằng mắt, làm cô độc thoại mãi thôi, Tiểu Tam lúc này mới ngơ ngác thức dậy, cậu cọ cọ mũi vào chân cô, Hữu Túc nhìn xuống rồi nói :
-Giờ không phải lúc ăn nha, ngủ tiếp đi.
Cự Tàn Tôn nhắm mắt lại, đầu anh tựa vào thành cửa sổ, chẳng biết anh có ngủ hay không, Hữu Túc cũng im lặng lại, chỉ cần về đến thành phố là cô sẽ trốn luôn trong tiệm không đi ra ngoài nữa, đúng theo kế hoạch, cô xuống xe thì anh cũng xuống, nhưng anh được chị đẹp gái cúp A+ đưa xe đến đón ngay, cô kéo vali và dắt Tiểu Tam đi bộ về cửa tiệm thật mệt mỏi.
Di Nhược lái xe, cô nhìn vào kính nhìn bóng anh trong đó và nói :
-Sao tự dưng anh lại về trước vậy ? Khải Tư đâu ?
Cự Tàn Tôn im lặng, anh không muốn nói gì cả, Di Nhược nhìn biểu hiện của anh thì cô cũng im lặng tập trung lái xe, cô đưa anh về khách sạn, anh xuống xe và nói :
-Đừng làm phiền.
Di Nhược gật gật đầu, anh nói thế là cô cũng tự biết là anh mệt, cô không được xuất hiện trước mặt anh đến khi anh gọi. Anh đi vào trong, Di Nhiên lấy điện thoại gọi cho Khải Tư thì được biết là sáng nay tự nhiên Cự Tàn Tôn đột ngột thức dậy rất sớm, đi đâu đó một chút rồi anh quay lại và nói sẽ về riêng một mình bằng tàu hỏa, khi nào Khải Tư và đám thuộc hạ chuyển hàng về thì báo anh biết. Hữu Túc vừa vào nhà thì cô lấy thức ăn cho Tiểu Tam ngay, sau đó cô đi vào phòng và nằm vật ra giường, hình như cô sốt rồi, lạnh quá, Tiểu Tam ăn xong thì cứ lủi thủi cạnh giường của cô, nhìn cô ngủ. Đến tối, Hữu Túc vẫn nằm trên giường vừa quấn chăn vừa run cầm cập, chẳng biết điện thoại cô ném đâu rồi, cô muốn gọi cho mẹ Ân quá, đang mơ màng ngủ thì có người mở cửa đi vào, là ăn trộm à, kệ bà nó đi, lấy gì thì lấy nhưng không bắt Tiểu Tam và giết cô là được rồi, một bàn tay sờ vào trán cô rồi nói :
-Sốt lâu chưa ? – giọng nam trầm thấp, là của Cự Tàn Tôn
Sáng hôm sau, Hữu Túc bật dậy, Tiểu Tam đang nằm ngủ dưới chân cô, anh đưa cô về phòng lúc nào không hay, anh còn tự nhiên mặc cả quần áo cho cô, tự dưng một cảm giác nhục nhục dâng lên trong não của cô. Hữu Túc vội thu dọn quần áo rồi lại kéo Tiểu Tam đi ra bắt xe về ngay, còn ở lại thì ngộ nhỡ cô đụng anh ta thì không tốt chút nào, cô mua vé tàu lửa vì xe chạy về thành phố đã hết ghế, lúc vừa ngồi vào ghế xe lửa thì cô cũng thở phào ra nhẹ nhõm, Tiểu Tam nằm dưới chân cô ngó dáo dác. Cô vừa nhắm mắt lại thì lại cái cảm giác bị nhìn xuyên quần áo lại ập đến, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là cái tên ngồi đối diện, lại là hắn với nguyên cái « xô nước lạnh » trên mặt, hắn vừa hút thuốc vừa nhìn cô, cô nhìn Cự Tàn Tôn rồi nói :
-Tôi muốn về nhà, không phải là trốn, anh ám tôi quá rồi đấy.
Cô nhìn anh khó hiểu, tên thì không nói, mà toàn nói chuyện với cô bằng mắt, làm cô độc thoại mãi thôi, Tiểu Tam lúc này mới ngơ ngác thức dậy, cậu cọ cọ mũi vào chân cô, Hữu Túc nhìn xuống rồi nói :
-Giờ không phải lúc ăn nha, ngủ tiếp đi.
Cự Tàn Tôn nhắm mắt lại, đầu anh tựa vào thành cửa sổ, chẳng biết anh có ngủ hay không, Hữu Túc cũng im lặng lại, chỉ cần về đến thành phố là cô sẽ trốn luôn trong tiệm không đi ra ngoài nữa, đúng theo kế hoạch, cô xuống xe thì anh cũng xuống, nhưng anh được chị đẹp gái cúp A+ đưa xe đến đón ngay, cô kéo vali và dắt Tiểu Tam đi bộ về cửa tiệm thật mệt mỏi.
Di Nhược lái xe, cô nhìn vào kính nhìn bóng anh trong đó và nói :
-Sao tự dưng anh lại về trước vậy ? Khải Tư đâu ?
Cự Tàn Tôn im lặng, anh không muốn nói gì cả, Di Nhược nhìn biểu hiện của anh thì cô cũng im lặng tập trung lái xe, cô đưa anh về khách sạn, anh xuống xe và nói :
-Đừng làm phiền.
Di Nhược gật gật đầu, anh nói thế là cô cũng tự biết là anh mệt, cô không được xuất hiện trước mặt anh đến khi anh gọi. Anh đi vào trong, Di Nhiên lấy điện thoại gọi cho Khải Tư thì được biết là sáng nay tự nhiên Cự Tàn Tôn đột ngột thức dậy rất sớm, đi đâu đó một chút rồi anh quay lại và nói sẽ về riêng một mình bằng tàu hỏa, khi nào Khải Tư và đám thuộc hạ chuyển hàng về thì báo anh biết. Hữu Túc vừa vào nhà thì cô lấy thức ăn cho Tiểu Tam ngay, sau đó cô đi vào phòng và nằm vật ra giường, hình như cô sốt rồi, lạnh quá, Tiểu Tam ăn xong thì cứ lủi thủi cạnh giường của cô, nhìn cô ngủ. Đến tối, Hữu Túc vẫn nằm trên giường vừa quấn chăn vừa run cầm cập, chẳng biết điện thoại cô ném đâu rồi, cô muốn gọi cho mẹ Ân quá, đang mơ màng ngủ thì có người mở cửa đi vào, là ăn trộm à, kệ bà nó đi, lấy gì thì lấy nhưng không bắt Tiểu Tam và giết cô là được rồi, một bàn tay sờ vào trán cô rồi nói :
-Sốt lâu chưa ? – giọng nam trầm thấp, là của Cự Tàn Tôn